Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 834
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:25
Lượt xem: 61
Anh ngây người trong chốc lát, rồi mới lên tiếng gọi: "Mỹ Vân?"
Trong nhà biết anh tối nay sẽ về, nên đã để cửa mở cho anh, vì vậy lúc anh vào cũng không làm phiền đến ai.
Thẩm Mỹ Vân ngây người, định lên tiếng, nhưng nhận ra mình đang đếm tiền, cô vội ghi một con số vào sổ tay, sau đó nhảy từ trên giường xuống người Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh!"
Kể từ lần gặp nhau trước ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, thực sự họ đã không gặp lại nhau trong nhiều tháng rồi.
Bị Thẩm Mỹ Vân nhảy bổ vào, đôi mày nghiêm nghị của Quý Trường Tranh lập tức dịu đi: "Mỹ Vân."
Anh ôm cô, cảm giác vô cùng mãn nguyện, cúi đầu hít một hơi thật sâu vào cổ cô.
Thẩm Mỹ Vân để anh tùy ý, một lúc sau mới nói: "Anh về đúng lúc lắm, vào đếm tiền với em đi, em đếm một mình chậm quá."
Quý Trường Tranh: "..."
Lúc này, anh mới bắt đầu quan sát bên trong căn phòng. Giường, sàn nhà, bàn đều đầy tiền.
"Sao lại nhiều như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Mấy ngày nay kiếm được, chưa kịp mang đi gửi ngân hàng." Lô tiền trước đó thì đều đặn gửi ngân hàng hàng ngày, nhưng mấy ngày nay bận quá, thậm chí còn không có thời gian để ăn cơm hay đi vệ sinh, thì đừng nói đến gửi tiền nữa.
"Nên em chuyển hết tiền bán hàng mỗi ngày ở cửa hàng về nhà."
"Quý Trường Tranh, anh biết không?" Cô vòng tay qua cổ anh, đôi mắt sáng ngời, giọng nói đầy tự hào: "Tháng này cửa hàng đạt doanh thu hai trăm tám mươi nghìn tệ."
Trong kho vẫn còn hàng tồn trị giá ba mươi nghìn tệ chưa bán hết. Ba mươi nghìn tệ tiền hàng này, khi bán hết ít nhất cũng thu về khoảng bảy tám mươi nghìn tệ.
Như vậy, tháng cuối năm này, cô đã kiếm được hơn ba trăm nghìn tệ.
Tất nhiên, đây không chỉ là tiền bán hàng tại cửa hàng mà còn có tiền bán hàng của Kiều Lệ Hoa và mẹ cô, Trần Thu Hà ở tỉnh Vương Phủ.
Quý Trường Tranh vẫn ngây người sau khi nghe con số này: "Bao nhiêu?"
"Ít nhất cũng ba trăm năm mươi nghìn tệ."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng nói: "À, đúng rồi, còn chưa tính tiền trang trại chăn nuôi ở Mạc Hà, cuối năm nay bên kia đã xuất hai lô hàng, tổng cộng khoảng năm mươi hai nghìn tệ."
Tính ra thì được ban trăm nghìn tệ.
Đây là số tiền cô kiếm được trong một năm tự làm ăn.
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không nhịn được bật cười: "Mỹ Vân, chúc mừng em, phát tài rồi."
Họ đúng là một cặp vợ chồng lý tưởng.
Lời chúc mừng của anh đúng là đã nói trúng tim đen Thẩm Mỹ Vân.
Cô cong môi cười: "Cùng mừng, cùng mừng, em giàu thì anh cũng giàu."
"Nhanh nhanh nhanh, vào đây đếm tiền với em, rồi cất hết số tiền này đi, đợi sau Tết mang ra ngân hàng gửi."
Ai cũng không thể từ chối lời mời này, kể cả Quý Trường Tranh.
Đếm đến hơn một giờ sáng, cả hai đều ngáp ngắn ngáp dài: "Bên em được bao nhiêu rồi?"
"Em đếm được thêm ba mươi nghìn rồi."
"Bên anh là ban mươi nghìn."
"Vậy là xong rồi."
"Tổng cộng là một trăm mười nghìn tệ."
Đây là tiền của cả tuần, vẫn chưa kịp mang ra ngân hàng gửi.
Thẩm Mỹ Vân buộc chặt miệng bao tải lại: "Cất hết vào tủ quần áo của chúng ta đi, mấy ngày này có người ở nhà, không thể để nhà trống được."
Nếu không, ngân hàng chưa mở cửa, mà để nhiều tiền ở nhà thì cũng không yên tâm.
Quý Trường Tranh gật đầu, lần lượt đặt các bao tải xuống đáy tủ quần áo, trên đắp hai lớp chăn.
Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh quan sát: "Liệu có bị mất không nhỉ?"
Cô luôn lo lắng, sợ rằng vào những lúc mình không ở nhà thì nhà sẽ bị trộm mất.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Nếu không yên tâm thì năm nay cứ ở nhà ăn Tết đi."
"Anh sẽ gọi ba mẹ anh đến đây."
Số tiền này thực sự quá lớn, ngay cả Quý Trường Tranh đã lớn như vậy rồi mà anh cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Nghe anh nói vậy, mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Được không vậy?"
Quý Trường Tranh: "Sao lại không được?"
Anh cười nói: "Mỹ Vân, ba mẹ anh lúc nào cũng nói chuyện dễ nghe với em mà, em muốn ăn Tết ở nhà họ Thẩm, họ còn có thể chạy sang đây ăn chực."
Thẩm Mỹ Vân tươi cười nói: "Ba mẹ tốt thật, sáng mai gọi điện cho họ, trưa đến nhà mình ăn cơm, tối chúng ta lại sang nhà họ ăn cơm."
Đương nhiên Quý Trường Tranh đồng ý rồi.
Sau một đêm quấn quýt, sáng hôm sau, khi Thẩm Mỹ Vân vẫn còn đang ngủ, Quý Trường Tranh đã thức dậy.
Vì sắp đến Tết nên Trần Thu Hà đã dậy từ rất sớm loay hoay trong bếp, vừa làm thịt gà vừa làm thịt cá.
"Mẹ!"
Quý Trường Tranh vừa gọi, Trần Thu Hà lập tức ngẩn ra: "Trường Tranh, tối qua con về lúc nào vậy?"
Quý Trường Tranh: "Tầm chín mười giờ."
Anh đi tới phụ giúp, trực tiếp cầm lấy con gà, thoăn thoắt bẻ cổ gà, bắt đầu nhổ lông: "Đúng rồi mẹ, trưa nay Mỹ Vân muốn ở nhà ăn Tết, nên con định gọi cả ba mẹ con sang."
Trần Thu Hà khựng tay lại: "Tốt quá, con đã nói chưa?"
"Đi nói nhanh đi kẻo họ còn nấu bữa trưa nữa kia." Bà ấy vốn tưởng rằng Mỹ Vân trưa sẽ về nhà chồng ăn Tết, không ngờ đứa con dâu này lại để cả ba mẹ chồng qua bên này.
Nghĩ đến đây, Trần Thu Hà ngập ngừng: "Trường Tranh à?"
"Như vậy có ổn không?"
Con dâu nhà người ta ăn Tết đều về nhà chồng, còn nhà bà ấy thì hay thật, con dâu không những không về còn lôi cả con rể ở nhà, kéo luôn cả ba mẹ chồng qua.
Trần Thu Hà sống cả đời chưa từng nghe thấy chuyện như thế này.
Quý Trường Tranh: "Mẹ, không có gì không ổn cả, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải ngại ngần nhiều thế."
Anh biết Trần Thu Hà mình đang nghĩ gì.
Thấy Quý Trường Tranh nói vậy, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi rời nhà họ Thẩm, anh về nhà họ Quý một chuyến.
Lúc này ở nhà có ông bà Quý và cả mấy người chị dâu.
Quý Trường Tranh vừa nói mục đích đến, bà Quý đã lắc đầu: "Trưa nay không đi được, anh cả con đã về rồi, thôi thì để trưa mai chúng ta đi nhé."
Anh nhìn sang Quý Trường Đông, ngỏ lời: "Cùng đi nhé?"
Quý Trường Đông cười mắng: "Đó là mẹ vợ em, mấy đứa anh qua đó ăn Tết thì tính là gì? Trưa em ăn ở đó đi, tối có về không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tối về."
Thế là không ai đi hết, anh đành quay về, tiện mua ít đồ ăn sáng cho Mỹ Vân.
Thấy anh định đi, bà Quý gọi lại: "Dì Trương hàng xóm nhà con có luộc sẵn chút thịt bò và ruột, con mang về ăn trưa đi."
Quý Trường Tranh cũng chẳng ngại, vào tận bếp xem thử đồ ngon.
"Muốn lấy con chim bồ câu quay này có được không?"
Quý Trường Tranh: "Muốn ạ."
Đến thì không từ một món nào, đợi anh đi rồi, trong tay xách ních đủ thứ. Đến khi anh quay về nhà họ Thẩm, Trần Thu Hà ngây ra mất mấy giây: "Con này, người ta không qua ăn Tết, con còn mang bao nhiêu thứ như thế này về, ba mẹ con không giận à?"
Quý Trường Tranh ngạc nhiên: "Sao phải giận ạ?"
Trần Thu Hà: "..."
Bảo thằng con này không biết điều thì không phải, nhưng so với ai cũng nhanh nhạy. Nhưng bảo nó hiểu chuyện, thì lại chẳng phải, bằng chứng là lại làm ra những chuyện khiến người khác phải khóc dở mếu dở thế này.
Quý Trường Tranh: "Ba mẹ con thuộc dạng rất thoáng, nhà có ba đứa con trai, năm sáu đứa cháu, con với Mỹ Vân có về không cugx không thiếu."
"Hơn nữa, con cũng đã nói rồi, con với Mỹ Vân tối về ăn cơm."
Trần Thu Hà: "Thế thì tốt rồi." Bà ấy còn lo vì chuyện ăn bữa cơm đoàn viên ngày Tết mà khiến Mỹ Vân và nhà chồng xảy ra mâu thuẫn.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Con vào đưa đồ ăn sáng cho Mỹ Vân, rồi ra giúp mẹ nhé."
Nhìn cảnh này.
Trần Thu Hà lắc đầu, bật cười, người trẻ yêu nhau mặn nồng, còn bà ấy thì đã lớn tuổi nên suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quý Trường Tranh vào phòng tìm Thẩm Mỹ Vân, cô còn chưa dậy, trời lạnh như cắt, nửa đầu đêm qua cô ngồi đếm tiền, nửa sau thì quấn quýt bên Trường Tranh, đến giờ Thẩm Mỹ Vân cảm thấy như mình sắp gãy xương đến nơi.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Mỹ Vân nhấc tay lên, ê ẩm ghê, thôi, không dậy nữa.
Quý Trường Tranh nhìn thấy một cục nhỏ đang chui rúc trong chăn, anh không khỏi bật cười: "Không muốn dậy thì thôi."
"Anh để đồ ăn sáng ở đầu giường cho em rồi đấy."
"Ngoài ra, anh cũng đã nói với ba mẹ rồi, trưa nay chúng ta ăn Tết ở nhà, tối sẽ về sau."
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân ngay lập tức hết buồn ngủ, thò đầu ra khỏi chăn: "Anh nói với ba mẹ anh thế nào?"
Quý Trường Tranh ngồi xuống bên mép giường: "Thì bảo họ sang ăn cơm, ba mẹ bảo trưa không đi được, rồi anh bảo tối sẽ về."
Lời nói nhẹ nhàng thoang thoảng như mây gió khiến Thẩm Mỹ Vân nhất thời không biết phải nói gì.
"Bọn họ không tức giận chứ?"
Quý Trường Tranh: "Tại sao phải tức giận?"
"Mỹ Vân, em muốn ở nhà đón năm mới, đó là điều đương nhiên thôi, không cần phải để ý đến cảm xúc của người khác."
Ngay cả anh cũng không cần.
Thẩm Mỹ Vân biết, thế nhưng nhiều khi khi lập gia đình rồi thì không còn là một người độc thân nữa, phải cân nhắc đến cảm xúc của mọi người.
Bởi vì đó chính là xây dựng gia đình.
Cô im lặng một lúc, không nói gì, chỉ rúc sâu hơn vào trong lòng Quý Trường Tranh, hai tay ôm lấy vòng eo cứng cáo của anh.
Một lúc lâu mới nói: "Quý Trường Tranh, sao anh tốt vậy chứ."
Anh tốt với cô một cách âm thầm như thế, luôn luôn thuận theo ý kiến của cô và bất cứ việc gì cũng suy nghĩ cho cô.
Quý Trường Tranh xoa đầu cô: "Mỹ Vân, không phải anh tốt mà đây là bổn phận của anh."
Anh và Thẩm Mỹ Vân thân thiết được một lúc rồi đứng dậy: "Được rồi, em ngủ thêm một lát đi, anh đi phụ mẹ một tay."
Buổi trưa làm bữa cơm đoàn viên, còn rất nhiều việc bận, hơn nữa anh còn mang một túi đồ lấy từ nhà họ Quý, cũng phải nói với Trần Thu Hà một tiếng.
Thấy anh định đi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Em cũng dậy, em muốn đến quầy hàng xem một chút, tình hình của Lệ Hoa và Ngân Diệp thế nào."
Hôm nay là ba mươi Tết, quầy hàng của cô vẫn chưa đóng cửa, chỉ là hôm nay không bày bán thôi.
Quý Trường Tranh nghe vậy cũng không đi nữa: "Vậy để anh mặc đồ cho em?"
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn anh: "Cũng được."
Giọng cô nhẹ nhàng, cuối câu như một cái móc nhỏ, khơi dậy sự mềm yếu của trái tim con người.
Quý Trường Tranh cũng vậy, từ góc độ của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, chiếc cổ trắng nõn mảnh mai hơi cúi xuống, mái tóc xõa xuống bên cạnh, đẹp như một vẻ đẹp lười biếng.
Ánh mắt Quý Trường Tranh tối đi trong chốc lát, mới cầm lấy quần áo, từng cái từng cái mặc cho cô.
Mặc xong vẫn không quên hôn cô một cái lên trán mới ra ngoài.
Trong bếp, Trần Thu Hà đã dọn dẹp gần xong rồi, lúc này Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đều đang ở bên trong giúp đỡ, chỉ có Miên Miên vẫn chưa dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-834.html.]
Thẩm Mỹ Vân đảo mắt nhìn: "Mẹ, có việc gì con giúp không ạ?"
Trần Thu Hà: "Không có."
"Không phải con nói hôm nay còn phải đến quầy hàng sao? Sao đến giờ này rồi còn chưa đi?"
"Nếu đi thì nhớ gọi hai đứa trẻ Lệ Hoa và Ngân Hoa đến ăn cơm đoàn viên."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thấy trong bếp đúng là không có việc gì cần bọn họ giúp, liền nói: "Vậy con đưa Quý Trường Tranh theo, nếu Miên Miên dậy thì mẹ bảo chúng con đi rồi nhé." Bình thường Miên Miên sáu giờ dậy, sáng hôm nay là ngày Tết, hôm qua đã nói rồi, hôm nay sẽ cho ngủ nướng.
Mọi người không gọi cô bé dậy.
Trần Thu Hà đáp một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân ăn sáng do Quý Trường Tranh mang đến, trên đường đến chợ Tây Đơn, lại mua thêm bánh bao và bánh quẩy nóng hổi mang theo.
Khi đến nơi, cô còn nghĩ ngày hôm nay không có ai ở quầy hàng, không ngờ hôm nay đã là ba mươi Tết rồi mà cũng có lác đác ba bốn quầy hàng mở cửa.
Đến nỗi, trước cửa mỗi quầy hàng đều là cảnh người đông đúc, những người này hầu hết đều là đi mua thức ăn sáng, rồi tiện thể lên lầu xem một chút.
Thế là!
Tiện thể mua thêm quần áo.
Từ xa trông thấy dòng người đông đúc, Quý Trường Tranh hỏi: "Là cái kia à?" Anh chưa từng đến đây.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Quầy đông nhất chính là quầy hàng nhà mình." Cô mang bữa sáng qua, thấy nhiệt độ dưới 0 độ mà Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp mướt mồ hôi hột.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cái này, cái này là cỡ lớn, cô thử xem."
"Muốn quần bông đúng không? Quần bông mười lăm đồng một chiếc, tất cả đều ở đây, tự chọn cỡ."
"Muốn áo khoác bông in hoa lớn hả? Được thôi, để tôi tìm cỡ siêu to cho."
Thấy bận rộn thế này, Thẩm Mỹ Vân sải bước đi vào, Kiều Lệ Hoa tranh thủ liếc nhìn, thế là thấy ngay vị cứu tinh.
"Mỹ Vân, nhanh đến thu tiền hộ tôi đi."
Cô ấy và Trần Ngân Diệp bận sắp c.h.ế.t rồi, tìm quần áo đã mệt c.h.ế.t rồi, thu tiền toàn trông chờ vào lúc rảnh rỗi.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Để Quý Trường Tranh thu đi, tôi phụ bán hàng."
Cửa hàng bé xíu chật ních cả gần hai mươi người, đến nỗi phải chen chúc nhau để vào.
Cô còn không quên ngoảnh đầu dặn Quý Trường Tranh: "Em báo giá, anh thu tiền nhé."
Quý Trường Tranh làm gì từng trải qua cảnh này bao giờ.
Nhưng lúc này cũng phải căng da đầu mà làm.
Thẩm Mỹ Vân đứng cạnh hô: "Áo khoác lông chồn chín mươi tám đồng một chiếc."
Quý Trường Tranh nghe thấy giá bán mà loạn cả chân: "Bao nhiêu cơ?"
Anh còn tưởng mình nghe nhầm.
Thẩm Mỹ Vân: "Chín mươi tám đồng." Cô nhận lấy mười tờ đại đoàn kết khách hàng đưa, rồi đưa hết cho Quý Trường Tranh: "Trả anh ta hai đồng."
Áo khoác lông chồn ở cửa hàng cô bán rất chạy, ở đây rất nhiều người đến mua vì nghe tiếng lành, hoặc do người quen giới thiệu.
Lần đầu Thẩm Mỹ Vân lấy hẳn năm trăm kiện, lần sau lấy thêm ba trăm, thấy bán hết sạch, cô lại gọi điện cho ông Hứa, bảo ông ấy chuẩn bị thêm.
Ông Hứa lo sốt vó, ông ấy là một xưởng may nhỏ, về cơ bản lượng hàng ra chỉ có bấy nhiêu, nói gì đến áo khoác lông chồn này, lông chồn bên trong là hàng giả, nhưng dù vậy cũng không dễ làm.
Ông ấy sốt ruột như lửa đốt, đi khắp nơi tìm người làm lông chồn cho mình, thật sự không muốn mất đi một khách hàng lớn là Thẩm Mỹ Vân này.
Thế là, áo khoác lông chồn bên Thẩm Mỹ Vân bán chạy, khi Quý Trường Tranh nhận được mười tờ đại đoàn kết, cả người đều mơ hồ.
Một tháng lương của anh chỉ đủ mua một cái áo, không ăn không uống.
Bây giờ quần áo đắt thế sao?
Thấy Quý Trường Tranh ngây ra, Thẩm Mỹ Vân đẩy anh: "Áo khoác bông lớn in hoa, ba mươi sáu đồng."
"Trả tiền thừa."
Quý Trường Tranh lúc này mới bừng tỉnh, nhanh tay trả khách hàng bốn đồng.
"Áo len nữ hai mươi mốt đồng."
"Áo len nam hai mươi ba đồng."
"Quần ống loe mười ba đồng."
Cứ theo giá Thẩm Mỹ Vân báo, Quý Trường Tranh đứng bên cạnh liên tục thu tiền, từ lúc vào đến giờ, anh chỉ đứng canh bàn thu tiền.
Thu đến cuối cùng, anh thấy cả người như tê liệt.
Anh chưa từng thấy kiếm tiền lại dễ dàng đến thế.
Từ chín giờ sáng đến mười một giờ ba mươi, tổng cộng hai tiếng rưỡi, thấy còn khách muốn vào.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp hô lớn: "Các đồng chí ơi, chúng tôi phải về nhà ăn cơm đoàn viên rồi, chiều đến nhé, chiều ba giờ chúng tôi mở cửa."
Lời thông báo này khiến mọi người có chút không vui.
Trong số những người này, không phải nhà nào cũng ăn tất niên vào buổi trưa, cũng có người sáng sớm đã đón năm mới, ăn xong thì chỉ muốn ra phố dạo chơi.
"Hay thế này nhé, mỗi người mua một cái áo rồi về luôn đi? Nhà chúng tôi ở Đông Thành, nghe nói áo khoác da lông chồn của nhà chị đẹp lắm, chúng tôi ngồi xe điện hơn một tiếng mới tới được đây đó."
Vị khách kia cũng không muốn đi một chuyến tay không, bèn thương lượng với Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Được rồi, vậy chúng ta nhanh gọn lẹ nhé."
Đợi người kia thử xong áo khoác da lông chồn, tiện thể mua thêm cả áo bông in hoa to, mua cùng một lúc.
Nhưng vừa tiễn họ đi, lại có người khác đến.
Hơn nữa, cơ bản đều là đến vì nghe tiếng.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Không đóng cửa được nữa rồi.
Thấy không về được, Trần Ngân Diệp nói: "Dì Thẩm, trưa nay cháu không về đâu, hai người với thanh niên trí thức Kiều về đi, chiều khi nào thanh niên trí thức Kiều qua thì mang cho cháu một phần cơm là được rồi."
Hoàn toàn không đi được, đuổi khách ra khỏi cửa, cô ấy đau lòng lắm.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Thôi, về ăn cơm đi."
Trần Ngân Diệp vốn là người dễ nói chuyện, nhưng lần này lại không chịu, cô nàng trông mong nói: "Dì Thẩm, cháu muốn bán quần áo."
"Cháu không muốn về ăn cơm đoàn viên."
Cô ấy chỉ muốn bán quần áo kiếm tiền.
Cảm giác đó thực sự quá đã.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Thật sự không về ư?"
Trần Ngân Diệp: "Cháu không về đâu, cháu muốn ở lại bán quần áo." Ăn Tết cái gì, kiếm tiền là quan trọng nhất.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy hôm nay cháu trực Tết, ngoài lương ra, dì sẽ thưởng thêm cho cháu ba mươi tệ."
Ba mươi tệ này tương đương với tiền lương nửa tháng của người khác rồi.
Trần Ngân Diệp nghe xong, mắt sáng lên như đèn, cô ấy làm bộ đẩy đưa: "Thế sao được ạ?"
Tiếp đó, cô ấy lại chuyển giọng: "Lần sau có việc gì thế này nhớ gọi cháu nhé."
"Sau này quầy hàng này chính là nhà của cháu!"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đứa trẻ này đúng là chỉ thích tiền.
Có lời hứa thưởng tiền, Kiều Lệ Hoa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Thẩm Mỹ Vân, như thể đang nói: "Thế còn tôi?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cô cũng vậy, ba mươi Tết thưởng ba mươi tệ, mồng Một Tết thưởng hai mươi tệ."
Có lời này của Thẩm Mỹ Vân, Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp đều hân hoan phấn khởi.
Đến bữa cơm đoàn viên trưa, Trần Ngân Diệp không thể về nhà, chỉ có Kiều Lệ Hoa đi cùng Thẩm Mỹ Vân. Trong nhà người đông đúc, cả một bàn lớn bày đầy thức ăn.
Ăn no uống đủ, Thẩm Mỹ Vân lấy hai hộp cơm đầy ắp, thêm một bình đất đựng canh gà từ trong nồi, đưa cho Kiều Lệ Hoa mang đến quầy hàng cho Trần Ngân Diệp.
Chiều nay, cô không đi quầy hàng, mà giao nhà cho Trần Thu Hà. Trước khi ra khỏi nhà, cô còn dặn dò bà ấy: "Mẹ, con để hơn một trăm ngàn trong đáy tủ, mẹ ở nhà trông giúp con nhé."
Nghe vậy, Trần Thu Hà giật mình, trách móc: "Con gái, con thế là sao, sao lại để nhiều tiền trong nhà như vậy?" Thật là sợ hết hồn.
Thẩm Mỹ Vân: "Chẳng phải dạo gần đây con không có thời gian mang đi gửi sao? Nên mang về hết rồi."
"Con nói cho mẹ biết, chỉ cần mẹ biết là được rồi." Cô giơ cổ tay lên xem giờ: "Thôi, con không nói với mẹ nữa. Con và Quý Trường Tranh phải dẫn Miên Miên về nhà họ Quý một chuyến, tối nay sẽ không về ăn cơm, nhưng Lệ Hoa và Ngân Diệp sẽ đến ăn, mẹ nấu nhiều đồ ăn một chút nhé."
"Được, hai đứa đi nhanh đi"
Trần Thu Hà thúc giục.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng. Khi cô, Quý Trường Tranh và Miên Miên đến nhà họ Quý, cả nhà họ Quý đang vây quanh bếp lò đánh mạt chược.
Nhìn bộ dạng đó, có vẻ như chỉ có bà Quý thắng, những người còn lại đều thua thảm. Thẩm Mỹ Vân vừa đến, bà Quý đã đứng dậy, kéo cô ngồi xuống: "Con đánh thay mẹ đi, nếu mẹ đáng tiếp, họ sẽ nói mẹ thắng hết tiền của họ mất."
Thôi cứ mặc kệ đi, hôm nay bà ấy sao mà may mắn thế, chơi từ trưa đến giờ, liên tục được tứ tử rồi.
Thẩm Mỹ Vân không thích chơi mạt chược, nhưng bà Quý cứ nài nỉ mãi, nên cô đành nhận chơi vài ván.
Tuy Thẩm Mỹ Vân không giỏi lắm, nhưng cô rất thông minh. Chỉ có hai ván đầu làm quen còn thua, sau đó cô liên tục thắng bốn năm lần.
Thế là, những người còn lại trên bàn đều sắp mất cả quần rồi.
Hướng Hồng Anh xô bài mạt chược: "Thôi không chơi nữa, thua nữa là mất tiền lương cả một tháng cũng đi tông."
Hôm nay cô ấy đúng là xúi quẩy, đã thua hơn bốn mươi tệ.
Em dâu thứ ba ngồi cạnh không nói gì, nhưng nhìn mặt cô ta cau có, chắc hẳn cũng thua thảm lắm đây.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, đẩy tiền thắng lên trên bàn, gọi: "Minh Viên lại đây, cầm tiền đi mua vịt quay Bắc Kinh đi, nếu còn dư thì mua pháo nổ chơi."
Quý Minh Viên năm nay đã mười chín tuổi, nhưng pháo nổ gần như là sở thích bất diệt của mọi gã đàn ông, nghe Thẩm Mỹ Vân gọi, cậu chạy ngay đến.
Nhìn thấy cậu, Thẩm Mỹ Vân hào phóng đưa cho cậu ba mươi tệ: "Thím nhỏ, thím phát tài rồi à?"
Lời này vừa dứt, mặt Hướng Hồng Anh và Từ Phượng Hà tối sầm lại: "Đó là tiền ba mẹ con thua đấy."
Quý Minh Viên lập tức rụt cổ lại: "Con đi mua vịt quay ngay, mua hai con nhé, còn lại mua pháo nổ."
Vẫn còn mua được nhiều lắm.
Thẩm Mỹ Vân không quan tâm đến những điều này: "Con cứ thấy thế nào thì làm."
Sau khi Quý Minh Viên rời đi, Hướng Hồng Anh hỏi: "Mỹ Vân, nghe nói bây giờ em về Bắc Kinh làm ăn rồi ư?"
Trước đó nghe nói Mỹ Vân bỏ công việc ở quân đội, tự mở trang trại chăn nuôi, ba mẹ Quý đều không hề phản đối, nhưng Hướng Hồng Anh lại là người đầu tiên phản đối, cô ấy thấy "bát cơm sắt" của nhà nước thật là tốt biết bao.
Ít nhất thì không bị c.h.ế.t đói.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại từ bỏ "bát cơm sắt" đó, đi làm hộ cá thể, điều này thật không đáng tin.
Thẩm Mỹ Vân không bất ngờ khi Hướng Hồng Anh biết được, cô ừ một tiếng: "Đúng thế."
Hướng Hồng Anh nói bóng gió, khen ngợi: "Vẫn là em giỏi, dám nghĩ dám làm dám chịu, chị thấy ba anh mặc chiếc áo khoác lông chồn đóa vào dịp Tết, trông rất sang, chắc là không rẻ đâu nhỉ?"
Cô ấy cũng nghe nói, chiếc áo kia cũng phải chín mươi tám tệ.
Ở bộ giáo dục của họ, có không ít lãnh đạo, cán bộ đã cắn răng để mua một chiếc áo cho vợ mình.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Không hề rẻ, một chiếc cả trăm tệ."
Lời này vừa nói ra, Từ Phượng Hà bên cạnh lập tức hít một hơi: "Đắt thế ư?" Cô ấy còn khen chiếc áo ấm mà ba chồng mặc rất đẹp, đẹp hơn cả chiếc áo chồng cô ấy mặc nữa.
Sau đó mới nghe nói, chiếc áo đó là do con dâu út Thẩm Mỹ Vân tặng.