Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:15
Lượt xem: 300

"Đi riêng đi, ta đi bên trái."

"Thôi đi, đồ tốt chắc đã bị người ta lấy hết rồi, tỷ đi riêng cũng vô ích."

Thẩm Thư Dao tức giận trừng mắt, giơ chân đá vào bụng ngựa của hắn, lần này muốn không đi cũng không được. Thẩm Văn Vũ dặn nàng chú ý an toàn, đừng liều lĩnh, nàng đáp lại, nói được rồi.

Nàng đương nhiên sẽ không liều lĩnh, hơn nữa đây cũng không phải hoạt động nguy hiểm, không sao cả. Khu vực này họ quen thuộc, không có gấu đen và hổ báo, nên không có vấn đề gì lớn.

Thẩm Thư Dao ghìm cương ngựa đi về bên trái, bên này rất yên tĩnh, rừng rậm rạp, hơi lạnh từ sâu trong rừng thấm ra, khiến người ta lạnh sống lưng, không dám tiến lên. Nhưng nàng lại có chút gan dạ, lại nghĩ Trần Thục Nghi và những người khác ở gần đó, không có nguy hiểm gì lớn, liền đi tới.

Thân cây to lớn, vươn lên tận trời, che khuất ánh nắng ấm áp.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cành lá sum suê, không có chút ánh sáng nào, xung quanh mờ mờ tối tối. Thẩm Thư Dao do dự một lát, tiếp tục đi về phía trước.

Bên này ít người đến, con mồi quả thực nhiều hơn, vừa vào đã thấy thỏ và gà rừng, nàng ghìm cương ngựa, giảm tốc độ, cẩn thận giương cung lên.

Hồi nhỏ Thẩm Chính An bắt nàng luyện b.ắ.n cung, nói rằng tuy nàng không cần lập công danh bảo vệ đất nước, nhưng học để phòng thân cũng không sai, biết đâu ngày nào đó sẽ dùng đến. Lúc đó còn nhỏ, luôn không nghe lời, không học nghiêm túc, bây giờ nàng hối hận rồi.

Cánh tay không đủ sức, miễn cưỡng kéo căng cung, nhưng lại run lên, vất vả lắm mới giữ được ổn định, lại còn mắt kém. Nàng nghiến răng b.ắ.n ra một mũi tên, phù, con thỏ chạy mất, cánh tay cũng mỏi nhừ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Thư Dao tự trách mình, đã lâu không b.ắ.n cung, biết vậy nên luyện tập ở nhà.

Bắp chân đung đưa trên lưng ngựa, tâm trạng vẫn khá tốt, b.ắ.n thêm hai mũi tên nữa sẽ thành thạo. Quả nhiên như nàng nghĩ, nhìn thấy mấy con gà rừng, đều b.ắ.n tên ra ngoài, cảm giác càng lúc càng tốt, Thẩm Thư Dao càng thêm tự tin.

Bụi cỏ cách đó không xa xào xạc, dường như có thứ gì đó, chắc chắn là thỏ, hoặc là cáo.

Không chút do dự rút tên, nhắm vào bụi cỏ đang lay động, một tên b.ắ.n ra, hình như trúng rồi.

Thẩm Thư Dao cong mày cong mắt, chưa kịp vui mừng, liền nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên.

"Ai da, kẻ nào không biết nhìn đường thế? Suýt nữa lấy mạng ta rồi."

Nàng thu lại nụ cười, vội vàng thò đầu ra xem, "Xin lỗi, ta không cố ý."

Người nam nhân từ trong bụi cỏ bò dậy, nhìn kỹ, lại là người quen.

"Tẩu tẩu."

"Phó thế tử."

Hai người đều sững sờ, không ngờ lại gặp nhau ở đây, Thẩm Thư Dao hoàn hồn xin lỗi, lại hỏi: "Sao ngài lại ở đây? Không sao chứ."

Mũi tên đó vừa vặn b.ắ.n vào vạt áo bên phải của hắn, nếu lệch một chút, cánh tay của hắn sẽ bị thương. Phó Ứng Thừa lại không có ý trách cứ, ung dung thản nhiên nắm mũi tên trong tay, nói: "Đi dạo cho khuây khỏa, không ngờ ngựa chạy mất, liền nghỉ ngơi ở đây một lát."

Suýt nữa thì thật sự được nghỉ ngơi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-107.html.]

Phó Ứng Thừa giơ mũi tên trong tay lên, lại nói: "Chuyện này tính lên đầu Tạ Dật, ta đi tìm nam nhân của tẩu tính sổ."

Thẩm Thư Dao xấu hổ, thấy hắn quay lại, định tiễn hắn một đoạn, tiếc là Phó Ứng Thừa không nhận lòng tốt, cứ muốn tự đi về.

Đi được vài bước quay đầu nhìn ngựa của nàng, "Con ngựa này, trông quen mắt quá."

"Chẳng lẽ là ngựa của ngài sao?"

"Không phải, không phải."

Vì hắn muốn tìm Tạ Dật tính sổ, hẳn là sẽ không làm khó nàng chứ.

Thẩm Thư Dao mặc kệ hắn, thúc ngựa chạy về phía trước.

Phó Ứng Thừa cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra, con ngựa đó đang trong thời kỳ động dục, không thể cưỡi.

"Tạ phu nhân, Thẩm Thư Dao, Tạ phu nhân."

Phó Ứng Thừa cầm mũi tên đó đuổi theo, tiếc là hai chân dù sao cũng không chạy lại bốn chân, may mà thể lực tốt, nếu không đã sớm mệt lả.

Ngay lúc Phó Ứng Thừa đang cố sức đuổi theo, phía trước truyền đến tiếng ngựa hí vang trời, nghe âm thanh, không chỉ có một con ngựa.

Phó Ứng Thừa lúc này mới nhớ ra, hướng ngựa của hắn chạy mất, chính là hướng Thẩm Thư Dao đi.

"Hỏng rồi."

"Tạ đại nhân, Tạ đại nhân."

Đồng liêu ở bên cạnh nói hồi lâu, cổ họng cũng khô khốc, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tạ Dật căn bản không nghe hắn đang nói gì, bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng nhắc nhở.

Gọi mấy tiếng, Tạ Dật xoa mi tâm hoàn hồn, ra hiệu cho hắn tiếp tục, không biết sao, vẫn lơ đãng, không nghe lọt tai chút nào. Trong lòng vô cùng bất an, ngay cả mí mắt cũng giật liên hồi, tâm thần hoảng hốt như vậy, đây là lần thứ hai.

Lần trước, chính là lúc Thẩm Thư Dao trúng độc.

Tạ Dật buông tay xuống cắt ngang, hiện tại quả thực không có tâm trạng đặt vào công việc, chàng cho người lui xuống, duỗi chân dài ra dựa vào phía sau, xoa xoa mi tâm, trong lòng thấp thỏm bất an. Một lát sau, chàng gọi A Tứ vào.

Hỏi: "Sáng nay lúc phu nhân ra ngoài, có gì khác thường không?"

A Tứ gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn chàng, lắc đầu nói: "Không có gì khác thường."

Nói xong nhớ ra một chuyện, nhắc nhở chàng: "Ồ, nhớ ra rồi, hôm nay phu nhân muốn đến bãi săn b.ắ.n cưỡi ngựa, việc này có tính không?"

Trước đó đã hẹn với Trần Thục Nghi, chuyện này Tạ Dật biết, chàng phẩy tay, cho A Tứ lui xuống, tự mình bình tĩnh lại.

Trà trên bàn đã nguội, mất hết hương trà, Tạ Dật khó tính, trà nguội sẽ không uống, nhất định phải pha lại một ấm mới. Chàng thấy khô miệng, muốn uống chút trà để giảm bớt sự bất an trong lòng, vừa chạm vào chén trà, lập tức rụt tay lại, phân phó người vào pha một ấm.

Trà nóng nhanh chóng được đặt lên bàn, bốc khói nghi ngút, hương trà thơm ngát, ngón tay thon dài cầm chén trà, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa lên môi mỏng, chưa kịp uống một ngụm, A Tứ hoảng hốt chạy vào.

Loading...