Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 852

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:18
Lượt xem: 49

Ngay cả phương diện nhập hàng này, đều là sau khi Cao Dung thiết kế mẫu mới, trước tiên sẽ bảo người của cửa hàng đưa hàng tới.

Tính tiền là một tháng trả một lần.

Sau khi những quy trình này được thông suốt, Thẩm Mỹ Vân coi như có thể nghỉ ngơi.

Quý Trường Tranh nghe xong, anh nghĩ nghĩ: "Nếu em có việc, đừng làm khó chính mình, bọn họ đều là người trưởng thành, có Tiểu Hầu đi đón là đủ rồi."

"Không cần, vừa hay em đang rảnh."

Cô đi, những người này trong lòng cũng sẽ yên tâm một ít, không giống như là lần trước Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn, hai người tới cùng không có tin tức gì, sẽ như một đứa trẻ, trong lòng không yên.

Quý Trường Tranh cầm điện thoại, muốn nói cảm ơn, nhưng dường như giữa anh và Mỹ Vân không cần hai từ này.

Đang lúc Quý Trường Tranh trầm mặc, bên ngoài truyền đến động tĩnh: "Đoàn trưởng Quý, lãnh đạo tìm ngài."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, bên kia truyền đến giọng Thẩm Mỹ Vân: "Anh đi trước đi, bên này có em ở đây, anh không cần lo lắng."

"Đúng rồi Quý Trường Tranh, nếu công ty an ninh của em hoàn toàn thành lập xong, anh có thể tiếp tục giới thiệu cho em một số chiến hữu."

Quý Trường Tranh trầm mặc: "Anh biết."

Trước khi cúp điện thoại, giọng anh trầm thấp khàn khàn: "Mỹ Vân, anh thay bọn họ cảm ơn em."

So với cầm tiền xuất ngũ về quê trồng trọt, đến Dương Thành làm việc cho Thẩm Mỹ Vân, hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn.

Thẩm Mỹ Vân mím môi nở nụ cười: "Không cần, hai bên cùng có lợi."

Sau khi cúp điện thoại.

Đảo mắt đã đến ngày bọn họ đến Dương Thành, Thẩm Mỹ Vân sáng sớm đã cùng Tiểu Hầu đến nhà ga, bọn họ đến sớm, còn ăn một phần mì ở nhà ga.

Đợi đến mười giờ mười phút, một hàng thanh niên vạm vỡ lập tức đi ra từ nhà ga, bọn họ thật sự là quá bắt mắt, thế cho nên đi tới chỗ nào, chính là tiêu điểm nơi đó.

Thẩm Mỹ Vân không biết bọn họ, Tiểu Hầu cũng vậy, cậu ta là đi ra từ trú đội Mạc Hà, tất nhiên không biết thành viên trú đội của Quý Trường Tranh.

Thế nhưng người đã từng đi lính, cách đi l đều không giống nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên người còn có một loại khí chất nội liễm, đó là không giống với người bình thường.

Tiểu Hầu vừa nhìn đã biết, bọn họ mới đi ra từ trú đội, lập tức vẫy tay với bọn họ: "Bên này, bên này."

Với lời chào này của cậu ta, thanh niên cầm đầu lập tức dẫn chiến hữu phía sau tới.

"Chị dâu? Tiểu Hầu?"

Hiển nhiên trước khi bọn họ đến, Quý Trường Tranh đã báo đại khái tình huống cho bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng, là chúng tôi."

"Còn chưa ăn cơm đúng không?"

Ngụy Quân nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Buổi sáng mỗi người ăn nửa cái bánh bao."

Đây là lúc bọn họ xuất phát từ Cáp Nhĩ Tân mang theo, những thứ khác mang không nhiều lắm, duy chỉ có bánh bao mỗi người mang mười cái, đóng gói từ căn tin.

Chỉ là mười cái bánh bao này ăn không đủ, trên đường đi ba bốn ngày, trung bình mỗi ngày ăn hai cái rưỡi.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, cô thở dài: "Đi thôi, trở về ăn bữa cơm no."

Có lời này, mọi người nhất thời vui vẻ hẳn lên, mấy ngày nay ở trên xe lửa bọn họ đói đến thảm, trên xe lửa dù có bán đồ ăn, nhưng thật sự là quá đắt, đồ ăn giống như vậy ở trú đội bọn họ chỉ bán một hào, trên xe lửa bán tám hào!

Đây không phải là cướp tiền sao?

Những người này nếu lựa chọn đến Dương Thành nương tựa Thẩm Mỹ Vân, nghĩa là trong này đều là người bình thường, gia đình không có bối cảnh, thậm chí là sẽ liên lụy đến người nhà.

Tất nhiên ở phương diện dùng tiền cực kỳ tiết kiệm .

Thẩm Mỹ Vân không dẫn bọn họ trực tiếp về nhà, mà là tìm được một quán ăn sáng, bún nước, bún canh heo, bánh bao chay bánh bao thịt đồng loạt được bưng lên.

Nhìn thấy đồ ăn kia, mọi người nhất thời giống như sói đói, nhưng bởi vì Ngụy Quân không lên tiếng, tất cả mọi người cũng không chủ động đi lấy.

Thẩm Mỹ Vân cười cười, biết bọn họ câu nệ, lập tức chủ động đi ra ngoài: "Để Tiểu Hầu ăn cùng các anh, tôi ra ngoài dạo một vòng."

Sau khi có lời này của cô, đám người Ngụy Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, có chị dâu ở đây bọn họ cũng đúng là ngượng ngùng.

Thẩm Mỹ Vân sau khi đi ra ngoài, trên bàn đặt mười bát canh thịt heo, trong nháy mắt đã bị một đám sói đói cho bưng lên khò khè ăn.

Quán ăn này xem như lợi ích thực tế, luôn dùng loại bát lớn này đựng thức ăn, người bình thường một chén cũng không ăn hết, nhưng đám sói đói này mới thả ra từ trú đội, bọn họ ở trên xe lửa đều đói bụng mấy ngày.

Một chén này làm sao đủ.

Mắt thấy bọn họ sắp ăn xong, Tiểu Hầu lại để cho chủ quán làm thêm, thế nhưng chỉ trong hai phút lập tức không còn.

Cứ như vậy gọi đồ hai lần, cộng thêm mỗi người một phần mì, ba cái bánh bao lớn một cái bánh bao chay.

Ăn xong bữa này, trong bụng mọi người mới yên ổn thêm vài phần, Ngụy Quân cảm thán: "Cuối cùng cũng ăn no rồi."

Tiểu Hầu có chút tò mò: "Các anh trên đường không ăn cơm sao?"

Một người ba bát bún canh heo lớn, một phần mì, ba cái bánh bao lớn, một cái bánh bao chay. Đây đã không phải là lượng cơm ăn của người bình thường.

Ngụy Quân lắc đầu: "Trước khi đi chúng tôi đã mua mười cái bánh bao ở căn tin."

Còn lại không cần anh ta nói, Tiểu Hầu tự biết, trên xe lửa mấy ngày nay mấy người bọn họ, sợ là toàn bộ dựa vào bánh bao mới không c.h.ế.t đói. Tiểu Hầu thở dài, cậu ta may mắn lúc trước bị đuổi việc, trước tiên cậu ta đã lập tức nương tựa chị dâu!

Ở đây cũng không bị đói bụng. Chị dâu chính là cơm áo là ba mẹ của cậu ta.

Là đại quý nhân!

Trong phòng đang nói chuyện gì Thẩm Mỹ Vân cũng không biết, nơi bọn họ đang ăn cơm là ở xưởng may cách đó không xa.

Trước kia chỗ này rất hoang vắng, chỉ là về sau bên này mở quá nhiều nhà xưởng, chậm rãi bên này cũng phát triển lên, có người bắt đầu buôn bán.

Đương nhiên, đây là nhờ chính sách mở cửa của Dương Thành.

Quán ăn Thẩm Mỹ Vân dẫn bọn họ tới ăn cơm cũng là cũng mới mở hai ba tháng, vì có khách hàng cố định, đồ ăn nhà bọn họ rất thực dụng, đương nhiên Thẩm Mỹ Vân không biết những thứ này.

Cao Dung là người cuồng công việc, chỉ thiếu điều cả ngày đến tối đều ở xưởng may, cô ấy đương nhiên là hiểu rõ sự thay đổi này, .

Có Cao Dung giới thiệu, Thẩm Mỹ Vân thường xuyên qua lại cũng sẽ biết, cô ở bên ngoài đi bộ, an tĩnh đánh giá mảnh đất Sa Hà này, bây giờ vẫn chỉ có nhà cửa, đồng ruộng, nhà xưởng.

Nhưng là cô biết rõ hơn ai hết, nơi này tương lai sẽ trở nên như thế nào, tấc đất tấc vàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Có lẽ, ngoại trừ mua một cái sân ở ngoài kia, cô nên sớm bố trí thêm.

Nhà xưởng, nhà cửa, đồng ruộng, đều có thể thu mua từ từ đồn trú.

Trong tương lai những ngôi nhà tầm thường này, đồng ruộng, nhà xưởng, sẽ cho cô bất ngờ khó lường.

Đang lúc Thẩm Mỹ Vân mơ mộng đến tương lai, Tiểu Hầu dẫn đám người Ngụy Quân đi ra, một hàng thanh niên vạm vỡ cứ như vậy vây quanh Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Nếu không phải người một nhà cô có thể sẽ hoảng sợ.

Thế nhưng, cũng may loại trường hợp này cô cũng đã thấy nhiều, dù sao, trước đó cô cũng ở trong gia thuộc viện, đã thấy qua không ít các chiến sĩ huấn luyện.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Ăn no chưa?"

Ngụy Quân gật đầu: "Ăn no rồi."

Đây là bữa no nhất mấy ngày nay bọn họ ăn.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vậy tôi dẫn mọi người đi xem một chút."

Ngụy Quân ừ một tiếng, anh ta coi như là người dẫn đầu mười người này, lúc trước anh ta ở trong đội chính là đội trưởng, cho dù đã xuất ngũ, những người này vẫn gọi anh ta một tiếng đội trưởng như cũ.

Bọn họ đều đuổi theo.

Ngụy Quân nói một tiếng, mấy nam đồng chia phía sau nhất thời hùng dũng oai vệ, khí chất hiên ngang gật đầu: "Vâng, tiểu đội trưởng."

Có anh ta ở đây, những thứ như tổ chức kỷ luật đều không cần Thẩm Mỹ Vân lo toan.

Thẩm Mỹ Vân lập tức giới thiệu sơ lược với bọn họ: "Vị trí hiện tại của chúng ta là Sa Hà, bên này chủ yếu là nhà xưởng."

Ngụy Quân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, dọc theo đường đi ở trên xe lửa, cũng đủ khiến những chiến sĩ ở trú đội không tiếp xúc với bên ngoài nhiều năm như bọn họ khiếp sợ.

"Nơi này có nhà xưởng gì?"

Ngụy Quân có chút tò mò.

Thẩm Mỹ Vân: "Chủ yếu là xưởng may các loại."

Ngụy Quân có chút kinh ngạc: "Vậy đây đều là loại công nghiệp nhẹ."

Không nghĩ tới anh ta còn biết cái này, Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đúng vậy, đều là công nghiệp nhẹ, công nghiệp nặng không có ở đây."

Quân Ngụy còn muốn hỏi gì nữa, nhưng đã đến nơi rồi.

Là một tòa nhà trệt vuông vắn, thế nhưng, cửa lớn rất khí phách, hai bên cột đá ốp gạch men sứ màu trắng, còn có màu sắc xinh đẹp.

Đám người Ngụy Quân nhất thời tò mò đánh giá.

Thẩm Mỹ Vân lấy chìa khóa ra mở cửa, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là không thể không khiến bác cả Minh bên cạnh chú ý, ông ta đẩy cửa ra đi ra xem xét tình huống.

Kết quả cửa vừa mở ra, hơn mười thanh niên cao lớn uy mãnh đồng loạt nhìn qua.

Bác cả Minh: "..."

Đóng cửa lại phanh một tiếng, ông ta ôm ngực: "Sợ muốn chết, sợ muốn chết."

Sao lại nhiều đàn ông như vậy?

Không đúng, chính ông ta cũng là đàn ông mà.

Bên ngoài.

Bác cả Minh bày ra bộ dạng như vừa gặp quỷ, làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Mỹ Vân đại khái đoán được một ít, cô ý vị không rõ nói: "Hàng xóm cách vách cái này của chúng ta..."

Nghe được bên ngoài thảo luận về mình, bác cả Minh nhất thời ghé vào cánh cửa nghe lén, kết quả, đã gấp đến đầu đầy mồ hôi lại không nghe được nửa câu sau của Thẩm Mỹ Vân là cái gì.

Chờ ông ta mở cửa nhìn lần nữa, bên ngoài trống rỗng một người cũng không có.

bác cả Minh: "... ?"

Làm vậy để làm gì!?

Đùa giỡn ông ta sao?

Trong nhà bên cạnh.

Sau khi đi vào bọn họ mới phát hiện ra nhiều điều kinh ngạc khác, thì ra đây cũng xứng với nhà của hai người ở.

Thẩm Mỹ Vân dãn theo bọn họ quen thuộc giới thiệu: "Phía trước có ba căn phòng, mỗi căn phòng có hai cái giường."

Là loại giường sắt cũng giống như trú đội, cũng là không có biện pháp nào khác, căn phòng lúc trước khá nhỏ, vì có thể lắp đặt giường, cô mua toàn bộ đều là loại giường này.

"Phía sau cũng có ba căn phòng, hai căn có giường, một căn tạm thời đang để trống. Bên này chính là phòng bếp, bình thường có thể nấu cơm, gạo, mì, lương khô, dầu ăn, nồi niêu xoong chảo đều có. l

Nhìn thấy trong ngăn tủ chất đống từng túi lương thực, Ngụy Quân nhất thời nói không nên lời, Hứa Kiến Quốc bên trong cùng anh ta liếc mắt nhìn nhau, hai người trầm mặc xuống.

"Còn có sân sau."

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục dẫn bọn họ đi, đi về phía sau.

"Đây là phần đất trống tôi mua lại của chủ nhà, nếu mọi người rảnh rỗi, cũng có thể trồng chút rau xanh, không bàn đến cái khác, ít nhất đồ ăn chính mình trồng, có thể đảm bảo một chút."

Nếu là đi ra ngoài mua, sẽ không đảm bảo vệ sinh lắm.

"Thế nhưng, cũng không nhất thiết có thể dùng tới." Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Chờ các anh được chủ thuê thuê rồi, đối phương sẽ bao ăn bao ở, khả năng sẽ không cần dùng tới phần đất, chỉ có thể nói là chuẩn bị, để lúc mọi người chưa có việc cũng không đến mức đói bụng."

Ngụy Quân nghe vậy, cổ họng lăn một vòng, giọng nói trầm xuống: "Chị dâu, cảm ơn cô."

"Đúng vậy."

Hứa Kiến Quốc cũng nói theo: "Chị dâu, chúng tôi gây thêm phiền toái cho cô rồi."

Những người khác tuy rằng không lên tiếng, nhưng đều gật đầu theo.

Thẩm Mỹ Vân xua tay: "Không đến mức đó, Quý Trường Tranh đưa mọi người tới đây, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của mọi người. Được rồi, cơm trưa mọi người ăn tự túc nhé."

Cô suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm: "Trước mắt theo tôi được biết, đối phương một người cần hai vệ sĩ, hai chủ thuê là cần bốn người, về phần sẽ có mức lương bao nhiêu, hiện tại tôi cũng không xác định, đến lúc đó xem tình huống mà quyết, nhưng trước mắt bốn người sẽ cần đi làm trước, các anh thương lượng xem buổi chiều để ai đi làm trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-852.html.]

Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc liếc nhau: "Tôi biết rồi, chị dâu."

Ngụy Quân trước kia ở trú đội là tiểu đội trưởng.

Hứa Kiến Quốc là doanh trưởng.

Binh lính dưới tay coi như là nghe lời bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi rời khỏi bên này, Tiểu Hầu tất nhiên cũng đi theo cô rời đi, chỉ là, bọn họ vừa rời đi đóng cửa lại, bên cạnh rầm một tiếng, là tiếng bát vỡ nát.

Thẩm Mỹ Vân xì một tiếng, nói với Tiểu Hầu: "Chúng ta đi."

Nhà bên cạnh.

bác cả Minh đau lòng nhìn chén bún thịt heo trên mặt đất, ông ta vừa dọn, vừa lầm bầm: "Chỉ biết dọa mình."

Giống y hệt thằng em.

Sao chủ nhà mới mua nhà của chú ba này cũng hách dịch vậy.

Chỉ biết bắt nạt con người nhỏ yếu bất lực đáng thương như ông ta.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Sau khi cô rời khỏi nhà mới, lập tức đến xưởng may một chuyến, Cao Dung đang dạy Minh Chiêu Đễ vẽ tranh, Minh Chiêu Đễ là người mới, nhưng cô ấy có thiên phú.

Trên cơ bản nói một chút là hiểu, hơn nữa ở phương diện này cô ấy rất sáng tạo, còn có thể đưa ra không ít đề nghị cho Cao Dung.

Đôi thầy trò này ngược lại đang chỉ bảo lẫn nhau.

"Mỹ Vân, cô đến rồi à?"

Cao Dung gọi cô: "Cô xem mẫu thiết kế mới của tôi và Chiêu Đễ đi?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, thật sự không tồi, cô gật gật đầu: "Mùa thu năm nay đổi kiểu mới sao?"

Bây giờ cũng đã là cuối tháng tám, sắp đến tháng chín rồi, sao đầu thu cũng cần chuẩn bị một chút.

Cao Dung gật đầu: "Đúng vậy."

Cô ấy cất bản thiết kế đi, lúc này mới nhớ ra: "Cô tìm tôi làm gì?"

Thẩm Mỹ Vân là người bận rộn, không có việc gì sẽ không đến xưởng may của cô ấy.

"Tôi để chồng tôi đưa tới mười chiến sĩ xuất ngũ, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong đó, kỹ thuật vô cùng tốt."

Lời này khiến Cao Dung hứng thú: "Đi xem một chút đi xem một chút, tôi đi ngay đây."

Nói được một nửa mới nhớ: "Chiêu Đễ, em bổ sung xong mấy tấm vẽ còn lại đi, khi trở về chị mua gà luộc cho em ăn."

Nghe nói, không có một con gà nào có thể sống sót đi ra khỏi Dương Thành.

Cao Dung rất thích ăn.

Minh Chiêu Đễ cũng vậy.

Cô ấy vừa nghe có gà luộc ăn, lập tức vui rạo rực nói: "Chị, chị cứ yên tâm."

Có Minh Chiêu Đễ ở đây, Cao Dung cũng yên tâm, cô ấy lập tức ban phát công việc trong tay xuống dưới, theo Thẩm Mỹ Vân đi xem người.

Thế nhưng, trước đó còn không quên gọi điện thoại cho Lâm Tây Hà: "Tây Hà, anh qua đây, tôi chờ anh ở xưởng may."

Lúc này vẫn là ban ngày, chưa đếm giờ Lâm Tây Hà mở chợ đêm, cho nên anh ta đang rất rảnh rỗi.

Lâm Tây Hà cúp điện thoại, kiểm kê mấy chục thùng đồng hồ điện tử, định bớt chút thời gian để giao cho khách hàng, lúc này cũng không giao đi được.

Trước tiên đi tìm Cao Dung đã.

Lúc anh ta đến, Cao Dung đã cầm dưa hấu đi ra, cắt ra cho Thẩm Mỹ Vân cùng nhau ăn, cũng sắp tháng chín, Dương Thành lại chưa có dấu hiệu vào mùa thu.

Không chỉ như thế, thời tiết vẫn khô nóng như trước.

Cắn một miếng dưa hấu xuống sẽ mát mẻ trong ngực, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thời tiết nóng bức kia đều bị xua tan vài phần.

Đang chờ, Lâm Tây Hà đã tới, anh ta còn mang theo một người, là đồng nghiệp cùng bày sạp ở đường Tây Hồ, người ta gọi anh ta là ông chủ Tiền.

Thấy anh ta còn mang theo một người, Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ, Cao Dung suy nghĩ một chút, lại gọi một cú điện thoại, gọi ông Hứa tới.

Ông Hứa chính là Thẩm Mỹ Vân lúc trước, cô vào xưởng quần áo nam lúc ấy còn ở trong tay đối phương, mua cho Quý Trường Tranh một bộ âu phục.

Xưởng may của ông Hứa ở sát vách Cao Dung, cho nên rất nhanh đã tới.

"Cao Dung, cháu tìm tôi làm gì?"

Cao Dung nói đơn giản, ông Hứa lập tức vui vẻ nói: "Đi đi, tôi đang định thuê một người."

Bọn họ là người mở nhà xưởng quần áo, bày sạp cá nhân, nếu trông không có thể diện, còn bị người ta xem thường, nhưng trên thực tế phương diện này kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có chính bọn họ biết.

Có thể nói là toàn bộ người ở đó đều là coi thường bọn họ.

Ít có mấy chục vạn, nhiều có hơn trăm vạn, luôn coi thường những xưởng trưởng nhỏ như bọn họ.

Chỉ là, người ngoài nghề không biết, người trong nghề biết, lại sợ đối phương giở trò xấu, nhất là nơi Dương Thành này, kẻ mù quáng nhiều, tội phạm cướp bóc cũng nhiều.

Mà bọn họ là người ngày nào cũng mang theo một lượng lớn tiền doanh thu trong người, càng bị người khác theo dõi nhiều hơn.

Bất thình lình có binh lính xuất ngũ này làm vệ sĩ, loại chuyện tốt này tìm ở đâu?

Vì thế, ông Hứa gần như là chạy chậm tới, lúc ông ấy đến, đoàn người Thẩm Mỹ Vân và Cao Dung đang chờ ông ấy.

"Đến rồi đến rồi."

"Đi thôi, đi thôi."

Ông Hứa cũng rất bận rộn, bớt chút thời gian đi xem một chuyến.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đi trước dẫn đường, dẫn bọn họ đến chỗ căn nhà mới. Thật ra, cũng là khi đang đi trên đường, Thẩm Mỹ Vân mới chú ý tới nơi này dường như không quá chính quy.

Làm gì có chuyện bàn công việc lại dẫn người ta về nhà?

Cô dường như còn thiếu một văn phòng, đàm phán ở văn phòng mới trịnh trọng hơn một chút, cô yên lặng ghi tạc suy nghĩ này trong lòng.

Cũng may, hai phương cách cũng không xa, đi bộ chừng mười phút là tới.

Lúc bọn họ đến, đám người Ngụy Quân mới rửa mặt qua, mỗi người đều để trần cánh tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Khi bên ngoài truyền đến gõ cửa, Ngụy Quân còn sửng sốt, thúc giục mọi người mặc quần áo vào, lúc này mới đi mở cửa.

Khi nhìn thấy người tới là Thẩm Mỹ Vân, anh ta cười cười, gọi: "Chị dâu."

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Người đến rồi, vào hết đi."

Ngụy Quân đáp một tiếng, chờ Thẩm Mỹ Vân tiến vào lần nữa, phát hiện nơi này đã thay đổi hẳn, chính là ngay cả sân đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Lá rụng lác đác cũng đều được bỏ vào trong sọt rác.

Mới có mấy giờ ngắn ngủi, bọn họ đã dọn dẹp nơi này sạch sẽ hẳn lên.

Thẩm Mỹ Vân không nhịn được tán dương một phen, chợt hô: "Ngụy Quân, anh đưa mọi người ra đây đi, đám người Cao Dung tới chọn người."

Ngụy Quân gật gật đầu, đi vào quát to một tiếng: "Đều đi ra đây hết đi."

Chỉ với một tiếng rống của anh ta, hơn mười thanh niên to khoẻ lập tức đi ra theo.

Sau khi đám người Cao Dung nhìn thấy những người này, ánh mắt vô thức sáng lên: "Nhiều người như vậy sao."

Những người này chỉ đứng ở chỗ này, dù không làm gì, cũng đủ để cho người ta có cảm giác an toàn.

Thẩm Mỹ Vân mời bọn họ ngồi xuống: "Lần này có mười người tới, ngoại trừ Ngụy Quân dẫn đầu phải giữ lại cho tôi, những đồng chí khác đều có thể mang đi."

Cao Dung chớp mắt: "Vì sao phải giữ lại Ngụy Quân cho cô?" Nếu như cô ấy không nhận lầm, người mở cửa cho bọn họ trước đó, chính là Ngụy Quân.

Thẩm Mỹ Vân tức giận nói: "Tôi không thể giữ lại người phụ trách thay tôi quản lý công ty an ninh sao?"

Đúng vậy.

Cao Dung không lên tiếng, tự biết đuối lý vì cô ấy suy nghĩ nhiều.

Ngụy Quân không nghĩ tới nghe được Thẩm Mỹ Vân nói như vậy, đối với những người như bọn họ mà nói, đi theo chị dâu Thẩm Mỹ Vân làm, nhất định là so với tản ra ngoài đi theo chủ thuê làm sẽ tốt hơn.

Từ tấm gương Tiểu Hầu, bọn họ lập tức có thể nhìn ra.

Tiểu Hầu trước kia ngay cả trú đội Cáp Nhĩ Tân cũng không vào được, nhưng hôm nay đi theo bên cạnh chị dâu, coi như là người có thể diện.

Chỉ là, những lời này tất nhiên là anh ta không tiện nói ra bên ngoài.

Anh ta chủ động nói: "Trừ tôi ra, còn có chín người, vị này là Hứa Kiến Quốc, vị này là..."

Anh ta lần lượt giới thiệu.

Bọn Cao Dung ở bên cạnh nghe, ông Hứa dẫn đầu nói: "Hứa Kiến Quốc theo tôi, là người nhà tôi."

Ông ấy vừa dứt lời, Hứa Kiến Quốc cũng có chút bất ngờ, ông Hứa chủ động giới thiệu: "Tôi cũng họ Hứa, ngay phía trước có mở xưởng may, nhưng tôi mở xưởng may quần áo nam."

Ông ấy cực kỳ hào phóng nói: "Cái khác không nói, cậu đi theo tôi, về sau tất cả quần áo của cậu, tôi sẽ lo cho cậu."

Ông ấy vừa nói, lúc này đôi mắt Hứa Kiến Quốc sáng ngời, trước kia bọn họ ở trú đội chỉ mặc quần áo bộ đội phát, trước kia còn không cảm thấy có cái gì, chờ sau khi xuất ngũ đi ra, lúc này mới giật mình phát giác hoá ra ăn, mặc, ở, đi lại, tất mọi thứ đều cần dùng tiền.

Mà sau khi đi theo ông chủ Hứa, không chỉ được bao ăn bao ở, còn bao cả quần áo để mặc, còn có loại chuyện tốt này sao?

Hứa Kiến Quốc tất nhiên không có lí do gì mà từ chối, lúc này lập tức gật đầu một cái: "Tôi sẽ lập tức đi theo ngài."

Người đi ra từ bộ đội, quang minh lỗi lạc, cũng không có nhiều dã tâm như vậy, cho nên đáp ứng cũng cực kỳ dứt khoát.

Lúc này ông Hứa vui vẻ hẳn lên, tiếp tục nói: "Vậy cậu giúp tôi chọn thêm một người nữa đi."

Ông ấy vừa dứt lời, Cao Dung mất hứng: "Ông Hứa, ông gạt người, cháu và Tây Hà còn chưa chọn đâu."

Ông ấy lập tức chọn Hứa Kiến Quốc trông có vẻ tốt nhất, còn để cho Hứa Kiến Quốc hỗ trợ tiếp tục chọn người, đây không phải là định cướp hết người tốt của bọn họ đi sao?

Ông Hứa cười híp mắt nói: "Tôi lớn tuổi, không giống với thanh niên các cháu."

Đây là lời nói thật, ông ấy đã hơn bốn mươi, Cao Dung hơn ba mươi, Lâm Tây Hà mới hai mươi bảy, nhỏ hơn ông ấy một khoảng lớn.

Cao Dung lầm bầm một câu: "Chỉ biết cậy già lên mặt."

Ông Hứa nghe được cũng không tức giận, thấy bọn họ không tranh giành, Hứa Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng anh ta cũng thông minh, gọi một chiến hữu bình thường tới.

"Đôn Tử, lại đây."

Anh ta vừa hô, thanh niên tên là Đôn Tử lập tức lững thững đi tới, người cũng như tên, vóc dáng không cao, nhưng bước đi lại cực kỳ ổn định.

"Triệu Đôn Tử."

Hứa Kiến Quốc giới thiệu.

"Được được được." Ông Hứa vui vẻ: "Vậy chỉ có hai người các cậu."

"Không biết tiền lương của mọi người là như thế nào?"

"Đi đi, đi theo tôi."

Ông ấy ngay cả tiền lương cũng không hỏi, hiển nhiên cho rằng chuyện tiền lương của hai người bọn họ sẽ chỉ có ông ấy đơn độc làm chủ.

Thẩm Mỹ Vân không hỏi đến tiền lương, nhưng cô lại ngăn ông Hứa sắp rời đi: "Ông Hứa, bọn họ đã từng là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, hy vọng ông có thể đối xử tử tế với bọn họ."

Cô vừa nói, Hứa Kiến Quốc nhất thời trầm mặc, trong lòng không phải không có cảm kích.

Ông Hứa gật đầu: "Cháu yên tâm, đây đều là anh hùng hạng nhất, đương nhiên tối sẽ không bạc đãi bọn họ. Tiền lương là một chuyện, phúc lợi thường ngày chắc chắn cũng không kém."

Có lời này, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới yên tâm, tạm biệt đối phương.

Lão Hứa lập tức dẫn đi hai người.

Kế tiếp chính là Cao Dung, cô ấy cũng học lão Hứa đùa giỡn một chút: "Có thể để cho Ngụy Quân giúp tôi chọn hai người khônh?"

Cô ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân khi cô ấy nói điều đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân: "Ngụy Quân, anh vất vả một chút."

"Không vất vả, đây là việc tôi phải làm." Ngụy Quân gật đầu, gọi hai người: "Chu Mãn Đồn, Lý Quốc Lương, hai người ra khỏi hàng đi."

Anh ta vừa điểm danh, hai người lập tức đứng ra.

Loading...