Nhưng công chúa không nghe được lời ta.
Nàng thật sự gọi thị vệ đến, ra lệnh đi sát hại cha mẹ ta.
Ta hoảng loạn, vội nắm lấy tay áo Tống Húc: “Tống Húc! Ngươi mau khuyên nàng ta đi!”
Ta biết hắn không nghe được ta nói, nhưng hôm qua hắn từng đứng ra ngăn công chúa, hôm nay... nhất định cũng sẽ bảo vệ cha mẹ ta, ta đã tin như thế.
Nhưng — trên gương mặt Tống Húc, không hề gợn một tia cảm xúc.
Hắn bình thản nói: “Chỉ cần điện hạ vui vẻ, thì đám dân đen ấy... muốn g.i.ế.c thì cứ giết.”
Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Tốt lắm, tốt lắm.
Hôm qua ngươi bảo vệ cha mẹ ta — là giả.
Nói ta khổ sở, nguyện lấy dung mạo công chúa tặng ta — cũng là giả.
Tống Húc, ta thề, ta sẽ hóa thành lệ quỷ... g.i.ế.c cả ngươi và công chúa!
Ý niệm đó vừa sinh, cả hồn phách ta liền nóng ran.
Ta biết — đây chính là dấu hiệu của việc hóa thành lệ quỷ.
Không sao cả. Không thể đầu thai... cũng chẳng sao cả.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cuộc đời này tuy ngắn ngủi, nhưng được làm con gái của cha mẹ, đã là kiếp sống tốt đẹp nhất.
Ta đang chuẩn bị động thủ với công chúa, thì đột nhiên, Tống Húc giơ tay phẩy nhẹ trước mắt ta.
Trong khoảnh khắc ấy — ta mất đi tri giác.
13
Khi tỉnh lại, ta không rõ đã mê man bao lâu.
Tống Húc đang ngồi trong tiền sảnh của phủ công chúa, còn ta thì nằm rạp dưới đất bên cạnh hắn.
Ta từ từ ngồi dậy, đầu óc mơ hồ hỗn loạn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta nhớ rõ công chúa nói muốn g.i.ế.c cha mẹ ta, còn Tống Húc cũng không đứng ra ngăn cản.
Ta tức đến cực điểm, định hóa thành lệ quỷ để g.i.ế.c cả hai người họ.
Vậy mà ngay khoảnh khắc trước khi ta hoàn toàn hóa quỷ... lại ngất đi.
Quỷ cũng có thể ngất xỉu sao?
Ta đưa tay sờ đầu, tay lại xuyên thẳng qua.
Ta chỉ là một luồng hồn phách, đã chẳng còn thân thể, lấy đâu ra đầu để mà đau?
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Công chúa khoác tay một nam nhân trung niên, vẻ mặt uy nghi, bước vào trong sảnh.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo người ấy, thì Tống Húc đã lập tức quỳ xuống vô cùng trôi chảy.
“Vi thần tham kiến Thánh thượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cua-ta-la-bi-thuat-su/8.html.]
Thì ra… chính là vị hoàng đế trong truyền thuyết.
Sao người lại đích thân đến phủ công chúa? Lẽ nào… ta đã bất tỉnh lâu đến thế?
Còn cha mẹ ta thì sao? Có bị hại rồi không?
Mang theo vô vàn nghi vấn, ta tạm thời đè nén sát ý, muốn xem rõ tình hình trước đã.
Hoàng đế ngồi vào chủ vị nơi tiền sảnh, công chúa ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng tựa vào tay người.
“Phụ hoàng,” công chúa nũng nịu nói, “thân thể nữ nhi đã khá hơn nhiều rồi. Xin người hãy thành toàn hôn sự này cho nữ nhi.”
Nàng vừa nói vừa rưng rưng, khóe mắt ngập nước, dịu dàng đáng thương.
Hoàng đế trầm mặt: “Con nhất định phải lấy hắn làm phò mã?”
Công chúa khóc lóc nức nở: “Phụ hoàng, nữ nhi thật lòng thích Tống Húc. Người xem, phủ con bị quỷ quấy nhiễu, cũng là do Tống Húc đứng ra giải quyết. Con bị kinh sợ, cũng là hắn tận tâm chăm sóc.”
“Việc hắn làm được,” hoàng đế lạnh nhạt nói, “thuật sĩ dưới trướng trẫm cũng làm được.”
Thuật sĩ? Thì ra hoàng đế dưới tay còn có người tinh thông đạo pháp?
Cũng đúng, kết giới trừ tà trên người công chúa vốn dĩ không thể tự sinh ra — tất có cao nhân giúp đỡ.
Nhưng nếu vậy, cớ sao hoàng đế không sai thuật sĩ tới phủ trừ sạch đám quỷ, mà phải để công chúa luôn mang theo kết giới?
Nghĩ đến đây, ta lập tức hiểu rõ.
Bởi vì công chúa g.i.ế.c người như ngóe, oan hồn trong phủ căn bản g.i.ế.c không xuể. Chỉ có thiết lập kết giới trừ tà mới là phương pháp vẹn toàn.
Chỉ là, có thể làm việc cho hoàng đế, thì thuật sĩ ấy hẳn phải cực kỳ cao tay.
Mà nếu đã cao tay, kết giới sao lại có thể bị phá?
Ta không nhịn được mà nhìn về phía Tống Húc.
Lẽ nào — là do hắn?
Khi hoàng đế và công chúa giằng co, Tống Húc vẫn cúi đầu im lặng, vẻ mặt trấn định không biểu lộ điều gì.
Cuối cùng, hoàng đế cũng không chống đỡ nổi sự nũng nịu của công chúa, để lại thánh chỉ ban hôn.
Tống Húc cùng công chúa quỳ xuống tạ ơn, trên mặt vẫn là vẻ bình lặng như nước giếng thu.
Nhưng ta lại bất chợt nhớ đến cái đêm năm ấy, hắn quỳ trước cửa nhà ta cầu hôn.
Khi ấy, hắn nhịn đói suốt một ngày một đêm, quỳ gối không rời.
Khi cha mẹ ta cuối cùng đồng ý, hắn mừng rỡ đến mức bật dậy, nhưng vì đói lả mà ngất lăn, ngã sõng soài như chó cắn đất.
Dù bộ dạng lúc ấy vô cùng nhếch nhác, nhưng ta lại chưa từng thấy vui đến thế.
Tống Húc à… đến khi ngươi ngã xuống, cũng vẫn là dáng vẻ đẹp nhất trong mắt ta.
Người tốt như vậy, cuối cùng đã thuộc về ta.
Chỉ tiếc — thời gian ta có được ngươi, thật ngắn ngủi làm sao.
Công chúa đón thánh chỉ, vui vẻ nhìn về phía Tống Húc.
Tống Húc khẽ mỉm cười, nhưng ta nhận ra — nụ cười ấy không hề mang theo chút vui mừng, thậm chí còn thoáng một nét u sầu.