Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 731
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:36
Lượt xem: 76
Cô cũng rất muốn ghép hai người lại với nhau. Nếu cô không nói, Diêu Chí Anh cũng không đi theo Kim Lục Tử kinh doanh buôn bán, càng sẽ không trở thành phụ tá đắc lực cho Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử không phủ nhận: "Có hảo cảm nhưng chưa rõ."
Cậu ta nói thẳng ra.
"Tôi muốn biết nhà Chí Anh như nào để tôi còn chuẩn bị cho tốt." Nếu muốn làm con rể thì không thể nào không biết gì được.
Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ rồi sắp xếp từ ngữ: "Chuyện Chí Anh có em trai, anh biết chứ?"
"Biết." Cái này dĩ nhiên là Kim Lục Tử biết.
"Vậy được, anh muốn cưới Chí Anh có thể ra tay từ em trai cô ấy." Coi như cô đã chỉ điểm, không thể nói nhiều hơn được.
"Còn tình hình trong nhà của Chí Anh, anh có thể hỏi thẳng cô ấy hoặc hỏi em trai cô ấy." Nhưng qua miệng cô ấy thì sẽ không hay lắm.
Kim Lục Tử ngẫm nghĩ gì đó: "Được, tôi biết rồi."
Dừng một chút, cậu ta lại tiếp tục hỏi: "Cô biết phải làm sao để theo đuổi con gái không?" Cậu ta thực sự không có kinh nghiệm. Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ: "Trực tiếp là được, đừng vòng vèo, có gì nói đó!"
Kim Lục Tử lại suy nghĩ: "Trực tiếp?" Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Tự anh cân nhắc đi."
Cô dẫn Miên Miên rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Anh chú ý an toàn."
Làm sao vận chuyển được đống hàng này ra ngoài mới là vấn đề quan trọng nhất.
Kim Lục Tử ừm một tiếng: "Tôi biết rồi."
Kinh doanh buôn bán nhiều năm vậy rồi, cũng từng chịu lỗ nặng, dĩ nhiên cậu ta phải cẩn thận.
Sau khi rời đi.
Miên Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi tò mò nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, chú Lục muốn yêu dì Chí Anh à?"
Trẻ con thật nhanh nhạy, mới chỉ nghe dăm ba câu đã suy đoán ra đủ thứ chuyện.
"Chuyện của người lớn, con ít hỏi đi."
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhẹ mũi Miên Miên.
Miên Miên hơi nhíu mày: "Con không còn nhỏ nữa, tuổi mụ cũng đã mười tuổi rồi." Tuy tuổi thật mới chín tuổi nhưng có gì khác mười tuổi chứ?
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười dịu dàng: "Đúng đúng đúng, Miên Miên nhà chúng ta thành thiếu nữ rồi."
Miên Miên dựa vào vai cô: "Đợi con lớn con sẽ nuôi mẹ."
"Về sau con đi đâu, mẹ đi theo đó được không?" Mẹ nuôi cô bé lớn, cô bé nuôi mẹ già.
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhẹ mũi cô bé: "Chuyện sau này để sau này nói." Chưa nói tới việc sau này Miên Miên có thể kết hôn sinh con hay không, bây giờ bên cạnh cô còn có một bình dấm chua là Quý Trường Tranh.
Nếu biết sau này mình già rồi còn chạy theo Miên Miên, anh không tức c.h.ế.t mới lạ.
Thấy mẹ không đồng ý, Miên Miên cũng không giận: "Cũng chẳng bao lâu nữa đâu." Cô bé vươn đầu ngón tay ra đếm: "Cũng chỉ mười năm."
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cô bé: "Con lớn lên đã rồi nói."
"Mọi chuyện đều có những mặt khác."
"Mẹ có sự nghiệp, có công việc của riêng mình, có thể kiếm ra tiền, không cần con nuôi. Chờ tới ngày cần dĩ nhiên mẹ sẽ nói với con."
Miên Miên nhẹ nhàng dạ một tiếng.
*
Tốc độ của Kim Lục Tử rất nhanh, chỉ trong một đêm đã vận chuyển được một phần hàng hóa ra ngoài. Thứ đem đi đầu tiên chính là đường trắng.
Loại này là vật phẩm khá hot, cần có phiếu đường, không hề dễ mua. Vật phẩm trong tay cậu ta được coi như hàng hiếm.
Tiếp đó là lương thực, lá trà vân vân.
Cuối cùng là rượu trắng. Không may ly rượu kia quá lớn, không dễ vận chuyển cho lắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kim Lục Tử nghĩ ra một cách là xé lẻ.
Cậu ta dùng loại thùng 50 cân, đổ vào trong rồi chia thành mấy thùng, dùng xe đẩy đẩy toàn bộ ra ngoài.
Tới tận đây coi như đã chuyển được một phòng hàng hóa ra ngoài.
Kim Lục Tử thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu tìm người mua. Cậu ta không vận chuyển hàng hóa về công xã Thắng Lợi mà định giải quyết ngay tại chỗ.
Lô hàng được vận chuyển và tiêu thụ trực tiếp tại thành phố Mạc Hà.
Dân cư ở Mạc Hà cũng không ít. Sau khi đống hàng hóa đó rời khỏi đây giống như hạt cát chảy vào biển rộng, rất nhanh đã biến mất không thấy dấu vết.
Từ lấy hàng tới khi tiêu thụ hết hàng. Kim Lục Tử chỉ tốn thời gian nửa tháng. Một ngàn hai tiền hàng bán lại được hai ngàn bảy.
Nó đã tăng gấp đôi.
Sau khi thu được tiền, chuyện đầu tiên Kim Lục Tử làm là thanh toán nốt cho Thẩm Mỹ Vân. Cậu ta đã gửi 800 đồng tới địa chỉ trú đội của Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi xác nhận ba lần không xảy ra vấn đề gì.
Lúc này cậu ta mới để người đưa thư lấy đi.
Tiền còn dư nếu là trước đây thì cậu ta sẽ tiếp tục mua hàng hoặc tiết kiệm lại, nhưng lần này Kim Lục Tử không làm vậy.
Sau khi nhận được tiền, cậu ta đi khắp bách hóa nhìn quanh một vòng. Vì không biết Diêu Chí Quân thích gì, cũng không biết số đo giày hay quần áo của cậu bé nên cậu ta định từ bỏ.
Khi đi dạo vòng cuối cùng, cậu ta nhìn thấy được một chiếc s.ú.n.g cao su bằng da trâu màu nâu trông rất đẹp.
Kim Lục Tử cũng mặc kệ nó đắt hay rẻ, sang hay hèn mà trực tiếp mua.
Cậu ta còn mua thêm một cân kẹo sữa thỏ trắng, hai cân bánh hạch đào, một lốc sữa mạch nha, hai lon đào đóng hộp.
Tổng cộng hơn hai mươi đồng. Nếu chỉ một mình Kim Lục Tử, cậu ta sẽ tiếc chẳng nỡ tiêu, nhưng đây là để lấy lòng cậu em vợ.
Dĩ nhiên cậu ta đồng ý chi.
Sau khi đem đồ trở về công xã Thắng Lợi, cậu ta hỏi thăm địa chỉ rồi trực tiếp đi tới trạm xá quân đội.
Tìm thấy Diêu Chí Quân.
Nói thật Diêu Chí Quân không quen biết Kim Lục Tử. Ánh mắt cậu bé nhìn Kim Lục Tử có vài phần cảnh giác, dường như coi Kim Lục Tử không phải là người tốt.
"Anh tìm ai?"
Kim Lục Tử từng nghe qua đủ điều về em trai Diêu Chí Anh qua miệng cô ấy, dĩ nhiên cũng biết Diêu Chí Quân bao nhiêu tuổi.
13-14 tuổi, dĩ nhiên là chưa phát triển, cũng coi như chưa cao lắm, người cũng vô cùng gầy yếu.
Duy chỉ có đôi mắt là cực kì lanh lợi. Hai chị em bọn họ đều có một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, tròn trịa và có một vòng cung lớn ở cuối đuôi mắt, trong vắt.
"Diêu Chí Quân?"
Kim Lục Tử nhướng mày hỏi.
"Là em."
Diêu Chí Quân đã ở bên cạnh Thẩm Hoài Sơn và cán sự Ngưu được một hai năm, bây giờ đã sớm có thể tự mình khám bệnh.
"Anh là?"
Diêu Chí Quân đảo khách thành chủ hỏi Kim Lục Tử.
"Không mời anh vào nhà rồi mới nói chuyện sao?"
Này –
Lúc Diêu Chí Quân đang chần chừ, Thẩm Hoài Sơn lại nhìn ra: "Kim Lục Tử?" Ông ấy nhìn ra đối phương vì có liên quan tới con gái Thẩm Mỹ Vân.
Ông ấy biết đối phương đã làm ăn với con gái nhiều vụ. Nhiều lần ông ấy đi đón Mỹ Vân về cũng từng gặp mặt Kim Lục Tử.
"Là cháu, chú Thẩm."
Kim Lục Tử chào Thẩm Hoài Sơn.
Diêu Chí Quân thấy Thẩm Hoài Sơn quen biết Kim Lục Tử, địch ý của cậu bé cũng giảm đi vài phần. Ngay cả cánh cửa cậu bé đang giữ cũng đã được đẩy ra.
"Anh vào đi."
Nhìn Diêu Chí Quân như con sói con, Kim Lục Tử lại càng cảm thấy hứng thú.
Sau khi vào nhà.
Trong trạm xá quân đội không bệnh nhân nào, chỉ có cán sự Ngưu đang bào chế thuốc ở bên trong. Thẩm Hoài Sơn cầm kim tiêm tiêm vào mạch m.á.u của Diêu Chí Quân. Đây là cách lấy m.á.u nhanh và dễ dàng nhất.
Diêu Chí Quân học rất giỏi, hơn nữa cậu bé còn tự thí nghiệm trên tay mình.
Vì thế khi Kim Lục Tử vừa vào đã nhìn thấy Diêu Chí Quân tự rút kim tiêm trên tay mình ra.
Thuần thục cầm lấy một cái kim tiêm khác đ.â.m vào bên trong mạch m.á.u màu xanh lơ ở mu bàn tay. Sau khi thấy m.á.u đã chảy vào.
Cậu bé lại bình tĩnh rút ra.
Liên tục lặp đi lặp lại.
Kim Lục Tử: "..." Cậu ta khẽ run rẩy. Nói thật, con người cậu ta không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ cái kim rút m.á.u nho nhỏ này.
Đau đó.
Tuy không đ.â.m lên người mình nhưng Kim Lục Tử phản ứng như thể cảm nhận được nỗi đau đó. Cậu ta hít sâu một hơi, dùng ánh mắt khó tin nhìn Diêu Chí Quân.
"Không đau sao?"
Diêu Chí Quân thuần thục đ.â.m vào mạch m.á.u rồi lại rút ra lần nữa. Máu bắt đầu dâng lên, Thẩm Hoài Sơn lập tức kêu lớn: "Ít thôi, lấy ít thôi. Con nhìn xem một ngày con tự tiêm mình bao nhiêu lần?"
"Dù có luyện tập cũng không cần chăm chỉ như vậy."
Hai mu bàn tay và bàn chân Diêu Chí Quân đều chi chít những lỗ kim, trông rất đáng sợ.
Bị Thẩm Hoài Sơn mắng, Diêu Chí Quân cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm rồi đưa tay ra cho Thẩm Hoài Sơn băng bó. Chờ sau khi băng lại xong, lúc này cậu bé mới nói: "Thầy, bây giờ con luyện tập nhiều tới lúc tiêm cho người bệnh thì độ chính xác sẽ cao, cũng ít bị nghe mắng."
Lòng tự trọng của chàng trai này rất cao. Có lần đ.â.m kim bị người ta mắng kỹ thuật không tốt, sau lần đó Diêu Chí Quân càng thêm nỗ lực.
Không biết đã từng tự tiêm bao nhiêu lần lên đôi tay mình cũng chỉ vì để sau này lúc tiêm cho người ta có thể tìm được đúng vị trí mạch máu.
Chờ băng cho cậu bé xong, Thẩm Hoài Sơn thoáng thở dài: "Vậy cũng phải từ từ, một ngụm không thể ăn hết."
Diêu Chí Quân không nói gì. Lúc này cậu bé mới chú ý tới người bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-731.html.]
"Anh tìm thầy của em?"
Bởi vì cậu bé nhận ra thầy có quen đối phương.
"Không, anh tới tìm em." Kim Lục Tử miễn cưỡng không nhìn vào bàn tay Diêu Chí Quân. Nhiều lỗ kim chi chít như một cái bàn chông vậy.
Điều này khiến cho không chỉ Diêu Chí Quân kinh ngạc mà Thẩm Hoài Sơn cũng phải ngoái nhìn qua.
Kim Lục Tử tìm ai?
Tìm Diêu Chí Quân làm gì?
Quả nhiên Diêu Chí Quân hỏi: "Anh tìm em? Em không quen biết anh."
Cậu bé chắc chắn mình chưa từng gặp đối phương.
Kim Lục Tử thoáng suy nghĩ, nhớ tới lời Thẩm Mỹ Vân nói phải trực tiếp! Cậu ta để một số món đồ ra trước, tập trung dồn khí, ngại ngùng nói: "Em xem anh không giống người anh rể thất lạc hơn hai mươi năm của em à?"
Khi Kim Lục Tử dứt lời, căn phòng chìm vào im lặng đến ngột ngạt, thậm chí là tĩnh mịch hoàn toàn.
Mọi người nhìn Kim Lục Tử với ánh mắt không thể tin nổi.
Kim Lục Tử đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Thẩm Mỹ Vân dạy mình cách trực tiếp quá rồi đúng không?
Mọi người vẫn tiếp tục im lặng, không ai lên tiếng.
Diêu Chí Quân là người đầu tiên lên tiếng. Cậu bé tưởng đâu mình nghe nhầm: "Anh nói gì cơ?"
Kim Lục Tử lấy lại bình tĩnh, nói một cách dõng dạc: "Tôi muốn thành anh rể của em."
Thay đổi cách biểu đạt, thì vẫn thẳng thắn như vậy.
Diêu Chí Quân há hốc miệng, nhìn Kim Lục Tử với vẻ nghi ngờ. Sau một hồi lâu suy nghĩ, cậu bé mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
"Anh đã nói chuyện với chị tôi chưa?" Diêu Chí Quân hỏi.
Kim Lục Tử lắc đầu: "Chưa."
Diêu Chí Quân cảm thấy kỳ quái: "Anh có ý với chị tôi, sao không trực tiếp nói chuyện với chị ấy mà lại tìm tôi?"
Cậu bé suy nghĩ chín chắn, đã gần với tư duy của người lớn.
Kim Lục Tử sau khi nhận ra điều này, cũng không lừa dối hay che giấu Diêu Chí Quân: "Vì em là người có thể uy h.i.ế.p Chí Anh."
"Thu phục được cậu, Chí Anh sẽ có khả năng cao đồng ý chuyện này." Chỉ trong vài phút, cậu ta đã thay đổi cách xưng hô từ Diêu Chí Anh sang Chí Anh.
Nghe được câu này, Diêu Chí Quân im lặng một chốc.
Cậu bé đứng sững sờ tại chỗ, không ai biết cậu bé đang suy nghĩ gì. Không biết qua bao lâi, cậu bé mới nhìn về phía Kim Lục Tử, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Mức lương mỗi tháng là bao nhiêu?"
Diêu Chí Quân dường như đã trưởng thành hơn, biết cách gánh vác trách nhiệm cho chị gái.
Kim Lục Tử liếc nhìn Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn nhát mắt đã hiểu: "Tôi đi dọn dẹp dược liệu, hai người vào nhà nói chuyện đi."
"Bên ngoài có người nghe thấy."
Còn rất cẩn thận.
Diêu Chí Quân gật đầu, dẫn Kim Lục Tử vào nhà rồi đóng cửa lại: "Bây giờ có thể nói chuyện rồi."
Kim Lục Tử gật đầu: "Nghề nghiệp của tôi, em hẳn đã đoán được."
Mặc dù họ chưa từng gặp nhau, nhưng cả hai đều biết tên nhau từ lời kể của Diêu Chí Anh.
Sau một hồi lâu, Diêu Chí Quân mới nhận ra Kim Lục Tử là ai. Khi biết được thân phận của Kim Lục Tử, Diêu Chí Quân nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Nghề nghiệp của anh thật rúng động nếu chị tôi kết hôn với anh, cả đời này chị ấy sẽ phải lo lắng đề phòng"
Cậu bé suy nghĩ thấu đáo cho chị gái.
Kim Lục Tử không ngờ Diêu Chí Quân, một thiếu niên, lại có suy nghĩ như vậy. Xem ra, không thể mua chuộc đứa trẻ này bằng lời ngon tiếng ngọt hay đồ ăn ngon.
"Nghề nghiệp của tôi tuy nguy hiểm, nhưng có thể tự nuôi sống bản thân, không phải sao?"
"Thậm chí, chị của em cũng nhờ nghề này mà có thể cho em một cuộc sống vô lo vô nghĩ."
Diêu Chí Anh kiếm nhiều tiền mà tiêu rất ít, phần lớn đều dành cho em trai Diêu Chí Quân. Diêu Chí Quân hiện tại đang ở độ tuổi choai choai mười mấy tuổi, cái tuổi ăn muốn mạt.
Cậu bé ăn uống, quả thực như một con trâu.
Diêu Chí Quân nghe xong, im lặng: "Tôi..."
Cậu bé biết mình là gánh nặng cho chị gái, nhưng đang đợi đến khi trưởng thành, có thể tự lập, để có thể nuôi sống chị gái.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, nhóc con." Kim Lục Tử nói với giọng bình tĩnh: "Tôi chỉ hỏi em, em có ý kiến gì về tôi không?"
"Tôi theo đuổi chị em, em sẽ ngăn cản chứ?"
Lời nói này quá thẳng thắn, khiến Diêu Chí Quân hơi choáng ngợp, không kịp phản ứng. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ về câu hỏi của Kim Lục Tử, cậu bé lắc đầu: "Sẽ không."
"Nếu anh thực sự thích chị tôi, tôi sẽ không ngăn cản." Diêu Chí Quân không nói thêm là Kim Lục Tử, so với những xã viên trong đội sản xuất thì tốt hơn rất nhiều.
Gả chị gái cho đám xã viên đó mới là hủy hoại cuộc đời chị ấy, đặc biệt là tên Triệu kia.
Coi như là tốt nhất trong đám tệ nhất, so sánh ra thì điều kiện của Kim Lục Tử không tệ.
"Đó là điều đương nhiên." Kim Lục Tử hiếm khi nở nụ cười: "Nếu tôi không thích chị của em, thì sẽ không đến đây."
Cậu ta vốn là người trông rất lầm lì, nay nụ cười hiếm hoi lại khiến cậu ta có phần thoải mái hơn, tạo nên sự đối lập thú vị với vẻ ngoài khi bình thường.
Điều này khiến Diêu Chí Quân có ấn tượng tốt về Kim Lục Tử.
Thái độ của cậu bé trở nên nhẹ nhàng hơn, Diêu Chí Quân bạnh cằm, hơi căng thẳng: "Nhà anh có mấy người? Lương anh bao nhiêu? Sau khi chị gái tôi lấy anh, liệu mẹ chồng có hà h.i.ế.p chị ấy không? Có phải sinh con trai không?"
Đây là những câu hỏi mà cậu bé đã chứng kiến từ những người phụ nữ xung quanh trong thời gian đi học nghề.
Nhiều phụ nữ sau khi kết hôn đều bị nhà chồng ép buộc sinh con trai, đồng thời phải lo việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng và chồng, thậm chí còn phải đi làm kiếm công điểm.
Quần quật suốt ngày, không có thời gian nghỉ ngơi.
Kim Lục Tử ngạc nhiên nhìn cậu bé, rồi nói: "Tôi xem như là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Trước kia..." Cậu ta có một người em gái, có điều em gái đã qua đời.
Dường như cậu ta không muốn nhắc đến chuyện này nên đã bỏ qua: "Bây giờ tôi sống một mình."
"Về chuyện con cái, tôi không ép buộc, trai gái đều được. Lương của tôi không ổn định vì tôi làm nghề buôn bán. Có những tháng kiếm được vài nghìn, có tháng chỉ kiếm được vài chục nghìn."
"Tuy nhiên, việc nuôi vợ con vẫn không thành vấn đề."
Nghe lời này, Diêu Chí Quân yên tâm hơn không ít. Cậu bé lại nhìn Kim Lục Tử một lúc rồi hỏi: "Anh không đánh vợ đó chứ?"
Kim Lục Tử bật cười, đáp: "Không đến mức đó đâu, nhóc con ạ."
"Tôi, Kim Lục Tử, hành xử đoan chính, ngồi ngay ngắn, không đánh phụ nữ, không đánh trẻ em, không đánh người già là nguyên tắc sống của tôi."
Diêu Chí Quân nhìn cậu ta một lát, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
"Tất nhiên."
"Quân tử nhất ngôn."
"Tứ mã nan truy."
"Vậy tôi không phản đối anh làm anh rể của tôi." Diêu Chí Quân chuyển sang chuyện khác: "Tuy nhiên, có làm anh rể của tôi được không, thì phải xem bản lĩnh của anh."
Cậu bé không có nói là giúp đối phương theo đuổi chị mình.
Chỉ có nói là cậu bé không phải đối, chỉ thế thôi.
Kim Lục Tử nhướng mày: "Nhóc con, sao em toan tính nhiều thế hả? Mười chị em cộng lại cũng không toan tính nhiều như em."
Diêu Chí Quân trợn trắng mắt: "Tôi với chị tôi từ Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm đến một nơi xa lạ, nếu tôi không nhiều toan tính, tôi và chị liệu có thể sống sót được không?"
Nhiều người không biết rằng Diêu Chí Quân chính là quân sư của Diêu Chí Anh. Khi cần quyết định một việc quan trọng, Diêu Chí Anh sẽ luôn thương lượng với em trai, với lại còn lấy ý kiến của em trai làm chủ.
Từ nhỏ kiến thức Diêu Chí Quân được tiếp thu hoàn toàn khác với Diêu Chí Anh, nếu nói sự mong đợi của cha mẹ nhà họ Diêu dành cho Diêu Chí Anh là mong cô tương lai sẽ thành tiểu thư khuê các, gả cho một người tốt.
Vậy sự mong đợi với Diêu Chí Quân, là mong tương lai cậu bé sẽ thành người thừa kế của gia đình.
Hai bên hoàn toàn đối lập nhau.
Có thể nói, Diêu Chí Quân đã đáp ứng được sự kỳ vọng của cha mẹ ở một mức độ nào đó. Trong một số quyết định, cậu bé tỏ ra có tầm nhìn xa hơn Diêu Chí Anh. Tuy nhiên, cậu bé cũng có những khuyết điểm rõ ràng, đó là tuổi đời còn trẻ, sức khỏe yếu kém và cần sự hỗ trợ từ chị gái Diêu Chí Anh.
Kim Lục Tử nghe xong lời Diêu Chí Quân, khẽ thở dài, không thể nhịn được mà đưa tay vuốt ve đầu Diêu Chí Quân: "Đúng là không dễ dàng gì."
Diêu Chí Quân lại hiếm khi nở nụ cười, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, mang theo chút vẻ thiếu niên: "Ai trong đời mà chẳng có khó khăn?"
Đúng vậy, ai cũng có những khó khăn riêng.
Trước đây, cậu bé từng cảm thấy bất công với số phận của mình. Tuy nhiên sau khi trở thành học trò của bác sĩ Thẩm, cậu bé nhận ra rằng việc được khỏe mạnh, không bệnh tật là một điều vô cùng may mắn.
Kim Lục Tử cũng hiếm khi im lặng. Chủ đề này quá nặng nề, cậu ta không muốn tiếp tục nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác.
"Nhìn cái thân hình gầy nhom của em này, ngày thường nên ăn nhiều đồ bổ hơn." Diêu Chí Quân thực sự rất gầy, trông như một cây sậy, mặt trước mặt sau dán vào nhau, mỏng manh yếu ớt.
Diêu Chí Quân nhìn những thứ đồ Kim Lục Tử đưa cho, lắc đầu nói: "Tôi không thể nhận."
Cậu bé đẩy đồ vật trở lại cho Kim Lục Tử.
"Đồ anh rể cho em, sao lại không nhận?"
Kim Lục Tử ném đồ vật sang một bên, hỏi cậu bé: "Chị em đâu? Tôi muốn đi tìm cô ấy." Bình thường Diêu Chí Anh hay đi làm công ở đại đội.
Chỉ khi tan làm hoặc nghỉ ngơi, cô ấy mới về đại đội Tiền Tiến.
Nghe Kim Lục Tử muốn đi tìm chị mình, sắc mặt Diêu Chí Quân trở nên kỳ quặc. Một lúc sau, cậu bé mới nói: "Cgij ấy ở tây sườn núi. Ra cửa đi theo hướng bên trái, đi khoảng mười lăm đến hai mươi phút là sẽ đến."
Kim Lục Tử không hề nhận ra sự kỳ lạ trên khuôn mặt Diêu Chí Quân. Cậu ta vỗ vai Diêu Chí Quân, nói: "Được rồi, tôi đi tìm chị của em đây."
Nếu đã có ý định, tất nhiên sẽ muốn xác định danh phận trước.
Chút toan tính này, Kim Lục Tử phải có. Sau khi cậu ta rời đi, Thẩm Hoài Sơn bưng một khay thuốc ra, nhìn Diêu Chí Quân một lúc rồi hỏi: "Cậu ta muốn theo đuổi chị con à?"
Với Thẩm Hoài Sơn, Diêu Chí Quân không hề giấu giếm. Cậu bé gật đầu, trả lời: "Đúng vậy."
"Thầy nghĩ thế nào?"
Diêu Chí Quân đáp: "Thầy cảm thấy cậu ta cũng ra gì đó, có thành ý."
"So với người của nhà họ Triệu còn tốt hơn." Cái nhà họ Triệu này đương nhiên là chỉ Triệu Dã ở đại đội Tiền Tiến. Anh ta trước đây cũng từng theo đuổi Diêu Chí Anh, nhưng sau đó lại bị đám thanh niên trí thức phá hỏng chuyện.
Vì vậy, hai người không thể đến được với nhau.