Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-03-29 12:27:07
Lượt xem: 412

"Sau đó thì sao?" Nàng vội vàng hỏi.

"Sau đó Trần thúc thúc liền chọn cho tỷ ấy một mối hôn sự khác, tháng sáu thành thân."

Nói như vậy, Trần Thục Nghi đã đính hôn rồi, người sắp lấy không phải Tạ Tuấn. Khó trách hôm đó trên bàn cơm, Tạ Tuấn lại ủ rũ như vậy.

Ài, cũng tốt, nàng thấy Tạ Tuấn cũng chẳng ra sao, không bằng Tạ Dật.

Chỉ là Thục Di, chắc là sẽ đau lòng một thời gian dài.

Hôm nào phải đi thăm nàng ấy mới được.

Đi dạo trong sân một lúc, hai người thấy trời đã tối, bèn quay trở lại theo đường cũ. Tạ Dật đang uống trà với Thẩm Chính An, thấy nói chuyện gần xong rồi, Thẩm Chính An đã không còn nói nữa.

Thẩm Thư Dao kéo chàng về, khiến Thẩm Chính An cười, nàng đỏ mặt, kéo chàng nhanh chóng rời đi.

Rõ ràng là nàng sốt ruột, lại đổ trách nhiệm cho chàng, "Đều tại chàng, hành động chậm chạp như vậy, lần sau không được như thế."

"Như thế nào?" Chàng cố ý hỏi lại.

Thẩm Thư Dao trừng mắt, không muốn nói nhiều, hất tay chàng ra rồi đi về phía trước. Chàng cười rồi đuổi theo, một đường về đến tiểu viện.

Bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi, về đến nơi liền phân phó người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa xong rồi đi ngủ.

"Qua hai ngày, ta muốn đi thăm Thục Di."

Tạ Dật ừ một tiếng, cũng không muốn ràng buộc nàng, chỉ cần ra ngoài an toàn, Tạ Dật đều sẽ đồng ý.

"Trở về kinh thành rồi, còn bận rộn hơn cả ta."

"Nói bậy." Nàng phủ nhận, tay chống cằm nhìn chàng, "Hôm nay ta đợi chàng cả ngày đấy."

Lại lấy chuyện hôm nay ra nói, Tạ Dật chột dạ, bèn cúi đầu không nói gì. Chuyện này không thể trách chàng, vụ án muối tư phải bẩm báo với Bệ hạ, việc điều tra tiếp theo còn phải tiếp tục, một đống việc đang chờ, qua hai ngày này, lại không có thời gian ở bên nàng nữa.

Thẩm Thư Dao tự mình nói: "Ngày mai sẽ gửi thiếp mời."

Lúc này, hạ nhân bưng nước nóng vào cửa, bận rộn một lúc, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Ta tắm trước."

Vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị người ta kéo lại, nàng khó hiểu nhìn, hỏi: "Sao vậy?"

"Cùng nhau."

Môi đỏ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoài sự kinh ngạc còn tràn đầy vẻ thẹn thùng, "Chàng điên rồi, đây là ở nhà ta."

Nàng sợ người khác nghe thấy, giọng nói vô thức nhỏ đi một chút. Cũng không phải chưa từng tắm chung, nhưng hôm nay không giống, ở nhà mình, nàng sợ bị người khác biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-103.html.]

"Không được, không chiều theo chàng."

Nam nhân khẽ cười, giơ tay bế nàng lên, đi thẳng vào trong.

"Quá mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, phu nhân chịu thiệt thòi một chút nhé."

Thẩm Thư Dao không tin, thầm mắng chàng là đồ khốn nạn.

"Không thể phát ra tiếng động lớn."

Tạ Dật cười càng thêm phóng túng, môi mỏng áp vào tai nàng thì thầm: "Nàng đừng phát ra tiếng động lớn là được."

Mặt trời lên cao ba sào, Thẩm Thư Dao mới tỉnh giấc, đưa tay sờ sang bên cạnh, lạnh ngắt, Tạ Dật đã dậy từ sớm.

Ngái ngủ mở mắt, ánh sáng chói chang khiến nàng chói mắt, đợi một lúc cho thích ứng mới mở mắt ra. Nằm trên giường gọi Tri Vi vào, mở miệng liền hỏi: "Chàng đâu?"

Tri Vi che miệng cười, nghe giọng nàng không đúng lắm, liền rót trà cho nàng: "Đại nhân sáng sớm đã đi thượng triều rồi."

Chàng thì tinh thần sáng láng, vô cùng siêng năng, hành hạ nàng nửa đêm còn có thể dậy đi thượng triều, so với Tạ Dật, thân thể nàng đúng là không bằng, chỉ cần hơi vận động một chút liền không dậy nổi, hơn nữa toàn thân vô lực, chỉ muốn nằm trên giường.

Tối qua Tạ Dật rất quá đáng, hai ba lần rồi vẫn không buông tha nàng, nàng tức giận, nói sáng nay sẽ tính sổ với chàng, kết quả nàng còn chưa dậy, người đã đi rồi, tính sổ kiểu gì? Tự mình nuốt cục tức vào bụng thôi.

Thẩm Thư Dao nhấc chân, đau nhức đến mức mềm nhũn, cử động một chút liền khó chịu, thôi vậy, hôm nay nằm trên giường nghỉ ngơi thôi. Dù sao cũng không có việc gì, đợi Tạ Dật trở về rồi tính. Nhưng mà nàng thấy lạ, tối qua Tạ Dật sao lại như uống thuốc kích thích vậy, sao hưng phấn thế?

Là vì đổi địa điểm, nên kích thích sao? Chắc là vậy, bản thân nàng cũng thấy hưng phấn.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mày liễu mắt hoa đào, dáng vẻ e lệ còn hơn cả hoa. Nhưng đúng lúc này, bụng kêu ục ục hai tiếng, phá hỏng bầu không khí, sắc đỏ trên mặt tan biến, nàng vội vàng phân phó Tri Vi mang đồ ăn đến, cái bụng quan trọng hơn.

Ăn được nửa bát cháo liền bảo dọn cơm xuống, vừa định bảo Tuệ Hoa tìm mấy quyển sách đến xem, còn chưa mở miệng thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng động ồn ào, vừa nghe thấy tiếng động này, Thẩm Thư Dao liền trợn trắng mắt, là thằng nhóc Thẩm Văn Võ.

Vừa gọi tỷ tỷ, vừa nghênh ngang đi vào cửa, cứ như là sân nhà mình vậy.

Thẩm Thư Dao cau mày nhìn ra cửa: "Đệ không biết gõ cửa sao?"

"Không phải cửa đang mở sao?" Nói năng hùng hồn, Thẩm Thư Dao muốn đánh hắn.

Vô sự bất đăng tam bảo điện, đệ đệ mình tính tình thế nào, nàng rõ hơn ai hết, cho nên thẳng thắn hỏi hắn: "Tìm ta có chuyện gì?"

Thẩm Văn Võ tính tình thẳng thắn, nhưng đối mặt với tỷ tỷ, lại hơi e dè một chút. Ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đen láy đánh giá nàng, đột nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vết đỏ trên cổ.

"Tỷ tỷ, cổ tỷ làm sao vậy? Bị muỗi đốt sao, đỏ một mảng lớn thế kia, mau bôi thuốc đi, đệ có thuốc tốt, đệ đi lấy cho tỷ."

Thẩm Thư Dao sờ cổ, biết đó là cái gì, vẻ mặt không được tự nhiên, ấp úng giải thích: "Không sao, qua hai ngày là khỏi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng kéo cổ áo lên cao, che đi vết đỏ mờ ám kia, vẻ mặt tự nhiên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Không có việc gì thì về đi, ta buồn ngủ rồi."

Thẩm Văn Võ xưa nay mặt dày, hôm nay ở trước mặt nàng lại ấp úng, cúi đầu không nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ, đệ muốn mượn tỷ ít tiền."

Loading...