Tất cả những gì Thẩm Sở Sở từng làm với Chúc Châu, nay ta chỉ lấy oán báo oán, trả lại từng phần, không sai một ly.
Nàng ta ở Hàn gia đã khó mà đặt chân, rốt cuộc cũng dâng thư vào cung cầu cứu.
Ngụy Diên Lễ đến tìm ta, khẩn cầu ta giơ cao đánh khẽ.
Hắn nói:
“Phù Ngọc, nàng cũng náo đủ rồi. Tiếp tục như thế, cũng chẳng có lợi cho ai.”
Ta khẽ cười: “Vậy sao? Ta lại không thấy vậy.”
Hắn lại nói:
“Chuyện này, là trẫm có lỗi với Chúc Châu. Tương lai trẫm sẽ đích thân tạ tội cùng nàng, nàng chớ nên trút giận lên kẻ khác.”
Ngụy Diên Lễ thở dài, tựa hồ muốn giảng hòa.
Ta chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không nói nửa câu.
Hắn e rằng đã quên, ta chưa từng chơi trò giận cá c.h.é.m thớt bao giờ cả.
Ai gây họa, ta sẽ khiến kẻ đó phải gánh vác tất cả.
Chuyện nhà Hàn gia, là Ngụy Diên Lễ ra chỉ dụ dàn xếp.
Chỉ là hắn không hiểu: Chuyện nội trạch, chẳng phải một đạo thánh chỉ là có thể phân xử dứt điểm.
Thẩm Sở Sở nay đã mất đi sủng ái của Hàn Dương, lại chẳng giữ nổi lòng của Hàn Nhất Nặc, dù Ngụy Diên Lễ có muốn che chở nàng, tay hắn cũng không thể vươn vào hậu viện nhà người ta được.
Còn ta thì có thể.
Khi ta gặp lại Thẩm Sở Sở, nàng đã gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Ngụy Diên Lễ suýt nữa nhận không ra nàng.
Hắn hỏi: “Sở Sở? Sao lại ra nông nỗi này?”
Nàng nhào tới khóc:
“A huynh, cứu muội với… Muội chẳng qua chỉ muốn ở bên người trong lòng, muội sai ở đâu chứ!”
Ngụy Diên Lễ cau mày:
“Sở Sở không sai! Sở Sở không có lỗi gì, a huynh nhất định đòi lại công đạo cho muội!”
Ta đứng nơi xa, nghe đoạn đối thoại ấy, không nhịn được khẽ cười lạnh.
Hạng tiện nhân như ngươi, cũng xứng nói đến “người trong lòng” sao?
Nay Thẩm Sở Sở trú tại hậu cung, do Ngụy Diên Lễ âm thầm sắp đặt, bây giờ ai ai trong cung đều gọi nàng là “Thẩm cô nương”, không còn ai nhắc đến thân phận “Hàn phu nhân” năm xưa.
Cái danh mà nàng phải khổ tâm cầu xin mới có được giờ không ai gọi vậy cả.
Hôm ấy, khi ta một lần nữa bị cản trước tẩm cung của Ngụy Diên Lễ, ta liền cho người đem một phong tin, gửi thẳng về Hàn phủ.
Thẩm Sở Sở ngỡ rằng ngăn ta ngoài điện là có thể giữ được vị trí của mình.
Thật là ngu xuẩn đến cực điểm.
Ta không phải Chúc Châu.
Chúc Châu không nỡ làm chuyện “hại người một ngàn tự tổn tám trăm”, nhưng ta không ngại cho dù là “tổn mình một ngàn, chỉ hại địch một trăm”, ta cũng dám ra tay.
Hàn Dương đến điện của ta, râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tàn tạ như kẻ lưu vong.
“Những điều trong thư… đều là thật sao?”
Ta đáp: “Hàn Dương à, ta là Cận Phù Ngọc.”
Cận Phù Ngọc cả đời này, cho dù bị đánh gãy hết xương cốt, cũng chưa từng nói một lời gian dối.
Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, cất tiếng cười điên dại:
“Ta lẽ ra phải biết… Ta lẽ ra phải biết từ sớm mới đúng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ngoc-truyen/chuong-4.html.]
“Chúc Châu lương thiện như vậy, sao có thể làm ra những chuyện độc ác kia… Là ta bị ma quỷ che mắt, là ta đáng đời!”
“Cận Phù Ngọc, ta chỉ cầu một chuyện… người có thể...”
“Không thể.”
Chưa đợi hắn nói xong, ta đã lạnh lùng cắt lời.
“Chuyện giữa ngươi và Thẩm Sở Sở, đừng kéo Chúc Châu vào. Ta không muốn nàng ấy dính chút bẩn thỉu nào từ các ngươi nữa.”
“Bẩn thỉu…?”
Hàn Dương thì thào nhắc lại, rồi vừa khóc, vừa bật cười:
“Đúng, ngươi nói đúng… Ta chính là thứ bẩn thỉu ấy!”
Ngoài cửa vang lên tiếng truyền báo, Ngụy Diên Lễ dẫn Thẩm Sở Sở đến.
Hắn đã tẩm bổ nàng đủ đầy.
Tuy vẫn mang dáng vẻ yếu đuối, nhưng không còn tiều tụy như trước, trái lại mang thêm vài phần phong thái “liễu rủ gió xuân”.
Vừa thấy Hàn Dương, nàng theo bản năng rụt vào sau lưng Ngụy Diên Lễ.
Ngụy Diên Lễ che chắn cho nàng, nhíu mày nhìn Hàn Dương:
“Ngươi đến đón Sở Sở về phủ sao? Không phải trẫm nói ngươi, chuyện Chúc Châu qua đời, không thể giận cá c.h.é.m thớt lên nàng ấy.”
Hàn Dương cúi đầu, trầm giọng:
“Thần nguyện lấy toàn bộ chiến công trước đây, cầu xin bệ hạ một ân chuẩn.”
“Ân chuẩn gì?”
Ngụy Diên Lễ vô thức hỏi.
“Thần muốn …hòa ly.”
Ta đứng phía sau, suýt nữa cười thành tiếng.
Nam nhân chính là vậy.
Dù ban đầu có trân quý bao nhiêu, một khi đã đến tay, cũng chỉ như là một giọt m.á.u muỗi cực kì ít ỏi không hơn không kém.
Chúc Châu như thế, Thẩm Sở Sở cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi còn nép sau lưng Ngụy Diên Lễ, nghe Hàn Dương nói ra hai chữ “hòa ly”, Thẩm Sở Sở thoáng tái mặt, nhưng không lên tiếng phản bác.
Nàng không ngốc.
Nàng biết Hàn gia nay đã không còn chỗ cho mình dung thân, chi bằng nắm chặt cây đại thụ trước mắt này.
Ngụy Diên Lễ tuy không thể nạp nàng làm phi, nhưng ít ra vẫn hơn Hàn Dương một bậc.
Chỉ có điều, nàng ta không ngờ rằng, cây đại thụ mang tên Ngụy Diên Lễ, là do chính tay ta trồng, và cũng sẽ do chính tay ta chặt đổ.
Ngai vàng của Ngụy Diên Lễ, có một nửa là của ta.
Khi ta gả cho hắn, bốn bề cường địch bao vây, hắn là kẻ mất đi hậu thuẫn của phía mẫu tộc, căn bản không có phần thắng.
Chính ta giúp hắn kết giao đại tướng biên ải.
Chúc Châu vì hắn khống chế đám quan văn trong triều.
Trước ngày hắn đăng cơ, ta bị kẻ đối địch lớn nhất bắt giữ.
Bọn chúng dùng đủ mọi cực hình, muốn ta nói dối vu cáo Ngụy Diên Lễ mưu phản để kéo hắn xuống ngựa.
Ta tỉnh táo nhìn tên tra tấn dùng búa nhỏ, từng nhát đập vỡ xương cốt trên thân thể ta.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, ta vẫn bật cười khinh khỉnh:
“Chỉ có vậy thôi sao? Cứ tiếp tục đập đi!”
Khi Ngụy Diên Lễ cứu được ta, ta như đã biến thành một đống thịt nát mềm nhũn.