Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 864
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:38
Lượt xem: 47
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh hoà giải: "Được rồi, đã có quyết định, sẽ không đề cập tới chuyện này, miễn cho hai vợ chồng cãi nhau tổn thương tình cảm."
Triệu Xuân Lan cũng biết, nhưng sở dĩ là người, chính là không dễ dàng khống chế thất tình lục dục.
Cô ấy đ.ấ.m ngực: "Biết thì biết, nhưng vừa nghĩ đến việc cả nhà phải rời khỏi nơi đã sống mấy chục năm, đến một thành phố xa lạ, trong lòng vẫn có chút không thoải mái."
Thẩm Mỹ Vân an ủi cô ấy: "Cây chuyển nơi sống thì chết, người chuyển thì vẫn sống, chị làm sao biết, chuyển nơi ở là chuyện không tốt chứ?"
Không đùa được đâu.
Dựa theo năng lực của tham mưu Chu, anh ấy chuyển nghề đến Bằng Thành, khởi điểm tương lai tất nhiên không thấp, mà một nhà ở Bằng Thành, đơn vị còn có thể được chia nhà ở, trừ cái đó ra, Triệu Xuân Lan còn có hai đứa con trai, tương lai kết hôn còn phải một mình ra ngoài ở.
Cái này cũng cần nhà cửa.
Tính ra, nhà bọn họ ở Bằng Thành cần ít nhất ba căn nhà, mà ba căn nhà này ở thập niên tám mươi hiện giờ, có lẽ không bắt mắt, nhưng trong tương lai giá trị sẽ lên hơn trăm triệu.
Càng miễn bàn, sự nghiệp của tham mưu Chu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ phát triển không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân nói chuyện rất dễ nghe.
Nỗi sầu trong lòng Triệu Xuân Lan cũng nhạt đi chút : "Mỹ Vân, vậy cho chị hỏi nhờ một chút. Vị kia thì sao?"
Triệu Ngọc Lan hỏi một câu: "Vị kia có thể cũng nằm trong danh sách cắt giảm biên chế."
Thẩm Mỹ Vân: "Cái này phải xem chị và chính trị viên Ôn thương lượng thế nào, có thể đi theo con đường của tham mưu Chu, cũng có thể đi theo con đường có lợi nhất cho mình."
Triệu Ngọc Lan: "Vậy để chị suy nghĩ."
Cô ấy không muốn chia tay với chị gái Triệu Xuân Lan, nhưng không biết tình huống bên phía lão Ôn thế nào, là quay về Thượng Hải, hay là ở lại chỗ cũ, hoặc là lấy tiền trực tiếp rời đi.
Quá nhiều lựa chọn, ngược lại mất đi mục tiêu.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Nhân sinh đại sự, từ từ suy nghĩ không vội."
Cách đến lúc đó còn có hai tháng, cái này cũng đủ cho bọn họ suy nghĩ.
Buổi tối, Thẩm Mỹ Vân ở lại nhà chị dâu Tống Ngọc Thư ăn cơm, sở trưởng cũng tới, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, sở trưởng lập tức cười nói: "Mỹ Vân, buổi tối cô phải đi cùng tôi một chuyến. Hai chúng ta làm việc chung nhiều năm, cô trở về không nói cho tôi biết, thật sự là quá không coi trọng tôi."
Vài năm không gặp, khóe mắt sở trưởng cũng có dấu vết của năm tháng.
Thẩm Mỹ Vân nâng chén, hướng về phía anh ta xa xa kính: "Kính anh, trước sau như một."
Trại chăn nuôi là do cô và sở trưởng cùng thành lập, nhưng sau đó, cô đi ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới phồn hoa.
Nhưng sở trưởng vẫn giữ vững cương vị, ạn ta là sở trưởng, cũng là xưởng trưởng trại chăn nuôi trú đội Mạc Hà. Anh ta vẫn duy trì tấm lòng ban đầu không thay đổi.
Bị Thẩm Mỹ Vân nói như thế, sở trưởng cảm thấy ánh mắt của mình bị cát rơi vào, vừa chát vừa đau, thì ra dáng vẻ anh ta giữ vững trận địa, có người nhìn thấy. Cũng có người biết anh ta vất vả, tâm ý của anh ta, thậm chí là tấm lòng ban đầu của anh ta.
Cổ họng sở trưởng cứng lại, anh ta nâng ly rượu lên với Thẩm Mỹ Vân: "Kính cô, biết tôi, hiểu tôi."
Dứt lời anh ta uống một hơi cạn sạch.
"Tôi cũng chúc cô tiền đồ như gấm!"
Có người giữ vững trận địa, có người lao tới ước mơ.
Anh ta là người đi trước, Thẩm Mỹ Vân là người theo sau!
Một ly rượu này hai người đều uống tận hứng.
Đến cuối cùng, sở trưởng kéo cổ tay Thẩm Mỹ Vân, ngữ khí hơi say: "Mỹ Vân, cô có bản lĩnh, tôi vẫn luôn biết, tôi càng biết cô là Phượng Hoàng, sớm muộn gì cũng bay ra khe núi. Tôi cũng quả thật không nhìn lầm, qua nhiều năm như vậy, coi là người thành công nhất!"
Sở trưởng hai mắt mê ly, giơ ngón tay cái lên với cô: "Người thành công nhất!"
Anh ta vừa nhấn mạnh: "Những anh em rời khỏi đội, đều đi nương tựa vào cô. Chỉ điểm ấy thôi, tôi kính cô!"
Anh t liên tiếp uống ba ly rượu: "Mỹ Vân à, Quý Trường Tranh cưới được cô là phúc khí của anh ấy."
Qua nhiều năm như vậy, những người bạn cũ như bọn họ ở bên cạnh nhìn, từ lúc bắt đầu không coi trọng, đến cuối cùng ủng hộ cùng kính nể, thậm chí là chúc phúc.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười cười, nhẹ giọng nói: "Có thể gả cho Quý Trường Tranh, cũng là phúc khí của tôi."
Hiểu cô, yêu cô, ủng hộ cô, chỉ ba điều này cũng đủ để Thẩm Mỹ Vân sống với anh cả đời.
Uống ba chén rượu.
Sở trưởng chảy nước mắt: "Năm đó khi tôi mới đến trú đội Mạc Hà, nơi này chỉ có ba mươi tám người, về sau lúc nhiều nhất, nơi này có hơn ba ngàn người, cho tới bây giờ chỉ có hơn bốn trăm người."
Hơn bốn trăm người.
Doanh trại làm bằng sắt, binh lính như nước chảy, một câu này thật không sai.
Thẩm Mỹ Vân im lặng: "Thật tốt khi đất nước đang thịnh vượng và không cần nhiều chiến binh như vậy."
Khi toàn dân đều là lính, đó mới là bắt đầu khổ nạn.
Nghĩa là không có hòa bình.
Nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, sở trưởng chợt ngẩn ra, đỏ bừng mặt nói: "Cô nói đúng. Cô nói đúng. Tôi là lính xuất ngũ, còn không thấy rõ thực tại bằng cô."
Anh ta giơ tay tát vào mặt mình: "Đúng là đầu heo. Nếu quả thật đến ngày đó, không cần tất cả chúng ta đến đóng giữ biên cương, vậy có nghĩa là đại quốc hưng thịnh, vạn triều đến chúc mừng!"
Đó là thịnh cảnh bực nào?
Chỉ suy nghĩ một chút, cũng đủ làm cho người ta phấn chấn lòng người.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sở trưởng kích động đỏ mặt tía tai, cô nâng ly với anh ta: "Sẽ có một ngày như vậy."
Cô luôn tin tưởng rằng đất nước của họ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
*
Có Thẩm Mỹ Vân đến, không khí gia thuộc viện cũng náo nhiệt theo chút , Thẩm Mỹ Vân hôm nay xem như là bà chủ lớn có sự nghiệp thành công.
Không ít chị dâu đều đến chào hỏi, lôi kéo làm quen.
Dù sao, Thẩm Mỹ Vân mở công ty chuyên cung cấp công tác đối khẩu cho lính xuất ngũ, đã lan truyền ở trong đội.
Chuyển nghề công tác cho nhiều lính xuất ngũ như vậy, hơn nữa còn đều là cán bộ cao cấp đang theo dõi sát sao, đối với chiến sĩ bình thường mà nói, đại đa số đều là cầm tiền xuất ngũ, trở lại quê quán của mình làm ruộng.
Điều này có nghĩa là nhiều người lặp lại số phận ban đầu của họ một lần nữa.
Có người bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có người vì kế sinh nhai mà rầu rĩ.
Mà Thẩm Mỹ Vân cung cấp cương vị công tác, khiến cho tất cả những người xuất ngũ, đều thấy được một hy vọng mới.
Đối mặt với người tìm tới, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, không phải tôi không cần người, chỉ là công ty tôi mới phát triển, không cần nhiều người như vậy."
"Hôm nay, đơn vị bên kia của tôi còn có gần hai mươi người không tìm được việc làm, còn đang ngồi xổm trong phòng. Hay là chị để lại địa chỉ, hoặc là để lại phương thức liên lạc, đến lúc đó nếu bên tôi thiếu người, tôi sẽ liên lạc trước."
Cô giúp những người này trước, không phải cô là thánh mẫu, mà là những chiến hữu đáng giá này.
Bọn họ đã từng ở chỗ này ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, bọn họ rời khỏi nơi này, từng công tích của bọn họ cũng vẫn còn.
Họ không nên bị đẩy đến bước đường cùng.
Lại càng không nên bị ăn không no bụng.
Cô biết rõ hơn ai hết, sau khi lính xuất ngũ trở về quê mình, đất không có đất, nhà không có nhà, đến cuối cùng rơi vào cảnh lang bạc kỳ hồ.
Đây không phải là một ví dụ, mà là rất nhiều ví dụ.
Nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô, Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi từng có vài chiến hữu ờ trú đội, là người một nhà, không đáng cảm ơn."
Chị dâu từ gia thuộc viện đi ra ngoài, bọn họ đều là người một nhà.
Sau khi tiền một nhóm chị dâu, Thẩm Mỹ Vân chậm rãi uống ngụm trà, Tống Ngọc Thư bên cạnh đang bóc hạt thông cười trêu ghẹo cô: "Em hiện tại chính là người bận rộn của gia thuộc viện chúng ta, cũng là người được hoan nghênh nhất của gia thuộc viện chúng ta."
Ai có thể nghĩ đến đây, lúc trước thiếu nữ trắng trẻo lẳng lặng, gầy ốm yếu ớt kia hôm nay đã trưởng thành đến có thể vì rất nhiều người chống đỡ lên một mảnh trời.
"Thiên hạ thường thường đều vì lợi mà đến." Thẩm Mỹ Vân uống xong một ngụm trà, cô nhíu mày: "Chị pha bao nhiêu lá trà vậy? Sao lại đắng như vậy."
Tống Ngọc Thư bưng chén qua, ngửi một ngụm, mùi trà nồng đậm, làm cho cô ấy thỏa mãn híp mắt: "Trà đặc mới ngon"
Mỗi lần cô ấy buồn nôn, phải uống một ngụm, miễn bàn thoải mái cỡ nào.
Một ngụm trà đặc kia, có thể vẫn thấm vào ruột gan.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy khẩu vị của người mang thai thật kỳ lạ, cô đẩy tách trà qua: "Chị uống đi, em không uống được."
Tống Ngọc Thư cũng không khách sáo, nhận lấy chén trà, một hơi uống một chén trà sạch sẽ, chỉ còn lại một tầng lá trà thật dày phía dưới.
Uống trà xong, lại bắt đầu ăn hạt thông, ăn bánh đào, miệng hoàn toàn hoạt động không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cô ấy uống trà, thấy sức ăn, cô nhịn không được nói: "Chị phải khống chế một chút, nếu không đến lúc sinh, cục cưng quá lớn, không dễ sinh." Khi đó, khó khăn vẫn là người mẹ đang mang thai.
Người chịu khổ cũng là người mang thai.
Miệng Tống Ngọc Thư vẫn hoạt động: "Không được, chị không dừng lại được, chị cảm thấy đói rất nhanh, trong dạ dày vừa không có gì, lập tức trống không, dịch chua không nói, còn cực kỳ khó chịu, vẫn muốn nôn."
Nói đến đây, cô ấy lại ăn một khối bánh đào, lúc này mới cảm thấy trong dạ dày ổn định hơn chút, ngay cả axit dạ dày cũng có cái gì đó tiêu hóa.
"Như vậy chị mới có thể thoải mái một chút."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Vậy cũng phải khống chế lại, nếu không về sau, nhỡ cục cưng nặng đến tám cân mười cân, chị nghĩ lúc sinh có nguy hiểm hay không?"
Cô vừa nói, Tống Ngọc Thư cũng không dám ăn nữa, tay cầm lấy bánh đào, lại thả trở về, cô ấy do dự nói: "Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Thẩm Mỹ Vân sắc mặt nghiêm túc nói: "Có, trừ phi ngay từ đầu chị quyết định mổ đẻ, rạch một đường d.a.o ở trên bụng, nếu không, chị vẫn nên thành thật thật khống chế miệng mình lại, đừng ăn quá nhiều, đến lúc đó không dễ sinh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa còn có một điểm cô chưa nói, Tống Ngọc Thư năm nay ba mươi tám, ở đời sau đã được xem như là sản phụ cao tuổi, vốn là nguy hiểm nhiều hơn người khác.
Tống Ngọc Thư bị Thẩm Mỹ Vân dọa, bánh đào trong tay trong nháy mắt toàn bộ bỏ trở về.
"Chị nhịn một chút."
Tiếp theo, cô ấy đau khổ: "Chị nhịn không được, Mỹ Vân, em không biết lúc chị đói bụng khó chịu cỡ nào đâu, gãi tim gãi phổi, hơn nữa còn muốn nôn. Nôn lại nôn không ra, nôn ra đều là nước chua, nôn hận không thể nôn hết lục phủ ngũ tạng đi ra."
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy chị về Bắc Kinh dưỡng thai đi, bất kể là mẹ chị hay mẹ em, họ đều có thể chăm sóc chị, hơn nữa bệnh viện ở Bắc Kinh cũng tốt, như vậy bảo hiểm một chút."
Sinh con đối với phụ nữ mà nói, là đi dạo một lần qua quỷ môn quan, trong phạm vi điều kiện cho phép, nên làm điều tốt nhất.
Tống Ngọc Thư có chút do dự: "Nếu chị trở về, Trần Viễn sẽ ở lại Mạc Hà." Cô ấy không muốn tách khỏi Trần Viễn lắm, nhất là sau khi mang thai, cô ấy cũng không biết mình làm sao, yếu ớt hơn trước mấy trăm lần.
Không nhìn thấy Trần Viễn đã muốn khóc.
Nhìn thấy Trần Viễn, lại càng muốn khóc.
Loại cảm xúc này đối với Tống Ngọc Thư mà nói, hoàn toàn là xa lạ.
Chuyện này, Thẩm Mỹ Vân cũng không biết làm sao.
Cũng may lúc này Trần Viễn đi vào, anh ấy vừa huấn luyện xong trở về, thời tiết rất lạnh, mồ hôi trong suốt trên đầu cuồn cuộn rơi xuống.
"Theo lời Mỹ Vân nói, em về Bắc Kinh trước, sau này anh nghỉ phép về với em."
Anh ấy cũng quả thật không yên lòng, ngày thường lúc mình huấn luyện, hoặc là lúc làm nhiệm vụ, trong nhà chỉ có một mình Tống Ngọc Thư, Trần Viễn hiện tại đều nhớ rõ lúc trước vợ của chính trị viên Ôn là Triệu Ngọc Lan, đã xảy ra chuyện gì trước khi sinh.
Sau khi cửa mở ra, Triệu Ngọc Lan ưỡn bụng ngã vào trong vũng máu, đó gần như là bóng ma của tất cả đàn ông ở đây.
Của chính trị viên Ôn.
Của Quý Trường Tranh.
Cũng là của Trần Viễn.
Cho nên, khi Thẩm Mỹ Vân đề nghị Tống Ngọc Thư quay về Bắc Kinh, điều này gần như lập tức giải quyết nan đề lớn nhất trong lòng Trần Viễn.
Anh ấy sợ.
Anh ấy sợ lúc mình không có ở nhà, Tống Ngọc Thư một mình ở nhà gặp chuyện không may, đến lúc đó kêu trời không đáp, kêu đất không linh.
Tống Ngọc Thư thấy Trần Viễn và Thẩm Mỹ Vân đều nói như vậy, nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống: "Trần Viễn, có phải anh không muốn ở với em không?"
Trước khi Tống Ngọc Thư mang thai là người nhiệt huyết giỏi giang bao nhiêu, sau khi mang thai, cảm xúc mẫn cảm đến một giây trước còn đang cười, một giây sau nước mắt lập tức chảy ra.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, nhất thời bất đắc dĩ, cô lặng lẽ lui ra ngoài.
Cô vừa đi, Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm, ôm bả vai Tống Ngọc Thư, giọng nói dịu dàng: "Sao có thể? Em về Bắc Kinh có mẹ em, còn có ba em, em được bọn họ chăm sóc, huống chi, dượng còn là bác sĩ, ít nhiều em cũng yên tâm một chút, hơn nữa em trở về cũng có thể ăn quen." Tống Ngọc Thư là cô gái Bắc Kinh chính cống, từ nhỏ đến lớn cô đều ăn đồ ăn Bắc Kinh.
Sau khi đến Mạc Hà, một thời gian rất dài cô ấy không điều tiết ẩm thực bên này.
"Hơn nữa, sau khi em trở về, anh mỗi tuần nghỉ phép cũng có thể trở về thăm em, đến lúc đó chúng ta cũng có thể đoàn tụ một nhà."
Trần Viễn là một người lạnh lùng cứng rắn, lúc này thật sự đã lôi hết thảy dịu dàng trong tâm khảm ra nói chuyện với cô ấy.
Từng chút từng chút tách ra vò nát, nói với Tống Ngọc Thư, điều này cũng làm cho tâm trạng của Tống Ngọc Thư được an ủi, cô ấy nức nở, hốc mắt hồng hồng: "Anh sẽ trở về thăm em?"
"Tất nhiên. Em là vợ anh, anh không trở về thăm em, anh trở về thăm ai?" Trần Viễn lau nước mắt cho cô ấy, ngón tay của anh ấy mang theo vết chai thật dày, lúc lau ở khóe mắt có chút châm chích, nhưng Tống Ngọc Thư lại quen rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-864.html.]
Đây mới là Trần Viễn.
Là Trần Viễn mà cô ấy quen thuộc.
"Vậy được rồi, em nghe lời anh, trước tiên cùng Mỹ Vân về Bắc Kinh."
Trần Viễn đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Anh đưa em về, chờ thấy em về đến nhà, tôi sẽ đến trú đội."
Giọng nói đều thấp hơn tám độ.
Tống Ngọc Thư lúc này mới nín khóc mà cười: "Trần Viễn, em phát hiện anh vẫn thích em như vậy?"
Trần Viễn có chút ngượng ngùng, thích đối với loại người như anh ấy mà nói biểu lộ quá mức rõ ràng, anh ấy tuy rằng không nói gì, lại ôm chặt Tống Ngọc Thư, giọng nói nặng nề: "Em là vợ anh, là người anh muốn bên nhau cả đời, em khỏe rồi, anh mới khỏe."
Chỉ có khi sắp xếp thỏa đáng Tống Ngọc Thư, anh ấy mới có thể yên tâm phấn đấu ở phía trước.
Câu nào anh ấy cũng không nói thích, nhưng câu nào cũng là thích.
Điều này làm cho tâm trạng Tống Ngọc Thư cũng tốt lên theo, tâm trạng phụ nữ có thai giống như biểu đồ mưa nắng, một lúc lại mưa, một lúc lại trong, chỉ cần yêu thương, rất nhanh có thể sau cơn mưa trời trong.
Sau khi xác định muốn theo Thẩm Mỹ Vân cùng nhau về nhà, Tống Ngọc Thư lập tức cùng Trần Viễn thu dọn đồ đạc.
Thẩm Mỹ Vân nghe được tin tức, thừa dịp còn có thời gian, đến công ty cung cấp mua chút đồ, mang tới cửa thăm cả nhà Triệu Xuân Lan.
Lúc cô đến, Triệu Xuân Lan cũng đang đóng gói đồ đạc, hành lý lớn trong nhà, từng kiện từng kiện bị cô ấy dùng chăn lớn niêm phong lại.
Bởi vì di chuyển qua lại, cho nên ngay cả cửa sân cũng không đóng lại, Thẩm Mỹ Vân vừa tới lập tức thấy một màn như vậy, cô có chút bất ngờ: "Chị Xuân Lan, nhanh như vậy chị đã lập tức chuẩn bị rời đi rồi sao?"
Triệu Xuân Lan nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi tới, cô ấy nhất thời vỗ vỗ tay bẩn lên tạp đề, đi đón cô: "Chuẩn bị trước thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm sau sẽ đi, cũng không bao lâu nữa."
Dù sao lão Chu nhà bọn họ, lần này nhất định sẽ nằm trong danh sách cắt giảm biên chế.
Thẩm Mỹ Vân đi qua tầng tầng hành lý: "Vậy cũng quá sớm, cách lễ mừng năm mới còn một hai tháng"
Triệu Xuân Lan chỉ vào món đồ lớn: "Những thứ này thường ngày không dùng nhiều, thu dọn trước cũng không sao."
Thẩm Mỹ Vân đến, cô ấy cũng không thu dọn nữa, đến nhà chính lấy bình nước ấm màu xanh lá cây ra, rót cho cô một ly nước nóng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận: "Được rồi, chị không cần bận rộn nữa, em tới thăm hai người thôi."
Cô đã lâu không tới nhà Triệu Xuân Lan, nhớ lúc trước mới theo quân nhập ngũ, Triệu Xuân Lan xem như là người đầu tiên bày tỏ thiện ý với cô.
Và cũng là người bạn đầu tiên mà cô có.
Triệu Xuân Lan cũng không nghe cô, không ngừng vào nhà tìm đồ ăn, một đĩa nấm nương, một đĩa lê đông lạnh, phàm là trong nhà có đồ vật, hận không thể đều lấy ra cho Thẩm Mỹ Vân nếm thử mới tốt.
"Em đã lâu không tới, ăn nhiều một chút, loại đồ ăn này đều là độc hữu của Mạc Hà, chờ rời khỏi Mạc Hà, sợ là muốn ăn cũng không ăn được."
Cảm nhận được nhiệt tình của Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân trong lòng rốt cuộc thỏa đáng: "Chị dâu, chị nói đúng, ra khỏi Mạc Hà thật không dễ dàng ăn được nấm nương."
Nấm nương vàng vàng, tròn trịa, to bằng ngón cái, chua chua ngọt ngọt, rất là kích thích vị giác.
"Đúng vậy."
Triệu Xuân Lan có chút thương cảm: "Chờ đi rồi, sẽ không ăn được nữa."
Thấy tâm trạng cô ấy sa sút, Thẩm Mỹ Vân bóc một quả nấm nương đưa cho cô ấy: "Yên tâm đi, chờ tương lai các chị đi Bằng Thành, bên kia có hoa quả ăn không hết."
Triệu Xuân Lan kinh ngạc: "Bên kia nhiều hoa quả?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chuối, hồng bì, vải, xoài, ổi, cái gì cần có đều có. Mỗi địa phương đều có đặc sắc riêng, điểm ấy chị dâu không cần lo lắng."
Có lời này của cô, Triệu Xuân Lan lúc này mới yên tâm: "Mỹ Vân, em hiểu biết thật nhiều."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đây không phải là em hiểu biết nhiều, chỉ là chạy đi nhiều nơi, những thứ này tự nhiên sẽ biết."
Cô nhìn lướt qua: "Sao không thấy Nhị Nhạc?"
Nhắc tới Nhị Nhạc, Triệu Xuân Lan lập tức rầu rĩ: "Đứa nhỏ kia còn đang học ở trường, chị cũng không rõ, Đại Nhạc nhà chị từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm chị phát sầu vì học tập, Nhị Nhạc hoàn toàn tương phản, đánh cũng đánh rồi nhưng không tới trường học, chỉ học một năm lớp sáu đã lưu ban. Chị bảo giáo viên mỗi ngày dạy nó nhiều hơn, bố trí bài tập nhiều hơn, ép nó làm xong ở trường. Hôm nay Đại Nhạc ra ngoài học, chị và lão Chu cũng không phụ đạo được, chỉ có thể tìm thầy phụ đạo."
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc: "Hai đứa nhỏ tính cách không giống nhau, Nhị Nhạc nếu thật sự là học không nổi, chị ngược lại không bằng để cho nó đi học kỹ thuật. Không phải đứa trẻ nào cũng giỏi học tập."
"Kỹ thuật?"
Triệu Xuân Lan nhất thời tò mò: "Học kỹ thuật gì?"
Cô ấy ngược lại cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Thẩm Mỹ Vân: "Con trai, có thể học được môn kỹ thuật, đơn giản chính là mấy cái kia, công việc kiếm tiền nhiều nhất hiện tại chính là lái xe, làm tài xế xe tải, cả đời trên cơ bản ấm no là đủ, làm một đầu bếp cũng được, chị xem lần này cắt giảm biên chế như vậy, vị trí sở trưởng bất động như núi. Hơn nữa còn có..."
Cô nói đến một nửa kẹt cứng: "Quên đi, nhớ không ra, chờ lần sau em nhớ tới sẽ nói với chị, chị chủ yếu vẫn phải xem Nhị Nhạc thích cái gì, chị căn cứ hứng thú của nó, cho nó học kỹ thuật liên quan."
Nhị Nhạc đúng lúc này tan học, hiện tại cậu ta hoàn toàn là người cầm đầu ở đây, nhất là Miên Miên không ở đây, đại ca Chu Thanh Tùng cũng thi ra ngoài, cậu ta quả thực chính là nọi mình một cõi.
Được lợi từ miệng ngọt, đầu óc linh hoạt, bọn nhỏ ở đây về cơ bản đều nghe theo cậu ta.
Nhị Nhạc mười ba tuổi, cái đầu mạnh mẽ nhảy dựng lên, gầy gò cao ngất, ngũ quan tuấn tú, trong miệng ngậm một cây cỏ lau, cặp sách bị cậu ta xiêu xiêu vẹo vẹo khoác lên vai.
Đi bộ cũng là cà lơ phất phơ.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy một màn như vậy, lập tức tức muốn chết: "Có thể đeo cặp sách cho đàng hoàng hay không? Có thể đi bộ đàng hoàng hay không? Có thể mặc quần áo đàng hoàng hay không?"
Cô ấy đi lên vỗ một cái tát vào vai Nhị Nhạc.
Nhị Nhạc theo bản năng muốn cãi lại Triệu Xuân Lan chỉ là mới vừa mở miệng, lập tức thấy được Thẩm Mỹ Vân đứng cách đó không xa.
Nhị Nhạc ngây người, tất cả những lời cứng đầu, đều nuốt trở lại.
"Dì Thẩm?"
Cậu ta lẩm bẩm nói.
Cả người giống như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Nhị Nhạc, cháu cao lên rồi."
Cô vừa nói, Nhị Nhạc nhất thời đỏ mặt, cậu ta chạy chậm đến chỗ Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, chị Miên Miên đâu?"
Cậu ta đã lâu thật lâu không gặp chị Miên Miên, ký ức hồi nhỏ kia cũng chậm rãi bắt đầu biến mất.
Nhưng mấy chữ chị Miên Miên, quả thật bất luận như thế nào cũng không thể quên.
"Chị Miên Miên của cháu ở Bắc Kinh chuẩn bị thi đại học, lần này nó không về."
Nghe nói như thế, Nhị Nhạc bày ra vẻ mặt thất vọng, tiếp theo, mới phản ứng lại: "Chị Miên Miên muốn thi đại học?"
"Đúng vậy, kỳ thi tháng sáu sang năm cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi."
Nhị Nhạc: "Vậy chị ấy muốn ghi danh vào trường nào?"
Vẫn là Thanh Đại sao?
Cậu muốn hỏi, rồi lại không dám hỏi.
Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn là Thanh Đại, nó từ nhỏ đến lớn mơ ước vẫn luôn học ở trường này."
Nghe nói như thế, Nhị Nhạc nhất thời trầm mặc xuống, cả người cậu ta đều ỉu xìu, cậu ta phát hiện người chung quanh mình người sau ưu tú hơn người trước.
Chỉ có cậu ta là người kém cỏi nhất, học tập không được, làm việc cũng không được, giống như ngoại trừ một cái miệng tương đối lợi hại một chút, dùng cũng không có một chút tác dụng.
Giờ khắc này, Nhị Nhạc tang thương đến mức không chịu nổi.
Thẩm Mỹ Vân như là nhìn ra cái gì, cô đưa tay xoa xoa đầu Nhị Lạc: "Cháu còn nhỏ, mới học lớp sáu, hết thảy đều tới kịp. Chỉ là Nhị Nhạc, cháu phải nắm chắc cơ hội. Chờ đến khi trong nhà không ở lại gia thuộc viện nữa, sau này cháu sẽ không có cơ hội học ở trường học tốt như vậy."
Không phải giáo viên của mỗi trường đều nguyện ý sau khi tan học, dạy thêm một mình cho học sinh, điều này cần thời gian và tinh lực.
Nhị Nhạc mờ mịt: "Không ở trong gia thuộc viện nữa?" Cậu ta theo bản năng nhìn mẹ Triệu Xuân Lan.
Triệu Xuân Lan đáp một tiếng: "Ba con lần này nằm trong danh sách cắt giảm biên chế, chờ bên trên chính thức thông báo, nhà chúng ta sẽ rời khỏi gia thuộc viện."
Cô ấy vừa dứt lời, Nhị Nhạc nhất thời trầm mặc, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rời khỏi gia thuộc viện, đây là nơi cậu ta vẫn lớn lên.
"Không đi không được sao?"
Cậu ta chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.
"Không được."
Triệu Xuân Lan trả lời chắc như đinh đóng cột: "Hoa không trăm ngày hồng, ba con lớn tuổi, đương nhiên không thể ở lại đội."
Giọng cô ấy trịnh trọng: "Nhị Nhạc, con phải nghĩ đến tương lai của mình. Đứa nhỏ mười ba tuổi không còn nhỏ nữa, không nên mỗi ngày trêu mèo trêu chó, chơi đùa khắp nơi như vậy."
Nhị Nhạc cúi đầu không lên tiếng, tự mình đeo cặp sách, quay đầu vào nhà đóng cửa lại.
Cô lập thế giới bên ngoài.
Thấy một màn như vậy, Triệu Xuân Lan thở dài: "Con trai chính là cứng đầu như vậy, nói không được đánh không được, còn một thân phản nghịch. Nhưng chị không hiểu, tại sao Đại Nhạc nhà chị năm đó lại không như vậy, hoàn toàn là một con mọt sách, chưa bao giờ để cho bọn chị quan tâm."
Nhưng Nhị Nhạc lại phản nghịch hết phần người khác.
Tính cách hai đứa nhỏ không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại là có chút tò mò Chu Thanh Tùng hiện tại đang làm gì, dù sao đối phương chính là nam chính trong câu chuyện này.
"Đại Nhạc nhà chị thế nào rồi?"
Nhắc tới con trai lớn, trên mặt Triệu Xuân Lan có thêm chút kiêu ngạo: "Nó thi đậu đại học Yên, năm nay đang học năm hai"
Năm đó, Đại Nhạc chính người duy nhất đỗ đại học ở thành phố Mạc Hà, thậm chí là toàn bộ tỉnh Hắc.
Thẩm Mỹ Vân cực kỳ kinh ngạc: "Thằng bé thi đậu trường ở Bắc Kinh?" Cô một chút tin tức cũng không biết.
"Đúng vậy."
Nhắc tới chuyện này, Triệu Xuân Lan cũng có chút buồn bực: "Đại Nhạc nói chị không cần nói với các em, miễn cho làm phiền các em."
Lúc ấy Chu Thanh Tùng đi Bắc Kinh đưa tin đi học, cô ấy còn định liên lạc với Mỹ Vân trước, xem bên Bắc Kinh có người quen hay không, có thể chăm sóc Đại Nhạc.
Kết quả, bị Đại Nhạc từ chối, nói là không cần thiết, nếu hiện tại đều tách ra, nhân tình dùng một lần mỏng một lần, còn không bằng không dùng.
Dù sao, đi trường học báo cáo, một mình cậu ấy đi cũng không phải không được.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Bọn nhỏ trưởng thành sẽ có chủ kiến của mình."
Thật ra, chính cô cũng biết, so với đứa nhỏ Đại Nhạc này, cô thích Nhị Nhạc hơn, thật sự là trong quyển sách kia, Miên Miên cuối cùng bởi vì Chu Thanh Tùng mà chết.
Ít nhiều vẫn dính chút quan hệ.
Cho nên, tâm trạng của cô đối với Chu Thanh Tùng, thật ra rất phức tạp.
Triệu Xuân Lan ngược lại không biết tâm trạng của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy cười cười: "Quả thật có chủ kiến của mình, cũng chê ba mẹ phiền. Lúc Đại Nhạc đến trường báo danh, còn không cho chị và ba nó đi tiễn nó."
Rốt cuộc cô ấy vẫn có mất mát, nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ lớn, có thể độc lập bay ra ngoài, tự nhiên không giống khi còn bé.
"Mỹ Vân."
Triệu Xuân Lan kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Tương lai nếu em trở lại Bắc Kinh, có rảnh giúp chị đi thăm đứa nhỏ Đại Nhạc này, nó từ sau khi đi học, hai năm cũng không trở lại."
Nói đến đây, cô ấy vẫn không quên vào nhà, tìm mười ngàn đồng: "Em giúp chị đưa số tiền này cho nó, nói với nó, nếu không đủ tiền, hãy gọi điện thoại về nhà, mẹ và ba sẽ gửi lên cho nó."
Đáng thương cho tấm lòng ba mẹ trong thiên hạ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn số tiền kia, cô thở dài, rốt cuộc vẫn không từ choiis.
"Thằng bé học ở đại học Yên học chuyên ngành gì?"
Chỉ biết một cái tên, cũng không dễ tìm được người, dù sao, sinh viên trong trường thật sự là quá nhiều.
"Nói là cái gì kiến trúc chuyên nghiệp. Em cũng biết nó, mỗi ngày thích đọc sách, viết viết vẽ vẽ, chuyên ngành cũng là chính nó chọn."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Được, em biết rồi, chờ em tìm được nó, đến lúc đó sẽ gọi lại cho chị, thế nhưng -"
"Đến lúc đó, các chị còn ở gia thuộc viện không?"
Triệu Xuân Lan: "Em yên tâm đi, ít nhất bọn chị phải qua hết năm mới có thể rời đi, hơn nữa, chị còn có số điện thoại nhà em, nếu bọn chị rời đi, đến lúc đó chị sẽ gọi điện thoại cho nhà em trước, để lại phương thức liên lạc."
"Như vậy cũng được."
Sau khi giải thích xong tất cả, Thẩm Mỹ Vân ngỏ lời tạm biệt.
Triệu Xuân Lan đi tiễn cô, vẻ mặt cô ấy không nỡ: "Cũng không biết sau này chúng ta còn cơ hội gặp mặt hay không."
Nếu nhà bọn họ đi Bằng Thành, là cách xa nhau ngàn dặm cùng Thẩm Mỹ Vân, đến lúc đó cô ấy tới Mạc Hà, cũng không gặp được bọn họ.
Dù sao, người đi nhà trống.
Thẩm Mỹ Vân: "Yên tâm, em có công việc ở Dương Thành, khi nào em đi Dương Thành sẽ lập tức đi Bằng Thành thăm các chị, thế nhưng chị dâu nhớ để lại địa chỉ cho em trước, em dễ tìm các chị."
Triệu Xuân Lan vừa nghe lời này, nhất thời nở nụ cười: "Được!"
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi nhà.