Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 905
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:26
Lượt xem: 61
Ngụy Quân cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Thẩm Miên Miên, anh ta chỉ chỉ Liễu Bội Cầm: "Bà chủ mới của chú."
Tạm thời thôi.
Có anh ta đi bên cạnh, Thẩm Miên Miên nhất thời yên tâm không ít: "Vậy hai người cùng vào với cháu đi."
Ngụy Quân gật đầu, Liễu Bội Cầm theo sát phía sau.
"Cậu biết cô bé đó sao?"
Bà ấy ở phía sau tâm tư rối bời hỏi.
Ngụy Quân thấp giọng nói: "Cô bé đó chính là con gái của chị dâu tôi."
Liễu Bội Cầm kinh ngạc trừng to mắt, bà ấy thật sự không nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân còn có một đứa con lớn như vậy.
Có vẻ như Thẩm Mỹ Vân cũng không lớn lắm, và nếu không biết tè trước, bà âyd chưa bao giờ nghĩ Thẩm Mỹ Vân có con.
Thế nhưng, cho dù có một bụng nghi vấn, thế nhưng đây cũng không phải là lúc hỏi ra.
Bởi vì, bà ấy muốn gặp Hướng Phác.
Bà ấy ngày nhớ đêm nhớ đứa con trai này hai mươi hai năm.
Phía trước.
Thẩm Miên Miên xách hộp cơm, quen đường gõ cửa phòng thí nghiệm, chỉ chốc lát, Ôn Hướng Phác đã đi ra, mới tháng tư, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoacd bên ngoài là một chiếc áo blouse màu đen, gầy gò lại cao ngất.
Có lẽ là do đeo kính gọng đen, càng lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, có một cỗ khí chất sách vở nồng đậm.
Con trai của bà ấy ở nơi bà ấy chưa từng nhìn thấy, giống như cây bạch dương, ưu tú đến mức làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Hốc mắt Liễu Bội Cầm đỏ lên, từng giọt nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống: "Hướng Phác."
Hướng Phác của bà ấy.
Đằng kia.
Thẩm Miên Miên đang nói chuyện với Ôn Hướng Phác: "Anh Hướng Phác, em vừa mới vào trường, có một chị rất xinh đẹp tới tìm anh, em lập tức dẫn chị ấy cùng tới."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hướng Phác mang theo một tia nghi hoặc: "Chị xinh đẹp?"
Anh ấy không biết.
Chưa bao giờ biết.
Thẩm Miên Miên: "Đúng vậy, ở bên kia."
Cô bé chỉ về phía Liễu Bội Cầm, chỉ là, lúc chỉ tới, lại chỉ vào khoảng không.
Người một giây trước còn ở nơi đó, một giây sau, lại biến mất.
Thẩm Miên Miên dụi dụi mắt: "Rõ ràng lúc trước còn ở đó, chị ấy đi cùng chú Ngụy Quân."
Ôn Hướng Phác từ trước đến nay đều thờ ơ đối với người ngoài.
Giọng điệu của anh ấy rất lãnh đạm: "Đi rồi thì đi, dù sao cũng không quan trọng, thế nhưng sao hôm nay em tới sớm như vậy?"
Hiển nhiên là anh ấy bất ngờ, đến nửa sau, giọng điệu đã từ lãnh đạm biến thành quan tâm.
Thậm chí, còn giơ tay kéo lá cây hòe già mang theo đóa hoa màu trắng dày đặc lại xinh đẹp đang che khuất đỉnh đầu của Thẩm Miên Miên.
Liễu Bội Cầm trốn cách đó không xa thấy cảnh này, bà ấy chợt hiểu ra rất nhiều.
Bà ấy rưng rưng nước mắt, gắt gao che miệng, nhìn đứa con trai nhiều năm không gặp mặt, dẫn cô bé xinh đẹp kia vào phòng thí nghiệm, toàn bộ quá trình che chở đầy đủ.
Bà ấy là từ lúc tới đây, lần đầu tiên bà ấy thấy được bảo vệ ẩn nhẫn cùng trân trọng từ trong mắt con trai.
Liễu Bội Cầm nghĩ.
Có lẽ cô bé biết cách đối xử tốt với Hướng Phác.
Trưa.
Thẩm Miên Miên đi ra từ phòng thí nghiệm, Ôn Hướng Phác giống như thường ngày, đưa cô bé về ký túc xá, ở dưới lầu nhìn cô bé lên lầu, lúc này mới rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người.
Vẻ ôn hòa trên mặt anh trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đi ra."
Liễu Bội Cầm chậm rãi từ phía sau cây đại thụ đi ra, từng bước một đi về phía Ôn Hướng Phác, mỗi một bước ở đây, bà ấy đều dùng thời gian rất nhiều năm.
Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, Ôn Hướng Phác đã biết, chị gái xinh đẹp Miên Miên nói là ai.
Sau khi anh ấy nhìn rõ khuôn mặt Liễu Bội Cầm, quay đầu bước đi.
Không dừng lại.
"Hướng Phác."
Giọng nói Liễu Bội Cầm thống khổ: "Mẹ là mẹ con mà."
Bà ấy đuổi theo.
Ôn Hướng Phác biết bà ấy là mẹ, lúc anh ấy còn rất nhỏ, từng ở trong thư phòng lấy ra một tấm ảnh, trên đó là Liễu Bội Cầm lúc còn trẻ.
Cho nên, Ôn Hướng Phác sau khi nghe được động tĩnh của đối phương, tốc độ dưới chân anh ấy nhanh hơn.
Anh ấy cũng không muốn gặp, cái người gọi là mẹ này.
Anh ấy đã qua tuổi cần mẹ rồi.
Thấy con trai cũng không quay đầu lại chỉ rời đi, Liễu Bội Cầm ngồi xổm xuống, thất thanh khóc rống lên.
Bà ấy sớm nên biết, đối phương sẽ không muốn nhận bà ấy.
Rõ ràng trước khi đến, bà ấy đã tự nói với mình, chỉ cần gặp anh ấy là tốt rồi, nhưng khi thấy một màn này, bà ấy lại không nhịn được muốn nhiều hơn một chút.
Nói chuyện với anh ấy, để anh ấy nhìn bà ấy, gọi một tiếng mẹ.
Ngụy Quân cúi đầu, nhìn mỹ nhân khóc thảm thương trước mặt, anh ta nghĩ nghĩ: "Đừng khóc. Cô khóc, cậu ấy cũng sẽ không quay đầu lại."
Liễu Bội Cầm: "..."
Chưa từng thấy ai an ủi người ta như vậy.
"Cô đã là mẹ ruột của cậu ấy, tại sao cậu ấy lại trốn tránh cô?"
Ngụy Quân khó hiểu: "Trừ phi cô vứt bỏ cậu ấy. Vậy nếu như cô vứt bỏ cậu ấy, vậy cậu ấy không nhận cô là bình thường."
Liễu Bội Cầm: "..."
Làm ơn im đi, cảm ơn.
*
Tâm trạng Ôn Hướng Phác cũng không ổn định, lúc liên tiếp đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, tính sai hai lần, lúc này mới dừng tay.
"Hướng Phác, hôm nay tâm trạng em không tốt sao? Nghỉ ngơi một ngày đi?"
Là tiền bối của Hướng Phác.
Tâm trạng Ôn Hướng Phác quả thật không bình tĩnh, anh ấy gật đầu: "Xin lỗi."
Anh ấy cầm lấy quần áo treo trên ghế, quay đầu rời đi.
Anh ấy vừa đi, phòng thí nghiệm lập tức nổ tung.
"Tiền bối Hướng Phác đang cãi nhau với bạn học Thẩm Miên Miên à?"
"Tôi thấy hình như là có mâu thuẫn."
Trong mắt mọi người, Ôn Hướng Phác và Thẩm Miên Miên là một đôi trời sinh.
"Được rồi, đừng đoán nữa." Nam Chương thấp giọng nói: "Số liệu thí nghiệm đã có chưa?"
Cái này...
Mọi người nhất thời bất chấp không nhiều chuyện nữa.
*
Sau khi Ôn Hướng Phác rời khỏi phòng thí nghiệm, nhất thời không nghĩ tới nơi đi, anh ấy lựa chọn về nhà.
Mà Liễu Bội Cầm đang do dự nên đi nhà họ Ôn, hay là tìm Thẩm Miên Miên.
Bà ấy chọn vế sau.
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài thư viện Thanh Đại.
Thẩm Miên Miên đến nơi, chứng kiến đối phương ở chỗ này chờ cô bé, cô bé có một loại cảm giác.
"Chị tìm em?"
Cô bé còn không rõ thân phận Liễu Bội Cầm, lập tức hỏi một câu.
Liễu Bội Cầm gật đầu, bà ấy nặn ra một nụ cười, có lẽ là vừa mới khóc, nụ cười này càng có vài phần khổ sở.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Miên Miên, xin cho phép dì gọi cháu như vậy."
Thẩm Miên Miên: "Chị là ai vậy chị?"
Cô bé cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn cô thật kỳ quái, dính dính, có chút giống mẹ cô bé, nhưng lại không giống.
Liễu Bội Cầm trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Dì kể cho cháu nghe một câu chuyện."
Chờ bà ấy nói xong.
Thẩm Miên Miên nghiêng đầu nhìn bà ấy: "Cho nên, dì là mẹ ruột của anh Hướng Phác? Vậy tại sao dì không đi tìm anh ấy, mà là tìm tôi?"
Vấn đề này quá mức sắc bén, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài mềm mại đáng yêu của cô bé.
Điều này khiến Liễu Bội Cầm trầm mặc: "Dì đi tìm nó, nó không muốn gặp dì."
Thẩm Miên Miên nghe hiểu, cô bé đứng lên định rời đi: "Nếu anh Ôn Hướng Phác không muốn gặp dì, tôi cũng vậy."
"Chờ một chút..."
Liễu Bội Cầm không nghĩ tới, tính cách đứa nhỏ Thẩm Miên Miên này giống Hướng Phác, bà ấy lập tức đuổi theo.
"Đi không có ý bảo cháu làm cầu nối, giúp dì giật dây Hướng Phác."
Thẩm Miên Miên đứng thẳng, một khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần xem kỹ: "Vậy đi tìm tôi làm gì?"
Từ khi biết đối phương là mẹ của anh Hướng Phác, cô bé lập tức có địch ý với Liễu Bội Cầm.
Thù địch này không phải hôm nay mới có.
Mà là trong vô số năm tháng qua, khi Ôn Hướng Phác cô đơn một mình, không dám tiếp xúc với bên ngoài.
Thẩm Miên Miên luôn mắng một câu.
Mẹ kiếp!
Đương nhiên, đối tượng mắng là ai, không cần phỏng chừng cũng có thể biết.
"Dì tìm cháu, chỉ là muốn tặng cháu chút đồ."
Trước khi Thẩm Miên Miên từ chối.
Liễu Bội Cầm đưa tới một tờ giấy nhẹ nhàng: "Hóa đơn gửi ngân hàng Hoa Kỳ mười triệu. Một cửa hàng vàng ở đường Trung Hoàn, ba căn nhà ở Tiêm Sa Chủy, hai căn ở Nguyên Lãng, bốn căn ở vịnh Đồng La, một căn biệt thự ở vịnh Thiển Thủy, hai căn ở cảng Victoria, một tàu thuyền, một khách sạn, cùng với danh họa trang sức"
Mỗi lần bà ấy nói ra một cái tên, Thẩm Miên Miên lập tức ngây người, đến cuối cùng, cô bé đầu hoàn toàn đơ ra.
"Dì đây là ý gì?"
Nói lắp.
Người khác không hiểu giá trị của những thứ này, cô bé cũng quá hiểu.
"Những thứ này đều là tặng cho cháu."
Liễu Bội Cầm đưa tờ giấy và con dấu to bằng đầu ngón tay tới: "Chỉ cần cháu đi Hương Giang, những thứ này có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Nếu không phải thời gian quá ngắn, bà ấy hận không thể đặt mua một ít gia sản ở Bắc Kinh, để lại cho Hướng Phác.
Thẩm Miên Miên: "..."
Chết tiệt!
Bên trong cô bé đang gào thét.
Trong thời gian ngắn ngủi này, đối phương muốn tặng cho cô bé mấy trăm triệu?
Có lẽ còn không chỉ có mấy trăm triệu.
Cô bé là cùng mẹ đồng thời từ tương lai tới, trong tương lai phòng ốc Hương Giang tấc đất tấc vàng, chớ nói chi là, cái gì tiệm vàng khách sạn thuyền bè.
Cùng với, danh họa danh biểu và trang sức quý báu.
Rất nhiều thứ, đều là chỉ có thể mong không thể cầu, không thể dùng giá trị để hình dung.
"Những thứ này đều là cho tôi?"
Thẩm Miên Miên nuốt nước miếng.
Liễu Bội Cầm: "Đúng."
Thẩm Miên Miên tuy rằng rất thèm, nhưng cô bé lắc đầu, kiên định nói: "Tôi không thể nhận."
Liễu Bội Cầm có chút bất ngờ: "Vì sao?"
"Đây là dì chuẩn bị cho anh Hướng Phác, tôi cần mấy thứ này làm gì? Nên để anh Hướng Phác quyết định có nhận hay không."
Lời này càng khiến Liễu Bội Cầm thích cô bé: "Dì thấy Hướng Phác rất thích cháu, cho cháu chính là cho nó."
"Tôi vẫn không thể nhận."
Thẩm Miên Miên vẫn lắc đầu.
Liễu Bội Cầm rũ mắt: "Dì chỉ có thể làm được như vậy, dì không thể làm bạn cùng Hướng Phác, chỉ có thể cho nó tiền."
Cho anh ấy tiền xài không hết, tài sản dùng không hết.
Chỉ có như vậy, trong lòng bà ấy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Miên Miên thở dài: "Vậy dì tự đưa cho anh ấy đi, tôi nói tôi không thể nhận."
Cô bé xoay người muốn rời đi, đột nhiên nói với Liễu Bội Cầm: "Đây là toàn bộ tài sản của dì sao?"
Câu hỏi này làm Liễu Bội Cầm có chút không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-905.html.]
Bà ấy chần chừ một chút, nhưng vẫn gật đầu: "Chín mươi phần trăm."
Mười phần trăn còn lại dùng để tiếp tục kinh doanh.
"Vậy có lẽ dì yêu anh Hướng Phác. Mẹ từng nói, tiền của người lớn ở đâu, tình yêu ở đó."
Mẹ của Ôn Hướng Phác nguyện ý trao tất cả tài sản của mình cho anh Hướng Phác, hẳn là yêu anh ấy?
Thẩm Miên Miên không chắc lắm.
Bởi vì đối với cô mà nói, tình yêu của Liễu Bội Cầm quá mức phức tạp.
Đồ đạc không đưa ra ngoài, Liễu Bội Cầm đưa mắt nhìn Thẩm Miên Miên rời đi, bà ấy nghĩ, có lẽ Hướng Phác đã tìm được đúng người.
Bà ấy lựa chọn trạm cuối cùng - nhà họ Ôn.
Chỉ là, Liễu Bội Cầm vừa mới gõ cửa, mở cửa lại là Ôn Hướng Phác, anh ấy không nghĩ tới Liễu Bội Cầm lại tìm đến nhà.
Đương nhiên, dường như cũng không ngoại lệ?
Trong hồi ức của quản gia Lý, năm đó Liễu Bội Cầm từng ở căn phòng trắng bên cạnh phòng anh ấy.
Ôn Hướng Phác qua tay muốn đóng cửa, Liễu Bội Cầm giơ tay ngăn ở giữa cửa, tay Ôn Hướng Phác đóng cửa rốt cuộc là không tiếp tục.
"Hướng Phác, mẹ đã đi tìm Thẩm Miên Miên."
Bà ấy vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác biến sắc: "Ai bảo bà đi tìm em ấy?"
Ngay cả giọng nói cũng mang theo phẫn nộ.
"Liễu Bội Cầm -" đây là lần đầu tiên anh ấy gọi cả tên lẫn họ của bà ấy, đây là cái tên xuất hiện vô số lần trong trí nhớ ở quá khứ.
"Tôi cảnh cáo bà, không nên đi quấy rầy Miên Miên."
Liễu Bội Cầm không ngờ chỉ nhắc tới cái tên này, con trai Ôn Hướng Phác lại kích động như vậy: "Mẹ chỉ muốn tặng con bé vài thứ, nhưng con bé không muốn, Hướng Phác, mẹ không có ý xấu."
Từ đầu tới cuối, bà ấy không hề có ý xấu với Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác không nói có tin hay không, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ấy: "Tránh xa tôi và Miên Miên ra."
Lòng Liễu Bội Cầm như bị d.a.o cắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Hướng Phác..."
Bà ấy khóc rất dữ dội, lúc này đây không phải là bộ dáng đáng thương giả tạo trước kia, mà là thương tâm cùng khổ sở chân chính.
"Bà khóc cái gì?"
Ôn Hướng Phác bén nhọn như một con nhím: "Năm đó lúc bà rời đi, đã từng khóc thương tâm như vậy sao?"
Lời này không thể nghi ngờ là kiếm sắc bén nhất, đ.â.m về phía Liễu Bội Cầm, làm bà ấy khổ sở đau hận muốn chết.
Ngay cả khóc cũng dừng lại theo.
"Mẹ chỉ muốn đến thăm con, xem con có sống tốt hay không, chỉ vậy thôi."
Bà ấy chưa bao giờ yêu cầu xa vời, Ôn Hướng Phác tha thứ cho bà ấy.
Liễu Bội Cầm cúi đầu, lấy đồ đã chuẩn bị xong, đặt ở cửa nhà họ Ôn: "Đây là mẹ nợ con, coi như mẹ van cầu con, nhất định phải nhận lấy."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.
Ôn Hướng Phác nhìn bóng lưng bà ấy biến mất, tay nắm chặt khóa cửa, gân xanh nổi lên.
"Tại sao phải trở về?"
Anh ấy thấp giọng lẩm bẩm nói.
Anh ấy thà rằng bà ấy đã c.h.ế.t còn hơn.
Cũng không cần trở về như vậy, mang theo bố thí thương hại lại đây thăm anh ấy.
Ôn Hướng Phác không cần.
"Anh Hướng Phác?"
Thẩm Miên Miên cảm thấy không đúng lắm, lập tức đi đến phòng thí nghiệm của Ôn Hướng Phác một chuyến, phát hiện đối phương đã sớm rời đi, lập tức tìm đến nhà thì thấy một màn như vậy, Ôn Hướng Phác ngẩn người nhìn người đứng ở đầu đường.
Cô bé vừa gọi, Ôn Hướng Phác mới chợt hoàn hồn, anh ấy mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, không nói gì.
Thẩm Miên Miên lại chú ý tới đồ vật trên cửa: "Dì ấy tới rồi?"
Thứ này cô bé cũng quá quen thuộc, lúc trước Liễu Bội Cầm tìm được cô bé, muốn tặng những thứ này cho cô bé.
Ôn Hướng Phác chưa bao giờ không để ý tới Thẩm Miên Miên.
Cho dù hiện tại trong lòng anh ấy khổ sở đến một chữ cũng không muốn nói, anh ấy vẫn gật đầu.
"Dì ấy tới làm gì?"
Thẩm Miên Miên hỏi ra vấn đề này về sau, cô bé lại tạ vỗ đầu mình trách đầu óc mình hạt dưa: "Thật sự là em ngu ngốc, sao lại hỏi loại vấn đề này."
Ôn Hướng Phác giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, lắc đầu với cô bé, ý bảo cô bé đừng đánh mình.
"Anh Hướng Phác, anh nghĩ sao?"
Thẩm Miên Miên hỏi anh ấy.
Ôn Hướng Phác rũ mắt, lông mi thật dài ở mí mắt chiếu xuống một mảnh bóng ma, càng lộ ra da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo giống như ngòi bút lông sói phác họa ra, không có một chút tỳ vết nào.
"Anh..."
Ngữ khí anh trầm mặc nói: "Cuộc sống của anh không cần bà ấy nữa."
Anh ấy đã qua tuổi cần mẹ rồi.
Thẩm Miên Miên nghiêng đầu: "Vậy không để ý tới bà ấy là được rồi, coi như bà ấy không tồn tại. Được rồi, anh Hướng Phác, tối nay chúng ta ăn gì?"
Ngay cả giọng nói cũng vui vẻ.
Loại cảm xúc này sẽ lây nhiễm người, Ôn Hướng Phác cũng vậy, cảm xúc của anh ấy quả nhiên từ từ tốt lên.
"Buổi tối có thời gian không? Đến nhà họ Lỗ ăn một bữa tiệc lớn, anh được phát học bổng rồi."
Ngày thường hai người đều bận rộn, nếu không là trong nhà đưa cơm tới thì ăn ở căn tin.
Ôn Hướng Phác hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, tâm trạng cũng không tốt lắm, còn không bằng dùng để làm một số chuyện ngày thường cảm thấy lãng phí thời gian.
Thẩm Miên Miên: "Có thể!"
"Vậy em muốn báo thầy Lỗ làm một món kho, em không cần nội tạng, toàn bộ em đều muốn thịt đầu heo, gắp vài miếng cà chua cùng dưa chuột, tốt nhất là làm một con vịt quay da giòn vừa ra lò, ngoài cháy trong mềm, miệng đầy dầu."
Chỉ ngẫm lại, đã vui vẻ.
Ôn Hướng Phác: "Có thể, còn muốn ăn gì nữa không?"
Thẩm Miên Miên lắc đầu: "Thêm một chai Kiện Lực Bảo đi." Thật ra cô bé còn muốn ăn kem ly, đáng tiếc, hiện tại không có bán thứ này.
"Ừm, chúng ta hiện tại đi qua?"
Thẩm Miên Miên gật gật đầu, chỉ là đi được nửa đường, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay trở về.
Nhặt mấy tờ giấy mỏng trên mặt đất lên, phi một cái, giống như là ném bóng cao su, ném tới bên trong biệt thự.
Còn không quên hô một tiếng.
"Ông Lý, nhặt tiền đi."
Vừa quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt Ôn Hướng Phác, Thẩm Miên Miên quạt gió, làm như không có việc gì đi tới: "Anh không thích thứ này, cho nên em lập tức ném vào. Anh Hướng Phác, anh có thể không thích, nhưng không được làm chuyện có lỗi với tiền. Mẹ em từng nói, tiền của người trưởng thành ở đâu thì yêu thương ở đó, em đã hỏi đối phương, dì ấy nói đã trao tất cả gia sản cho anh, từ nơi này suy ra xem dì ấy hẳn là yêu anh."
Ôn Hướng Phác trầm mặc, anh ấy dường như có chút kháng cự vấn đề này.
"Được rồi được rồi, anh Hướng Phác, anh không cần lo chuyện này, sau này em sẽ cùng ông Lý xử lý tốt chuyện này."
Thẩm Miên Miên lắc cánh tay Ôn Hướng Phác, khuôn mặt tươi cười như mặt trời: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Ở bên cô bé, bất cứ lúc nào, sẽ rất vui.
Ôn Hướng Phác cảm thấy như vậy, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô bé, tất cả phiền não đều sẽ biến mất.
"Nghe lời em."
Có ba chữ này, Thẩm Miên Miên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cũng may, anh Hướng Phác vẫn dễ dỗ như trước.
Cô bé sợ người kia đến, kích thích anh Hướng Phác hắc hóa.
Vậy thì mất nhiều hơn được.
Ăn xong một bữa cơm.
Ôn Hướng Phác dường như đã nghĩ thông suốt, cũng nguyện ý nói: "Sở dĩ anh tức giận, là bởi vì bà ấy đến tìm em một mình. Bà ấy có bắt nạt em không?"
Đây mới là điều anh ấy quan tâm.
Miên Miên là vảy ngược của anh ấy, mà rất không khéo chính là Liễu Bội Cầm vừa tới lập tức đụng phải, so với người nẹ trên danh nghĩa chưa từng gặp mặt, Ôn Hướng Phác hiển nhiên coi trọng Thẩm Miên Miên hơn một chút.
Thẩm Miên Miên lắc đầu: "Sao có thể?"
Cô bé dí dỏm nói: "Đối phương lấy lòng em còn không kịp, anh Hướng Phác không thấy đâu, nhiều đồ như vậy, dì ấy đưa cho em mà không chớp mắt. Lúc đầu em còn tưởng mình gặp phải kẻ lừa đảo. Bởi vì chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể vẽ bánh nướng gạt người như vậy, không, kẻ lừa đảo bình thường có thể còn không có đạo hạnh này."
"Em thích những thứ đó?"
Ôn Hướng Phác đột nhiên hỏi.
Thẩm Miên Miên sửa lại: "Không phải thích mấy thứ này, là em thích tiền, thích nhà cửa, thích những thứ quý giá."
Cô bé và mẹ đều thích những thứ giống nhau.
Ôn Hướng Phác: "Vậy tặng cho em."
Thẩm Miên Miên nghe vậy, cô bé nhất thời mở to hai mắt: "Anh Hướng Phác, anh có biết anh vừa tặng cái gì không?"
Giống như Liễu Bội Cầm, đối phương biết, nhưng cô bé nghi ngờ Ôn Hướng Phác không biết.
Ôn Hướng Phác rũ mắt nói: "Biết một chút, những thứ đó có thể rất quý giá." Nếu không đối phương không thể lấy ra.
"Vậy anh còn -" Cô bé còn chưa nói xong lời còn lại, Thẩm Miên Miên lập tức trực tiếp chuyển đề tài, thở dài hỏi: "Anh tha thứ cho dì ấy sao?"
Ôn Hướng Phác từ chối trả lời.
Bởi vì, anh ấy biết nội tâm của mình vẫn chưa tha thứ.
"Vậy anh không thể tặng em, không công bằng với dì ấy, anh Hướng Phác." Thẩm Miên Miên nhẹ giọng nói.
Ôn Hướng Phác biết, nội tâm anh ấy rất phức tạp, cũng rất mờ mịt: "Trước kia anh hận bà ấy."
"Bây giờ thì sao?"
Ôn Hướng Phác: "Bây giờ..."
"Anh không biết." Anh ấy ôm ngực, giọng điệu trầm tĩnh nói: " Lý trí nói cho anh biết, là nên tha thứ cho cô ấy, nhưng tình cảm nói cho anh biết, không làm được."
Rất phức tạp, rất phức tạp.
Sau khi lớn lên anh ấy mới hiểu được, một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ là cực kỳ khó tái giá, đàn ông trên đời này không phải tất cả mọi người đều như bác Quý.
Năm đó bà ấy rời đi không mang anh ấy đi là đúng.
Nhưng mà, anh ấy lại khổ sở.
Bởi vì, anh ấy là người bị vứt bỏ, hy sinh.
Thẩm Miên Miên ấn mu bàn tay anh ấy: "Không nghĩ nữa, cứ như vậy đi, đi một bước nhìn một bước, đồ đạc giữ lại để ở đó, lần sau gặp lại dì ấy trả lại cho dì ấy cũng được. Chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của mình, coi như dì ấy chưa từng tới."
Cô bé phát hiện Liễu Bội Cầm xuất hiện cũng không tốt, thoáng cái nhiễu loạn một mảnh hồ nước yên tĩnh của anh Hướng Phác.
Giọng nói của Thẩm Miên Miên như là có ma lực, giống như thanh tuyền thạch thượng lưu, trái tim nóng rực của Ôn Hướng Phác, cũng chậm rãi bình ổn lại.
Anh ấy nghĩ.
Cũng may, anh ấy có Miên Miên.
Có lẽ, Liễu Bội Cầm bỏ rơi anh ấy cũng không hẳn là một chuyện xấu, không phải sao?
*
Liễu Bội Cầm vốn tưởng rằng mình sẽ ở lại Bắc Kinh hai ngày, tuyệt đối không nghĩ tới, bà ấy chỉ ở lại hai giờ.
Bảy giờ rưỡi chiều hôm đó, bà ấy lại trở về Dương Thành, xuất hiện ở Hy Vọng Mới.
Thẩm Mỹ Vân còn chưa kịp rời đi, cô nhìn thấy Liễu Bội Cầm còn có vài phần kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã xong việc?"
Chồng của Liễu Bội Cầm còn chưa tới.
Liễu Bội Cầm gật đầu, mí mắt còn sưng đỏ: "Xong việc rồi."
Bà ấy giải tán mọi người trong phòng, khi chỉ có Thẩm Mỹ Vân và bà ấy, bà ấy đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thẩm Mỹ Vân: "Bà chủ Thẩm, tôi cầu xin cô một chuyện."
Bà ấy quỳ thật sự quá đột ngột, thế cho nên Thẩm Mỹ Vân cũng không phục hồi tinh thần lại.
"Làm sao vậy? Đây là?"
Cô vội vàng đỡ Liễu Bội Cầm đứng lên, Liễu Bội Cầm không nhúc nhích: "Lần này tôi lên phía bắc tìm con tôi."
Chuyện này Thẩm Mỹ Vân biết.
"Con trai tôi là Ôn Hướng Phác."
Bà ấy vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân chấn kinh: "Cô nói con trai cô là ai?"
"Ôn Hướng Phác."
Lúc Liễu Bội Cầm nói lời này, còn không quên nhìn chằm chằm vào biểu tình của Thẩm Mỹ Vân.
Ban đầu, Thẩm Mỹ Vân còn rất khách sáo với bà ấy, sau khi biết được thân phận của bà ấy, sắc mặt trở nên phức tạp hơn vài phần, thậm chí ngay cả thái độ cũng xa cách.
"Cô cầu xin tôi chuyện gì? Nếu là dự định để cho tôi ở giữa làm cầu nối, vậy làm không được."
Cô từng gặp Ôn Hướng Phác nhỏ tuổi, không có tư cách thay Ôn Hướng Phác làm thuyết khách.
Đó là không tôn trọng Ôn Hướng Phác thời thơ ấu.
Liễu Bội Cầm không ngờ phản ứng của Thẩm Mỹ Vân lại lớn như vậy.
Lúc này bà ấy lập tức giải thích: "Tôi sẽ không để anh làm thuyết khách ở giữa, tôi chỉ muốn cầu xin cô, trong những ngày tôi không ở đây, thay tôi chăm sóc Ôn Hướng Phác."
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Cô không nói, tôi cũng sẽ làm."
Cô đã sớm coi Ôn Hướng Phác là nửa đứa con trai của mình.
Lời này khiến Liễu Bội Cầm nhất thời không biết tiếp nhận thế nào mới tốt, bà ấy đứng tại chỗ, do dự một lát: "Cô biết chuyện trước kia của Hướng Phác không?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Khi còn bé nó rất đáng thương, chưa bao giờ ra khỏi phòng, thích một mình nhốt mình lại, đối với mọi thứ bên ngoài đều rất kháng cự. Cho đến năm mười tuổi, sau khi gặp con gái tôi, con gái tôi mới dẫn nó ra khỏi cửa biệt thự, Liễu Bội Cầm, cô dám nghĩ không? Một cậu bé, trong hơn mười năm qua, chỉ biết trốn sau cửa, ở sau cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài.""
Cô vừa nói, Liễu Bội Cầm hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt đau lòng: "Lỗi của tôi, là lỗi của tôi, năm đó nếu tôi mang thằng bé rời đi, có lẽ thằng bé sẽ không như vậy."
Thẩm Mỹ Vân lạnh lùng nhìn bà ấy khóc, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.
"Chuyện quá khứ nhắc tới hối hận đã không còn ý nghĩa, lần này cô đi tìm Hướng Phác hẳn là vấp phải trắc trở, cô cũng đi tìm con gái tôi, đồng dạng cũng vấp phải trắc trở."