Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:05
Lượt xem: 399
"Không phải đang đợi chàng sao."
Nàng bĩu môi, chậm rãi đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại, nhìn y phục của chàng, hỏi: "Chàng không thay y phục sao?"
Tạ Dật mặc triều phục trông đặc biệt lạnh lùng uy nghiêm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta sợ hãi, vẫn là mặc thường phục tốt hơn, trông có vẻ nho nhã hơn một chút.
Tạ Dật cúi đầu nhìn, gật đầu ừ một tiếng, bảo nàng đợi ở chỗ cũ một lát, thay y phục sẽ ra ngay. Thẩm Thư Dao nhìn bóng lưng chàng thở dài, ai nói nữ nhân phiền phức, nam nhân cũng phiền phức y như vậy.
Nàng ở nhà chờ một ngày, bây giờ còn phải chờ tiếp, may mà Tạ Dật hành động nhanh chóng, trong nháy mắt đã ra ngoài.
Nam nhân sải bước tiến đến, một thân trường bào màu đen càng thêm trầm ổn nội liễm, mày kiếm mắt sáng, nhìn thấy nàng trong nháy mắt, liền trở nên dịu dàng hòa nhã.
"Đi thôi."
Tay bị chàng nắm trong lòng bàn tay, nóng hổi ấm áp, đặc biệt có cảm giác an toàn.
Thẩm Thư Dao cúi đầu, sự buồn bực cả ngày trong nháy mắt tan biến, trong lồng n.g.ự.c chỉ còn lại sự ngọt ngào.
…
Trước khi về Thẩm phủ không cho người đi báo trước, cho nên Thẩm Chính An và Vương thị đều không biết, đợi đến khi hạ nhân đến bẩm báo, họ đã vào cửa rồi.
Thẩm Chính An và Vương thị đang uống trà, nghe vậy liền nhảy dựng lên khỏi ghế, vội vàng chỉnh trang lại y phục. Sau đó Vương thị liền phân phó hạ nhân: "Đi nhà bếp báo một tiếng, tối nay thêm vài món nữa, làm những món Dao Dao thích ăn."
Hạ nhân vội vàng đi, tiếp đó, Vương thị lại hỏi: "Thằng nhóc Văn Võ đâu?"
Quản gia đứng bên cạnh, trả lời bà: "Công tử đi đánh mã cầu rồi, còn chưa về phủ."
"Đánh cái gì mà đánh, cả ngày chỉ biết chơi, gọi nó về đây, nói tỷ tỷ nó về rồi, bảo nó mau về."
Quản gia dạ một tiếng, xoay người đi tìm người.
Thẩm Chính An bình tĩnh thong dong, nhìn bà một hồi phân phó người này, một hồi phân phó người kia, không khỏi nhíu mày.
"Nhìn bà gấp gáp kìa, cũng đâu phải lần đầu tiên con bé về nhà."
Vương thị mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn ông: "Mấy tháng không gặp, không biết con bé có gầy đi không, sao? Ông không nhớ nữ nhi sao?"
Thẩm Chính An không nói gì, nhưng từ ánh mắt lảng tránh của ông có thể thấy, bị bà đoán trúng rồi, là nhớ. Nam nhân chính là miệng cứng, trong lòng nhớ muốn chết, nhưng bề ngoài lại giả vờ như không có việc gì.
Vương thị vui vẻ cười hai tiếng, vỗ vai ông, sau đó đi đến chính sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-102.html.]
Mấy tháng không gặp, lại ở bên ngoài ăn tết, cho nên hai mẫu tử vừa gặp mặt liền vô cùng thân thiết, ôm nhau một lúc lâu mới buông ra. Thẩm Chính An bất đắc dĩ nhìn một lúc, mắt đảo một vòng, thấy Tạ Dật còn đang đứng, vội vàng kéo chàng ngồi xuống.
Thế là cảnh tượng liền biến thành, Thẩm Thư Dao và Vương thị ngồi xích lại gần nhau trò chuyện rôm rả, Thẩm Chính An kéo Tạ Dật hàn huyên, nói chuyện một hồi lâu, Vương thị và Thẩm Chính An cũng không có ý định dừng lại.
Thẩm Thư Dao quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chàng, khóe miệng mỉm cười, vô cùng vui vẻ. Nhận thấy ánh mắt của nàng, Tạ Dật quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, dịu dàng quyến luyến.
Hai người cười rồi dời mắt đi, vô cùng ăn ý.
Trời dần tối, Thẩm Văn Võ từ bên ngoài trở về, người còn chưa vào cửa, giọng nói sang sảng đã vang lên từ ngoài cửa.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ phu."
Thẩm Văn Võ là một thiếu niên mười sáu tuổi, đúng là cái tuổi nghịch ngợm, cả ngày ở bên ngoài rong chơi, trời chưa tối đã không về nhà, một khi về nhà, lại muốn cho tất cả mọi người biết hắn đã về.
Hắn từ cửa chạy một mạch vào trong, chạy cũng không đàng hoàng, một hồi nhảy một hồi nhót, giống như con khỉ vậy. Hắn chạy đến trước mặt Thẩm Thư Dao ngồi xuống, còn chưa thở đều đã mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, cả ngày mẫu thân lải nhải nhắc đến tỷ, phiền c.h.ế.t đi được."
"Nói chuyện kiểu gì vậy?" Vương thị vỗ Thẩm Văn Võ một cái, sau đó chỉ cho hắn xem, còn chưa chào hỏi Tạ Dật.
Thẩm Văn Võ lúc này mới chú ý đến chàng, ngoan ngoãn gọi một tiếng tỷ phu, Tạ Dật mỉm cười, nhưng không phải cười với Thẩm Văn Võ, mà là với người bên cạnh hắn.
Thẩm Thư Dao trở về, trong phủ liền náo nhiệt, bữa tối đều trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ. Vương thị tay không ngừng nghỉ, liên tục gắp thức ăn cho nàng, nói nàng gầy rồi, phải ăn nhiều một chút.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng cười nói được, kỳ thực ăn không nổi nhiều như vậy, có lẽ trong mắt phụ mẫu, con cái thế nào cũng thấy gầy. Tối hôm kia Tạ Dật còn nói nàng béo lên một chút, n.g.ự.c to hơn, nắm không hết.
Bản thân nàng cũng cảm thấy béo lên một chút, mấy bộ váy trước đây hơi chật, hôm qua còn đang nghĩ có nên ăn kiêng để gầy bớt đi không. Nàng hỏi Tạ Dật, Tạ Dật nhìn nàng từ trên xuống dưới, lắc đầu nói không cần, bây giờ vừa vặn rồi.
Thẩm Thư Dao bèn thôi, nhưng tối nay đúng là ăn hơi nhiều, bụng no căng, không ăn thêm được nữa. Bèn buông bát đũa xuống, ngồi nói chuyện phiếm với cha mẹ.
Thẩm Chính An quá mức hưng phấn, liên tục nói chuyện với Tạ Dật, hỏi han đủ thứ chuyện, nàng nghe đến nhàm chán, bèn ra ngoài đi dạo, tiêu cơm một chút.
Thẩm Văn Võ thấy vậy, đảo mắt theo ra ngoài.
Hai tỷ đệ chậm rãi đi dọc theo hành lang, hiếm khi yên tĩnh một chút.
Một lúc sau, Thẩm Văn Võ hỏi nàng: "Chuyện của Thục Nghi tỷ tỷ, tỷ biết không?"
"Chuyện gì?"
Thẩm Thư Dao ra ngoài hai tháng, trở về chưa được hai ngày, rất nhiều chuyện chưa nghe nói, lúc này nhắc đến Trần Thục Di, không khỏi nhìn chằm chằm Thẩm Văn Võ, rất tò mò.
Thẩm Văn Võ gãi đầu, nói: "Chính là tỷ ấy và nhị công tử Tạ gia gặp nhau, bị người ta bắt gặp tại trận, sau đó liền có lời đồn không hay, vốn có thể tác thành một mối hôn sự, nhưng mà trưởng bối hai nhà không bằng lòng, cho nên không thành."