Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 807

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:47:27
Lượt xem: 56

Về phần những người không được chọn, họ cảm thấy vô cùng tiếc nuối nếu biết mình đến sớm hơn thì không đời nào đám người kia được chọn.

Tất nhiên, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ

Sau khi mọi người tới trang trại chăn nuôi, Thẩm Mỹ Vân sắp xếp cho bọn họ làm việc. Mười người lao động cường tráng được mời đến, cộng với bốn người trong trang trại chăn nuôi, tổng cộng là mười bốn người.

Sau ba giờ bận rộn, toàn bộ hàng hóa đã được chuyển lên xe chở hàng.

Sau khi nhìn sĩ quan hậu cần và những người khác rời đi, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới tính tiền công cho mọi người: "Làm xong không đến nửa ngày, nhưng tôi vẫn tính là nửa ngày công cho mọi người."

Cũng chính là năm hào.

Mọi người nghe xong lời này, không nhịn được vui mừng. Họ kiếm được năm hào trong vòng chưa đầy nửa ngày. Đây là điều mà trước đây họ chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Kể từ khi Thanh niên trí thức Thẩm đến đội sản xuất của họ để mở trang trại chăn nuôi, những điều mà bọn họ thực sự không dám nghĩ tới đã trở thành hiện thực.

Sau khi hoàn thành tất cả công việc này, công việc ở trang trại chăn nuôi cũng sớm kết thúc.

Tống Ngọc Thư không có rời đi cùng sĩ quan hậu cần, cô ấy ở lại đây phụ giúp kế toán, sau khi hoàn thành việc tính toán tiền thức ăn gia súc, cô ấy không nhịn được thở dài với Thẩm Mỹ Vân: "Em đúng là có thiên phú làm ăn kinh doanh."

Ai có nghĩ đến.

Chỉ ngắn ngủi trong một tuần, lượng thức ăn gia súc mà cô phụ trách đã tăng gấp đôi. Cô không chỉ trả hết khoản nợ trước đó mà còn kiếm được thêm một ngàn đồng.

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Đây là do phán đoán chính xác."

Nếu như cô ấy không phải từ trang trại chăn nuôi ở đồn trú quân Mạc Hà đi ra, cô cũng sẽ không nhận được tin tức. Cô nếu không mở ra trang trại chăn nuôi thì cũng sẽ không mua được mẻ bắp này. Chỉ có thể nói thời điểm cũng là số phận.

Những liên kết này là không thể thiếu một cái được.

"Đó là phán đoán chính xác nhưng không phải ai cũng có khả năng đưa ra quyết định như em". Nhiều người biết về cơ hội nhưng không nắm bắt được vì thiếu quyết đoán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Thẩm Mỹ Vân thì khác. Cô thực sự nắm bắt chính xác từng bước đi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Được rồi, đừng khen ngợi em nữa, nếu chị khen em nữa, em sẽ bay lên trời mất."

Cô nhìn quanh trang trại chăn nuôi, có bốn cái máy xay trấu cám đặt ở cửa nhà kho."Hầu Tử, cậu đi với tôi đem trả lại đống máy móc này."

Cô không thể một mình bưng hết bốn chiếc máy được. Việc vận động duy nhất cô có thể làm chỉ là vận động trí óc. Còn việc lao động chân tay thì thôi quên đi, dù có g.i.ế.c cô, cô cũng làm không được.

Suy cho cùng, tính cách của Miên Miên vẫn phụ thuộc vào cô.

Tiểu Hầu tự nhiên đồng ý với lời phân phó của Thẩm Mỹ Vân. Cậu ta càng ở lâu với Thẩm Mỹ Vân, càng cảm thấy mình còn phải học hỏi nhiều điều từ Thẩm Mỹ Vân.

Chỉ riêng việc kinh doanh thức ăn chăn nuôi này, cậu ta chưa bao giờ nghĩ được việc kinh doanh lại có thể làm như thế này.

Nghĩ đến đây, Tiểu Hầu càng thêm ngưỡng mộ Thẩm Mỹ Vân.

Việc của trang trại chăn nuôi đã an bài xong, việc chuyên môn giao cho Lý Đại Hà, việc kế toán giao cho Tống Ngọc Thư.

Thẩm Mỹ Vân dẫn theo Tiểu Hầu tới nhà Kim Lục Tử trước. Chính Kim Lục Tử là người đứng ra mướn bốn cái máy xay trấu cám này, bây giờ cô muốn trả lại, đương nhiên là đi tìm Kim Lục Tử.

Nhưng, Thẩm Mỹ Vân khi tới cửa không có đi tay không, cô còn mang theo hai bai đồ hộp, một túi kẹo đậu phộng, một túi kẹo sữa Thỏ Trắng, thậm chí còn mang theo một lon mạch nha.

Cô mang thứ này chủ yếu là vì nhà Kim Lục Tử có em bé, Tiểu Kim Bảo thích nhất loại đồ ăn vặt và trái cây này nọ.

Những món quà biếu mà Thẩm Mỹ Vân chọn về cơ bản đều là đồ ăn mà trẻ con thích ăn. Cô cũng là một người mẹ nên đương nhiên biết trẻ con thích ăn gì.

Lúc Thẩm Mỹ Vân và Tiểu Hầu đi tới cửa, Kim Lục Tử xách một túi hàng, vừa định muốn đi ra ngoài, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cậu ta, giống như đang chạy ra ngoài.

Chẳng qua là, hai bên va chạm trực diện.

"Anh Lục?"

"Mỹ Vân?"

May mắn thay, cả hai bên đều phanh kịp thời nên không hoàn toàn va chạm.

Thẩm Mỹ Vân là người phản ứng đầu tiên: "Anh Lục, anh muốn ra ngoài sao?"

Kim Lục Tử gật đầu: "Nhưng không có chuyện gì, hai người vào nhà trước đi." Cậu ta nói xong liền gọi Sa Liễu trong nhà: "Sa Liễu, ra đây."

Vừa dứt lời, Sa Liễu đang chơi đùa với Tiểu Kim Bảo lập tức chạy ra: "Anh Lục?"

Kim Lục Tử đưa túi hàng cho Sa Liễu: "Đưa cho anh Lư ở đường bến xe."

Trong phương diện làm ăn kinh doanh, Anh Lục cơ bản hiện tại đều tự mình đảm nhiệm mọi việc, không để Sa Liễu nhúng tay vào, cậu ta định để Sa Liễu ở trong nhà.

Thực sự là nhà cũng không thể không người người được.

Vì vậy, Diêu Chí Anh được đào tạo để có tài năng kinh doanh hơn Sa Liễu rất nhiều, nhưng sự thật Sa Liễu không có tài năng kinh doanh.

Kim Lục Tử đã không bồi dưỡng cậu ấy trong nhiều năm như vậy, nhưng chuyên môn của Sa Liễu là ở nhà. Khi Kim Lục Tử ở ngoài bôn ba từ nam ra bắc, Sa Liễu phụ trách hậu cần, giữ nhà luôn sạch sẽ ngăn nắp.

Hôm nay vẫn vậy.

Vì vậy, sau khi nhận được sự phân phố của Kim Lục Tử, Sa Liễu xách một túi lớn đựng đồng hồ điện tử và vui vẻ nói: "Em sẽ đi ngay bây giờ."

Kim Lục Tử cũng nhắc nhở cậu ấy: "Sau này em đi, lúc nói chuyện với anh Lư thì khách khí một chút."

Sa Liễu là người có tính tình thẳng thắn, trong việc làm ăn kinh doanh, cậu ấy không có chút khéo léo nào, nếu Kim Lục Tử không giải thích điều này, đối phương sẽ chỉ ném đồ vào cửa hàng của anh Lư rồi quay người bỏ đi.

Có sự giao phó của Kim Lục Tử, Sa Liễu lúc này mới đồng ý.

Sau khi cậu ấy rời đi.

Kim Lục Tử sau đó nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, chúng ta vào nói chuyện đi."

Thấy Diêu Chí Anh không ra, Thẩm Mỹ Vân tò mò hỏi: "Chí Anh đâu?"

Kim Lục Tử liếc nhìn Tiểu Hầu.

Thẩm Mỹ Vân: "Là người của chúng ta." Đối với cô, Tiểu Hầu là người tiến bộ hơn cả Đại Hà, bởi vì Đại Hà ban đầu đi theo Sĩ quan hậu cần, trong khi Tiểu Hầu ban đầu đi theo Quý Trường Tranh.

Không phải đối với Đại Hà thiên vị không tốt, mà do thành viên nòng cốt không giống nhau.

Sau khi nghe thấy Thẩm Mỹ Vân nói, Kim Lục Tử giải thích: "Chí Anh cũng đi giao hàng. Cô ấy đến một trường học ở thành phố Tề."

Trong nhiều trường hợp, đồng chí nữ ra ngoài sẽ thuận tiện hơn so với đồng chí nam, bởi vì có rất nhiều người xấu trên chợ đều đa số là đồng chí nam nên Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh đã đổi chỗ cho nhau.

Cô ấy đã đi rất xa, bản thân cậu ta thì coi như mình trông coi thành phố Mạc Hà. Trên thực tế, khuôn mặt của Kim Lục Tử đã quen thuộc với người khác, gặp mười người hết chín người nhận ra.

Vẻ mặt của Diêu Chi Anh vẫn là lúc hữu dụng nhất, còn nguy hiểm thì đương nhiên có, nhưng mạo hiểm mới kiếm được nhiều tiền

Chuyện làm ăn thì không còn cách nào khác.

Sau khi nghe điều này.

Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên với Kim Lục Tử: "Mấy người thật lợi hại."

"Tiền hàng đã xong chưa?"

"Xong hết rồi." Kim Lục Tử mở cửa, dẫn bọn họ vào trong. Tiểu Kim Bảo nằm trên đất đá lung tung. Sau khi nhìn thấy Kim Lục Tử dẫn bọn người Thẩm Mỹ Vân vào.

Tiểu Kim Bảo tò mò nhìn qua, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, ngây người một chốc lát, rất nhanh liền như suy tư, hai mắt sáng lên, lớn tiếng kêu lên: "Dì Mỹ Vân."

Cô bé nhớ ra đối phương là ai, bởi vì mỗi lần Thẩm Mỹ Vân tới, đều sẽ mang cho cô bé đủ loại đồ ăn ngon.

Thẩm Mỹ Vân ôm Tiểu Kim Bảo lên, hôn cô bé một cách mãnh liệt: " Đứa bé dễ thương này là con nhà ai?"

Tiểu Kim Bảo không biết giống ai. Cô bé có mái tóc xoăn và đôi mắt to lung linh, vô cùng đáng yêu.

Bị Thẩm Mỹ Vân hôn như vậy, Tiểu Kim Bảo xấu hổ che mặt nói: "Dì Mỹ Vân, dì lại chiếm tiện nghi của người khác à?"

"Mẹ nói, Tiểu Kim Bảo không thể để người khác chiếm tiện nghị mình được."

Thẩm Mỹ Vân bị cô bé chọc dễ thương chịu không nỗi, đáng yêu đến mức nhịn không được hôn cô bé thêm lần nữa: "Vậy dì muốn hôn con, con có thể làm gì được dì?"

Sau khi bị hôn lần nữa, Tiểu Kim Bảo bối rối một hồi. Một lát, ngọt ngào nói: "Vậy con chỉ có thể hôn đáp lại dì!"

Nói xong, cô bé ôm lấy Thẩm Mỹ Vân mặt, hôn dính nước dãi.

Mí mắt Kim Lục Tử giật nảy lên: "Con bé ngốc nghếch này!"

"Ba mới là đồ ngốc!"

Tiểu Kim Bảo lập tức không chịu thua, la lên: "Mẹ nói ba là đồ ngốc!

Đúng vậy.

Không thể tin được.

Kim Lục Tử xách gáy Tiểu Kim Bả. Cậu ta vừa nhấc lên, vẻ mặt Tiểu Kim Bảo như đưa đám: "Cứu mạng, cứu mạng, ba muốn đánh Tiểu Kim Bảo."

"Tiểu Kim Bảo không phải là bảo bối của ba sao?"

Cậu ta nghe xong không muốn ra tay nữa, tất nhiên ngay từ đầu cậu ta đã không có ý định ra tay. Cậu ta chỉ ôm lấy Tiểu Kim Bảo rồi dùng bộ râu của mình hôn cô bé một cách mãnh liệt.

Bây giờ đến lượt Thẩm Mỹ Vân nhìn, mi mắt giật giật, quả thực Kim Lục Tử có để râu quai nón, cô thậm chí không thể tưởng tượng được Tiểu Kim Bảo sẽ phải chịu cực hình như thế nào!

Chắc chắn rồi, Tiểu Kim Bảo vừa cười vừa khóc.

Chờ hai người nháo xong xuôi, hai bên đi thẳng vào vấn đề: "Anh Lục, tôi đến trả lại máy xay trấu cám."

Trước đó, thông qua đối phương mà thuê máy, khiến Thẩm Mỹ Vân không biết tìm ông chủ kia ở đâu là vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-807.html.]

Kim Lục Tử nói: "Em cứ để đồ đạc ở đây và tôi sẽ cho người đến đem đi vào buổi chiều."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy có gây phiền phức cho anh không?"

"Quên đi, tốt nhất chúng tôi nên tự mình làm, kẻo anh quá bận mà phải lo những việc này nữa."

Kim Lục Tử đã mua một ngàn chiếc đồng hồ điện tử, làm sao bán hết hàng mới là chuyện lớn.

Kim Lục Tử nói: "Không sao đâu, tôi chỉ để Sa Liễu quay lại rồi đi một chuyến ngắn thôi."

Người ta đã nói đến mức này rồi. Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không tiện từ chối. Kim Lục Tử uống một ít nước, bắt tay vào chính sự.

"Nếu hôm nay em không đến gặp tôi, chậm nhất ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ tới chỗ em."

"Em thấy đó, lô hàng tôi nhờ Sa Liễu giao về cơ bản là lô cuối cùng, trong nhà vẫn còn linh tinh mấy chục cái. Chúng tôi dự định sẽ tự mình tặng quà cho người quen hoặc sử dụng chúng để thiết lập mối quan hệ."

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Nhanh như vậy sao?"

Phải biết rằng khi cô gặp đối phương một tuần trước, lúc đó đối phương đã nhập khoảng một ngàn chiếc.

"Đúng vậy."

Kim Lục Tử lau mặt nói: "Em Mỹ Vân, em không biết việc kinh doanh này dễ dàng đến thế nào đâu. Họ đều chạy đua để có được nó."

" Tôi không trực tiếp ở tuyến đầu, chẳng hạn như anh Lư là tuyến thứ hai của tôi trước đây, phía dưới tôi có hơn chục người như vậy."

"Họ nằm rải rác ở những nơi khác nhau." Điều này không bao gồm Diêu Chí Anh, người được coi là đầu lĩnh lớn nhất dưới quyền cậu ta.

Cô ấy cũng là tuyến hai được Kim Lục Tử bồi dưỡng nhanh nhất, đương nhiên cô ấy cũng là vợ của anh!

Thẩm Mỹ Vân nói: "Anh Lục, mạng lưới của anh thật khủng."

Đây là sự thật.

Kim Lục Tử mỉm cười nói: "Em đừng nhìn vào những gì tôi đã làm trước đây."

"Thật đấy, em gái Mỹ Vân, việc kinh doanh này sẽ giúp em kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với việc mở trang trại chăn nuôi. Khi tôi hoàn thành hàng hóa trong tay, tôi dự định đi đến Dương Thành một chuyến nữa, em có đi không?"

Thẩm Mỹ Vân do dự: "Vào ngày nào?"

"Sớm nhất là ba ngày sau, chậm nhất là một tuần."

Sau khi hàng hóa được đẩy đi hết, cậu ta sẽ lại đi về phía nam. Cậu ta cũng không tin tưởng ai khác để có được những nguồn hàng như thế này nên vẫn phải đích thân đến.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Tất nhiên, tôi hiểu rồi. Trước khi anh đi, hãy nói với tôi biết, để tôi dừng việc đang làm trong hai ngày tới."

Kim Lục Tử gật đầu.

Lúc Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi, Kim Lục Tử quay người lại tủ lấy ra hai chiếc đồng hồ điện tử, đưa một chiếc đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Cho Miên Miên nhà em."

Chiếc còn lại đưa cho Hầu Tử."người anh em, cho cậu xem giờ."

Tiêu Hậu vô thức nhìn Thẩm Mỹ Vân, cậu ta biết thứ này đồng hồ điện tử trước mặt này không hề rẻ, trước đây cậu ta có hỏi qua, nếu không nói là quá mắc.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Cầm lấy đi, đây là anh Lục tặng quà gặp mặt cho cậu."

Cô đã có dự định của mình rồi. Nếu mang Tiểu Hầu này theo, dự định sau này sẽ đem Tiểu Hầu này đi ra ngoài chạy trốn.

Tiểu Hầu lưỡng lự.

"Được rồi, đàn ông trưởng thành không cần lề mề như vậy." Kim Lục Tử trực tiếp nhét chiếc đồng hồ vào trong tay Tiểu Hầu.

Lúc này, Tiểu Hầu dù có muốn cũng không thể từ chối.

Về phần Thẩm Mỹ Vân, cô nhanh nhẹn cầm lấy đồ: "Anh Lưu, tôi cảm ơn thay Miên Miên món quà này."

Chiếc đồng hồ điện tử này thực sự hữu ích cho Miên Miên nên Kim Lục Tử đã mua cho cô bé chiếc đắt nhất, vừa có thể không thấm nước vừa có thể dạ quang.

Trong giới học sinh, nó tuyệt đối đang là xu hướng thời trang.

Kim Lục Tử không quan tâm xua tay: "Không sao đâu. Miên Miên gọi tôi là chú Lục mà. Đây là việc tôi nên làm."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Tiểu Hầu rời đi, Tiểu Hầu nhìn lại tiểu viện không bắt mắt này. Cậu ta đã đến công xã Thắng Lợi, đã đi qua tiểu viện này rất nhiều lần nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng nơi này có thể là cứ điểm làm ăn kinh doanh.

"Chị dâu, đây là đâu?"

Tiểu Hầu vẫn không xác định hỏi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Chính là như cậu thấy đó, Anh Lục những năm trước là con buôn, hiện tại đã làm theo chính sách rồi."

Đây được coi là bước chuyển mình từ hậu đài này sang chính diện sân khấu nhưng cậu ta vẫn rất thận trọng.

Nếu không, cậu ta dù sao cũng sẽ không phái vợ mình Diêu Chí Anh đến thành phố Tề, nói cho cùng, cậu ta vẫn là người vô cùng thận trọng.

Tiểu Hầu nhéo chiếc đồng hồ trong tay mình: "Là buôn bán cái này đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, thận trọng trả lời: "Tạm thời là vậy."

Cô nói," Nếu ba ngày sau, tôi đi theo anh Lục đến Dương Thành, Tiểu Hầu, công việc trong tay cậu có thể để qua một bên? Đi với tôi một chuyến không?"

Dương Thành thời điểm này cùng Dương Thành ở đời sau vô cùng khác nhau, cực kỳ nguy hiểm.

Cô cảm thấy không thoải mái khi đi một mình. Cho dù đi theo Anh Lục, cô vẫn cảm thấy mình có chút thiếu an toàn.

Tiểu Hầu suy nghĩ một chút: "Vậy thì tôi phải bàn giao toàn bộ công việc."

"Việc giao hàng và vận chuyển cũng khá tốt, trang trại chăn nuôi của chúng ta trước mắt chưa cần đến, nhưng số liệu đăng ký có thể sẽ phải giao cho Đại Hà."

Công việc quan trọng nhất đối với cậu ta chỉ có hai thứ này, cộng với những thứ lặt vặt khác, như trực ban đêm.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy tôi về nói chuyện với Đại Hà, để Đại Hà cố gắng mấy ngày này."

"Tôi sẽ mua thịt cho anh ấy!"

Thẩm Mỹ Vân nói được làm được. Lúc trở về cô đi hợp tác xã cung cấp mua một cái đầu heo lớn, một cái đầu heo lớn nặng ít nhất mười đến hai mươi cân.

Sau khi mang về, đôi mắt của Lý Đại Hà sáng lên. Anh ta là loại người thiếu thịt sẽ không vui."Chị dâu, đây là?"

Thẩm Mỹ Vân nói: "Tôi mua nó cho cậu."

Cô vỗ vai Lý Đại Hà, nói: "Tôi sẽ đưa Tiểu Hầu ra ngoài trong vài ngày tới, trang trại chăn nuôi sẽ giao lại cho cậu chiếu cố. Đầu heo này coi như là món phụ."

Thịt đầu heo là đồ nhắm rượu ngon nhất!

Bị hối lộ bằng thịt, Lý Đại Hà không chút do dự vỗ ngực: "Chị dâu, cứ giao nhà máy cho em, không cần lo lắng."

Trong đầu anh ta đã tính toán, đầu heo này đối với anh ta là đủ ăn ít nhất một tuần.

Anh ta có thể ăn nửa cân thịt mỗi ngày, điều đó khiến anh ta chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc.

Thẩm Mỹ Vân thật đúng là đoán đúng ý Lý Đại Hà vô cùng chính xác.

Sau khi thu xếp xong mọi việc ở trang trại chăn nuôi, Kim Lục Tử cũng thông báo cho Thẩm Mỹ Vân là cậu ta mua vé từ Mạc Hà đến Dương Thành.

Đến lúc cô mua vé, Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra không thể đi thẳng từ Mạc Hà đến Dương Thành.

Đầu tiên họ mua vé từ nhà ga lửa Mạc Hà đến nhà ga lửa Thượng Hải, sau đó chuyển từ nhà ga lửa Thượng Hải trung chuyển để mua vé đến Dương Thành.

Nói cho cùng, các trạm nhỏ sẽ cho bọn họ đi thẳng trực tiếp đến nơi.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc mua vé trung chuyển, và còn yêu cầu bằng chứng đi lại. Nhưng, chuyến này nếu Thẩm Mỹ Vân không đi thì Kim Lục Tử cũng không biết phải tìm ai để giải quyết vấn đề.

Chỉ có thể nói, Kim Lục Tử đã ở Mạc Hà nhiều năm và mối quan hệ của họ thực sự rất sâu sắc, đủ để người khác ngạc nhiên.

Vé không được mua cùng ngày, nhưng ngày mốt lại không thể mua vé trong ngày đó, điều này giúp Thẩm Mỹ Vân có thời gian trở về chuẩn bị cho chuyến đi của mình.

Dương Thành nóng bức hơn Mạc Hà rất nhiều nên trang phục mang theo rất đơn giản, cô chỉ mang theo hai bộ áo sơ mi ngắn tay và một chiếc váy để thay, nhưng cô lại nghi ngờ rằng váy có thể không vừa, khi mặc váy thực sự rất bất tiện khi đang ở bên ngoài.

Sau khi chuẩn bị xong quần áo và đồ ăn, cô đem thịt đầu heo mua cho Đại Hà trước đó rồi kho xong rồi cất vào hộp cơm bằng nhôm, trải ra một ít mì và bỏ thêm dưa lao vào đó để ăn trên đường.

Cô không mang theo nhiều hoa quả vì nặng quá, nhưng cô mua nửa cân hạt dưa thêm một bình đựng nước quân dụng, coi như chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tiền, Thẩm Mỹ Vân vốn là muốn hỏi Kim Lục Tử là mang theo ở đây hay qua đó rồi rút ra.

Kim Lục Tử kêu cô cầm một nửa, để cô có thể mang theo một phần tiền cho thuận tiện. Số tiền còn lại có thể rút ra bằng cuống phiếu tại hợp tác xã ở Dương Thành, nhưng cô không thể rút được quá nhiều. Bọn họ có cơ chế bảo vệ địa phương, Không chỉ bị trừ phí xử lý khi rút tiền từ nơi khác mà tính xác thực của tiền cũng phải được xác minh.

Suy cho cùng, đây là vấn đề rắc rối khi rút tiền từ nơi khác, vì vậy tốt nhất nên mang theo tiền mặt, nhưng cũng không thể mang quá nhiều.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong lời này trong lòng liền tính toán: "Được rồi, tôi biết rồi."

Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi Tiểu Hầu cùng đi đến hợp tác xã. Cô vốn định rút mười ngàn đồng, nhưng cô do dự nên chỉ rút sáu ngàn đồng, phần còn lại cô dự định sẽ đến Dương Thành rút sau.

Trên thực tế, trong tay cô không còn quá nhiều tiền nữa, nếu lấy thứ này, cô sẽ chỉ còn lại mười ngàn đồng.

Nếu như không mở rộng nguồn tài chính, trang trại chăn nuôi cũng không thể chống đỡ được lâu dài.

Thẩm Mỹ Vân khẽ cắn răng, nhìn thế nào đi nữa, đến Dương Thành làm ăn là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Gan lớn c.h.ế.t no, gan bé c.h.ế.t đói. Coi như là đánh cược một lần?

Sau khi bỏ tiền vào trong túi và để Tiểu Hầu cầm, Thẩm Mỹ Vân gọi điện cho Quý Trường Tranh đang ở xa thành phố Cáp Nhĩ Tân, sau khi điện thoại reo vài tiếng thì đã có người bắt máy.

"Quý Trường Tranh?"

Trong nhà bọn họ có lắp điện thoại nên cuộc gọi được phòng điện thoại của đội trú quân Cáp Nhĩ Tân chuyển thẳng đến nhà họ Quý. Lúc này đang là buổi trưa, Quý Trường Tranh đang nghỉ ngơi ở nhà.

Loading...