Đường Tình Ái tỉnh phát hiện bà lão ở cạnh giường ngủ gật, nàng lơ mơ dậy quan sát thứ. Căn phòng quen thuộc cùng cơ thể băng bó kĩ lưỡng, như xác định rằng bản còn sống.
Có lẽ là Diệp Lam Cung giúp đỡ, bởi vì thời gian sẽ chẳng ai tốn công cứu một kẻ như nàng.
Đường Tình Ái nghĩ nhạt giơ tay lay nhẹ bà lão, đối phương thức giấc trông thấy nàng liền mừng rỡ mà : “Thánh Nữ, cảm thấy thế nào? Có khó chịu ?”
“Ta khỏe , bà bà thì thế nào, chịu ngoại thương nội thương gì ?” Đường Tình Ái hỏi ngược với vẻ lo lắng và quan tâm, đôi mắt đổi diện, nàng tỉ mỉ xem xét đến khi chẳng thấy vết xước mới dừng.
Bà lão mỉm đáp: “Lão vẫn bình an vô sự, Thánh Nữ hãy yên tâm.”
Đường Tình Ái , trong lòng nhẹ nhõm hơn, nàng chậm rãi bảo: “Do xem thường Thái Tử nên liên luỵ tới bà bà…”
Bà lão lắc đầu thấp giọng : “Thánh Nữ thể thắng đám đấy là , chả qua Thái Tử lắm mưu mô khiến khác thể lường .”
Đường Tình Ái khổ, lòng tự hiểu kết cục nhận là xứng đáng hảng loạt hành động sai lầm.
Lúc cả hai trò chuyện bỗng cánh cửa mở , họ đồng thời đầu trông Quốc Sư từ ngoài , một mạch di chuyển tới bên giường, tiếp đến giọng của đối phương vang lên: “A Tình, nàng tỉnh dậy ? Cảm thấy cơ thể , đói bụng ?”
Từng câu hỏi phát kèm theo đụng chạm kiểm tra, sự nhiệt tình quan tâm tử Quốc Sư Đường Tình Ái nhíu mày, nàng dịch về thể hiện né tránh nghi ngờ chất vấn: “Diệp Lam Cung, cho bà bà ở chỗ để dễ bề kiểm soát hơn đúng chứ?”
Lời đột ngột thành công khiến Quốc Sư cứng đờ, cuối cùng thu tay nhẹ nhàng hỏi vặn ngược : “Giữa nuôi dạy và kẻ trong tim, nàng chọn ai?”
“Diệp Lam Cung, bất kể xem trọng ai thì đều chả bằng họ, vì mãi mãi cũng trong sự lựa chọn nào cả.” Đường Tình Ái đáp trả dứt khoát, trứng mắt lên mặt.
Ý đồ kẻ quá rõ ràng, như kẻ điên bất chấp thủ đoạn đoạt lấy thứ , nàng cách nào khiến đối phương dừng tay , tuy nhiên càng chẳng thể thỏa mãn những yêu cầu .
Phản kháng và giẫm lên tình cảm, mài mòn bao dung của Diệp Lam Cung dành cho nàng, hy vọng sẽ cắt đứt ý nghĩ cuồng loạn trong tâm trí đối phương.
Quốc Sư mím môi quan sát biểu cảm mặt Đường Tình Ái, cùng từ tốn bảo: “A Tình, nàng vứt bỏ bao nhiêu thì cũng thể phủ nhận việc cứu nàng!”
Đường Tình Ái hết lời, nàng thành tiếng xong đáp trả: “Diệp Lam Cung, nhắc ân tình cũng hiểu rõ, rằng sinh mạng của đánh rơi ở chiến trường vô , là Nhạc Lãng màng nguy hiểm nhặt giúp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-35-tinh-yeu-nay-ngay-cang-cuong-cau.html.]
Giọng Đường Tình Ái đến đây thì khẽ ngừng, nàng hít một thật sâu thốt lên câu cuối: “Hơn nữa chút ân tình còn trả đủ những gì năm xưa lợi dụng .”
Đôi con ngươi Quốc Sư rưng rưng, giọt lệ xuất hiện khóe mắt, sắc mặt sớm chuyển đổi thành kìm nén nỗi bi thương sắp trào dâng.
Cái gọi là lợi dụng từ lâu về , khi đó Quốc Sư vẫn chật vật mãi chẳng leo lên vị trí hiện tại, tuy cố gắng nhưng năng lực hạn, đành lừa gạt khiến A Tình tiết lộ chuyện xảy trong tương lai.
Nếu như thật sự tính toán nợ nần trả hết là chính , ngược tư cách đòi hỏi với A Tình.
Quốc Sư điều chỉnh tâm trạng, môi gượng cất tiếng: “Nàng thả bà bà cũng dễ thôi, chỉ cần nàng đồng ý trở thành phu nhân của , lập tức buông tha bà .”
Đường Tình Ái mở miệng hỏi: “Diệp Lam Cung, lấy gì để bảo đảm sẽ thực hiện đúng như lời ?”
“Nàng cứ thành điều kiện nhắc , kết quả như ý nàng mong thôi.” Quốc Sư liếc bà lão bên cạnh nãy giờ yên lặng, cuối cùng kêu gia nhân dặn dò vài việc, xong xuôi lên rời khỏi.
Chờ bóng lưng Quốc Sư biến mất cánh cửa, bà lão mới xua tay đuổi đám hầu , vẻ mặt khó xử bảo: “Thánh Nữ, định gả cho Diệp Lam Cung thật ?”
Đường Tình Ái lắc đầu bất lực đáp: “Đó là kế tạm hoãn, dù Diệp Lam Cung lấy thì cũng chuẩn sính lễ đầy đủ, lễ tiết đàng hoàng, những cái đấy mất kha khá thời gian.”
Kéo dài ngày tháng, lẽ sẽ tìm cách thoát khỏi nơi đây, nếu như nàng nhất định để bà bà yên trở về Hoa Khuyết tộc.
Bà lão chẳng suy nghĩ trong lòng Đường Tình Ái, cơ mà nét mặt nàng dâng tràn khổ tâm, bèn nhỏ: “Thánh Nữ, lão gửi thư cho Trưởng Tộc , tin rằng bọn họ đang phái đến cứu chúng !”
Trước lúc Quốc Sư bắt giữ, bà kịp thời gửi thư , nhanh nhất một tháng là thấy kết quả…
Suy cho cùng Thánh Nữ vẫn quan trọng đối với Hoa Khuyết Tộc, hai họ lập công lao nên khả năng cao các Trưởng Lão giúp đỡ.
Khi bà lão còn đang tự hy vọng, Đường Tình Ái bỗng hỏi: "Bà bà, Nhạc Lãng như thế nào ?"
Ngày hôm đó ngất gì nữa, nhưng thương tích đấy của khiến nàng bất an vô cùng... Bây giờ bà bà ở đây, càng nàng sợ.
Đường Tình Ái lo lắng chờ đợi câu trả lời, bà lão như suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức đáp: "Lão mang khỏi đấy, giao cho Dạ Vương Gia, chắc chắn những kẻ đó sẽ dốc hết sức cứu ."
Nghe đến câu cuối Đường Tình Ái mới yên tâm một chút, nàng liên tục cảm ơn bà lão còn bà lão ôm lấy nàng an ủi.