Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 766

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:06
Lượt xem: 72

Diêu Chí Quân năm nay đã mười bảy, xem như thiếu niên, cũng là một nam thanh niên cao ráo, nhưng một thiếu niên như vậy, ngay tại chỗ lập tức khóc lên.

"Thầy, sau này con còn cơ hội gặp người nữa không?"

"Có, đương nhiên là có."

Thẩm Hoài Sơn cũng luyến tiếc học trò nhỏ: "Sau này con đến Bắc Kinh, bất kể lúc nào, đều có thể đến nhà sư phụ ở."

Bọn họ đều biết, hy vọng này xa vời, dù sao, Diêu Chí Quân lúc trước là dựa theo thân phận thanh niên trí thức mà chen ngang xuống nông thôn.

Nhưng mà, lời này vẫn phải nói, con người mà, sống chính là vì một điều tin tưởng.

Diêu Chí Quân gật đầu thật mạnh.

Thẩm Hoài Sơn dường như không yên tâm, ông ấy dẫn Diêu Chí Quân đi khắp nơi, giao cái bàn mình ngồi khám bệnh ngày xưa cho cậu ta.

"Sau khi thầy đi rồi, cái bàn này giao cho con, nếu gặp phải bệnh nhân không chắc chắn, lập tức đi hỏi thầy Ngưu của con."

Diêu Chí Quân không lên tiếng, giống như là bị cái gì chặn miệng.

Thẩm Hoài Sơn biết tâm trạng của cậu ta: "Đi ra ngoài cùng thấy một chút nhé?"

Lần này, Diêu Chí Quân gật gật đầu: "Thầy, con luyến tiếc người." Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Hoài Sơn ở trong cảm nhận của cậu ta, đã giống như là một người cha.

Đối phương đều sẽ quản cách mình ăn, mặc, ở, đi lại, thậm chí, nếu tiền trong tay cậu ta không đủ tiêu, Thẩm Hoài Sơn cũng sẽ cho cậu ta một ít tiền tiêu vặt.

Thẩm Hoài Sơn cũng luyến tiếc Diêu Chí Quân, nhưng đời người, nhất định sẽ có lúc ly biệt.

Trước khi chia tay, ông ấy còn có rất nhiều lời dặn dò Diêu Chí Quân.

"Chí Quân à, con cũng phải thu dọn đồ đạc, thầy có trực giác, tương lai các con cũng có thể trở lại Bắc Kinh."

Tình huống kém như vậy của ông ấy, cũng có thể trở lại Bắc Kinh, dựa theo thế cục như vậy, tương lai thanh niên trí thức trở về thành phố hẳn là cũng không xa.

Diêu Chí Quân nghe vậy chợt ngây người: "Có thể sao?"

Lúc cậu ta xuống nông thôn còn quá nhỏ, chỉ vừa mới mười tuổi, hôm nay lại nhớ lại, dĩ nhiên phát hiện rất nhiều chuyện không nhớ được.

"Cách vài năm trước, không phâID con dám nghĩ, thầy cùng gia đình có một ngày có thể rời khỏi tiền phương đại đội trở lại Bắc Kinh sao? Vậy mà chuyện này lại không dám nghĩ."

Diêu Chí Quân lắc đầu.

"Vậy là được rồi." Thẩm Hoài Sơn nói: "Tương lai ai cũng không nói được, con phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho ngày tương lai rời đi."

Ánh mắt Diêu Chí Quân sáng lên, ngược lại không thương cảm như như lúc ly biệt nữa.

"Thầy, con biết rồi."

Cậu ta do dự một chút: "Con có thể nói tin tức này với chị con không?"

Cái này...

Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Trong lòng con tự mình tính toán là được, thầy trò chúng ta biết, không nên truyền ra ngoài."

Không phải ông ấy không tin Diêu Chí Anh, mà là Diêu Chí Anh đã lập gia đình, cũng đã sinh một đứa con, hiện giờ cô ấy đã có gia đình riêng.

Tất nhiên là không giống như trước kia.

Trên mặt Diêu Chí Quân ảm đạm vài phần: "Con biết rồi."

Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, như là đột nhiên nhớ tới cái gì: "Ba mẹ con đã liên lạc được chưa?"

Diêu Chí Quân gật đầu: "Lúc trước không phải chị con gửi cho họ vài thứ sao? Tin tức sau đó lại bị cắt đứt."

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ một chút: "Nếu ta đã có thể đi, ba mẹ con hẳn là cũng sắp có tin tức, trong khoảng thời gian này con đang ở đại đội, đừng truyền tin tức ra ngoài."

Đây là đang nhắc nhở Diêu Chí Quân.

Diêu Chí Quân gật đầu.

Dù sao không nỡ, vẫn phải tách ra.

Thẩm Hoài Sơn vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Ta để lại ba mươi đồng ở trong ngăn kéo bàn kia, con giữ lại thời điểm mấu chốt dùng, nếu quả thật gặp phải việc gì khó khăn, con nhớ gọi điện thoại cho thầy."

Nói xong, còn không quên để lại số điện thoại của đại tạp viện Bắc Kinh cho cậu ta.

"Đây là quầy bán đồ vặt, con tìm ta, lúc đó ta không có ở đây, buổi tối về nhà cũng sẽ gọi lại cho con."

nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.

Ông ấy thật sự là coi Diêu Chí Quân như con cháu nhà mình mà đối đãi.

Chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả mọi chuyện, đều sắp xếp rõ ràng.

Diêu Chí Quân nghe được những lời này, nước mắt lập tức rơi xuống, cậu ta dập đầu ba cái với Thẩm Hoài Sơn: "Thầy, người chờ sau này nếu con trở lại Bắc Kinh thăm người."

Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, đỡ cậu ta đứng lên: "Đừng tiễn, ta đi đây."

Diêu Chí Quân không lên tiếng, cố nén nước mắt, đưa mắt nhìn Thẩm Hoài Sơn hoàn toàn biến mất ở cuối đường.

Sau khi Thẩm Hoài Sơn về nhà, Trần Thu Hà đã đóng gói đồ đạc trong nhà không còn nhiều lắm, thứ có thể mang đi trên cơ bản đều muốn mang đi.

Đồ đạc quá nhiều, căn bản không mang theo được.

Thẩm Hoài Sơn: "Cũng không phải không trở về, để lại một ít đồ dùng hàng ngày ở nhà, cũng không thể để cho A Viễn trở về, ngay cả chăn để đắp cũng không có chứ?"

A Viễn và Trần Hà Đường cũng không phải không về đây nữa, cần gì phải lấy hết đồ đi như vậy?

Cái này...

Trần Thu Hà nhìn Trần Hà Đường, Trần Hà Đường gật gật đầu: "Nghe Hoài Sơn, anh và A Viễn trở về, ít nhất còn có nhà để ở."

Đây rốt cuộc là nơi ở nhiều năm như vậy.

Trần Thu Hà Hòa mới từ bỏ, chỉ lấy một vài thứ tương đối quý giá.

"Anh, A Viễn và Ngọc Thư bên kia anh đã nói cho chúng chưa?"

Trần Hà Đường gật đầu: "Nói rồi, anh nói đi Bắc Kinh với mọi người, Ngọc Thư rất vui, nói anh sớm nên đi."

Ông ấy nở nụ cười: "A Viễn cũng nói, anh đi theo các em, nó có thể yên tâm một ít, về sau mỗi tháng trực tiếp chuyển tiền sinh hoạt phí, cho các em là được."

"Cái gì?" Trần Thu Hà khoát tay: "Người một nhà đừng nói đến sinh hoạt phí, quá khách sáo."

Mắt thấy Trần Hà Đường còn muốn nói, Trần Thu Hà trừng mắt: "Em và Hoài Sơn ở nhà anh nhiều năm như vậy, anh cả, anh có hỏi chúng em tiền sinh hoạt phí sao?"

Cái này giống nhau chỗ nào.

Trần Hà Đường nói không lại Trần Thu Hà, dứt khoát đi vào phòng thu dọn đồ đạc, đệm da hổ, gối dày, mũ len, giày ống, những thứ này đều là đồ vật quý giá.

Cho dù là đi Bắc Kinh, tương lai khi trời lạnh vẫn là có thể dùng tới, nhất là đệm giường da hổ kia, được bào chế vô cùng tốt.

Chính là tương lai cũng có thể truyền lại cho con cháu về sau, rất ấm áp.

Ông ấy đi thu dọn đồ đạc.

Thẩm Hoài Sơn cũng đi theo thu dọn, trên cơ bản đều lấy một ít gạo mì lương khô, đồ dùng hằng ngày, khi ông ấu đóng gói đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Thu Hà, tin tức chúng ta được sửa lại án xử sai về Bắc Kinh, Mỹ Vân đã nói chưa?"

Cái này thật đúng là khiến Trần Thu Hà khựng lại.

Bà ấy theo bản năng nói: "Anh chưa nói sao?"

"Anh chưa nói." Tay Thẩm Hoài Sơn đang thu dọn đồ đạc dừng lại: "Em cũng không nói?"

"Em cũng không nói."

Cái này...

Hai người liếc nhau: "Quên mất chuyện quan trọng như vậy, cũng phục chúng ta rồi."

"Bây giờ em đi tìm Mỹ Vân nói."

Trần Thu Hà bỏ lại đồ đạc, lập tức đi đến bộ phận đại đội mượn máy điện thoại, muốn nói tin tức này cho Mỹ Vân.

Lại nói tiếp, lúc ấy tin tức này vẫn là Mỹ Vân mang đến, kết quả bọn họ hiện tại đều phải về Bắc Kinh, Mỹ Vân lại một chút cũng không biết.

Lúc Trần Thu Hà đến bộ phận đại đội gọi điện thoại, Thẩm Mỹ Vân còn đang bận rộn ở trại chăn nuôi, điện thoại trong nhà vang lên vài tiếng, căn bản không ai nghe.

Điều này, có nghĩa là không có người trong nhà.

Thẩm Mỹ Vân đi làm, Quý Trường Tranh đi làm, Miên Miên cũng đi học, không phải là không có ai sao?

Mắt thấy vẫn không có ai nhận, Trần Thu Hà lúc này mới đi xem giờ, vừa nhìn ba giờ chiều, bà ấy nhíu mày: "Em thật sự là bận đến hồ đồ."

Chờ cúp điện thoại xong, Trần Thu Hà mới lẩm bẩm: "Buổi tối em gọi điện thoại, Tiểu Vương, cậu giúp tôi nhắn tin."

nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.

Điện thoại của bộ phận lớn, gọi một phút là bốn hào năm, dù sao người bình thường đều luyến tiếc gọi, cũng chính là người nhà bác sĩ Thẩm thường xuyên cùng Thanh niên trí thức Thẩm trò chuyện, lúc này mới xem như là nuôi bộ phận lớn xã viên trực điện thoại.

Sau khi dặn dò xong, Trần Thu Hà lúc này mới rời đi.

Mặt khác bên kia, Thẩm Mỹ Vân đi giám sát trại chăn nuôi bị nóng choáng váng đầu, cô bóp bóp mi tâm: "Không phải chứ, thời tiết quá nóng, phải mở ra thông gió, tối hôm qua cửa sổ thủy tinh đều mở ra sao?"

Trước kia cảm thấy trại chăn nuôi xây lên đẹp mắt, hôm nay sử dụng lại phát hiện không thích hợp lắm, lắp đặt cửa sổ thủy tinh, thường xuyên quên thông gió, điều này cũng sẽ dẫn đến, gà trong chuồng gà bị nóng c.h.ế.t lập tức dẫn theo một đống hệ quả lớn.

"Mở ra một cái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-766.html.]

"Mở hết ra đi, lấy một ít nước giếng, dội hết nhiệt độ xuống đây."

Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, bên ngoài lập tức truyền đến một trận âm thanh: "Giám đốc Thẩm, điện thoại nhà cô đang reo."

Nhà của Thẩm Mỹ Vân lắp điện thoại, lúc điện thoại đổ chuông, ở bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng điện thoại kêu reng reng.

Huống hồ chi là, điện thoại còn liên tục đổ chuông.

Vừa hay chị dâu trong khu tập thể nghe thấy, liền nhờ một chiến sĩ đi ngang qua chuyển lời cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân sau khi nghe được, giao nhiệm vụ trước mắt cho Thập Tam: "Thập Tam, cậu tới đây đăng ký những số liệu còn lại, đặc biệt chú ý đến con heo nái ở chuồng số 3, theo dõi nó xem, đoán là có thể sinh con trong hôm nay hoặc ngày mai."

Thập Tam là người trầm lặng ít nói, là người hướng nội, nhưng điểm tốt của cậu ấy chính là kỹ tính cẩn thận, có thể bình tĩnh chuyên tâm nghiên cứu số liệu.

Mặc dù cậu ấy mới học xong tiểu học nhưng sau khi theo học bên cạnh Thẩm Mỹ Vân khoảng nửa năm, giờ đây cậu ấy đã có thể tự đảm đương được công việc của mình rồi. Khi Thẩm Mỹ Vân không có mặt, cậu ấy hoàn toàn có thể đảm nhận công việc mà Thẩm Mỹ Vân giao phó một cách tốt đẹp.

Được phân công, Thập Tam gật đầu ngay lập tức: "Tôi nhất định sẽ đăng ký đầy đủ, cũng sẽ trông coi con heo nái chuồng số 3."

Đây chính là lời hứa của cậu ấy với Thẩm Mỹ Vân.

"Cậu vất vả rồi." Thẩm Mỹ Vân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chiều tôi sẽ tới, mang nước đậu xanh đến cho các cậu uống."

Thập Tam cười chất phát nói không cần đâu, nhưng Thẩm Mỹ Vân xua tay nói: "Nhà tự nấu không đáng giá là bao."

Cứ đến mùa hè, thời tiết nóng lên, cô thích đun một nồi nước đậu xanh trên bếp than, cho vào trong chai thủy tinh, đặt xuống giếng trong sân rồi cho dìm xuống dưới đáy giếng, đến lúc kéo lên uống, bên ngoài chai thủy tinh đó lại nổi lên một lớp hơi nước trắng xóa, uống vào có thể mát lạnh tận tim.

Ngay cả sức nóng trên người cũng đều giảm đi vài phần.

Khi Thẩm Mỹ Vân về đến nhà, điện thoại ở nhà đã ngừng đổ chuông, cô cũng không biết người nào gọi đến, đành gọi lại theo cách cũ.

Sau vài tiếng chuông, bên kia đã có người nghe máy.

"Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?"

Thẩm Mỹ Vân: "Xin chào, có người vừa mới gọi điện thoại cho tôi, gọi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy được, xin hỏi người đó còn ở đó không?"

Cô vừa lên tiếng, người nhận điện thoại đã nghe thấy rồi.

"Ý cô là nói cô giáo Trần phải không? Cô giáo Trần vừa gọi cho con gái ông ấy mấy cuộc điện thoại. Cô là thanh niên trí thức Thẩm, Thẩm Mỹ Vân à?"

Cô giáo Trần có một cô con gái đang làm thanh niên trí thức ở đại đội Tiến Lên, sau đó kết hôn với người quân đội, hơn nữa lại còn làm đến quản đốc, đây quả thực đã trở thành một thần thoại ở đại độ Tiến Lên.

Thẩm Mỹ Vân: "Là tôi."

"Thật sự là cô sao." Giọng nói của người bên kia vô cùng kinh ngạc: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô chờ một chút nhé, tôi đi gọi cô giáo Trần ngay đây." Dứt lời, cúp máy ngay lập tức, chứng tỏ là đã đi tìm người rồi.

Thẩm Mỹ Vân ở đầu dây bên kia lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, nhưng vừa đổ chuông một tiếng. Thẩm Mỹ Vân đã nhấc máy: "Mẹ hả?"

Quả nhiên giọng của Trần Thu Hà vang lên từ bên kia: "Mỹ Vân."

Giọng điệu xúc động.

"Mẹ và ba của con đã sửa lại án xử sai rồi."

Giọng nói run run.

Lời này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân ở đầu bên kia cũng không tránh khỏi ngớ người ra một lúc, cô nắm chặt ống nghe: "Thật sao ạ?"

"Thông báo được đưa ra rồi sao?"

"Đúng vậy."

Trần Thu Hà nói giống như kiểu đổ đậu: "Quy trình đã hoàn tất hết rồi, mẹ và ba của con dự định đưa cậu của con cùng về Bắc Kinh."

Mục đích ra đi lần này là để đưa Trần Hà Đường đi cùng. Theo Trần Thu Hà, lẽ ra Trần Hà Đường phải cùng mẹ đi Bắc Kinh từ bốn mươi năm trước.

Nhưng nhà họ Trần không chịu buông tay, điều này cũng dẫn đến cuộc sống của hai anh em họ hoàn toàn không giống nhau.

Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên khi nghe tin Trần Hà Đường cũng rời đi cùng: "Như vậy cũng tốt, tránh việc mẹ và ba con còn lo lắng cho việc cậu của con sống một mình trên núi không có ai chăm sóc."

Sau khi người già lớn tuổi rồi, bên cạnh không có ai thì không được, ít nhiều gì cũng phải có người ở bên cạnh chăm sóc, như vậy sẽ an toàn hơn chút.

"Đúng vậy."

Trần Thu Hà thở dài trong lòng: "Mẹ cũng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy".

Thẩm Mỹ Vân vân vê xoắn xoán sợi dây điện thoại, đùa câu được câu mất: "Mẹ và ba đã quyết định khi nào sẽ rời đi chưa?"

"Dự định trong hai ngày tới sẽ thu dọn đồ đạc xong rồi mua thẳng vé luôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy được, mẹ đợi con về một chuyến, đưa mẹ, ba và cả cậu về."

Trần Thu Hà: "Không cần đâu, mẹ và ba của con có thể giải quyết được."

Bà sợ làm chậm trễ công việc của con gái.

Thẩm Mỹ Vân: "Không sao đâu, công việc của con ở đây đã đi vào quỹ đạo rồi, người dưới quyền cũng đã được đào tạo, con vắng mặt vài ngày cũng không sao."

Cô làm việc, trước giờ không thích một mình làm hết công việc, mà thích giao việc cho mọi người, như thế lỡ như lúc nào đó cho chuyện gì xảy ra, còn có người có thể giúp đỡ cô một tay.

Trần Thu Hà còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân cắt ngang , qua ống nghe, cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ, lần trước đến, con chưa chăm sóc được cho mẹ và ba, lúc về nhà, để còn đi cùng nhé."

Trên một chuyến tàu dài đằng đẵng, có thêm một người đương nhiên cũng khác biệt lắm.

Cô hy vọng ba mẹ cô sẽ không đến nỗi bất an khi ở trên tàu, cũng không đến nỗi không tìm thấy toa ăn khi ăn cơm.

Họ đã quen sống ở một nơi, chặng đường dài sẽ khiến những người lớn tuổi bọn thêm đôi phần không biết làm sao.

Và tất cả những điều này, phải cần có một người chăm sóc hoặc người hướng dẫn.

Thậm chí cô không cần phải làm gì cả, cô chỉ cần ở bên cạnh nhắc đến hai câu thôi, thì đối với Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nơi này đã khác rồi.

Trần Thu Hà nghe xong lời con gái nói, bỗng dưng tắt tiếng, cầm ống nghe hồi lâu không nói được nên lời, thì ra ở một nơi bà không thể nhìn thấy, những cây non đã từng cần bà chăm sóc giờ đã mọc thành những cây đại thụ cao ngút trời, đủ để che gió và mưa cho họ.

Lần này, Trần Thu Hà không từ chối.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân quyết định chuyện phải đi đến thành phố Mạc Hà đón ba mẹ, cô nhanh chóng xin nghỉ phép ở trang trại chăn nuôi, bàn giao toàn bộ công việc trong một tuần và sau khi chắc chắn không có vấn đề gì.

Thì chuẩn bị rời đi.

Quý Trường Tranh cũng muốn đi cùng Thẩm Mỹ Vân, nhưng ở nhà còn có Miên Miên, hiện nay cô bé còn đang học thêm ở trường nên đương nhiên không thể đi được.

Thấy Quý Trường Tranh rất muốn đi theo mình, Thẩm Mỹ Vân nắm tay anh nói: "Trong nhà cũng cần có người ở nhà mà."

"Miên Miên không thể không có người chăm sóc."

Điều này...

Quý Trường Tranh nháy mắt với Miên Miên một cái, Miên Miên hiểu ngay, lập tức nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con cũng muốn đi."

"Con muốn đưa bà ngoại và ông ngoại về nhà."

Sợ Thẩm Mỹ Vân từ chối, cô bé vội vàng nói: "Bài thi cuối kỳ của con được 110 điểm, hơn nữa giáo viên ở lớp học thêm giạy không hay bằng anh trai Hướng Phác đâu."

"Nếu con đưa ông bà ngoại về nhà, đúng lúc có thể để anh trai Hướng Phác giúp con gánh chương trình lớp hai là được."

Khi trường khai giảng vào tháng chín, cô bé sẽ trở thành học sinh lớp hai.

Sau khi học ở đây được một học kỳ, Miên Miên nhận thấy những gì thầy nói không trực quan hơn những gì anh trai Hướng Phát giảng. Dù sao thì những thứ anh trai Hướng Phác giảng, cô bé chỉ nghe một lần thì đã hiểu, nhưng những thứ mà thấy giảng thì phải mất hai ba lần mới hiểu được.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Con không đi học thêm thì liệu chủ nhiệm lớp con có nói gì không?"

"Sẽ không đâu ạ, con đã hứa với chủ nhiệm lớp, chỉ cần con đạt hạng nhất trong mỗi lần thi là được, hơn nữa chủ nhiệm lớp cũng đã nói rồi, con có giáo viên tốt hơn thì cũng không cần phải gượng ép đến lớp học thêm"

Thành tích là sự đảm bảo cho tất cả các điều kiện tiên quyết.

Đạt được thành tích rồi thì giáo viên đều dễ nói chuyện hơn.

Suy cho cùng, đối với học sinh, thành tích mới là giấy thông hành cứng rắn.

Thẩm Mỹ Vân nghe điều này, trầm ngâm một lát: "Mẹ sẽ hỏi giáo viên chủ nhiệm của con." Cô rất nhanh đã tìm được Tiêu Ái Mai, Tiêu Ái Mai là dạy trẻ lớp hai, do là hàng xóm láng giềng, năm lớp hai Miên Miên sẽ được xếp vào lớp của cô ấy.

Nhà họ Tiêu ở cạnh bên nên đi tới đó cũng thuận tiện, tuy nhiên Thẩm Mỹ Vân không đến đó tay không, ở nhà có một túi táo, nên cô tiện thể mang theo, cũng không nhiều vừa đủ bốn trái, đựng trong túi lưới ni lông màu xanh lá cây, xác qua đó đúng là vừa hay.

Dù sao, những thứ như táo, nói hiếm cũng hiếm, những năm nay mọi người đều không có gì để ăn, đối với mấy đứa trẻ con mà nói, được ăn một miếng táo thì cũng giống như là ăn kẹo rồi.

Lại không được xem là đắt đỏ, dù sao, tất cả những ai được sống trong một ngôi tập thể ở thành phố Cáp đều có thể mua được, những kiểu như lại không đành lòng.

Khi Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới, đúng lúc cả nhà Tiêu Ái Mai vừa ăn cơn xong, đang dọn dẹp bàn. Cô ấy ngạc nhiên nói: "Mỹ Vân?"

Hai gia đình cũng được tính là hàng xóm hơn một năm rồi, dù hai bên không hiểu tường tận về nhau thì cũng được xem là biết nhau.

"Chị dâu, tôi có chuyện muốn hỏi chị." Sau khi Thẩm Mỹ Vân nói ngắn gọn câu chuyện một lượt.

Tiêu Ái Mai giao nhiệm vụ dọn dẹp chén bát cho bọn trẻ, rửa tay rồi mới hỏi: "Năm nay lúc vừa mới khai giảng, tôi nhớ có một lần điểm của Miên Miên tiến bộ nhảy vọt, sau đó cô bé đã giữ vững ở vị trí thứ nhất trong năm lớp một. Lần này mọi người trở về Bắc Kinh, nhưng đã có thầy đó dạy kèm cho Miên Miên."

Thẩm Mỹ Vân: "Đúng."

Tiểu Ái Mai trầm tư một lát: "Nếu vẫn là giáo viên đó thì cũng không phải là không thể, nhưng nghỉ hè Miên Miên không tham gia học thêm, sau khi khai sảng, tôi sẽ cho cô bé làm một bài kiểm tra kỹ lưỡng, nếu như kiểm tra không đạt tiêu chuẩn..."

Miên Miên chủ động nói: "Thưa cô, vậy con tự động chịu phạt."

Như thế vẫn còn được.

Tiêu Ái Mai mỉm cười: "Cũng không đến nỗi đâu, nhưng mà, con vẫn phải chú đến bài học, phải biết là, Đinh Mẫn Đẫn vẫn luôn đuổi theo con đấy."

Đinh Mẫn Mẫn người chuyên đứng thứ hai trong lớp, trước đây đứng đầu hàng năm, từ khi Miên Miên vượt mặt thì cô bé lại đang không đuổi theo kịp.

Cô con gái độ tuổi dậy thì, đang ở thời điểm có tính cạnh tranh cao, ước mơ lớn nhất của Đinh Mẫn Mẫn chính là vượt qua Miên Miên.

Loading...