Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 850

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:15
Lượt xem: 44

Cô ấy lấy hết dũng khí: "Bác cả, chúng cháu đến xem nhà, bác mở cửa căn nhà bên cạnh ra, để chúng cháu xem."

Vừa nghe không phải giám đốc Cao, thái độ của chú Minh lập tức nhẹ nhàng chậm lại một chút: "Chiêu Đễ à, cháu cũng biết căn nhà này chú ba của cháu muốn bán giá cao, cũng không phải người bình thường có thể mua nổi."

Có thể có quan hệ với Chiêu Đễ, đối phương có thể có bao nhiêu tiền?

Cùng lắm chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn.

Minh Chiêu Đễ còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nặng nề đặt chén trà lên bàn, rầm một tiếng, giống như một cái búa nặng nện vào tim ông ta, khiến bác cả Minh nhịn không được rùng mình.

Một giây sau, ông ta nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đứng dậy và nói với Minh Chiêu Đễ: "Đi thôi, đi xem nhà tiếp theo."

Thái độ của cô như vậy, nhất thời làm bác cả Minh cả kinh, theo bản năng đứng lên: "Nhà tiếp theo? Là nhà nào?"

Ma xui quỷ khiến Minh Chiêu Đễ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy há mồm nói: "Nhà bà Trịnh. Bác cả, chỗ chúng ta không phải có hai người bán nhà sao? Một nhà là nhà bác, một nhà là nhà bà Trịnh."

Bác cả Minh không nghĩ tới con nhóc Chiêu Đễ này không có mắt nhìn như vậy, lại tiết lộ cả nhà bà Trịnh kia cho đối phương.

"Chiêu Đễ, cháu đừng quên, bác mới là bác cả của cháu, sao cháu lại không giúp người một nhà mà đi giúp người ngoài?"

Ông ta lúc này lấy chìa khóa từ trong túi ra, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Nhà chúng tôi bán mới xây, còn chưa đến năm năm, nhà bà Trịnh kia đã xây ba mươi năm rồi."

Thẩm Mỹ Vân làm như không nghe thấy, trực tiếp bước ra khỏi cửa: "Đi thôi."

Minh Chiêu Đễ sửng sốt, vội vàng theo sau.

Nác hai Minh không ngờ ông ta đã giải thích như vậy mà đối phương còn trực tiếp rời đi, hắn ông ta không thể tự tát vào miệng mình một cái, khó được có người tới cửa hỏi mua nhà, ông ta còn doạ đối phương chạy mất.

Lúc này ông ta hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo: "Đồng chí, đồng chí, là lỗi của tôi, lúc trước tôi không nên nói vậy."

Ông ta ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân, đứng trước mặt cô nâng bàn tay lên đánh vào mặt mình một cái: "Nhìn miệng chó của ta không phun ra ngà voi, đồng chí là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này."

Nhìn thấy bác cả từ trước đến nay ở trước mặt nhà mình cao ngạo, nhang bây giờ lại mang bộ dáng lấy lòng như vậy ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân xin lỗi, trong lòng Minh Chiêu Đễ chấn động không thôi.

Mà Thẩm Mỹ Vân vẫn bình tĩnh như trước: "Có thể nói chuyện rồi chứ?"

"Có thể có thể."

Sợ Thẩm Mỹ Vân lại mất hứng, bác cả Minh vội nháy mắt với Minh Chiêu Đễ: "Chiêu Đễ, cháu giúp bác nói hai câu, nhà chú ba của cháu tốt thế nào, người khác không biết, cháu còn không biết sao? Có thể nói toàn bộ nhà ở Sa Hà cộng lại đều kém chú ba của cháu."

Minh Chiêu Đễ ấp úng nói: "Bà chủ Thẩm, bác cả em không nói sai đâu, năm đó sau khi chú ba em làm giàu về lập tức gửi tiền trở về xây lại nhà."

Người giống như chú ba của cô ấy chỗ nào cũng có.

Đều là từ Dương Thành trèo tường đến Bằng Thành bên cạnh, nhập cư trái phép từ Bằng Thành đến Hương Giang.

Chỉ cần là người chịu khó một chút, thông minh một chút, sau khi qua đó trên cơ bản đều có thể làm giàu.

Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua bác cả Minh, giọng nói thản nhiên: "Nể tình đồng chí Minh, tôi đi xem một lần."

Hai chữ Chiêu Đễ này, cô ấy thật sự là gọi không ra, đây là thời đại cực kỳ kỳ thị nữ giới.

Bản thân cái tên đã là một loại xiềng xích và sỉ nhục.

Bác cả Minh vừa nghe lời này, nhất thời gật đầu, cũng không nhiều lời nữa: "Đi đi, chúng ta hiện tại sẽ đến đó ngay."

Cả đời này ông ta cũng không nghĩ tới, thậm chí có một ngày sẽ dùng tới con nhóc Chiêu Đễ này nói giúp.

Sau lần trước, bác cả Minh cũng không dám giở trò xảo quyệt nữa, cầm chìa khóa mở cái khóa lớn bằng đồng thau, lập tức đẩy cửa đi vào.

"Cô cũng thấy, tuy rằng chúng tôi xây nhà cùng một chỗ, nhưng là nhà em tôi so với nhà chúng tôi tốt hơn nhiều, gạch xanh ngói xanh tường trắng, ngay cả trong phòng đều được trang hoàng đơn giản."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tiến vào, lập tức an tĩnh đánh giá, là nhà trệt truyền thống, bởi vì vài năm không có người ở, cho nên thoạt nhìn có chút nghèo túng, thế nhưng nền tảng vẫn tốt.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào, bác cả Minh đoán không ra cô đang nghĩ gì, chỉ có thể kiên trì tiếp tục: "Nhà này ban đầu chỉ có ba phòng, sau đó em trai tôi phát tài, dựa trên cơ sở vốn có xây thành sáu phòng, hơn nữa cũng san phẳng khối đất trước nhà, cô đều thấy đấy, trước sau cộng lại có hơn ba trăm mét vuông."

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Hơn ba trăm mét vuông?"

Cô nhìn nhiều nhất có một trăm mét vuông, thật sự là phần sân trước nhà không tính là lớn.

Vừa nghe cô hỏi, bác cả Minh trong lòng lập tức trỗi lên một sự tự tin không tên: "Hai người đi theo tôi."

Ông ta đẩy một cánh cửa ra, tiếp theo chính là một hành lang dài, đi vào bên trong, lại thêm ba phòng nhà trệt, tương đương với nói là chia ra sân trước sân sau, chỉ là từ vị trí cửa chính không lộ ra.

"Em trai của tôi nói là dựa theo bố cục trước kia người nhà giàu người ta xây nhà, nó nói đây là cái gì ý nhỉ?"

Minh Chiêu Đễ trí nhớ tốt, cô bổ sung một câu: "Một sân hai cửa."

Lúc trước lúc chú ba gửi tiền về xây nhà, khi đó cô ấy mới mười bốn tuổi, vô cùng hâm mộ, mỗi ngày đều ghé qua cửa nhà người ta xem, vì thế cô ấy cũng nhớ không ít chuyện.

Được nhắc nhở như vậy, bác cả Minh nhất thời gật đầu: "Đúng đúng đúng, đây là một sân hai cửa."

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới trong phòng này, còn có một không gian khác, kết cấu tính toán tỉ mỉ như vậy, có chút giống như là tứ hợp viện ở Bắc Kinh.

"Nhà đẹp như vậy, em trai của ông đi Hương Giang không trở về, sao ông không dọn vào ở?"

Lần này đã hỏi trúng tim bác cả Minh, ông ta cũng muốn, thế nhưng ông ta không dám, em trai của ông ta có thể lăn lộn ở Hương Giang, người thấy m.á.u thành quen, thủ đoạn tàn nhẫn.

Biết được ông ta có suy tính này, em trai lập tức hời hợt hỏi ông ta một câu: "Anh hai, anh muốn chân, hay là muốn nhà ở? Nếu muốn căn nhà này, em đánh gãy hai chân anh ném anh vào, căn nhà này tự nhiên sẽ thuộc về anh."

Cho dù là đã qua nhiều năm, bác cả Minh cũng nhớ rất rõ, ánh mắt lúc ấy của em trai nhìn ông ta, ý vị thâm trường quét qua hai chân của ông ta.

Cái cảm giác sởn gai ốc này, để cho ông ta đến nay hồi tưởng lại, cũng vẫn là nghĩ mà sợ không thôi.

Chỉ là lời này ông ta cũng khó nói, ông ta chỉ có thể biểu diễn một màn tình cảm anh em keo sơn gắn bó: "Chúng tôi là anh em ruột, sao tôi có thể cướp nhà của em trai tôi chứ?"

Thẩm Mỹ Vân nghe xong cũng không vạch trần đối phương, mà khen tặng một câu: "Đồng chí Minh, ông đúng là anh trai tốt nhất thiên hạ."

Cô vừa nói, trên mặt bác cả Minh nóng bỏng, ông ta luôn cảm thấy đối phương là đang trào phúng ông ta, nhưng ông ta lại tìm không thấy chứng cớ.

"Mở cửa ra, tôi xem bên trong phòng."

Cũng may Thẩm Mỹ Vân rất nhanh lại phân tán sang chuyện khác, điều này làm cho bác cả Minh nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cầm chìa khóa, lần lượt mở cửa ra.

Căn phòng này cũng không tồi, bên trong đều lót mặt đá trên sàn, mặt tường thì quét sơn màu xanh lá cây thịnh hành hiện tại, cao chừng nửa người, mặt trên là mặt tường màu trắng, còn làm đường thạch cao.

Ở vị trí mặt tường chính của nhà chính, đặt một cái gương lớn chừng một bức tường, là loại gương nền xanh, soi không rõ lắm, bên cạnh treo một bức tranh.

Thoạt nhìn phía sau mới là nhà chính, phía trước thì dùng để chiêu đãi khách đến nhà.

Một gian nhà chính, ba gian phòng ngủ, phòng ngủ sau lớn hơn cái trước, Thẩm Mỹ Vân nhìn rất hài lòng.

Cô hỏi một câu: "Nhà này bán thế nào?"

Bác cả Minh thấy cô thích, lúc này vui vẻ, trực tiếp báo giá: "Tám ngàn đồng."

Thật ra không phải, em trai của ông ta báo giá là bốn ngàn, thế nhưng lúc ấy đối phương hứa hẹn, bán đi chia cho ông ta một nửa, ông ta lập tức trực tiếp tăng gấp đôi.

Như vậy, trong tay ông ta có bốn ngàn.

Minh Chiêu Đễ nghe được cái giá này, cô ấy hít sâu một hơi: "Bác cả."

Cô ấy còn chưa nói xong, chú Minh đã trừng mắt nhìn cô: "Câm miệng, người lớn nói chuyện trẻ con đừng mở miệng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là đồ ăn trong móc ngoài, ngay cả người một nhà và người ngoài cũng không phân biệt được. Minh Chiêu Đễ bị quát lớn, sắc mặt lúc này đỏ bừng, xấu hổ quẫn bách hận không thể tìm một khe đất chui vào.

Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, giọng điệu của cô hơi lạnh lùng: "Không có Minh Chiêu Đễ, tôi sẽ không mua nhà của nhà họ Minh."

Cô vừa dứt lời, sắc mặt bác cả Minh cứng đờ, lúc này lại xoa dịu Minh Chiêu Đễ: "Chiêu Đễ, bác cả không có ý mắng cháu, cũng chỉ là cảm thấy..."

Cảm thấy cái gì, ông ta lại giải thích không rõ ràng, bởi vì giải thích như thế nào đều không thích hợp.

Minh Chiêu Đễ có Thẩm Mỹ Vân làm chỗ dựa, lá gan cô ấy cũng lớn hơn một chút: "Bác cả, đây là bà chủ của em gái cháu, không phải người ngoài, nếu bác báo giá cao như vậy, cháu sẽ lập tức để cho bà chủ Thẩm đi xem nhà của bà Trịnh, nhà của bà Trịnh mới chỉ một ngàn đồng."

Cái này...

Chú Minh vừa nghe lời này, mí mắt nhảy dựng: "Cháu nói bậy bạ gì vậy, nhà của bà Trịnh cháu rất nguy hiểm, ngói cũng không tốt, bà ấy có thể so với nhà chú ba cháu sao?"

"Thế nhưng giá cả..."

Suy cho cùng ông ta là sợ Thẩm Mỹ Vân rời đi, cho nên lập tức chủ động hạ giá: "Bà chủ Thẩm, Minh Chiêu Đễ nói cô là người một nhà, vậy tôi giảm cho cô một ngàn đồng là được rồi, bảy ngàn đồng cô xem được không thì mua."

Người này còn đang giở trò xảo quyệt.

Thẩm Mỹ Vân như cười như không: "Đồng chí Minh có biết nhà ở gần phố Cao Đệ bán thế nào không?"

Bác cả Minh làm sao biết chuyện này?

Thế nhưng ông ta cũng biết phố Cao Đệ phồn hoa, lúc trước phố Cao Đệ so với Sa Hà bọn họ không khá hơn chỗ nào đâu, về sau đột nhiên trở thành thành phố buôn bán, hộ gia đình ban đầu cũng theo nước lên thì thuyền lên, đều biến thành người có tiền.

Thấy bác cả Minh không trả lời.

Thẩm Mỹ Vân không chút để ý nói: "Đường Cao Đệ có vài căn nhà lớn như vậy, cũng mới bảy ngàn đồng, Sa Hà là nơi hẻo lánh như vậy, ông cũng muốn bảy ngàn? Xem ra thật sự là coi tôi như rác đến làm thịt." Thẩm Mỹ Vân đứng dậy, nói với Minh Chiêu Đễ: " Chiêu Đễ, chúng ta đi."

Cô một lời không hợp lập tức muốn rời đi.

Điều này làm cho đầu bác cả Minh như muốn nổ tung: "Đừng đừng đừng, giá cả dễ thương lượng, giá cả dễ thương lượng."

Căn nhà này bán được nửa năm không bán được, cứ tiếp tục như vậy, sợ là em trai của ông ta không hài lòng với ông ta.

"Cô muốn trả bao nhiêu?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại một câu: "Ông đưa ta một cái giá thật sự, nếu là vẫn khoác lác thùng rỗng kêu to như lúc trước, cho dù tôi đi mua nhà xuống cấp, cũng sẽ không mua nơi này."

Dù sao, không ai nguyện ý tiêu tiền để bị người ta đùa giỡn như khỉ.

Cô vừa nói, sắc mặt bác cả Minh xanh trắng một trận, ông ta rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cắn răng: "Năm ngàn, năm ngàn."

Thấy Minh Chiêu Đễ còn muốn mở miệng.

Lúc này ông ta bổ sung: "Cô trả năm ngàn, khối đất phía sau, tôi cũng bán cho cô."

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân vui vẻ, trên mặt cũng không động thần sắc: "Khối đất đó cũng có thể bán sao?"

Cô nhớ hình như không được.

Bác cả Minh: "Có thể, tôi có thể viết cho cô một tờ giấy nhượng bộ từ thôn ủy, đến lúc đó thôn ủy nhận cô là chủ nhà, khối đất kia tự nhiên cũng là của cô."

So với phòng ở, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên thích hơn.

Đất ở Dương Thành ở tương lai chính là đáng giá vạn tệ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-850.html.]

Thẩm Mỹ Vân: "Dẫn tôi đi xem."

Thấy cô động tâm, Minh Chiêu Đễ muốn há miệng nói khối đất đó không đáng tiền, mảng lớn đất hoang cũng không ai nguyện ý trồng.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với cô ấy: "Có được hay không tạm thời không nói, đi xem trước rồi nói."

Thấy trong lòng cô có tính toán, Minh Chiêu Đễ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bác cả Minh không thấy một màn như vậy, ông ta chỉ một lòng nghĩ, mảnh đất rách nát kia cũng có thể bán đi một ngàn đồng, như vậy chia tới tay ông ta có thể có hai ngàn rưỡi.

Hai ngàn rưỡi này để cho ông ta đi kiếm thì phải kiếm bao nhiêu năm?

Vì có thể bán nhà đi, thứ ông ta để lại cho mình, cũng không chút nương tay.

Sau khi dẫn đám người Thẩm Mỹ Vân ra cửa sau, chính là một mảng lớn đất trống, chỉ là bởi vì chú ba Minh đến Hương Giang, phần đất trống này cũng bỏ hoang.

Thẩm Mỹ Vân liếc mắt một cái quét qua, cảm giác ít nhất có hơn một mẫu đất, so với chỗ ở kia rộng hơn nhiều.

Bác cả Minh bên cạnh sợ Thẩm Mỹ Vân ghét bỏ đất này ít, không chịu bỏ tiền ra, ông ta nói ngay: "Khối đất này khoảng hơn một mẫu đất, nếu cô chịu mua nhà, khối đất này tôi sẽ tặng luôn cho cô."

Thẩm Mỹ Vân thật sự thích mảnh đất này.

Không nói giá trị tương lai, chỉ nói để cho các chiến hữu kia vào ở, ăn uống vệ sinh cũng cần, nếu trông cậy vào việc mua thức ăn, những người này đều là người ăn thùng uống vại, vậy phải bao nhiêu mới có thể lấp đầy no bụng?

Nếu có nơi này thì khác.

Nếu có thể trồng rau, trên cơ bản là đủ chi tiêu hằng ngày, hơn nữa trong tương lai, nơi này vững vàng bị phá bỏ và dời đi nơi khác, trước khi phá bỏ và dời đi nơi khác đã xây được tám tòa nhà là ít.

Chỉ bằng mảnh đất này, đã hoàn thành một mục tiêu nhỏ, là thuần túy đi nằm thắng của cô.

Thế nhưng, thương nhân chính là thương nhân, thương nhân không thích bị người ta coi như heo mập làm thịt.

Cho dù là coi trọng căn nhà này, trên mặt Thẩm Mỹ Vân vẫn là không có bất kỳ biểu tình gì: "Ông nói mua nhà sẽ được tặng mẫu đất nayc, bao nhiêu tiền?"

Bác cả Minh lo sợ bất an: "Năm ngàn."

Ông ta cũng không biết tại sao, bị Bà chủ Thẩm này lúc trước doạ nạt mấy câu, có chút sợ hãi cô.

Thẩm Mỹ Vân: "Bao nhiêu?"

Cô vừa hỏi, bác cả Minh nhất thời ỉu xìu: "Bốn ngàn năm."

Lại chủ động hạ năm trăm.

Thẩm Mỹ Vân thấy tốt lập tức chốt, cũng không đẩy người xuống hố nước nữa.

"Tôi có một điều kiện."

Bác cả Minh còn đang sững sờ, rất nhanh lập tức phản ứng lại: "Cô nói đi cô nói đi. l

Đây là đối phương đồng ý mua rồi sao?l

Thẩm Mỹ Vân: "Viết một tờ giấy cam đoan, bảo đảm nhà và đất này trong tương lai bất kể tốt xấu thế nào, đều không liên quan gì đến người bán."

Dương Thành chú ý quan hệ dòng họ, điều Thẩm Mỹ Vân lo lắng chính là cô hiện tại dù đã mua, tương lai nếu nơi này bị phá bỏ và dời đi nơi khác, đến lúc đó nếu thu hồi theo dòng họ, cô là người ngoài, cũng không thể tránh được.

Lần này làm khó bác cả Minh rồi.

"Tôi viết được không?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi muốn chủ nhà tự viết."

Cô mua nhà, mặc kệ mua nơi nào, đều sẽ có này một tờ giấy cam đoan, Thẩm Mỹ Vân không muốn tương lai cãi cọ, tất nhiên muốn giải quyết triệt để.

Bác cả Minh gãi tóc: "Nhưng em trai tôi đang ở Hương Giang mà."

Nhất thời không về được.

"Tôi không vội, ông hỏi trước, thương lượng xong sẽ để Minh Chiêu Đễ tìm tôi."

Cô tính toán, phòng thuê lúc trước, miễn cưỡng còn có thể ở được vài người.

Dù sao Quý Trường Tranh bên kia còn chưa đưa người đến nhanh như vậy.

Bác cả Minh: "Cô để tôi suy nghĩ một chút."

Chờ sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, bác cả Minh do dự một chút, vẫn bấm số điện thoại ở Hương Giang xa xôi, bên kia tiếp điện thoại nói ra câu đầu tiên là: "Không phải tôi đã nói, nếu không có việc gấp, không được gọi vào số điện thoại này sao?"

Là chú ba Minh, tên là Minh Gia Đống.

Bác cả Minh sắc mặt phát khổ: "Anh cũng không muốn gói, Gia Đống, đây là không có cách nào."

"Căn nhà kia của chú có người nguyện ý mua, đối phương ra giá bốn ngàn năm." Ông ta vốn định nói bốn ngàn, nhưng nghĩ lại, nếu ông ta nói bốn ngàn, đến lúc đó khi Gia Đống trở về ký tên với bà chủ Thẩm vẫn sẽ bại lộ, dưới tình huống như vậy, Gia Đống sợ là lại tức giận.

Minh Gia Đống không nghĩ tới, căn nhà kia của anh ta còn có người nguyện ý ra bốn ngàn năm.

Anh ta ngay lập tức hỏi: "Anh trực tiếp bán là được, anh tìm tôi làm gì?"

Bác cả Minh: "Đối phương muốn chủ nhà tự mình viết giấy cam đoan, mua chắc rời tay, tương lai nhà này tốt xấu đều không có bất cứ quan hệ gì với chủ nhà cũ."

Minh Gia Đống dù sao cũng là dân trà trộn vào Hương Giang, anh ta nhạy bén nhận thấy được trong này có chút không đúng: "Đối phương tại sao lại đưa ra điều kiện này?"

Bác cả Minh nào biết.

Ông ta suy đoán: "Đối phương là người làm ăn, người làm ăn gian trá cẩn thận, sợ là lo lắng tương lai chúng ta đổi ý liên hợp tông tộc chèn ép người ta."

Thôn của bọn họ, gọi là thôn nhà họ Minh, có một cái từ đường, gọi là tông từ Minh thị.

Nghe lời giải thích này Minh Gia Đống lại tin, anh ta suy tư một chút: "Anh chờ tôi một chút, tôi làm xong việc rồi sẽ trở về."

Sau khi cúp điện thoại, Minh Gia Đống suy nghĩ một chút, chạy đến chỗ quản gia xin nghỉ: "Quản gia Quách, nhà tôi xảy ra chuyện, tôi muốn xin nghỉ hai ngày, trở về một chuyến."

Cái này...

Quản gia Quách nhíu mày: "Anh không phải không biết, còn một tuần nữa là sinh nhật tiểu thư Minh Kiều, bây giờ anh rời đi thật sự không phải lúc."

Minh Gia Đống tỏ thái độ hèn hạ: "Một ngày, một ngày là được, nghỉ một ngày tôi lập tức đi về."

Người khác đều nói, anh ta ở Hương Giang kiếm nhiều tiền, trên thực tế chỉ có chính anh ta mới biết được, hắn là một di dân trái phép, người Hương Giang khinh thường anh ta, anh ta thật vất vả lăn lộn ở nhà họ Quách thành đội trưởng an ninh.

Đón vợ con tới, nhưng muốn sống ở Hương Giang thật tốt, thật sự là không dễ dàng, tiền thuê nhà mỗi tháng đều phải tốn một số tiền lớn. Nếu là bán nhà cũ ở Dương Thành đi, gom góp một chút, nói không chừng có thể mua một căn nhà ở Hương Giang, nhà anh ta cũng không cần thuê phòng nữa.

Quản gia Quách nhíu mày: "Vậy thì một ngày, đã nói rồi, mặc kệ anh làm như thế nào, có thể trở về hay không, đều phải có mặt."

Minh Gia Đống gật gật đầu, lập tức đi đến phòng giúp việc thu dọn đồ đạc.

Quản gia Quách vẫn luôn khinh thường người di dân trái phép như anh ta, mắng một câu xui xẻo, quay đầu đã bị Liễu Bội Cầm chuẩn bị ra cửa đụng phải.

"Quản gia Quách làm sao vậy?"

Liễu Bội Cầm thuận miệng hỏi một câu, Quách quản gia là tay chân thân tín của Quách Trung Minh, theo ông ta hai mươi năm, cho nên Liễu Bội Cầm rất kính trọng ông ta.

Quản gia Quách thái độ cung kính hô một tiếng: "Phu nhân. Là tên nhập cư trái phép Minh Gia Đống kia, nói là trong nhà đã xảy ra chuyện, phải chạy về Đại Lục. Tôi cho anh ta thời gian một ngày, để anh ta trở về xử lý xong mọi chuyện, tối mai trở về."

Lời này vừa nói, trái tim Liễu Bội Cầm đập thình thịch, bó hoa trong tay cũng siết chặt thêm vài phần: "Di cư từ Đại Lục?"

Trong thời gian dài như vậy, bà ấy đã để cho quản gia Lý đi Đại Lục tìm người, kết quả đã liên lạc được với em gái của bà ấy, hơn một năm nay, cũng không có động tĩnh gì.

Ngay cả số điện thoại của Hướng Phác cũng không lấy được, chứ đừng nói là gặp mặt.

Chuyện này thật đúng là quản gia Quách không biết, ông ta sửng sốt: "Cái này tôi không biết, thế nhưng, nếu phu nhân muốn biết, tôi có thể gọi Minh Gia Đống tới báo cáo cho ngài một chút."

Liễu Bội Cầm thiếu chút nữa đã đồng ý, nhưng bà ấy biết không thể, bà ấy chân trước đi tìm Minh Gia Đống, chân sau Quách Trung Minh sẽ biết. Quách Trung Minh không hy vọng bà ấy liên lạc với Ôn Hướng Phác. Đối với Quách Trung Minh mà nói, đây là phương thức duy nhất để bà ấy xóa đi quá khứ.

Bà ấy cố nén lời đến bên miệng, lắc đầu: "Không cần, tôi thuận miệng hỏi thôi. Ông lui xuống đi."

Quản gia Quách cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu, đi bận rộn chuyện của mình.

Liễu Bội Cầm nhìn ông ta rời đi, thuận tay cầm một cái rổ, tiếp tục cắt hoa ở trong vườn hoa, cắt được một nửa, trực tiếp đi đến chỗ đội trưởng đội an ninh. Khi bà ấy đến, bà ấy gõ cửa.

Minh Gia Đống đang thu dọn đồ đạc, đây là ký túc xá của anh ta, nếu không phải lúc trực, anh ta sẽ trở lại căn nhà mình thuê. Chỉ là, thu dọn một lúc lâu Minh gia Đống phát hiện, mặc kệ anh ta thu dọn cái gì trở về, đều không tiện. Đang lúc anh ta do dự, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, khi anh ta mở cửa nhìn thấy người tới, Minh Gia Đống nhất thời bất ngờ: "Phu nhân?"

Anh ta là đội trưởng đội an ninh nhà họ Quách, trách nhiệm chủ yếu chính là bảo vệ Quách Trung Minh, Liễu Bội Cầm, cùng với Quách Minh Kiều. Liễu Bội Cầm quét mắt nhìn chung quanh, chú ý tới không ai nhìn bên này, bà ấy lập tức đi vào từ khe cửa, đóng cửa lại. Hành động này của bà ấy khiến Minh Gia Đống nhất thời kinh ngạc.

"Phu nhân, làm sao vậy?"

Trái tim anh ta đập thình thịch, phu nhân cho dù đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn rất xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều có tuyệt sắc phong tình.

Chỉ là...

Anh ta có vợ rồi.

Liễu Bội Cầm cũng không biết, mấy chục giây này, Minh Gia Đống lại suy nghĩ lung tung như vậy.

Liễu Bội Cầm nói thẳng: "Cậu muốn về Đại Lục sao? Về như thế nào?"

Minh Gia Đống do dự, rốt cuộc không giấu diếm: "Tôi đi thuyền trở về." Ở bên ngoài anh ta rất an phận, nhưng ở trước mặt chủ nhân, lại càng thêm nghe lời.

"Vậy cậu giúp tôi tìm một người."

Khi Liễu Bội Cầm nói ra lời này, Minh Gia Đống có chút bất ngờ: "Tìm ai?"

Liễu Bội Cầm không nói thẳng, mà nhìn kỹ anh ta một lát, hỏi một vấn đề không liên quan đến chuyện đang nói: "Cậu lúc trước là ai tuyển vào?"

Câu hỏi này Minh Gia Đống không hiểu, nhưng đối mặt với chủ nhà không thể nói dối, đây là quy định anh ta tiếp nhận được từ ngày đầu tiên tiến vào.

Cho nên, Minh Gia Đống cũng không nói dối: "Quản gia Quách."

Lúc trước anh ta mới từ Bằng Thành nhập cư trái phép đến Hương Giang, lang thang ở đầu đường, mắt thấy lúc sắp bị c.h.ế.t đói, được quản gia Quách nhặt về, chỉ là ngay từ đầu anh ta không được làm đội trưởng bảo an.

Về sau anh ta cũng đúng là một thanh đao lưu loát, giúp quản gia Quách xử lý qua vài người, lúc này mới xem như trở thành một thanh đao đắc thủ nhất của quản gia Quách.

Thậm chí, ngay cả thân tín cũng không bằng.

Nếu anh ta có thể trở thành thân tín của quản gia Quách, cũng không đến mức ở Hương Giang nhiều năm như vậy ngay cả một căn nhà cũng không mua nổi, vẫn để vợ con đi theo anh ta thuê phòng ở thế này.

Liễu Bội Cầm nhạy bén nhận ra vấn đề, bà ấy cười cười: "Quản gia Quách kia chắc chắn đối xử với cậu rất tốt, ông ấy mua cho đứa cháu trai một tòa nhà ở Tiêm Sa Chủy, không biết có mua cho cậu không?"

Lời này như chọc vào tim anh ta.

Cháu trai quản gia Quách, Minh Gia Đống cũng quen biết, đối phương chính là một vật trang trí, ngay cả mưu lực cũng không bằng một nửa anh ta, nhưng dựa vào cái gì đối phương lại có nhà ở?

"Không à?"

Thấy Minh Gia Đống không nói lời nào.

Loading...