Phu quân cứ nghĩ ta vẫn luôn yêu hắn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:06:20
Lượt xem: 13
Khi còn nhỏ, ta thường bị đệ đệ bắt nạt vì phụ mẫu cưng chiều, không bao giờ phạt đệ ấy, nên coi ta như một bao cát.
Lần đó, đệ đệ đá ta một cú, làm cho má phải của ta sưng vù, một chiếc răng cửa rơi ra.
Mẫu thân nói, một cô gái m-ấ-t nhan sắc sẽ không còn giá trị nữa.
Ta sợ hãi đến mức ngã xuống đất, khóc không dứt.
Lương Nam An đột nhiên lao tới, dùng đầu húc vào bụng đệ đệ ta, đẩy đệ ấy ngã xuống đất.
Đệ Đệ ta ăn uống khỏe, rất mập mạp và thường xuyên chơi chung với lũ côn đồ ngoài xóm, Lương Nam An làm sao có thể là đối thủ, cuối cùng chàng ấy bị đánh một trận thảm hại.
Khi đệ đệ ta đi, còn cười nói.
"Ta sẽ về nhà kể với mẫu thân, tỷ tìm một tên nam nhân lạ để hắn đánh ta. Nói tỷ là một d-â-m phụ, để mẫu thân dạy dỗ tỷ một bài học."
Lương Nam An vất vả đứng dậy, mặt đầy vết thương, nhưng hỏi ta.
"Muội không sao chứ?"
Ta nhỏ tuổi hơn chàng ấy, nhưng chàng ấy đi học được ăn mặc thanh lịch hơn, quần áo cũng đẹp hơn.
Ta khóc nói.
"Ta m-ấ-t một chiếc răng, sau này sẽ không còn giá trị gì nữa rồi."
Chàng ấy bảo ta mở miệng, rồi như một người huynh trưởng, chàng ấy an ủi ta.
"Không sao, muội vẫn còn đang thay răng, ta thấy có một chút trắng ở chân răng, đó là dấu hiệu muội sẽ mọc răng mới, đừng sợ, đừng l-iế-m nó, nếu không răng mới sẽ mọc lệch đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-17.html.]
Ta nín khóc, thậm chí nói nhỏ.
"Huynh không nên đến cứu muội, đệ đệ muội mạnh lắm, xem ra huynh không thắng được đâu."
Lương Nam An nghiêm mặt, kiên định nói.
"Làm người quân tử, biết rõ là đúng thì phải làm, ta có thể không đánh bại hắn nhưng có thể ngăn cản hắn.”
“Nếu mọi người trên đời này chỉ nhìn vào thân hình để quyết định có nên làm việc thiện hay không, thì đó không phải là anh hùng, mà là kẻ hèn nhát."
Ta ngẩn ngơ không hiểu.
Lương Nam An thở dài.
"Lẽ nào muội chưa bắt đầu học chữ sao?"
Ta lắc đầu.
Chàng ấy lại hỏi.
"Muội tên là gì? Nhà ở đâu?"
Sau khi ta trả lời, ta hỏi nhỏ.
"Huynh tên là gì? Muội chưa kịp cảm ơn huynh."
Lương Nam An xua tay.
"Không cần, ta không giúp người để nhận lời cảm ơn, ta giúp là vì ta muốn. Ta đi đây."
Nói xong, chàng ấy lảo đảo bước đi.