Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 841

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:36
Lượt xem: 55

Diêu Chí Anh phì cười, đưa tay xoa mặt cậu ấy: "Lúc trước còn mạnh miệng bảo muốn ly hôn với em nữa mà."

Bị xoa mặt, Kim Lục Tử vẫn không nói gì.

Quyết thì quyết, nhưng đến lúc chuyện thật sự xảy ra, trong miệng Kim Lục Tử như ngậm phải hoàng liên, đắng đến mức không nói nên lời.

Cậu ấy cũng biết, buông tay là đúng, nhưng nhìn thấy nụ cười tươi của vợ, lại buồn đến muốn khóc.

Diêu Chí Anh khoanh tay trước ngực, cười ha ha: "Em biết ngay anh là kẻ khẩu thị tâm phi mà."

"Đến lúc em đòi ly hôn, ngớ người luôn phải không?"

"Thôi được rồi." Thấy Kim Lục Tử sắp khóc đến nơi, Diêu Chí Anh không trêu cậu ấy nữa: "Em đã hỏi Mỹ Vân, chị ấy đã nghĩ ra một cách hay."

Kim Lục Tử lập tức quay phắt đầu lại: "Cách gì?"

Thái độ phấn khích đó lại làm Diêu Chí Anh cười khẽ: "Mỹ Vân bảo chúng mình tạm ly hôn trước, để em lấy được giấy báo về thành phố, rồi anh và Kim Bảo cùng theo em về Bắc Kinh."

"Không có hộ khẩu cũng không sao, anh là người làm ăn, đi khắp nơi mà. Về công việc thì càng không phải lo, mình tự kinh doanh kiếm tiền, không cần trông chờ vào đơn vị nuôi."

"Chị ấy còn bảo, anh về Bắc Kinh với em rồi thì chúng ta có thể tìm cơ hội để tái hôn."

Là người làm ăn, Kim Lục Tử vốn nhạy bén và lanh lợi, được Thẩm Mỹ Vân gợi ý một chút, đầu óc cậu ấy cũng sáng ra phần nào.

Cậu ấy đi đi lại lại trong nhà, suy ngẫm.

"Để anh suy nghĩ đã."

Diêu Chí Anh cũng không quấy rầy cậu ấy, mà tự mình đến nhà trẻ để đón con.

Khi cô ấy đưa Tiểu Kim Bảo về, Kim Lục Tử đã suy nghĩ xong: "Chúng ta ly hôn trước. Em về Bắc Kinh trước, anh và Kim Bảo sẽ tìm em sau."

Diêu Chí Anh cụp mắt: "Anh Lục, anh đã nghĩ kỹ chưa? Vậy là anh sẽ phải bỏ thị trường Mạc Hà đó."

Còn thị trường bên ngoài cậu ấy đang gây dựng nữa.

Kim Lục Tử lắc đầu: "Không đâu."

Diêu Chí Anh nhìn cậu ấy đầy khó hiểu.

"Anh không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, ban đầu chỉ là người di cư mù quáng, nên anh ở Bắc Kinh không lâu, vừa hay bên Mạc Hà này có thể tiếp tục kinh doanh."

"Không tiện bằng trước thôi."

Nhưng có được, có mất, so với trước thì đây đã là phương án mỹ mãn rồi.

Diêu Chí Anh cũng cảm thấy cách này khả thi: "Vậy trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi."

Hai người bọn họ hành động rất nhanh, trước tiên đến phòng dân chính làm thủ tục ly hôn. Diêu Chí Anh cầm giấy chứng nhận ly hôn đến đội sản xuất, tìm bí thư chi bộ cũ xin giấy chuyển hộ khẩu về thành phố.

Chỉ là, khi Diêu Chí Anh đi tìm bí thư chi bộ cũ, bí thư chi bộ muốn nói mà không nói: "Thanh niên trí thức Diêu, tuy tôi không nên nói, nhưng người yêu của cô đúng là một người tốt."

Cô ấy rời đi như vậy, e là tương lai sẽ hối hận.

Diêu Chí Anh cầm tờ giấy trong tay, mỉm cười: "Tôi biết ý của ngài, tôi về Bắc Kinh trước, đến lúc đó người yêu của tôi và con tôi sẽ cùng nhau trở lại Bắc Kinh để tìm tôi."

Bí thư chi bộ không biết có tin lời này hay không.

Đối với những thanh niên tri thức hồi hương, đã có không ít người nói thế, nhưng không có ai quay lại cả.

Bí thư chi bộ thở dài, cuối cùng ông ấy không nói thêm gì nữa.

Đến khi Diêu Chí Anh đi rồi, bà cụ Hồ hỏi ông ấy: "Ông không tin lời của thanh niên trí thức Diêu à?"

Bí thư chi bộ lắc đầu: "Khó lường nhất chính là lòng người."

"Bất kể là ai khi trở về thành thị, nhìn thấy thế giới hoa lệ, muốn họ quay trở lại vùng núi nghèo hẻo lánh này, khó, rất khó."

Ông ấy khoanh tay, bước đi trong sân, nhìn dáng vẻ đó cũng già yếu đi nhiều.

Thanh niên trí thức Diêu không phải là cặp đôi đầu tiên.

Cũng sẽ không phải là cặp đôi cuối cùng.

*

Có giấy chuyển hộ khẩu về thành phố rồi, sau đó mọi việc đều suôn sẻ, Diêu Chí Anh khôi phục tình trạng độc thân, nộp lên mọi thủ tục, hầu như không gặp bất cứ trở ngại nào cũng đã được giải quyết.

Ba ngày sau, Diêu Chí Anh thu dọn hành lý, cô ấy về Bắc Kinh trước, Kim Lục Tử và Tiểu Kim Bảo, cùng Diêu Chí Quân đến tiễn cô ấy.

Vì đã biết trước tình hình, nên cảm xúc của ba người tương đối ổn định.

Diêu Chí Anh nói với họ: "Chị trở về thăm dò tình hình trước, xem thử nhà mình trước kia còn đòi lại được không."

"Nếu không đòi lại được, chị sẽ tìm một chỗ ở trước, sau khi ổn định, em và anh rễ hãy trở về."

Chỉ còn hơn một tháng nữa là Diêu Chí Quân thi đại học, hiện tại cũng không đi được, theo lý thì Diêu Chí Anh không thể rời đi lúc này, nhưng cô ấy về thăm dò trước, thu xếp ổn thỏa mọi thứ ở Bắc Kinh.

Như vậy sau này Diêu Chí Quân mới có chỗ dựa vững chắc.

Diêu Chí Quân gật đầu. Cậu bé đến đây chỉ để tiễn chị gái đi. Mặc dù đang trong giai đoạn ôn thi đại học để thi lại lần thứ ba, nhưng Diêu Chí Quân vẫn luôn dành thời gian cho chị gái.

Áp lực học tập không hề nhỏ, nhưng cậu bé biết rằng đây là cơ hội duy nhất để vào Đại học Y khoa Bắc Kinh.

"Chị đi đường cẩn thận nhé."

Diêu Chí Anh gật đầu, rồi cúi đầu nhìn Tiểu Kim Bảo, vì đã dặn dò trước nên Tiểu Kim Bảo không khóc, chỉ ôm lấy chân Diêu Chí Anh: "Mẹ, mẹ, mẹ mau trở về thăm con nhé."

Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử thường xuyên đi làm ăn xa nên ít khi ở nhà, Tiểu Kim Bảo cũng đã quen rồi.

Diêu Chí Anh hôn lên má Tiểu Kim Bảo, rồi mới rời đi cùng mẹ con bà cụ Hồ.

Đến khi cô ấy đi rồi.

Diêu Chí Quân cất sách vở đi, cậu bé mười tuổi, cằm đã có chút râu quai nón: "Anh rể, anh không sợ chị em không trở về sao?"

Đây là lần đầu tiên Diêu Chí Quân gặp một người chồng sẵn sàng để vợ, một thanh niên trí thức, trở về quê hương.

Kim Lục Tử nhướn mày, vỗ nhẹ vào đầu Diêu Chí Quân một cái: "Nếu cô ấy không quay về thì anh không biết đi tìm à?"

"Huống hồ, chị em là người thế nào, anh còn không biết nữa sao?"

"Anh còn tin cô ấy, vậy mà em lại không tin à?" Nói xong, Kim Lục Tử lại vỗ nhẹ vào đầu Diêu Chí Quân, thế là cậu bé đành im thin thít.

Xem ra cậu bé đúng là lo chuyện bao đồng rồi.

*

Nhóm thanh niên trí thức đầu tiên trở về Bắc Kinh là Tào Chí Phương và Hồ Thanh Mai. Sau khi xuống ga xe lửa, Tào Chí Phương chia tay Hồ Thanh Mai.

Hồ Thanh Mai muốn về nhà.

Còn Tào Chí Phương thì đi thẳng đến gặp Thẩm Mỹ Vân. Cô ta chẳng có quan hệ tốt hay xấu gì với gia đình, cô ta chỉ biết có một điều rằng, lúc này nếu về chắc chắn sẽ không được gia đình chào đón, ngược lại còn phá vỡ sự cân bằng.

Đã thế, về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn hơn là đi theo Thẩm Mỹ Vân kiếm tiền.

Chia tay Hồ Thanh Mai, Tào Chí Phương cầm theo địa chỉ Thẩm Mỹ Vân đưa, đi thẳng đến đó. Khi đến nơi, Thẩm Mỹ Vân không có nhà, chỉ có Trần Thu Hà.

Trần Thu Hà sắp xếp cho cô ta ở lại trước nhưng Tào Chí Phương từ chối: "Dì Trần ạ, cháu đã tìm được nhà trọ rồi, tối sẽ đến đó nghỉ. Cháu đến đây trước là để tìm Mỹ Vân, xem công việc thế nào."

Chờ đến khi mọi chuyện ở đây ổn thỏa, cô ta sẽ đến phòng thanh niên trí thức và ủy ban phường giải quyết chuyện hộ khẩu.

Thấy cô ta kiên quyết như thế, Trần Thu Hà cũng không miễn cưỡng, bà ấy vào nhà nấu cho Tào Chí Phương một bát mì Dương Xuân. Lần này, Tào Chí Phương cũng không khách sáo.

Chiều hơn một giờ, Thẩm Mỹ Vân về tới. Nghe tin Tào Chí Phương đã quay lại, cô giao lại việc ở quán ăn, rồi lập tức về nhà.

Gặp lại Tào Chí Phương, Thẩm Mỹ Vân cũng có chút xúc động, cô tiến lên ôm chặt lấy cô ấy."Chào mừng về nhà."

Tào Chí Phương thấy mắt mình nóng lên, mũi cay cay: "Vâng."

Tình cảm giữa những thanh niên trí thức rất khác biệt. Họ cùng nhau trải qua gian khổ và khó khăn. Trong khoảng thời gian gian khổ ấy, họ nương tựa vào nhau.

Giờ đây, mây đen đã tan, trăng lại sáng, được đoàn tụ ở Bắc Kinh, cảm giác này quý giá hơn bất cứ điều gì.

Một lúc sau.

Thẩm Mỹ Vân buông cô ta ra, rồi kéo cô ta ngồi xuống: "Giờ cô định thế nào?"

Tào Chí Phương: "Đi theo cô thôi."

Cô ta cũng là người thẳng tính, nên cứ tuôn ra như thế: "Tôi định đến đây xác nhận công việc trước, rồi cầm giấy chuyển hộ khẩu về đến phòng thanh niên trí thức và ủy ban phường"

Thẩm Mỹ Vân: "Nghỉ ngơi chút đã rồi tính? Mai tôi đưa cô đến quán ăn coi thử?"

Tào Chí Phương lắc đầu."Thôi, trên xe tôi ngủ ngon lắm rồi, hay cô đưa tôi đi coi luôn đi?"

Cô ta thật sự không muốn lãng phí dù chỉ một phút nào.

Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được."

Đợi Tào Chí Phương cất đồ đạc xong, cô dẫn cô ấy đến Ẩm Thực Lỗ. Lúc này đã hơn hai giờ chiều, đã qua giờ cao điểm của quán ăn.

Nên số người ăn uống trong quán không nhiều.

"Quán này cô mở á?"

Cuối cùng thì Tào Chí Phương cũng không nhịn được mà hỏi.

Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không tính là tôi mở, là hợp tác với người khác."

Mắt Tào Chí Phương sáng lên: "Tôi biết ngay ôm đùi cô là đúng mà." Cô ta xán lại ôm lấy Thẩm Mỹ Vân: "Không được, sau này tôi phải theo cô ăn ngon uống sướng."

Thẩm Mỹ Vân: "Thôi đừng."

"Để vào đây cô vẫn phải bị kiểm tra như mọi người thôi, người có năng lực mới có thể ứng cử vị trí quản lý."

Thực ra ngay từ đầu cô đã định hướng cho Tào Chí Phương chức quản lý, nhưng trong quán ăn còn có những người phục vụ khác, Thẩm Mỹ Vân nghĩ vẫn nên công bằng thì hơn.

Tào Chí Phương nhướn mày: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm cô mất mặt đâu."

Thẩm Mỹ Vân biết tính Tào Chí Phương, háo thắng, cầu tiến, những người như vậy trên thương trường mới dễ thành công.

Cô dẫn cô ấy lên tầng ba xem hết một lượt, rồi mới nói: "Tóm lại, tình hình cơ bản là vậy đó, chờ đến khi cô giải quyết xong hộ khẩu các thứ thì có thể đến làm ngay."

Tào Chí Phương ước gì được ôm Thẩm Mỹ Vân và hôn lên má cô thật mạnh.

"Tôi thấy cô còn thương tôi hơn cả mẹ ruột ấy."

Mẹ ruột còn chẳng thương cô ta đến thế.

Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn cô ta: "Tôi không có đứa con gái lớn tướng như cô đâu."

Tào Chí Phương chẳng tỏ vẻ tức giận, chỉ há to miệng cười ngốc.

Sau khi bàn bạc xong công việc, Tào Chí Phương xách hành lý đến phòng thanh niên trí thức để hoàn tất các thủ tục, rồi quay lại ủy ban phường để chuyển hộ khẩu đến.

Chỉ là, khi chuyển hộ khẩu, nhất định phải có sự đồng ý của người nhà.

Thực ra, Tào Chí Phương không muốn để ba mẹ biết cô ta đã trở về. Mười năm xa cách, những lần mong ngóng tình thân đếm mãi rồi cũng nhạt.

Nhưng nếu muốn nhập hộ khẩu, cô ta không thể tránh khỏi ba mẹ mình.

Cuối cùng, cô ta cũng liên lạc với ba mẹ, mẹ Tào trông thấy con gái trở về, ôm lấy cô ta mà khóc nức nở. Tào Chí Phương tưởng mình sẽ xúc động nhưng thực ra đó chỉ là sự tê liệt.

Cô ta đã qua cái tuổi trông chờ vào tình cảm gia đình từ lâu rồi.

Một cô gái ba mươi mốt như cô ta, cuộc đời đã đi qua được nửa chặng, cô ta bình thản nói: "Mẹ, con về để nhập hộ khẩu tạm thời thôi."

Câu nói ấy vừa thốt ra, mẹ Tào ngay lập tức nín khóc, bà ta lắp bắp nói: "Sợ là hơi khó đấy."

Khi con gái nhập hộ khẩu về, nhất định sẽ tranh mất công việc của bà ta, khi đó không chỉ con dâu mà cả đứa con gái út cũng sẽ làm loạn lên mất.

Hơn nữa, con gái đã ngoài ba mươi vẫn chưa lấy chồng, về nhà sống thì mất hết cả thể diện nhà họ Tào.

Dù biết thái độ của ba mẹ như vậy nhưng trong lòng Tào Chí Phương vẫn thấy lạnh lẽo: "Con không tranh công việc của mẹ, cũng không về nhà ở, con chỉ nhập tạm hộ khẩu về nhà họ Tào thôi, đợi khi con ổn định công việc bên kia rồi sẽ chuyển hộ khẩu đi."

Nghe vậy, mẹ Tào kinh ngạc thốt lên: "Nhập về tạm thời thôi á? Con tìm được việc rồi sao?" Không phải nói là việc làm ở phòng thanh niên trí thức rất khan hiếm sao?

Thanh niên trí thức từ ngoại tỉnh về Bắc Kinh rất đông, không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ phòng thanh niên trí thức sắp xếp việc làm.

Tào Chí Phương không muốn nói nhiều, cô ta chỉ ừ một tiếng: "Việc làm đã lo xong rồi."

Mẹ Tào muốn hỏi ở đâu, dù sao thì tìm được việc ở Bắc Kinh cũng rất khó khăn.

Tào Chí Phương lảng tránh: "Con chỉ hỏi mẹ một câu, con có thể nhập tạm hộ khẩu về đây không?"

Nếu có thể thì cô ta sẽ nhập, nếu không thì coi như cô ta chưa từng về.

Mẹ Tào lắp bắp: "Chuyện này mẹ phải bàn với ba con, còn có anh trai và chị dâu của con nữa."

Tào Chí Phương nhắm mắt lại: "Con biết rồi."

Cô ta xách hành lý bỏ đi: "Mẹ cứ coi như con đã c.h.ế.t ở Mạc Hà rồi đi."

Chưa từng về nhà.

Mẹ Tào nghe xong, nước mắt tuôn trào, bà ta muốn đuổi theo nhưng đi được nửa đường, sau khi cân nhắc thiệt hơn, thì lại dừng lại.

Bà ta khóc ròng nói: "Chí Phương à, đừng trách mẹ nhẫn tâm, giờ nhà này thực sự không thể thêm một người nào nữa."

Thêm một người nữa vào là lại loạn cả lên.

Mười năm trước, khi Tào Chí Phương lên đường xuống nông thôn, cô ta đã là người bị cả nhà từ bỏ.

Mười năm sau, Tào Chí Phương trở về từ điểm thanh niên trí thức, cô ta vẫn là người bị bỏ rơi.

Tào Chí Phương siết chặt hành lý, nước mắt cứ thế rơi lã chã, đáng lẽ cô ta phải biết trước chứ, nhưng đến tận lúc này, trong lòng cô ta vẫn thấy đau đớn vô cùng.

Cô ta không đi tìm Thẩm Mỹ Vân mà tự mình tìm một nhà khách để trú tạm, may là thủ tục mà phòng thanh niên trí thức làm cho vẫn còn đó.

Nếu không thì cô ta đã chẳng có chỗ để ở rồi.

Ngày hôm sau, khi đến gặp Thẩm Mỹ Vân, Tào Chí Phương đã điều chỉnh lại được cảm xúc: "Mỹ Vân, tôi muốn hỏi là bên quán ăn này có thể nhập hộ khẩu được không?"

Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, hiểu ngay là khi cô ta về nhập hộ khẩu chắc chắn đã gặp trục trặc.

Cô lắc đầu: "Quán ăn này là tư nhân, không phải nhà nước, nên không thể nhập hộ khẩu được." Rồi cô lại bẻ sang hướng khác: "Nhưng mà, cô có thể đến phòng thanh niên trí thức hỏi xem. Tôi nhớ là ở đó có hộ khẩu tập thể, nếu không được thì cô đăng ký hộ khẩu tập thể trước cũng được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-841.html.]

Đó cũng là một cách, Tào Chí Phương gật đầu, giọng hơi buồn: "Hôm nay tôi lại phải xin nghỉ thêm một ngày nữa rồi."

Cô ta cứ tưởng hôm nay có thể đi làm rồi.

Ai ngờ, chính sách cho phép cô ta trở về Bắc Kinh, phòng thanh niên trí thức cũng đồng ý để cô ta về, nhưng cuối cùng lại bị chính những người thân gần nhất cản trở.

"Không sao, không vội trong hai ngày này đâu."

Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng nói với cô ta: "Chí Phương, không liên lạc với người nhà cũng chẳng phải chuyện xấu."

Thấy Tào Chí Phương nhìn mình.

Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu giếm: "Lệ Hoa về đã hai năm rồi, mà chưa từng liên lạc với nhà họ Kiều."

Thậm chí, nhà họ Kiều còn không hề hay biết.

Có những người không xứng làm người nhà.

Nếu đã vậy, chẳng bằng chấm dứt mối quan hệ này đi.

Nghe xong, Tào Chí Phương thì thào: "Cô nói đúng."

"Lệ Hoa còn quyết đoán hơn tôi."

Cô ta vẫn còn nuôi một tia hy vọng, trong khi Kiều Lệ Hoa từ đầu đã nhìn rõ mọi chuyện.

Thẩm Mỹ Vân an ủi cô ta, giọng nhỏ nhẹ: "Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn ở Mạc Hà, giờ về đây là để hưởng cuộc sống bình yên. Trước hết, hãy kiếm tiền, tiền ở trong túi mình mới đáng tin nhất."

Con đẻ, ruột thịt của chính mình.

Còn không bằng mấy đồng tiền trong túi.

Có tiền, ai cũng đối xử tốt với mình, hết tiền, ba mẹ ruột cũng coi thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tào Chí Phương hiểu lý lẽ này, nhưng trước giờ cô ta chưa từng hiểu ra, cô ta xoa mặt: "Phải kiếm tiền, kiếm tiền quan trọng hơn tất cả."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại nhà Thẩm Mỹ Vân lại vang lên.

Thẩm Mỹ Vân thấy lạ, giờ này ai lại gọi điện cho cô chứ?

Cô bắt máy, ra hiệu cho Tào Chí Phương đừng nói gì, vừa cầm ống nghe lên, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vui mừng: "Mỹ Vân, em về Bắc Kinh rồi!"

Cho dù người bên kia không nêu tên, nhưng dựa vào giọng điệu, Thẩm Mỹ Vân cũng đoán ra được người đó là ai.

"Chí Anh?"

Diêu Chí Anh cười ha hả: "Là em đây."

"Em về rồi." Cô ấy lại nhấn mạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà vui mừng: "Em về Bắc Kinh rồi."

Không còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi không thể trở về thành phố được nữa.

Thẩm Mỹ Vân thực sự vui mừng cho cô ấy.

"Vậy đến chỗ chị đi, Chí Phương vừa hay cũng đang ở đây."

Diêu Chí Anh nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Chí Phương cũng về rồi sao?"

Cô ấy tưởng Chí Phương còn phải mất một thời gian nữa mới về, không ngờ cô ta lại về trước cả cô ấy.

Thẩm Mỹ Vân: "Ừ, về trước em hai ba ngày rồi."

Cô nói một địa chỉ: "Em đến luôn đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

"Vừa hay gọi cả Lệ Hoa và Thanh Mai cùng đến."

Như vậy là các nữ thanh niên trí thức của Điểm thanh niên trí thức năm nào đã tụ họp đông đủ.

Chỉ còn thiếu Hồng Đào, nhưng quan hệ giữa Thẩm Mỹ Vân và Hồng Đào không được tốt lắm, vì khi cô ta mới đến Điểm thanh niên trí thức thì Hồng Đào đã lấy chồng là một đội viên trong đội sản xuất.

Sau đó, khi cô rời đi, thì Hồng Đào lại trở về, có thể nói, Thẩm Mỹ Vân và Hồng Đào không phải là chiến hữu cùng chung giường ở Điểm thanh niên trí thức.

Nghe vậy, Diêu Chí Anh không chút do dự đồng ý ngay:

"Em đến ngay đây."

Thẩm Mỹ Vân cho cô ấy địa chỉ Ẩm Thực Lỗ, sau khi cúp máy, Tào Chí Phương liền thò đầu ra hỏi: "Chí Anh cũng về rồi à?"

Lúc đó cô ta đi vội vàng là một chuyện, mặt khác, Diêu Chí Anh không giống cô ta, Diêu Chí Anh đã lấy chồng, sinh con, cuộc sống khá ổn định.

Vì vậy, cô ta không đi hỏi Diêu Chí Anh, dù sao thì có hỏi cũng chỉ thêm phiền phức.

Thừa thải.

Trước câu hỏi của Tào Chí Phương, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Đúng vậy, Chí Anh cũng về rồi."

Tào Chí Phương vỗ tay: "Vậy là đám nữ thanh niên trí thức của Điểm thanh nien trí thức chúng ta đã tụ họp đầy đủ rồi."

"Nhưng mà, còn thiếu chị Hồng Đào." Nhắc đến Hồng Đào, sắc mặt Tào Chí Phương trở nên u ám hơn vài phần: "Mỹ Vân, cô có cách nào không?"

Nói xong, cô ta tự vỗ đầu mình: "Tôi thật hồ đồ, chuyện gì cũng chạy đến tìm cô." Thật ra sau khi tiếp xúc với Mỹ Vân, thấy cô quá giỏi, bất kể chuyện gì đến tay cô đều có thể giải quyết ổn thỏa, đến nỗi sau này có vấn đề gì, theo phản xạ có điều kiện, mọi người đều tìm đến Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân: "Tình hình của Hồng Đào có hơi đặc biệt, cô cứ để cô ấy đợi là được."

Không phải chỉ cần ly hôn là giải quyết được vấn đề, cho dù cô ấy có ly hôn, một mình trở về, thì Điểm thanh niên trí thức có thể sắp xếp, nhưng con cái của cô ấy sẽ không có ai chăm sóc.

Nói cho cùng, cô ấy vẫn là một mình.

"Đợi ư?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ngoài cách này ra, trừ khi người nhà mẹ đẻ của Hồng Đào có thể chấp nhận đối phương."

"Để Hồng Đào về trước, rồi tính cách đưa đứa trẻ về sau. Hồng Đào và người nhà mẹ đẻ cùng nhau nuôi, nhưng cũng khó. Dù lần này, đứa trẻ có theo về đây, cũng không làm được hộ khẩu Bắc Kinh, không có hộ khẩu thì không thể đi học được."

Thực ra gốc rễ của vấn đề vẫn còn đó.

Tào Chí Phương lắc đầu, cười khổ: "Những người như chúng ta, là những người bị vứt bỏ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đợt đầu tiên, không được gia đình chào đón."

Ngay cả việc Hồng Đào tự mình trở về cũng là vấn đề, huống chi còn mang theo hai đứa con thơ dại, nhà họ Hồng không thể chấp nhận cô ấy.

Cũng giống như cô ta và Kiều Lệ Hoa.

Mười mấy năm trôi qua, tình thân đã phai nhạt, biến chất, họ trở về chỉ làm xáo trộn cuộc sống yên bình vốn có của gia đình, rồi gây ra sóng gió.

Không phải ai cũng là Thẩm Mỹ Vân.

Cũng không phải ai cũng có ba mẹ như Thẩm Mỹ Vân.

Thấy Tào Chí Phương nói vậy, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy chỉ có thể đợi thôi."

Đợi đến ngày chính sách hoàn toàn cởi mở, Hồng Đào dẫn con về Bắc Kinh, làm bất cứ việc gì cũng sẽ tốt hơn ở đại đội Tiền Tiến.

"Vậy để tôi nói tin này với chị Đào."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi tìm Lệ Hoa."

"Đúng rồi, cô có liên lạc được với Thanh Mai không? Nếu rảnh, tối nay mấy đứa mình tụ tập một chút."

Tào Chí Phương: "Để tôi đi tìm cô ấy."

"Thanh Mai có cho tôi một địa chỉ."

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chúng ta chia nhau ra đi."

Tào Chí Phương đương nhiên không từ chối.

Sau khi rời khỏi Ẩm Thực Lỗ, Thẩm Mỹ Vân đi thẳng đến quầy quần áo ở chợ Tây Đơn. Kiều Lệ Hoa đã là sinh viên năm ba, thuộc loại đang thực tập tìm việc.

Năm ba này cô ấy không có nhiều tiết học, cơ bản đều làm việc ở quầy quần áo, đương nhiên còn có Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp.

Ba người họ học cao đẳng, hai năm là có thể tốt nghiệp, cả ba đều không vội đi tìm đơn vị thực tập, mà lại chôn chân ở quầy.

Tuy nhiên, họ thay phiên nhau.

Ba người, hai người trông quầy, một người đi bán hàng rong.

Cũng coi như là tận dụng tối đa.

Lúc Thẩm Mỹ Vân đến quầy quần áo, Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Hoa đang trông quầy, hai người bận rộn không ngơi tay.

Hôm nay quầy tuy không đông khách, nhưng đều là khách hàng lớn, thậm chí có người còn muốn đi theo con đường bán buôn.

Đang bàn bạc với Kiều Lệ Hoa về việc có buôn bán hay không, Kiều Lệ Hoa đương nhiên không tự quyết định được, cô ấy định giữ người lại trước, để Trần Ngân Hoa đi tìm Thẩm Mỹ Vân.

Nhưng không ngờ, Trần Ngân Hoa còn chưa đi tìm Thẩm Mỹ Vân thì cô đã tự đến.

Trần Ngân Hoa nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, thì hai mắt sáng lên, chào: "Dì Thẩm." Vì theo bối phận, cô ấy vẫn luôn theo cách mà thế hệ của Miên Miên gọi.

Lời chào này khiến Kiều Lệ Hoa, người đang bàn chuyện, cũng lập tức nhìn sang.

"Mỹ Vân, cô đến thật đúng lúc."

Trên tay Thẩm Mỹ Vân còn xách hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương ướp lạnh, đặc biệt thích hợp để uống ở quầy, vì quầy giống như cái lều, đến mùa hè bên trong rất nóng.

Cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa nước ngọt Bắc Băng Dương cho họ: "Có chuyện gì vậy?"

Kiều Lệ Hoa không uống, đưa một chai cho Trần Ngân Hoa, chai của mình thì đưa cho khách hàng tiềm năng Lâm Mai Na trước mặt.

Cô ấy nhanh chóng giải thích rõ ràng: "Đồng chí Mai Na này muốn đến đây nhập hàng của chúng ta."

Lâm Mai Na còn trẻ, ước chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, gương mặt trái xoan, gặp ai cũng cười, rất trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Cô gái, cô muốn làm hộ kinh doanh cá thể như chúng tôi sao?"

Phải biết rằng dù hiện nay hộ kinh doanh cá thể kiếm được tiền, nhưng vẫn bị nhiều người coi thường, lại còn rất vất vả.

Những người có điều kiện gia đình tốt sẽ không đi theo con đường này, tất nhiên Thẩm Mỹ Vân là ngoại lệ, cô biết được xu hướng tương lai, mới chọn con đường này.

Lâm Mai Na lập tức đáp lại, giọng nói trong trẻo: "Tôi muốn kinh doanh."

Thực ra cô ấy đã quan sát chợ Tây Đơn được ba tháng rồi, thấy quần áo ở quầy của Thẩm Mỹ Vân là đẹp nhất, kiểu dáng cũng mới nhất và thay đổi nhanh nhất.

Vì vậy, cô ấy mới định lấy sỉ ở quầy của Thẩm Mỹ Vân.

Chỉ là, Lâm Mai Na không ngờ lần đầu tiên đến thương lượng lại gặp được chủ quầy.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì.

Lâm Mai Na thành thật nói: "Nhà tôi trước đây đều làm kinh doanh, chỉ là sau đó mọi người cũng biết đã xảy ra chuyện, tôi mới từ nơi khác trở về."

"Các bậc trưởng bối trong nhà cho chúng tôi một ít tiền để tự lập." Nhà cửa và tài sản của nhà cô ấy đã được trả lại, cô ấy không hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, toàn là những thứ lớn.

Cô ấy luôn thích quần áo, sự vùng dậy của chợ Tây Đơn đã cho cô ấy thấy cơ hội kinh doanh.

Sợ Thẩm Mỹ Vân vẫn không đồng ý, cô ấy nói thẳng: "Mọi người yên tâm, sau khi tôi lấy hàng từ chỗ mọi người, sẽ không bán ở chợ Tây Đơn, mà sẽ mang đến những nơi khác."

Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới hiểu, thì ra cô ấy là cùng một loại với Diêu Chí Anh, chỉ là nhà họ khôi phục nhanh hơn nhà họ Diêu.

Dù sao, ba mẹ của Diêu Chí Anh vẫn đang bị hạ phóng ở dưới, còn nhà họ Lâm đã trở về, và có vẻ như đã khôi phục được kha khá, nếu không cũng sẽ không có tiền cho con cháu làm ăn để rèn luyện.

*Điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện (về nông thôn, đến nhà máy, hầm mỏ).

Sau khi cân nhắc, Thẩm Mỹ Vân hỏi cô ấy: "Cô muốn quần áo gì? Lấy bao nhiêu?"

Nghe vậy, Lâm Mai Na cũng yên tâm hơn, cô ấy thăm dò hỏi: "Quần áo ở đây tôi đều có thể lấy sỉ phải không?"

Chủ yếu là Thẩm Mỹ Vân chọn mẫu rất tốt, nên cô ấy rất thích tất cả quần áo ở quầy!

Bao gồm cả đồ nam.

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên." Trước đây cô chưa từng nghĩ đến con đường bán sỉ, dù sao bản thân cô cũng là người bán lẻ, lấy hàng từ Cao Dung. Nhưng khi đến quầy hàng ở chợ Tây Đơn, cô mới giật mình nhận ra mình đã tìm được một xưởng sản xuất như thế nào.

Cao Dung dù là thiết kế hay làm quần áo, độ nhạy bén về thời trang đều thuộc hàng nhất nhì, nên quần áo lấy từ Cao Dung về cơ bản đều là những mẫu mã thịnh hành nhất.

Việc Lâm Mai Na đến tìm cô lấy sỉ thực ra đã cho Thẩm Mỹ Vân một ý tưởng, không làm bán sỉ, mà làm thương hiệu.

Con đường lâu dài của ngành may mặc là đi theo thương hiệu.

Đánh bóng tên tuổi của mình.

Đây mới là con đường đúng đắn.

Chỉ là, giai đoạn đầu họ là hàng tạp nham, không có khách hàng cố định, nên chỉ có thể đi theo con đường bán sỉ.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân nghĩ lại, dù là bán lẻ, bán sỉ hay thương hiệu, thì bản chất của chúng không hề xung đột.

Chỉ trong vài giây, trong đầu Thẩm Mỹ Vân đã có vô số ý tưởng, cô hỏi Lâm Mai Na: "Cô chỉ muốn lấy sỉ, hay muốn gia nhập thương hiệu của chúng tôi?"

Lâm Mai Na ngẩn người: "Hả?"

"Có gì khác nhau sao?"

Thẩm Mỹ Vân từ tốn nói: "Bán sỉ thì làm hàng giá rẻ, làm thương hiệu nhượng quyền thì có thể làm cả ba loại cao, trung, thấp, đồng thời, nếu nhượng quyền còn được hỗ trợ kỹ thuật từ nhà xưởng của chúng tôi."

"Nghĩa là, nếu bên thương hiệu của xưởng có mẫu mới nhất, sẽ kịp thời thông báo cho cô."

Lâm Mai Na nghe vậy: "Vậy chắc chắn là thương hiệu tốt hơn bán sỉ rồi?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đúng vậy."

"Nhưng thương hiệu sẽ đắt hơn bán sỉ nhiều, cái trước là người nhà, cái sau là người bán lẻ."

Lâm Mai Na hiểu ra: "Vậy nếu gia nhập thương hiệu thì khoảng bao nhiêu tiền?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cái này hiện tại tôi không thể quyết định được, tôi phải trao đổi với bên thương hiệu của nhà xưởng, khi nào có kết quả cụ thể, tôi sẽ thông báo cho cô."

Lâm Mai Na ừ một tiếng: "Vậy cô nhất định phải nhớ tìm tôi đấy nhé."

Hai bên để lại thông tin liên lạc, sau khi tiễn Lâm Mai Na đi, Kiều Lệ Hoa có chút thắc mắc: "Mỹ Vân, chúng ta sẽ làm bên nhượng quyền sao?"

Cô ấy không hiểu lắm ý nghĩa của việc này.

Thẩm Mỹ Vân: "Chính là làm thương hiệu để người khác đến gia nhập cửa hàng quần áo của chúng ta."

Chỉ làm bán sỉ ở quầy hàng thì quá rẻ mạt, đây không phải là kết quả cô mong muốn.

"Nói đơn giản, chính là đối phương bỏ tiền, chúng ta cung cấp quần áo, chịu trách nhiệm hướng dẫn mở cửa hàng, tất nhiên trước đó, chúng ta phải tự mở cửa hàng trước."

Loading...