Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu quân cứ nghĩ ta vẫn luôn yêu hắn - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:07:09
Lượt xem: 11

Chẳng phải do họ kiên nhẫn, mà là họ thấy giá trị sử dụng của ta không còn nhiều, nên mới bắt đầu thể hiện thái độ cao ngạo của một gia đình quý tộc mà thôi.

 

Nhưng mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như mẹ chồng ta mong đợi.

 

Phụ thân hay bà bà đều xem ta như một quân cờ trong trò chơi trao đổi lợi ích của họ, nhưng họ không biết rằng, quân cờ này cũng có suy nghĩ, có tầm nhìn.

 

Lương Nam An nói, sách là thứ tốt nhất trên đời, là nguồn tri thức, đối mặt với bất kỳ khó khăn nào cũng không sợ.

 

Chàng ấy dạy ta biết đọc, biết tính toán, hiểu rõ quy luật của thế giới và tình cảm con người.

 

Nhờ vậy, với tư cách là phu nhân của nhà họ Tiết, ta hiểu được sổ sách trong nhà, vận dụng tiền bạc, thu phục người dưới quyền, và từng bước loại bỏ quyền lực của bà bà.

 

Mặt khác, ta cố ý khoe khoang quyền lực của nhà họ Tiết trước mặt phụ thân mình, để đệ đệ ta sa đà vào xa đọa vô độ, dần trở nên nghiện cờ b.ạ.c và không thể quay đầu.

 

Đây là cách ta tìm lợi ích cho bản thân.

 

Khi ta nắm trong tay quân át chủ bài, ta mới có thể tỏ ra bình tĩnh và lạnh lùng.

 

Ta không thay đổi sắc mặt, cung kính cúi đầu.

 

"Người nói đúng, ba năm không có con, thật sự là con đã sai, xin người hãy giúp nhà họ Tiết soạn thảo hưu thư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-22.html.]

 

Đôi mắt lạnh lùng của bà bà cuối cùng mở to ra vì ngạc nhiên, có vẻ như bà không mong đợi ta sẽ "nhanh nhẹn" và "hiểu chuyện" như vậy.

 

Tốc độ của bà bà quả thực nhanh hơn Tiết Chiểu Chi không ít, khi rời phòng, tay ta đã có thêm một tờ hưu thư.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Bây giờ, chỉ cần ký tên và đóng dấu vào hưu thư, ta sẽ hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tiết.

 

Sau khi tự do, cần phải chuẩn bị các giấy tờ thông hành và lên kế hoạch cho hành trình, những thứ này mới có thể sẵn sàng hoàn chỉnh.

 

Lương Nam An...

 

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh cua, lời của vị sư thầy vẫn như âm vang vọng trong tai...

 

"Hắn vẫn còn sống."

 

Ta sẽ đi tìm chàng, Lương Nam An.

 

Dù phải vượt qua hàng ngàn dặm, dù phải chịu chín c.h.ế.t một sinh, dù phải đến Tây Vực, lật tung từng bộ xương đã chôn để kiểm tra.

 

Sống phải thấy người, ch-ếc phải thấy x-á-c.

Loading...