Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 815
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:43:52
Lượt xem: 46
Cũng tương đương với ba căn phòng đã có người ở thì bọn họ cũng lựa chọn một căn dựa trên kiểu mẫu của Lâm Tây Hà, cứ thế người và hàng hóa đều ở chung một chỗ để giảm thiểu tối đa bất lợi.
Chờ đến khi đã dọn dẹp xong đống hàng.
Thì bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi ngồi xuống uống miếng nước, Diêu Chí Anh nghi ngờ nói: "Mỹ Vân, em nói xem vì sao bà chủ Cao lại đồng ý cho chúng ta nợ tiền vậy?"
Làm việc hơn nửa ngày trời, Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa được uống một ngụm nước nào, lúc này được thỏa cơn khát nên cô cứ thế dùng một hơi uống hết cả một bình nước, lúc này mới cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn.
"Là bởi vì cô ấy muốn lôi kéo chúng ta trở thành một khách hàng trung thành"
Dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm: "Giống như cách mà chúng ta nhập hàng hóa từ Lâm Tây Hà vậy, chúng ta cũng đang nhập hàng từ chỗ cô ấy."
Cho dù chỉ là bà chủ của một nhà máy may dệt nhỏ như Cao Dung thì việc được trả hai vạn khi mua hàng hóa cũng đủ khiến cô ấy phải động lòng.
Có thể nói sau khi nhập hàng về từ chỗ Lâm Tây Hà thì bọn họ cũng có lòng tin vào đối phương.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng tương đương với một khách hàng giàu có.
Dùng hai ngàn bảy trăm đồng để giữ lấy một vị khách lâu dài lại giàu có thì không thể không nói, Cao Dung quả thực có gan rất lớn, đương nhiên, ánh mắt đầu tư lâu dài của cô ấy cũng không hề tệ chút nào.
"Chị hiểu rồi, chẳng trách."
Diêu Chí Anh đặt ly xuống: "Quả nhiên những người làm ăn có thể mở được nhà máy ở nơi này thì thực sự không hề đơn giản chút nào."
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng: "Nếu như cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường thì sẽ không thể phát triển được việc làm ăn của bản thân đến mức độ này."
Ở Quảng Châu chỉ có hai nhà máy may dệt tư nhân, cho dù chỉ là một phân xưởng nhỏ nhưng cũng có tiềm năng tương lai vô hạn.
Cô thở dài nói: "Quảng Châu mà, thật đúng là một thành phố không hề tầm thường."
Diêu Chí Anh và những người khác cũng phải gật đầu đồng tình.
Kim Lục Tử cân nhắc xa hơn: "Lần này hàng hóa của chúng ta quá nhiều nên không thể ngồi xe lửa trở về được, có lẽ sẽ phải tìm một chiếc xe chở hàng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Câu này vừa dứt đã khiến mọi người cảm thấy khó khăn.
"Chúng ta không có tiền."
Trên người bọn họ hiện tại cũng chỉ còn đủ tiền để mua vé cho bốn người, một người là ba lăm đồng tiền xe, cộng lại thì cũng tầm một trăm rưỡi.
Làm gì còn tiền mà đi tìm xe chở hàng để vận chuyển nữa.
Kim Lục Tử nói: "Tôi có."
Ngay trước mặt mọi người cậu ta cởi giày ra rồi điên cuồng đập nó xuống ba lần, sau đó mới thấy bên trong có hơn mười viên đậu bằng vàng rơi ra ngoài.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Diêu Chí Anh: "?"
Tiểu Hầu: "?"
Ba người bọn họ đều trợn mắt há mồm: "Anh Lục, anh còn giấu tài nữa à? Nhưng mà chân anh không cảm thấy khó chịu sao?"
Kim Lục Tử lấy cái đế trong của giày ra, bên trong lộ ra một cái lỗ nhỏ, hóa ra bên trong chiếc giày da này được khoét một cái lỗ không tính là lớn, đủ để nhét vừa hơn mười viên đậu bằng vàng đó vào.
"Mang cái này đi đi, sau đó lấy tiền trả cho xe chở hàng để vận chuyển hàng về."
Kim Lục Tử đã ở bên ngoài vào Nam ra Bắc đã nhiều năm, đương nhiên có những kỹ xảo kiếm sống rất tinh vi, giày là chỗ giấu nhiều viên đậu vàng như thế này nhất, đứng thứ hai chính là bên hông của quần lót chỗ phía trên dây thun có giấu thêm ba viên nữa, nhưng đó là khi lâm vào đường cùng rồi thì cậu ta mới lấy ra.
Là những thứ cứu mạng vào phút chót.
Ba viên kia nếu như không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì cậu ta sẽ không lấy chúng ra.
Đương nhiên, ba viên đậu vàng được khâu kín lại trong dây thun quần lót đó đã đi theo cậu ta vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm trời rồi nhưng vẫn chưa từng được mở ra.
Chẳng qua chuyện này cậu ta cũng không nói cho ai biết, ngay cả Diêu Chí Anh cũng không biết gì về chuyện này.
Chỉ có thể nói đây chính là kỹ năng cầu sinh của một người lão luyện.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu nói: "Có chỗ đậu vàng này rồi thì tiền gọi xe hàng đến đương nhiên là đủ, khi nào trở về rồi anh Lục tính toán giá cả đi rồi sau đó hai người chúng ta chia đều."
Làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình, chuyện này Thẩm Mỹ Vân vẫn có thể phân biệt được.
Kim Lục Tử cũng quen thuộc với tính cách của Thẩm Mỹ Vân nên đương nhiên cũng không đôi co mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, thế nên cậu ta không hề do dự mà đáp ứng.
Thế nhưng tiền xe cũng chỉ chiếm số nhỏ thôi, chủ yếu chính là đống hàng hóa này.
"Vấn đề hiện tại chính là chúng ta phân công thế nào sau khi tìm được xe hàng."
Tiểu Hầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể thuê xe được không? Tôi sẽ lái xe về."
Trước kia cậu ta ở trú đội cũng đã từng đặc biệt phụ trách bồi dưỡng ở đội vận chuyển thế nên bất kể là lái xe đường dài hay đường ngắn thì đối với cậu ta đều dễ như ăn bánh.
Nói xong lời này thì Kim Lục Tử nói: "Cái này thì tôi phải đi tìm Lâm Tây Hà, ở đây cậu ta chính là dân bản địa rồi, làm sao mà lại biết ít hơn những người đến từ vùng khác như chúng ta được."
Quả nhiên, sau khi tìm được Lâm Tây Hà và kể rõ mục đích thì chưa đến nửa ngày anh ấy đã tìm xong xe chở hàng cho mấy người bọn họ rồi.
"Chiếc xe nhỏ này có thể kéo được hàng về, nhưng chủ xe không yên tâm để mọi người tự mình lái nên ít nhất thì tài xế muốn được cùng mọi người trở về đó."
Nói cách khác, chỉ có một người trong số bọn họ có thể đi theo, một người ngồi ở vị trí tài xế rồi, một người nữa thì ngồi bên ghế phụ lái, còn ở phía sau chính là đống hàng hóa.
Kim Lục Tử và Tiểu Hầu nhìn nhau một cái, Kim Lục Tử lên tiếng: "Tiểu Hầu, cậu đi đi, ngồi trên đó tiện thể nhớ đường luôn, lần sau chúng ta tới đây lấy hàng thì cậu có thể tự mình lái xe tới."
Cái này so với đi thuê xe thì rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều.
Tiểu Hầu chần chừ một chút, cậu ta nhìn sang Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng tôi đã được dặn dò là chị dâu ở đâu thì tôi sẽ ở đó rồi, không thể ở xa chị dâu được."
Kim Lục Tử đáp: "Có tôi đây rồi, tôi sẽ chiếu cố cho bọn họ."
"Mà hơn nữa ở trên xe lửa thì có thể gặp phải vấn đề gì chứ?"
Hàng cũng không phải ở cùng một chỗ với bọn họ, Tiểu Hầu do dự một chút rồi đi tới gặp Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nói: "Trước hết cứ sắp xếp như vậy đi đã, trong số chúng ta chỉ có một mình cậu là biết lái xe thôi, chờ đến khi cậu đã nhớ được đường rồi thì lần sau chúng ta có thể tự mình lái xe đến đây."
"Việc vận chuyển hàng hóa cũng sẽ thuận lợi hơn một chút."
Thẩm Mỹ Vân đã lên tiếng rồi thì dĩ nhiên Tiểu Hầu cũng không cự tuyệt nữa.
"Vậy để tôi đi cùng với tài xế."
"Đối phương có nói là chạy chuyến này hết bao nhiêu tiền xe không?"
"Một trăm tám."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lời này thì thở dài: "Chẳng trách người ta nói tài xế chở hàng kiếm được rất nhiều tiền." Nếu như tự mình lái xe từ Quảng Châu đến Mạc Hà thì ít nhất cũng mất từ một tuần lễ đến mười ngày đi đường mới đến nơi.
Nhưng tiền xe đi lần này lại mất đến một trăm tám.
Một tháng chạy hai chuyến thì cũng thu về được ba bốn trăm, mà đầu năm nay một tháng lương của người bình thường là bao nhiêu cơ chứ?
Năm mươi đồng cũng đã được tính là cao rồi.
"Không còn cách nào khác." Kim Lục Tử nói: "Bây giờ thứ chúng ta cần chính là xe, đối phương cũng nói giá thế này không được tính là quá cao đâu."
Cậu ta mang theo toàn bộ đậu vàng đi: "Toàn bộ đậu vàng này được tầm hai trăm đồng, thế này thì gần như toàn bộ phí đều đã có đủ rồi."
"Chỉ còn đồ ăn trên đường thôi."
Cậu ta tới chỗ Tiểu Hầu, Tiểu Hầu vô một cái vào túi: "Lúc tôi rời đi cũng có mang theo tiền, vậy nên tiền đồ ăn cũng đủ rồi."
Bọn họ còn phải trả tiền cơm cho tài xế nữa.
Vừa dứt lời thì Kim Lục Tử cũng nói: "Khi nào về tôi sẽ trả lại cho cậu."
Cũng không thể nào để Tiểu Hầu mang hàng trở về một mình rồi lại phải lấy tiền lương của mình ra để trả được.
Thẩm Mỹ Vân cũng gật đầu nói: "Chắc chắn sẽ thanh toán."
Đây là lời bảo đảm thứ hai.
Tiểu Hầu toét miệng cười một tiếng: "Tôi biết."
Hai bên mỗi bên một đường rời đi.
Tiểu Hầu mang theo hầu hết hàng hóa, còn Thẩm Mỹ Vân, Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử thì ba người mỗi người xách theo một túi.
Ở trong lô hàng này có thể chia ra gồm có hai trăm chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, băng đô hoa hồng, kẹp tăm màu đen, kẹp hình bướm, cả thắt lưng nhiều lớp và kèn ác-mô-ni-ca.
Chia ra mỗi người mấy phần xong thì bọn họ định tiện thể bán những thứ này trên xe lửa luôn, vì đầu năm nay những người có thể mua được vé tàu hầu như đều đến từ những gia đình có điều kiện không tệ.
Nếu không chỉ có vài chục đồng tiền vé xe lửa thôi thì cũng sẽ bị chặn ở ngoài cửa rồi.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Thế này đủ rồi chứ?"
Cô vừa nói vừa hạ túi xuống, thiếu chút nữa không nhấc nổi chiếc túi lên, bên trong chủ yếu là đồng hồ điện tử đeo tay và kèn ác-mô-ni-ca nên thực sự rất nặng.
"Cũng đủ rồi đó." Kim Lục Tử nhấc nó lên rồi thử ước lượng: "Hai người đưa thứ nào nặng hơn cho tôi đi, chờ đến khi lên xe rồi thì tôi sẽ để nó vào trong khoang chứa hành lý."
Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh cũng không có lý do gì để từ chối, thậm chí cuối cùng Kim Lục Tử còn tự mình xách cả ba túi hàng hóa, sau đó trực tiếp dùng drap trải giường bọc nó lại như bọc quần áo đeo lên lưng.
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh cứ thế tay không bước lên xe lửa.
Đến khi đã lên xe lửa và hàng hóa cũng đã được cất xong hết rồi thì mấy người Thẩm Mỹ Vân mới bắt đầu cầm theo một chút hàng hóa trong tay rồi bắt đầu rao bán ở các toa xe.
Cũng bởi vì quần áo trên người bọn họ rộng rãi nên có chứa được không ít đồ, trên hai cánh tay của Thẩm Mỹ Vân đều đeo mười loại đồng hồ đeo tay điện tử khác nhau, phổ thông có, màu sắc rực rỡ cũng có, đồng hồ có tầm nhìn ban đêm cũng có, cô dùng hai cánh tay áo che lại chúng nên từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai cánh tay to mập thôi chứ không thể nhìn được những thứ khác.
Còn về kèn ác-mô-ni-ca, kẹp tóc hình bướm và mấy chiếc kẹp tóc hình hoa khác thì cô lại chọn nhét chúng vào bên trong túi áo khoác to rộng của mình.
Sau khi ba người đã nhét hết đồ vào xong thì lập tức chia nhau ra hành động.
Thẩm Mỹ Vân chọn đến toa có giường nằm, bởi người ở bên trong toa này căn bản đều là người có nhiều tiền nhất.
Sau khi tránh được nhân viên phục vụ trên tàu thì Thẩm Mỹ Vân tìm được một nữ đồng chí ăn mặc rất mỹ lệ: "Vị đồng chí này, cô có muốn mua đồng hồ đeo tay điện tử không?"
Cô kéo tay áo lên để lộ ra một chiếc đồng hồ màu đỏ trông cực kỳ sáng bóng.
Vốn dĩ vị nữ đồng chí kia đang cầm chiếc gương nhỏ chỉnh sửa lại lông mày, nhìn thấy vậy thì thoáng chốc đôi mắt cô ấy đã sáng lên: "Cô bán sao?"
Cô ấy hạ giọng xuống.
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng: "Đúng vậy."
"Bao nhiêu tiền vậy?" Đối phương cũng lập tức cảm thấy thích nó, sau đó lại yêu thích mà cầm lấy tay Thẩm Mỹ Vân liên tục ngắm nghía chiếc đồng hồ điện tử màu đỏ này, nếu không phải người này là một nữ đồng chí thì Thẩm Mỹ Vân còn nghĩ rằng đối phương đang muốn ăn đậu hủ của cô.
Cô cười một tiếng, thuận tiện cởi chiếc đồng hồ đeo tay màu đỏ này ra đưa cho đối phương: "Màu sắc rực rỡ thế này thì mười lăm đồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-815.html.]
"Cô có thể xem kỹ hơn."
"Đắt như vậy sao?" Vị nữ đồng chí đó kêu lên, nhận lấy nó rồi nhìn vào mặt chiếc đồng hồ trong suốt, trong một thoáng cô ấy có chút không nỡ trả lại cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Không đắt đâu, cô phải biết là một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Hoa Mai đã được bán với giá một trăm rưỡi hai trăm rồi, mà một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ thế này lại chỉ được bán với giá mười lăm đồng thì đã rất rẻ rồi đó."
Cô nhận lấy nó sau đó lại đeo thử nó vào cổ tay mình, cố ý giơ lên: "Hơn nữa, cô nhìn xem có thấy nó đẹp mắt không?"
Cổ tay cô trắng nõn, xương cổ tay lại hơi nhô ra, đeo chiếc đồng hồ màu đỏ trên tay thì thực sự trông rất bắt mắt.
"Đẹp mắt."
Vị nữ đồng chí kia nhìn vào cổ tay cô không rời mắt.
Thẩm Mỹ Vân quơ quơ cổ tay trắng nõn của mình: "Đúng không, đều là phương tiện để xem giờ, vậy tại sao lại không chọn lấy một chiếc trông vừa đẹp mắt, đã vậy lại còn rẻ, mà quan trọng nhất dĩ nhiên đây còn là thứ mà mình thích nữa chứ."
Lời này cũng khiến đối phương bị thuyết phục: "Tôi cũng muốn mua nó, nhưng cô có thể giảm giá cho tôi một chút không?"
Thẩm Mỹ Vân lại đổi sang một mẫu khác, giơ ra một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử phổ thông có màu đen ra: "Chiếc này thì mười đồng, chỉ có điều lại là màu đen, nếu như cô muốn thì có thể lấy chiếc này."
Thế nhưng chiếc đồng hồ màu đen này lại chẳng hề bắt mắt, vậy nên vị nữ đồng chí đó nhíu mày nói: "Tôi không thích màu đen."
"Nhưng chiếc màu đỏ là mười lăm đồng đó, không giảm được một đồng nào đâu."
Đối phương chần chừ một chút.
"Thế này đi, cô mua chiếc đồng hồ màu đỏ này thì tôi sẽ tặng cô chiếc kẹp tăm màu đen này." Nói xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy chiếc kẹp tăm từ túi áo mình ra: "Kẹp tăm màu đen này rất được ưa chuộng ở Quảng Châu đó, cô nhìn này."
Cô gỡ hai chiếc đang kẹp trên tóc mình xuống.
Vốn dĩ trông dáng dấp cô đã đẹp, nay lại dùng kẹp hất hết tóc con lên thì lập tức lộ ra vầng trán sáng bóng đầy đặn, lông mày lại tinh xảo trước mắt đối phương.
Vị nữ đồng chí kia cũng lập tức bị sắc đẹp này đánh đến mức đầu váng mắt hoa, cô ấy che lại trái tim đang đập bình bịch của chính mình: "Tôi mua!"
Cô ấy gần như bật thốt lên hai chữ này.
Vừa dứt lời, cô ấy mới giật mình rằng vốn dĩ tiền trong tay cô ấy phải được dùng vào một mục đích khác, thế nhưng khi nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp khiến người khác phải mờ mắt của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy lại hít sâu một hơi, rốt cuộc mới quyết định được.
Không phải cũng chỉ là mười lăm khối thôi sao?
Sau này cắn răng chi tiêu dè sẻn một chút vậy!
"Đồng chí, tiền đây." Cô ấy trực tiếp móc tiền mặt từ trong túi ra, đếm đếm rồi gom lại được đủ số tiền mười lăm đồng, sau đó đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới lần đầu tiên mình buôn bán mà lại thuận lợi đến vậy, còn tưởng rằng mình phải phí miệng lưỡi thì cô ấy mới mua.
Cô cười một tiếng rồi cởi chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mình ra, sau đó đeo vào cổ tay đối phương, còn không quên lấy chiếc kẹp tăm từ trong túi của mình ra đưa cho vị nữ đồng chí đó.
"Của cô đây, cất nó đi nhé."
Trông cô chẳng giống một người làm ăn chút nào mà ngược lại giống một người chị em gái hàng xóm hơn, điều này làm vị nữ đồng chí đó cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi đeo đồng hồ vào xong, cô ấy lại quơ quơ cánh tay, khoe khoang chiếc đồng hồ một vòng rồi mới hỏi: "Đồng chí, sao cô lại đi làm nghề này vậy?"
Đầu năm nay những người có thể mua được vé giường nằm trên tàu đều là những người có thân cư yếu chức*, nếu không công tác ở đâu thì họ cũng không mua nổi vé giường nằm thế này.
Ở trong mắt bọn họ, làm một người tự đi ăn kiếm ăn là rất mất mặt.
Cô ấy thấy Thẩm Mỹ Vân trông xinh đẹp như vậy, mà khí chất trên người cũng không giống một người bình thường chút nào.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đã là kiếm ăn thì chẳng phân biệt giàu hay nghèo, tôi chỉ muốn thử một chút thôi."
Thật ra bản thân cô đã sớm làm qua cái nghề tiêu thụ này rồi, trước kia là bán heo còn hiện tại là bán những thứ đồ lặt vặt này, chỉ là hàng hóa không giống nhau thôi chứ về bản chất thì chẳng hề khác biệt.
Đều là bán hàng cả.
Đối phương nghe thấy thì cũng cảm thấy đáng tiếc: "Cô có còn những thứ gì khác nữa không?" Mặc dù cảm thấy tiếc thương nhưng nên mua thì vẫn mua.
Thẩm Mỹ Vân lại lấy kèn ác-mô-ni-ca, thắt lưng nhiều lớp, cùng cả kẹp tóc con bướm ra.
Đối phương nhìn thấy kèn ác-mô-ni-ca thì đôi mắt sáng lên: "Cô còn có cái này sao?"
Trước kia cô ấy đã từng nhìn thấy một đồng nghiệp làm ở khoa truyền thông mỗi ngày đều chơi kèn ác-mô-ni-ca, đừng nhắc đến chuyện việc này có bao nhiêu phong cách phương Tây.
Có không ít người cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Cô ấy cầm lên một chiếc, vuốt nó nhè nhẹ rồi hỏi: "Cô bán cái này thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Hai mươi hai đồng." Vốn dĩ cô muốn bán nó với giá hai mươi đồng, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, để cho đối phương có cơ hội trả giá.
Vậy nên cô mới hai mươi hai đồng.
"Hai mươi hai sao?" Hiển nhiên đối phương cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: "Cô chắc chắn chứ?" Trước kia lúc cô ấy ở đơn vị đã có lúc nghe thấy người ta nói, một chiếc kèn ác-mô-ni-ca thế này được bán với gia ba mươi đến bốn mươi đồng, gần như bằng tiền lương của một tháng.
Thế mà Thẩm Mỹ Vân chỉ bán với giá hai mươi hai đồng.
Giá này cũng giảm được một nửa rồi ấy chứ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn biểu cảm của cô ấy thì cũng đại khái đoán được một chút: "Tôi đây là đang bán cho cô với giá bán sỉ đó, hơn nữa cô lại là khách hàng đầu tiên của tôi nên đương nhiên tôi cũng không thể bán giá cao cho cô được, tôi chỉ bán với giá hai mươi hai đồng thôi, lãi về hai đồng được hai đồng từ cô đó."
"Hoàn toàn chỉ là lộ phí cho tôi thôi."
Đối phương vừa nghe được thì trả lời: "Vậy cô cũng thật là chân thành đó."
Thẩm Mỹ Vân: "..." Cô nhìn đối phương hoan hoan hỉ hỉ trả hai mươi hai đồng mua chiếc kèn ác-mô-ni-ca, sau đó hoảng hốt rời đi.
Cô hoài nghi chính mình có tiềm năng trở thành gian thương.
Một chiếc kèn ác-mô-ni-ca, một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, lại thêm một tấm kẹp tăm.
Giá vốn cộng lại là ba đến năm đồng, cô bán được với giá ba mươi lăm khối, như vậy lãi về được gấp mười lần.
Cô rời đi từ toa giường nằm đó, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, làm một nhà buôn thật sự kiếm được ra tiền.
Khó trách nhiều người lại trở nên giàu có vào những năm tám mươi đến vậy.
Hóa ra lãi lộc đều ở chỗ này.
Sau khi khai trương thành công thì sau đó Thẩm Mỹ Vân bán hàng rất thuận lợi, cô chỉ việc chạy một chuyến là đã bán được toàn bộ số hàng mà cô mang theo.
Tổng cộng thu về được hai trăm tám mươi đồng bạc.
Cái này còn dễ kiếm được tiền hơn so với làm việc theo ca.
Chờ đến khi Thẩm Mỹ Vân vòng về giường nằm của bọn họ thì Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh vẫn còn chưa trở lại, Thẩm Mỹ Vân lại cầm tiền tính toán, buổi trưa bọn họ có thể ăn được một bữa ngon trên xe lửa rồi.
Trước đó bọn họ vì đã hoàn toàn rỗng túi, chỉ còn lại đủ tiền để mua vé xe lửa nên đến cả thức ăn cũng chỉ có thể ăn bánh nướng rồi để dành lại, định dùng mấy thứ đồ cầm cự đến khi trở về.
Thế nhưng hiện tại thì không cần nữa rồi.
Bọn họ có thể ăn đồ ăn tươi trên xe lửa vừa mới làm xong, vốn dĩ trên xe lửa vẫn luôn có bán thức ăn, chẳng qua là có hơi đắt thôi.
Đương lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang tính toán buổi trưa nên ăn cái gì thì Kim Lục Tử đã trở lại, nhìn vẻ mặt cậu ta vui vẻ thì hiển nhiên là bán hàng cũng rất thuận lợi.
Kim Lục Tử còn nghĩ bản thân là người nhanh nhất rồi mà ai ngờ lúc này Thẩm Mỹ Vân đã nằm đây nghỉ ngơi, lúc này cậu ta sải bước đi tới gần rồi nói: "Mỹ Vân, em bán xong rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Anh cũng xong rồi hả?"
"Em bán được bao nhiêu tiền?" Cậu ta hạ thấp giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Tôi được hai trăm tám mươi ba đồng."
"Tôi có bốn trăm ba."
Cơ thể Kim Lục Tử cao to nên túi quần áo cũng lớn, lúc cậu ta đi ra ngoài thì hàng hóa cầm theo cũng nhiều, gần như là gấp đôi của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Nhiều như vậy sao?"
"Những thứ đó bán được rất tốt mà, thậm chí bọn họ còn chẳng thể nào trả giá được."
"Cũng không biết Chí Anh thế nào rồi?" Bọn họ vốn mỗi người một hướng, thế nhưng lúc này, nhắc Tào Tháo Tào Tháo cũng đến rồi.
Kim Lục Tử vừa dứt lời thì Diêu Chí Anh đã mặt đầy vui vẻ bước vào: "Mọi người đều ở đây sao?"
"Em bán được bao nhiêu?"
Kim Lục Tử kéo Diêu Chí Anh tới gần.
"Hai trăm ba."
Cô ấy cầm hàng theo ít nhất nên cũng chỉ bán được từng đó tiền.
"Vậy tất cả chúng ta cộng lại thì căn bản cũng được gần một ngàn đồng rồi."
Một chuyến này mới qua được tầm hai tiếng đồng hồ, có lẽ còn ít hơn.
Kim Lục Tử cũng lập tức có lòng tin: "Xem ra đến khi chúng ta trở về thì lúc bán đống hàng đó cũng không có vấn đề gì đâu."
Với lần mở bán này thì trên cơ bản bọn họ cũng biết được thái độ tiếp nhận của thị trường đối với hàng hóa của bọn họ rồi.
Nhìn chung thì hướng đi cũng khá ổn.
Từ Quảng Châu tới Hỗ Thành* mất tầm hai ngày một đêm, sau khi xuống xe lửa rồi thì vốn dĩ mấy người Thẩm Mỹ Vân còn định ở Quảng Châu bán thêm một số hàng nữa thế nhưng kết quả bọn họ cũng không ngờ mình đã bán hết lô hàng đó trên xe lửa rồi.
*Hỗ Thành: tên gọi khác của Thượng Hải.
Tổng cộng bọn họ bán được tám ngàn ba trăm ba mươi ba đồng.
Trong đó đồng hồ đeo tay điện tử có khoảng sáu trăm chiếc, cộng thêm mấy chục chiếc kèn ác-mô-ni-ca, cùng với thắt lưng nhiều lớp, thứ khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy bất ngờ nhất chính là ban đầu bọn họ nhập thắt lưng về thực sự cũng không có quá nhiều hy vọng.
Cũng bởi vì bọn họ chưa thực sự quá quen thuộc với những mặt hàng thế này nên cũng không nhập về quá nhiều.
Nhưng lại không ngờ rằng thứ bán được tốt nhất trên xe lửa lại là thắt lưng nhiều lớp, gần như cứ có nam đồng chí nào nhìn thấy là sẽ mua chúng ngay.
Thậm chí có những nữ đồng chí mua chúng về để tặng cho ba hoặc cho chồng mình.
Thế nên cuối cùng trong số các mặt hàng của mấy người Thẩm Mỹ Vân thì thứ đầu tiên được bán hết là thắt lưng, tiếp theo là kèn ác-mô-ni-ca, cuối cùng là kẹp tăm và kẹp bướm, mà bọn họ cũng bán chúng với giá rất rẻ, kẹp bướm trực tiếp được bán tám hào một chiếc, bất kể là nam hay nữ đồng chí thì cũng đều mua, thậm chí có một số người còn mua rất nhiều mang về.
Hiển nhiên là mang về cho con cái bọn họ.
Thế nhưng kẹp tăm đen lại không bán được quá nhiều, cuối cùng toàn bộ lại được tặng kèm ra ngoài.
Mặt hàng cuối cùng được bán hết là đồng hồ đeo tay điện tử, thật sự bọn họ cũng mang theo rất nhiều đồng hồ, mỗi người bọn họ đều mang theo hai trăm chiếc.
Ba người tổng cộng là sáu bảy trăm chiếc.
Sau khi xuống xe lửa rồi đợi trong đám người ở trạm xe lửa Hỗ Thành, Kim Lục Tử vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn: "Sớm biết ở trên xe lửa bán được tốt như vậy thì lúc đó chúng ta nên cầm theo nhiều hàng hơn một chút mới phải."
Vốn dĩ lúc đầu bọn họ chia hàng vào rương, nhưng vì sợ không đủ nên cuối cùng mỗi người mang theo hai trăm.