Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 733

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:40
Lượt xem: 84

"Hả cái gì?" Kim Lục Tử giơ tay búng nhẹ lên trán Diêu Chí Anh, hành động này có thể nói là rất thân mật.

Diêu Chí Anh che trán: "Anh Lục?!"

"Mắc gì anh đánh em?"

"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói với anh, đừng vội vàng."

Kim Lục Tử thích chuẩn bị chín mươi chín bước chu đáo trước rồi mới để người ta bước đến bước còn lại.

Nhìn thấy cậu ta sắp sửa quay người rời đi, Diêu Chí Anh vội vàng gọi lại: "Em có câu trả lời cho anh ngay đây."

Kim Lục Tử quay đầu nhìn cô ấy: "Em đồng ý thì anh mới nghe, không thì anh chọn cách 'hồn lìa khỏi xác'."

Diêu Chí Anh: "..."

Cô ấy vừa dở khóc dở cười vừa nghiêm túc nói: "Anh Lục, chúng ta kết hôn đi!"

Kim Lục Tử nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc: "Em không hối hận chứ?"

"Tất nhiên là không!"

"Vậy thì lấy sổ hộ khẩu của em ra, chúng ta đi đăng ký kết hôn!"

Diêu Chí Anh: "Có thể nhanh như vậy sao?"

"Dao sắc chặt đay rối, tránh cho em suy nghĩ nhiều. Em có muốn đi hay không?"

Lần này, Diêu Chí Anh cảm thấy Kim Lục Tử đang dồn ép mình đến bước đường cùng: "Anh cho em thời gian suy nghĩ nhé!"

"Suy nghĩ gì chứ? Kết hôn, anh sẽ giao sổ tiết kiệm trong nhà cho em quản lý."

Lời nói và hành động của Kim Lục Tử vừa mang tính đe dọa vừa mang tính dụ dỗ, khiến Diêu Chí Anh rung động. Khi còn là tiểu thư nhà họ Diêu, cô ấy không hề coi trọng tiền bạc, nhưng sau hơn bốn năm ở nông thôn, cô ấy đã nếm đủ mùi vất vả vì thiếu tiền.

Diêu Chí Anh hiểu rõ hơn ai hết rằng, muốn sinh tồn trong xã hội này, không có tiền là không được.

Hít một hơi thật sâu, cô ấy nói: "Kết hôn thì kết hôn, chờ đó, em đi lấy sổ hộ khẩu."

"À, hay là mình đi tìm lão bí thư chi bộ xin giấy chứng nhận kết hôn nhỉ?"

Kim Lục Tử thực sự không biết chuyện này, dù là người từng trải nhưng cũng không thể lơ là việc hệ trọng này, nhất là khi cậu ta chưa từng kết hôn.

"Hay là đi hỏi lão bí thư chi bộ xem sao?"

Nhìn thấy Diêu Chí Anh sắp đi, Kim Lục Tử vội kéo cô lại: "Khoan đã, tay không tới nhà là không hay, anh đi hợp tác xã cung ứng mua chút đồ mang lên."

Lần đầu tiên đi nhà người ta mà tay không, quả là không nên.

Nhìn thấy sự chu đáo của Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh thè lưỡi, bẽn lẽn như một cô gái nhỏ: "Em lỡ quên mất."

"Đến điểm thanh niên trí thức lấy được không? Em còn một túi đường trắng?" Vốn là tính để cho Chí Quân tẩm bổ.

Kim Lục Tử nhìn cô ấy, đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán Diêu Chí Anh: "Vậy thì em hơi khinh thường anh rồi."

"Chờ chút."

"Anh đi chuẩn bị."

Còn chưa kết hôn đã lấy đồ của bà xã đi tặng người ta, đấy là đạo lý gì chứ?

Kim Lục Tử vội vã đi đến hợp tác xã cung ứng mua một túi đường trắng, một lọ đào vàng đóng hộp, coi như quà gặp mặt tốt nhất.

Sau khi Diêu Chí Anh nhìn thấy, cô ấy muốn nói nhiều.

Một túi đường trắng hơn một đồng là món quà vô cùng quý giá ở nông thôn, chứ đừng nói đến việc còn có thêm một lọ đào vàng đóng hộp, đây quả là một món quà vô cùng ý nghĩa.

"Không nhiều lắm."

Giọng của Kim Lục Tử rất trầm ổn: "Em với Chí Quân còn ở đại đội Tiền Tiến một ngày, thì sẽ được lão bí thư chi bộ quan tâm một ngày, có ông ấy che chở các em, lúc nào cũng đề bạt các em, thì sẽ tốt hơn bất kỳ điều gì."

Diêu Chí Anh nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng vậy, thảo nào mỗi lần chị Mỹ Vân về nhà đều một mình đến thăm lão bí thư chi bộ, với lại chưa từng đi tay không."

Kim Lục Tử thấy ngạc nhiên: "Hèn gì."

"Hèn gì sao cơ?" Diêu Chí Anh hỏi.

Kim Lục Tử giải thích: "Hèn gì chị Mỹ Vân của em có thể làm ăn lớn như vậy?"

Về mặt trình độ, cậu ta với Thẩm Mỹ Vân là hai con người cùng một giuộc, đều là những thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh. Họ luôn quan tâm đến lễ nghi và phép tắc trong mọi giao tiếp.

Diêu Chí Anh ngây thơ nói: "Đúng vậy, em cũng thấy chị Mỹ Vân rất lợi hại. Nếu không có chị ấy, em sẽ không thể quen biết được anh."

Nghe vậy, Kim Lục Tử cười: "Vậy cô ấy xem như là bà mai của chúng ta. Sau này gặp em nhớ cảm ơn đàng hoàng nhé."

Diêu Chí Anh gật đầu: "Nếu có cơ hội, em còn muốn mời chị ấy làm chủ hôn cho chúng ta nữa!"

Cô ấy quả là có ý tưởng táo bạo.

Kim Lục Tử vuốt ve mái tóc của cô ấy: "Đến lúc đó em cứ hỏi xem chị ấy có đồng ý hay không."

Vừa nói chuyện, họ đã đến trước cửa nhà lão bí thư chi bộ.

Kim Lục Tử nhìn Diêu Chí Anh, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, nên lập tức sửa sang lại trang phục của mình rồi cùng Diêu Chí Anh đi vào.

Lúc này, đại đội đã tan ca.

Lão bí thư chi bộ đang đứng trong sân, múc một chậu nước giếng để rửa tay. Nhìn thấy hai người đến, ông ấy ngạc nhiên hỏi: "Thanh niên trí thức Diêu?"

Ông ấy không quen biết Kim Lục Tử nên ánh mắt hướng về phía Kim Lục Tử.

Diêu Chí Anh mặt hơi đỏ, kéo Kim Lục Tử đến giới thiệu với lão bí thư chi bộ: "Vị này là đối tượng của con."

Cô ấy lắp bắp nói: "Bí thư chi bộ, con với anh Lục muốn kết hôn, nên đến đây xin ông cấp giấy chứng nhận kết hôn."

Chuyện này...

Lão bí thư chi bộ ném chiếc khăn lông vào chậu tráng men, đánh giá Kim Lục Tử một lúc rồi nói với hai người: "Các con vào nhà với ông đi."

Kết hôn là chuyện hệ trọng.

Tất nhiên không thể làm bậy được.

Diêu Chí Anh gật đầu, kéo Kim Lục Tử vào trong phòng. Khi họ vào, những người trong sân lập tức ngạc nhiên.

"Mẹ, người đó là đối tượng của thanh niên trí thức Diêu à?" Dâu cả nhà họ Trần hỏi.

Bà cụ Hồ nào biết đâu, bà ấy lắc đầu: "Bà không biết, đợi cha cháu về rồi hỏi mới rõ."

Ưu điểm của nhà lão bí thư chi bộ là ở chỗ này, bất kể tin tức gì họ cũng là những người đầu tiên biết được.

"Tuy nhiên, bà thấy cậu thanh niên kia tinh thần sáng láng, hơn hẳn thằng Triệu Dã kia nhiều."

Trên người Triệu Dã luôn có một loại u ám, giữa hai lông mày cũng ẩn chứa sự không cam tâm. Nói thật, đối với những người từng trải như bà cụ Hồ, Triệu Dã tuyệt đối không phải là người con rể ưng ý.

Nhưng mà, nam đồng chí hồi nãy thanh niên trí thức Diêu dẫn vào không tệ lắm, đi đường bước chân dứt khoát, oai phong lẫm liệt, nhìn qua là biết không phải người bình thường.

Trong phòng.

Chỉ còn lại mấy người họ.

Kim Lục Tử chủ động lấy đường trắng với đồ hộp ra đặt lên bàn: "Cháu vẫn luôn nghe Chí Anh nhắc đến việc bí thư chi bộ quan tâm đến cô ấy, nên hôm nay cháu đặc biệt đến thăm ông."

Lão bí thư chi bộ nhìn về phía những thứ kia, hơi nhíu mày, nhướng người lên, hỏi Diêu Chí Anh: "Vị này là?"

Diêu Chí Anh đáp: "Là đối tượng của cháu."

Câu nói này khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Kim Lục Tử kéo Diêu Chí Anh lại, chủ động giới thiệu bản thân với lão bí thư chi bộ: "Cháu là người Mạc Hà, sau đó định cư ở công xã Thắng Lợi, nhà cháu ở phố Giếng Nước."

Hầu hết người dân công xã Thắng Lợi đều biết phố Giếng Nước. Đúng như vậy, vẻ mặt lão bí thư chi bộ giãn ra phần nào, vì họ là dân địa phương nên có thể tìm hiểu, không đến mức là kẻ lừa đảo.

"Cháu làm nghề gì?"

Đây là câu hỏi tương tự như khi Triệu Dã hỏi, tuu nhiên Kim Lục Tử không hề tỏ ra khó chịu.

"Cháu là người bán hàng rong đi khắp nơi."

Thực ra không thể coi đó là nói dối, cậu ta làm kinh doanh, cũng đúng là gánh vác được bốn chữ "người bán hàng rong".

Lão bí thư chi bộ nghe vậy, hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy trong nhà cháu làm gì?"

"Cha mẹ cháu mất sớm, hiện giờ cháu sống một mình."

Việc này khiến lão bí thư chi bộ càng thở dài.

"Cháu ra ngoài đi nhé?"

Ông ấy nói với Kim Lục Tử, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Diêu Chí Anh.

Kim Lục Tử gật đầu, sau khi rời khỏi, chỉ còn lại Diêu Chí Anh trong phòng.

"Sao con lại quen biết cậu ấy? Con có xác định gả cho cậu ấy không?" lão bí thư chi bộ lo lắng.

"Chị Mỹ Vân giới thiệu ạ."

Câu nói này khiến lão bí thư chi bộ lập tức thay đổi thái độ: "Cậu ấy là một thanh niên tốt!"

Diêu Chí Anh: "..."

Diêu Chí Anh bị tốc độ thay đổi sắc mặt của lão bí thư chi bộ làm choáng váng, phải biết rằng cô ấy mới chỉ nói một câu thôi.

Cô ấy dè dặt hỏi: "Lão bí thư chi bộ, ý ông là... ?"

Lão bí thư chi bộ vuốt râu: "Người khác ông không dám nói, nhưng ánh mắt của thanh niên trí thức Thẩm thì tuyệt đối có thể tin tưởng."

Lão bí thư chi bộ có niềm tin mãnh liệt vào Thẩm Mỹ Vân.

Trong mắt ông ấy, chỉ cần Thẩm Mỹ Vân coi trọng nam thanh niên nào, thì cơ bản là không sai. Tất nhiên, nếu thanh niên trí thức Thẩm không thích nam thanh niên nào đó, thì chắc chắn là không được.

Ví dụ như Triệu Dã, người đang theo đuổi thanh niên trí thức Diêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Diêu Chí Anh có chút cạn lời.

Lão bí thư chi bộ vẫn bình tĩnh như thường, lấy ra một xấp giấy viết thư, lại tìm một cây bút máy thường ngày không nỡ dùng, hút đầy mực, rồi nhanh chóng viết giấy chứng nhận kết hôn lên giấy.

Đơn giản lại rõ ràng.

Viết xong, ông ấy đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Diêu Chí Anh: "Cầm đi."

Diêu Chí Anh nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn dễ dàng có được như vậy, lòng vẫn còn hoảng hốt.

Lão bí thư chi bộ nhét giấy chứng nhận vào lòng cô ấy, giọng điệu cảm thán: "Thanh niên trí thức, có nhiều thanh niên trí thức đến vậy, mà cháu là người đầu tiên tìm ông xin giấy chứng nhận kết hôn."

Diêu Chí Anh có chút ngạc nhiên: "Vậy còn thanh niên trí thức Hồng thì sao?"

Thanh niên trí thức Hồng là cựu thanh niên trí thức đã kết hôn với một xã viên trong đội sản xuất, cũng là người bị phê bình cùng với Kiều Lệ Hoa và Tào Chí Phương.

Cô ấy được xem là thanh niên trí thức đầu tiên kết hôn trong đại đội, nhưng cuộc sống sau hôn nhân của cô ấy lại không mấy tốt đẹp.

Thậm chí, còn trở thành tấm gương cho các thanh niên trí thức khác không phạm lỗi theo.

Nhắc đến thanh niên trí thức Hồng, lão bí thư chi bộ thở dài: "Con bé ấy, bọn họ trước đây không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức một bữa tiệc mừng thôi."

Đây quả là một tin tức động trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-733.html.]

Đám Diêu Chí Anh hoàn toàn không biết chuyện này, cô ấy theo bản năng hỏi: "Không đăng ký kết hôn?"

"Đúng vậy."

Có lẽ nhận ra điều gì đó, lão bí thư chi bộ nói với Diêu Chí Anh: "Con lo cho bản thân mình cho tốt trước đi, chuyện gia đình khó giải quyết, đặc biệt là liên quan đến họ hàng, càng khó giải quyết hơn."

Ngụ ý là, con không cần nhúng tay vào chuyện này.

Bản thân lão bí thư chi bộ cũng không muốn can thiệp.

Diêu Chí Anh nhỏ tiếng đáp vâng, mà không biết có nghe vào hay không. Cô ấy cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn đã được viết xong bước ra ngoài, Kim Lục Tử đang chờ ở bên ngoài.

"Thế nào?"

Cậu ta nhỏ giọng dò hỏi.

Diêu Chí Anh giơ cao tờ giấy chứng nhận kết hôn đã được khai: "Lấy được rồi, có thể đi cục dân chính đăng ký kết hôn."

Bọn họ đều xem như người từng được đi học, tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của đăng ký kết hôn. Đối với Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử, họ có thể không tổ chức đám cưới, nhưng việc đăng ký kết hôn là điều bắt buộc.

Kim Lục Tử cũng có chút ngạc nhiên: "Sao lão bí thư chi bộ lại đột nhiên đồng ý thế?"

Trước đó, thái độ của ông ấy đối với cậu ta rõ ràng là không hài lòng.

Diêu Chí Anh cười: "Em có nói là chị Mỹ Vân giới thiệu anh cho em, nên lão bí thư chi bộ mới lập tức đồng ý ngay."

Kim Lục Tử không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này.

Cậu ta lập tức lên tiếng: "Xem ra uy tín của Mỹ Vân ở chỗ lão bí thư chi bộ cao lắm nhỉ."

"Hoàn hảo."

"Tuyệt đối hoàn hảo."

Diêu Chí Anh cảm thán: "Chị Mỹ Vân, từ khi đến đại đội chính là một huyền thoại."

Từ thanh niên trí thức không có đội sản xuất nào muốn nhận, cô đã lột xác trở thành trưởng trại chăn nuôi của đội, điều này là một tầm cao mà người khác cả đời không thể đạt tới.

Kim Lục Tử: "Không ngờ Mỹ Vân lại giúp chúng ta hai lần suôn sẻ vậy."

Đúng vậy.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Cục dân chính nằm gần ngay công xã Thắng Lợi, Kim Lục Tử dẫn Diêu Chí Anh đến đó, cả hai đều có chút ngượng ngùng. May mắn thay, cán bộ cục dân chính vẫn chưa tan ca.

Nhìn thấy họ đến, nhân viên hỏi: "Đăng ký kết hôn à?"

Thời điểm này, đến cục dân chính cơ bản 99% đều là để kết hôn, ly hôn gần như không có.

Kim Lục Tử nhìn Diêu Chí Anh đang e thẹn, rồi mới nói: "Đúng vậy."

Hai người đưa ra giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu.

Đối phương tiếp nhận kiểm tra, xác minh danh tính.

"Thanh niên trí thức đại đội Tiền Tiến?"

Diêu Chí Anh gật đầu.

"Người địa phương công xã Thắng Lợi?"

Lần này đến lượt Kim Lục Tử gật đầu.

Sau khi xem xét xác minh danh tính, cán bộ cục dân chính lấy ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nói rằng giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy, viết tên lên trên rồi ghi ngày đăng ký.

Viết xong hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, cán bộ trao cho từng người: "Mỗi người một bản, giữ gìn cẩn thận."

"Ngoài ra..."

Cán bộ lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ ngăn kéo: "Đây là sổ kế hoạch hóa gia đình, các bạn hãy xem qua." Vị cán bộ trẻ tuổi có chút ngượng ngùng nên đưa nhanh.

Diêu Chí Anh còn chưa kịp phản ứng, Kim Lục Tử đã nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Ra khỏi cục dân chính, Diêu Chí Anh tò mò hỏi: "Cô ấy vừa đưa anh cái gì thế? Sao nhanh vậy?"

Kim Lục Tử mở ra xem rồi nhanh chóng đóng lại, nhìn lên trời: "Không phải thứ gì đứng đắn."

Rất là lưu manh.

Diêu Chí Anh: "..."

Sợ cô ấy tiếp tục hỏi, Kim Lục Tử chủ động chuyển sang chủ đề khác: "Bên anh không cha không mẹ nên không cần thông báo cho người lớn, còn em thì sao?"

Thực ra, điều cậu ta muốn hỏi nhất là có cần báo cho cha mẹ chúng ta không?

Có điều mới chỉ kết hôn.

Vẫn còn hơi ngượng ngùng khi hỏi.

Khi Kim Lục Tử hỏi về chuyện này, Diêu Chí Anh lắc đầu ngơ ngác: "Em không biết."

"Lúc trước vội vàng cùng em trai xuống nông thôn, em không biết cha mẹ họ sống hay đã mất, cũng không biết họ đã đi đâu."

Hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào về họ.

Cô ấy vẫn luôn có lưu ý tới công xã Thắng Lợi, còn có thư tín của đại đội Tiền Tiến, có điều chưa bao giờ nhận được thư hồi âm.

Kim Lục Tử thở dài: "Anh khờ quá, đáng lẽ anh không nên hỏi."

Diêu Chí Anh lắc đầu: "Không sao đâu, mấy năm nay em đã quen rồi." Cô ấy đã từng vô số lần tưởng tượng đến những kết cục tồi tệ nhất, hy vọng le lói dần tan biến.

Chỉ đơn giản là cha mẹ đã gặp chuyện.

Suy nghĩ về chuyện này vô số lần, Diêu Chí Anh dần chấp nhận được rồi.

"Bên phía cha mẹ không liên lạc được, vậy thôi đi." Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng không nghĩ đến chuyện cha mẹ nữa.

"Lễ cưới của chúng ta chỉ cần làm một bàn là đủ, mời thầy của em trai em, thêm thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cùng ăn một bữa cơm."

"Tất nhiên còn có cả bí thư chi bộ nữa."

Tính ra, chỉ cỡ một bàn lớn.

"Được thôi." Kim Lục Tử rất biết điều: "Vậy em cứ mời khách đi, em biết đó bên nhà anh không có người thân nào, chuyện làm ăn thì không thể công khai được, nên anh sẽ không mời ai, cứ đến điểm thanh niên trí thức ăn bữa cơm là được."

"Được."

"Vậy em lo tiếp khách, anh lo chuẩn bị vật tư, bánh kẹo, hạt dưa đậu phộng, bàn tiệc, anh sẽ tự tay lo liệu."

Về cơ bản Kim Lục Tử đã giải quyết xong mọi việc quan trọng.

Diêu Chí Anh không cần làm gì, cô ấy do dự hỏi: "Anh chuẩn bị nhiều đồ như vậy có sao không? Tiền có đủ không?"

Nghe vậy, Kim Lục Tử cười, nhịn không được giơ tay véo má Diêu Chí Anh: "Anh kết hôn thì anh tiêu tiền, có gì sai nào?"

"Em định cho không anh à? Từ bỏ ý định đi."

"Em cứ giữ lấy số tiền ít ỏi trong túi, coi như của hồi môn vậy."

Tuy rằng cậu ta thích tiền, nhưng không đến mức phải tính toán từng đồng xu trong túi Diêu Chí Anh. Đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một người đàn ông.

Diêu Chí Anh còn muốn nói gì đó, tuy nhiên Kim Lục Tử đã vội vàng ngắt lời: "Được rồi, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Em về mời khách đi, chọn ngày nào cũng được, ngày mai mời mọi người đến uống rượu mừng."

"Anh về chuẩn bị đồ đạc đây."

Thời gian còn lại không nhiều, không biết có thể hoàn thành hết mọi việc hay không.

Diêu Chí Anh gật đầu, hai người phân công nhau làm việc.

Cô ấy không về thẳng điểm thanh niên trí thức mà đến trạm xá, vì biết em trai Diêu Chí Quân đang cùng thầy học thuốc ở đó.

Cô ấy định nói chuyện kết hôn cho Diêu Chí Quân biết trước. Khi Diêu Chí Anh đến, Diêu Chí Quân đang cùng bác sĩ Ngưu bốc thuốc.

"Chí Quân!"

Diêu Chí Anh vừa đẩy cửa bước vào đã gọi một tiếng.

"Chị." Diêu Chí Quân vứt bỏ vị thuốc đang cầm trong tay, quay đầu lại nhìn lướt qua một lượt để ghi nhớ kỹ, sau đó mới chạy đến trước mặt chị gái.

"Kim Lục Tử có đến tìm chị không?"

Vừa dứt lời, Diêu Chí Anh đã vỗ vai em trai: "Sao lại kêu tên? Sau này phải gọi là anh rể."

"Hả?"

Diêu Chí Quân ngớ người, Thẩm Hoài Sơn với bác sĩ Ngưu cũng nhìn qua theo.

Diêu Chí Anh có chút ngại ngùng, nhưng lại nghĩ, đã kết hôn rồi còn gì phải ngại?

Cô ấy bèn lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn ra.

"Chị kết hôn với Kim Lục Tử rồi, sau này em phải lễ phép hơn, không thể gọi thẳng tên anh ấy."

Diêu Chí Quân nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn mỏng manh kia, thực sự ngạc nhiên trong chốc lát: "Chị đã đi đăng ký kết hôn với anh ta rồi sao?"

"Nhanh vậy à?"

"Đúng vậy, nhìn vừa mắt, anh ta đối với chị cũng không tệ, lại bằng lòng nuôi em, nên chị đồng ý ngay."

Diêu Chí Quân cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cúi đầu nhìn một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Chị, phải chăng vì em mà chị mới kết hôn với anh ta?"

Diêu Chí Anh ngạc nhiên: "Sao em lại nghĩ vậy?"

"Nếu không có em, phải chăng chị sẽ không kết hôn?"

"Chí Quân." Diêu Chí Anh ôm đầu em trai: "Trước đây chị nuôi em không nổi, nên mới có ý định gả cho Triệu Dã, để anh ta giúp chị nuôi em."

"Mà sau đó chị nhận ra, ngay cả bản thân mình còn không nuôi nổi, thì làm sao có thể tin tưởng người khác?"

Đây là đạo lý mà Thẩm Mỹ Vân đã dạy cho cô ấy.

Khi bản thân còn khó khăn, mà lại sinh con, lúc ấy, cô ấy sẽ chọn con hay em trai? Loại lựa chọn này đối với cô ấy là rất khó khăn.

Vì vậy, dù kết hôn hay không kết hôn, bản chất vẫn là muốn bản thân có thể tự lập.

Thấy em trai vẫn còn chưa hiểu, Diêu Chí Anh thở dài: "Chị hiện tại có khả năng nuôi em, vừa hay, anh rể của em cũng không phản đối."

"Chúng ta cứ nói vậy, trước kết nhóm sinh hoạt."

Nói không phản đối thật ra là lời nói dối, cô ấy đối với Kim Lục Tử có thiện cảm, đương nhiên, Kim Lục Tử cũng đối với cô ấy có thiện cảm.

Hai bên cứ như vậy nước chảy thành sông mà kết hôn.

Đối với Diêu Chí Anh, cô ấy không cảm thấy cuộc hôn nhân này có gì hy sinh cả.

"Thật vậy à?" Diêu Chí Quân vẫn không tin, hỏi lại một lần nữa.

Diêu Chí Anh gật đầu: "Chí Quân, chị tự nguyện, cũng rất vui vẻ."

Nghe vậy, Diêu Chí Quân mới hoàn toàn yên tâm, nhìn chị gái với đôi mắt đen láy, nghiêm túc hứa hẹn: "Sau này nếu anh ta đối xử không tốt với chị, em sẽ đón chị đi."

Cậu bé đang học nghề y, tương lai có thể chữa bệnh cứu người, kiếm tiền nuôi gia đình.

Mắt Diêu Chí Anh đỏ hoe, mũi cay xót: "Ừ."

Cô ấy ôm chặt Diêu Chí Quân.

Loading...