Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 902

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:25:21
Lượt xem: 46

Miền Nam cần có hai người, một người phụ trách đường Nam Sơn, một người phụ trách tất cả các vụ làm ăn rải rác khác. Một mình Hồ Hạ Lan bận không xuể.

Tống Ngọc Thư tất nhiên cũng nhìn ra vấn đề ở đây, cô ấy trở về lập tức xem xét chọn người.

Cho nên, sau khi Thẩm Mỹ Vân nói xong lời này, Đậu Đậu sửng sốt: "Là nên có thêm kế toán." Cậu ta thì thầm: "Trước kia khi chúng tôi ở nhà họ Lỗ, tiền đều là sư phụ thu, đệ tử phía dưới của chúng tôi là không đụng vào tiền."

Không phạm sai lầm là không chạm vào tiền.

Đây là căn bản.

Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, cô suy tư một chút: "Nhìn xem, về sau nếu đủ nhân lực, tôi đến lúc đó đang nghĩ biện pháp tuyển thêm người."

Bây giờ chắc chắn là không đủ.

Đậu Đậu tất nhiên không từ chối.

Thẩm Mỹ Vân an tĩnh ở bên này kiểm tra sổ sách, sau một ngày lập tức điểm rõ ràng, doanh nghiệp ở Bằng Thành mở từ sớm, hơn nữa Đậu Đậu có kinh nghiệm, cho nên doanh thu so với Dương Thành cũng tốt hơn.

Bên này năm ngoái bán được hơn năm mươi vạn doanh thu, so với Dương Thành còn tốt hơn một nửa.

Lợi nhuận ròng cũng khoảng bốn trăm ngàn.

Thẩm Mỹ Vân đóng sổ, xem như đã tính xong tất cả thu nhập.

Bắc Kinh bên kia thu nhập hai trăm tám mươi vạn, Dương Thành bên này Y Gia là một trăm hai mươi vạn, quán ăn vặt trừ tất cả phí tổn đại khái có hai mươi vạn, hơn nữa chính là quán ăn vặt bên Bằng Thành, có bốn mươi vạn.

Năm ngoái lợi nhuận ròng một năm, lại hơn bốn trăm tám mươi vạn, ước chừng sắp năm trăm vạn.

Trông thì nhiều tiền, nhưng trên thực tế, tiền mua xe, tiền nhập hàng, cùng với tiền xây dựng, trong tay còn lại chừng bốn trăm vạn, cô cũng không dám động.

Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Tôi đi một chuyến đến đường Nam Soen, nhìn xem bên kia có tình trạng gì."

Lúc cô đến, đường Nam Sơn bên này bụi đất tung bay, từng tòa nhà phòng ở cũng đã dựng lên, hơn nữa bên ven đường cũng có một tòa nhà cao nhất, tổng cộng mười hai tầng, hiện giờ mới xây tám tầng.

Căn nhà bên cạnh cũng lục tục mọc lên không ít, chỉ là, những căn nhà khác hiển nhiên thấp hơn không ít.

Tầng cao nhất là tầng mười hai, Thẩm Mỹ Vân dùng để xây khách sạn, cho nên ngay từ đầu đã xây cao.

Lúc cô đang nhìn, đốc công Lưu nghe được động tĩnh lập tức chạy tới.

"Bà chủ Thẩm, cô đến rồi."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Thế nào rồi?"

Đốc công Lưu chỉ vào tòa nhà cao nhất: "Hiện tại có một vấn đề trước mắt."

"Anh nói đi."

"Toà nhà làm khách sạn này quá cao, nhất định là phải lắp thang máy, bà chủ Thẩm, cô nghĩ đến việc mua thang máy chưa?"

Cái này thật đúng là khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt.

"Rồi."

Thật ra cô không nghĩ tới việc mua thang máy, lúc trước căn bản không nghĩ tới chuyện này, thật sự là thang máy hiện tại ở trong nước quá mức hiếm có.

Ngay cả nhà ga Dương Thành có một thang máy tay vịn lên xuống, cũng đủ để cho tất cả mọi người khiếp sợ.

Mà khách sạn này của cô nếu như lắp thang máy, vậy tuyệt đối xem như là tồn tại trào lưu dẫn lưu ở Bằng Thành.

Thẩm Mỹ Vân rất nhanh lập tức phát hiện, thang máy nhất định phải trang bị, từ lúc đó thiết kế lập tức nhìn ra, độ cao mười hai tầng này không có khả năng để cho khách đi leo cầu thang bộ.

Mệt c.h.ế.t đi được.

Đúng, phải lắp thang máy.

Quản đốc Lưu xem như là chuyên gia về phương diện này, anh ta giới thiệu cho Thẩm Mỹ Vân một cách: "Thang máy này mới lạ, Dương Thành chúng ta còn chưa có toà nhà nào xây, cô phải đi Hương Giang mua, nếu bà chủ Thẩm thành tâm muốn, tôi có thể dẫn đầu cho cô."

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới đốc công Lưu còn có quan hệ về phương diện này, nhưng nghĩ lại, anh ta vốn làm công trình xây dựng, sẽ có quan hệ ở phương diện này cũng không bất ngờ.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh nói đi."

Đốc công Lưu: "Nhà họ Hoàng ở Hương Giang, bọn họ có kinh doanh thang máy, nhưng thang máy đắt lắm. Bà chủ Thẩm, trước khi cô đi qua, phải mang theo đủ tiền mặt. Hơn nữa còn phải dẫn theo đủ người. Nơi đó có tiền, cũng loạn, nếu là không có chút bản lĩnh, sợ là từ bên kia không trở về được."

Thẩm Mỹ Vân: "Được, đốc công Lưu anh giúp tôi liên hệ, tôi đi về chuẩn bị tiền.

Đốc công Lưu gật đầu, quay đầu đi gọi điện thoại, một lát sau anh ta lại đây, cho Thẩm Mỹ Vân một địa chỉ: "Cô đến Du Ma Địa ở Hương Giang, tìm một ông lão gọi là ông Hoàng, ông ấy sẽ giới thiệu cô đến Trung Hoàn, mua thang máy thì ở cao ốc Trung Hoàn."

Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận địa chỉ.

"Có giá đại khái không? Tôi chuẩn bị tiền mang qua"

Quản đốc Lưu đưa ra một con số: "Tôi nghe nói rẻ nhất cũng phải mười vạn."

Cái này, Thẩm Mỹ Vân ngược lại là có thể tiếp nhận, cô còn tưởng rằng trên trăm vạn, trên trăm vạn cô chắc chắn mua không nổi.

"Được rồi, cảm ơn đốc công Lưu, chờ tôi đàm phán xong, trở về mời anh ăn cơm."

Đốc công Lưu gật đầu: "Thuận buồm xuôi gió.

Thẩm Mỹ Vân không trực tiếp đi Hương Giang, mà là về tới Bằng Thành trước, cô muốn mang bảo tiêu đi qua, nếu không với cơ thể nhỏ bé này của cô, người ta bán cô đi, cô đều phản kháng không được.

Vừa đến Dương Thành, cô lập tức về Hy Vọng Mới một chuyến: "Ngụy Quân, tôi mấy ngày nay có việc đi Hương Giang một chuyến, cậu đi theo tôi. Tốt nhất là gọi thêm một cao thủ bữa đi cùng."

Cái này...

Ngụy Quân suy tư một chút: "Tôi gọi Hứa Kiến Quốc tới." Hứa Kiến Quốc vốn dĩ đang làm vệ sĩ cho lão Tiền, thế nhưng, anh ta hôm nay xem như hết khổ, một tháng cũng chỉ làm nửa tháng, những lúc khác, đều là anh em phụ trách lão Tiền.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Gọi anh ấy về cũng được."

Hứa Kiến Quốc tới rất nhanh: "Chị dâu, tôi nghe Ngụy Quân nói muốn đi Hương Giang?"

Bên kia loạn rồi.

Anh ta bây giờ đi theo bên cạnh lão Tiền, coi như là đã thấy qua việc đời.

Thẩm Mỹ Vân: "Hết cách rồi, loạn cũng phải đi, qua đó mua thang máy về."

Đây là chuyện không có biện pháp, cô là bà chủ cô không đi, ai đi?

Vừa nghe là chuyện quan trọng, Hứa Kiến Quốc lập tức gật đầu: "Khi nào thì đi?"

Thẩm Mỹ Vân: "Nhanh nhất có thể. Tôi định sáng mai ngồi thuyền qua đó."

Sau khi hai bên quyết định chi tiết.

Sáu giờ sáng hôm sau, trời vừa sáng choang, Thẩm Mỹ Vân lập tức dẫn Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc lên thuyền từ cửa khẩu La Hồ, hai tiếng sau trời quang sáng ngời, bọn họ đã đến khu Tân Giới Hương Giang.

"Chúng ta đến rồi?" Người cùng bọn họ xuống thuyền cũng không ít.

Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống địa phương: "Nơi này là khu Tân Giới, chúng ta phải đi tìm người trước, để đối phương dẫn chúng ta đi Trung Hoàn."

Hứa Kiến Quốc có chút bất ngờ: "Chị dâu, chị làm sao biết đây là nơi nào?" Anh ta cùng Ngụy Quân như người chưa thấy qua việc đời xem xét khắp nơi.

Kết quả, lập tức phát hiện chị dâu như dân bản địa ở đây, giống như một chút cũng không hoảng hốt.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, đời trước cô thường xuyên từ cửa khẩu La Hồ đến Hương Giang, chỉ là lời này không thể nói, cô tùy tiện tìm cái cớ qua loa tắc trách: "Trước khi đến tôi đã hỏi thăm qua."

Hứa Kiến Quốc bọn họ ngược lại tin tưởng, thật sự là chị dâu ở trong mắt bọn họ đều là không gì không làm được.

Thẩm Mỹ Vân dựa theo địa chỉ đốc công Lưu đưa cho, thuận lợi đến Du Ma Địa, tìm một dân bản xứ, hỏi ông Hoàng.

Sở dĩ phải tìm ông Hoàng, là bởi vì ông Hoàng xem như họ hàng xa của Hoàng thị, con trai ông ấy làm việc trong thang máy Hoàng thị.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tìm được ông ấy, lập tức nói thẳng: "Là đốc công Lưu giới thiệu tôi tới, bảo ông dẫn tôi đi Trung Hoàn mua thang máy."

Ông Hoàng nhìn cô một cái, lại nhìn Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc đứng sau lưng Thẩm Mỹ Vân, trong lòng biết nữ đồng chí trước mặt ông ấy không đơn giản.

Vì vậy, ông ấy đứng lên: "Đi thôi, tôi dẫn các người qua, các người tìm tôi là đúng rồi, con trai tôi làm việc trong thang máy Hoàng thị, nó là tinh anh của bộ phận tiêu thụ."

Bọn họ biết cái gì là tinh anh sao?

Người Hương Giang so với người Đại Lục hình như có tài trí hơn người.

Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Con trai ông là sinh viên ưu tú?"

"Đúng đúng đúng, cô gái này không tệ, còn biết sinh viên ưu tú. Con trai tôi tốt nghiệp đại học Hương Giang, như Phượng Hoàng bay ra khỏi nhà."

Thẩm Mỹ Vân: "Thật giỏi."

Cô đang nói chuyện phiếm, một đường đi khiến ông Hoàng khai báo sạch sẽ cả gia phả nhà mình, Thẩm Mỹ Vân cũng biết quan hệ giữ nhà bọn họ cùng thang máy Trung Hoàn Hoàng thị.

Thì ra là họ hàng xa, vừa vặn con trai của ông Hoàng lại có năng lực, sau khi tiến vào thang máy Hoàng thị Trung Hoàn, bởi vì duyên cớ tên tuổi này đã được coi trọng.

Mà đốc công Lưu lúc trước còn nhập cư trái phép tới Hương Giang, xem như có chút quan hệ với ông Hoàng.

Sau khi biết rõ những thứ này, trong lòng Thẩm Mỹ Vân lập tức có tính toán, an tĩnh đi theo sau ông Hoàng đến cao ốc Trung Hoàn.

Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc hai người đều đi theo phía sau, khi chứng kiến độ cao của cao ốc Trung Hoàn, hai người nhất thời cực kỳ khiếp sợ: "Phòng ở còn có thể xây cao như vậy?"

Ông Hoàng nghe vậy quay đầu lại nhìn bọn họ.

"Nhà ở Hương Giang đều cao như vậy, chẳng lẽ chỗ các cậu không phải?"

Lời này bảo Ngụy Quân bọn họ trả lời như thế nào?

Thẩm Mỹ Vân tiếp lời: "Ông Hoàng, ông cảm thấy ông và con trai ông ai giỏi hơn?"

Ông Hoàng sửng sốt, theo bản năng nói: "Đương nhiên là con tôi giỏi hơn, thế nhưng con tôi dù giỏi, còn không phải vẫn phải gọi tôi là ba sao."

Thẩm Mỹ Vân: "Đây không phải là hổ phụ sinh hổ tử sao."

Một màn này, bị Liễu Bội Cầm cách đó không xa nhìn lại: "Nữ đồng chí này trả lời thật hay. Một câu hai ý nghĩa, so sánh Hương Giang với con cái, so sánh Đại Lục với người cha, con cái đi ra ngoài học qua việc đời, trở về ghét bỏ ba mình quê mùa, vậy thì không có ý nghĩa."

Nghe Liễu Bội Cầm nói, Minh Gia Đống cũng nhìn qua, khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân, anh cực kỳ bất ngờ: "Là cô ấy?"

Liễu Bội Cầm thuận thế hỏi: "Cậu biết?"

Minh Gia Đống gật đầu: "Nhà ở quê tôi chính là bán cho cô ấy."

Liễu Bội Cầm nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, một lúc lâu sau, bà ấy mới bình luận: "Là một cô gái xinh đẹp và cực kỳ có năng lực."

Bà nhìn đối phương như đang đánh giá, ngũ quan no đủ, trán trơn bóng, hiển nhiên là thời cơ tốt để nhận vận may.

Chỉ là liếc mắt một cái, bà ấy lập tức có thể nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân đối diện không đơn giản.

Thế nhưng, không liên quan đến bà ấy là được.

Liễu Bội Cầm thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, chúng ta đi lên tìm bà Lý, xem xem khi nào thì đi Đại Lục?"

Đến lúc đó bà ấy cũng trở về Đại Lục một chuyến, bà ấy muốn tự mình đi tìm con trai út - - Ôn Hướng Phác.

Chỉ là, người Hương Giang muốn đi vào Đại Lục lập tức vẫn luôn không dễ dàng.

Bà ấy cần cơ hội danh chính ngôn thuận mới được.

*

Bên kia.

Thẩm Mỹ Vân đi theo ông Hoàng cùng lên thang máy cao ốc Trung Hoàn, cô cũng không phải lần đầu tiên đi thang máy, nhưng là Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc thì có, hai người cũng biết dáng vẻ của chính mình lúc trước như chưa thấy qua việc đời khiến Thẩm Mỹ Vân mất mặt, cho nên cho dù là đi thang máy khiếp sợ như thế nào, bọn họ đều không nói chuyện.

Chỉ sợ nói sai.

Thang máy lên đến tầng sáu rồi dừng lại.

Ông Hoàng cúi đầu khom lưng với bảo vệ ở cửa: "Tôi tìm con trai tôi Hoàng Tuấn Kiệt."

Đối phương đánh giá ông ấy một cái, rồi đi vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Tuấn Kiệt lập tức đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lão Đậu, sao ba lại tới công ty tới tìm con?"

Điều này làm cho anh ta rất mất mặt.

Ông Hoàng: "Lão Đậu nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không tới làm phiền con. Từ Đại Lục có vài người tới, bọn họ muốn mua thang máy."

Hoàng Tuấn Kiệt theo bản năng muốn trào phúng, thế nhưng trước khi trào phúng nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, trong lòng anh ta giật thót một cái, từ sau khi làm tiêu thụ, anh ta coi như là thấy không ít người muôn hình muôn vẻ, biết ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội.

Anh ta lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười: "Lão Đậu, đối phương làm nghề gì?"

"Nghe chú Lưu của con nói, đây là bà chủ của chú ấy."

Ngắn ngủn mấy chữ, lập tức để cho Hoàng Tuấn Kiệt biết thân phận của Thẩm Mỹ Vân, anh ta lập tức lại đây chào hỏi: "Bà chủ Thẩm đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Có thể dẫn chúng tôi đi xem thang máy trước không?"

Hoàng Tuấn Kiệt: "Có thể có thể."

Anh ở phía trước dẫn đường: "Thang máy Hoàng thị chúng tôi có vài loại, loại nhỏ nhất có thể chứa bốn người, loại này là sáu vạn một chiếc.

Thẩm Mỹ Vân: "Thang máy lớn nhất tối đa có thể chứa được bao nhiêu người?"

Hoàng Tuấn Kiệt không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng lập tức hỏi thang máy lớn nhất, anh ta thầm nghĩ lần này có một khách hàng lớn tới, anh ta nói: "Tôi dẫn các cô đi xem sẽ biết, lớn nhất có thể chứa được mười người."

Thẩm Mỹ Vân nghe xong lập tức đáp một tiếng, trong lòng nói không tính là lớn.

Thang máy đời sau có thể chứa tối đa hai mươi người, hiện tại thang máy chỉ bằng một nửa tương lai.

Hoàng Tuấn Kiệt không biết Thẩm Mỹ Vân có thái độ gì.

Anh ta càng cung kính: "Ở chỗ này, đây là thang máy nhỏ, các cô có thể vào thử.

Thẩm Mỹ Vân, Ngụy Quân, Hứa Kiến Quốc, ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt bọn họ, vừa vặn bốn người.

"Cậu cũng đi vào đứng thử, tôi xem không gian lớn nhỏ thế nào."

Cái này vừa nhìn chính là chuyên gia.

Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, đi theo bước vào, bốn người vừa đứng lại, trong thang máy chật hẹp kia lập tức có vẻ chật chội vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-902.html.]

Thẩm Mỹ Vân trực tiếp loại bỏ cái này: "Cái này nhỏ quá."

Cô xây khách sạn Đại Hoa tổng cộng mười hai lầu, có tám phòng riêng nguyên tầng, cộng thêm hơn một trăm phòng riêng.

Như vậy xem ra, bọn họ lắp thang máy ít nhất phải tám người đến mười người.

"Còn có thang máy khác không?"

Hoàng Tuấn Kiệt: "Ở bên này."

Anh ta dẫn đám người Thẩm Mỹ Vân tiếp tục đi về phía trước: "Cái này có thể chứa tám người, cái này có thể chứa mười người.

Thẩm Mỹ Vân cũng thử một chút: "Thang máy tám người này bao nhiêu tiền?"

"Cái này giá chín vạn."

"Mười người thì sao?"

"Cái này mười một vạn."

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, lại dẫn đám Ngụy Quân đi vào đứng, nhìn bốn phía thang máy, sau khi đi ra lập tức có quyết định.

Tôi muốn hai caud thang máy tám người.

Như vậy một lần đi lên chính là mười sáu người, chia làm trên dưới, vậy trên cơ bản ít nhất có thể cam đoan có một chiếc thang máy có thể vận hành.

"Hai cái chính là mười tám vạn."

Hoàng Tuấn Kiệt không nghĩ tới lão Đậu nhà mình nghèo kiết xác như vậy dĩ nhiên thật sự có thể mang đến cho anh ta khách hàng.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, nhìn thoáng qua Ngụy Quân, Ngụy Quân gật đầu, lúc này cô mới hỏi: "Tính tiền ở đâu?"

"Đi theo tôi."

Hoàng Tuấn Kiệt ở phía trước dẫn đường, chỉ chốc lát còn đi đến phòng tài vụ, trên đường đi qua, Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Thang máy này tôi làm sao vận chuyển về Bằng Thành?"

Hoàng Tuấn Kiệt: "Có, chúng tôi sẽ có công nhân lắp thang máy, theo khách hàng cùng đi qua, chờ thang máy lắp đặt xong sẽ trở về, mặt khác, nếu thang máy xuất hiện trục trặc, khách hàng đều có thể liên lạc với thang máy Hoàng thị chúng tôi, chúng tôi sẽ phụ trách đổi trả bảo hành."

Sau khi nghe xong những thứ này, Thẩm Mỹ Vân mới hoàn toàn hài lòng, sau khi đến khoa tài vụ, cô lại gặp một nữ nhân viên rất xinh đẹp, đối phương không còn trẻ, hẳn là khoảng bốn mươi tuổi, trên người lại có một vẻ đẹp chim sa cá lặn.

Liễu Bội Cầm cũng không nghĩ tới sẽ gặp được nữ đồng chí gặp ở dưới lầu kia ở khoa tài vụ, bà ấy dừng lại một lát, khẽ gật đầu với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân cũng gật đầu, cô mới theo Hoàng Tuấn Kiệt đi vào, sau khi đi vào, cô mới hỏi: "Vừa rồi người kia cũng là nhân viên ban tài vụ của thang máy Hoàng thị các anh sao?"

Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, xác định Liễu Bội Cầm đi xa, lúc này anh ta mới đè thấp giọng: "Không phải, bà ấy là bạn của bà Lý. Bà Lý là bạn tốt của đại cổ đông thang máy Hoàng thị chúng tôi, bà ấy hẳn là tới tìm bà Lý." Bà Lý ở bên thang máy Hoàng thị, có một văn phòng riêng, hơn nữa văn phòng của đối phương được sắp xếp ở khoa tài vụ.

Lần này Thẩm Mỹ Vân nghe hiểu, thì ra đây là một trong nhóm phú bà của Hương Giang, khó trách xinh đẹp như vậy.

Vẻ đẹp mặn mà.

Mọi người đều bị người hào môn thu hút.

Thẩm Mỹ Vân cười cười, đến phòng tài vụ trả tiền xong, cầm hóa đơn cùng biên lai, Hoàng Tuấn Kiệt lập tức đi tìm công nhân vận chuyển lắp đặt.

Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân đang chờ ở dưới lầu.

Cũng thật trùng hợp.

Đang chờ đợi, Liễu Bội Cầm bọn họ cũng ở dưới lầu, có lẽ là đang chờ xe, bà ấy thường thường nhìn về phía đồng hồ đeo tay trên cổ tay, Thẩm Mỹ Vân trong lúc vô tình nhìn lướt qua, phát hiện đối phương đeo đồng hồ Rolex.

Một cái đồng hồ kia cũng muốn chừng trăm vạn, không sợ bị người ta cướp sao?

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Quả nhiên, phú hào Hương Giang tụ tập, nhìn lại chính cô hoàn toàn là một con tôm khô.

Có lẽ là chú ý tới cái nhìn chăm chú của cô, Liễu Bội Cầm mỉm cười với cô, gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân cười cười, còn chưa nói chuyện, Minh Gia Đống đứng bên cạnh Liễu Bội Cầm thấp giọng nói: "Phu nhân, tiên sinh nói tài xế có thể muốn chậm một chút, bà có đói bụng hay không?"

Liễu Bội Cầm sờ bụng, đúng là có chút đói bụng, bà ấy bận rộn cả ngày cũng không ăn gì, lập tức gật đầu với Minh Gia Đống: "Vậy đi mua trứng gà nướng đi."

Trứng gà vừa nướng ra cực kỳ thơm ngon, nghĩ đến hương vị kia, cũng đủ để cho người ta lưu luyến quên về.

Minh Gia Đống còn có chút lo lắng, Liễu Bội Cầm lại nói: "Ở dưới lầu cao ốc Trung Hoàn, những kẻ phạm pháp kia hẳn là không hung hăng ngang ngược như vậy."

Cái này cũng đúng.

Minh Gia Đống lập tức rời đi trước mua trứng gà nướng, chỉ là, lần này đi chờ anh ta trở về lần nữa, cả người đầy máu, trứng gà nướng sớm đã không biết bị ném tới nơi nào.

"Phu nhân, chạy đi."

Minh Gia Đống gần như bò tới, miệng anh đầy máu, cả người đầy vết thương.

Liễu Bội Cầm thấy một màn như vậy, đáp một tiếng: "Minh Gia Đống..."

Giọng nói của bà ấy còn chưa dứt, cách đó không xa có hai băng đua xe tới, giật lấy đồng hồ trên cổ tay Liễu Bội Cầm.

Liễu Bội Cầm cũng theo xe bay ra ngoài.

Hơn nữa, nhìn tư thế kia của băng đảng đua xe, giống như muốn cùng nhau bắt cả người bà ấy đi.

Liễu Bội Cầm bị dọa đến hoa mắt thất sắc, liên tục lui về phía sau, Minh Gia Đống vì bảo vệ bà ấy, tiến lên lập tức ôm mắt cá chân của đại ca đảng đua xe, lại đổi lấy đối phương đạp mạnh một trận: "Thằng điên, mày không muốn sống nữa à? Chết tiệt, buông ra!"

Minh Gia Đống vì bảo vệ Liễu Bội Cầm, bị đ.ấ.m phun m.á.u tươi, mắt thấy Liễu Bội Cầm sắp bị mang đi, toàn bộ cao ốc Trung Hoàn còn chưa có ai đi ra.

Minh Gia Đống đột nhiên ý thức được cái gì, bò về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cứu bà ấy -"

"Cứu bà ấy..."

Liễu Bội Cầm đã xảy ra chuyện, anh ta cũng sống không nổi nữa.

Thẩm Mỹ Vân cũng là sau đó mới phản ứng lại, người trước mặt này là Minh Gia Đống, lúc ấy cùng cô có duyên gặp mặt một lần, nghĩ đến anh ta đối xử với Minh Chiêu Đễ cùng Minh Phán Đễ rất tốt.

Thẩm Mỹ Vân thở dài, gật đầu với Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc.

Có cô ra hiệu, Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc lập tức ra tay, cái kia mấy tên côn đồ đảng đua xe kia rất nhanh lập tức bị giải quyết, Liễu Bội Cầm theo bản năng trốn đến phía sau Ngụy Quân bọn họ.

Lúc mấy tên trộn đua xe kia bị quật ngã trên mặt đất, còn đang buông lời tàn nhẫn: "Mày biết bọn tao là ai không?"

Ngụy Quân ngồi xổm xuống nhìn gã ta, híp híp mắt: "Mày biết tao là ai không?"

Anh ta chỉ vào đầu đối phương, gọn gàng bẻ gãy tay gã ta, răng rắc một tiếng: "Kẻ địch ta từng g.i.ế.c trên chiến trường, không có một ai còn nguyên vẹn mà chết. Trong một trăm cũng có tám mươi trường hợp tương tự."

Bùm.

"Tao có mang theo súng, mày không sống nổi trên con phố này đâu."

Mang theo sát tâm cùng tâm huyết, làm cho tên côn đồ trước kia còn buông lời tàn nhẫn nhất thời trầm mặc xuống.

Đã xác nhận qua ánh mắt, người đàn ông trước mặt này là một người tàn nhẫn.

"Trên con phố nào?" Đối phương chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, gã ta muốn trả thù! Quay lại băng đảng và bảo ông trùm c.h.ặ.t c.h.â.n anh ta!

Ngụy Quân đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: "Quân giải phóng nhân dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tiểu đội trưởng một trăm hai mươi chín chi đội trú đội Cáp Nhĩ Tân. Mày có thể tìm tao trả thù bất cứ lúc nào. Tao sẽ chờ."

Lời này vừa dứt, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tên côn đồ ban đầu ồn ào muốn trả thù, cũng trầm mặc theo.

Anh ta là lính.

Vẫn là quân nhân của Lục Địa.

Trong nháy mắt không dám sinh ra tâm tư trả thù.

Ngụy Quân nhìn gã ta một lát, thấy gã ta cúi đầu kêu rên, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Liễu Bội Cầm và Minh Gia Đống: "Hai người không sao chứ?"

Nhất là khi nhìn thấy thảm trạng của Minh Gia Đống, anh ta lại nhíu mày: "Các người nên báo cảnh sát đi."

Anh ta còn chưa dứt lời, Liễu Bội Cầm đã lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát, đó là chồng của tôi..."

Ý thức được mình đã nói những lời không nên nói, bà ấy lập tức lại ngừng nói: "Tóm lại, cảm ơn hai người. Xin hỏi mọi người nghỉ chân ở đâu? Nhà họ Quách và Liễu Bội Cầm tôi tất có trọng tạ."

Tuy rằng lời nói là nói với Ngụy Quân, nhưng thực tế lại là Thẩn Mỹ Vân, Liễu Bội Cầm biết Thẩm Mỹ Vân mới là chủ nhân của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cần, chuyện này dừng ở đây."

Nếu không phải vì Minh Gia Đống, cô có lẽ sẽ không dính dáng đến chuyện này.

Người ở nơi khác, đối với Thẩm Mỹ Vân bọn họ mà nói, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Liễu Bội Cầm ý thức được ý tứ trong lời nói của Thẩm Mỹ Vân, bà ấy sửng sốt, chợt lấy tốc độ nhanh nhất cởi đồng hồ trong tay ra, nhét vào trong tay Thẩm Mỹ Vân: "Ân cứu mạng, xin cô nhất định nhận lấy."

Cái này...

Không đợi Thẩm Mỹ Vân từ chối, chiếc xe màu đen bên kia đã tới, Liễu Bội Cầm đỡ Minh Gia Đống lên xe."

Cầm đồng hồ, Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn một hai người vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân kia, cô nhìn chiếc xe rời khỏi, trêu ghẹo nói với Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc: "Phát tài rồi, trở về bán, ai cũng có phần."

Ngụy Quân không hiểu lắm: "Chị dâu, sao bọn họ không báo cảnh sát?"

Lúc trước Minh Gia Đống bị đánh gần chết, nếu không là bọn họ ra tay, có lẽ Liễu Bội Cầm cũng sẽ bị bắt đi, đến lúc đó sống hay c.h.ế.t còn không biết.

Thẩm Mỹ Vân: "Bởi vì trong mắt bọn họ, lợi ích lớn hơn tất cả."

Ngụy Quân vẫn không hiểu.

"Có thể đứng trên pháp luật?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trước mắt đúng là vậy."

Đang nói chuyện, Hoàng Tuấn Kiệt dẫn người xuống, các công nhân còn khiêng thang máy đi theo phía sau.

Anh ta vừa tới, lập tức nói với Thẩm Mỹ Vân : "Các cô thảm rồi, lại đắc tội với băng đảng xã hội đen lớn nhất bản địa Hương Giang, nhanh đi thôi, miễn cho ở lại chỗ này xảy ra chuyện."

Lúc trước Liễu Bội Cầm ở cửa Trung Hoàn gặp chuyện không may, nhiều người nhìn ở đây như vậy, cũng không ai dám quản.

Cũng chỉ có đám người Thẩm Mỹ Vân đến từ Đại Lục này, mới không biết sợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân: "Băng đảng gì?"

"Hòa Thắng Hòa."

Thẩm Mỹ Vân: "Khó trách."

"Cô biết?"

Hoàng Tuấn Kiệt có chút bất ngờ.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Nghe nói qua?", cô không có ý định ở lại Hương Giang quá lâu, lập tức hỏi: "Đồ đạc đều ở chỗ này?"

Hoàng Tuấn Kiệt: "Đúng, tôi đưa các cô lên thuyền."

Hai thang máy có tám người đến khiêng, mỗi người đều cố hết sức.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đi ngay bây giờ.

Bọn họ đi ngang qua không cần thiết cùng băng đảng xã hội đen bên này cá c.h.ế.t lưới rách, huống chi, mục tiêu của đối phương vốn không phải là bọn họ.

Trong nháy mắt từ thang máy lên thuyền, nhìn thuyền ra bến cảng, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chị dâu, chị đang sợ bọn họ sao?"

Ngụy Quân không hiểu: "Chúng ta là những người này hẳn là không đến mức sợ." Ở trong mắt Ngụy Quân những lính xuất ngũ như bọn họ, không có chữ sợ này.

Gặp phải chuyện bất bình, chính nghĩa ra tay, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân: "Không muốn liên lụy thêm phiền toái. Giống như Liễu Bội Cầm là phu nhân hào môn, cũng không muốn đối địch cùng bang phái địa phương, chúng ta là những khách qua đường, lập tức càng không cần thiết, miễn cho bị người sử dụng làm súng."

Lần này, Ngụy Quân đã hiểu, anh ta nhìn Hương Giang đối diện bến cảng, phú quý bức người.

Ai có thể nghĩ tới, dưới phú quý kia sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Anh ta đột nhiên nói: "Vẫn là Đại Lục chúng ta tốt hơn."

Tuy rằng hiện tại cuộc sống còn khổ một chút, nhưng mọi người đều có hi vọng, không có bất kỳ một thế lực nào dám áp đảo pháp luật.

Cảnh sát nhân dân sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tất cả những người bị oan uổng.

Nhưng ở Hương Giang thì không.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đại Lục chúng ta quả thật rất tốt.

Thế nhưng, cô biết Hương Giang hỗn loạn thế này, mãi cho đến năm chín bảy sẽ chậm rãi kết thúc, bởi vì năm chín bảy Hương Giang trở về, đến lúc đó sẽ thực hiện chính sách một nước hai chế độ.

Những tên từng kiêu ngạo kia, cũng sẽ chậm rãi yên lặng dưới đáy nước.

*

Nhà họ Quách.

Quách Trung Minh nhìn vợ mình chưa hoàn hồn, tiến lên ôm bà ấy: "Không sao chứ?"

Liễu Bội Cầm lắc đầu: "Gia Đống ra sức cứu em. Hơn nữa em cũng rất may mắn, gặp được người từ Đại Lục tới, đối phương giúp em, nếu không, Trung Minh -" Liễu Bội Cầm khóc thảm thương: "Em ở đây cũng không gặp được anh."

"Người cứu các em là người của Đại Lục?"

Quách Trung Minh hỏi một câu.

Liễu Bội Cầm gật đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt: "Nói là người mua nhà của Minh Gia Đống -" Bà ấy hạ mắt, giấu đi cảm xúc: "Người ta cứu em, em muốn tự đến Đại Lục cảm ơn cô ấy, Trung Minh, anh cảm thấy thế nào?"

Liễu Bội Cầm muốn đi Đại Lục không dễ dàng, qua nhiều năm như vậy, bà ấy đi khắp nơi chuẩn bị hỏi thăm quan hệ, vốn tưởng rằng có thể thông qua bà Lý để đi, nhưng hôm nay ở dưới lầu cao ốc Trung Hoàn, bà ấy cũng sắp mất mạng, cũng không thấy bà Lý sai người đi ra cứu bà ấy.

Liễu Bội Cầm tại một khắc kia rất rõ ràng hiểu được, nhóm phu nhân hào môn là không đáng tin cậy.

Bình thường không liên quan đến lợi ích, chuyện không ảnh hưởng toàn cục, đối phương đều sẽ đáp ứng.

Nhưng một khi liên quan đến lợi ích, các bà ta so với ai khác đều trở mặt nhanh hơn.

Mà bà ấy là phu nhân của Quách Trung Minh, lập tức hướng về điểm này, Quách Trung Minh không đồng ý, những phu nhân kia sẽ không có khả năng giúp bà ấy đi Đại Lục.

Loading...