Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:03
Lượt xem: 418

Nếu để nhi tử thốt ra những lời càng khó nghe hơn, e rằng đêm nay Tạ Quần sẽ khó lòng ngủ yên.

Ngẫm nghĩ chốc lát, Tạ Quần liền quát nha hoàn: “Không khoẻ thì gọi đại phu, tìm ta làm gì? Lui xuống đi!”

Nha hoàn cúi đầu, sắc mặt lộ vẻ khó xử, nhưng nhớ đến lời dặn của di nương trước khi đi, nàng ta không dám quay về tay không. nhưng trước ánh mắt sắc bén của lão gia, nàng ta vẫn do dự không thôi.

Đúng lúc ấy, Tạ Quần lạnh giọng lần nữa: “Còn chưa đi?”

Nha hoàn sợ đến mức run rẩy, mặt trắng bệch, vội vàng quay người chạy thẳng về viện.

Tạ Dật nhẹ giọng cười, lời nói không chút cảm tình: “Thân thể Tam di nương vốn đã yếu nhược, tốt nhất là nên bớt ra ngoài gặp người.”

Chàng nhìn về phía Tạ Quần, mà Tạ Quần thì đã tức đến mức không thốt nổi lời nào.

Trên đường trở về Lan Viên, hai người đi chậm rãi, cố ý chọn con đường vòng xa hơn.

Thẩm Thư Dao đi bên phải chàng, cúi đầu nhìn bóng hai người nhập làm một dưới ánh trăng, rồi lại ngẩng lên nhìn.

Ánh mắt chàng dịu dàng, khó mà tưởng tượng nổi, người này khi nãy còn đấu khẩu gay gắt với Tạ Quần, từng lời nói ra đều lạnh lùng, lãnh đạm như vậy, hoàn toàn chẳng giống một người đối diện với phụ thân ruột.

Nàng khẽ cắn môi, nhịn không được mà hỏi: “Tối nay chàng có phải quá đáng quá rồi không? Dù gì cũng nên chừa cho phụ thân chút thể diện.”

Tạ Dật mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điềm nhiên: “Từ khi ta hiểu chuyện đã biết, phụ thân háo sắc. Tuy rằng thiếp thất không nhiều, nhưng bên ngoài trăng gió, kỹ viện, lầu xanh lui tới chẳng thiếu lần nào. Nay tuổi già tính không đổi, càng thêm dung túng thiếp thất, có thai liền giở đủ trò tranh sủng, hậu viện sau này sao có thể yên ổn?”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng danh tiếng Tạ phủ cũng chẳng giữ được.”

Thẩm Thư Dao khẽ “ồ” một tiếng, biểu thị đã hiểu. Quả thật như lời Tạ Dật, Tam di nương kia từ sau khi hoài thai liền ngày ngày làm mình làm mẩy, toàn những trò vặt vãnh của nữ nhân chốn hậu viện, khó mà lọt nổi mắt xanh người ta. Nhưng tiếc thay, Tạ Quần lại rất xem trọng những chiêu trò này, nếu không, Tạ Dật cũng không đến mức tức giận như vậy.

Chợt nàng nhớ đến bản thân. Đôi khi, nàng cũng hay làm nũng, thậm chí còn dối gạt chàng. Nếu một ngày nào đó, nàng cũng dùng chiêu này, chàng sẽ phản ứng thế nào đây?

Nàng liếc Tạ Dật một cái, rồi lại một cái, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Nếu ta cũng giống Tam di nương thì sao?”

Nam nhân hơi nghiêng đầu nhìn nàng, thân hình cao lớn che phủ lấy nàng, nét mặt giấu trong bóng tối, nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô cùng:

"Bà ta là tranh sủng, nàng cần sao?"

Tạ Dật cười, tay buông thõng bên người vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng bóp một cái, "Chúng ta là tình thú."

Nàng lập tức bật cười, đúng là cái gì chàng cũng nói được, nàng còn có thể nói gì nữa. Bèn phụ họa theo lời chàng, rồi lại nói: "Tối qua ngủ đầu đau một chút."

Tay chàng lập tức di chuyển đến gáy nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, "Bắt đầu rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-101.html.]

Tay Tạ Dật ấm áp, không lạnh, chỉ là lòng bàn tay hơi thô ráp, cọ vào da khiến nàng ngứa ngáy, nàng né tránh một chút, lại bị chàng kéo về, ôm chặt không thể động đậy.

"Ta nghi ngờ là di chứng của việc trúng độc, chưa khỏi hẳn, ngày mai tìm đại phu đến xem sao."

Tạ Dật cao chân dài, bước chân lớn, lúc này vì để ý đến nàng, cố ý bước chậm lại.

"Ừm, trời lạnh, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Không cho nàng ra ngoài, Thẩm Thư Dao không bằng lòng, rời khỏi kinh thành hai tháng, nàng nhớ phụ mẫu, muốn về thăm.

"Ta muốn về nhà mẹ đẻ."

"Ta đi cùng nàng."

Nàng xua tay, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thẩm Chính An lôi kéo Tạ Dật nói chuyện luyên thuyên, tiện thể giáo huấn nàng một trận, nói nàng đi theo hoàn toàn là để làm loạn.

"Không cần, ta tự về được rồi."

"Ở lại với nàng một đêm." Thuận tiện thử ở khuê phòng một chút.

Tâm tư của nam nhân nàng không biết, nghe nói được về nhà ở, lập tức đồng ý cho Tạ Dật đi cùng.

"Chàng thật tốt."

Tạ Dật vào cung diện kiến Bệ hạ, đến chiều cũng chưa về, Thẩm Thư Dao sốt ruột muốn về nhà, chờ đợi đến mức tâm phiền ý loạn. Không ngừng đi qua đi lại trong sân, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, hy vọng nhìn thấy bóng dáng của người nào đó.

Một nén nhang cuối cùng, nếu không thấy Tạ Dật, nàng sẽ tự mình xách đồ về nhà mẹ đẻ. Dù sao sáng nay khi thỉnh an Lâm thị, nàng đã nói sẽ về nhà mẹ đẻ, Lâm thị cũng đồng ý. Lâm thị không chỉ đồng ý, mà còn nói với nàng, có thể ở lại thêm hai ngày, thật sự khiến nàng kinh ngạc.

Thẩm Thư Dao cảm thấy Lâm thị thay đổi rất nhiều, so với trước đây khoan dung hơn nhiều, giọng điệu nói chuyện cũng mềm mỏng hơn, thật kỳ lạ.

Sau đó nàng nghĩ lại liền hiểu ra, nửa năm nay trong nhà nhiều chuyện, quan hệ giữa bà và Tạ Quần so với trước đây căng thẳng hơn một chút, có lẽ là đã nhìn thấu một số chuyện, cho nên mới trở nên khoan dung hơn.

Đối với nàng mà nói, đây là chuyện tốt, ít nhất Lâm thị sẽ không cả ngày giám sát bọn họ nữa.

Bây giờ là tháng hai, ánh nắng ấm áp, gió xuân cũng dịu dàng, phơi nắng dưới ánh mặt trời thật thoải mái. Đi qua đi lại mệt mỏi, nàng bèn ngồi ở hành lang, vừa phơi nắng vừa chờ đợi. Chờ đến khi hết kiên nhẫn, Tạ Dật mới từ bên ngoài vội vàng trở về.

Dái tai hơi đỏ, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút áy náy và gấp gáp, Thẩm Thư Dao liếc nhìn chàng không nói gì, đang giận dỗi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nam nhân nhìn nàng làm nũng, khóe miệng cong lên, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều và dung túng, cười nói: "Đồ đạc thu dọn xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi."

Nàng không đứng dậy, nhấc mí mắt lên xuống đánh giá, triều phục chưa thay, hơi thở gấp gáp, có thể thấy là vội vàng trở về. Nàng cũng hiểu, nhưng nàng đã chờ gần một ngày rồi, tâm trạng làm sao tốt được?

Loading...