Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 725

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:26
Lượt xem: 79

Cô ước lượng cây nấm kia ít nhất cũng tầm khoảng hai ba chục cân.

Đúng là quá to!

Tiểu Hầu thấy cô đứng tại chỗ, không kiềm chế được lí nhí kêu mấy tiếng: "Không đi sao?" Cậu ta còn đi về trước khoa tay múa chân, tỏ ý cô phải đi trước.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Không đi trước, tôi phải nghĩ biện pháp đưa chỗ nấm linh chi này ôm trở về đã."

Bây giờ, cô cũng đã ở nơi đây hơn nửa ngày rồi.

Nếu tiếp tục đi thì sợ là cô không thể ôm hết chỗ linh chi này trở về được. Không thể trở thành người có lòng tham không đáy được, nếu là phía trước cô lại gặp phải thứ gì tốt, thì cô nên vứt bỏ chỗ nấm linh chi hay là bỏ qua thứ đồ tốt trước mặt tiếp đây?

Thấy cô không chịu đi, lúc này Tiểu Hầu mới gật đầu một cái: "Vậy tôi đưa chị đi ra ngoài."

Có cậu ta đi trước mở đường, không nói đến chuyện có thể bảo vệ người khác suốt cả chặng đường mà không phải lo nghĩ gì, nhưng ít nhất thì cũng có thể tránh được gần một nửa chỗ nguy hiểm.

Đúng là như vậy thật.

Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân ôm chỗ nấm linh chi, gần như không hề gặp trở ngại nào. Hai người họ nhanh chóng đi tới phía ranh giới bên ngoài Thanh Sơn.

Tiểu Hầu định tiếp tục dẫn đường, nhưng cậu ta lại bị Thẩm Mỹ Vân từ chối. Cô ngoắc tay về phía Tiểu Hầu: "Mau đi vào đi. Không nên đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm lắm. Cậu ở bên trong nhớ bảo vệ bản thân cho tốt."

Tiểu Hầu chần chờ một chút rồi gật đầu một cái, nói: "Con vật có hai chân kia, lúc nào cô trở lại tìm tôi?"

Cho dù nghe không hiểu lời nói của đối phương, nhưng nhìn dáng vẻ Tiểu Hầu chỉ vào mình, vừa chỉ vào nó, Thẩm Mỹ Vân cũng có thể biết đối phương đang hỏi cái gì, cái này thật đúng là đang hỏi cô: "Lần sau? Tôi cũng không xác định lúc nào thì đến đây nữa."

Cô suy nghĩ một chút, cầm cái còi treo ở trước ngực, nhẹ nhàng thổi một cái. Chiếc còi phát ra một tiếng kêu chói tai.

"Lần sau, lúc tôi tới, tôi sẽ ở bên ngoài thổi cái này. Cậu nhớ tới đón tôi đó."

Tiểu Hầu gật đầu một cái, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân rời đi, lúc này cậu ta mới quay đầu biến mất ở trong rừng rậm.

Thẩm Mỹ Vân ôm một cái nấm linh chi to, nên đi lại rất khó khăn. Nấm linh chi to tới mức cô không nhìn thấy đường ở dưới chân.

Từ bên ngoài Thanh Sơn đến chỗ đồn trú cũng chỉ tầm nửa tiếng đi bộ, cô cố gắng đi bộ một tiếng nữa. Lúc sắp đến chỗ đồn trú, có một nhỏ chiến sĩ đi ra ngoài tuần tra, theo bản năng hướng những người bên cạnh hỏi: "Kia là cây nấm biết đi sao?"

Thanh âm vang dội, sau khi những người bên cạnh nghe thấy liền nhìn sang, không nhịn được đánh vào người chiến hữu của mình: "Ở đâu ra có nấm biết đi?"

"Đó là có người đi tới."

Thẩm Mỹ Vân: "?" Cách nói của người trước và người sau đều không êm tai chút nào.

"Mau đi ra hỗ trợ đi. Sao tôi cảm thấy người này trông giống như giám đốc Thẩm vậy nhỉ?"

Vừa dứt lời, hai cậu chiến sĩ đồng loạt chạy tới. Khi nhìn đến cái nấm linh chi to kia, trong lúc nhất thời, cả hai người đều cảm thấy kinh hãi: "Cái này thật sự to quá đi."

"Chắc là nó sống được mấy thập niên rồi chăng?"

Thẩm Mỹ Vân hít một hơi sâu: "Đồng chí, phụ tôi một tay, hỗ trợ chút." Cô đang mệt c.h.ế.t người, phải cố chống đỡ cả một đoạn đường này để đi đến đây rồi.

"Tới, tới, giám đốc Thẩm, cô thả lỏng tay ra, chúng tôi ôm cho."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, đem cái nấm linh chi ở trong tay giao cho đối phương. Sau đó, theo bản năng, cô duỗi duỗi cánh tay đang căng cứng lên.

"Giám đốc Thẩm, cô đào được cái nấm linh chi này ở đâu vậy? Sao nó to đến mức này được cơ chứ."

Thật đúng là mở mang tầm mắt, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng nhìn thấy cái nào to như này.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Đào ở ngay chỗ Thanh Sơn thôi. Chỉ có điều tôi cũng không biết trước đó." Tất cả đều là Tiểu Hầu dẫn cô đi vào.

Cậu chiến sĩ nhỏ nghe điều này, cảm thấy hơi thất vọng chút. Nhưng mà khi nhìn lại cái nấm linh chi to kia, cậu ta cũng không nhịn được sờ soạng một cái. Lúc bọn họ mang được cái nấm linh chi vào trong chỗ đồn trú, suốt cả quãng đường đi, bọn họ liên tục bị người ngó nhìn xem, trở thành tiêu điểm của chỗ đồn trú Thanh Sơn.

Mỗi khi có người đi qua, chỉ cần không phải đang huấn luyện thì mọi người đều phải đi qua, sờ vào một cái: "Đây là nấm linh chi sao?"

"Nấm linh chi ngàn năm sao?"

"Ôi, bé ngoan của ta, ta sống nửa đời người rồi, mà còn chưa từng nhìn thấy cái nấm linh chi nào to đến vậy đâu."

"Tiểu Từ, mọi người lấy nó từ đâu vậy?"

Câu hỏi này thật đúng là làm khó cho Tiểu Từ: "Không phải là cháu lấy được, đây là giám đốc Thẩm mang về."

Mọi người nghe nói như vậy, theo bản năng nhìn xem Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân cũng không thể nói là Tiểu Hầu giúp cô tìm được, nên cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ, nói: "Tôi nhặt được nó ở Thanh Sơn."

Nhặt được...

Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy hâm mộ cô. Bọn họ ở quanh Thanh Sơn, mà sao thế nào không thấy ai nhặt được cái nấm linh chi nào to đến như vậy.

Nhận được tin tức kế toán Chu chạy đến, nhịn không được hỏi một câu: "Giám đốc Thẩm, cô có định bán nấm linh chi này không?"

Vấn đề này thật đúng là làm khó cho Thẩm Mỹ Vân.

"Kế toán Chu, anh muốn mua à?"

Kế toán Chu xoa xoa tay: "Đúng vậy. Nấm linh chi được coi là báu vật dành cho đàn ông. Nó không bồi bổ mạnh mẽ giống như nhân sâm, mà thiên về kiểu nhẹ nhàng từ từ. Vì vậy, tôi muốn mua về để nghiền ra, ngâm nước uống."

Sau khi nghe thấy lời này, trong lúc nhất thời, ánh mắt của các chiến sĩ xung quanh sáng lên, đến mức người lớn tuổi cũng biết là nấm linh chi tốt.

Thẩm Mỹ Vân không trực tiếp đáp ứng. Cô suy nghĩ một chút, nói: "Về vấn đề này, tôi sẽ hỏi người nhà tôi trước."

Cô cầm điện thoại, nói: "Bố tôi là bác sĩ, tôi sẽ hỏi ông ấy trước. Nếu ông ấy không cần, thì tôi sẽ nói vấn đề này sau." Cô không từ chối ngay lập tức.

Kế toán Chu: "Tất nhiên rồi."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân đem nấm linh chi để tại chỗ, cô cũng không để ý tới một đám các chiến sĩ vây quanh cây nấm linh chi để quan sát. Cô chạy tới phòng gọi điện, dựa theo trí nhớ, bấm số điện thoại của đại đội trước đây.

Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng chuông, cuộc gọi liền được thông qua.

Thẩm Mỹ Vân trình bày thẳng vào vấn đề: "Đồng chí, tôi tìm Thẩm Hoài Sơn - bác sĩ Thẩm. Tôi là con gái ông ấy, Thẩm Mỹ Vân."

"Mỹ Vân sao?" Người nhận điện thoại là Kiều Lệ Hoa, cô ấy ngạc nhiên, nói: "Tôi sẽ giúp cô gọi người đến. Chỉ có điều cô phải muốn chờ một lát."

Từ nơi này đi đến phòng vệ sinh cũng phải mất một chút thời gian.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Không sao. Tôi chờ ở chỗ này vậy." Sau khi cúp điện thoại, ước chừng khoảng mười phút, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Thẩm Mỹ Vân vừa mới nghe máy, thì bên kia truyền tới giọng nói của Thẩm Hoài Sơn: "Mỹ Vân?"

Thẩm Mỹ Vân nói ngắn gọn: "Bố, con vừa đi đến đồn trú ở Thanh Sơn. Con nhặt được một cái nấm linh chi to nên con muốn hỏi bố có muốn giữ lại hay không?"

Thẩm Hoài Sơn: "Muốn, muốn." Hiện tại, ông ấy và bác sĩ Ngưu cùng nhau học Trung y, biết nấm linh chi là đồ tốt.

"To đến cỡ nào?"

Thẩm Mỹ Vân: "Tối thiểu có tuổi đời khoảng trăm năm trở lên." Nghe được cái này, Thẩm Hoài Sơn càng kích động. Ông ấy nói: "Vậy con mau gửi cái nấm linh chi đó tới cho bố. Bố và chú Ngưu đem nó đi nghiên cứu bào chế. Chúng ta sẽ chia mỗi người một phần, chỗ còn dư lại cho Trường Tranh và bố mẹ chồng của con nữa."

Thẩm Mỹ Vân nghe nói như vậy, trong lòng liền có tính toán: "Được, vậy con không bán nữa. Đúng lúc ở chỗ đồn trú Thanh Sơn bên này có người hỏi con giá nấm linh chi để mua, nhưng con đã từ chối rồi."

"Đúng, đúng, không thể bán." Thẩm Hoài Sơn kích động nói: "Đồ tốt như vậy cũng không thể bán đi được." Thiếu chút nữa thì ông ấy nói ra, nhà bọn họ cũng không cần chút tiền lẻ này.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, sau khi bố bào chế nấm linh chi xong, thì bố giữ cho con ba hộp, gửi cho con đến chỗ đồn trú Thanh Sơn."

Mua bán không được cũng dựa vào lý lẽ thôi.

Bên này, sau khi cô đi, kế toán Chu vẫn đi lên hỏi. Lần này, ngược lại Thẩm Hoài Sơn không từ chối: "Không thành vấn đề."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mỹ Vân đi tìm kế toán Chu. Kế toán Chu mong đợi nhìn về phía cô: "Giám đốc Thẩm, sao rồi? Cô có bán không?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Không bán."

Trong lúc nhất thời, kế toán Chu cảm thấy rất thất vọng.

"Chỉ có điều tôi đã nói với bố tôi, nếu ông ấy báo chế nấm linh chi xong sẽ đưa cho anh một hộp."

Đúng thật là gập ghềnh mà.

Lúc này, hai mắt kế toán Chu sáng lên: "Tốt quá rồi!"

"Cảm ơn giám đốc Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Chỉ có điều cậu phải chờ một khoảng thời gian nữa."

"Không vấn đề gì." Lúc này, kế toán Chu khoát tay: "Chờ bao lâu cũng được." Không mất tiền mua mà vẫn nhận được một hộp phấn bào từ nấm linh chi thì đây chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

Thẩm Mỹ Vân "ừ" một tiếng. Cô nhìn về phía cái nấm linh chi to kia, lại cảm thấy đau đầu.

Cái nấm linh chi to như thế kia, thì làm sao cô có thể gửi cho bố cô?

Dương như kế toán Chu nhìn ra được nỗi buồn phiền của Thẩm Mỹ Vân, lúc này liền hỏi một câu: "Giám đốc Thẩm đang gặp phiền toái trong vấn đề vận chuyển cái nấm linh chi này sao?"

Thẩm Mỹ Vân "ừ" một tiếng: "Tôi không biết đơn vị vận chuyển nào ở đây." Nếu là ở trong đồn trú của bọn họ thì có thể sẽ thuận tiện một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-725.html.]

"Cái này đơn giản để tôi tìm người mang đi."

"Giám đốc Thẩm trưởng, cô chỉ cần nói cho tôi biết địa chỉ cần đưa tới là được." Lúc này, kế toán Chu vỗ ngực, đồng ý làm chuyện. Anh đã ở đồn trú Thanh Sơn mười mấy năm rồi, nên chuyện tìm một chiếc xe chở hàng để vận chuyển một món đồ không phải quá dễ dàng sao.

Thẩm Mỹ Vân đang nói lời cảm ơn, chợt nhớ ra, nói: "Ở trong đồn trú Mạc Hà, đi về phía công xã Thắng Lợi, đưa cho đại đội Thẩm Hoài Sơn."

"Được rồi."

Lúc này, kế toán Chu ôm cái nấm linh chi lên: "Vậy tôi đi tìm cái hòm lớn để cho nó vào, rồi tìm cái xe để cô gửi qua đó nhé."

"Ngày nào cũng có xe đi từ chỗ Thanh Sơn này của chúng ta đến chỗ công xã Thắng Lợi, nên chậm nhất là buổi sáng ngày mai, bố cô nhất định có thể nhận được."

"Cám ơn cậu."

"Không cần phải khách sáo, dù sao thì tôi mới là người được lợi." Kế toán Lưu vẫn còn tự biết bản thân mình.

Quả nhiên, người này cũng rất đáng tin. Buổi trưa cầm đi, buổi chiều tìm xe chở đồ, tầm hơn sáu giờ chiều hôm đó, cái nấm linh chi to kia đã được vận chuyển đến công xã Thắng Lợi.

Đó là xe chuyên vận chuyển hàng hóa, là kiểu xe ngày nào cũng xuất phát từ một địa điểm nhất định, mà anh ta lại quen biết thân thiết với lái xe, cho nên anh ta để lái xe đưa đi thẳng đến công xã Thắng Lợi luôn.

Lúc Thẩm Hoài Sơn nhận được tin tức, cảm thấy kinh ngạc, bởi vì sáng nay con gái ông ấy vừa mới gọi điện thoại nói cho ông ấy, nên ông ấy không nghĩ tới buổi chiều đã nhận được nấm linh chi to rồi.

Ông ấy chạy nhanh tới công xã.

Kiều Lệ Hoa đang chờ: " Chú Thẩm, cuối cùng chú cũng tới rồi." Hôm nay chính là ngày trực của cô ấy. Bây giờ, Kiều Lệ Hoa đã trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhiệm Lưu ở trong công xã.

Hơn nữa còn là loại không thể thiếu được đó.

Cô ấy chỉ mất ba năm ba để đạt được đến vị trí này như bây giờ.

Chính là Thẩm Hoài Sơn cũng cảm thấy giật mình về cô ấy, ông ấy gật đầu một cái về phía Kiều Lệ Hoa: "Đồ ở chỗ nào vậy?"

"Cháu đặt ở trên bàn cháu. Chú mau đi vào đi."

Lúc đó, cô ấy cũng nghe nói loáng thoáng một chút, biết đồ vật ở trong cái hòm đó rất quý và nặng cho nên sau khi nhận lấy hàng từ chỗ tài xế, cô ấy liền trực tiếp ôm nó để vào phòng làm việc.

Chỉ có điều cái đồ vật kia đúng là rất nặng, lần đầu tiên cô ấy xách nó lên mà suýt chút nữa không thể mang về phòng làm việc.

Sau khi Thẩm Hoài Sơn đi theo Kiều Lệ Hoa vào trong phòng, liền cảm thấy lạ lẫm: "Bây giờ cháu được cấp phòng làm việc riêng rồi à?"

Công xã đại đội bộ phòng cũng không nhiều, một lầu bốn cá, hai lầu bốn cá, tổng cộng cũng mới tám cá. Trong này còn có kho hàng cùng với văn kiện phòng chứa.

Kiều Lệ Hoa cầm chìa khóa đi mở cửa. Cô ấy cười một tiếng: "Cũng chưa hẳn là phòng làm việc riêng của cháu. Lúc đầu, nơi này là cái kho hàng nhỏ, bây giờ lại cải tạo thành phòng làm việc. Nhưng mà phía sau vẫn còn là cái kho hàng, chỉ là trước tiên ngăn cách lại làm hai nửa thôi chú."

Sau khi Thẩm Hoài Sơn đi vào, quét mắt nhìn bốn phía. Quả nhiên giống như Kiều Lệ Hoa nói, nửa phía sau vẫn là cái kho hàng nhỏ, người ta chỉ dùng một tấm ván làm vách ngăn ở giữa thôi.

Trước mặt chính là năm ba mét vuông đất trống, bên trong để một cái bàn với hai chồng sách và văn kiện.

Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy vậy, không nhịn được nói: "Đúng là không dễ dàng."

Vừa nhìn thấy chỗ sổ sách này, ông ấy cũng biết Kiều Lệ Hoa đã phải cố gắng hết sức. Người khác đều chỉ bàn tán về việc Kiều Lệ Hoa leo lên vị trí này, nhưng không ai thấy được sự nỗ lực mà cô ấy đã phải bỏ ra để đạt đến thành công như hôm nay.

Kiều Lệ Hoa dừng lại, nụ cười hơi sững lại: "Vì cháu là con gái, nên người ta không coi trọng cháu, cảm thấy cháu không bằng các đồng chí nam, có năng lực. Thế nên cháu liền hứa với bản thân phải trở nên giỏi hơn người khác."

Một lần truy đuổi này là một lần rượt đuổi không ngừng nghỉ, cuối cùng cô ấy cũng đuổi kịp.

"Cháu vất vả rồi."

Thẩm Hoài Sơn thở dài, xã hội này vẫn luôn coi thường phụ nữ. Kiều Lệ Hoa lắc đầu một cái: "So với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi."

Cuộc sống trước kia còn không tìm thấy hy vọng, nhưng cuộc sống hiện tại vẫn còn có chút triển vọng.

Thẩm Hoài Sơn giơ một ngón tay về phía cô ấy: "Bảo sao Mỹ Vân luôn khen cháu với chú mãi."

Nhắc tới Thẩm Mỹ Vân, vẻ mặt của Kiều Lệ Hoa thoải mái hơn một chút: "Cô ấy chính là tấm gương của cháu. Nếu như không có Mỹ Vân, thì cũng không có cháu như bây giờ." Đây là lời nói thật.

Người làm bố như Thẩm Hoài Sơn nghe thấy người khác khen con gái mình như vậy, trong lòng ông ấy cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào như được uống mật vậy.

"Đó là do cháu có bản lĩnh." Ông ấy không nhịn được khen một câu.

Kiều Lệ Hoa cười một tiếng, chỉ vào cái hộp giấy: "Đồ đạc của chú đều ở nơi đó. Chú Thẩm, chú tự ôm về hay làm thế nào ạ?"

"Cũng hơi nặng."

"Chú tự ôm trở về vậy."

Thẩm Hoài Sơn ngồi xổm người xuống, ước lượng cái hòm. Đúng là nặng thật, nhưng mà ông ấy vẫn có thể ôm nó được.

Chờ sau khi ôm được cái hòm lên, lúc này, ông ấy mới hướng về phía Kiều Lệ Hoa nói một tiếng cảm ơn.

Sau khi đi ra ngoài, Thẩm Hoài Sơn liền đi về phía cửa bộ chỉ huy đại đội chờ xe máy cày của đội sản xuất, không phải lúc nào cũng có xe máy cày nên ông ấy phải đợi.

Ông ấy vừa mới đi tới nơi để đứng đợi, thì một xã viên ở bên cạnh tò mò, hỏi: " Bác sĩ Thẩm, con gái ông lại gửi đồ cho ông sao?"

Bọn họ đã nhìn thấy cảnh lái xe chở hàng đến đây.

Thẩm Hoài Sơn "ừ" một tiếng: "Đúng vậy."

Sau đó, ông ấy cũng không nói rõ bên trong là cái gì. Tuy nhiên, người xã viên kia đang muốn hỏi thêm thì lại bị vợ lôi kéo cản lại. Bấy giờ, người kia mới không có hỏi gì nữa.

Lúc này, người xã viên ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Thẩm, con gái của ông thật là có hiếu."

Ngược lại là một câu lời khen tặng, Thẩm Hoài Sơn cười một tiếng: "Trong lòng con bé vẫn còn nhớ đến tôi thôi." Nhưng ông ấy vẫn là không đề cập tới kia bên trong chiếc hòm là cái gì.

Điều này càng làm cho đối phương cảm thấy khó chịu hơn

Cũng may lại đợi thêm một chút, thì xe máy cày tới. Sau khi mọi người ở phía trước lên xe, Thẩm Hoài Sơn cũng đi lên, ôm theo cả cái hòm đi lên phía trước. Người xã viên kia đỡ hộ ông ấy phần đằng trước: "Thật là nặng."

Thẩm Hoài Sơn "ừ" một tiếng: "Dược liệu chưa được bào chế nên nó vẫn còn hàm lượng nước bên trong."

Cuối cùng cũng hỏi được đến đồ vật bên trong, trong lúc nhất thời, người xã viên kia cảm thấy rất thoải mái: "Con gái ông là thật tốt, ngay cả dược liệu cũng chuẩn bị cho ông."

Thẩm Hoài Sơn nở một nụ cười hiếm thấy: "Đúng vậy." Chờ sau khi đến nơi, ông ấy nói lời chào với người xã viên kia, đi về phía đại đội, bác sĩ Ngưu đang chờ ở đó.

Ông ta vội vàng tiến lên đón: "Sao rồi, ông Thẩm? Ông lấy được đồ chưa?"

Ông cũng được nghe từ Thẩm Hoài Sơn nói là Thẩm Mỹ Vân mang về một cây nấm linh chi to lâu năm.

"Lấy được rồi."

"Mau đến đây, ôm cái hòm cùng tôi để mang nó trở về." Làm một người thư sinh yếu đuối như Thẩm Hoài Sơn, thì cái loại công việc cần đến nhiều sức lực như này không phù hợp với ông ấy.

Sau khi có bác sĩ Ngưu hỗ trợ, việc mang cái hòm về trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đến phòng vệ sinh, hai người đặt cái hòm lên trên bàn.

"Mau mở ra để nhìn xem rốt cuộc nó to đến cỡ nào."

Lúc nhìn về phía cái hòm, cả hai người đều rất háo hức.

Bác sĩ Ngưu liên tục thúc giục, Thẩm Hoài Sơn liền chuẩn bị mở ra, nhưng ông ấy phát hiện thiếu cái dụng cụ để mở, cậu học trò nhỏ Diêu Chí Quân tinh mắt, nhanh tay cầm cái đem cây kéo lớn đến.

"Thầy."

Thẩm Hoài Sơn nhìn cậu bé với ánh mắt khen ngợi, nhận lấy cái kéo, mở hòm ra, liền nhìn thấy hình dáng của cây nấm linh chi kia.

Theo bản năng, Diêu Chí Quân há to miệng: "Ôi! Cái này cũng to quá đi."

Đơn giản là trình độ kinh người.

Bác sĩ Ngưu cũng vô cùng vui vẻ, đi lên, lấy tay đo đạc: "Có lẽ, cây nấm này không chỉ một trăm năm tuổi, mà có thể là hơn hai trăm năm."

"Sợ rằng đây là một cái nấm linh chi thành tinh luôn."

Thẩm Hoài Sơn cũng chưa từng thấy qua loại nấm linh chi to như thế này: "Có thể bào chế sao? Tôi đã đáp ứng với người ngoài rồi."

Bác sĩ Ngưu: "Có thể."

Vừa nói dứt lời, ông ta liền đi chuẩn bị. Có nhiều các công việc cần làm nên sau một tuần làm việc bận rộn, lúc này, bác sĩ Ngưu mới bắt đầu chế biến thành phấn linh chi.

Hay là phơi khô hết đi.

Tất nhiên, may mắn là thời tiết cũng sắp chuyển sang hè rồi.

Cái nấm này cũng phải nặng tầm ba mươi cân, sau khi bào chế ra dưới dạng phấn thì cũng được tầm hai mươi cân.

Điều chế thành thuốc với tỉ lệ như vậy đã là rất cao rồi.

Bởi vì bản thân nấm linh chi cũng không hàm chứa nhiều nước, vì vậy mới có thể bào chế thành dạng phấn với tỉ lệ cao như vậy.

Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy cái nấm linh chi dùng để bào chế thành dạng phấn, liền đi tìm mấy chai thủy tinh mà người ta vệ sinh sạch sẽ rồi dùng làm bình truyền nước cho bệnh nhân. Trước mắt, ông ấy dùng một cái dụng cụ giống cái phễu để đổ bột phấn linh chi vào trong.

Sau khi cho vào năm cái chai lớn, thì lúc này, ông ấy mới dừng tay.

Bác sĩ Ngưu đứng ở bên cạnh, nhìn mà cảm thấy đau lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả. Bởi vì vốn dĩ cái này là do Thẩm Mỹ Vân tìm thấy.

Loading...