Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:29:25
Lượt xem: 484
Tạ Quần nheo mắt nhìn bọn họ, thần sắc mang theo vài phần đắc ý. “Ta tuổi càng cao lại càng tráng kiện, chẳng mấy chốc lại có thêm một đứa con. Đừng để đến khi tiểu đệ của con chào đời, mà hai đứa các con vẫn chưa có tin vui, truyền ra ngoài thật khó nghe.”
Câu trước vừa dứt, sắc mặt mọi người liền đổi, ánh mắt nhìn ông cũng trở nên vi diệu. Không ngờ ông lại nối tiếp câu sau, đem bầu không khí vốn đã khó xử lại càng trở nên khó coi. Nhưng Tạ Quần đã uống nhiều, chẳng để ý đến thần sắc mọi người, chỉ một mình cao hứng mà nói, vẻ mặt đầy vẻ tự hào.
“Năm ngoái, mẫu thân con đã thu xếp cho con nạp thiếp, thế nào? Vẫn chưa chọn được người thích hợp? Không bằng để ta tìm giúp con một người?”
Thẩm Thư Dao nghe vậy, cảm thấy bữa cơm này không cần thiết ăn tiếp nữa. Tạ Dật hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cùng lúc đặt đũa xuống bàn.
Trong lòng nàng phẫn nộ, rất muốn trực tiếp trách mắng Tạ Quần một trận. Nhưng nghĩ đến việc ông là phụ thân của Tạ Dật, nàng cố nén cơn giận xuống. Nàng nhìn về phía Tạ Dật, trong mắt tràn đầy ủy khuất cùng bức bối.
Tạ Dật bỗng nhớ lại chuyện mang thai lần trước. Khi ấy, chàng đổ lỗi cho đại phu, ngoài mặt Tạ Quần và Lâm thị tỏ vẻ bình thản, nhưng kỳ thực trong lòng không hề hài lòng. Nếu không có chàng bảo vệ, e rằng nàng đã chịu phạt.
Hiện tại lại nhắc tới chuyện nạp thiếp, còn đề cập đến chuyện sinh con, sắc mặt Tạ Dật lập tức trầm xuống, trong mắt lóe lên tia sắc bén, nhìn thẳng vào Tạ Quần.
“Chuyện nạp thiếp thì miễn bàn đi. Ánh mắt chọn thiếp của phụ thân cùng ta không giống nhau. Hiện giờ Tam di nương đã có thai, sau này nên chú ý một chút, đừng để náo loạn trong viện, truyền ra ngoài lại thành trò cười.”
Tạ Quần làm như không nghe thấy lời chàng, chỉ hỏi: “Tam di nương gì chứ?”
Đúng rồi, vị thiếp thất đang có thai họ Uông, sao lại thành Tam di nương?
Thẩm Thư Dao nhìn về phía Tạ Dật, chỉ thấy chàng thong dong mở miệng, mỏng môi khẽ nhếch: “Nàng là vị thiếp thất thứ ba của phụ thân, không gọi là Tam di nương thì gọi là gì?”
Thẩm Thư Dao nhịn cười, suýt chút nữa không kìm được. Hóa ra là gọi theo thứ tự.
Tạ Quần lập tức trầm mặt, sắc diện lạnh băng, tay đập mạnh xuống bàn, quát lớn: “Dẫu sao cũng là trưởng bối của con, lại là người có công với Tạ gia, sao có thể vô lễ như thế?”
Tạ Dật bình thản đáp: “Phụ thân, người có si mê mỹ sắc thì cũng thôi đi, nhưng chớ để tuổi già mất sạch danh dự. Tam di nương cần an dưỡng thai, đừng để bà tiếp tục gây rối. Nếu không, đưa ra trang viện mà dưỡng, đợi sinh xong lại về.”
Dứt lời, chàng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm thị: “Mẫu thân vất vả quản lý nội viện, chớ để thân thể mệt mỏi. Không bằng nghỉ ngơi một thời gian, để Thư Dao thay người quán xuyến, cũng là chuyện nên học hỏi.”
Lâm thị mỉm cười, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu đồng ý: “Thư Dao cũng nên học dần đi. Vừa khéo gần đây thân thể ta không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút. Để Thư Dao quản gia, lại là chuyện tốt.”
Thẩm Thư Dao còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã thay nàng quyết định xong xuôi. Nhưng nàng cũng không phản đối, dù sao sớm muộn gì cũng phải quản, chi bằng nhân cơ hội này mà tiếp nhận. Tạ Dật muốn nàng đứng ra, là để lập uy chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-100.html.]
Nàng không lên tiếng, nhưng Tạ Quần thì nổi giận, cảm thấy mất hết thể diện, bực tức quát: “Chỉ là chuyện nạp thiếp, đáng để con đối chọi gay gắt với ta sao? Ta dù gì cũng là gia chủ!”
Lâm thị không nhịn được, liền châm chọc nói: “Chuyện của phu thê trẻ, ông chớ nhúng tay vào. Có nạp thiếp hay không, bọn nó tự khắc định đoạt, cần gì ông bận tâm.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Quần muốn lên tiếng phản bác đôi câu, nhưng chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Tạ Dật vang lên: “Mẫu thân nói phải.”
Một nhà năm người, ba người đối nghịch với ông, chỉ còn lại Tạ Tuấn như khúc gỗ, ngồi đó nửa ngày không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn qua nhìn lại bọn họ, nét mặt biến hóa không ngừng, trông có mấy phần tức cười.
Tạ Dật nhấp một ngụm rượu, khóe môi mang theo ý cười lạnh lùng, chậm rãi nói: “Phụ thân có thể vinh quy tam phẩm hay chăng?”
“Con…”
Câu này đánh thẳng vào lòng Tạ Quần, khiến ông tức đến mức râu tóc dựng ngược, mắt trợn trừng, nhưng lại không thể nói ra lời phản bác. Nhi tử này của ông, lúc ôn hòa thì còn dễ chịu, nhưng khi nghiêm túc, tuyệt đối không nể mặt ai, kể cả phụ thân ruột thịt.
Tạ Quần ghét nhất là nghe người ta nói "con trèo lên đầu cha", càng ghét khi có kẻ bảo ông không bằng nhi tử. Mỗi khi ai đó nhắc đến chuyện này trước mặt, ông liền bực dọc không thôi. Nay chính Tạ Dật lại nói ra, khiến ông nhục nhã vô cùng, nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể giận dữ đứng đó, giơ tay chỉ vào chàng mà không thể thốt ra câu nào.
Bầu không khí trở nên vi diệu, nặng nề đến mức tưởng chừng như sắp bùng nổ thành một trận đại chiến.
Đúng lúc ấy, nha hoàn trong viện của Tam di nương vội vã chạy vào, chẳng có chút tinh ý nào, vừa vào cửa liền hướng về phía Tạ Quần, hấp tấp bẩm báo:
“Lão gia, di nương thân thể không khoẻ, xin người mau qua xem.”
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên vi diệu. Lâm thị thậm chí chẳng buồn giữ bộ dáng đoan trang, trực tiếp đảo mắt xem thường, hiển nhiên là đã sớm nhìn thấu trò hề này. Có lẽ, chuyện như vậy Tam di nương đã làm không ít lần.
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa mắt về phía Tạ Quần. Nếu là ngày thường, ông ắt hẳn sẽ lập tức buông hết công việc mà đến với di nương.
Nhưng hôm nay khác biệt, trong phòng có đầy đủ người nhà, ông lại vừa bị nhi tử làm mất mặt. Giờ mà còn chạy đi với di nương, chẳng phải sẽ khiến Tạ Dật có thêm cớ để châm chọc sao?
...
Hẹn gặp lại các nàng iu vào ngày mai nha.
Mai không bận thì Quan mở kho báu lớn, các nàng iu muốn đọc full trước thì theo dõi page Huyện Lệnh 94 để săn nà.