Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 858

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:28
Lượt xem: 53

Nếu là chỉ dựa vào chính anh ta, sợ là sẽ cá c.h.ế.t lưới rách, nhưng là nếu liên lụy tới đại ca Quách, vậy thì không giống nhau.

Đại ca Quách nghe anh ta nói như thế, suy nghĩ g.i.ế.c anh ta cũng có!

"Trương Tiểu Hổ, mày tốt nhất là nên ăn ngay nói thật cho tao, tao đang hỏi mày một lần cuối cùng!"

Ông ta đi lên lập tức xách cằm Trương Tiểu Hổ, nhấc toàn bộ người ra khỏi mặt đất, cằm bị nắm, ngay cả cổ họng cũng bị kéo lên.

Không thể hô hấp, để cho Trương Tiểu Hổ thở hổn hển, giống như cá mắc cạn.

Dù sao cũng đã bị bại lộ, đơn giản chỉ có một con đường chết.

Trương Tiểu Hổ kiên trì nói: "Đại ca, không phải anh nói em đi bắt người sao?"

Vẫn là một câu như vậy.

Đại ca Quách tức giận, lập tức ném anh ta ra ngoài: "Mang bạn gái nhỏ của nó tới đây cho tao."

Ông ta vừa dứt lời, Trương Tiểu Hổ nhất thời không còn mạnh miệng như trước: "Đại ca, chuyện này không liên quan đến Kiều Kiều, là em gạt cô ấy, anh không thể tìm cô ấy."

Đại ca Quách từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt như rắn độc: "Nó là bạn gái của mày, có liên quan đến mày."

Trương Tiểu Hổ vừa nghe, cả người chấn động, ngã xuống đất: "Em nói, cái gì em cũng nói."

Đại ca Quách không lên tiếng, sai khiến đàn em của mình ra tay, đối phương ngồi xổm xuống, bóp cằm của anh ta, đánh từng cái tát vào trên mặt của anh ta, mang theo vài phần nhục nhã: "Nếu mày sớm ngoan ngoãn như vậy không phải tốt rồi sao?"

Trương Tiểu Hổ im lặng không lên tiếng, cả người phát run.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy một màn như vậy, không có bất kỳ đồng tình nào, bởi vì đồng tình với Trương Tiểu Hổ, chính là coi thường Quý Minh Viên.

Có đại ca Quách tham gia, Trương Tiểu Hổ rất nhanh cái gì cũng khai báo.

Thẩm Mỹ Vân lúc này mới hiểu được, vì cái gì bất kể là sở trưởng lý hay là cảnh sát Lâm, sau khi đi tới bang Thanh Long, lại có thái độ như vậy.

Bởi vì những người như Trương Tiểu Hổ, ác không có giới hạn, hơn nữa xương cốt còn cứng, chuyện bọn họ không muốn nói, cho dù có đánh gãy xương cốt cũng không thổ lộ ra ngoài nửa phần.

Kẻ ác không có giới hạn, cảnh sát có.

Cảnh sát không thể làm được như đại ca Quách.

Đương nhiên còn có một điểm, lấy người thân cận nhất đi uy h.i.ế.p Trương Tiểu Hổ cũng không dễ dàng, bởi vì thẩm vấn cũng cần thời gian.

Cho nên, lúc này mới có một màn này.

Sau khi Trương Tiểu Hổ khai báo, cảnh sát Lâm ở bên cạnh ghi chép: "Tôi giấu người trong kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, tiền..."

Anh ta dừng lại: "Đã bị bạn nối khố Hồ Thiên Lãng của tôi mang đi, về phần giấu ở nơi nào, tôi cũng không biết."

"Anh nói, tiền bị Hồ Thiên Lãng mang đi?"

Cảnh sát Lâm nhịn không được hỏi một câu.

"Phải." Đến bước này, Trương Tiểu Hổ không giấu diếm, vì người phụ nữ anh ta yêu, anh ta tuôn ra như suối: " Người theo dõi tôi nhiều lắm, người theo dõi Hồ Thiên Lãng ngược lại không có, cho nên tiền bị cậu ta lấy đi."

Nghe nói như thế, cảnh sát Lâm và sở trưởng Lý liếc nhau: "Cứu người trước, sau đó tìm tiền sau. Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô ở đâu?"

Sau khi Trương Tiểu Hổ báo một địa chỉ, cảnh sát Lâm nhất thời mang theo Thẩm Mỹ Vân, cùng với Ngụy Quân đi cứu người.

Sở trưởng Lý thì đứng tại chỗ, nhìn thoáng qua Trương Tiểu Hổ: "Quách Lâm, người tôi mang đi, các ông không lưu luyến gì sao?"

Thường ngày muốn mang một người đi từ bang Thanh Long so với lên trời còn khó hơn, đám du côn lưu manh này, luôn luôn có các loại chứng cứ chứng minh mình không ở đây.

Đây coi như là một trong số ít lần, đám người bẩn thỉu kia đều ở đây.

Quách Lâm chính là đại ca Quách, mặc cho ông ta ở bên ngoài uy phong như thế nào, ở trước mặt sở trưởng Lý, vào giờ khắc này, ông ta vẫn phải cười làm lành: "Tất nhiên, tên này phạm vào tội lớn, các ông bắt nó đi xử bắn, cũng là chuyện nên làm."

Nghe ông ta nói, Trương Tiểu Hổ xám xịt một mặt, cúi đầu, không ai biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Sở trưởng Lý không hiểu sao lại tức giận.

Nụ cười của Quách Lâm có chút không duy trì được, ông ta đưa tay vào trong n.g.ự.c lấy thuốc: "Sở trưởng Lý, chúng ta cũng có giao tình nhiều năm."

Ông ta lấy t.h.u.ố.c lá ra, châm lửa, đưa cho sở trưởng Lý, ai có thể nghĩ đến, đại ca không ai bì nổi của bang Thanh Long, ở trước mặt sở trưởng Lý ngoan ngoãn giống như một đứa cháu trai.

Sở trưởng Lý không nhận thuốc, chỉ yên lặng nhìn ông ta ba giây: "Số 13 phố Đông Lâm, trong vòng một ngày tất cả mọi thứ đều phải rút lui."

Ông ấy vừa nói, sắc mặt Quách Lâm lập tức thay đổi: "Sở trưởng Lý, ông biết đấy, ở số 13 phố Đông Lâm chúng tôi vẫn luôn buôn bán đứng đắn."

Là mua bán đứng đắn, sở trưởng Lý dẫn người đi tra xét rất nhiều lần, cũng không tra ra được.

Bang Thanh Long từ trên xuống dưới, luồn lạch giống như cá chạch, hoàn toàn làm cho người ta không bắt được.

Sở trưởng Lý chỉ đưa mắt nhìn ông ta, không nói một lời.

Quách Lâm không chịu nổi, chủ động nói: "Phạm vi số 13 phố Đông Lâm quá rộng, sở trưởng Lý, ông đang cắt đứt mạch m.á.u của bang Thanh Long chúng tôi."

Bọn họ ở trên phố này không chỉ thu phí bảo kê, còn có tiền trà nước, cùng với tiền rượu, cùng những thứ buôn bán bạo lực không thể nhắc tới ở đây.

Sở trưởng Lý thanh đạm nói: "Tôi đây lập tức dẫn người đi tra xét."

Ông ấy vừa dứt lời, Quách Lâm cắn răng một cái, nắm chặt tay: "Chúng tôi sẽ rời khỏi phố Đông Lâm."

Tiếp tục giằng co với cảnh sát, không có kết quả tốt.

Bọn họ tuy rằng tra không ra cái đuôi của mình, nhưng việc làm ăn của bọn họ cũng không thể làm tiếp, đây mới là điều khó khăn nhất.

Sở trưởng Lý ừ một tiếng, trước khi để lưu lại bốn chữ: "Buôn bán quy củ."

Nếu làm ăn bất thường sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u ông ta!

*

Bên ngoài.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân lên xe, Ngụy Quân phụ trách lái xe, cảnh sát Lâm ngồi ở ghế lái phụ, dọc theo đường đi ông ấy đều cằn nhằn: "Tôi thật không ngờ, tên Hồ Thiên Lãng kia lại trốn sâu như vậy."

Bọn họ còn từng thẩm vấn qua Hồ Thiên Lãng, chỉ biết là cậu ta ghen tị với Quý Minh Viên, cấu kết cùng Trương Tiểu Hổ, bắt Quý Minh Viên đi.

Nhưng trăm triệu lần không biết, đối phương dĩ nhiên lại giấu tiền tham ô đi, hơn nữa còn là chủ mưu.

Liên tưởng đến bộ dạng suy nhược của Hồ Thiên Lãng, thật sự là nhìn không ra.

Ngụy Quân cũng không nghĩ tới: "Vẫn là tôi đi điều tra Hồ Thiên Lãng đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối phương lại không bại lộ chút nào.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quân và cảnh sát Lâm liếc nhau: "Người này có gì đó không đúng."

Có thể ở dưới mí mắt hai người lính trinh sát cùng cảnh sát trưởng, chơi trò đa dạng, nhìn chiêu trò này, so với Trương Tiểu Hổ còn tốt hơn một bậc.

"Trở về bắt Hồ Thiên Lãng lại thẩm vấn cho tốt, chắc chắn có chỗ không đúng."

Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng, im lặng nghe, cô càng sốt ruột không biết Quý Minh Viên hiện tại thế nào.

Xe chạy thật nhanh, từ bang Thanh Long đến nhà kho ngoại ô, mất một tiếng đi xe, kết quả chỉ nửa tiếng lập tức đến.

Lúc bọn họ đến, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, sao đầy trời ở dưới màn trời, có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Giống như vẫn là ánh đèn chỉ đường.

Đến rồi.

Cảnh sát Lâm nói một tiếng, Ngụy Quân lập tức đạp thắng xe, lập tức lưu loát dừng xe, Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên mở cửa xe nhảy xuống.

Kho hàng đã lâu năm không tu sửa, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, trông đã thật nhiều năm không ai tới.

Thấy Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc.

Cảnh sát Lâm nói: "Trước kia đây là trạm trung chuyển bến tàu, sau đó việc làm ăn bến tàu bị cướp đi, nhà kho này lập tức xuống dốc. Đi thôi, tôi đưa hai người đi vào."

Cũng thật trùng hợp, cảnh sát Lâm đã tới nơi này không chỉ một lần, ông ấy cảm thấy trong đầu những du côn côn đồ này, có thể đều là bột mì và nước cống.

Bởi vì, mỗi lần bắt cóc, đều thích nhốt nạn nhân ở nhà kho thế này.

Cảnh sát Lâm rất mệt mỏi.

Có chuyện gì với lũ người này vậy?

Cảnh sát Lâm ở phía trước mở đường, san bằng cỏ dại trên mặt đất, Thẩm Mỹ Vân theo gót chân của ông ấy đuổi theo, Ngụy Quân thì ở lại phía sau cắt đuôi.

Cảnh sát Lâm: "Đây là lần thứ ba tôi tới đây."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô trầm mặc: "Lúc trước ông không nghĩ tới người bắt cóc lại giấu nạn nhân bắt cóc ở đây sao?"

Cảnh sát Lâm thở dài: "Không ngờ, tôi nghĩ, lại đến thêm hai ba lần nữa mà, làm sao ngờ được... Những tên bắt cóc này đều có đầu óc ngu si, ngay cả mạch não cũng giống nhau."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cũng hết chỗ nói.

Đoàn người lại hướng phía trước đi mười phút, lên một cái cầu thang cũ nát: "Nơi này không ai trông coi sao?"

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ quái.

Dứt lời, bên trong lập tức truyền đến tiếng la hét: "Có ai không? Có ai không? Này này này, ở đây có ai không?"

Đây là giọng nói của Quý Minh Viên, vừa nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân nhất thời bước nhanh hơn, Ngụy Quân thì sải bước đi trước cùng cảnh sát Lâm mở đường.

Rất nhanh đã đến kho hàng phía sau, thấy được một màn làm cho người ta dở khóc dở cười.

Quý Minh Viên bị trói trên một cái ghế, cậu vì giãy thoát, cả người ngã trái ngã phải, trong miệng nhét khăn lau rách, cũng không biết bị cậu làm rớt từ khi nào.

Bởi vì là vùng ngoại ô ngoại thành, lại là nhà kho cũ nát, cậu ở dưới tình huống không thể nhúc nhích, dù kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người nghe thấy.

"Có ai không?"

Quý Minh Viên giống như một con cá bị mất nước, cổ họng cũng từ từ khô khốc, cậu đã hô gần hai tiếng đồng hồ, không có một ai.

Cho tới bây giờ, Quý Minh Viên vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào bước này.

"Minh Viên."

Thẩm Mỹ Vân đi vào hô một tiếng, Quý Minh Viên nhất thời giống như nhìn thấy cứu tinh, xoay cổ nhìn sang, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, mặc kệ xoay như thế nào, cũng không nhìn thấy đối diện.

Cậu vội đá chân: "Thím, thím, là thím đó sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô lập tức tiến lên hỗ trợ đỡ người, Ngụy Quân cũng tới hỗ trợ.

Cảnh sát Lâm dò hỏi: "Ở đây chỉ có một mình cậu sao?"

Tay chân Quý Minh Viên bị buông lỏng, cậu gật đầu: "Tôi đã gọi suốt hai tiếng cũng không có ai."

"Trước -" Cậu không biết, bởi vì cậu hôn mê, mãi cho đến bảy giờ, cậu mới chậm rãi tỉnh lại, nhưng lúc đó xung quanh yên tĩnh.

Cảnh sát Lâm nhanh chóng ghi chép vào sổ, không có đồng bọn, xem ra lúc trước Quý Minh Viên bị bắt cóc, cũng chỉ là hai người Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng.

Lúc cảnh sát Lâm ghi chép, Thẩm Mỹ Vân và Ngụy Quân cùng nhau nâng Quý Minh Viên dậy.

"Không sao chứ?"

Thẩm Mỹ Vân cẩn thận đánh giá cậu, trước mắt ngược lại nhìn không ra miệng vết thương, thế nhưng miệng vết thương sau ót đều đã kết vảy, ngay cả m.á.u cũng đông lại.

Lại nhìn thấy người thân, Quý Minh Viên không nhịn được nước mắt lưng tròng nói: "Thím à, cháu nghĩ cháu đời này cũng không gặp được thím nữa."

Không gặp được tất cả người thân.

Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, so với Miên Miên cũng không lớn hơn mấy tuổi, Thẩm Mỹ Vân giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu: "Không sao không sao, thím đây không phải là tìm được cháu rồi sao?"

Quý Minh Viên không phải kẻ ngốc, khóc thút thít nói: "Thím à, thím tìm tôi chắc chắn đã phí nhiều công sức phải không?"

Cậu đã biến mất từ nhà xưởng truyền hình, lúc ấy ánh mắt tối sầm, đã bị người ta chụp bao tải, lần nữa tỉnh lại ngay tại nhà kho cũ nát này.

Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cậu: "Có phí công sức, nhưng không tính là khó. May mà cháu không sao. Như vậy tất cả công sức trước đó đều đáng giá."

Từ khi biết Quý Minh Viên gặp chuyện không may đến bây giờ, đã hơn mười tiếng, Thẩm Mỹ Vân gần như là một giọt nước chưa uống, một mực bôn tẩu khắp nơi trên đường.

Trong lòng Quý Minh Viên cảm động không thôi: "Thím, cảm ơn thím."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Có thể đi được không?"

Quý Minh Viên nhấc chân lên, phát hiện chân mình đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, nhúc nhích, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Ngụy Quân, anh đỡ nó lên xe đi."

Thẩm Mỹ Vân ngược lại không thể tự đỡ, cô có cánh tay nhỏ bắp chân cũng nhỏ, còn chưa đủ để Quý Minh Viên dựa vào, đừng thấy Quý Minh Viên mới hơn hai mươi, cơ thể cậu cường tráng giống như trâu.

Cô không đỡ nổi.

Sau khi có Thẩm Mỹ Vân phân phó, Ngụy Quân đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai, tiếp nhận Quý Minh Viên, anh đỡ bên trái, cảnh sát Lâm đỡ bên phải.

"Tôi vừa nhìn một chút, trong này bước chân hỗn độn, xuất hiện hai loại dấu chân, hẳn là của Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng. Không có người thứ tư ở đây."

Thế nhưng trong thời gian ngắn, cảnh sát Lâm đã kiểm tra bên trong một lần, Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ: "Nghĩa là chỉ có hai người bắt cóc Minh Viên?"

Quý Minh Viên nghe đến hồ đồ: "Hồ Thiên Lãng? Cậu ấy là bạn cùng phòng của cháu, cậu ấy rất tốt."

Bình thường còn có thể giúp cậu mang cơm.

Nhìn thấy Quý Minh Viên còn không thể tin, Thẩm Mỹ Vân đồng tình nhìn cậu: "Cháu còn không biết sao, là bạn cùng phòng Hồ Thiên Lãng cùng bạn nối khố với cậu ta, bắt cháu lại. Một người lấy tiền đặt cọc, một người lấy tiền bắt cóc. Cộng lại muốn bốn mươi vạn chuộc cháu."

Quý Minh Viên nghe xong: "Chết tiệt, ngay cả bốn vạn cháu cũng không đáng, lại dám nói thách bốn mươi vạn."

Cậu nhất thời sốt ruột: "Thím, thím sẽ không trả tiền rồi chứ?"

Nếu cô đã trả, thật sự có bán cậu đi cũng trả không nổi.

Thẩm Mỹ Vân: "Nghĩ gì vậy? Thím đâu có nhiều tiền như vậy." Cô hời hợt nói: "Bọn thím tìm được chút quan hệ, sau khi tìm được vị trí của cháu, rút củi dưới đáy nồi, bắt Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng trước, lúc này mới tới cứu cháu."

Câu chuyện cũng không khác nhiều lắm.

Quý Minh Viên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có thể hoạt động, chỉ là đầu có chút choáng váng: "Thím à, sao thím lại chỉ mang có hai người?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-858.html.]

Sau đó cậu lăn đùng ra ngất.

Chờ Quý Minh Viên tỉnh lại lần nữa, là ở bệnh viện, mở mắt ra khắp nơi đều là trắng nõn một mảnh, cậu còn có chút mờ mịt.

"Thím ơi?"

Lâu lắm không nói chuyện, hơn nữa một giọt nước cũng chưa vào, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn theo.

"Minh Viên?"

Là Quý Trường Viễn, hôm qua anh ta đến, vừa vặn đúng lúc Thẩm Mỹ Vân đưa Quý Minh Viên đến bệnh viện, dọc theo đường đi sắp hù c.h.ế.t Quý Trường Viễn rồi.

Nghe được giọng nói của Quý Trường Viễn, Quý Minh Viên cứng ngắc đảo mắt: "Ba, sao ba lại tới đây? Con về Bắc Kinh rồi sao?"

Không đúng, cậu đang ở Dương Thành mà.

Quý Trường Viễn mừng đến phát khóc: "Không có không có, con vẫn ở Dương Thành, là ba từ Bắc Kinh tới. Thật xin lỗi, là ba tới chậm, để cho con chịu khổ."

Dứt lời, không đợi Quý Minh Viên trả lời, anh ta đã vọt tới cửa, hô to: "Bác sĩ, bác sĩ, con tôi tỉnh rồi."

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ nối đuôi nhau đi vào, cầm ống nghe làm kiểm tra cho Quý Minh Viên.

"Đây là số mấy?"

Đưa tay quơ quơ trước mắt Quý Minh Viên.

Quý Minh Viên có chút câm nín: "Đây là số năm. Bác sĩ, tôi là bị bắt cóc, tôi không phải biến thành kẻ ngốc."

Có lời này, bác sĩ và Quý Trường Viễn đều yên tâm, bác sĩ đứng lên, nói với Quý Trường Viễn: "Khôi phục không tệ, chỉ là chấn động não nhẹ, thấy không có ảnh hưởng quá lớn, ở lại ba ngày là có thể xuất viện."

Cũng may đưa tới đúng lúc, nếu không sợ là m.á.u cũng có thể chảy khô, mặc dù như thế, Quý Minh Viên lần này vẫn bị thiệt thòi lớn.

Thẩm Mỹ Vân cũng không nghĩ tới, lúc mang theo đồ ăn tới thăm Quý Minh Viên lại nghe được bác sĩ nói như vậy.

"Chúc mừng, không có việc gì là được."

Cô xách theo một cái hộp giữ ấm, bên trong chứa canh táo đỏ hầm gà đen, cực kỳ bổ, còn bổ máu, cực kỳ thích hợp với tình huống của Quý Trường Viên.

Ngay khi cô đến, Quý Trường Viễn lập tức nghênh đón: "Mỹ Vân, thật sự là cảm ơn em." Anh ta không phải người không hiểu chuyện, biết con trai nhà mình lần này xảy ra chuyện, em dâu Thẩm Mỹ Vân ở bên trong giúp đỡ rất nhiều.

Nếu không phải là cô, Minh Viên còn chưa nhất định có thể được cứu ra.

Thẩm Mỹ Vân đặt bình giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường bệnh: "Người một nhà không nói hai lời. Minh Viên cũng là cháu trai của em."

Quý Trường Tranh coi Miên Miên là con gái ruột, đương nhiên cô cũng coi Quý Minh Viên là con cháu nhà mình.

Lòng người đổi lòng người, bốn lạng đổi nửa cân, đạo lý này cô vẫn hiểu.

Quý Trường Viễn nghe nói như thế, trong lòng không ngừng cảm thán, thằng út Quý Trường Tranh thật sự quá may mắn mới cưới được Thẩm Mỹ Vân làm vợ, không nói đến chuyện môn đăng hộ đối, gặp phải chuyện lớn còn có thể giải quyết nhanh gọn.

Chỉ có một cái này đã rất đáng quý.

Thẩm Mỹ Vân cũng không biết Quý Trường Viễn đang nghĩ gì, cô đổ canh gà ra, hỏi Quý Minh Viên: "Tự mình uống có được không?"

Quý Minh gật gật đầu, bưng qua trực tiếp uống hết trong một ngụm.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Quên đi, tính cách đứa nhỏ này vẫn luôn là như thế.

Thừa dịp Quý Minh Viên uống canh gà, Thẩm Mỹ Vân nói với Quý Trường Viễn: "Em đã gọi điện thoại cho người nhà rồi, ba mẹ bên kia đều biết Minh Viên bình an, còn có chị dâu và Trường Tranh bên kia cũng vậy."

Quý Trường Viễn vừa nghe vậy, vỗ đầu: "Nhìn anh này, hai ngày nay đều dồn lực chú ý trên người Minh Viên, thật sự đã quên mất chuyện này. May mà em dâu nghĩ chu toàn."

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em chăm sóc Minh Viên, anh phải giải quyết chuyện sau đó."

Cô đang nói, giám đốc Khương tự mang theo thư ký, xách đồ tới thăm Quý Minh Viên, tính ra, giám đốc Khương là cấp trên của thủ trưởng Quý Minh Viên.

Ông ấy vừa vào đã quan tâm hỏi han: "Đồng chí Tiểu Quý, thế nào rồi?"

Thật ra giám đốc Khương áy náy, lúc ấy ông Quý phó thác gửi gắm cậu cho mình, kết quả Quý Minh Viên xảy ra chuyện này, ông ấy còn hoài nghi Quý Minh Viên cướp tiền mà chạy.

Kết quả không chỉ không phải, ngược lại cậu còn bị tiền đặt cọc liên lụy, gây thành một hậu quả như vậy.

Giám đốc Khương thật ra cũng rất xấu hổ.

Quý Minh Viên đã biết khổ ải trong đó, nếu là trước đó có thể phải mất mặt, dù sao, cậu đây cũng là tai nạn lao động, kết quả lại bị đối phương hoài nghi như vậy.

Nhưng sau khi trải qua lần này, Quý Minh Viên hiển nhiên đã trưởng thành không ít, cậu bình tĩnh nói: "Vẫn tốt, nhặt về một mạng."

Giám đốc Khương xấu hổ chà xát tay, thư ký Lý bên cạnh nhất thời lấy quà ra, hỗ trợ hòa giải: "Giám đốc Khương vẫn lo lắng cho cậu, cho nên cố ý dặn dò tôi đi mua không ít thuốc bổ mang tới cho cậu. Cậu nhìn xem, có tổ yến, A Giao, còn có sữa mạch, sữa bột, những thứ này ngày thường không thường thấy."

Mấy thứ này, Quý Minh Viên từ nhỏ đến lớn đều thấy, không phải mẹ cậu dùng, mà là bà nội cậu thường xuyên ăn thứ này.

Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt: "Cảm ơn giám đốc Khương đã phí tâm, nhưng không cần đâu."

Đây là từ chối sao?

Giám đốc Khương suy nghĩ một chút: "Cậu tức giận à?"

Quý Minh Viên lắc đầu: "Không đến mức đó, là tôi không biết nhìn người."

Nếu cậu không coi Hồ Thiên Lãng là bạn tốt, cũng sẽ không nói lời kia, để cho đối phương có cơ hội lợi dụng.

Nói cho cùng, trách nhiệm vẫn là ở trên người cậu.

Giám đốc Khương nhìn cậu, sau khi phát hiện Quý Minh Viên không nói dối, ông ấy vỗ vỗ vai: "Sau này đi theo tôi làm việc nhé?"

Đây xem như là biến tướng thăng chức cho cậu, phải biết rằng trước kia Quý Minh Viên chỉ là một cán sự nhỏ ở khoa tiêu thụ mà thôi.

Khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Viễn cho rằng cậu sẽ không đồng ý.

Quý Minh Viên gật đầu, nói với giám đốc Khương: "Vậy nhận được sự chăm sóc của giám đốc Khương."

Vừa nghe lời này, Giám đốc Khương cười cười: "Được được được, vậy cậu dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi cậu xuất viện, tôi chờ cậu tới báo cáo."

Quý Minh Viên gật đầu, ngược lại nhớ ra một chuyện.

"Không biết bên trong nhà xưởng xử lý Hồ Thiên Lãng như thế nào?"

Hồ Thiên Lãng cũng là cán sự khoa tiêu thụ giống như cậu, thế nhưng, cậu đi theo con đường của xưởng trưởng Khương, mà Hồ Thiên Lãng đi theo con đường của trưởng khoa tiêu thụ, cậu ta là cháu ngoại của trưởng khoa tiêu thụ.

Giám đốc Khương trả lời rất dứt khoát: "Từ sau khi Hồ Thiên Lãng bị cảnh sát bắt đi, bên trong nhà xưởng lập tức phát thông báo cậu ta bị đuổi việc. Cũng không tệ lắm. Về phần kết quả xử lý của cậu ta là gì, còn phải xem bên cảnh sát xử phạt thế nào."

Nghe vậy mới làm cho tâm trạng Quý Minh Viên tốt hơn một chút, cậu chịu thiệt thòi lớn như vậy, vẫn là người bên cạnh làm ra, Hồ Thiên Lãng nếu không bị xử phạt, cậu cũng không cam lòng.

Giám đốc Khương vỗ vỗ vai anh: "Chú Khương biết cháu chịu ủy khuất, sau này nhất định sẽ bù đắp lại cho cháu."

Quý Minh Viên vuốt cằm, khéo đưa đẩy: "Cảm ơn chú Khương."

Chờ giám đốc Khương rời đi.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Minh Viên thoáng cái đã trưởng thành không ít." Nếu là người xốc nổi như trước kia, hận không thể đánh nhau với giám đốc Khương.

Lần này lại không có, không chỉ là không có, ngược lại còn ra vẻ yếu thế vì mình tìm kiếm lợi ích.

Quý Trường Viễn bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta cũng rất khiếp sợ, anh ta không chỉ không có vui mừng, ngược lại còn có chút khổ sở.

Tính cách đứa nhỏ vốn là ngây thơ, thậm chí có thể nói là trong sáng lộ ra vài phần ngu xuẩn, nhưng hiện tại lại không phải.

Khôn khéo đưa đẩy, vì tiền đồ của mình mưu cầu lợi ích, đây là chuyện trước kia Quý Minh Viên hoàn toàn sẽ không làm.

"Minh Viên, con chịu khổ rồi."

Ba mẹ nhìn thấy con cái đột nhiên lớn lên hiểu chuyện, sẽ có vui mừng, nhưng phần nhiều lại là khó chịu, đau lòng.

Đau lòng đứa nhỏ từng quấn đầu gối mình, vô ưu vô lự, sau khi bị xã hội mài giũa, tự nhiên sẽ khéo đưa đẩy lõi đời.

Quý Minh Viên lắc đầu: "Ba, đây là con đường con phải đi qua để trưởng thành."

Cậu đã hai mươi mốt, không phải mười một, cậu sẽ từ một cậu bé trưởng thành thành một người đàn ông.

Một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có thể vì người nhà chống đỡ một mảnh trời.

Quý Trường Viễn đưa tay xoa đầu cậu, vào giờ khắc này, anh ta cực kỳ kiêu ngạo.

Thẩm Mỹ Vân nhìn đáy mắt anh ta có một mảnh xanh đen, lập tức nói: "Anh hai, anh về nghỉ ngơi trước đi, em ở đây chăm sóc cho Minh Viên."

Quý Trường Viễn chăm sóc Quý Minh Viên một ngày một đêm.

Lần này, Quý Trường Viễn không giành với Thẩm Mỹ Vân: "Vậy anh đến Hy Vọng Mới."

Lúc trước Ngụy Quân đi đón anh ta đã dẫn anh ta đến đó.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Để Ngụy Quân sắp xếp phòng ở cho anh."

Hy Vọng Mới bên kia sau khi rất nhiều vệ sĩ được thuê đi, bây giờ còn dư lại mười ba người, nhưng giường ngủ của bọn họ lại có chừng năm mươi cái, có thêm một Quý Trường Viễn chắc chắn thoải mái.

Đơn giản chỉ là không thoải mái như Quý Trường Viễn ở nhà.

Quý Trường Viễn gật đầu: "Em dâu, đại ân không nói cảm ơn."

Lần này gặp chuyện không may, bất kể là Minh Viên hay là anh ta, toàn bộ đều dựa vào Thẩm Mỹ Vân giải quyết chu toàn.

Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý khoát tay, chờ Quý Trường Viễn rời đi, Thẩm Mỹ Vân nói với Quý Minh Viên: "Thím còn tưởng cháu sẽ từ chức."

Quý Minh Viên cười khổ nói: "Lúc đầu cháu đúng là nghĩ như vậy, nhưng sau lại cảm thấy nếu nghỉ việc như vậy thì quá thiệt thòi. Thiệt thòi cũng ăn, tội cũng chịu. Thím, cháu định té ngã từ đâu, rồi lại đứng lên từ đó."

Thẩm Mỹ Vân: "Có cốt khí. Lương một tháng của cháu là bao nhiêu?"

Quý Minh Viên: "Sáu mươi hai. Cần cù sẽ được thêm cơm ngon."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

"Quên đi, cháu làm trước đi, nếu ngày nào đó không muốn làm, đến nương tựa thím"

Quý Minh Viên ngại ngùng nói: "Thím à, cháu có ý này, nhưng bây giờ cháu không có bản lĩnh gì cả, chờ cháu ở đây rèn luyện một phen, sẽ đến chỗ thím làm việc."

Cậu có nghe nói, thẩm bên này có thể dùng từ hốt bạc để hình dung cũng không quá đáng.

Thẩm Mỹ Vân: "Cháu có suy nghĩ kỹ là được."

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô suy nghĩ về tương lai sau này của Quý Minh Viên, lại cảm thấy mình quan tâm quá nhiều, dù sao, ông bà nội, ba mẹ người ta đều ở đây, làm sao đến phiên một người ngoài như cô quan tâm.

Quên chuyện đó đi.

Đối với Quý Minh Viên, nếu ông Quý đã nuôi thả, vậy thì nuôi thả là được rồi.

Quý Minh Viên ba ngày sau xuất viện.

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Viễn tới đón cậu, có điều, lúc này đây bọn họ không trở về ký túc xá nữa, Quý Trường Viễn cho Quý Minh Viên đến Hy Vọng Mới, cho cậu một cái giường ngủ, không nói gì khác, Quý Minh Viên ở cùng một chỗ với một đám lính xuất ngũ, anh ta cũng yên tâm.

Thẩm Mỹ Vân ngược lại không từ chối, cô vẫn có thể cho cháu nhà mình chút tiện lợi.

Dù sao, lúc trước cô buôn bán, cũng danh tiếng mượn nhà họ Quý, khả năng đây chính là quan hệ gia tộc.

Những tiểu bối như đám người Quý Minh Viên tương lai lăn lộn tốt, bất kể là đối với Thẩm Mỹ Vân, hay là đối với Miên Miên mà nói, đều rất có lợi.

Sau khi sắp xếp xong cho Quý Minh Viên, Thẩm Mỹ Vân còn dặn dò Ngụy Quân, muốn anh ta chăm sóc cậu nhiều hơn một chút.

Ngụy Quân cũng biết, Quý Minh Viên là cháu trai của đoàn trưởng Quý, cho nên đương nhiên cũng coi trọng.

Sau hai ngày nghỉ ngơi tại nhà.

Cảnh sát Lâm lập tức tới cửa tìm: "Toàn bộ số tiền bị mất đã được thu hồi, về phần kết quả phán quyết của Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng cũng đã có."

Ông ấy vừa nói, Thẩm Mỹ Vân cùng đám người Quý Minh Viên nhất thời nhìn qua: "Là thế nào?"

"Tù chung thân. Vốn dĩ phải xử bắn, nhưng thấy số tiền bị mất được nộp đầy đủ, lúc này mới từ xử b.ắ.n biến thành tù chung thân."

Nghe kết quả này, Quý Minh Viên hài lòng, bình tĩnh cảm ơn: "Cảnh sát Lâm vất vả rồi."

Đối với Hồ Thiên Lãng và Trương Tiểu Hổ, đây là kết quả bọn họ nên có.

Cảnh sát Lâm gật đầu, sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Quý Minh Viên, lúc này mới tạm biệt.

Thẩm Mỹ Vân và Quý Minh Viên đi tiễn ông ấy, cảnh sát Lâm xua tay, chờ ông ấy rời đi, Quý Minh Viên mới nói: "Lúc đầu cháu tưởng Hồ Thiên Lãng là bạn cùng phòng không tồi."

Thẩm Mỹ Vân: "Bây giờ thì sao?"

Quý Minh Viên rũ mắt: "Không thể không có lòng đề phòng người khác."

Đây là cái giá đau đớn mà cậu phải trả lần này.

"Vậy rảnh rỗi theo thím đi cảm ơn một người."

Thẩm Mỹ Vân đột nhiên nói.

"Ai?" Quý Minh Viên có chút tò mò.

"Một người chỉ đường cho thím, bảo cảnh sát nhanh chóng tìm được cháu."

Người cần cảm ơn không phải người lạ, chính là Tào Bưu, nếu không có Tào Bưu, bọn họ không có khả năng nhanh như vậy tìm được bang Thanh Long, ở thông qua tay Quách Lâm, tìm được Trương Tiểu Hổ, cứu Quý Minh Viên ra.

Cái này...

Quý Minh Viên nghe xong: "Vậy đúng là phải tới cửa cảm ơn."

Quý Trường Viễn còn chưa đi, sau khi đứa con trai này xảy ra chuyện, lập tức xin nghỉ nửa tháng, đặc biệt ở bên này cùng con trai Quý Minh Viên.

"Vậy anh cùng đi nhé? Anh thân là trưởng bối cũng đi cảm ơn?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được, có điều, nếu anh hai đi, lễ vật kia có thể sẽ cần lấy hai phần."

Quý Trường Viễn: "Cái này không sao."

Nhà bọn họ tuy rằng không tính là người có tiền có thế, nhưng tặng quà bình thường cũng có thể không có trở ngại.

Anh ta đã ở chỗ này, không đi cảm tạ người ta, thật sự là áy náy.

Đối phương hỗ trợ cứu mạng con trai anh ta, còn có Ngụy Quân, sở trưởng Lý, những người này đều phải đi cảm tạ.

Loading...