Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 707
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:26:56
Lượt xem: 72
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không hối hận."
Anh và Mỹ Vân kết hôn, cho tới bây giờ anh cũng không hối hận, cho dù là bởi vậy sẽ ảnh hưởng tới tương lai, anh cũng không hối hận.
Có một số việc ngay từ đầu, anh đã biết kết quả.
Sư đoàn trưởng Trương nhìn thấy dáng vẻ phản ứng này anh, khó nhịn được cười cười: "Tiểu tử cậu còn là kẻ si tình." Sau đó, ông ấy chuyển đề tài: "Không phải là không thể thăng chức. Tôi có một đề nghị, cậu có muốn nghe không?"
Quý Trường Tranh: "Ngài nói đi."
"Cậu đi học ba năm ở trường đại học ở Harbin, sau đó bạn có thể thăng chức." Đây là cuộc đàm phán giữa anh ấy và cấp trên, Quý Trường Tranh xuất sắc trong mọi lĩnh vực, anh không nên bị chôn vùi như vậy.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc: "Ý của ngài có nghĩa là Học viện Pháo binh Harbin?"
"Đúng vậy." Đại đoàn trưởng Trương nói thẳng thừng: "Trường Tranh, cậu cũng biết đối với những đơn vị đóng quân như chúng ta, những người có thể đi học nâng cao ở trường pháo binh cơ bản đều là để độ kim, sau khi độ kim, cộng với thành tích quân sự của cậu, đủ điều kiện để cậu thăng chức."
Yếu tố bên ngoài có ảnh hưởng, nhưng khi bản thân đủ mạnh thì tất cả đều không còn là vấn đề.
"Nếu tôi đi học trường pháo binh thì bên này——" Quý Trường Tranh hỏi.
"Cậu có hai lựa chọn" Đại đôàn trưởng Trương trả lời."Thứ nhất, cậu có thể đi một mình, vợ và con gái cậu vẫn ở lại sống ở đơn vị Mạc Hà của chúng ta. Thứ hai, cậu có thể đưa vợ con cùng đi nhưng sau khi đến đó, họ sẽ cần phải thích nghi với môi trường mới."
"Không cần vội vàng trả lời" Đại đội trưởng Trương nói một cách điềm tĩnh."Cho cậu ba ngày để suy nghĩ."
Sợ Quý Trường Tranh không hiểu được tầm quan trọng của việc này, Đai đoàn trưởng Trương dặn dò: "Cậu cũng biết đi học nâng cao ở trường pháo binh khó khăn như thế nào. Cậu đến đây bao nhiêu năm rồi, đơn vị chúng ta mới chỉ cử đi được chưa đến ba người."
"Cậu là người trẻ nhất trong số đó. Cậu phải suy nghĩ kỹ, đi một lần, bất kể cậu thăng chức thế nào, đây sẽ là một điểm sáng trong bảng thành tích của cậu."
Ngày nay, trong quân đội, việc nhập ngũ không chỉ đơn thuần dựa vào tố chất thể chất mà còn phải xem xét đến trình độ văn hóa, học vấn và các yếu tố khác.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Tôi biết."
Ra khỏi phòng Đại đội trưởng, Quý Trường Tranh dừng lại một lúc ở hành lang. Bên cạnh anh, Tham mưu trưởng Chu, Phó đoàn trưởng Lý, Trưởng phòng Hành chính Trần Viễn đều đang chờ đợi.
"Thế nào?"
Mấy người đứng ở hành lang hút thuốc lá, mặt đầy vẻ lo lắng.
Quý Trường Tranh: "Lão lãnh đạo đã cho tôi một lựa chọn, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi tôi nghĩ kỹ sẽ nói với các anh."
Anh không có ý định nói cho mọi người biết chuyện Đại đoàn trưởng Trương muốn anh đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh Harbin.
Anh định về nhà thương lượng với Mỹ Vân, vì chuyện này không chỉ liên quan đến anh mà còn liên quan đến Mỹ Vân và Miên Miên.
Thấy Quý Trường Tranh không muốn nói, những người khác cũng không ép buộc, sau khi Quý Trường Tranh đi, họ lần lượt vào phòng Đại đoàn trưởng Trương để dò hỏi tin tức.
"Lãnh đạo, chuyện của Quý Trường Tranh rốt cuộc là thế nào?"
Đại đoàn trưởng Trương cầm chiếc cốc sắt tráng men, không còn vẻ mặt u ám, giận dữ như trước, ông đã suy nghĩ thấu đáo một số việc: "Mặc dù cậu ấy không thăng chức, nhưng tôi đã tranh thủ cho cậu ấy một cơ hội."
"Đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh Harbin."
Nghe nói vậy, mắt Phó đoàn trưởng Lý, Trần Viễn và những người khác đều sáng lên.
Thấy Phó đoàn trưởng Lý nhìn chằm chằm, Đại đoàn trưởng Trương nói: "Đừng nhìn tôi, hai ba năm nay chỉ có một suất, tôi đã cho Quý Trường Tranh, xem cậu ấy có muốn hay không."
Về mặt nào đó, đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh Harbin còn hữu ích hơn là thăng chức tạm thời.
Ví dụ như Trưởng đoàn Lý, anh ta được thăng chức lên Phó đoàn trưởng nhưng mọi người đều biết rằng anh ta khó có thể tiến xa hơn nữa, Trưởng đoàn Lý đã phải chịu thiệt thòi vì trình độ văn hóa thấp.
Anh ta chỉ học hết lớp 5 tiểu học, điều này cũng có nghĩa là con đường tương lai của anh ta bị hạn chế.
Nhưng nếu đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh thì sẽ khác, con đường học tập này sẽ được nhắc đến trong mọi lần anh ta ứng cử vào vị trí cao hơn.
Và mỗi lần được nhắc đến, đó đều là điểm cộng cho anh ta, nếu suất học nâng cao ở Học viện Pháo binh này được trao cho Phó đoàn trưởng Lý, thì tương lai của anh ta sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí trưởng đoàn.
Nhưng không có gì là nếu như.
Anh ta đã có cơ hội thăng chức trước, bỏ lỡ suất học nâng cao ở Học viện Pháo binh, chỉ có thể nói rằng trên thế giới này vốn không có chuyện gì hoàn hảo.
Phó đoàn trưởng Lý cũng biết điều đó.
Sau khi tiếc nuối trong lòng, anh ta lại cảm thấy thanh thản, đừng nhìn vào việc anh ta được thăng chức lần này nhưng xét về năng lực thực sự, anh ta tự nhận mình vẫn kém Quý Trường Tranh một bậc.
Nếu như suất học nâng cao lần này được trao cho người khác, anh ta sẽ phải tranh giành nhưng khi được trao cho Quý Trường Tranh, anh ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
"Lãnh đạo, tôi hiểu ý của ngài, suất học nâng cao ở Học viện Pháo binh là dành cho Quý Trường Tranh."
Nói xong, Phó đoàn trưởng Lý quay sang Trần Viễn: "Trưởng đoàn Trần, anh là anh vợ của Quý Trường Tranh, anh nhất định phải khuyên nhủ anh ấy, để anh ấy nắm bắt cơ hội lần này."
Họ đều lo lắng Quý Trường Tranh sẽ từ bỏ vì lý do gia đình.
Trần Viễn gật đầu: "Tôi biết."
Anh ta không phải là người không biết điều nặng nhẹ.
Nhà họ Quý.
Đây là lần đầu tiên Quý Trường Tranh về nhà giữa chừng. Thẩm Mỹ Vân đang tính toán sổ sách với Tống Ngọc Thư. Cô đang tính toán sản lượng lợn con, trong khi Tống Ngọc Thư đang tính toán chi phí đầu tư.
Việc Quý Trường Tranh về nhà vào thời điểm này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Chị dâu, chị về trước đi."
Tống ngọc Thư gật đầu, cầm lấy bàn tính và sổ sách rồi rời đi.
Lúc này trong sân chỉ còn lại Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, Miên Miên đã đi học.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh, ánh mắt dịu dàng, giọng nói đầy thấu hiểu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cô chưa bao giờ thấy Quý Trường Tranh như thế này, cô không biết phải miêu tả thế nào nhưng Thẩm Mỹ Vân biết, lúc này Quý Trường Tranh chắc chắn không ổn.
Quý Trường Tranh ôm Thẩm Mỹ Vân, anh chôn đầu vào cổ cô, giọng nói uể oải: "Anh không được thăng chức."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân bỗng khựng lại, thì ra là vậy, không ngạc nhiên khi chồng mình có vẻ buồn chán như vậy."
Cô xoa xoa mái tóc cứng ngắc của Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, anh quên rồi à?"
"Em mới nói ngày hôm qua, anh có thăng chức hay không, anh vẫn là chồng em, anh có là ăn mày ven đường, anh vẫn là người yêu của Thẩm Mỹ Vân."
"Anh là Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh là người yêu của Thẩm Mỹ Vân, chỉ đơn giản vậy thôi." Không liên quan đến địa vị, không liên quan đến sự nghiệp, và tất nhiên cũng không liên quan đến chức vụ.
Nghe vậy, Quý Trường Tranh nghẹn ngào, anh ôm Thẩm Mỹ Vân chặt hơn vài phần.
"Mỹ Vân——"
Anh thật may mắn khi gặp được Thẩm Mỹ Vân.
"Làm sao vậy?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Thật ra, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy."
"Lão lãnh đạo còn cho anh một lựa chọn."
Thẩm Mỹ Vân kéo anh vào nhà, rót cho Quý Trường Tranh một ly nước, nhìn anh uống hết rồi mới hỏi: "Lựa chọn gì?"
"Ông ấy bảo anh đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh Harbin ba năm."
Ngay cả khi Thẩm Mỹ Vân không phải là chiến sĩ trong quân đội, cô cũng biết cơ hội đi học nâng cao này quý giá như thế nào.
"Đi đi."
Đây là một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh biết đây là một cơ hội quan trọng, nhưng anh cũng biết những hậu quả có thể xảy ra: "Anh đang do dự."
"Do dự gì?"
"Nếu anh đi học nâng cao ở Học viện Pháo binh Harbin, sẽ có hai trường hợp: thứ nhất, anh đi một mình, thứ hai, em và Miên Miên đi cùng anh."
Dù là trường hợp nào, anh cũng không muốn lựa chọn.
Trường hợp trước nghĩa là anh và Thẩm Mỹ Vân phải xa nhau, trường hợp sau nghĩa là Thẩm Mỹ Vân phải từ bỏ sự nghiệp hiện tại, theo anh đến một nơi mới và bắt đầu lại từ đầu.
Quý Trường Tranh không biết tình hình ở trường pháo binh như thế nào, anh càng không biết tình hình ở khu nhà tập thể ra sao, vội vàng đưa Thẩm Mỹ Vân đến đó, anh sợ Mỹ Vân sẽ chịu thiệt, và còn có Miên Miên, Miên Miên chỉ sau một thời gian dài ở trường quân sự tại Mạc Hà mới bắt đầu quen thuộc.
Lỡ như chuyển đến một nơi xa lạ, sẽ có nhiều điều cần phải cân nhắc.
Nghe hai câu trả lời đó, Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh: "Anh muốn em đi cùng không?"
"Em có thể phát triển lâu dài ở trường pháo binh không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sau ba năm học, anh sẽ trở lại đây." Điều đó cũng có nghĩa là việc Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên theo anh đến đó không có nhiều ý nghĩa.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Vậy em và Miên Miên sẽ ở lại khu nhà tập thể chờ anh." Cô nắm lấy tay Quý Trường Tranh, nhìn anh nghiêm túc" "Người ta nói 'nhân đi trà nguội', em sẽ ở đây giữ gìn hậu phương cho anh."
Khi Quý Trường Tranh không có, cô sẽ ở đây!
Những mối quan hệ mà Quý Trường Tranh không thể vun vén, cô sẽ làm thay!
Nơi cô ở chính là nơi Quý Trường Tranh sẽ trở về.
Quý Trường Tranh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳm, đồng tử đen láy, như những xoáy nước sâu thẳm, có thể hút người vào.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Anh hỏi cô bằng giọng trầm thấp.
"Suy nghĩ kỹ rồi." Thẩm Mỹ Vân nâng niu khuôn mặt góc cạnh của anh, giọng nói khẳng định: "Quý Trường Tranh, em biết, em lấy anh đã cản trở con đường thăng tiến của anh, em sẽ tìm cách bù đắp."
"Tin anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-707.html.]
Sinh ra là điều không thể thay đổi, cha mẹ cũng không thể thay đổi, vậy thì cô sẽ thay đổi bản thân. Khi cô đủ trưởng thành, cô sẽ không trở thành gánh nặng cho Quý Trường Tranh, mà sẽ là niềm tự hào của anh, là vinh quang trên con đường tiến bước của anh.
Quý Trường Tranh ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của Thẩm Mỹ Vân. Cô biết, cô biết tất cả, chỉ là âm thầm cất giấu trong lòng.
Quý Trường Tranh không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, như trăm mối ngổn ngang, lại như chiếc nồi đồng ngâm trong nước ấm, dần dần sôi lên, ùng ục sôi sùng sục. Cảm giác đó chỉ có anh mới hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhưng chúng ta sẽ xa nhau ba năm."
Không phải ba ngày hay ba tháng, là ba năm.
Thẩm Mỹ Vân cười anh: "Lúc anh đi học, anh không thể về thăm em sao?"
"Hay là em không thể đến thăm anh?"
"Quý Trường Tranh, đôi chân ở trên người anh, cũng ở trên người em, em nhớ anh thì sẽ đi thăm anh, anh nhớ em thì hãy về."
Cô ở lại hậu phương, cô muốn đưa trang trại đến một tầm cao mới, cô muốn lợi nhuận từ trang trại có thể trang trải chi phí cho quân đội.
Cô muốn trang trại đóng quân ở Mạc Hà trở thành huyền thoại của tất cả các đơn vị quân đội.
Cô có rất nhiều tham vọng và cô sẽ thực hiện từng bước một.
Thời gian sẽ chứng minh.
Thẩm Mỹ Vân không phải là gánh nặng của Quý Trường Tranh, mà là người yêu mà anh tự hào.
Quý Trường Tranh khẽ gật đầu, hai người ôm nhau lặng lẽ cho đến khi tuyết rơi đầy trời.
Đêm khuya, trên chiếc sưởi ấm áp, hai người quấn quýt lấy nhau.
Như thể đây là lời tạm biệt cuối cùng, cũng là để cho lần hội ngộ sau.
Khi đã quyết định, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, sau Tết năm bảy mươi ba, vào ngày mùng năm tháng Giêng, Quý Trường Tranh rời khỏi đơn vị đóng quân ở Mạc Hà. Lúc anh đi, anh chỉ mang theo một chiếc vali màu nâu.
Lặng lẽ, ngoài Thẩm Mỹ Vân ra, không ai biết anh rời khỏi quân đội vào ngày hôm đó.
Thẩm Mỹ Vân muốn tiễn anh, nhưng Quý Trường Tranh không cho phép, anh cảm thấy ly biệt là một cảm giác rất cô đơn, anh đã nếm trải nhiều lần, nhưng không muốn Thẩm Mỹ Vân phải trải qua.
Quý Trường Tranh vừa đi, Thẩm Mỹ Vân như thiếu đi một thứ gì đó, con cái nghỉ đông được gửi đến Đại đội Tiền Tiến.
Ngôi nhà bỗng chốc trở nên trống trải, điều này khiến cô cảm thấy hơi bứt rứt.
Triệu Xuân Lan và Tống Ngọc Thư đến vào thời điểm này: "Đi rồi à?"
Vừa bước vào, họ đã hỏi hai chữ này.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đi rồi."
"Em cũng vậy, không chào hỏi mọi người một tiếng, dù sao cũng là hàng xóm, mọi người đến tiễn một lần."
Thẩm Mỹ Vân lấy giỏ kim chỉ, tỉ mỉ may hai đôi lót giày bằng len đan, cho dù lót bên trong đế giày Oxford, cũng vẫn ấm áp như thường.
Cô đối chiếu hoa văn, muốn thêu một đôi uyên ương, nhưng tự biết mình không giỏi thêu thùa may vá, nên thôi, liền mỉm cười: "Các chị không biết ông Quý Trường Tranh nhà em thế nào đâu, anh ấy nói không cần thì là không cần, muốn đi lặng lẽ, muốn về lặng lẽ."
Cô hiểu ý Quý Trường Tranh, đi lặng lẽ, về lặng lẽ, như thể chưa từng rời đi.
"Cũng hay vì hai người là vợ chồng." Triệu Xuân Lan thở dài một tiếng: "Chỉ có em mới hiểu được cậu ấy."
Thẩm Mỹ Vân cầm đôi lót giày lên xem đi xem lại: "Chẳng trách người ta nói, không phải một nhà thì không vào một cửa."
Triệu Xuân Lan không hiểu, thấy Thẩm Mỹ Vân tự mình bận rộn với việc của mình, cô giơ tay chọc vào cánh tay Thẩm Mỹ Vân: "Em nghĩ thế nào? Chồng em đi ba năm, em không đi theo à?"
Thẩm Mỹ Vân dừng lại một lúc, đôi lót giày trong tay lại được đặt vào giỏ kim chỉ, dường như cô sinh ra không có năng khiếu làm việc may vá.
Cô chống cằm, giọng nói chậm rãi: "Đi theo để làm gì? Chỉ có ba năm thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về."
Đơn vị đóng quân ở Mạc Hà mới là căn cứ địa của anh ấy, nếu cô bỏ dở công việc ở đây, từ bỏ các mối quan hệ và sự nghiệp, thì đó mới là điều ngu ngốc.
"Em thật là lý trí quá." Triệu Xuân Lan không khỏi cảm thán.
"Nếu em được điều động đến nơi khác, Quý Trường Tranh của em chắc chắn sẽ theo em đi."
Đây là trực giác của Triệu Xuân Lan.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc, đúng là như vậy, vì vậy, đây chính là điểm khác biệt giữa cô và Quý Trường Tranh.
"Chị dâu, dù sao em cũng là gánh nặng cho anh ấy, em phải tìm cách bù đắp cho anh ấy chứ?"
Nếu cô đi theo anh, ba năm sau, khi anh được thăng chức, lỡ như cô lại cản trở anh thì sao?
Điều này -
"Việc này không thể trách em."
Triệu Xuân Lan nhỏ giọng nói.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, nhẹ nhõm: "Nhưng nó có liên quan đến em." Cha mẹ cô vẫn đang bị đưa xuống Đại đội Tiền Tiến lao động, cô là con gái của họ, không thể cắt đứt mối quan hệ này.
Gốc rễ nằm ở cô, không thể trốn tránh.
"Em không có ý gì khác, chỉ nghĩ rằng khi anh ấy đi rồi, em sẽ ở lại hậu phương thay anh ấy, đợi đến khi anh ấy trở lại, nơi đây vẫn là nơi quen thuộc của anh ấy."
Khu nhà ở cho gia đình quân nhân cũng có quan hệ xã hội.
Cô cũng có sự nghiệp.
Nghe xong những lời này, Triệu Xuân Lan mang theo vài phần kính trọng: "Chẳng trách người ta nói, em vẫn là thông minh nhất, em nghĩ được đến từng bước một, bọn chị đây không ai nghĩ ra được."
Tống Ngọc Thư gật đầu một cách trịnh trọng.
"Mỹ Vân, em cứ yên tâm" Triệu Xuân Lan nói một cách nghiêm túc "Đợi đến khi chồng em Quý Trường Tranh trở về, ít nhất cũng là một trung đoàn trưởng."
Còn về tương lai, đó là một con đường đầy hứa hẹn.
*
Quý Trường Tranh lên đường đến thành phố Cáp Nhĩ Tân. Trường Cao đẳng Pháo binh Cáp Nhĩ Tân nằm ngay cạnh Bệnh viện Nhân dân tỉnh, nơi anh đến báo danh.
Học viên ở đây chủ yếu đến từ các đơn vị quân đội thuộc tỉnh Hắc Long Giang, thậm chí còn có học viên từ Binh đoàn Tân Cương, đều là những tinh hoa của các đơn vị đóng quân, đến đây để nâng cao trình độ văn hóa và chiến lược.
Nói một cách không hay, học viên tốt nghiệp trường Cao đẳng Pháo binh đều có một tương lai đầy hứa hẹn.
Đây mới là lý do quan trọng nhất khiến Tư lệnh Trương cho Quý Trường Tranh đến đây, ở đây ba năm, các mối quan hệ ở đây sẽ có ích cho Quý Trường Tranh cả đời.
Sau khi báo danh xong, Quý Trường Tranh đi cất hành lý trước, họ được coi là sĩ quan cấp cao nên được ở phòng đôi.
Người cùng phòng với anh là Triệu Hướng Viễn, một sĩ quan thuộc đơn vị đóng quân tại Cáp Nhĩ Tân.
"Tôi là Triệu Hướng Viễn, thuộc đơn vị đóng quân tại Cáp Nhĩ Tân."
"Tôi là Quý Trường Tranh, thuộc đơn vị đóng quân tại Mạc Hà."
Sau khi giới thiệu tên nhau và coi như đã làm quen sơ bộ, Triệu Hướng Viễn liền trở nên thân thiết: "Anh bạn, anh đã kết hôn chưa?"
Cậu ấy đang dọn dẹp mùng mền, chiếc giường tầng được sắp xếp gọn gàng, chăn được xếp như những khối bánh mì.
"Rồi." Quý Trường Tranh làm việc rất nhanh, rõ ràng đã quen với kiểu kiểm tra đột xuất này, chỉ trong vòng ba phút, anh đã thu dọn xong xuôi.
"Vậy thì anh thực sự kết hôn sớm." Triệu Hướng Viễn cảm than: "Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, bọn họ trong đội gọi tôi là 'Triệu độc thân'.
"Không biết lần này tôi đến trường Cao đẳng Pháo binh độ kim, về nhà có tìm được cô vợ tốt hay không."
Quý Trường Tranh không thích những chuyện gia đình cha mẹ này, anh nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, liền hỏi anh ta: "Đi học không?"
"Đi thôi, đi thôi."
Triệu Hướng Viễn vừa bước ra khỏi phòng thì không hề nhận ra rằng mình đã bị Quý Trường Tranh dẫn dắt theo chủ đề.
Trong khi Quý Trường Tranh bận rộn với việc của mình.
Thẩm Mỹ Vân cũng đang tất bật, đầu năm nay, số lượng gia súc trong trang trại gần như tăng gấp đôi, chỉ riêng lợn đã có ba bốn trăm con.
Chỉ trong một năm, số lượng lợn trong trang trại đã tăng gấp đôi.
Thỏ còn hung hãn hơn, số lượng đã lên tới một nghìn năm trăm con, và sau một năm nuôi, số lượng gà sống sót cũng đã lên tới gần một nghìn con.
Quy mô trang trại vẫn đang được mở rộng.
Ngoài ra, năm ngoái trang trại đã g.i.ế.c mổ 5 con lợn, 30 con gà, 50 con thỏ và tiêu thụ hàng trăm quả trứng.
Số lượng còn lại đều là số dư của họ.
Thẩm Mỹ Vân cùng trưởng ban hành chính, Lý Đại Hà và Tống Ngọc Thư họp một buổi.
"Trang trại chăn nuôi của chúng ta phát triển đến quy mô hiện tại có thể đi theo hai con đường."
Vừa dứt lời, trưởng ban hành chính liền hỏi: "Hai con đường nào?"
Thẩm Mỹ Vân giải thích: "Con đường thứ nhất là bán hết hàng tồn kho, có thể bán lợn, gà, thỏ trong trang trại cho bên ngoài."
Vừa nghe vậy, trưởng ban hành chính liền phản đối: "Không được, đây là gốc rễ của chúng ta, sao có thể bán được."
Thẩm Mỹ Vân cũng không vội vàng, cô từ từ giải thích: "Bình thường mà nói, thịt lợn nuôi một năm là có thể g.i.ế.c mổ, lúc này thịt lợn là ngon nhất, mà đàn lợn đầu tiên của trang trại chúng ta đã hai năm rưỡi rồi, nói thật, nuôi tiếp thì thịt lợn sẽ rất khó ăn."
"Cách tốt nhất là bán hết đàn lợn đầu tiên, dọn dẹp chỗ trống để nuôi lợn con mới, cơ bản duy trì chế độ xuất chuồng một lứa lợn mỗi năm."
"Tất nhiên, đối với thỏ và gà, tôi cũng có cùng suy nghĩ, các anh nghĩ sao?"
Về vấn đề chăn nuôi, chuyên môn của Thẩm Mỹ Vân cao hơn hẳn.
Tống Ngọc Thư giỏi tính toán, Lý Đại Hà chỉ quen với việc chăn nuôi nhỏ lẻ nên không hiểu rõ về lĩnh vực này, vì vậy anh ta gật đầu một cách mơ hồ: "Chị dâu Mỹ Vân nói đúng đấy, hồi trước ở nhà, những con lợn từ hai ba năm trở lên cơ bản đều rất khó hầm nhừ, gà cũng vậy, nuôi hơn ba năm là luộc không chín."
Quá già rồi.