Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 909

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:28:42
Lượt xem: 57

Cô ấy thật sự là điên rồi mới đề nghị mua đất cho Thẩm Mỹ Vân, đây không phải lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không có về sao?

"Thẩm Mỹ Vân, cậu có biết em ở Bắc Kinh có bao nhiêu nhà không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Bao nhiêu?"

Chính cô cũng không để ý.

"Đến đây, chị đếm cho em, hai phòng nhỏ của đại tạp viện hẻm Ngọc Kiều, các em bây giờ ở một căn nhà bên trong trường trung học Thanh Đại, còn có cả hai tầng lầu quán ăn nhà họ Lỗ đều là của em. Bên lò mổ theo chị được biết, mặc dù đang thuê, nhưng chị nghe em nói với chủ nhà về sau muốn mua lại. Em tự đếm xem, ở Bắc Kinh em có bao nhiêu đất và nhà rồi?"

Cô còn mua làm gì?

Dừng ở đây thôi không được sao?

Thẩm Mỹ Vân: "Chị không hiểu, vẫn không đủ. Em còn chưa mua tứ hợp viện."

Cô có chấp niệm đối với tứ hợp viện, nhưng là lúc trước bận rộn quên mất, Tống Ngọc Thư nhắc nhở cô như vậy, ngược lại làm cho cô nhớ tới.

Đặt một mục tiêu nhỏ trước đi.

Mua một tòa tứ hợp viện bên ngoài Cố Cung.

Tống Ngọc Thư: "..."

"Chị dâu, chị giúp em lưu ý một chút, chú ý tứ hợp viện bên ngoài Cố Cung, nếu có người bán, đến lúc đó chị báo cho em một tiếng, em về mua."

Tống Ngọc Thư: "..."

Ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân, giống như nhìn người điên.

"Loại nhà này không dễ mua đâu."

Là nhà tổ, trừ phi gặp phải nhà nào có phá gia chi tử, bán nhà cũ trong nhà đi.

Người bình thường không thể bán được.

Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không vội, từ từ chờ, có cái thích hợp thì mua. Có bao nhiêu, em mua bấy nhiêu."

Tống Ngọc Thư: "..."

Thật điên rồi, Thẩm Mỹ Vân thật sự điên rồi.

Thẩm Mỹ Vân điên cuồng nhắc tới chính sự: "Em ở chợ Tây Đan và chợ Đông Phong, lại mở hai cửa hàng thịt heo, đến lúc đó tính sổ lập tức trông cậy vào chị. Chị dâu, xin chị đó."

Thẩm Mỹ Vân không có cách nào phân thân, hiện giờ làm ăn càng làm càng lớn, cô không có khả năng ôm tất cả mọi chuyện đều ở trên người mình.

Tống Ngọc Thư: "Được rồi."

Thấy cô ấy đáp ứng.

Thẩm Mỹ Vân cũng thức thời bù đắp: "Mùa đông ở Bắc Kinh trời lạnh, trẻ con dễ bị bệnh, có muốn cùng em đi Dương Thành sinh sống mấy tháng không?"

Tống Ngọc Thư thật đúng là có chút động tâm.

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục du thuyết: "Mẹ em và ba mẹ chồng em, lần này cùng đi với em, bên kia hiện tại ấm áp muốn chết, còn đang mặc áo ngắn tay, nếu chiu đi, em sẽ đặt vé máy bay cho chị."

Tống Ngọc Thư cực kỳ động tâm.

Dẫn Tiểu Điềm Điềm đi xem biển? Cô ấy lớn như vậy, còn chưa thấy biển bao giờ.

Tinh chuẩn đắn đo thật lâu, Tống Ngọc Thư quả quyết đáp ứng: "Chị và em cùng đi, nhưng em phải chờ chị một chút, chuẩn bị cho trẻ con có chút nhiều."

Thẩm Mỹ Vân: "Không vội, hai ngày sau em mới rời đi, mấy ngày nay định ở nhà mẹ em làm sâu gạo."

Tận hưởng một vài ngày.

Tống Ngọc Thư nhìn cô, thầm nghĩ, Thẩm Mỹ Vân đây mới là sống như thần tiên.

*

Vào ngày tám tháng mười một, Thẩm Mỹ Vân về cơ bản đã dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, dự định đưa tất cả những người già và trẻ em cực lực về phía nam.

Trước khi đi, còn hỏi Miên Miên: "Con xác định không đi cùng cả nhà sao?"

Thẩm Miên Miên lắc đầu: "Mẹ, con định thừa dịp nghỉ đông ở thư viện bổ sung một ít tri thức thiếu, để cuối năm con đi qua đi, con đoán chừng có thể sẽ muộn hơn mọi người hai mươi ngày."

Thấy con gái thật sự không rảnh, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới thôi.

"Vậy mẹ cùng bà ngoại con ở Dương Thành chờ con."

Thẩm Miên Miên gật đầu, chờ Thẩm Mỹ Vân bọn họ rời đi.

Ôn Hướng Phác đi tới: "Em nói xem, nếu dì Thẩm biết..."

Anh ấy còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Miên Miên che miệng: "Còn nói, nếu không phải anh nhất định phải làm thí nghiệm này, em sẽ phải nói dối mẹ sao?"

Cô bé tức giận giậm chân: "Anh Hướng Phác, anh tốt nhất bảo đảm thí nghiệm lần này một lần thành công. Nếu không, em chắc chắn..."

Ôn Hướng Phác cúi đầu nhìn cô, mặt mày tuấn mỹ ung dung lại bình tĩnh, còn mang theo vài phần trêu ghẹo: "Em chắc chắn cái gì?"

Bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Thẩm Miên Miên nhìn chung quanh, không thấy có người lại đây, cô kiễng mũi chân mổ vào mặt Ôn Hướng Phác một cái: "Em chắc chắn sẽ hôn anh!"

Ôn Hướng Phác: "... ?"

Ôn Hướng Phác:? (? ω?)

A a a a a!

Cứu với! Anh ấy bị hôn trộm!

Ôn Hướng Phác sửng sốt chừng ba phút, vành tai đỏ bừng, khuôn mặt nóng bỏng, nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra ba chữ: "Thẩm Miên Miên."

Thẩm Miên Miên vô tội nhìn anh: "Anh Hướng Phác, sao vậy?"

Bình tĩnh vô cùng.

Một chút cũng nhìn không ra, thiếu nữ này ba phút trước hôn trộm anh ấy.

"Em không thể như vậy."

Ôn Hướng Phác đỏ mặt, chính trực nói: "Em còn chưa trưởng thành."

Miên Miên năm nay mới mười bảy tuổi.

Thẩm Miên Miên nghiêng đầu, nhìn anh ấy: "Pháp luật nào quy định thiếu nữ mười bảy tuổi không thể thích người ta?"

Ôn Hướng Phác cho rằng lỗ tai mình sai lầm, anh ấy vốn còn chuẩn bị thao thao bất tuyệt giáo huấn.

Sau khi nghe Thẩm Miên Miên nói, đầu anh ấy lập tức tắt máy: "Em nói cái gì?"

Cái đầu đã từng được xưng là thiên tài này, vào giờ khắc này, trống rỗng.

Thẩm Miên Miên quay đầu nhìn anh ấy: "Anh đoán xem."

Cô bé cũng không quay đầu lại, bỏ chạy.

Vẻ mặt Ôn Hướng Phác nghiêm túc, nội tâm: ?(? ω?)?

A a a a a a.

Miên Miên nói anh ấy là người cô bé thích.

Là người trong mộng của anh ấy thích anh ấy sao?

Cả ngày trôi qua, Ôn Hướng Phác đều có chút cảm giác không thực, ngay cả lúc làm thí nghiệm, cũng thường thường sờ soạng nửa bên mặt mình bị hôn liên tục.

"Tiền bối, mặt anh làm sao vậy?"

Cho tới trưa, cậu ta đều nhìn thấy tiền bối Ôn sờ soạng nửa bên mặt anh ấy mấy chục lần?

Có thể còn hơn trăm lần.

Ôn Hướng Phác rụt tay về, mặt không chút thay đổi nhìn đối phương: "Trước khi tan học giao số liệu thí nghiệm cho tôi."

Hậu bối: "... ?"

Không phải.

Cậu ta chỉ hỏi một câu mặt đối phương làm sao vậy, như thế nào đối phương lại bảo cậu ta giao số liệu trước một tuần?

Còn không bằng g.i.ế.c cậu ta đi!

Thấy Ôn Hướng Phác đi ra ngoài, trong phòng thí nghiệm đầu tiên là yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó trong nháy mắt ồn ào lên.

"A a a a, Khoai Tây Ngốc, cậu không phát hiện sao? Tiền bối cậu đang yêu, xuân tâm nhộn nhạo."

"Yêu đương?"

Khoai Tây còn có chút buồn bực: "Không đúng, tiền bối vốn không phải vẫn yêu đương cùng bạn học Thẩm Miên Miên sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ta còn chưa dứt lời, toàn bộ phòng thí nghiệm thoáng chốc an tĩnh lại.

Im lặng như cái chết.

Khoai Tây cầm sổ ghi chép, vừa ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người không nói lời nào, cậu ta nhất thời buồn bực: "Các cậu sao đều không nói lời nào? Đúng rồi, tiền bối Ôn đang ngoại tình sao?"

Im lặng.

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Ôn Hướng Phác nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt c.h.ế.t chóc: "Trương Thổ Đậu, đến đây, nói trước mặt tôi."

Trương Thổ Đậu: "!!!!" Vừa quay đầu lại nhìn Ôn Hướng Phác nhếch miệng cười, trong lòng một vạn cụm chửi con mẹ nó lao nhanh qua.

Cậu ta! Không bao giờ! Thấy! Tiền bối Ôn cười dọa người như vậy.

Cảm giác như muốn ăn thịt cậu ta.

Trương Thổ Đậu há miệng: "Tiền tiền tiền, bối bối Ôn, anh ở phía sau em từ lúc nào vậy?"

Thật ra điều cậu ta muốn hỏi chính là, tiền bối Ôn, anh nghe được gì rồi.

Nghe đến đâu rồi?

Ôn Hướng Phác quan sát anh: "Tôi chưa từng ra ngoài."

Trương Thổ Đậu: "..."

Trương Thổ Đậu: "..."

Trương Thổ Đậu: "..."

Cậu ta xong rồi!

Ôn Hướng Phác ôm lấy cổ cậu ta: "Nào nào, chúng ta đi nói chuyện, tôi ngoại tình với ai?"

Mẹ nó!

Anh ấy còn chưa từng yêu đương, anh ấy ngoại tình chỗ nào?

Trương Thổ Đậu giống như một con mèo bị bắt mạch vận mệnh: "Em em em em, tiền bối, em sai rồi, em thật sự sai rồi."

Trong phòng thí nghiệm, nghe thấy Trương Thổ Đậu kêu rên.

Mọi người nhất thời ném tới ánh mắt đồng tình.

*

Dương Thành.

Sau khi đoàn người Thẩm Mỹ Vân đến, lập tức đi thẳng về nhà, bởi vì lần này người tới nhiều.

Mẹ cô Trần Thu Hà, ông Quý và bà Quý, cùng với Tống Ngọc Thư, Tiểu Điềm Điềm và mẹ Tống.

Trước sau có mười người đến.

Ở như thế nào ngược lại thành vấn đề.

Thế nhưng, cũng may lúc ấy Thẩm Mỹ Vân mua nhiều nhà, còn ở cùng một tòa nhà, ngược lại có lựa chọn nơi sống.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Ba mẹ, hai người vẫn ở lầu một là được rồi, mẹ, mẹ vẫn là lầu hai. Chị dâu, chị và mẹ nuôi, Tiểu Điềm Điềm, hai người ở đâu?"

Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Em ở đâu?"

Thẩm Mỹ Vân: "Em ăn cơm ở lầu một, ngủ ở lầu ba."

Tống Ngọc Thư: "Vậy chị và mẹ chị cũng ở lầu hai đi, như vậy cô cũng có thể hỗ trợ chăm sóc đứa bé."

Chủ yếu là ở lầu một, ông Quý và bà Quý lớn tuổi, buổi tối đứa nhỏ làm ầm ĩ bọn họ nghỉ ngơi không tốt.

Trần Thu Hà trẻ hơn một chút, ít nhiều còn có thể chịu đựng được.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Trần Thu Hà.

Trần Thu Hà: "Vậy cũng được, ở lầu hao cũng được, đến lúc đó cô có thể làm chút đồ ăn ngon cho Tiểu Điềm Điềm."

Tài nấu nướng của Trần Thu Hà là nhất.

Tống Ngọc Thư: "Vậy thì tốt, Tiểu Điềm Điềm nhà cháu có lộc ăn rồi."

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, mọi người lập tức đi thay quần áo, so với Bắc Kinh cực lạnh, thời tiết Dương Thành mười mấy độ, thật sự là thoải mái vô cùng.

Đổi áo bông thành áo khoác mỏng, nhẹ nhàng lại thoải mái.

Ngay cả Tiểu Điềm Điềm cũng vậy, cởi quần bông ra, chỉ mặc một chiếc quần lộ m.ô.n.g nhỏ, cô bé thoải mái lăn lộn trên mặt đất.

"Mẹ ơi."

Nơi này thật ấm áp, đáng tiếc cô bé nói chuyện chỉ biết nói từng chữ từng chữ l ra ngoài.

Nhìn bộ dáng vui vẻ lăn lộn của cô bé.

Tống Ngọc Thư: "..."

Nhắc tới Tiểu Điềm Điềm thật sự vừa yêu vừa giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-909.html.]

Th nhìn lắc đầu: "Các chị ở Dương Thành, em muốn đi Bằng Thành một chuyến."

Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Chị cùng đi với em."

Cô ấy vừa vặn cũng qua bên kia xem tổng sổ sách.

"Còn con..."

Trần Thu Hà và mẹ Tống đồng loạt nói: "Bọn mẹ tới chăm sóc, các con yên tâm đi làm việc đi."

Có lời này, Tống Ngọc Thư lập tức yên tâm.

Trên con phố Nam Sơn, khách sạn Đại Hoa đang trang hoàng hừng hực khí thế, tòa nhà đơn nguyên bên cạnh cũng đột ngột mọc lên.

Từng tòa nhà cao chót vót, đến nỗi từng là một con phố hoang vắng, hiện giờ rực rỡ hẳn lên.

Thẩm Mỹ Vân dẫn Tống Ngọc Thư nhìn xung quanh.

Tống Ngọc Thư cảm thán nói: "Nhanh thật."

Cô ấy mới hơn một năm không tới, hiện giờ chủ thể tòa nhà bên này cũng sắp hoàn thành.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Còn một ít thời gian, phỏng chừng phải mất tám tháng đến một năm, mới có thể hoàn thành toàn bộ. Hôm nay là tháng mười một năm tám mốt, nơi này ít nhất còn cần nửa năm."

"Chi phí nửa năm đó em đã tính chưa?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng đơn giản là đầu tư tiền, đầu tư tất cả tiền dự án của em vào."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, nhịn không được nhìn cô một cái: "Em nghĩ cũng đẹp quá nhỉ."

Thẩm Mỹ Vân: "Không có biện pháp. Đi thôi, em dẫn chị đi xem bên trong khách sạn Đại Hoa."

Cô dẫn Tống Ngọc Thư đi thang máy, lên tới tầng mười một, Tống Ngọc Thư đứng trong thang máy, nhận ra trong nháy mắt thang máy đi lên.

Cô ấy ôm ngực: "Thứ này không phải người bình thường có thể tiêu thụ được."

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chị có tò mò không? Nếu như biết được trong khách sạn có thang máy, chị có cố ý tới đây ngồi không?"

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Có."

Đây không phải là mặc kệ thang máy này thực tế như thế nào, mánh lới này tóm lại là hấp dẫn người.

"Đi thôi, em dẫn chị đi xem trang hoàng bên trong."

Thang máy dừng lại ở tầng mười một, cửa cũng tự động mở ra theo, Tống Ngọc Thư xem toàn bộ quá trình mà kinh ngạc, Thẩm Mỹ Vân muốn chính là cái hiệu quả như vậy.

"Đến rồi."

Sau khi xuống thang máy, rẽ trái vào gian phòng thứ nhất: "Chị thấy đây là phong cách thế nào?"

Đập vào mắt Tống Ngọc Thư chính là vách tường trắng nõn, cửa sổ rộng rãi sáng ngời, cùng với một cái giường thật to, thậm chí, ngay cả đèn bàn tủ đầu giường cũng rất có cảm giác nghệ thuật.

"Mỹ Vân, em xác định đây là khách sạn? Mà không phải nhà ở?"

Phong cách nơi này làm cho cô ấy nhìn ra một tia cảm giác gia đình.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chỉ hỏi em những thứ này sao, chị có muốn vào ở không?"

Tống Ngọc Thư sờ soạng rèm cửa sổ, rèm cửa sổ màu xanh trắng tương tác, kéo rèm cửa sổ màu xanh lam ra, lập tức còn lại rèm cửa màu trắng được ánh mặt trời chiếu rọi, có một loại cảm giác mộng ảo.

"Em hỏi chị có muốn hay không?"

"Nếu đây là nhà chị thì tốt rồi." Cô ấy nhịn không được nói: "Đáng tiếc tứ hợp viện hình như không chứa được hiệu quả này."

Lầu một quá mức thấp bé, chỉ có độ cao từ lầu ba trở lên, mới có thể có cảm giác sáng ngời như vậy.

Thẩm Mỹ Vân nhìn cô ấy yêu thích không buông tay: "Thích?" Cô hỏi cô ấy.

Tống Ngọc Thư: "Em nói xem?"

Thẩm Mỹ Vân cười cười, vỗ về bệ cửa sổ thật dài kia, bởi vì còn đang trang hoàng, cho nên trên bệ cửa sổ có một lớp bụi, cô hơi hơi nhíu mày, ở trong lòng nghĩ xác thực chờ trang hoàng xong, trong này phải vệ sinh lần nữa, quét dọn hết một lần.

"Nếu thích, đến lúc đó tặng chị một căn."

Bình thản nói ra lời tặng nhà.

Tống Ngọc Thư trừng to mắt: "Mỹ Vân, em không gạt người?"

Thẩm Mỹ Vân đi tới bên cạnh cô, đứng ở trước cửa sổ thật lớn, ánh mặt trời tháng mười một xuyên qua màn lụa chiếu rọi trên mặt cô, để lại đốm sáng loang lổ, xinh đẹp tinh khiết lại trong suốt.

"Em lừa chị lúc nào?"

Cô mở cửa ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Đến lúc đó khách sạn bên này giữ lại cho chị một căn riêng, bên kia cũng giữ cho chị một căn, chị tới muốn ở khách sạn thì ở khách sạn, muốn về nhà thì về nhà."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, trực tiếp nhào tới, ôm Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em cũng quá tốt đi."

Cô ấy dứt lời, đốc công Lưu đi tơus, cùng đi còn có bọn Đường Mẫn, bởi vì tốt nghiệp đại học năm tư thực tập, ba người có rất nhiều thời gian, toàn bộ quá trình đều theo tới cuối.

Về cơ bản đều ở trên đường Nam Sơn bên này.

Đối với bọn họ mà nói, thành lập một con phố, là một khâu quan trọng trong lý lịch xin việc của bọn họ.

Rầm rầm đi tới một đám người, nhìn hai nữ đồng chí ôm nhau.

Hiện trường trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Tống Ngọc Thư bất động thần sắc bỏ tay ra: "Người tới."

Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, đi tới cửa, đi thẳng vào chủ đề, giống như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

"Thế nào rồi? Sửa sang đến tầng mấy rồi?"

Đường Mẫn trả lời: "Sửa sang đến tầng tám rồi.

Bọn họ trang hoàng từ trên xuống dưới, bắt đầu từ tầng mười một, từng tầng từng tầng đi xuống.

Cũng không tệ lắm.

Giai đoạn đầu trang hoàng là tốn thời gian nhất, đến phía sau trên cơ bản thuần thục, là có thể nhanh một chút.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở tầng mười một, bởi vì tầng lầu cao, hiệu quả thị giác rất tốt.

Từ trên lầu nhìn xuống, có một loại cảm giác như ở trên cao nhìn chúng sinh nhỏ bé.

"Nơi này thật cao, nhảy xuống mà nói, không biết có thể bị ngã c.h.ế.t hay không?"

Một câu nói của Tống Ngọc Thư đã thu hút sự chú ý của mọi người trở lại với thực tế, và Thẩm Mỹ Vân cũng nhận thấy một vấn đề mới khi cô chạm vào cửa sổ lớn và sáng: "Một biện pháp an ninh sẽ được thực hiện ở đây để đảm bảo rằng khách sẽ không rơi xuống."

Cô vừa dứt lời, Đường Mẫn theo bản năng nói: "Không thể nào? Ai rảnh rỗi không có việc gì thì bám cửa sổ nhảy xuống, đây không phải là nói đùa sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "Nếu như đối phương thật sự nhảy xuống từ nơi này, trách nhiệm có phải là của chúng ta hay không?"

Cô lúc này mới nhớ tới trong tương lai cửa sổ nhà cao tầng, trên cơ bản đều làm phòng hộ xử lý.

"Nếu không phải cửa sổ chỉ có thể mở ra một phần ba chiều rộng, người lớn cam đoan là không thể kia nhảy xuống từ độ rộng, nếu không ở bên ngoài cửa sổ vây thêm một tầng hàng rào bảo vệ, như vậy cam đoan không thể ngã xuống"

Đường Mẫn và Quách Khắc Kiệm vừa nghe, trong lòng rùng mình: "Đúng là có tai họa ngầm về an toàn."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, cô đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng đẩy một cái, toàn bộ cửa sổ hoàn toàn mở ra, lộ ra độ rộng, một người rất dễ dàng ngã xuống.

"Xử lý cửa sổ đi, đảm bảo cửa sổ chỉ có thể đẩy ra một phần ba chiều rộng." Cô kéo kích thước cửa sổ xuống, khoa tay múa chân: "Rộng một gang tay là đủ rồi."

"Có phải nó quá hẹp không?"

Đường Mẫn theo bản năng nói: "Làm cho người ta có cảm giác tù túng."

Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng nếu rộng quá, ai bé như trẻ con sẽ rơi xuống.

Cô nhìn về phía Tống Ngọc Thư: "Nếu là dưới tình huống không có người chăm sóc, chị có thể cam đoan Điềm Điềm nhà ngươi không đến leo cửa sổ này không?"

Cái này...

Tống Ngọc Thư nhất thời rùng mình: "Không thể, Điềm Điềm nhà chị thích trèo cao trèo thấp, dưới tình huống này, con bé tuyệt đối sẽ trèo.

Nếu rơi xuống, Tống Ngọc Thư quả thực không dám nghĩ đến hậu quả này.

Thẩm Mỹ Vân như có điều suy nghĩ: "Vậy chỉ thu hẹp cửa sổ còn chưa đủ, trực tiếp làm hàng rào bảo vệ đi."

Cô đo chiều cao cửa sổ: "Bắt đầu từ đây, cộng thêm ba hàng rào bảo vệ.

"Như vậy sẽ xấu."

Đường Mẫn và Quách Khắc Kiệm liếc nhau, hai người thiết kế, đối với loại cửa sổ xấu xí này, bọn họ có một loại cảm giác bài xích tự nhiên.

"Làm thêm hàng rào từ bên ngoài nhé? So với đẹp xấu, dì nghĩ an toàn quan trọng hơn."

Bởi vì một khi xảy ra sự cố, như vậy chính là mạng người, mà cái giá này bọn họ tiếp nhận không nổi.

Thẩm Mỹ Vân vừa nói như vậy, Đường Mẫn và Quách Khắc Kiệm lập tức không bài xích nữa, ngược lại Nghiêm Hoa nói: "Như vậy đi, cửa sổ có thể mở ra bình thường, nhưng ở bên ngoài làm ra một hàng rào bảo vệ, như vậy vừa không ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác, cũng có thể có tác dụng phòng hộ an toàn.

Thấy cậu ấy có ý tưởng, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Chuyện này giao cho cháu."

Tốc độ của Nghiêm Hoa rất nhanh, cùng ngày lập tức làm ra bản thiết kế, cho Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua, trên bản vẽ bên ngoài toàn bộ cửa sổ có hàng rào phòng hộ.

Đường Mẫn vừa nhìn đã nói: "Xấu quá."

Không có bất kỳ phòng hộ nào, trực tiếp đẩy cửa sổ ra nhìn bên ngoài là đẹp nhất.

Thẩm Mỹ Vân lập tức lắc đầu: "Hiệu quả tốt hơn so với tưởng tượng của dì, trước hết dựa theo cái này mà xem hiệu quả thực tế."

Thấy cô chấp nhận bản vẽ của mình, Nghiêm Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngày mai cháu sẽ tìm công nhân lắp đặt đến làm."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.

Tốc độ của Nghiêm Hoa cũng rất nhanh, hai ngày trôi qua, hàng rào bảo vệ bên ngoài cửa sổ đã được lắp đặt xong, Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua, cảm thấy xấu thì xấu một chút, nhưng an toàn là trên hết.

Cô lập tức gật đầu: "Vậy cứ như vậy là tốt rồi. Vây toàn bộ hàng rào tám tầng trên, từ tầng bốn đến tầng tám, giảm bớt khoảng không mở cửa sổ."

Dựa theo sắp xếp của cô, rất nhanh người phía dưới đã bắt đầu khởi công.

Chờ sau khi làm xong toàn bộ.

Đã sắp sang năm mới, bởi vì đang làm việc, từ năm ngoái mọi người đã không được nghỉ.

Thẩm Mỹ Vân sau khi biết được một tình huống tại hiện trường, đã trang hoàng đến tầng năm, cô lập tức nói: "Trong dịp tết cho mọi người nghỉ ba ngày có lương, để mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Mùng bốn đến làm việc."

Cô vừa dứt lời, đám đốc công Lưu lập tức vui vẻ, ngay cả Đường Mẫn cũng vui vẻ: "Vậy mấy ngày nay có thể ngủ ngon rồi."

Từ khi đi tới làm việc ở công trường đường Nam Sơn bên này, mấy người đều là bận rộn từ sáng sớm đến tối.

Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người đến nhà dì ăn tết đi."

Cái này...

Đường Mẫn còn đang chần chờ.

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục nói: "Năm nay Miên Miên và Ôn Hướng Phác cũng tới Dương Thành đón năm mới, cho nên trong nhà sẽ rất náo nhiệt."

Có người quen, Đường Mẫn và Quách Khắc Kiệm bọn họ lập tức không cự tuyệt, thật sự là nghỉ ba ngày phải về Bắc Kinh, cũng không kịp.

Hơn nữa bọn họ cũng không phải người Bắc Kinh, mà là Thiểm Bắc, Nội Mông bên kia, chỉ ngồi xe lửa cũng phải hơn một tuần, dù sao cũng không về được.

Không bằng đến nhà bà chủ đón năm mới.

Đường Mẫn có chút ngượng ngùng: "Vậy coi như quấy rầy dì Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân khoát khoát tay: "Mọi người đến dì vui còn không kịp."

Ngày mười ba tháng chạp sắp qua năm mới, Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác đi tới Dương Thành, hai người ngồi máy bay tới, buổi sáng ra ngoài, buổi chiều đã đến.

Vừa vặn chạy tới đón năm mới.

Ngày mười chín tháng chạp, mắt thấy còn có một ngày là đến giao thừa.

Quý Trường Tranh, Thẩm Hoài Sơn, Trần Hà Đường, bốn người thêm ông Tống lúc này mới từ Bắc Kinh chạy tới. Nhất là Quý Trường Tranh xa nhất, trước tiên mua vé xe lửa từ Cáp Nhĩ Tân về Bắc Kinh, sau đó mua vé máy bay từ Bắc Kinh bay đến Dương Thành.

Vé máy bay của bốn người đều mất hơn năm trăm, vé máy bay trong dịp tết so với ngày thường còn đắt hơn mười đồng.

Thế nhưng, đối với những người như Thẩm Mỹ Vân mà nói, chỉ là mưa bụi thôi.

Biết được hôm nay bọn Quý Trường Tranh đến, Trần Thu Hà đã bắt đầu bận rộn từ sớm, trước tiên quét dọn tất cả phòng ốc, ga trải giường hay chăn mền đều được thay mới toàn bộ.

Tiếp theo chính là buổi sáng mười chín tháng chạp, sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã đi bến tàu, mua một đống hải sản trở về.

Cua thoi, cua hoa lan, cua xanh, đến trước thềm cuối năm, mọi thứ đều tăng giá, ngày thường một hài một cân, đến cuối năm biến thành hai hào.

Nhưng không có biện pháp, phải ăn.

Chỉ có thể nói, cũng mua năm cân trở về, đến cuối cùng giá tiền lại bằng mua mười cân cua.

Tiếp theo chính là tôm, Thẩm Mỹ Vân thích ăn tôm lột, Miên Miên thích ăn tôm xanh, Ôn Hướng Phác thích ăn tôm hổ đen, Trần Thu Hà mua từng loại một, mua ba cân năm cân.

Tiếp theo chính là cá Bát Trảo nhỏ, cá này nướng mỡ hành là ngon nhất, một lúc cô mua mười cân cá Bát Trảo nhỏ.

Mực lớn cũng mua hai con, một con chỉ có hai ba cân, Thẩm Mỹ Vân tiếc rẻ: "Đêm nay ăn một con, một con khác múc nước biển trở về nuôi, phỏng chừng mấy ngày kế tiếp, bến tàu bên này không ai buôn bán."

Không có biện pháp, ngư dân cũng phải đón năm mới.

Vừa nghe bên này sẽ nghỉ tết, Trần Thu Hà mua càng dữ dội: "Vậy tôm bò và cua không đủ."

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Mấy thứ này chúng ta trở về cũng không nuôi nổi, trước hết mua nhiều như vậy đi, tranh thủ một ngày ăn hết. Hải sản c.h.ế.t không ngon."

Trần Thu Hà lúc này mới thôi, thế nhưng, bà mua một đống cá đốm đá, cá Đa Bảo.

Còn có sò huyết cùng ốc, mỗi loại mua hơn mười cân, mua về không sợ hỏng, lấy một thùng cát cùng nước biển trở về, ném bên trong để chúng nó tự làm ổ.

Bọn họ may mắn, còn mua được ba con tôm hùm cẩm tú lớn, một con ước chừng nặng một hai cân, Thẩm Mỹ Vân một mình lập tức gói hết tôm hùm lớn người ta đánh về.

Lúc chuẩn bị trở về, nhìn thấy bến tàu tụ tập một đám người, tất cả mọi người kinh động: "Ông Lý hôm nay bắt được một con cá ngừ."

"Cá này cũng không dễ bắt đâu, phải may mắn mới được."

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, đang chuẩn bị đi, lại vòng trở về: "Mẹ, chúng ta đi xem cá ngừ."

Trần Thu Hà cũng không nhấc nổi tay: "Nhà chúng ta mua cá đủ rồi."

Cá biển bà đều mua bốn năm loại.

Loading...