Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 663
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:55
Lượt xem: 98
Vừa nói câu này xong, nước mắt vừa lau lại tiếp tục rơi.
Cô ta mmệng cứng nhưng lòng mềm, miệng nói tuyệt tình bao nhiều thì trong lòng lại mềm mại bấy nhiêu.
Trần Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, không biết đã qua bao lâu, Tống Ngọc Thư bình tĩnh lại.
Thấy vậy, Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm, rồi mới quay đầu nói với bà Quý: Mẹ nuôi, tổ yến này con đành nhận, ngày khác con nhất định báo đáp người."
Bà Quý không để ý những thứ này, xua tay nói: "Con đến chỗ giếng nhà dì đi, cho Ngọc Thư rửa mặt đã rồi vào nhà."
Nếu Tống Ngọc Thư mang khuôn mặt khóc lóc về nhà, còn không biết bà Tống sẽ nghĩ gì nữa.
Trần Viễn gật đầu, dẫn Tống Ngọc Thư đến chỗ vòi nước nhà Quý gia, thời tiết lạnh giá, nước giếng chảy ra từ vòi nước, gọi là lạnh thấu xương cũng không phải nói quá.
Trần Viễn không cho Tống Ngọc Thư đụng nước lạnh, mà lấy một cái khăn tay màu xám từ trên người xuống, thấm ướt khăn dưới vòi nước, vắt khô rồi đưa cho Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư nhìn khăn tay, cô ta im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Trần Viễn, sao anh đối tốt với em thế?"
Tống Ngọc Thư là đứa trẻ thiếu tình thương, đây là điều cô ta luôn cố gắng đấu tranh.
Nhưng trên người ba mẹ, cô ta trước giờ chưa từng đấu thắng Tống Ngọc Chương.
Nhưng trên người Trần Viễn, cô ta cảm nhận được sự tinh tế khác biệt.
Đó là điều mẹ cô ta cũng chưa từng làm được.
Trần Viễn nghe thấy câu này, sững lại rồi xoa đầu cô ta: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, mẹ nuôi còn đang chờ đấy."
Tống Ngọc Thư nhẹ giọng ừm một tiếng.
Chờ bọn họ ra tới, bà Quý đã chờ được một lúc, bà ấy đang trông giúp đồ đạc.
Lần này Trần Viễn đến nhà, đồ đạc kèm theo không hề ít, bốn loại quà tặng lúc trước đều chuẩn bị vài phần, cộng thêm hộp tổ yến bà Quý cho.
Phần qàu này đừng nói là đến cầu thân, dù cho đi đến bất kì chỗ nào đều có thể vẻ vang.
"Đến rồi?"
Bà Quý cười híp mắt nhìn hai đứa nhỏ: "Ý của Mỹ Vân là bảo dì vào cùng với Trần Viễn, làm chỗ dựa cho hắn, nhưng dì muốn hỏi ý kiến của con thì sao?"
Chủ yếu là hỏi ý kiến của Trần Viễn.
Trần Viễn suy nghĩ: "Lần đầu con đến nhà, nếu như không thành, đến lúc đó phải làm phiền người rồi."
Nghe thấy kết quả như thế, bà Quý cũng không ngạc nhiên: "Được!"
Ngược lại bà ấy không nói nhiều.
Thật sự, bà Quý rất rõ, Mỹ Vân quan tâm quá nên loạn, với năng lực của Trần Viễn dắt Tống Ngọc Thư đến nhà, hơn nữa còn đến nhà với thân phận con rể.
Bà Tống sẽ chỉ vui vẻ đến mức không khép nổi miệng, dù sao, so với kẻ nghèo khổ.
Thì Trần Viễn không biết ưu tú đến đâu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà Quý nhìn theo bóng lưng bọn họ bước vào nhà, cười mỉm.
Trong nhà.
Bà Tống đã nghe thấy tiếng động từ sớm, mấy lần bà ta không nhịn được, muốn ra ngoài xem con gái và con rể, nhưng lại bị ông Tống ngăn lại.
"Bạn già, lúc này phải giữ bình tĩnh."
"Bà không được thể hiện tâm trạng ghét bỏ cno gái trước mặt con rể, nếu không sau này con rể nắm giữ Ngọc Thư, bà nghĩ thử ngày tháng sau này của nó."
Bàn chuyện cưới gả chính là như vậy, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây lấn át gió đông, đối với ông Tống, bọn họ là người đã sống cả đời.
Bọn họ hiểu rất rõ điều này.
Nhưng hiểu thì hiểu đó, bà Tống vẫn không sẵn lòng: "Lần này Ngọc Thư đem người tốt về?"
"Vậy cũng không được, bà ngồi yên cho tôi."
Ông Quý ấn bà ta ngồi xuống ghế bành: "Con rể có tốt không thì cũng sắp được thấy rồi, không thiếu chút thời gian này."
Thấy bà Tống còn muốn nói gì đó, lần đầu tiên sau nhiều năm ông ta sầm mặt: "Nghĩ xem quan hệ giữa chúng ta và Ngọc Thư!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng ông ta đầy cay đắng: "Chuyện chúng ta có thể làm cho con bé không nhiều."
Đây là sự thật.
Bà Tổng nghe câu này xong thì đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế bành, không tiếp tục xê dịch nữa.
Cả nửa buổi mới cất giọng nói: "Tôi muốn giúp nó nhìn xem."
Ngọc Thư luôn nói, bọn họ thương con trai, không thương con gái, thật ra không phải, bà ta cũng thương con gái chứ.
Chỉ là, cách thức không giống với đứa lớn thôi.
Tống Ngọc Thư và Trần Viễn không biết gì đến tình hình trong nhà, chẳng mấy chốc, bọn họ đã cầm bao lớn bao nhỏ bước vào.
Vừa vào đã thấy ông Tống và bà Tống ngồi ở ghế giữa, dường như đã biết trước, chờ bọn họ từ lâu vậy.
Thấy thế.
Tống Ngọc Thư ngây ra: "Mọi người biết con về à?"
Chỉ là bọn họ quá quen thuộc với giọng của Tống Ngọc Thư, lúc cô ta nói câu đầu tiên trước cửa thì giọng nói đã vọng vào.
Cả hai đều lắc đầu, thấy Tống Ngọc Thư hơi không vui, bà Tống vội vàng giải thích: "Không có điều tra theo dõi con, chỉ là nghe thấy tiếng con trước cửa thôi."
Tống Ngọc Thư nghe thấy đáp án như thế, vẻ mặt phức tạp, may là không phải chuyện gì lớn, cô ta cũng không để trong lòng.
Cô ta hít sâu một hơi, giới thiệu với bà Tống và ông Tống: "Đây là người yêu của con Trần Viễn, dẫn về cho mọi người gặp mặt."
"Đúng rồi, con và anh ấy đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, cho nên các người phản đối cũng vô dụng."
Đây rõ ràng là nói dối.
Giữa cô ta và Trần Viễn chỉ mới viết báo cáo kết hôn, hơn nữa còn đang trong quá trình xét lý lịch, nhận giấy chứng nhận kết hôn ở đâu ra?
Nhưng Trần Viễn hiểu, Tống Ngọc Thư nói như vậy vì anh ấy cả.
Anh ấy trầm mặc một hồi, nhìn Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy hơi lắc đầu, hai người mắt qua mày lại, ông bà Tống sao có thể không hiểu.
Đối với bọn họ, Tống Ngọc Thư vừa nhấc m.ô.n.g là bọn họ đã biết cô ta muốn gì.
Nhưng cả hai đều là người thông minh, hoặc là thay vì nói là người thông minh, chẳng bằng nói ăn thiệt thòi nhiều rồi, đương nhiên sẽ không phản bác lại Tông Ngọc Thư trong tỉnh cảnh này.
Tính cách Tống Ngọc Thư nóng nảy, vừa đụng là nổ, nếu như bọn họ vạch trần, có lẽ đối phương sẽ trở mặt bỏ đi.
Có lẽ sẽ không quay về nữa.
Nghĩ đến tích cách của con gái Tống Ngọc Thư, ông bà Tống cũng đau đầu theo.
Bà Tống thở dài, không để ý đến Tống Ngọc Thư mà quay đầu nhìn Trần Viễn: "Con trai, con tên gì?"
Trần Viễn gật đầu: "Chào bác trai, bác gái, con tên Trần Viễn, ở tỉnh Hắc, thành phố Mạc Hà, năm nay ba mươi mốt tuổi, đi lính ở đồn trú Mạc Hà, nhập ngũ được mười sáu năm, hiện tại là đặc nhiệm cấp trung đoàn, nhà con chỉ có ba, ông ấy cũng ở Mạc Hà."
Hai ba câu đã nói rõ tình trạng gia đình mình.
Ông Tống nghe tới khúc anh ấy nói đã nhập ngũ làm lính mười lăm năm, hơn nữa còn là đặc nhiệm cấp trung đoàn, ánh mắt lập tức sáng rực: "Tiền đồ vô lượng."
Mới ba mươi tuổi đã là đặc nhiệm cấp trung đoàn, vậy tương lai thật không dám tưởng tượng.
Trần Viễn suy nghĩ, thoải mái nói: "Chỉ là may mắn thôi, lại thêm bộ đội rất tốt."
Cả quá trình không hề nhắc đến công lao của mình.
Điều này làm ông Tống rất thích, dù sao, so với gã nghèo khổ Trương Vệ Quốc, Trần Viễn trước mắt không biết xuất sắc hơn bao nhiêu lần.
Phải biết là lúc đó Tống Ngọc Thư nói muốn gả cho Trương Vệ Quốc, ông bà Tống còn đặc biệt đi điều tra đối phương, vì vậy mà còn gặp tên đó một lần.
Chỉ là cái gối thêu hoa, miệng lưỡi trơn tru, chỉ được mẽ ngoài, đây là phản ứng đầu tiên của ông bà Trương khi tiếp xúc với Trương Vệ Quốc.
4
Nhưng Trần Viễn trước mặt thì không như thế, Trần Viễn hoàn toàn là mặt trái ngược của Trương Vệ Quốc.
Thận trọng thật thà, không kể công, không tự kiêu, khiêm tốn, tiến lui đúng mực, sự nghiệp có thành tựu, kính già yêu trẻ.
Mọi người nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Câu này thật không hề sai.
"Tiểu Trần, mấy ngày tới ở lại đây đi, bác và bác Tống sẽ tiếp đãi con một phen."
"Ngoài ra, buổi tối bác sẽ gọi anh trai Ngọc Chương của Ngọc Thư về, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."
Vừa nghe thế, sắc mặt Tống Ngọc Thư thay đổi, Trần Viễn lại nhẹ nhàng vỗ tay cô ta, đồng ý thay cô: "Được, đều nghe hai bác sắp xếp ạ."
"Nhưng mà con và Ngọc Thư chỉ xin nghỉ được một tuần, rất nhanh sẽ phải về Mạc Hà."
"Thời gian sẽ hơi eo hẹp ạ."
"Không sao không sao, ăn hai bữa cơm là được rồi."
Bà Tống thật sự thích Trần Viễn: "Bây giờ bác đi nấu ăn, con và Ngọc Thư nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Đến cả ông Tống cũng quên mất cái này.
Ông Tống nói trong lòng, ông vẫn chưa nói xong, bạn già đã bảo hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi rồi.
Trần Viễn suy nghĩ nói: "Bác trai, con dẫn Ngọc Thư đi nghỉ ngơi trước, sau đó quay lại chơi cờ với bác."
Trên bàn chính giữa nhà có đặt một bộ cờ tướng đã chơi được một nửa.
Nghe đến đây, ông Tống không kiềm được vui mừng: "Được."
Sau khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư rời khỏi nhà chính, Tống Ngọc Thư lập tức trừng mắt: "Sao lại đồng ý với bọn họ?"
Nếu là cô ta thi chắc chắn không đồng ý ở lại ăn cơm.
Trần Viễn cười nhìn cô ta: "Chẳng phải em muốn đánh Tống Ngọc Chương à?"
"Anh nói là?"
Ánh mắt Tống Ngọc Thư phút chốc sáng lên.
Trần Viễn gật đầu: "Không ở lại ăn cơm thì Tống Ngọc Chương sao xuất hiện được?"
Tống Ngọc Thư nghe thế thì không nhịn được cười: "Trần Viễn, anh thật thông minh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-663.html.]
"Vậy chúng ta ở lại ăn ba bữa cơm đi? Không đúng, năm bữa, như vậy là có thể đánh Tống Ngọc Chương năm lần."
Tốt biết mấy.
Chỉ nghĩ thôi đã làm người ta vui vẻ.
Trần Viễn bật cười: "Đánh một trận đầu đã rồi nói chuyện sau đó sau." Con người anh ấy trước giờ làm việc đến nơi đến chốn, thích làm rồi mới nói.
Tống Ngọc Thư nghĩ cũng thấy đúng: "Nghe anh hết."
Nếu như ông bà Tống biết tính cách nóng nảy của Tống Ngọc Thư, trước mặt Trần Viễn lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy e là sẽ trố mắt ra.
Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, trước mặt bọn họ, Tống Ngọc Thư chưa từng nghe lời như thế.
Tống Ngọc Thư nghĩ đến việc Trần Viễn đặt lời nói của cô ta trong lòng, còn luôn tâm tâm niệm niệm giúp đỡ đánh Tống Ngọc Chương, trong lòng cô ta ngọt như đường vậy.
"Em dẫn anh đi xem phòng em nhé."
Nói rồi dẫn Trần Viễn đi xung quanh xem, bắt mắt nhất mấy bức ảnh bên dưới tấm kính thủy tinh ở góc bàn.
Có Tống Ngọc Thư lúc một tuổi, ba tuổi, còn có năm tuổi, mười tuổi, sau mười một tuổi thì dần dần có nhiều tấm ảnh hơn.
Có thể nói là rực rỡ đủ kiểu cũng không quá.
Đặc biệt là sau mười một tuổi, có ảnh một tấc, hai tấc, thậm chí còn có bức ảnh lớn năm tấc, nếu là gia đình bình thường thì gặp cũng chưa từng gặp.
Tống Ngọc Thư thấy Trần Viễn nhìn ngây ra.
Cô ta bèn cười nói: "Lúc nhỏ điều kiện nhà em cũng không phải tốt lắm, cho nên có lúc một năm chụp một tấm, lúc khó khăn thì ba năm một tấm, sau khi em mười một tuổi, ba mẹ đều là công nhân viên chức, Tống Ngọc Chương đi học cũng có học bổng, không xài đến tiền trong nhà, mỗi năm bọn họ sẽ dẫn em đi chụp ảnh một lần."
Cái gọi là chụp ảnh một lần, không phải là chụp một tấm, mà có quần áo và phong cách nào cô ta thích đều có thể mặc thử rồi chụp lại.
Nhiều nhất là có một lần, chụp hắn mười một tấm, lúc đó chụp ảnh là năm văn tiền một tấm, thật sự là cực kì đắt.
Còn có lần Tống Ngọc Thư chụp hết nửa tháng lương của ông Tống, vì thế ông Tống và bà Tống còn cãi nhau một trận.
Chuyện sau đó thì Tống Ngọc Thư quên rồi.
Nhưng lần chụp ảnh đó là lần hiếm hoi mà Tống Ngọc Thư cho rằng trong lòng ba, cô ta quan trọng hơn Tống Ngọc Chương.
Dù sao, ba chưa tiêu hết nửa tháng lương cho Tống Ngọc Chương đi chụp ảnh lần nào.
Trần Viễn nghe xong lai lịch của mấy tấm ảnh, anh ấy nghĩ rồi nói: "Thật ra, bọn họ cũng rất thương em, em biết mà đúng không?"
Tống Ngọc Thư im lặng, không biết qua bao lâu, cô ta mới gật đầu: "Em biết."
"Thật ra có nhiều lúc, em thà mong là bọn họ không thương em, không hề thương em một chút nào, đó mới là tốt nhất."
Chứ không giống tình trạng như bây giờ, thương cô ta, nhưng lại không nhiều, chút tình thương đó cho Tống Ngọc Chương mà anh ta không thèm rồi mới quay qua cho cô ta.
Kiểu ăn vào thì vô vị, vứt thì tiếc mới làm Tống Ngọc Thư khó chịu nhất.
Trần Viễn suy nghĩ rồi xoa đầu vô ta, không an ủi mà nói đến chuyện của mình: "Lúc nhỏ anh thường xuyên đói bụng, ăn không no, nên rất hâm mộ người khác có mẹ."
Anh ấy không có.
Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư đã nhìn qua, trước giờ Trần Viễn chưa từng nhắc chuyện quá khứ trước mặt cô ta.
"Lúc đó anh rất hâm mộ những đứa trẻ có mẹ, càng hâm mộ mấy đứa được ăn no, đối với đứa trẻ có được đi chụp hình, tùy tiện chụp một lần mười tấm ảnh lại càng chẳng dám nghĩ đến."
Bởi vì lúc nhỏ anh ấy quá nghèo, căn bản không hề biết chụp ảnh là gì.
"Vậy anh cũng đáng thương quá."
Tống Ngọc Thư nhỏ giọng nói.
"Không đáng thương." Giọng điệu Trần Viễn rất bình tĩnh: "Bình thường anh hay nghĩ đến những gì mà mình có."
Một khi đắm chìm vào hồi tưởng, hơn nữa còn là những kí ức đau khổ, đó thật sự là vực sâu thăm thẳm, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra.
Tống Ngọc Thư ngây ra, nửa ngày không nói thành lời.
Không biết trôi qua bao lâu, cô ta lẩm bẩm nói: "Em sẽ cố gắng."
*
Phòng khách bên ngoài.
Sau khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư rời khỏi, ông Tống không nhịn được lén đi xem thử bọn họ đem theo gì, sau khi nhìn kĩ mấy món đồ.
Ông Tống không kiềm được nhếch môi, mặc dù Tống gia không thiếu những thứ này, nhưng sau khi nhận được phần quà tặng này vẫn rất vui mừng.
Bởi vì, đây thể hiện sự coi trọng.
Nghĩ đến đây, ông Tống không kiềm được vào nhà bếp, bà Tống đã bắt đầu nấu ăn.
"Ông vào đây làm gì? Không phải đang tiếp đãi Tiểu Trần đồng chí à?"
Ông Tống chắp tay sau lưng, thần bí nói: "Bà biết Ngọc Thư và Tiểu Trần đem quà gì về không?"
Bàn tay đang cắt thịt của bà Tống dừng lại: "Cái gì?"
"Tôi xem rồi, có hai chai rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá, hai hủ mạch nha, hai túi đường, ngoài ra còn có một hộp tổ yến."
Câu này vừa dứt.
Bà Tống lập tức kinh ngạc: "Điều kiện của Tiểu Trần không phải là..."
Rất tốt sao?
Ba chữ này cuối cùng cũng không thốt ra, sợ lỡ để Tống Ngọc Thư và Trần Viễn nghe thấy sẽ không vui.
Có thể thấy, bậc làm ba mẹ thật sự không khinh khi người nghèo.
Chỉ là bọn họ không thích mấy kẻ tôi nghèo tôi có lý, rồi lại cứ thích tính toán, giở trò thông minh chiếm tiện nghi.
Ông Tống chau mày: "Cẩn thận."
"Đây là Tiểu Trần coi trọng Ngọc Thư, cũng coi trọng chúng ta, trong lòng chúng ta biết là được."
Bà Tống đáp lời, trong lòng bà ta cũng rất vui mừng.
"Lần này, Ngọc Thư chọn được một đối tượng không tệ."
"Ông đi gọi Tống Ngọc Chương về cho tôi, để nó ăn cơm cùng em gái."
Ông Tống nghe thế lập tức chau mày: "Có phải bà không biết đâu, bình thường Ngọc Chương rất bận, làm gì rảnh mà về?"
Mẹ Tống cầm d.a.o chặt mạnh lên thớt: "Ông nói với nó, nó mà không về thì sau này cũng đừng về nữa."
Lúc còn trẻ chịu sự ảnh hưởng của bậc cha chú và người xung quanh, cảm thấy con trai mới có thể nối dõi tông đường, con gái chỉ để gả cho nhà người ta.
Nhưng mấy năm này, Tống Ngọc Chương hết lần này đến lần khác làm ầm ĩ với bọn họ.
Bà Tống coi như đã hiểu ra rồi, con trai con gái cũng là con, phải đối xử bình đẳng, nếu không gia đình sẽ bất hòa.
Ông Tống thấy bà ta nói thế cũng nhẹ nhàng than thở: "Nếu lúc trẻ chúng ta hiểu ra sớm thì có lẽ cũng sẽ không trở nên giống bây giờ."
Bà Tống im lặng không nói gì.
"Lúc nào cũng không muộn, từ từ bù đắp thôi."
Đã tạo thành vết thương, chỉ có thể chờ đối phương dần dần hồi phục.
*
Lúc nhận được tin tức, Tống Ngọc Chương đang ở sở nghiên cứu.
"Sở trưởng Tống." Một đồng chí trẻ chạy về phía anh ta: "Người nhà anh gọi điện thoại đến, bảo ngài buổi trưa nhất định phải về ăn cơm."
Nửa câu sau, nghiên cứu viên hơi không dám nói.
Tống Ngọc Chương nới cổ áo, lộ ra yết hầu: "Cậu nói tiếp đi."
"Bọn họ còn nói gì nữa?"
Nghiên cứu viện nhìn sắc mặt anh ta, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Nói là nếu ngài không về thì đoạn tuyệt quan hệ với ngài."
Bây giờ Tống Ngọc Chương là phó sở trưởng của viện nghiên cứu Bắc Kinh, chỉ là lúc gọi thì trước giờ cấp dưới chưa từng gọi là phó sở trưởng Tống, mà trực tiếp gọi sở trưởng Tống.
Tống Ngọc Chương nghe thế thì hơi chau mày, hình dáng chân mày anh ta rất đẹp, là dáng mày kiếm vừa đen vừa dày, đặc biệt là phần đỉnh chân mày nhô ra, làm sống mũi lại càng thẳng.
Không thể nghi ngờ Tống Ngọc Chương rất đẹp trai, lại cộng thêm bồ độ đồng phục, thẳng tắp lại hời hợt.
Anh ta nhìn chằm chằm nghiên cứu viên hồi lâu, thật ra không phải nhìn nghiên cứu viên mà là nhìn khoảng không đằng sau nghiên cứu viên thôi.
"Tôi biết rồi, cậu đi đi."
Nghiên cứu viên thấy anh ta thu hồi ánh mắt nói thế thì lập tức thở phào một hơi.
Sở trưởng Tống thật đáng sợ.
Người bình thường không chịu nổi khí thế áp bức này, nghiên cứu viên vừa vỗ n.g.ự.c vừa không kiềm được mà kính trọng.
Chẳng trách người mới ba mươi tuổi đã ngồi lên chức phó sở trưởng, thật sự là không thể coi thường.
Sau khi nghiên cứu viên đi, Tống Ngọc Chương không vội rời đi, mà ngược lại, anh ta chậm rãi ghi chép nhóm dữ liệu cuối cùng.
Rồi mới cởi áo blue trắng bên ngoài ra, để lộ bờ vai gầy rộng.
Anh ta chỉnh lại tay áo, rồi quay người cầm áo khoác dày màu xanh vắt trên thành ghế.
Mặc lên người.
Dáng người anh ta cao lớn, mặc như vậy làm tôn thêm dáng người thẳng tắp.
Với chức vị bây giờ của Tống Ngọc Chương, sở nghiên cứu có cung cấp một chiếc xe đi lại, dù sao, Tống Ngọc Chương là thành phần cốt cán, còn trẻ tuổi đã ngồi lên vị trí này.
Bỏ đi chữ phó.
Trên đường, Tống Ngọc Chương đang suy nghĩ nguyên nhân ba mẹ gọi anh ta về gấp gáp thế là gì.
Nhưng nghĩ hồi lâu, anh ta lại vứt nó ra sau đầu, lần nữa suy xét công thức đã dày vò anh ta cả tháng trời.
Tống Ngọc Chương là một kẻ cuồng công việc, hơn nữa tình cảm lạnh nhạt, đối với việc em gái tranh giành tình cảm của ba mẹ, anh ta căn bản không hề để ý.
Đương nhiên, anh ta cũng không hề để ý đến ba mẹ mình.
Nếu không một năm cũng sẽ chẳng về nhà được vài lần dù rõ ràng ở Bắc Kinh.
Chờ xe chạy vào đầu ngõ, Tống Ngọc Chương dừng xe: "Dừng ở đây được rồi, không cần chạy vào trong."