Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 761
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:33:58
Lượt xem: 73
Quý Minh Thanh sửng sốt: "Con sao?"
Quý Trường Đông vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Có thể làm được không?"
Điều này làm cho Quý Minh Thanh có một loại cảm giác được trọng trách ký thác, n.g.ự.c cậu ta nóng lên, lúc này gật đầu: "Có thể!"
"Vậy ba giao chuyện này cho con."
Quý Minh Thanh: "Ba, con nhất định sẽ làm tốt." Đây là lần đầu tiên ba giao cho cậu ta loại chuyện này, chỉ là làm cho cậu ta cay đắng chính là, chuyện đầu tiên cậu ta phải làm là đưa mẹ về nhà mẹ đẻ, hơn nữa cũng không cần trở về ở đây.
Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Minh Thanh cũng có chút khó chịu, cậu ta không khỏi suy nghĩ, nếu như anh cả ở đây có phải sẽ làm tốt hơn cậu ta hay không?
Cậu ta không biết.
Quý Trường Đông biết dùng người, cũng chỉ có con trai Quý Minh Thanh đưa Cố Tuyết Cầm về nhà mẹ đẻ nhà họ Cố, chị ta mới không giãy giụa, cũng quả thật như thế.
Lúc Quý Minh Thanh kéo Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm thậm chí cũng không phản kháng, chỉ ngơ ngác đi theo cậu ta.
Thật ra Cố Tuyết Cầm không có lựa chọn nào khác, so với ly hôn, so với quay về Cố gia, cô càng sợ Quý Trường Đông bất chấp thủ đoạn, lôi kéo nhà họ Cố đi chôn cùng.
Nhà họ Cố, chịu không nổi.
Chịu không nổi sóng gió gì, nhưng nơi này nhiều người như vậy, không một ai chịu hiểu cho chị ta.
Ngay khi họ đi.
Nhà họ Quý lập tức an tĩnh lại, Quý Trường Cần giơ ngón tay cái lên với Quý Trường Đông: "Anh cả, làm tốt lắm."
Anh ấy đã sớm nhìn chị dâu chiếm tiện nghi đến mức khiến bản thân khó chịu, hiện giờ anh cả cuối cùng cũng cứng rắn hạ quyết tâm, dự định giải quyết chuyện này.
Quý Trường Đông cười khổ một tiếng: "Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi. Thật sự là ngại quá."
Quý Trường Cần ngược lại cảm thấy không sao cả khoát tay.
Bà Quý nhìn anh ấy một cái, trực tiếp quay đầu vào nhà, trước khi đi vào để lại một câu: "Lão Đạu, khi dứt không ngừng sẽ bị loạn, sớm muộn gì con cũng chịu thiệt."
Lão Đại nhà bà chính là một người dịu dàng như vậy, gặp chuyện không quyết được, cho nên nhà anh ấy mới là loạn nhất, từ vợ đến con, đến chính anh ấy, không có một người nào tốt!
Quý Trường Đông cười khổ: "Mẹ, mẹ nói đúng." Nhưng tính cách này, mấy chục năm rồi, đâu phải nói sửa là sửa?
"Con đi xin lỗi Trường Tranh và Mỹ Vân đi."
Hy vọng Cố Tuyết Cầm đi xin lỗi, là không thể nào.
Quý Trường Đông: "Vâng."
Bên kia.
Quý Trường Tranh cùng Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên trực tiếp trở lại phòng ngủ, một màn lúc trước bọn họ thậm chí cũng không tham dự.
Quý Trường Tranh ôm vai Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên lại đi thử quần áo mới, căn bản không chú ý những thứ này, trẻ con vốn không mang thù.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Không đến mức đó, em chỉ cảm thấy chị dâu bây giờ càng ngày càng cố chấp."
Một bộ quần áo khiến chị ta phát điên ở nhà họ Quý, con dâu cả của nhà họ Quý không nên như vậy.
Cô có một loại tai họa ngầm, cũng nhìn xa hơn, cho nên Thẩm Mỹ Vân nghiêm mặt: "Quý Trường Tranh. Em chỉ muốn hỏi một câu, tương lai nhà họ Quý là giao cho nhà anh cả sao?"
Nếu thật sự giao cho Cố Tuyết Cầm, Thẩm Mỹ Vân có thể xác định, nhà họ Quý tuyệt đối xong rồi.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Dựa theo quy củ là như vậy, nhà họ Quý do con trưởng kế thừa." Đây là điều bọn họ biết từ nhỏ.
"Nhưng bây giờ cũng không nhất định." Anh nói thẳng: "Nếu có chị dâu, mẹ không thể giao nhà họ Quý cho chị ta."
Nếu như nói trước kia bà Quý dựa theo biện pháp bồi dưỡng người nối nghiệp, để bồi dưỡng Cố Tuyết Cầm, trải qua mấy lần chuyện này, bà Quý tuyệt đối sẽ không coi Cố Tuyết Cầm là người nối nghiệp.
Ông Quý có nghiệp lớn, không có khả năng giao cho một người tâm tư đều ở nhà mẹ đẻ người.
Điều đó có nghĩa là, giao nhà họ Quý ra ngoài, tương lai tương đương với việc trao hết của cải nhà họ Quý cho nhà mẹ đẻ đối phương.
Đây là làm áo cưới cho người khác, bà Quý thông minh cả đời người, làm sao có thể phạm loại sai lầm này?
Sau khi nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân chợt thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, em cảm thấy giao cho chị dâu hai và chị dâu ba đều được, chỉ là không thể giao cho chị dâu cả."
Cố Tuyết Cầm quá cố chấp, cũng quá lòng dạ hẹp hòi, người như vậy không thể trấn thủ hậu phương lớn. Chị ta chỉ biết lôi kéo hậu phương lớn đi chôn cùng.
Quý Trường Tranh kinh ngạc nói: "Tại sao là chị dâu hai và chị dâu ba? Em không nghĩ tới là em sao?"
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Hả?"
Lời này của Quý Trường Tranh khiến Thẩm Mỹ Vân bối rối.
"Giao cho em?" Cô chỉ vào mũi mình, theo bản năng phủ nhận: "Sao có thể?"
Quý Trường Tranh là con út của nhà họ Quý, xét theo từ trên xuống dưới, dù thế nào cũng không tới lượt Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh ý vị thâm trường: "Sao lại không thể?"
Thẩm Mỹ Vân muốn hỏi kỹ, Quý Trường Tranh cũng không chịu nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Đây chỉ là suy đoán của anh mà thôi, chuyện không nhất thiết không trở thành sự thật, tương lai biến số rất nhiều, hết thảy đều khó mà nói.
Mắt thấy không hỏi được cái gì, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới buông tha.
Ngày hai mươi chín.
Trong nhà còn thừa nửa phiến ức dê, được Thẩm Mỹ Vân dùng củ cải hầm trọn vẹn một nồi lớn, mùa đông rét lạnh, ăn một nồi thịt dê hầm củ cải, cả người đều nóng hầm hập lên.
Phải biết rằng, thịt dê chính là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ bổ dưỡng.
Còn chưa hầm xong, Miên Miên lập tức chạy bạch bạch trở về từ bên ngoài, từ xa lập tức ngửi được mùi thịt, lúc này cô bé thò đầu vào: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn cái gì mà thơm vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Thịt dê hầm củ cải."
Miên Miên dựa vào cửa, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có thể gọi anh Phác tới ăn không?"
Cô bé bổ sung thêm một câu: "Là thù lao anh Hướng Phác cho dạy kèm cho con."
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, giao công việc trong tay cho má Trương, bà ấy làm thịt dê hầm củ cải ăn rất ngon, nhưng đều có bí quyết, cho nên cô cũng chỉ phụ trách nửa đoạn đầu, công việc phía sau giao cho má Trương, cô lập tức không quản nữa.
Mà là đi tới bên cạnh Miên Miên, có chút kinh ngạc: "Hướng Phác đang dạy kèm cho con sao?"
Miên Miên gật đầu, chỉ vào thư phòng: "Đúng vậy, anh ấy bảo con về lấy sách giáo khoa, nói kiến thức cơ bản của con không vững chắc, trước tiên phải dạy qua kiến thức cơ bản cho con một lần, sau đó bảo con đi học chương trình cấp hai."
Bây giờ cô bé đã là học sinh lớp bảy, hơn nữa còn là người nổi bật trong lớp, nhưng cô đến tay Ôn Hướng Phác lại sống không quá một hiệp.
Miên Miên tự nhận là ở trường học cô bé cũng cực kỳ ưu tú, dù sao, một học kỳ của cô bé cho tới bây giờ cô bé chưa từng thi lại qua ba lần, đến chỗ Ôn Hướng Phác, cô bé cảm giác mình trở thành một hạt cát trên sa mạc.
Thẩm Mỹ Vân biết đứa nhỏ Ôn Hướng Phác này, cậu bé đã không phải là học sinh bình thường, phải nói là thiên tài.
Một thiên tài ít nói lại hướng nội, ngày thường lúc Miên Miên không có về tìm cậu bé, cậu bé đều ở nhà.
Nghĩ đến đây.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy con phải cảm ơn người ta vì đã dạy kèm cho con, con hỏi thằng bé một chút, là muốn đến nhà họ Quý ăn thịt dê hầm củ cải, hay là bưng trở về nhà mới ăn?"
"Nhưng mẹ đề nghị thằng bé tới nhà họ Quý ăn, thịt dê hầm củ cải, bây giờ mẹ thêm một ít rau xanh vào, vừa nấu xong ăn ngay mới là ăn ngon nhất. Mang về, thức ăn sẽ bị nguội, khi đun nóng, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Miên Miên nghe xong, gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ hỏi anh Hướng Phác, vậy mẹ đi lấy sách giáo khoa giúp con."
Thẩm Mỹ Vân không có lí do gì không đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ Miên Miên rời đi, Hướng Hồng Anh có chút cảm thán: "Miên Miên nhà em thật dễ mến, con bé có thể làm bạn với Hướng Phác, tương lai thành tích chắc chắn không kém."
Cô ấy ở gần đó, đương nhiên biết Ôn Hướng Phác thiên tài, con trai nhà mình và Ôn Hướng Phác không kém nhau bao nhiêu, nhưng con trai cô mới học lớp chín, còn bị đúp hai lần, nhưng Ôn Hướng Phác lại học nhảy cấp.
Nghe nói đã tự học đến chương trình đại học, chỉ là cậu bé học năm nhất, hình như không thích bầu không khí trong trường học, nên mới rời khỏi trường học.
Hiện tại trường học có trạng thái làm thêm để tiết kiệm tiền, hơn nữa mỗi ngày đều làm những thứ ngoài học tập, điều này cũng dẫn đến Ôn Hướng Phác cũng không điều tiết được loại hoàn cảnh này, đơn giản sau đó nghỉ học, tự ở nhà chuyên nghiên cứu những thứ mình thích.
Lúc này mới rảnh rỗi dạy cho Miên Miên một ít kiến thức.
Thẩm Mỹ Vân cũng không hiểu nhiều về Ôn Hướng Phác, suy cho cùng cô ở nơi khác, hơn nữa rất ít khi trở về, vì vậy cô lập tức hỏi một câu: "Tính cách đứa bé này có khác trước đây không?"
Trong ấn tượng của cô, đối phương vẫn có bộ dáng thiếu niên, sợ hãi trốn ở phía sau Miên Miên cùng quản gia Lý, có một đôi mắt đen bóng, giống như là một con thỏ, an tĩnh quan sát chung quanh, xinh đẹp, an tĩnh, hướng nội, trầm mặc.
Đây là ấn tượng trước đây của Thẩm Mỹ Vân đối với Ôn Hướng Phác.
Hướng Hồng Anh gật gật đầu: "Đúng vậy, chị trở về nhiều lần như vậy, cũng chưa từng gặp thằng bé một lần."
Hiển nhiên Ôn Hướng Phác chưa từng ra ngoài, nói tới đây, cô ấy lập tức thở dài theo: "Con trai như vậy, tương lai cũng không biết phải làm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-761.html.]
Con trai từ nhỏ đã muốn tung hoành thiên hạ, dù sao, cần nuôi sống gia đình, nhưng nhìn Ôn Hướng Phác, tính cách giống như con gái, như vậy tương lai sợ là ngay cả vợ cũng không có được.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Người một nhà mặc kệ chuyện hai nhà, huống chi, nhà họ Ôn có điều kiện như vậy, nếu thằng bé thật sự muốn cưới vợ cũng không khó."
Không nói gì khác, chỉ nhìn về phía biệt thự của nhà họ Ôn, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ động tâm.
"Đúng vậy."
Ôn Hướng Phác bị Thẩm Mỹ Vân và Hướng Hồng Anh lo lắng, đang ở trong thư phòng vùi đầu vẽ bản thiết kế trên bàn sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh đánh vào lưng mỏng manh của cậu bé, mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
"Anh Hướng Phác!"
Miên Miên hô một tiếng, Ôn Hướng Phác lúc này dừng bút, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời, mặt mày của cậu bé tinh xảo, môi hồng răng trắng, thật là một thiếu niên nhanh nhẹn.
Ôn Hướng Phác năm nay mười bảy tuổi, dáng người dong dỏng cao, chỉ là quanh năm không thích mở miệng, trên người có thêm vài phần khí chất hướng nội, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Một màn này, cho dù là Miên Miên cũng nhịn không được ngây người, cô bé chạy chậm tới: "Em mang đến rồi, sách ngữ văn cùng toán học đều đủ cả, còn có tiếng Nga, em cũng mang tới luôn."
Ôn Hướng Phác tiếp nhận sách vở của cô bé nhìn một chút, thuận thế kéo ghế ra, để Miên Miên ngồi xuống, còn cậu thì nằm sấp trên bàn sách, im lặng nhìn sách giáo khoa Miên Miên hiện giờ, sách giáo khoa ở Cáp Nhĩ Tân và sách giáo khoa Bắc Kinh của bọn họ không giống nhau.
Đây cũng là nguyên nhân Ôn Hướng Phác không dùng sách giáo khoa lúc trước của cậu.
Lúc lật xem, chú ý tới trên sách ngữ văn Miên Miên, vẽ một con rùa nhỏ, bên cạnh viết một hàng chữ, con rùa nhỏ, sao còn chưa tan học?
Ôn Hướng Phác hơi dừng lại, nhìn thấy bức tranh nhỏ này, gần như có thể tưởng tượng được, Miên Miên thất thần trong giờ học, điều này làm cho cậu nhịn không được bật cười.
Cậu vốn dĩ rất đẹp, nụ cười này có một loại cảm giác rực rỡ cả sảnh đường, dù là Miên Miên cũng kinh diễm: "Anh Hướng Phác, sao anh so với em còn đẹp hơn chứ?"
Miên Miên tự nhận, cô bé có ngoại hình cực kỳ đẹp mắt!
Nhưng mà, ở trước mặt Ôn Hướng Phác, vẫn có một phần kém sắc, không phải cô bé so ra kém đối phương, mà là vẻ đẹp của hai bên không giống nhau.
Vẻ đẹp của Miên Miên là tươi đẹp, xinh đẹp, trẻ con, linh động.
Mà vẻ tuấn tú của Ôn Hướng Phác, là nồng đậm, khóe môi gợi một tia cười ngượng ngùng, vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần diễm sắc, làm người đã gặp qua là không quên được.
Miên Miên không biết nên hình dung như thế nào, dù sao chính là rất đẹp mắt là được rồi, nhìn lập tức cảnh đẹp ý vui, cô bé có thể ngắm nhiều một chút.
Thật giống như, hình như là giống chén bạch ngọc lưu ly mẹ cất giữ lúc trước, xinh đẹp làm cho người ta hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, căn bản luyến tiếc sử dụng, chỉ nhìn đã chói mắt người ta, trong lòng mang theo một niềm vui khó tả.
Ôn Hướng Phác luôn luôn không thích người khác khen mình đẹp, hay xinh đẹp, nhưng Miên Miên như là ngoại lệ, lời nói giống nhau, nhưng từ miệng Miên Miên nói ra, cậu không chỉ không phản cảm, ngược lại còn có vài phần ngượng ngùng.
"Cảm ơn."
Miên Miên lắc đầu: "Là em muốn cảm ơn anh Hướng Phác đã dạy thêm cho em."
Nếu không có anh Hướng Phác, cô bé căn bản không biết kiến thức cơ bản của mình vậy mà còn kém nhiều như vậy.
"Anh Hướng Phác, em muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, mẹ em làm thịt dê hầm củ cải, ăn rất ngon."
"Anh sẽ đi chứ?"
Đó là sự đền đáp và cũng là sự trao đổi.
Cái này...
Ôn Hướng Phác thật ra đã lâu không ra khỏi cửa, lần trước ra ngoài, vẫn là sau một năm Miên Miên trở về, cậu theo Miên Miên đến nhà họ Quý một chuyến.
Như vậy tính ra, cậu ít nhất hai năm không ra khỏi cửa, có duy nhất một phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, chính là gửi thư cho Miên Miên.
Hai năm qua mỗi tháng Miên Miên đều gửi cho cậu một phong thư, nói xem thế giới bên ngoài có bộ dáng gì, trong thư Miên Miên nói, hết thảy mọi thứ bên ngoài đều rất tốt đẹp.
Nhưng những điều này không liên quan đến Ôn Hướng Phác, cậu từ nhỏ đã bị nhốt trong biệt thự này, mà Miên Miên có thể đến thăm cậu, là một trong số ít niềm vui của cậu.
Cho nên, lúc Miên Miên hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn cơm hay không, Ôn Hướng Phác do dự, cậu theo bản năng nắm chặt tay, cậu không muốn đi, nhưng cậu sợ Miên Miên mất hứng.
"Anh Hướng Phác, có phải anh không muốn đi không?"
Ôn Hướng Phác lắc đầu.
"Vậy là anh muốn đi?"
Cậu vẫn lắc đầu.
Lần này Miên Miên bối rối, cô bé nghĩ ra một biện pháp chiết trung: "Vậy như vậy đi, sau khi mẹ em hầm canh xong, em bưng một cái vại tráng men tới tìm anh, thế nào?"
"Nhưng mẹ tôi em nói, ăn thịt dê hầm củ cải như vậy có thể sẽ không ngon lắm."
Nghe Miên Miên nói, Ôn Hướng Phác theo bản năng nhớ lại, dì Mỹ Vân cực kỳ dịu dàng áp chế trong trí nhớ kia, đối phương bởi vì cậu có quan hệ tốt với Miên Miên, đối xử với cậu rất tốt.
Mà cậu muốn ăn đồ của người ta, lại ngay cả mặt cũng không dám lộ, đây mới thật sự là kẻ nhu nhược!
Nghĩ tới đây, Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi: "Anh đi."
"Cái gì?"
Miên Miên cho rằng mình nghe lầm: "Anh Hướng Phác, anh nói gì?"
"Anh nói em và anh cùng về nhà ăn cơm."
Lần này, Miên Miên cực kỳ vui vẻ, mặt mày hớn hở: "Lúc này mới đúng, anh Hướng Phác, thịt dê hầm củ cải là ngon nhất, chờ đến khi ăn không còn nhiều lắm, cho củ cải và rau xanh vào bên trong, nhẹ nhàng hâm nóng, rất thơm rất ngon."
Cô bé là người sành ăn, hoàn mỹ kế thừa sự kén chọn của Thẩm Mỹ Vân, cũng là người biết hình dung, nuốt nước miếng nhìn Ôn Hướng Phác.
"Anh đi, Miên Miên, anh sẽ đi."
Lúc này Miên Miên mới nở nụ cười: "Em biết anh Hướng Phác, anh nhất định sẽ đi."
Sau khi nói xong những kiến thức quan trọng trong toán học, Miên Miên nhìn đồng hồ treo trên tường: "Năm giờ rưỡi rồi, anh Hướng Phác, đi thôi, nếu không chúng ta sẽ không được ăn thịt dê củ cải."
Kỹ năng nấu ăn của mẹ cô bé thật sự là quá tốt, tất cả mọi người tranh nhau ăn, trở về chậm, sợ là ngay cả canh cũng không thừa.
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Em chờ anh trước, anh thay quần áo khác."
Miên Miên nghiêng đầu nhìn cẠu, cực kỳ kinh ngạc: "Thay quần áo? Quần áo trên người anh rất đẹp mà."
Ôn Hướng Phác mặc một chiếc áo bông màu chàm, dáng người đơn bạc lại cao gầy, có lẽ là bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng, màu da cậu tái nhợt, khuôn mặt thanh tuấn, quần áo sẫm màu rõ ràng là tối nghĩa, nhưng mặc ở trên người cậu lại có một loại cảm giác hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như Ôn Hướng Phác từ nhỏ đã thích hợp với màu chàm.
Là một tiên tử màu trắng trong tinh khôi, sáng tỏ giữa màu u tối của quần áo.
Cậu mím môi nói: "Đây là quần áo mặc ở nhà."
Đi gặp dì Thẩm, hẳn là phải trịnh trọng một chút, Miên Miên là người bạn duy nhất của cậu, mẹ Miên Miên cũng giống như trưởng bối của cậu.
Đi gặp trưởng bối, tất nhiên phải ăn mặc tử tế, đây là quan niệm Ôn Hướng Phác đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Miên Miên: "Vậy được rồi, em ở dưới lầu chờ anh, anh Hướng Phác nhanh lên nhé."
Ôn Hướng Phác gật gật đầu, trở lại phòng mình, từ trong ngăn tủ chọn ra một cái áo khoác ngoài, áo khoác của cậu vẫn là màu chàm, sau khi mặc vào lại đi rửa mặt, rửa tay, xác định trên người mình đều sạch sẽ, không có một chút vết bẩn, lúc này mới xuống lầu.
Miên Miên ở dưới lầu chờ cậu, trong sân bắt đầu có tuyết rơi, cô bé chán đến c.h.ế.t tiếp tục chơi bông tuyết, lúc chơi hăng say, Ôn Hướng Phác đứng ở bậc thang, hướng phía dưới hô một tiếng: "Miên Miên, lên đây."
Tuyết rơi trời lạnh, cô bé còn đứng trong tuyết.
Miên Miên nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Ôn Hướng Phác mặc áo khoác ngoài đứng ở bậc thang, tư thái tao nhã lịch sự, giống như là hoàng tử từ trong tòa thành đi ra, thanh tuấn lại rụt rè.
Miên Miên không khỏi ngây người.
Mắt thấy mình gọi đối phương mà cô bé không có phản ứng, Ôn Hướng Phác nhanh chóng xuống bậc thang, nhanh chóng cầm một chiếc ô từ bên cạnh che lên đỉnh đầu cô bé, lẩm bẩm: "Đã nói tuyết rơi còn đứng im, sao em cứ đứng mãi trong tuyết vậy?"
Được rồi, hoàng tử nhỏ tuấn tú rụt rè, trong nháy mắt phá vỡ, biến thành một người anh cằn nhằn cô bé không nghe.
Miên Miên xoa xoa lỗ tai: "Anh Hướng Phác, đừng nói nữa."
Vừa nói chuyện lập tức không đẹp trai nữa.
Ôn Hướng Phác mang vẻ mặt dấu chấm hỏi, nhưng không chịu nổi Miên Miên không chịu giải thích, từ nhỏ cậu không tiếp xúc với người ngoài, tâm tư cũng được nuôi dưỡng đơn thuần, từ trước đến nay đều nghe theo lời Miên Miên nói, cô bé không cho cậu mở miệng, cậu lập tức không mở miệng, một đường từ nhà họ Ôn đến nhà họ Quý, cậu lại một chữ cũng không nói.
Lúc đến cửa nhà họ Quý, Ôn Hướng Phác thu chiếc ô đen lớn, làm rơi những bông tuyết đang rơi, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài có lực, trở thành đối chiếu rõ ràng với chiếc ô đen lớn.
Cũng chỉ một lát sau, anh lập tức để ô gọn gàng trước cửa nhà họ Quý.
Miên Miên đã không vội chờ nữa: "Anh Hướng Phác, anh mau vào đi." Cô bé đưa tay cầm lấy tay cậu vào nhà, Ôn Hướng Phác bị cầm lấy tay, cậu hơi dừng lại, cúi thấp đầu, tầm mắt ngưng tụ trên ngón tay mập mạp.
Không ai biết chính là cậu không thích người khác đụng vào, thậm chí, quản gia Lý ngày thường cũng sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu.
Thế nhưng, Miên Miên kéo tay cậu, cậu lại không bài xích?
Đúng vậy, không bài xích, cũng không chán ghét, một loại cảm giác rất kỳ diệu kia.
Điều này làm Ôn Hướng Phác thậm chí quên mất, cửa dưới lòng bàn chân, thì ra bước qua thềm cửa cao kia, dường như cũng không khó như trong tưởng tượng của cậu.