Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 878
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:55:01
Lượt xem: 48
Quý Trường Tranh : "Vậy anh thì sao?"
"Em trả bằng thịt."
Thẩm Mỹ Vân ném một cái mị nhãn.
Quý Trường Tranh : "..."
Quay đầu bước đi, không được, anh chịu không nổi Mỹ Vân như vậy, hận không thể trừng phạt cô ngay tại chỗ.
Hu hu hu.
Mỗi lần Mỹ Vân quyến rũ anh, anh không thể kìm lòng nổi.
Anh phải nhanh chóng rời khỏi yêu tinh này.
Tốc độ của Quý Trường Tranh rất nhanh, sau khi đi ra ngoài nói chuyện điện thoại xong, không bao lâu lập tức tới hỗ trợ thu tiền, tốc độ của Trần Thu Hà càng nhanh, biết được con gái bên này thiếu người.
Trước tiên tới phụ, còn không quên mang thức ăn trong nhà tới, dự định để cho mấy đứa nhỏ bớt chút thời gian lót dạ một miếng, miễn cho đói bụng.
Có Trần Thu Hà cùng Thẩm Mỹ Vân, cùng với Quý Trường Tranh gia nhập, áp lực trên người Trần Ngân Hoa cùng Kiều Lệ Hoa cũng chợt nhẹ đi.
Chỉ là, Thẩm Mỹ Vân bọn họ bởi vì tới muộn, không hiểu rõ lắm chuyện trong tiệm quần áo, muốn thỉnh thoảng hỏi các cô một chút.
Nhưng cũng tốt hơn là không có ai giúp đỡ.
Bận rộn đến giữa trưa nhanh một chút, người ở chợ Tây Đan, cuối cùng cũng lục tục giảm bớt.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm: "Đợt khách tiếp theo giờ cao điểm là mấy giờ?"
"Từ hai giờ rưỡi chiều đến bốn giờ rưỡi chiều, lượng khách cũng không khác buổi sáng nhiều lắm."
Cô ấy vừa nói, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy đủ ăn cơm rồi. Ăn cơm trước đi."
Cô nhìn Quý Trường Tranh : "Anh đến nhà họ Lỗ đóng gói mấy món ngon lại đây, trưa nay chúng ta ăn ở đây."
Cái này...
Quý Trường Tranh : "Đóng gói mang về thì đã nguội rồi, chi bằng ăn gần đây, còn có thể ăn một bữa nóng hổi."
Quán ăn nhà họ Lỗ cách chợ Tây Đan cũng không phải là một khoảng cách gần.
Đây cũng là Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ không chu đáo, cô nhing Trần Ngân Hoa cùng Kiều Lệ Hoa: "Vậy buổi tối tan tầm mời hai người đi ăn bữa tối no nê, bình thường hai người ăn cơm là giải quyết như thế nào?"
Kiều Lệ Hoa: "Dưới lầu có một khách sạn nhỏ, tôi và Ngân Hoa chia nhau ra ăn."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh , Quý Trường Tranh hiểu ngay: "Vậy tôi bảo ông chủ xào vài món mang lên, chúng ta ăn ở trong quán."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh với ánh mắt tán thưởng.
Người này chính là hiểu cô.
Tốc độ của Quý Trường Tranh rất nhanh, đi xuống bảo ông chủ xào bốn món mặn một món canh , dùng hộp thức ăn xách lên toàn bộ.
Lúc này, người ở quầy quần áo ngược lại không nhiều lắm, chỉ có rải rác mấy người, hiển nhiên khách hàng buổi trưa cũng phải về nhà ăn cơm.
Điều này cũng làm cho bọn Thẩm Mỹ Vân đã có thời gian thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người nhanh chóng ăn xong, lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
"Tiền này thật không dễ kiếm đâu." Trần Thu Hà giơ tay vỗ vai, bà đã đến gần mười giờ, cũng mới bận rộn ba tiếng đồng hồ, cảm thấy tay chân bả vai đều không phải của mình nữa.
Cũng không biết, hai người Trần Ngân Hoa cùng Kiều Lệ Hoa, một ngày bận rộn đến tối, đây là như thế nào kiên trì được.
"Muốn kiếm tiền, đâu có dễ dàng?"
Kiều Lệ Hoa thu dọn hộp cơm, cô ấy rất thỏa mãn nói: "Chúng tôi hiện tại bận rộn có thể kiếm được tiền, tôi cảm thấy đã rất tốt, chỉ sợ giống như đại đa số người, mỗi ngày bận rộn, lại kiếm không được một chút tiền, cuộc sống cũng trôi qua khổ cực."
Cô ấy nói chính là trước kia khi xuống nông thôn chen ngang làm thanh niên trí thức , lúc làm việc đồng áng, so với bán quần áo thì mệt mỏi hơn nhiều, nhưng một ngày cô ấy chỉ kiếm được tám điểm, ngay cả năm hào cũng không kiếm được.
Đừng nói tiết kiệm tiền, chính là lấp đầy bụng cũng khó khăn.
Trần Thu Hà nghĩ nghĩ: "Cháu nói có lý."
Trần Ngân Hoa đang ăn canh , cô ấy cười cười: "Những ngày này trước đây tôi không dám nghĩ tới." Ban đầu cô ấy còn muốn học đại học, đi tìm một công việc phù hợp để cắm rễ ở Bắc Kinh.
Nhưng sau đó đi hỏi thăm, cô ấy tốt nghiệp chuyên ngành này, một tháng tiền lương mới hơn bốn mươi đồng.
Như vậy làm sao đủ.
Cô ở chỗ này bán quần áo, một tháng tiền lương đều gấp mười lần, như vậy tính toán, cô ấy tất nhiên không có khả năng lại đi ra ngoài.
Cô ấy sẽ bán quần áo ở đây!
Cô ấy muốn làm công cho dì Thẩm, tiền lương một tháng của cô ấy và Ngân Diệp cộng lại, hận không thể bằng cả ngàn đồng.
Đi ra ngoài và làm gì kiếm được nhiều tiền như vậy?
Không, tuyệt đối không!
Ngay cả bán mình cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Cho nên đừng nói mệt mỏi, Trần Ngân Hoa mỗi ngày đều cực kỳ nhiệt tình.
Mắt thấy hai đứa nhỏ này giống như được tiếp sức, Trần Thu Hà khoát tay: "Bác lớn tuổi rồi, không thể so sánh với những người trẻ tuổi các cháu."
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên nói: "Mẹ, hai ngày nay mẹ tới hỗ trợ, con trả lương cho mẹ, như vậy đi, con trợ cấp cá nhân cho mẹ, một ngày cho mẹ một trăm."
Trần Thu Hà: "... !
Cô lập tức đứng lên: "Con nói thật sao?"
"Tất nhiên."
Trần Thu Hà lắc lắc cánh tay: "Thật sự không mệt chút nào."
Tiền lương một ngày, đều theo kịp tiền lương một tháng của bà, cho dù mệt mỏi nằm sấp xuống, cũng phải đứng lên tiếp tục!
Nhìn thấy Trần Thu Hà như vậy tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Quý Trường Tranh tuy rằng không nói gì, nhưng lại nhịn không được nhìn Thẩm Mỹ Vân.
"Cũng có phần của anh."
Thẩm Mỹ Vân nói một câu, lần này, Quý Trường Tranh thỏa mãn, anh không thích tiền, anh thích Mỹ Vân trả thịt.
Lấy thịt trả công.
Bốn chữ này, cũng đủ làm cho anh vui vẻ.
Nghĩ tới đây, buổi trưa Trường Tranh tràn đầy nhiệt tình.
Cửa hàng quần áo vẫn bình thường là sáu giờ tan tầm, nhưng trong dịp tết khách khứa nhiều, ông chủ chợ Tây Đan bọn họ lập tức làm chủ kéo dài đến bảy giờ rưỡi tan tầm.
Đến bảy giờ thì không còn ai.
Mùa đông ở Bắc Kinh trời lạnh, hơn nữa đến trước cửa cuối năm, nhà nhà đều bận rộn, đến mua quần áo lại là nữ đồng chí là nhiều, đến lễ mừng năm mới, nữ đồng chí đều là trụ cột trong nhà.
Vừa phải dọn dẹp nhà cửa, vừa phải nấu cơm chiêu đãi khách, bận rộn không chịu được, buổi tối làm sao có thời gian đi dạo phố.
Mắt thấy không còn ai.
Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo mọi người dọn dẹp tan tầm.
Lúc kiểm kê tồn kho, cô không nhúng tay vào, loại chuyện này Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Hoa quen thuộc hơn cô.
Dù sao, hai người mỗi ngày đều ở trong cửa hàng đi dạo, quen thuộc nơi này mỗi một góc.
Kiểm kê nửa tiếng.
Trần Ngân Hoa cùng Kiều Lệ Hoa đối chiếu xong sổ sách: "Bán bốn vạn sáu? Phần trang phục của tôi cũng không khác nhiều lắm, trước sau thiếu một trăm đồng, hẳn là bị trộm, hoặc là bỏ sót."
Khách hàng càng nhiều, hai người các cô bận rộn không kịp, đây là chuyện bình thường.
Thẩm Mỹ Vân cũng cho tới bây giờ chưa từng tiến hành xử phạt cùng khấu trừ đối với các cô, cô biết chuyện này cũng không dễ dàng, hơn nữa hai người đều là người một nhà.
Cô lại càng không xuống tay.
"Được rồi, vậy cứ như vậy đi, mang theo tiền, ngày mai tôi đi gửi, bây giờ chúng ta đến nhà họ Lỗ ăn một bữa cơm, đói đến hôn mê rồi."
Vẫn là giữa trưa hơn một giờ ăn, đến bây giờ sáu giờ, dường như là một giọt nước chưa vào.
Vừa nghe sẽ đến quán ăn nhà họ Lỗ.
Kiều Lệ Hoa nhất thời hưng phấn: "Tôi muốn ăn món kho nhà bọn họ nấu."
Trần Ngân Hoa: "Cháu muốn ăn vịt quay nhà họ, cả phở xào, miễn bàn ăn ngon bao nhiêu."
Thẩm Mỹ Vân: "Thỏa mãn, đều thỏa mãn."
Đóng cửa tiệm, đoàn người đi về phía quán ăn nhà họ Lỗ.
Dọc theo đường đi, Thẩm Mỹ Vân còn nhịn không được hỏi: "Còn có cái gì muốn ăn không? Một lần nói ra, tôi gọi cho mọi người."
Trần Ngân Hoa ngược lại không quen thuộc.
Kiều Lệ Hoa quyết đoán nói: "Vậy thêm một phần như vậy, thêm một viên Tứ Hỉ Hoàn."
Cô ấy biết Thẩm Mỹ Vân là nhà giàu, hôm nay nhà giàu ho nhẹ, đương nhiên không thể bỏ qua.
"Được, đi xem có món ăn cứng khác, tôi sẽ cho các cô thêm hai món."
Hào khí tận trời.
Chỉ là, đợi đến quán ăn nhà họ Lỗ, Thẩm Mỹ Vân lập tức trợn tròn mắt: "Sao lại nhiều người như vậy??"
Đã hơn tám giờ rồi, trước cửa nhà họ Lỗ, còn có một đội ngũ thật dài đang ngồi.
Tào Chí Phương ở cửa thét to: "Không bán, đều không bán, hôm nay cái gì cũng không có, phiền mọi người dẹp đường về nhà, ngày mai tới ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "O (╥-╥) o!"
Mới mạnh miệng, mời đám Kiều Lệ Hoa ăn tiệc lớn, nhưng không nghĩ tới lại không có nguyên liệu nấu ăn.
Thật xấu hổ.
Thế nhưng, rốt cuộc là người một nhà, Thẩm Mỹ Vân tiến lên một bước: "Chí Phương."
Vừa hô lên, Tào Chí Phương nhất thời kinh hỉ nói: "Mỹ Vân, cô đã trở lại rồi à?"
Cô tiến lên thân mật kéo Thẩm Mỹ Vân.
"Đi một chút đi, thầy Lỗ đều nhắc tới cô thật nhiều." mắt thấy quản lý Tào tự mình đi ra, nghên đón đoàn người này vào, người phía sau xếp hàng nhất thời không thoải mái, đi theo ồn ào lên: "Không phải nói không có nguyên liệu nấu ăn sao?"
Đoàn người Thẩm Mỹ Vân cũng có được ăn đâu...
Thẩm Mỹ Vân vốn tưởng rằng Tào Chí Phương sẽ cãi nhau với đối phương, kết quả không nghĩ tới vẻ mặt Tào Chí Phương áy náy: "Đây là bà chủ quán ăn nhà họ Lỗ của chúng tôi, cô ấy đến kiểm tra sổ sách. Thật sự xin lỗi."
Nghe được Thẩm Mỹ Vân là bà chut, mọi người bất mãn lúc này mới tiêu tán vài phần, nhưng là xếp hàng cả đêm không có ăn được cơm, còn đói bụng rời đi, thật sự rất mất hứng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra, nhiều người như vậy nếu là như vậy rời đi, về sau sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
Cô suy nghĩ mãi, lúc này mới cao giọng nói: "Các vị, có nguyện ý nghe tôi nói một lời không?"
Cô vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn qua, bọn họ cũng là mới biết được, vị nữ đồng chí nhìn mặt non nớt trẻ tuổi trước mặt này lại là bà chủ của quán ăn nhà họ Lỗ nổi danh.
Bởi vì thân phận của cô, mọi người nhất thời an tĩnh lại, hơn nữa gật đầu.
"Biết mọi người đi một chuyến tay không, trong lòng không thoải mái, đây đúng là do quán ăn nhà họ Lỗ chúng tôi chiêu đãi không chu toàn, vì thế, quán ăn nhà họ Lỗ chúng tôi cũng sẽ chân thành xin lỗi mọi người. Chí Phương, cô đi lấy một quyển sổ trắng ra đây."
Tào Chí Phương không rõ nguyên do, nhưng nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Mỹ Vân dường như là chuyện khắc sâu vào xương tủy, cô ấy lúc này nhanh chóng chạy vào.
Thầy Lỗ nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng đi ra hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Tào Chí Phương nhanh chóng nói: "Mỹ Vân đã trở lại, cô ấy đang trấn an khách hàng bên ngoài không xếp hàng."
Những người đó tâm trạng náo loạn, cô ấy ban đầu còn rất lo lắng, chính mình không giải quyết được, trăm triệu lần không nghĩ tới thần tiên Mỹ Vân vừa trở về, cô ấy sẽ không sợ.
Thầy Lỗ suy tư một chút, lập tức dặn dò học trò nhỏ một tiếng: "Thầy cũng đi ra ngoài xem."
Ông theo Tào Chí Phương cùng đi ra ngoài, lập tức thấy Tào Chí Phương đưa quyển sổ cho Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy: "Như vậy đi, tất cả khách nhân xếp hàng đều đến chỗ tôi đăng ký tên, mỗi người một tờ, kế tiếp mọi người cầm tờ giấy này, lúc đến nhà họ Lỗ chúng tôi ăn cơm, có thể miễn phí đổi một món kho."
Miễn phí đổi món ăn này, là Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra kết quả, món kho mới này đối với đồ ăn bên ngoài không rẻ, một món ăn đã mất sáu đồng.
Nhưng trên thực tế chi phí cũng không cao, bởi vì dùng đều là một ít nội tạng kho, cộng thêm một ít mì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-878.html.]
Quả thực là đẹp mắt lại thực dụng.
Thầy Lỗ nghe được Thẩm Mỹ Vân tặng món kho cũng kinh ngạc một lát, nhưng trong lòng lại nhịn không được khen cô một câu, món ăn này chọn tốt, chăm sóc khách hàng tốt, bọn họ cũng mất phí tổn thấp nhất.
Quả nhiên, Thẩm Mỹ Vân dứt lời, xung quanh xếp hàng khách hàng nhất thời mang theo vài phần hoài nghi: "Cô nói thật?"
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên tới quán ăn nhà họ Lỗ ăn cơm, phàm người là lên lầu hai gọi món ăn, dường như là nhất định phải gọi một món kho.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên là thật. Có ai nguyện ý báo tên? Để tôi viết."
Nhìn Thẩm Mỹ Vân không giống như đang nói đùa, có người lập tức xung phong: "Để tôi, tôi tên Cao Lương."
Thẩm Mỹ Vân lập tức viết xuống hai chữ Cao Lương ở trên giấy, chợt, lại viết xuống một món kho, viết thành hai tờ.
Một tờ đưa cho Cao Lương, một tờ tự giữ lại.
"Đến lúc đó anh tới nhà họ Lỗ ăn cơm, lập tức đưa tờ giấy này cho quản lý Tào, cô ấy vừa vặn tính sổ."
Nhìn một người vô cùng đơn giản, lại cân nhắc tất cả các phương diện, vừa trấn an khách hàng, cứu vãn danh tiếng, hơn nữa còn cân nhắc phí tổn hại trong tiệm, thậm chí, ngay cả những tờ giấy này sau đó mang đến hậu quả cũng cân nhắc thêm.
Giỏi.
Thật sự là giỏi.
Giờ khắc này, không chỉ là Tào Chí Phương, ngay cả thầy Lỗ cũng nhịn không được cảm thán một câu, Thẩm Mỹ Vân người này là người trời sinh làm ăn.
Để quản lý quán ăn nhà họ Lỗ này, còn không thể không cần cô.
Nếu đổi lại là người khác, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, đưa ra biện pháp giải quyết tốt như vậy.
Chờ sau khi mọi người xếp hàng xong.
Thẩm Mỹ Vân đưa nửa quyển sổ còn lại cho Tào Chí Phương: "Lần sau những vị khách này cầm tờ giấy đến, cô cứ dựa vào tên mà tính sổ."
Tào Chí Phương đáp một tiếng, vui sướng nhận lấy: "Mỹ Vân, về sau có loại chuyện này, tôi có phải còn có thể dùng biện pháp này hay không?"
Cảm giác sau khi có biện pháp này, những khách hàng khó chơi kia cũng đều dễ dàng nói chuyện.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Cô có thể căn cứ thời gian mọi người chờ đợi đến ăn, thật ra, không chỉ như thế, nếu là gặp phải bởi vì chúng ta phạm sai lầm, mang đến cho khách hàng trải nghiệm không tốt, đều chiếu theo ý nghĩ này đến, đưa một đĩa rau xanh, đưa một món kho, cô xem vấn đề lớn nhỏ đều giải quyết được."
Thật ra, đây đâu phải là biện pháp cô nghĩ ra.
Thế nhưng là những khách sạn ở hậu thế kia, thường dùng một ít phương pháp trấn an khách hàng mà thôi.
Mà cô chỉ là vận chuyển tới quá khứ.
Vào đầu thập niên tám mươi, mọi người vẫn mang loại tư tưởng quốc doanh này làm chủ, đi ra ngoài ăn cơm, còn bị nhân viên phục vụ khách sạn quốc doanh nhìn không nổi, về phần tới chậm, không được ăn thì là do bọn họ chậm chân, xứng đáng với điều đó.
Chính là bởi vì như thế, cách làm của quán ăn nhà họ Lỗ này, thoáng cái làm cho trong lòng khách hàng thoải mái, làm cho bọn họ cảm nhận được coi trọng.
Thẩm Mỹ Vân thậm chí không nghĩ tới, cũng bởi vậy, kéo thêm một nhóm khách hàng trung thành cho quán ăn nhà họ Lỗ.
Chờ sau khi tất cả mọi người tan cuộc.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới theo thầy Lỗ đi vào.
Kiều Lệ Hoa và Tào Chí Phương bị bỏ lại phía sau, Tào Chí Phương và Kiều Lệ Hoa đã lâu không gặp, hai người cực kỳ thân thiết, nói không hết lời.
"Cô có cảm thấy Mỹ Vân đã giỏi hơn không?"
Tào Chí Phương cùng Kiều Lệ Hoa thì thầm: "Cô ấy vừa rồi cũng chỉ là đứng ở nơi đó, tôi cảm thấy cô ấy thật uy nghiêm, ngay cả một chữ cũng không dám nói."
Kiều Lệ Hoa thật ra cũng có loại cảm giác này, cô ấy cảm thấy lần này Mỹ Vân từ phía nam trở về, lập tức khí thế mạnh hơn rất nhiều.
Không còn như trước nữa.
Cô ấy nhìn bóng lưng Thẩm Mỹ Vân, thấp giọng nói: "Tôi cảm giác Mỹ Vân đã trưởng thành hơn."
"Làm cho người ta..." Cô ấy cố tìm một từ: "Cảm giác thật ổn định."
Có một sức mạnh to lớn chỉ bằng cách nhìn.
"Đúng đúng đúng, chính là cái này."
Tào Chí Phương cảm thán: "Học đại học có khác, dùng từ cũng chính xác."
Cô ôm Kiều Lệ Hoa, dắt Trần Ngân Hoa: "Đi đi, hôm nay dẫn mọi người đi ăn cơm nhân viên của chúng tôi."
Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn cho khách đã không còn, nhưng thức ăn cho nhân viên vẫn còn.
Đều là người một nhà, Kiều Lệ Hoa tất nhiên là không khách sáo.
Phía trước, Thẩm Mỹ Vân cùng thầy Lỗ đang nói chuyện với nhau: "Là nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị ít sao?"
Thầy Lỗ gật đầu: "Thầy đã nhập một phần hai, nhưng không ngờ vẫn chưa đủ."
Đương nhiên, đây cũng là năm đầu tiên quán ăn nhà họ Lỗ món ăn khai trương, hoàn toàn không ngờ tới cuối năm trước, khách sạn lại có thể phát triển mạnh như vậy.
Dựa theo quan niệm truyền thống của thầy Lỗ, lễ mừng năm mới mọi người đều ăn cơm ở nhà.
Thẩm Mỹ Vân: "Ngày mai chuẩn bị nhiều hàng, cố gắng chuẩn bị gấp đôi đến gấp ba."
Thầy Lỗ muốn nói bán không hết sẽ hỏng, Thẩm Mỹ Vân lại lắc đầu: "Tích trữ một ít nguyên liệu nấu ăn không dễ hỏng, nguyên liệu nấu ăn dễ hỏng đơn giản là rau xanh , thừa thì chúng ta tự mình ăn cũng không sao."
Thầy Lỗ đáp một tiếng: "Còn một cái nữa."
"Thịt không dễ mua."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Tôi hỏi một câu: "Thịt gì?"
"Đến cuối năm, thịt nào cũng không dễ mua, khó mua nhất chính là thịt heo."
Gà vịt cá ngỗng cũng không khác nhiều lắm.
"Thế nhưng, chúng ta người phương bắc ăn thịt heo là chính, em không biết trên chợ lớn thịt heo đi ra đã bị người tranh hết, có người rạng sáng ba bốn giờ lập tức đi qua cả đêm xếp hàng mua."
Thẩm Mỹ Vân: "... Thịt heo không đủ, thầy cứ sớm nói với em."
Thầy Lỗ sửng sốt: "Em có thể lấy được?"
Thẩm Mỹ Vân: "Em mở trại chăn nuôi, thầy biết không?"
Thầy Lỗ thật đúng là không biết.
Ông hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Trại chăn nuôi nào?"
"Trong trại chăn nuôi của em nuôi heo bây giờ còn có mấy ngàn con, gà có mấy vạn con, còn có thỏ, trứng gà, đếm không xuể."
Thầy Lỗ: "..."
Thật sự là không nghĩ tới.
Thẩm Mỹ Vân vẫn chio ông một bất ngờ lớn, ông còn đang vì đặt mua thịt mà khó xử, Thẩm Mỹ Vân bên này lại có nhiều như vậy!
Thầy Lỗ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Sao em không nói sớm, em biết chúng ta mỗi ngày bởi vì không có thịt, đã bán ít đi bao nhiêu suất ăn không?"
Thẩm Mỹ Vân buông tay: "Thầy cũng không hỏi mà?"
Hai bên cứ trao đổi tin tức kém như vậy, hoàn toàn ngăn cách đối phương.
Thầy Lỗ: "Vậy mang qua đây một chút?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Sợ là không dễ dàng, còn có hai ngày nữa là qua năm mới, trại chăn nuôi của em mở ở Mạc Hà, cách nơi này xa xôi, trừ phi đối phương hiện tại lập tức xuất phát từ trại chăn nuôi, nói không chừng chiều mai có thể chạy tới."
Đây vẫn là trong tình huống lái xe nhanh nhất.
"Chiều mai thì chiều mai, Mỹ Vân, thầy nói với em."
Trong mắt thầy Lỗ hiện lên tinh quang: "Chỉ cần nơi này của chúng ta có thịt, không chỉ là có thể ăn cơm, còn có thể mua được thịt, quán ăn nhà họ Lỗ chúng ta tuyệt đối phải là quán độc nhất vô nhị."
Hiện tại toàn bộ Bắc Kinh khó mua nhất là cái gì?
Chính là thịt heo.
Đến trước cửa cuối năm, chợ nào có thịt heo, tất cả mọi người hận không thể đều đi cửa trong.
Quán ăn nhà họ Lỗ bọn họ nếu đặt một sạp thịt ở cửa, tuyệt đối sẽ phát tài.
Sợ là nửa người Bắc Kinh đều muốn tới.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên một lát, cô thật đúng là không nghĩ tới, bán thịt heo trại chăn nuôi đến Bắc Kinh, thế nhưng đây cũng không xem là một biện pháp tốt.
Vừa vặn thị trường Mạc Hà đã bị chia cắt không còn nhiều lắm, bên kia hai trại chăn nuôi cạnh tranh , nhưng Bắc Kinh không giống, Bắc Kinh mặc dù có nhà máy liên kết thịt, nhưng không chịu nổi nhiều người.
Cung không đủ cầu.
"Thầy để cho em suy nghĩ."
Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm, cô bấm ngón tay tính toán, không tới hai ngày đã qua năm mới, còn không biết Lý Đại Hà có thể chạy về hay không.
Cô ôm ý nghĩ thử một lần, gọi điện thoại cho trại chăn nuôi, đúng vậy, phía sau trại chăn nuôi cũng lắp đặt điện thoại.
Vẫn là dưới danh nghĩa Thẩm Mỹ Vân, bí thư chi bộ hỗ trợ dẫn đầu công xã, lúc này mới thuận lợi tiếp nhận.
Đêm khuya điện thoại vang lên, Lý Đại Hà giật mình một cái, lập tức bật dậy từ trên giường, đi sát vách tiếp điện thoại.
Chờ nghe được giọng nói bên kia, Lý Đại Hà nhất thời tỉnh táo: "Chị dâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh ta vừa mới nhìn thoáng qua, cũng sắp mười giờ rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải, không xảy ra chuyện gì, Đại Hà, tôi muốn hỏi cậu, trại chăn nuôi chúng ta còn có thể điều ra bao nhiêu heo sống có thể bán ra ngoài?"
Cái này...
Lý Đại Hà mỗi ngày tiếp xúc với trại chăn nuôi, anh ta hiểu rõ nhất: "Nhiều nhất còn có ba ngàn con. Đây là bởi vì năm nay trại chăn nuôi trú đội Mạc Hà chúng ta bán ra bên ngoài nhiều, chiếm hết thị trường Mạc Hà, tôi nghĩ heo của chúng ta cũng không lớn, cùng lắm thì nuôi thêm mấy tháng, đến lúc đó heo nặng một chút, bán đi cũng giống nhau."
Thẩm Mỹ Vân nghe được con số này, cô lập tức yên tâm: "Cậu có thể tự mình dẫn đội, suốt đêm đưa heo đến Bắc Kinh không?"
Lý Đại Hà: "Muốn bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Đưa năm mươi con trước?"
Cô nhìn thầy Lỗ, chủ yếu là bên này có thể ăn bao nhiêu, cô cũng không xác định, dù sao, cô không có ở quán ăn nhà họ Lỗ mỗi ngày, thầy Lỗ so với cô rõ ràng hơn nhiều.
Thầy Lỗ lắc đầu: "Càng nhiều càng tốt, không phải em nói rồi sao? Còn có gà và thỏ sao? Trứng gà cũng được, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."
Đây thật sự là túng quẫn lắm rồi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Quên đi, cậu mang một trăm con heo, gà, cậu xem trứng trứng vịt, trứng gà cũng vậy. Có thể mang bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Mau chóng đưa đến Bắc Kinh, đi suốt đêm, bên này cần gấp."
Lý Đại Hà: "Phải còn sống?"
Thẩm Mỹ Vân: "Sống. Đưa tới hẵng giết, g.i.ế.c xong mới đưa tới sợ là không tươi nữa."
Lý Đại Hà: "Được, tôi đi gọi điện thoại cho sở trưởng mượn xe."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trại chăn nuôi của bọn họ và trại chăn nuôi trú đội Mạc Hà, xem như anh em, ngày thường đều hỗ trợ lẫn nhau.
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn tôi mượn hộ không
Lý Đại Hà: "Không cần, lần trước tôi nhường thị trường cho sở trưởng, anh ấy còn nợ chúng ta một ân tình."
Nói xong, mới biết sau phát hiện chuyện lớn như vậy, không báo cáo với Thẩm Mỹ Vân, anh ta gãi gãi đầu: "Lúc ấy định liên lạc với chị dâu, chỉ là chị không ở Dương Thành, sau đó tôi tự tiện làm chủ."
Thẩm Mỹ Vân: "Loại chuyện này cậu tự mình làm chủ là được." Cô không hoài nghi lòng trung thành của Lý Đại Hà.
Đây là người cô một tay bồi dưỡng lên, xem như thân tín.
Lý Đại Hà nghe vậy, trong lòng ấm áp, sau khi anh ta cúp điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho sở trưởng, suốt đêm kéo sở trưởng từ trong chăn dậy nghe điện thoại, nhưng làm anh ta tức gần chết.
Nghe xong Thẩm Mỹ Vân cần xe gấp, lúc này anh ta mới tỉnh táo lại: "Cậu chờ tôi , tôi mang theo xe lập tức tới."
Vừa nghe vậy, Lý Đại Hà nhất thời kinh hãi: "Sở trưởng, anh cũng đi à? Không phải anh không thể tùy tiện rời khỏi đơn vị sao?"
Sở trưởng mắng một câu: "Thế nào? Ông đây không thể đi à?"
Lý Đại Hà ấp úng hỏi ra, sở trưởng lúc này mới thở dài: "Trú đội thiếu hơn phân nửa người, tôi bây giờ nhàn rỗi đến phát chán, cho dù xin lãnh đạo nghỉ mười ngày nửa tháng, ông ta cũng sẽ không không phê chuẩn."
Nghe nói như thế, Lý Đại Hà cũng trầm mặc: "Vậy anh đi cùng tôi cũng được, vừa vặn cũng có thể đi thăm chị dâu và đội trưởng Quý."
Sở trưởng cũng nghĩ như vậy, sau khi cúp điện thoại, rất nhanh lập tức tỉnh táo lại, mặc quần áo lập tức muốn ra cửa.
Thẩm Thu Mai từ trong chăn thò đầu ra: "Đã trễ thế này, anh đi đâu?"