Quốc Sư khẽ nắm chặt tay, rõ sẽ một ngày đối đầu với Nhạc Lãng, cũng tận mắt chứng kiến tình yêu của Đường Tình Ái dành cho đối phương. Mặc dù chuẩn tinh thần nhưng vẫn chẳng chịu nổi sự đau nhói lan tràn nơi đáy lòng.
Phần Nhạc Lãng Quốc Sư tiết lộ phận của , nhạt giơ ngón cái lên như thừa nhận tán thưởng độ nhanh nhạy của đằng xa. Rồi nhẹ nhàng xoay thanh kiếm hạ gục thêm một tên hộ vệ.
Quốc Sư cong môi chế giễu : “Ta quên mất, ngươi Thái Tử cắt lưỡi thể đáp lời nữa.”
Đường Tình Ái bên tay rút chiếc trâm đầu, xong phi thẳng qua Quốc Sư, bỗng nàng cau mày phát hiện đối phương dễ dàng bắt lấy.
Sau đó Đường Tình Ái định tiếp tục tấn công, song tự nhiên Nhạc Lãng kéo , khi mười ngón đan , cố ý nâng tay nàng lên và đặt xuống nụ hôn.
Một màn hành động mật thành công khiến Quốc Sư tức giận tới đỏ mắt, cánh môi thì mấp máy từ từ, phút chốc thanh kiếm trong tay Nhạc Lãng đột nhiên vặn vẹo, nó tự chuyển động khứa lòng bàn tay , tiếp đến bay vụt lên trời như sức mạnh vô hình điều khiển.
Khoảnh khắc nó chĩa mũi kiếm và phóng nhanh xuống chỗ hai , Nhạc Lãng vội vã ôm Đường Tình Ái tránh khỏi, theo bản năng liếc sang phía xa.
Rõ ràng động đậy gì nhưng thể tiêu khiển thứ khác…
Đây hẳn là năng lực đặc biệt mà đối phương , quả nhiên địa vị cao đa phần đều mạnh mẽ chẳng thể khinh thường.
Nhạc Lãng trở về thế phòng thủ, Quốc Sư càng nương tay, để cây kiếm bay qua đ.â.m liên tục, còn điều khiển thêm thanh đao dùng nó tách Đường Tình Ái , ngăn cản hai gần .
Lúc Quốc Sư sắp đánh bại Nhạc Lãng thì nhiều ngọn lửa từ hướng khác phóng tới, cái nóng của lửa thiêu cháy thứ xung quanh dù chỉ xẹt qua thoáng chốc.
Dường như ngọn lửa kèm luồng sức mạnh vô hình, Quốc Sư cảm nhận nguy hiểm vội thối lui tránh né, những vũ khí đang bay cũng lệch đường đánh.
Sơ hở lộ rõ, cả hai Đường Tình Ái và Nhạc Lãng đều lợi dụng thời cơ phá hủy vũ khí .
Còn Quốc Sư âm thanh đao kiếm tiêu khiển rơi xuống đất đầy nặng nề, trong lòng nổi lên lo âu mà cất giọng: “Ai? Ra đây!”
Quả nhiên xuất hiện, là nam nhân mang y phục màu đỏ, đối phương bước như bay, giữa lòng bàn tay ngọn lửa cháy bừng.
Quốc Sư híp mắt , ngờ vực thăm dò: “Nhất Hòa, ngươi là nam sủng bỏ trốn?”
“Diệp Lam Cung, ngươi giam cầm cha đúng ? Mau thả ông !” Nhất Hòa ném ngọn lửa qua.
Quốc Sư lập tức động tay, ngưng tụ làn khí màu xanh lên đỡ đòn khiến hàng lửa b.ắ.n ngược trở về, Nhất Hòa nhẹ nhàng tránh thoát, phản công bằng vô ánh lửa bùng phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-39-tinh-yeu-nay-dinh-san-la-the-sao.html.]
Nhạc Lãng lạnh nhạt tình thế mắt, một hồi bèn đem Đường Tình Ái rời khỏi đây.
Quãng đường cả hai trốn chạy, Nhạc Lãng giải thích cho Đường Tình Ái chuyện.
Dạ Vương Gia điều tra Quốc Sư tiền nhiệm sống sót hề c.h.ế.t như tưởng, tuy nhiên vì năm xưa vị Quốc Sư dã tâm của Diệp Lam Cung lớn, ông ngăn cản còn đối phương hại, vì sợ liên luỵ đến nhân nên Quốc Sư tiền nhiệm đành buông tay xin tha.
Mặc dù Diệp Lam Cung vẫn giam lỏng ông , cuối cùng gần đây Dạ Vương Gia phát hiện sự tình và liên hệ Quốc Sư tiền nhiệm, đó dựa tin tức tìm kiếm Nhất Hòa.
Theo như lời Quốc Sư tiền nhiệm thì Diệp Lam Cung trời sinh bình thường, do chăm chỉ sở hữu tính giác ngộ cao mới ông thu nhận, còn Nhất Hòa là dạng sức mạnh ẩn giấu từ trong xương.
Chỉ cần bọn họ nhiệt tình chi dạy thì nhanh Nhất Hòa sẽ hơn hẳn Diệp Lam Cung.
Nhạc Lãng chữ lòng bàn tay Đường Tình Ái, rút ngắn cău chuyện dài để nàng hiểu hơn: “Cơ mà hiện tại Nhất Hòa đủ mạnh, bởi vì nóng lòng cứu , để đối phương trận sớm.”
Đường Tình Ái ngẩn ngơ, nàng chuyện Quốc Sư tiền nhiệm thu nhận Diệp Lam Cung, từng đối phương cố gắng rèn luyện nhiều, song kết quả bao giờ ông hài lòng.
Có lẽ Diệp Lam Cung nảy sinh thù ghét, nên đối đãi thầy dạy của như thế.
Và Nhất Hòa khiến nàng bất ngờ, nhưng đều hợp lý khi sở hữu sức mạnh kinh , mang theo phận con trai Quốc Sư thì dễ hiểu.
Đường Tình Ái thở dài, cảm thấy bọn họ gặp gỡ quá nhiều chuyển xảy , loanh quanh một hồi dây dưa . Thái Tử thấu hiểu thể xác Nhất Hòa, Diệp Lam Cung rõ ràng tâm hồn nàng, để lượt trở mặt hóa thù địch.
“Tình Tình, nàng tin lời của Diệp Lam Cung ư?” Nhạc Lãng đột nhiên câu hỏi luôn vướng mắc trong lòng , vẻ mặt lo lắng xót xa.
Đường Tình Ái mỉm di chuyển ngón lên lòng bàn tay Nhạc Lãng: “Ừ, Diệp Lam Cung thể lừa bất cứ điều gì, nhưng sợ c.h.ế.t hơn bất kỳ ai.”
Nhạc Lãng ngơ ngẩn nghĩ về chuyện Diệp Lam Cung vì Đường Tình Ái, tất cả dường như đúng là đối phương bảo vệ sinh mệnh yêu thương. Ngoại trừ những ép buộc cùng giam lỏng thì hầu hết đều nâng niu nàng hết mực.
Cơ mà nếu mai Tình Tình thật sự c.h.ế.t vì hết dương thọ, liệu như Diệp Lam Cung?
Đối phương là Quốc Sư thần thông quảng đại, cách cứu Tình Tình từ tay Diêm Vương, phần chẳng hiểu gì cả, song bản càng mong nàng sống.
Bỏ lỡ nhiều năm, giờ đây ở cạnh nàng đến răng long đầu bạc, sớm chiều gắn bó…
Nhạc Lãng nắm tay Đường Tình Ái, khẽ khàng vẽ: “Chúng về Hoa Khuyết Tộc, và nàng cùng chăm sóc bà bà.”