Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 762
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:00
Lượt xem: 81
Miên Miên vào sân, lập tức gọi vào trong phòng bếp: "Mẹ, con mang anh Hướng Phác tới."
Thẩm Mỹ Vân đang làm công đoạn cuối cùng nếm thử mùi vị quả thật không tệ, lập tức chuẩn bị để Quý Trường Tranh bưng lên, nghe được động tĩnh bên ngoài, cô thò đầu nhìn ra.
Lập tức nhìn thấy con gái nhà mình dắt một thiếu niên thanh tú, mặt mày thiếu niên tinh xảo, màu da trắng như tuyết, chóp mũi bị bông tuyết đông thành màu phấn hồng giống như là dùng bút lông sói tốt nhất phác họa ra cảnh tuyết, làm cho người ta xem qua khó quên.
"Dì Thẩm." Ôn Hướng Phác ngượng ngùng nở nụ cười, gọi một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân bị nụ cười này lay động tâm thần một chút, bỗng nhiên có một loại cảm giác mê muội, đó là bị kinh diễm.
Dù là, mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hướng Phác, cô đã biết đối phương lớn lên sẽ rất đẹp, nhưng mấy năm trôi qua, sao đứa bé này lại sinh ra xinh đẹp hơn?
Làm cho người ta chỉ thấy, đã có một loại cảm giác nghiêng nước nghiêng thanbc.
Trong lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang ngẩn người, Quý Trường Tranh không nhẹ không nặng bóp thắt lưng cô, cảm giác đau đớn nhàn nhạt cùng ngứa ngáy tê dại, khiến Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt hoàn hồn.
"Hướng Phác?"
Cô thử gọi một tiếng.
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Là cháu, dì Thẩm, cháu tới ăn cơm, gây thêm phiền phức cho dì."
Thiếu niên rất lễ phép, ngay cả giọng nói cũng ôn nhuận, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân không khỏi thở dài ba phần: "Thêm phiền toái gì, cháu dạy thêm cho Miên Miên nhà dì, dì phải cảm ơn cháu mới đúng."
Ôn Hướng Phác mím môi: "Em ấy là bạn cháu, đây là việc cháu nên làm."
"Vậy dì cũng nên mời cháu ăn cơm." Thẩm Mỹ Vân thúc giục bọn họ: "Miên Miên dẫn anh Hướng Phác vào bàn ngồi, ba con lập tức bưng nồi thịt dê ra ngoài."
Miên Miên dạ một tiếng, kéo Ôn Hướng Phác, nhảy chân sáo chạy vào trong phòng, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của cô, Thẩm Mỹ Vân thầm nói, Miên Miên nhà cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Vừa nói với Miên Miên xong, Quý Trường Tranh lập tức nói: "Mỹ Vân, em vừa nhìn Ôn Hướng Phác chừng một phút!"
Cô nhìn anh cũng không lâu như vậy đâu đó?
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Vậy sao?"
Chính cô cũng không nhớ.
Cô có nhìn Ôn Hướng Phác lâu như vậy sao?
"Em có!"
Quý Trường Tranh có chút mất hứng, anh ôm vai Thẩm Mỹ Vân, cúi thấp mặt, giọng nói tủi thân: "Mỹ Vân, em chưa từng nhìn anh như vậy."
Anh dám xác định, lúc ấy Mỹ Vân nhìn thấy Ôn Hướng Phác, ánh mắt đều sáng lên.
Nhìn Quý Trường Tranh ghen tuông như vậy, Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, cô giơ tay nhéo nhéo mặt Quý Trường Tranh: "Làm ơn đi, Quý Trường Tranh, em hay cảm thấy kinh diễm với những thứ xinh đẹp, Ôn Hướng Phác là ai, đây chính là bạn tốt của con gái chúng ta, anh nghĩ đi đâu vậy?"
Quý Trường Tranh biết, biết Ôn Hướng Phác là bạn bè, nhưng khi chú ý thấy Thẩm Mỹ Vân đặt ánh mắt lên người đối phương như vậy, anh vẫn sẽ ghen.
"Không được, em nói xem, em thích anh nhất, sau này em cũng chỉ thích nhìn anh. Không nên dừng ánh mắt trên người nam đồng chí khác thời gian dài như vậy! Trẻ con cũng không được!"
Thẩm Mỹ Vân hiếm khi nhìn thấy một mặt ngây thơ như vậy của Quý Trường Tranh, cô nhếch khóe miệng cười, nhưng lời nói ra lại dỗ dành, cực kỳ dịu dàng.
"Được được được, sau này chỉ nhìn anh, thích nhất là Quý Trường Tranh nhà chúng ta."
Một câu khiến Quý Trường Tranh được dỗ đến mặt mày hớn hở: "Thật sao?"
"Tất nhiên."
"Vậy -" Quên đi, nửa câu sau không nói nữa, quá ngây thơ, chính Quý Trường Tranh cũng ngượng ngùng.
Thẩm Mỹ Vân dựa vào trong lòng anh truy vấn, Quý Trường Tranh tất nhiên không chịu nói ra nửa câu sau, chẳng lẽ muốn anh nói thật, thuận miệng học kéo câu của Miên Miên sao?
Vậy anh còn muốn mặt mũi hay không?
"Không có gì, có phải em cảm thấy Ôn Hướng Phác rất đẹp trai không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh trực tiếp nói sang chuyện khác, đúng là nói đến suy nghĩ của Thẩm Mỹ Vân.
Cô gật đầu: "Quả thật rất đẹp." Cả nhà bọn họ đều xem như anh tuấn xinh đẹp hiếm có, nhưng trên người Ôn Hướng Phác lại có giá trị nhan sắc cao hơn.
Chỉ có thể nói phương hướng của cái đẹp không giống nhau.
Quý Trường Tranh: "Ôn Hướng Phác sinh ra giống mẹ thằng bé." Mẹ của Ôn Hướng Phác, năm đó là một đại mỹ nhân hiếm thấy.
Mà Ôn Hướng Phác và mẹ cậu lại giống nhau như đúc.
Nhắc tới mẹ của Ôn Hướng Phác, Thẩm Mỹ Vân lập tức bất ngờ nói: "Vậy sao? Mẹ của thằng bé đâu?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sau khi ba thằng bé hy sinh, mẹ thằng bé lập tức bỏ đi mất. Chỉ để lại Ôn Hướng Phác khi đó còn là một đứa bé, từ nhỏ ở cùng bà nội nương tựa lẫn nhau."
Đều là người làm mẹ, cô nghe không nồi lời này, Thẩm Mỹ Vân mềm lòng: "Đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương."
Những đứa trẻ không có mẹ đều đáng thương, đây gần như là nhận thức của mỗi người mẹ.
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Đáng thương cũng không đáng thương, không có mẹ là đáng thương, nhưng sinh ở ra ở nhà họ Ôn, không có mẹ dường như cũng không nghiêm trọng như vậy."
Sinh ra ở nhà họ Ôn, như sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh ra ăn mặc không lo, đây là trình độ mà rất nhiều đứa trẻ cho dù có mẹ, cũng không đạt tới.
Cho nên, tốt hay không tốt, đều là tương đối mà nói, đem đi so sánh cũng không phải ai cũng có cùng quan điểm.
"Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bên ngoài thì hô: "Ăn cơm, Mỹ Vân, Trường Tranh, sao hai người còn chưa ra?"
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân lập tức đáp lời: "Đến đây."
Dứt lời, cô lập tức kéo Quý Trường Tranh ra ngoài.
Nhà chính nhà họ Quý, nhân khẩu đông đảo, ngoại trừ ba người gia đình anh cả, những người khác dường như đều có mặt ở chỗ này, lớn nhỏ ngồi hai bàn, Ôn Hướng Phác đã lâu không có cảm giác áp bức này, dường như cậu muốn ra sức trốn sau Miên Miên.
Nhưng hình như không thích hợp lắm, cậu bây giờ đã cao 1m7, so với Miên Miên cao hơn một khoảng cách lớn, một thiếu niên tươi trẻ như vậy, trốn sau lưng một cô bé, thật sự là quá kinh sợ.
Sau khi Ôn Hướng Phác xây dựng tâm lý xong, lúc này mới đứng xuống trước mặt Miên Miên, thay cô bé ngăn cản mọi người lui tới.
Điều này làm Miên Miên hơi kinh ngạc một lát, cô bé kéo Ôn Hướng Phác lui ra sau: "Anh Hướng Phác, anh ngồi cùng em nhé. Trẻ con ngồi ở một bàn này."
Cô bé vừa dứt lời, bà Quý muốn mời Ôn Hướng Phác lên bàn tren ngồi, nhất thời không tiện mở miệng, Ôn Hướng Phác ở tuổi này rất dễ xấu hổ, mười bảy tuổi, xem như một thiếu niên, nhưng nói trưởng thành còn kém một chút, họi là trẻ con đi, lại lớn hơn Miên Miên và Minh Phương một chút.
Cho nên, ngồi bàn người lớn không thích hợp, ngồi bàn trẻ con cũng không thích hợp.
Thẩm Mỹ Vân vừa tới đã thấy cảnh này, cô lập tức nói với bà Quý: "Mẹ, mặc kệ Ôn Hướng Phác, để thằng bé tự quyết theo Miên Miên là được rồi."
Người nhà họ Quý quá khách sáo, Ôn Hướng Phác ngược lại còn không được tự nhiên.
Ôn Hướng Phác sau khi nghe nói như thế, chợt thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm kích nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cháu ngồi theo Miên Miên, muốn ăn cái gì, để Miên Miên gắp thức ăn cho cháu là được rồi."
Ôn Hướng Phác này sao có thể không biết xấu hổ, cậu là một người mười bảy tuổi, để một cô bé mười hai tuổi như Miên Miên chăm sóc, cậu còn cần mặt mũi.
Ôn Hướng Phác thấp giọng nói: "Dì Thẩm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên."
Nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhướng mày, thế nhưng cũng không nói gì nữa, biết là lòng tự trọng cùng giáo dưỡng của đứa nhỏ này, theo thói quen sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ nhỏ hơn cậu.
"Vậy cũng được. Vậy Miên Miên dì giao cho cháu."
Cô vừa nói, làm cho Ôn Hướng Phác nhất thời có một loại cảm giác được ủy thác trọng trách, cậu gật đầu đáp ứng.
Chờ sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thịt dê củ cải trong nồi đồng cũng đã nấu sôi, toàn bộ phòng đều là mùi thịt dê.
"Bắt đầu ăn thôi!"
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức khẩn cấp khởi động đũa, nồi thịt dê này, Thẩm Mỹ Vân thuần túy dùng chính một mặt khác của phiến thịt để làm, cũng chính là hầm phần thịt lõi dê.
Năm cân lõi dê, cộng thêm năm cân thịt dê, mười cân thịt trên cơ bản đều ở chỗ này, làm thành hai cái nồi đồng, cộng thêm còn có bảy tám cây củ cải lớn, toàn bộ cắt miếng to bằng nắm tay của trẻ con, hầm đến mức mềm nhũn, đã gần như trong suốt, chiếc đũa vừa gắp lấy lập tức đứt.
Mọi người cầm đũa, lập tức nhịn không được gắp trước một đũa lõi dê ăn, lõi dê này đã bắt đầu đặt ở trên bếp than hầm từ buổi sáng, ước chừng hầm sáu bảy giờ, thịt tươi ngon, vào miệng trơn trượt, thịt dê còn mang theo một mùi khác, cũng chỉ một tia mùi hôi nhàn nhạt này, mũi ở mức này ăn ngon nhất, cũng ngon vô cùng.
Ăn nhiều thịt dê cảm thấy ngấy, ăn một miếng củ cải trắng hầm mềm nhừ, củ cải trắng ngon miệng, đưa vào miệng lập tức tan, được ngấm vào vị thịt, như là không phải đang ăn củ cải, mà là thịt.
"Thơm quá. l
"Thật sự rất thơm."
"Mùi vị này thật sự rất tuyệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-762.html.]
Ngay cả nước hầm dê, tất cả mọi người đều khen không dứt miệng.
"Thịt dê hầm củ cải thế hoá ra lại ăn ngon như vậy, năm ngoái sao chúng ta không phát hiện ra?"
"Năm ngoái, năm ngoái là bởi vì không có Mỹ Vân đó, sợ là mọi người không biết, một nồi thịt dê hầm củ cải hôm nay đều là do Mỹ Vân nấu đó."
"Khó trách ăn ngon như vậy."
"Ăn xong cả người đều nóng hầm hập, sao chị lạu cảm thấy, thịt dê này ăn so với thịt heo cùng thịt bò còn ngon hơn?"
Quý Trường Cửu cắn một miếng lõi dê, hạnh phúc muốn nổ tung, anh ấy thật vất vả nuốt xuống miếng thịt, còn không quên cảm thán một câu: "Không biết bây giờ còn mua được thịt dê không?"
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, lúc anh ấy từ bên ngoài trở về chính là một thân hàn khí, mùa đông Bắc Kinh mang tính khô lạnh, lạnh đến xương cốt khe hở bên trong, cho dù là vào nhà trốn tránh, vẫn sẽ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên đến đỉnh đầu.
Nhưng sau khi ăn xong một chén thịt dê này, dường như có thể xua tan cái lạnh bên trong xương cốt, cảm giác ấm áp đến tứ chi lục phủ ngũ tạng, thoải mái cực kỳ.
Anh ấy vừa nói, Hướng Hồng Anh đang yên tĩnh ăn nồi thịt dê, khó được ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, chậm rãi nói: "Nói như thể thịt dê dễ mua lắm vậy. Năm ngoái cậu có mua không?"
Thịt dê cùng thịt bò dịp năm mới rất khó mua, ngược lại thịt heo thì dễ dàng một chút, thế nhưng đối với người bình thường mà nói, có thể mua được thịt heo đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng.
Ngược lại Quý Trường Cần nói một câu: "Em quen một người ở khu mua sắm của nhà máy thép, ngày mai em đi hỏi một chút, bên anh ta có thể mua được thịt dê hay không."
Bên nhà máy thép thịt dê hay thịt bò cũng nhiều, theo lý thuyết hẳn là dễ mua, anh ấy vừa nói xong, ánh mắt người nhà họ Quý đều đặt lên người anh ấy, sáng lấp lánh: "Cậu cần phải hỏi mua nhiều một chút, giá cả dễ thương lượng
Quý Trường Viễn lại nói: "Em sẽ trả tiền cho một con dê."
Anh ấy công tác ở bộ giáo dục, tuy rằng không tính là có căn cơ, nhưng là thắng ở thể diện, tiền lương tuy rằng không cao, nhưng vợ chồng son bọn họ chi tiêu không nhiều, cộng thêm còn có ba mẹ trợ cấp, cho nên quanh năm suốt tháng coi như là có thể tiết kiệm được chút tiền.
Thẩm Mỹ Vân cùng Trường Tranh đều bỏ tiền mua một con dê, anh ấy thân là làm anh hai, tất nhiên cũng không thể quá keo kiệt.
Quý Trường Cần cũng nói theo: "Vậy em cũng mua một con dê."
Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà đều không nói chuyện, lúc chồng của mình đưa ra ý muốn bỏ tiền mua đồ, điểm ấy ăn ý của các cô ấy vẫn phải có, ở bên ngoài không phản bác quan điểm của chồng, đây xem như cho đối phương đủ mặt mũi.
Bọn họ vừa nói xong, ông Quý cùng bà Quý khó có được nở nụ cười, thân là người già, bọn họ càng nguyện ý nhìn thấy bọn nhỏ phía dưới khiêm tốn, anh em trong nhà nâng đỡ lẫn nhau, đây mới là điều kiện tiên quyết để một gia đình phát triển không ngừng.
Không gây nội loạn, tốt hơn bất cứ thứ gì.
Ôn Hướng Phác bên cạnh nhìn thấy người nhà họ Quý như vậy, trong mắt cậu nhịn không được toát ra một tia hâm mộ, đây là một mặt mà nhà họ Ôn cho tới bây giờ cũng không có, người nhà họ Ôn chỉ sinh độc đinh một người con trai, đến thế hệ của cậu, chỉ có một mình cậu là con, ba cậu không còn, mẹ cậu mất tích, bà nội mất rồi, ông nội cả đời ở căn cứ Tây Bắc cũng không về được mấy lần.
Cho nên chủ nhân chân chính của nhà họ Ôn có Ôn Hướng Phác, cậu và quản gia Lý nương tựa lẫn nhau.
Cậu chưa bao giờ cảm nhận được loại lạc thú của một đại gia đình như vậy.
Cho nên mỗi lần trải qua loại chuyện này, nỗi lòng Ôn Hướng Phác đều phập phồng theo.
Mắt thấy Ôn Hướng Phác không nói lời nào, Miên Miên nhịn không được tò mò hỏi một câu: "Anh Hướng Phác làm sao vậy?"
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không có gì."
"Anh phải về nhà rồi." Cậu đứng lên còn không quên dặn dò: "Em nhớ củng cố hai kiến thức hôm nay anh nói một lần, ngày mai anh tới kiểm tra em."
Miên Miên vốn đang cười, nụ cười lập tức trở nên khổ sở: "Anh Hướng Phác, ngày mai cũng sang năm mới rồi."
Đêm ba mươi, có cần khổ như vậy không.
Ôn Hướng Phác bình tĩnh nói: "Học tập chẳng phân biệt được ngày tháng."
Cái này...
Miên Miên nhất thời không muốn để ý đến cậu nữa, ngược lại Quý Minh Viên bên cạnh nhìn Ôn Hướng Phác, muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu, vẫn tới hỏi một câu.
"Ôn Hướng Phác, cô giáo Chu bảo tôi hỏi cậu một chút, cậu có muốn về trường không?"
Ôn Hướng Phác lúc trước là người đứng đầu lớp, theo lý thuyết trực tiếp có thể trúng tuyển vào trường trung học phổ thông tốt nhất, nhưng cũng không biết vì sao, cậu không đi học trung học phổ thông.
Nếu cậu học cho tốt đi, tương lai cũng không sao, nhưng Ôn Hướng Phác học một năm, lập tức trực tiếp nghỉ học, cũng chưa từng đến trường, nhưng thành tích của cậu lại để lại một truyền thuyết ở trường Nhất Trung.
Một truyền thuyết không thể bị phá vỡ.
Ôn Hướng Phác nghe được câu hỏi của Quý Minh Viên, cậu lắc đầu, dứt khoát nói: "Không đến nữa." Ngoại trừ trước mặt Miên Miên, cậu từ trước đến nay cực kỳ có chủ kiến, cũng biết mình muốn gì, làm việc tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Quý Minh Viên không hiểu: "Thành tích của cậu tốt như vậy, sao không đến trường học?"
Cậu là lúc trước không thi đậu kỳ thi tuyển, lúc này mới được nhập học, đương nhiên, cũng có nể mặt mũi nhà họ Quý, cùng với trong nhà có người công tác ở bộ giáo dục, lúc này mới có thể trúng tuyển vào Nhất Trung, nếu là Quý Minh Viên không cố gắng hết sức, cậu chắc chắn không có suất vào học.
Đối mặt với sự khó hiểu của Quý Minh Viên, Ôn Hướng Phác cũng không giải thích, cậu chỉ thản nhiên nói: "Không muốn đi học." Không có ý nghĩa.
Mỗi ngày học nửa ngày, chương trình học còn lại không phải trồng rau, cuốc cỏ, thì là quét dọn vệ sinh, hoặc là lên lớp học tư tưởng.
Điều này đối với Ôn Hướng Phác mà nói là lãng phí thời gian, cậu càng nguyện ý dùng thời gian của mình ở chuyện có ý nghĩa, mà không phải ở loại chuyện vô ý nghĩa này.
Quý Minh Viên nghe được một câu trả lời như vậy, cậu thở dài: "Cậu không đến trường học, lớp chúng ta đều bị lớp bên cạnh đè ép thành tích."
Từ sau khi Ôn Hướng Phác đi, thành tích lớp bọn họ kém hơn lớp khác một mảng lớn.
Không có dê dẫn đầu, tất nhiên là bị đối phương ấn xuống đất ma sát.
Miên Miên đột nhiên nói: "Anh Hướng Phác, mẹ em từng nói, học sinh nên học ở trường. Mỗi một người đều như vậy, huống chi, mẹ nói, mỗi bảy năm sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học."
Miên Miên bẻ đầu ngón tay tính toán: "Có phải qua hết năm nay, lập tức tròn bảy năm rồi không?" "Đúng vậy, ngay cả sang năm là mấy năm anh cũng không biết."
Quý Minh Viên xoa xoa mái tóc, làm trẻ con thật là tốt, không biết sau đêm nay là năm nào. Miên Miên lại không thể nói, phải khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô bé chỉ kéo tay Ôn Hướng Phác, nói: "Anh Hưởng Phác, anh đến trường học đi. Như vậy đến lúc đó anh Hướng Phác mới có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học."
Ôn Hướng Phác thậm chí không hỏi tại sao, lập tức trả lời: "Được."
Trả lời quá nhanh, khiến Miên Miên không nhịn được kinh ngạc một lát: "Cái gì?"
"Anh đến trường học học tập."
Quá mức dễ dàng nói chuyện, để Miên Miên cho là mình nghe lầm, cô bé xoa xoa lỗ tai: "Thật sao?"
"Đương nhiên, anh sẽ không lừa em."
Miên Miên muốn để cậu học, như vậy cậu lập tức đi học chi tốt, dù sao giá sách trong nhà đã bị cậu đọc xong, sách trong thư viện, cũng bị cậu mượn đọc hơn phân nửa.
Cho nên, đi học cũng không phải không được.
"Vậy được rồi, móc ngoéo một trăm năm không được thay đổi!" Miên Miên vươn tay về phía Ôn Hướng Phác, Ôn Hướng Phác luôn cao lãnh bên ngoài, lại chủ động móc ngoéo với Miên Miên.
Điều này làm cho Quý Minh Viên và Quý Minh Phương trợn mắt há hốc mồm.
Không phải, giáo viên và bọn họ không biết đi tìm Ôn Hướng Phác bao nhiêu lần, bảo đối phương trở lại trường học học tập, đối phương cũng không để ý tới bọn họ.
Miên Miên lập tức nói hai câu.
Đối phương lập tức đồng ý?!
Điều này sao lại ma huyễn như vậy?
Khi Quý Minh Viên và Quý Minh Thanh còn đang hoài nghi cuộc sống, Ôn Hướng Phác đã nói lời tạm biệt Miên Miên: "Anh về trước đây, đợi sang năm mới, anh sẽ đến trường học báo danh đi học."
Miên Miên gật gật đầu: "Đến lúc đó em cũng về trú đội Hà Thành đi học."
Cô bé thấp giọng nói: "Anh Hướng Phác, em khai giảng tranh thủ giành hạng nhất lớp, anh cũng nhớ giành hạng nhất nha."
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Đương nhiên."
Cậu chưa bao giờ lấy hạng khác ngoài hạng nhất.
Nhìn hai học bá nói ẩu nói tả như thế.
Quý Minh Viên và Quý Minh Phương liếc mắt nhìn nhau, nói: "Hay là, chúng ta cũng lập mục tiêu?"
"Anh đứng thứ hai từ dưới đếm lên."
"Em đứng thứ ba từ dưới đếm lên."
Nhường danh hiệu đứng nhất từ dưới đếm lên cho người khác thôi!
Nghe được mục tiêu của hai đứa nhỏ, Từ Phượng Hà tức giận thiếu chút nữa cầm lấy chày cán bột đánh bọn họ: "Mục tiêu của Ôn Hướng Phác là đứng thứ nhất, các con thì hay rồi, một người thì muốn đứng thứ hai từ dưới đếm lên, một người thì muốn đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Không thể có chút mục tiêu nghiêm túc sao?"
Từ Phượng Hà tức giận đến phát run, cô ấy chỉ có hai đứa nhỏ này, kết quả hai đứa nhỏ này người sau phế hơn người trước, những ưu điểm của nhà họ Quý thật sự là một chút cũng không kế thừa được.
Quý Minh Viên và Quý Minh Phương bị đánh cũng không tức giận, ngược lại còn trốn ở bên cạnh, ba bọn họ là Quý Trường Cần khuyên nhủ: "Được rồi, Phượng Hà, em đừng tức giận, thành tích của đứa nhỏ không tốt, thuần túy trách ba, ba là người có thành tích kém cỏi nhất trong nhà chúng ta."
Từ nhỏ anh ấy đã không phải là người thích đi học, miễn cưỡng học xong trung học cơ sở, lập tức tìm quan hệ vào làm việc ở khu mua sắm của nhà máy thép, sau đó lại đi học ban đêm, kiếm được bằng đại học, lúc này mới xem như đứng vững gót chân ở nhà máy thép.
Thế nhưng, Quý Trường Cần biết nền tảng của mình, toàn bộ mấy đứa con nhà họ Quý, anh ấy xem như là người kém cỏi nhất, dựa vào quan hệ của ba mẹ, lúc này mới có thể đi tới một bước hôm nay, đây đã là hạn mức cao nhất của anh ấy.