Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 817
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:43:55
Lượt xem: 65
Tào Đức Quang trợn mắt nhìn cô ta một cái: "Ở nơi làm việc thì gọi anh là quản lý Tào."
Vừa dứt lời thì anh ta cũng đi tới bên cạnh mấy người Thẩm Mỹ Vân: "Vị đồng chí này, chúng ta qua một bên nói chuyện nhé." Anh ta hạ thấp giọng xuống, hiển nhiên là muốn giải quyết riêng chuyện này.
Rõ ràng là loại chuyện này phát sinh trong lúc anh ta làm việc thì anh ta vốn dĩ đã không làm tròn trách nhiệm, chứ đừng nói đến chuyện vấn đề này xảy ra là do vợ anh ta gây nên.
Mà căn nguyên dẫn đến tình hình như thế này cũng chỉ vì một gói mì ăn liền giá một đồng, sau khi rõ ràng được mọi chuyện thì Tào Đức Quang chỉ hận không thể lập tức sa thải vợ mình.
Thẩm Mỹ Vân nhìn lên, đánh giá Tào Đức Quang: "Anh là quản lý của nơi này sao?"
Tào Đức Quang gật đầu.
"Cô ta là vợ của anh?"
Mặc dù Tào Đức Quang thật sự rất không muốn thừa nhận, nhưng thực sự không thể nào không gật đầu được vì ở đây có ai mà không biết chuyện này đâu.
"Vị đồng chí này, cô họ gì vậy?"
Anh ta chủ động chuyển đề tài.
Thẩm Mỹ Vân cười như không cười, nhìn thấu nhưng cũng chẳng thèm vạch mặt anh ta: "Tôi họ Thẩm, không biết lời mà vợ anh vừa mới nói có còn được tính hay không?"
Sau khi hỏi câu này thì Tào Đức Quang trầm mặc một chút: "Để tôi xem hàng trước đã."
Cao ốc bách hóa bọn họ có bên cung cấp hàng cố định.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì đẩy cái rương đã được mở sẵn sang.
Sau khi Tào Đức Quang kiểm tra xong thì cũng nhận ra hàng hóa của bọn họ và của cao ốc bách hóa là cùng một hãng.
Hơn nữa về mặt màu sắc và các loại thì so với cao ốc bách hóa còn đa dạng hơn.
Lần này cũng càng khiến Tào Đức Quang cảm thấy rất kinh ngạc: "Hàng này của cô là được nhập từ đâu vậy?"
Thông tin về nguồn gốc hàng hóa chính là tin tức bí mật nên mấy người Thẩm Mỹ Vân đương nhiên sẽ không nói ra, cô khẽ mỉm cười: "Quản lý Tào, mỗi ngày cao ốc bách hóa bán được bao nhiêu doanh số vậy?"
Hỏi một câu này xong.
Tào Đức Quang ngẩn ra: "Xin lỗi, là tôi đường đột rồi."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ Tào Đức Quang lại nhận sai như vậy, cô cũng không phải là người hổ báo thích hù dọa người khác, vì vậy cũng lập tức lắc đầu: "Không sao, quản lý Tào cũng chỉ là bị bất ngờ nên không ứng phó kịp thôi."
Thấy cô dễ nói chuyện như vậy.
Tào Đức Quang thở phào: "Chắc chắn rồi."
"Hàng hóa này của cô không tệ đâu, cao ốc bách hóa chúng tôi cũng có suy nghĩ muốn nhập về." Anh ta cũng mau chóng giải quyết chuyện này, không muốn làm lớn mọi chuyện lên nữa, nếu không công việc của anh ta hiện tại cũng có thể sẽ không giữ được.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Điều kiện là gì?"
Không thể không nói, cùng người thông minh nói chuyện quả thật rất đơn giản.
Tào Đức Quang đắn đo nói: "Chúng tôi sẽ mua lô hàng này, nhưng chuyện này chấm dứt tại đây."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh ta mà không nói lời nào.
Tào Đức Quang không nhìn ra ý của cô là gì nên cũng hạ thấp tư thái xuống mấy phần.
"Coi như là tôi thay mặt vợ tôi bồi tội với cô."
Lần này Thẩm Mỹ Vân mới chớp mắt mấy cái: "Chúng ta qua đó nói chuyện công việc đi." Không thể không nói, có thể làm được ở vị trí quản lý của một cao ốc bách hóa thì cũng là người biết cách nói chuyện.
Chỉ đôi ba câu đã có thể vuốt lông người khác.
"Chúng ta qua đó nói chuyện về lô hàng này đi. Ở đây cô có bao nhiêu? Đơn giá của cô là bao nhiêu?"
Tào Đức Quang thấy cô chịu buông xuống thì lúc này mới thở phào mà đi theo, anh ta cũng đi thẳng vào vấn đề chính, có thể thấy làm được ở vị trí quản lý bách hóa này quả thực không hề tầm thường, chẳng qua một hành động của vợ mình mới khiến anh ta tá hỏa, thế nhưng lúc này hiển nhiên là đã lấy lại được tinh thần.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân yên lặng tính toán, ban đầu bọn họ mua lô hàng này với giá mười sáu ngàn đồng.
Trong đó có tám ngàn là những chiếc loại phổ thông có giá một đồng một chiếc, còn màu sắc rực rỡ và có tầm nhìn ban đêm là có tổng cộng bốn rương.
Cô tính toán số lượng một chút thì tầm mười lăm ngàn, bao gồm cả chiếc mà Lâm Tây Hà đã đưa cho bọn họ.
Lúc sau lên xe lửa cầm theo sáu trăm tám mươi chiếc thì còn lại hơn mười ngàn bốn trăm đồng.
Như vậy là rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân cũng có chút tính toán, cô không muốn lập tức tiết lộ thông tin của mình ra mà hỏi Tào Đức Quang trước.
"Không biết cao ốc bách hóa muốn bao nhiêu hàng?"
Tào Đức Quang ngẫm nghĩ một chút: "Tầm ba ngàn chiếc."
Anh ta tự nghĩ rằng con số này đã là rất cao rồi.
Thế nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cảm thấy hơi thất vọng: "Nhiều nhất cũng chỉ là ba ngàn chiếc thôi sao?"
Trong lòng Tào Đức Quang sợ hãi, anh ta híp mắt hỏi: "Cô muốn bán ra cho chúng tôi bao nhiêu chiếc?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại: "Các anh có thể mua được bao nhiêu?"
Câu hỏi này cũng có chút dã tâm.
Tào Đức Quang đáp: "Năm ngàn là cực hạn của chúng tôi rồi."
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Cũng được."
"Nếu như lấy năm ngàn chiếc thì chúng tôi sẽ tính rẻ cho anh."
Lấy thêm hai ngàn chiếc nữa thì cũng không phải là không được, dù sao cao ốc bách hóa cũng phải nhập hàng, chỉ có điều thứ mà Tào Đức Quang quan tâm chính là giá tiền mà mấy người bọn họ đưa ra.
"Một cái bao nhiêu tiền?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Loại phổ thông màu đen thì bán mười đồng một chiếc, loại có màu sắc rực rỡ thì mười ba đồng một chiếc, loại có tầm nhìn ban đêm là mười lăm đồng."
Tào Đức Quang nhíu mày: "Đồng chí Thẩm, giá này của cô cũng có quá đắt rồi." Anh ta cũng biết đại khái giá cả nhập hàng là bao nhiêu.
Thẩm Mỹ Vân cầm một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử loại mới nhất có màu sắc rực rỡ ra.
"Loại mới nhất này có tìm cả Hỗ Thành cũng chẳng kiếm ra được mấy cái đâu." Lúc cô nhập hàng từ chỗ Lâm Tây Hà thì mới biết được đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ thuộc phiên bản mới nhất này được nhà máy sản xuất hàng loạt, trong nước vẫn còn chưa có.
Mà Lâm Tây Hà chính là một trong những người đến lấy hàng đầu tiên, mà mấy người Thẩm Mỹ Vân lại nhập hàng từ chỗ Lâm Tây Hà.
Cũng có thể coi như là người đầu tiên được ăn con cua đó đi.
Đương nhiên Tào Đức Quang biết tính chất khan hiếm của những loại hàng hóa này: "Nhưng giá vẫn quá cao rồi."
"Cô bán rẻ hơn cho chúng tôi một chút."
"Nếu như cô có thể bán giá rẻ hơn cho chúng tôi một chút thì chúng tôi sẽ đồng ý cho mọi người được bày sạp bán trước cửa chính cao ốc bách hóa trong tổng cộng ba ngày."
Đây là điều kiện ưu đãi nhất mà anh ta có thể đưa ra rồi.
Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân còn đang không muốn lắm, thế nhưng nghe nói như vậy thì ánh mắt của cô cũng sáng lên: "Năm ngày."
"Ba ngày."
Tào Đức Quang nói rõ hơn: "Lần này cũng là do vợ của tôi sai nên mới gây ra cục diện rối rắm như vậy, nhưng tôi cũng chỉ xin được nhiều nhất là ba ngày thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Đồng ý."
Cô tính toán qua việc dựng sạp bán trước cửa chính của cao ốc bách hóa lớn nhất tại Hỗ Thành trong ba ngày, lần này bày hàng ít nhất cũng có thể giúp họ bán hết được một nửa.
Nếu như nhanh thì có lẽ sẽ bán hết được toàn bộ!
Trước cửa cao ốc bách hóa Hỗ Thành.
Mấy chữ này đã đại diện cho việc chắc chắn có lưu lượng khách nhất định rồi, hơn nữa lưu lượng khách hàng này lại đã được xác định sẵn, giống như khi bọn họ ở trên xe lửa vậy, tất cả đều đã được sàng lọc qua.
Đầu năm nay những người có thể ngồi trên xe lửa thì đều là những người có điều kiện gia đình không hề tệ chút nào.
Tương tự, những vị khách có thể xuất hiện tại cửa cao ốc bách hóa Hỗ Thành này đương nhiên cũng không phải người có điều kiện bình thường.
Dù sao thì Hỗ Thành, cao ốc bách hóa, chỉ hai chữ này thôi thì đã rõ ràng được chuyện bọn họ cũng không phải là người tầm thường rồi.
Đối với những người thực sự khó khăn, sống dưới đáy của xã hội mà nói thì cái nơi thoải mái sang trọng như cao ốc bách hóa thì chỉ cần từ xa liếc nhìn thôi cũng khiến bọn họ lập tức cảm thấy tự ti.
Trong túi chẳng còn một đồng tiền mặt nào, thậm chí ngay cả việc đi ở đường đối diện bọn họ cũng chẳng dám, cũng vì bọn họ sợ nhân viên bán hàng ở đây sẽ nhìn thấy sự nghèo khổ và khó khăn của bọn họ, sự tự ti này giống như một ngọn núi cao không thể nào vượt qua được, hơn nữa còn gắt gao ghì chặt bọn họ lại.
Thẩm Mỹ Vân đã từng trải qua chuyện này nên cô mới thấu được việc bày sạp bán hàng ở trước cửa cao ốc bách hóa sẽ có bao nhiêu cơ hội.
Thế nên khi Tào Đức Quang nói ra cái biện phải giải quyết này thì cô mới không thèm suy nghĩ chút nào mà cứ thế trực tiếp đáp ứng,
Tào Đức Quang cũng kinh ngạc một hồi, sau đó anh ta chợt cười: "Đồng chí Thẩm quả là một người thoải mái hào phóng."
Năm nào anh ta cũng ở bộ phân thương vụ giao thiệp đủ với mọi loại người, tính toán cẩn thận ra thì anh ta cũng cảm nhận được bản thân thích nhất là được giao thiệp với những người có tính tình giống như Thẩm Mỹ Vân, không cần phải đoán già đoán non tâm tư, có lời thì trực tiếp nói ra, có điều kiện cũng thẳng thắn đề xuất.
Thẩm Mỹ Vân cười ha ha một tiếng, hiếm khi nói một câu: "Quản lý Tào mới là người sảng khoái, chính trực, hơn nữa lại còn công bằng."
Không hề bao che cho vợ mình mà ngược lại còn chân thành nói lời xin lỗi với bọn họ, lại còn nói ra biện pháp giải quyết để cứu chữa tình hình.
Từ đây cũng có thể nhìn ra được, phẩm chất của Tào Đức Quang này cũng khá tốt.
Là một người biết đến đạo lý công bằng, dù có là người của mình cũng không hề thiên vị, những người giống như anh ta trong tương lai bất kể có đi đến chỗ nào thì điều kiện cũng sẽ không hề tệ chút nào.
Tào Đức Quang được Thẩm Mỹ Vân khen một câu, khuôn mặt hình chữ quốc tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó anh ta lại đột nhiên cười lên thành tiếng: "Đồng chí Thẩm cũng là một trong số những người hiểu rõ tôi đó."
Anh ta có thể ngồi trên vị trí này cho đến tận bây giờ chính là dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc, lại là một người công chính liêm minh, chưa bao giờ vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, lại không hề dễ dàng chia bè kết phái, chính vì thế nên mới được lãnh đạo phía trên coi trọng, một mực đảm nhiệm trách nhiệm quản lý cao ốc bách hóa Hỗ Thành.
Mà bộ phận thương vụ lại trực tiếp tiếp xúc với tổng giám đốc để báo cáo thành tích.
Chẳng qua là có rất nhiều người không biết đến chuyện này thôi.
Thậm chí ngay đến cả vợ cũng oán trách anh ta không biết tận dụng cơ hội, không biết cách làm việc, không nhét người của mình vào.
Thế nhưng Tào Đức Quang cũng hiểu rõ, nếu như anh ta làm như vậy thì cái vị trí quản lý thương vụ này cũng chẳng đến lượt anh ta ngồi vào.
Người mà tổng giám đốc ở phía trên kia muốn chính là một người công bằng, công chính liêm minh.
Thế nhưng vợ anh ta lại chẳng hiểu được chuyện này, thân thích xung quanh cũng chẳng chịu hiểu, thậm chí cả đồng nghiệp trong cao ốc bách hóa này cũng không.
Thế nhưng Tào Đức Quang trăm triệu lần không ngờ tới lại được một người mới gặp mặt lần đầu tiên, đôi bên lại còn nháo đến không hề vui vẻ chút nào lại là người nhìn thấu được chuyện này.
Anh ta rất vui vẻ.
Có cảm giác giống như gặp được bạn rượu tri kỷ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-817.html.]
"Đồng chí Thẩm, ba ngày tới cô chỉ cần chịu trách nhiệm bày sạp hàng, chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được."
Đương nhiên anh ta sẽ xử lý cho xong chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân chớp chớp mắt mấy cái: "Cảm ơn quản lý Tào."
Có sự giải quyết nhanh chóng của Tào Đức Quang nên cuối cùng đôi bên cũng đạt được thỏa thuận, mấy người Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử cũng không tiếp tục ồn ào nữa.
"Tuy nhiên," Thẩm Mỹ Vân dừng lại: "Nếu như chúng ta bày sạp bán hàng trước cửa cao ốc thì thỏa thuận làm ăn chúng ta đã thảo luận trước kia sẽ phải hủy bỏ đấy."
Trước đó bọn họ đã thương lượng với nhau rằng sẽ bán cho đối phương năm ngàn chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, với điều kiện là bọn họ sẽ không bày sạp ở đây.
Mà nếu như bọn họ đã bày sạp thì giá của đồng hồ đeo tay điện tử sẽ rẻ hơn so với đồng hồ được bán trong cao ốc bách hóa, như vậy cũng có nghĩa là bọn họ sẽ phá hoại thị trường của người ta.
Tào Đức Quang đã chân thành đối đã với bọn họ như vậy nên đương nhiên không lý nào Thẩm Mỹ Vân lại gài bẫy người ta được.
Tào Đức Quang nghe thấy vậy thì cũng ngẩn ra: "Đồng chí Thẩm, ý cô là sao?"
Đây là lần đầu tiên anh ta lại nhìn thấy mỡ dâng đến miệng rồi lại bị đẩy ra thế này.
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Chúng tôi bán giá chắc chắn sẽ thấp hơn so với các anh, mà như thế cũng có nghĩa là đang làm khó với cao ốc bách hóa."
Nếu như bọn họ đã muốn mượn thế của cao ốc bách hóa thì đương nhiên cũng muốn có qua có lại.
Tào Đức Quang cũng lập tức hiểu ý, anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi, cô định bán giá bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Giá y như lúc nãy tôi mới nói cho anh."
Cái này —
Tào Đức Quang: "Nếu vậy thì quả thật chúng tôi cũng không quá phù hợp để nhập hàng của cô về."
"Mọi người cứ bày sạp bán đi."
"Nhưng mà," Tào Đức Quang tò mò hỏi: "Cô bán giá thấp như vậy thì lời lãi lấy đâu ra đây?"
Giá thấp nhất cũng chỉ có mười đồng, phải biết là cao ốc bách hóa bọn họ nhập đồng hồ đeo tay điện tử về đã là sáu đến tám đồng một chiếc rồi, nếu như bán có mười đồng thì chỉ sợ là tiền vận chuyển cũng không đủ trả.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Kiếm chút tiền lộ phí đó mà."
Đương nhiên cô sẽ không tiết lộ ra giá vốn thực sự của mình, cô cũng sợ bị đánh mà.
Sau khi quyết định thêm chút vấn đề nữa thì Thẩm Mỹ Vân mới rời đi, cô vừa mới ra ngoài thì mấy người Kim Lục Tử, Tiểu Hầu và Diêu Chí Anh đã lập tức tiến đến nghênh đón.
"Mỹ Vân, thế nào rồi? Bọn họ có làm khó em không?"
Lời này vừa dứt thì những người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng nhìn sang, thậm chí tai bọn họ cũng vểnh lên đã hóng chuyện.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, cô nói: "Đều đã giải quyết xong hết rồi, quản lý Tào là người rất tốt, còn cho chúng ta được bày sạp bán ở trước cửa cao ốc bách hóa nữa."
"Đi thôi, anh Lục, Tiểu Hầu, mang hàng hóa ra ngoài đi thôi, để mọi người còn được tới lựa chọn nữa."
Kim Lục Tử nói: "Thật sao?"
Để bọn họ bày sạp bán ở ngoài cửa chính thì chẳng phải chính là đang cướp đi mối làm ăn của bọn họ hay sao?
"Đương nhiên, quản lý Tào sẽ không gạt người đâu." Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại nhìn Tào Đức Quang: "Có đúng không, quản lý Tào?"
Tào Đức Quang gật đầu nói: "Coi như là tôi đang bồi tội với mọi người."
Vừa giải quyết được vấn đề với mấy người Thẩm Mỹ Vân, cũng vừa để trấn an những vị khách đang có mặt ở đây.
Vừa nói xong thì xung quanh không biết ai là người đã dẫn đầu vỗ tay lên: "Quản lý Tào quả là người thoải mái."
"Đúng đúng đúng."
Nhìn thấy mọi người sôi nổi khen ngợi mình khiến Tào Đức Quang cũng không nhịn được mà cười, Vương Nguyệt Mai, vợ anh ta đang đứng bên cạnh cũng không kìm được mà kéo tay anh ta: "Giải quyết xong rồi sao?"
Tào Đức Quang 'Ừ' một tiếng.
Cuối cùng Vương Nguyệt Mai cũng có thể vỗ n.g.ự.c thở phào một cái, nhìn Thẩm Mỹ Vân đang đứng mời mọi người mua hàng thì không nhịn được mà thở dài: "Thật là không ai có thể ngờ tới, người không thể mua nổi mì ăn liền lại có thể lấy ra được nhiều hàng hóa đến như vậy."
Qua sự việc ngày hôm nay, cô ta cũng không dám xem thường bất kỳ kẻ nào nữa.
Tào Đức Quang nhẹ nhàng đáp lời: "Em biết sai là được."
Vương Nguyệt Mai cũng không lên tiếng nữa.
Phía bên kia, sau khi Thẩm Mỹ Vân kêu Tiểu Hầu mang hàng hóa ra ngoài xong thì cô đứng chào hỏi mọi người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt: "Đồng hồ đeo tay điện tử, kèn ác-mô-ni-ca, quần ống loe, kính râm, thắt lưng nhiều lớp và còn nhiều mặt hàng nữa, tất cả đều được bán rất rẻ."
"Mọi người ai có nhu cầu thì qua đây xem thử một chút đi."
Đám đông ồn áo náo nhiệt trước đó giờ lại trở thành quân bài quảng cáo tốt nhất của bọn họ. Mọi người nghe thấy nói như vậy thì lập tức như tổ ong chạy ra ngoài.
Lúc trước khi Thẩm Mỹ Vân mang hàng vào bọn họ cũng đã thấy được mấy rương đồng hồ điện tử mà như cải trắng vậy, cứ một rương lại một rương được mang vào.
Chứ đừng nói đến chuyện hiện tại Thẩm Mỹ Vân còn mang theo nhiều thứ đồ rất kỳ lạ ra nên bọn họ đương nhiên là cực kỳ tò mò.
Ở bên ngoài.
Thẩm Mỹ Vân thì kêu gọi chào hàng, mấy người Kim Lục Tử và Tiểu Hầu thì tay chân luống cuống, bày biện toàn bộ mấy cái rương ra.
"Mau mau mau, lấy ba rương đồng hồ đeo tay điện tử ra đây đi."
"Còn cả kèn ác-mô-ni-ca nữa, bày ra hết đi."
"À cả quần ống loe nữa, chúng ta có túi vải không nhỉ, lấy mấy cái túi vải đó trải xuống đất rồi đổ quần ống loe ra cho mọi người còn chọn."
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhanh chóng sắp xếp, Vương Nguyệt Mai thấy bọn họ đang không có chỗ để bày đồ thì đứng suy nghĩ một lát rồi quay trở vào trong cao ốc bách hóa, sau đó cầm hơn mười chiếc túi da rắn mang ra.
"Mọi người trải cái này lên mấy cái này lên mấy cái rương đi."
Cô ta thấy thứ bọn họ có nhiều nhất chính là thùng giấy, Thẩm Mỹ Vân thấy cô ta mang đến một chồng dày túi da rắn thì thoáng chốc ngẩn người.
Vương Nguyệt Mai thấy cô bất động thì lập tức nhướng mày: "Thế nào? Không muốn sao? Vẫn còn thù dai?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Không phải."
Nói rồi cô hào phóng nhận lấy túi: "Cảm ơn chị dâu." Nhìn bề ngoài Vương Nguyệt Mai chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc xoăn giống như mì ăn liền, lông mày cũng vẽ cực kỳ tỉ mỉ, vừa dài vừa cong, rất có khí chất của những người phụ nữ ở Thượng Hải trước kia.
Vương Nguyệt Mai cười một cái, cũng không nói gì nữa.
Coi như là xóa bỏ đi nỗi thù hằn trước đó.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Chị dây, chị có muốn qua nhìn một chút xem có thứ gì mình thích không? Hàng hóa này của bọn em đều là mới nhập về, giá cũng rất rẻ."
Sau đó cô lại chủ động mời hàng.
Vương Nguyệt Mai nghe vậy thì chần chừ một chút.
"Chị nhìn này, đồng hồ đeo tay điện tử này bọn em bán mười đồng, còn có thắt lưng nhiều lớp đây, chất lượng rất tốt, bọn em chỉ bán sáu đồng một chiếc thôi, đúng rồi, có cả kèn ác-mô-ni-ca nữa, giá là mười lăm đồng, nếu như nhà chị có con gái thì cũng có thể xem qua băng đô, kẹp bướm, và kẹp tăm này nữa. tất cả những thứ này đều có giá rất rẻ đó."
Vương Nguyệt Mai trố mắt nhìn, cô ta không ngờ tới Thẩm Mỹ Vân còn bán hàng cho cô ta, thế nhưng những lời mà đối phương vừa nói cũng quả thật khiến cô ta động tâm.
"Vậy thì qua nhìn một chút xem sao."
Cô ta đi qua đó, Thẩm Mỹ Vân cũng cười một tiếng, không vạch trần cô ta, lúc này cô lại chạy lên phía trước thì mới thấy mấy cái rương hiện tại đã bị mọi người xung quanh bu đầy rồi.
Từng rương một được mở ra, cũng theo đó mà để lộ hàng hóa được xếp bên trong.
Hầu Tử phụ trách duy trì trật tự, Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh thì phụ trách bán hàng còn Thẩm Mỹ Vân thì phụ trách thu tiền, bốn người đều được phân công hết sức rõ ràng.
"Chiếc đồng hồ đeo tay điện tử có màu rực rỡ thế này bán thế nào vậy? Có thể đeo thử không?"
"Mười ba mười ba, đồng hồ đeo tay điện tử có màu rực rỡ thì đều bán mười ba đồng hết, cả đồng hồ có tầm nhìn ban đêm cũng bán mười ba đồng luôn."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy mọi người hỏi mà Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh thì miệng lưỡi cũng sắp không thể nào ngừng lại được nữa, lúc này cô nghĩ ra một biện pháp, trước hết cứ để Tiểu Hầu giúp cô thu tiền đã.
Còn cô thì đi mượn một cái bút, xé một cái bìa giấy ra viết giá cả lên trên, từng món hàng đều được viết cẩn thận.
"Mọi người muốn biết giá cả thì nhìn bảng nhé, tất cả mọi mặt hàng đều được đánh dấu ở rất rõ, đây đã là giá rẻ nhất rồi nên mọi người thông cảm với chúng tôi, chúng tôi không trả giá."
"Giá cả rõ ràng, không mua là thua thiệt, không mua là bị lừa."
Cũng không biết Thẩm Mỹ Vân lấy ra được một chiếc loa lớn từ đâu, cô cứ thế cầm loa đứng đó kêu gọi mọi người.
Vừa hô hào xong thì tất cả mọi người cũng đã nghe được. Những người đi ngang qua cao ốc bách hóa cũng không nhịn được mà tới tham gia náo nhiệt.
Quả thật tính cách của con người chính là vậy, nơi nào có náo nhiệt, ở đâu có nhiều người thì lập tức đi đến nơi đó.
Khách hàng càng ngày càng nhiều, công việc cũng bắt đầu bận rộn hơn.
Thậm chí Thẩm Mỹ Vân còn bận đến mức không thể nào cầm được loa lên để mời hàng, cô thu tiền đến mức tay cũng đã tê rần, đến cả Tiểu Hầu trước đó được phân công đứng giữ trật tự cũng bị cô gọi qua.
"Hỗ trợ thu tiền với tôi."
Tiểu Hầu 'ai' một tiếng, vừa đứng thu tiền vừa phải lắng tai nghe ngóng, mắt liếc tứ phương để đề phòng có người lấy trộm đồ.
Thật sự là hiện trường quá mức sôi nổi, có ít nhất ba tầng người vây quanh chiếc rương kia, cả bên ngoài lẫn bên trong.
"Đồng chí này, sao cô lại bán mấy thứ này rẻ đến vậy thế?"
"Đúng vậy, giá đồng hồ đeo tay điện tử cùa cô còn chưa tới một nửa giá của cao ốc bách hóa nữa."
"Thế này liệu có phải là hàng giả hay không vậy?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Thẩm Mỹ Vân vừa thu tiền vừa cầm loa lên, nói: "Nhà máy đồng hồ đeo tay điện tử ở Giang Nam vỡ nợ, ông chủ khốn kiếp dẫn theo tiểu tam bỏ trốn, toàn bộ hàng hóa đều bị bán phá giá, không phải ba mươi đồng, không phải hai mươi đồng, chỉ có mười đồng, mười đồng toàn bộ!"
Tất cả mọi người: "?"
Ngay cả ba người Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh và Tiểu Hầu cũng không nhịn được mà trợn mắt há mồm.
Chờ đã, chuyện nhà máy sản xuất đồng hồ đeo tay điện tử ở Giang Nam vỡ nợ sao bọn họ lại không biết vậy?
Ông chủ dẫn theo tiểu tam tháo chạy?
Tin tức này cũng quá đáng sợ rồi.
Quả nhiên, những người ban đầu còn tỏ vẻ nghi ngờ về chất lượng hàng hóa lúc này cũng không nhịn được mà ồn ào lên: "Đồng chí nhỏ này, ông chủ của nhà máy đồng hồ đeo tay thật sự dẫn theo tiểu tam bỏ chạy sao?"
Đầu năm nay mấy tin tức về mối quan hệ bất chính chính là tin tức gây nhức nhối nhất, như quảng cáo của nhà máy sản xuất da thuộc Giang Nam trước kia có thể trở nên nổi tiếng trên khắp cả nước đương nhiên cũng có lý do của riêng nó.
Thế nên quả nhiên Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong thì đã có không ít người hiện lên vẻ mặt đầy bát quái.
Thẩm Mỹ Vân vờ lau nước mắt: "Đúng vậy, tên khốn kiếp đó dẫn theo tiểu tam trốn đi rồi sống hòa thuận với nhau, cũng chẳng thèm quản đến những người cấp dưới như chúng tôi còn sống hay đã chết, anh ta cứ thế bỏ chạy, tiền lương cũng không chịu trả cho chúng tôi, giờ chúng tôi mới thật sự không còn cách nào khác nên mới phải mang số hàng này đi bán rẻ để lấy lại tiền."
"Đồng hồ đeo tay điện tử đây, đồng hồ đeo tay điện tử đây, chỉ mười đồng thôi, mười đồng là có thể mua được, đi ngang qua không nên bỏ lỡ."
Thẩm Mỹ Vân vừa hô xong thì một nhóm người nữa lại tới.