Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 873

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:53
Lượt xem: 53

Thẩm Mỹ Vân bọn họ một khi không có ở đây, Đậu Đậu cùng Tiểu Lục rất bận rộn, quả thực chính là bận đến mức quay cuồng, để ý tới đầu này, không để ý tới đầu kia.

Cho nên doanh thu hiện tại lại không nhiều như trước kia.

Thật sự là bởi vì hai người bận rộn không kịp, số lượng thức ăn nhanh cùng phở xào dường như đều tụt một nửa.

Cũng may, đúng lúc Thẩm Mỹ Vân dẫn theo lính xuất ngũ hùng dũng oai vệ của cô, khí phách hiên ngang tới.

Vừa mở cửa lập tức nhìn thấy Đậu Đậu ngồi xổm trên mặt đất rửa cua.

Thẩm Mỹ Vân trực tiếp giới thiệu với cậu ấy: "Đậu Đậu, tôi đưa học trò mới tới cho cậu!"

Đậu Đậu vừa ngước mắt lên, mười người vạm vỡ xếp thành hàng, đồng loạt rống lên: "Thầy."

Người biết thì là học trò.

Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là ba cậu ấy.

Một hơi còn tới mười người ba!!

Dù là cậu ấy cũng ngây người trong chốc lát.

Thấy Đậu Đậu không nói lời nào, mấy lính xuất ngũ đang đứng kia, ngược lại có chút sượng trân, mấy người nhao nhao nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Đậu Đậu nhát gan, các cậu dọa cậu ấy rồi."

Đậu Đậu giống như tên của hắn, vóc dáng nho nhỏ, gầy gò, duy chỉ có lúc chuyển động, cánh tay gầy gò kia, có thể một hơi chuyển động một tiếng, lúc này mới có thể nhìn thấy kiến thức cơ bản của cậu ấy, cái này rốt cuộc là không giống người bình thường.

Trương Anh cũng chính là người dẫn đầu, anh ta nói ngay: "Chúng ta nhỏ giọng một chút."

Tiếp theo, đè chặt giọng nói, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thầy."

Đậu Đậu: "..."

Cơ thể Hoàng Đậu chấn động, da gà nổi đầy đất, thật là đáng sợ.

Có thể tưởng tượng được không?

Một thanh niên uy vũ hùng tráng, dùng giọng nói nhẹ nhàng đè nén gọi cậu ấy là thầy, đây đâu phải gọi thầy, đây là muốn mạng của cậu ấy mà.

Đậu Đậu vội ngắt lời anh ta: "Được rồi được rồi, nếu đã đến đây, vậy học theo đi."

Nơi này nhân lực của cậu ấy không đủ, nhất là lúc chỉ có cậu ấy và Tiểu Lục, hai người dù bận c.h.ế.t đi được, buổi tối cũng bận không nổi.

Thế nhưng, người đến cũng quá nhiều.

Đến lúc đó sắp xếp như thế nào?

Thẩm Mỹ Vân như hiểu được nghi hoặc của cậu ấy , cô chỉ huy bọn Trương Anh: "Các cậu đi rửa tôm và cua, nhân tiện giúp hái rau."

Chờ bọn họ đều bận rộn, lúc này mới giải thích với Đậu Đậu: "Trước tiên bọn họ theo cậu học việc, đến lúc đó để mấy người ở Bằng Thành, còn lại theo tôi về Dương Thành. Chợ lớn ở đường Tây Hồ Dương Thành còn thiếu một quán ăn nhà họ Lỗ. l

Đậu Đậu: "Trâu bò."

Cậu ấy giơ ngón tay cái lên hướng về phía Thẩm Mỹ Vân.

"Vậy chị Thẩm, chị định sắp xếp bên này thế nào?"

Thẩm Mỹ Vân: "Bọn họ đều là cao thủ có một chút sức lực, trước cho các cậu giữ lại hai người làm trợ thủ, chờ thuần thục sẽ phối hợp với các cậu. Hai người được giữ lại kia, tôi định mở một gian hàng mới cho hai người bọn họ."

Cô vừa nói, Đậu Đậu lập tức nhìn qua: "Cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân thừa nước đục thả câu: "Trước tiên không nói cho cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết."

Đậu Đậu cười hì hì, cũng không tò mò, quay đầu nhìn mười người đàn ông lớn, cúi đầu làm việc, phòng bếp vốn trống rỗng, bởi vì bọn họ đến, lập tức chật chội.

"Những thứ này về sau chính là học trò của tôi?"

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên rồi?"

Đậu Đậu xoa xoa tay: "Vậy tôi muốn báo cáo với thầy tôi." Au có thể nghĩ đến, cậu ấy là người tầm thường nhất bên cạnh thầy Lỗ, hiện giờ cũng thu nhận học trò rồi.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cũng chính là lúc này, trên người Đậu Đậu mới có một cảm giác trẻ con, cẩn thận nghĩ lại, đứa nhỏ này thật ra cũng không lớn lắm.

Cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Cô xua tay: "Cậu đi đi."

*

Có Đậu Đậu cùng Tiểu Lục dẫn dắt, Trương Anh bọn họ rất nhanh lập tức bắt đầu học việc, chuyện nấu ăn này cũng cần xem thiên phú, Thẩm Mỹ Vân phát hiện có hai người, thật sự là không có thiên phú nấu cơm, lập tức thay thế hai người bọn họ.

"Các cậu về Hy Vọng Mới, bảo Ngụy Quân đưa hai người tới cho tôi."

Cô vừa nói, hai người không biết nấu cơm nhất thời có chút thấp thỏm: "Chị dâu, chúng tôi còn có thể học."

Họ sợ bị đuổi đi.

"Ở đây tôi có không ít việc, ngoại trừ học nấu ăn, còn có đi làm vệ sĩ, đi bày sạp, làm cái gì đều được, luôn luôn có một người am hiểu các cậu. Thật sự không được đi Mạc Hà nuôi heo cũng được."

Có lời này, hai người mới yên tâm đi, sau khi trở lại Dương Thành, tốc độ của Ngụy Quân rất nhanh , từ bên trong chọn hai người trước đó có ở ban bếp núc làm đầu bếp đưa tới.

Cái này ngược lại thì trơn tru, học cực nhanh .

Buổi tối hôm đó, lập tức đi theo ra sạp.

Chỉ là, ngay từ đầu Thẩm Mỹ Vân không định chuẩn bị sạp hàng thứ ba, mà là để cho bọn họ đi theo Đậu Đậu cùng Tiểu Lục, trước tiên làm quen xuống chợ.

Mặc kệ ở nhà nấu giỏi thế nào, phải vượt qua khảo nghiệm thị trường, đây mới xem như thành công.

Có mười người này đến, đến khi đi chợ La Hồ, lập tức chấn động mọi người.

"Không phải, đây là đầu bếp mới hay là vệ sĩ mới?"

"Mấy người này đứng ở sau quán ăn vặt kia, cũng quá dọa người."

Thẩm Mỹ Vân: "Đầu bếp mới đi theo thầy học tay nghề, mọi người giúp đỡ nhiều một chút." Cô vừa giới thiệu, mọi người lập tức nhìn thấy đám thanh niên vạm vỡ kia, cẩn thận sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn, để nồi của mình cho cân đối, lộ ra chút thành kính.

Cái này tương phản thì có.

Mọi người nhao nhao nói: "Thì ra là học trò mới, đương nhiên phải giúp đỡ."

Bọn họ đều chưa bao giờ đến giai đoạn này.

Có lời này, bọn Trương Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, lúc này còn chưa tới lúc mở sạp, bọn họ tới sớm, nhiều người quá, quầy ăn vặt không đủ chỗ đứng.

Thẩm Mỹ Vân lập tức để hai người đứng một quầy ăn vặt, bởi vì nhiều người, lại có thêm hai cái nồi trên xe đẩy nhỏ, tương đương là để cho bọn họ đi theo cùng nhau luyện tập.

Vừa vặn lúc nhiều người xếp hàng, mặc kệ bọn họ làm nhanh hay chậm, nhiều người luôn có nhiều trợ thủ.

Những người còn lại, được Thẩm Mỹ Vân sắp xếp ra ngoài giữ gìn trật tự.

Mười người đều được sắp xếp công việc rõ ràng.

Khi bọn họ ra là mở sạp hàng buổi chiều, chờ khi mặt trời sắp lặn, sạp hàng ở chợ La Hồ lên hết sạp này đến sạp khác.

Thậm chí, cách đó không xa, còn có một gian hàng giống như Thẩm Mỹ Vân, xe đẩy nhỏ của bọn họ, cũng có nồi, cũng có phở mì, thậm chí còn có thức ăn nhanh .

Mắt thấy người nọ vừa đi ra.

Đậu Đậu có chút tức giận nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị Thẩm, người này bắt chước chúng ta, người trước đã bắt đầu bán rồi."

Anh ta và Đậu Đậu không thể cùng làm một chỗ được, có vài khách hàng thấy bên bọn họ xếp hàng quá nhiều, lập tức đi chỗ đối phương mua.

Thẩm Mỹ Vân không bất ngờ chuyện làm ăn bị sao chép nhanh như vậy, cô ngược lại rất bình tĩnh nói: "Chuyện này rất bình thường, có làm ăn thì có cạnh tranh ."

Nhìn bọn họ kiếm tiền, về sau người làm ăn về hạng mục này sẽ càng nhiều, quán ăn nhà họ Lỗ bọn họ xem như là người đầu tiên mở đường, về phần có thể kéo bọn họ xuống hay không, phải xem bản lĩnh của đối phương.

Người đàn ông kia thấy Thẩm Mỹ Vân nhìn qua, anh ta có chút chột dạ không dám đối diện với đối phương.

Ngược lại, vợ của anh ta, Tam Nương rất đúng lý hợp tình rao bán: "Phở xào, phở xào, chín hào một phần."

Đây là bán so với Thẩm Mỹ Vân bọn họ còn rẻ hơn một hào.

Người đàn ông kéo vợ nhà mình xuống,

Kết quả lại bị Thập Tam Nương trừng loạn một trận: "Đều là làm ăn, em lại không trộm không cướp, anh túm em lại làm cái gì?"

Người đàn ông bị mắng, cúi đầu, khụ một tiếng thở dài.

Thẩm Mỹ Vân vốn không muốn để ý đến những người này, dù sao, làm ăn sao? Có bắt chước có cạnh tranh , đây là chuyện rất bình thường, nhưng loại chuyện đạp mũi cố ý đạp mặt này thì rất quá đáng.

Đậu Đậu bên cạnh tức muốn chết: "Chị Thẩm, chị xem bọn họ học chúng ta, còn xấu tính với chúng ta."

Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói nhỏ với mấy người Trương Anh một phen.

Mấy người nhàn rỗi giữ gìn trật tự, lập tức đứng trước quầy hàng của đám người Tam Nương.

Mấy người giống như tháp sắt, nhất thời làm đám người Thập Tam Nương hoảng sợ.

Cô ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Các anh đây là làm cái gì?"

Trương Anh lạnh lùng không lên tiếng.

Bộ dáng cứ như vậy rất là dọa người.

Thập Tam Nương muốn để chồng nhà mình ra mặt vì cô ta, kết quả chồng của cô là một kẻ nhát gan, thấy mấy người Trương Anh tới đây, nhất thời bị dọa lui về phía sau, còn không quên túm tay áo voẹ nhà mình: "Anh đã nói rồi, bảo em không nên khiêu khích bọn họ, em nhất định phải khiêu khích, cái này tốt rồi đi. Cái này còn làm ăn thế nào đây?"

Chỉ riêng quầy hàng ăn vặt này, đều tốn một hai trăm đồng, nếu không kiếm được tiền, nhà bọn họ làm không công mất.

Thập Tam Nương nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của chồng mình, lập tức tức giận không chịu nổi.

Cô ta mắng chửi đĩnh đạc hai câu, đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, ý đồ lấy lý doạ người: "Đều là làm ăn đấy, đừng nhìn các cô có nhiều người thì đi bắt nạt người ta?"

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, bình tĩnh nghịch loa: "Không phải các cô bắt nạt người trước sao

Hai ngày nay Đậu Đậu và Tiểu Lục bị bọn họ xấu tính phá đám, cạnh tranh công bằng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng loại người cố ý xấu tính này, lại là chuyện khác.

"Tôi..." Thập Tam Nương còn chưa dứt lời.

Đùng một tiếng, loa lớn phát ra âm thanh chói tai, vang dội trước mặt cô ta, giây tiếp theo, âm thanh hùng hậu bên trong loa lập tức truyền ra.

"Quán ăn nhà họ Lỗ, quán ăn nhà họ Lỗ, mua phở xào xin gọi quán ăn nhà họ Lỗ."

Vừa nghe đến đây, sắc mặt của Thập Tam Nương lúc này thay đổi, rốt cuộc là cô ta chột dạ, quay đầu lập tức rời đi trở lại quầy hàng của mình.

Đậu Đậu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cứ như vậy buông tha bọn họ?"

Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười, để loa treo ở đòn bẩy bên cạnh xe đẩy nhỏ, vị trí miệng loa đối diện ra bên ngoài, lúc này mới chậm rãi nói: "Được rồi, không tức giận nữa. Thức ăn của chúng ta chỉ cần nấu ngon hơn bọn họ, bọn họ chính là uổng công."

Đậu Đậu còn muốn nói gì nữa.

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cậu ấy: "Hơn nữa, lúc trước bị bắt nạt là cậu và Tiểu Lục không manh mẽ, xào không nhanh, bán không hết, Trương Anh bọn họ tới rồi sẽ không giống vậy nữa."

"Chúng ta đủ nhân lực, đồ ăn cũng đủ, hơn nữa còn ăn ngon hơn so với bọn họ, danh tiếng so với bọn họ cũng tốt hơn, nếu cậu là khách hàng, cậu sẽ lựa chọn ai?"

Đậu Đậu bị xoa đầu đến ngượng ngùng, cậu ấy theo bản năng nói: "Đương nhiên là chúng ta."

"Vậy thì được rồi, tiếp tục nấu cơm đi."

Trước tiên xào một phần phở thơm ngào ngạt, lan toả hương vị ra ngoài.

Được Thẩm Mỹ Vân an ủi như vậy, trong lòng Đậu Đậu lập tức khá hơn một chút, anh lập tức đáp lời: "Được."

Bên kia, chờ sau khi tất cả mọi người khai trương, Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho đám người Trương Anh trở về bận rộn.

Vì thế, Thập Tam Nương còn nhìn thoáng qua cô, sắc mặt phức tạp.

Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân cũng không nhìn cô ta, bởi vì bận rộn kiếm tiền, không rảnh cãi cọ cùng những người thế này.

Làm qua quán ăn vặt đều biết, quầy hàng một khi có người mua, mọi người có hiệu ứng từ mọi người, người nọ sẽ cuồn cuộn không ngừng đến.

Nhất là Đậu Đậu cố ý xào một phần phở thơm ngào ngạt, tat mùi vị ra ngoài, toàn bộ nửa bên chợ La Hồ đều là mùi trứng gà xào chảo trên dầu.

Thơm c.h.ế.t người rồi.

Mùi vị này vừa truyền ra ngoài, các ông chủ nhỏ ở chợ La Hồ sẽ biết, đây là quán ăn nhà họ Lỗ đã bày sạp, không ít người đều nhao nhao tới xếp hàng.

Lúc này khách hàng còn chưa lên thị trường La Hồ quá nhiều, những ông chủ sạp bán hàng rong đương nhiên sẽ chăm sóc miệng của mình trước.

Ăn no, mới có sức lực kiếm tiền mà.

Sáu giờ chiều, người ở chợ La Hồ cũng càng ngày càng nhiều, trong đó, người đến quầy hàng của Thẩm Mỹ Vân là nhiều nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-873.html.]

Một ít nhóm ông chủ đang xếp hàng, mắt thấy quầy hàng của mình cũng đang có khách, không có biện pháp chỉ có thể trở lại quầy hàng của chính bọn họ.

Không thể quan tâm đến chuyện ăn uống nữa.

Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, miệng so với đầu nhảy số nhanh hơn: "Mọi người nếu cần nhưng không có thời gian xếp hàng thì có thể báo trước cho người của chúng tôi, tôi để người quand ăn nhà họ Lỗ giao đồ ăn đến quầy hàng của mọi người."

Đây chính là hình thức ban đầu của giao thức ăn bên ngoài đời sau.

Đưa cơm tới cửa!

Cô vừa nói lời này, ánh mắt mọi người nhất thời sáng lên: "Cái này rất tốt. Bà chủ Thẩm, thầy Hoàng, lát nữa cậu đưa một chuyến đến quán tất ở góc đường, tôi sẽ chờ ở đó." Lúc này quầy tất đã bắt đầu tiếp khách, cô ấy không rảnh xếp hàng.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, cầm quyển sổ nhỏ ghi chép lại: "Cô muốn ăn cái gì?"

Bà chủ sạp tất: "Tôi chỉ muốn loại ba đồng đầy đủ."

"Tôi cũng vậy." Bên cạnh là một ông chủ mập mạp nói theo: "Quầy hàng của tôi có hai người, cô cho tôi hai phần đầy đủ."

"Còn tôi nữa, tôi muốn một phần đầy đủ, nhưng hôm nay tôi muốn đổi phở xào thành bún xào." Cũng không thể mỗi ngày đều ăn phở xào đúng không?

Thẩm Mỹ Vân đều ghi chép lại, chỉ chốc lát sau, lập tức ghi chép chừng hai mươi đơn, cô viết ghi chú rõ ràng bên cạnh, tiếp theo, xé trang giấy xuống, dán ở đối diện Đậu Đậu.

"Dựa theo cái này mà xào. Tiểu Lục, gọi thức ăn cho mọi người, mỗi một phần thức ăn đều mang lên."

Đậu Đậu cùng Tiểu Lục tất nhiên không từ chối, hai người đều bắt đầu bận rộn, nhất là Đậu Đậu sớm đã quen việc, một lần xào mười phần tất nhiên không thành vấn đề.

Hai nồi lập tức thỏa mãn nhu cầu đưa ra ngoài.

Bên này cậu ấy vừa xào phở xong, mặt khác Tiểu Lục cũng đi theo đổ đồ ăn nhanh lên, mỗi ngày thức ăn nhanh đều bán rất chạy.

Trên cơ bản có thể cam đoan, đại đa số là món mặn, cộng thêm hai món chay, còn có một chén canh.

Sau khi hai bên đóng gói xong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân lập tức dẫn hai người Trương Anh và Lý Hoành Vĩ đi làm quen với quầy hàng bên ngoài chợ La Hồ, vừa đi, cô còn không quên giới thiệu: "Đây chính là bà chủ quầy hàng tất, cô ấy họ Vương, chúng tôi gọi cô ấy là bà chủ Vương."

Dứt lời, Thẩm Mỹ Vân lập tức đưa phần ăn đầy đủ cho cô ấy: "Bà chủ Vương, đồ aen của cô."

Một đĩa phở, một đĩa rau củ xào, cộng thêm một chén canh .

Bà chủ Vương bận rộn không thể xếp hàng mua đồ ăn, vớ này của cô ấy thuộc loại buôn bán nhỏ, bán rẻ thuần túy là số lượng bù lỗ, rất nhiều người đều là tới chỗ cô mua sỉ.

Lúc này cô ấy quay đầu lại nói: "Bà chủ Thẩm, cô để ở đó giúp tôi, ba đồng tự lấy trong thùng hộ tôi."

Cô ấy bày sạp một mình, chỉ hai mét vuông, căn bản không rảnh thu tiền, sau khi mọi người mua vớ xong, trực tiếp ném tiền vào thùng.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, bảo Trương Anh đi vào trong thùng nhựa lấy tiền, Trương Anh còn không dám, thật sự là thùng tiền kia nhiều tiền lắm.

Thẩm Mỹ Vân an ủi anh ta: "Trương Anh, cậu thử một chút, nếu không lần sau chính cậu tới đưa cơm, tôi lại không ở đây, cậu phải làm sao bây giờ?"

Trương Anh lúc này mới khẽ cắn môi, cúi đầu lấy ba đồng trong thùng nhựa màu đỏ ra, nói với bà chủ Vương: "Tôi lấy ba đồng, bà chủ xem thử."

Bà chủ Vương cũng không quay đầu lại.

"Tôi biết rồi."

Bận rộn tiếp tục tìm hàng cho người ta, ngay cả nhìn cũng không nhìn.

Trương Anh cầm tiền, có chút luống cuống: "Cứ như vậy thôi sao?"

Thẩm Mỹ Vân cười cậu: "Nếu không, cậu còn muốn thế nào?"

Trương Anh gãi gãi đầu: "Luôn cảm thấy từ trong túi người ta chủ động lấy tiền là lạ." Trước kia đều là anh ta tiêu tiền cho người khác.

Thẩm Mỹ Vân: "Sau này quen dần là tốt rồi. Đi thôi, chúng ta đi sạp kế tiếp."

Liên tiếp chạy tới hai mươi chuyến, Thẩm Mỹ Vân trên cơ bản mang theo Trương Anh cùng Lý Hoành Vĩ, chạy hơn phân nửa chợ La Hồ.

"Các cậu ban ngày không có việc gì, cũng tới làm quen phương hướng, như vậy lần sau đưa cơm, có thể thuận tiện hơn rất nhiều."

Trương Anh và Lý Hoành Vĩ đều gật đầu.

Bọn họ hoa cả mắt nhìn chợ náo nhiệt: "Chị dâu, người bên này thật có tiền."

Mấy trăm con mắt cũng không chớp, trực tiếp khiến bọn họ hoa mày chóng mặt.

Thẩm Mỹ Vân: "Làm ăn đều cần tiền mặt. Được rồi, bây giờ chúng ta trở về, giao phần thứ hai đưa ra ngoài."

Trương Anh đáp một tiếng, đi theo sau m.ô.n.g cô, có chị dâu luôn cảm thấy an toàn hơn một chút.

Liên tiếp đưa ba chuyến, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới dừng lại, đi tới quầy hàng, phát hiện Đậu Đậu bọn họ còn đang bận rộn.

Cô lập tức phụ trách thu tiền, để cho đám người Trương Anh đi ra ngoài giao hàng, cũng không chỉ là chợ La Hồ, xung quanh nếu có người cần, cô cũng để cho đám người Trương Anh đi giao.

Trong quá trình này, Thẩm Mỹ Vân yên lặng lấy ra quyển sổ nhỏ, lại ghi chép lại một nghề nghiệp mới: "Người giao hàng ra ngoài."

Mỗi quầy hàng cần trang bị ít nhất một đến hai người, như vậy có thể đón khách hàng ở chợ gần đó.

Trừ lần đó ra, cô lại ở phía trên ghi chú một hạng mục: "Hộp cơm."

Dùng đĩa sắt thật sự là không tiện, tuy rằng rất bền, nhưng trên đường đi giao đồ, rất dễ dàng bị đổ ra ngoài, cho nên phải đổi đĩa sắt thành hộp cơm.

Thừa dịp thu tiền, Thẩm Mỹ Vân lục tục viết lên trên vài cái, Đậu Đậu thừa dịp uống nước nhìn thoáng qua, cạu ấy nhịn không được cảm thán nói: "Chị dâu, khó trách chị có thể làm bà chủ."

Cứ nói những chi tiết này, bọn họ tuyệt đối đều không cân nhắc tới.

Nhưng chị dâu đã để ý nhiều vô kể, tổng cộng viết ra sáu bảy điều, mỗi một điều để cho cậu ấy nhìn, đều là khuyết điểm của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân cười cười, cất quyển sổ nhỏ vào trong túi: "Không có biện pháp, suy nghĩ không nhiều thì làm sao buôn bán?"

Làm ăn thôi, chắc chắn phải nhắm đến lợi ích lớn nhất.

Cô lại chờ một lúc, đến mười giờ, người đến gọi món ít đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi bọn họ: "Được rồi, kết thúc công việc thôi, chuẩn bị chúng ta cũng trở về."

Cô vừa dứt lời, mọi người nhất thời vui vẻ: "Trở về thôi."

Trương Anh bọn họ phụ trách thu lại đĩa sắt, Thẩm Mỹ Vân bổ sung đĩa sắt hai lần, đợt sau còn đặt một ngàn hai trăm cái.

Nhưng mà, giờ phút này đến khi thu lại toàn bộ, chỉ có hơn chín trăm cái.

Tiểu Lục sau khi đếm xong, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, bọn họ rất nhiều người sau khi ăn xong, cũng không trả lại đĩa ăn."

Đĩa ăn ngược lại không đắt, Thẩm Mỹ Vân đi theo số lượng lớn định chế, một hào một cái.

Cô trầm tư: "Như vậy đi, tôi tìm người đặt đĩa dùng một lần, đến lúc đó mọi người không trả thì không trả

"Một lần?"

Tiểu Lục có chút tò mò nói, thật ra không chỉ là cậu ấy tò mò, những người khác xung quanh cũng vậy.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Ăn xong là có thể vứt đi, như vậy mọi người cũng không cần thu dọn."

Mỗi ngày trở về rửa chén đĩa, đều là một vấn đề lớn.

Đậu Đậu nói theo: "Loại này tốt."

Thẩm Mỹ Vân: "Chờ tôi trở về hỏi một chút, đối phương có thể định chế một lô hay không."

"Được rồi."

Đậu Đậu thích làm việc với Thẩm Mỹ Vân, bởi vì cậu ấy phát hiện những thứ mình không ngờ tới, Thẩm Mỹ Vân toàn bộ có thể nghĩ tới.

Hơn nữa còn làm tốt hơn cậu ấy nghĩ.

Làm công cho bà chủ này, thật sự là thoải mái.

Huống chi, tiền lương một tháng của cậu ấy có thể lấy được mấy trăm.

Đến cuối năm còn có tiền thưởng, coi như là tiền lương của cậu ấy cũng ngang thương nhân ở Bắc Kinh.

Mỗi lần nghĩ đến tiền lương, trong lòng Đậu Đậu đều nóng hầm hập.

Cảm giác mình không uổng công đi về phía nam.

Các anh em của cậu ấy, lúc ấy còn không muốn đến, thật sự là thiệt thòi lớn.

Đang lúc quán ăn nhà họ Lỗ đang thu dọn, Lâm Vệ Sinh cũng chạy tới, đầu đầy mồ hôi: "Dì Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu ta như vậy, lập tức cầm một chai soda Bắc Băng Dương từ bên trong xe đẩy nhỏ đưa cho cậu ta: "Sao lại nóng thành như vậy?"

Quầy hàng của cậu ta bán tất thủy tinh, cách quầy hàng của Thẩm Mỹ Vân rất xa.

Buổi tối lúc Thẩm Mỹ Vân giao đồ ăn bên ngoài, cũng không thấy Lâm Vệ Sinh.

Lâm Vệ Sinh: "Bận tối mày tối mặt."

"Dì Thẩm." Dưới bóng đêm, mắt Lâm Vệ Sinh tỏa sáng: "Tất thủy tinh bán rất tốt, rất tốt."

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta lập tức hiểu ra.

Cô cười nói: "Trở về rồi nói."

Lâm Vệ Sinh đáp một tiếng, nhận lấy nước ngọt, một hơi đi xuống, một chai nước ngọt lập tức uống hết thấy đáy.

Buổi tối cậu ta bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn.

Quầy hàng bọn họ tụ tập nhiều người, một đám người trùng trùng điệp điệp trở về, sau khi về đến nhà cũng sắp mười một giờ.

Vừa đóng cửa lại.

Ánh mắt Lâm Vệ lấp lánh: "Dì Thẩm, dì có biết hôm nay cháu bán được bao nhiêu tiền không

So với ngày đầu tiên khai trương còn nhiều hơn, ngày đầu tiên bán hàng rất nhiều người không biết thứ cậu ta bán chính là tất thủy tinh, đến vài ngày sau, tin tức cậu ta bán tất thủy tinh lập tức đi theo truyền ra ngoài.

Nhất là trong tay cậu ta còn có tất thủy tinh tơ của Y Gia, quả thực là đánh trúng tâm lý của nữ đồng chí.

Thấy Lâm Vệ Sinh như vậy, Thẩm Mỹ Vân buồn cười, cô lập tức thỏa mãn cậu ta : "Hôm nay cháu bán được bao nhiêu?"

"Cháu bán được một vạn chín trăm đồng."

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Một mình cháu?l

Cái này so với hai người Hứa Đinh Đương cùng Hồng Vũ bán đều nhiều hơn.

"Đúng vậy." Tay Lâm Vệ Sinh hưng phấn run lên: "Buổi tối có người một hơi mua năm trăm cái."

Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế nhíu mày: "Đối phương tại sao lại muốn năm trăm cái?"

Lần này khiến Lâm Vệ Sinh bối rối.

Thẩm Mỹ Vân: "Không nghĩ tới?"

Lâm Vệ Sinh lúc này mới biết phát giác kịp phản ứng, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Dì Thẩm, dì nói là đối phương đang nhập hàng từ chỗ cháu?"

"Đúng vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "Cháu bán cho anh ta bao nhiêu tiền?"

Lâm Vệ Sinh: "Chín đồng."

Bởi vì đối phương nhập hàng nhiều, cho nên cậu ấy giảm giá cho đối phương một đồng, bình thường bán lẻ cậu ta bán mười đồng một cái.

Cái giá này thật sự có thể so với giá trên trời, nhưng không chịu nổi sự theo đuổi lợi hại của các đồng chí nữ.

Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được."

"Vậy cháu còn có thể bán sỉ sao?"

Lâm Vệ phát hiện bán sỉ, so với bán lẻ kiếm tiền nhanh hơn rất nhiều.

Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm: "Hiện tại trên thị trường tất thủy tinh tơ tằm đã khai hỏa danh tiếng, cháu muốn bán sỉ cũng không phải không được, nhưng cháu phải khống chế giá cả."

Lâm Vệ gật đầu: "Cháu biết."

"Đậu Đậu, bên anh hôm nay bán được bao nhiêu?"

"Chúng tôi bên này bán được ba ngàn ba." Xem như có một ngàn phần thức ăn đi ra ngoài, thế nhưng so với doanh thu tất thủy tinh của Lâm Vệ Sinh, vẫn là kém một mảng lớn.

Cậu ấy không hiểu.

"Chị dâu, nếu bán tất thủy tinh kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy chúng ta còn làm quán ăn vặt làm cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân: "Cái đó không giống."

Khi cô đếm tiền, đều là tiền lẻ, đặt mệnh giá ngang nhau cùng một chỗ, một trăm tờ một xấp: "Tất thuỷ tinh có thời hiệu hạn chế, nói trắng ra, chính là một búa mua bán, năm nay lưu hành, cậu xem sang năm sau năm còn có không?"

Loading...