Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 658

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:46
Lượt xem: 84

Nếu không phải vậy thì cô ta cũng sẽ không đoạn tuyệt với baa mẹ, đi xa đến đồn trú Mạc Hà.

Tống Ngọc Thư hít sâu một hơi: "Anh hoài nghi tôi là đặc nhiệm đúng không? Bà đây còn hoài nghi anh chính là đặc nhiệm đấy!"

"Tôi quang minh chính đại, có thẻ công tác, được người giới thiệu mới vào được đồn trú, còn anh thì sao? Anh lén lén lút lút làm gì đó?"

Trần Viễn: "?"

Anh ấy lén lén lút lút?

Trên người anh còn mặc quân phục đó được chưa?

Quân phục thẳng tươm thế này, vị đồng chí trước mắt này không nhìn thấy à?

Trần Viễn nhấc bộ quần áo, cố ý để lộ quân hàm: "Nhìn thấy chưa?"

Đương nhiên Tống Ngọc Thư nhìn thấy quân phục của đối phương rồi, nhưng cô ta cười khẩy: "Người trông vào quần áo ngựa trông vào yên, không chừng anh lẻn vào lấy trộm đồ người khác đúng không?"

Trần Viễn: "..."

Thật hoang đường!

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Viễn: "Cô là người đầu tiên nghi ngờ quần áo của tôi là giả."

Tống Ngọc Thư: "Anh là người đầu tiên nghi ngờ tôi là đặc nhiệm."

Im lặng.

Yên tĩnh.

Sự tĩnh lặng như chết.

Đột nhiên Trần Viễn hiểu ra một chuyện, chính là cãi nhau với nữ đồng chí sẽ không thắng nổi.

Anh ấy hít sâu một hơi, quyết định lùi một bước, suy cho cùng, đàn ông không tính toán với phụ nữ, đây là rộng lượng và bản tính.

"Không biết lúc trước cô nhờ tôi giúp gì?"

Tống Ngọc Thư: "Không phải anh hoài nghi tôi là đặc nhiệm à?"

Trần Viễn: "..."

Lúc này anh ấy cũng hiểu ra rồi, nhiều năm bắt đặc nhiệm như vậy, nếu thật sự là đặc nhiệm một khi bị vạch trần đều sẽ rất chột dạ.

Cho dù có giả vờ bình tĩnh thế nào chăng nữa, cho tới cuối cùng đều sẽ bị anh lật tẩy mà thôi.

Nhưng vị nữ đồng chí trước mặt không hề, cô ta chẳng những không chột dạ mà còn hoài nghi ngược lại mình.

Anh ấy chưa từng thấy một đặc nhiệm nào kiêu ngạo như vậy.

Trần Viễn im lặng, tiếp đó mới nói: "Tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của tôi."

Tống Ngọc Thư kinh ngạc nhướng mày, nói thật, cô ta đã sống hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên gặp được một nam đồng chí biết xin lỗi.

Sự kinh ngạc của cô quả thật không thể nào diễn tả bằng lời.

"Anh xin lỗi?"

Trần Viễn ngạc nhiên: "Tôi nhận nhầm, hiểu lầm cô, chẳng phải nên xin lỗi sao?"

Khi nghe lời này, hiếm thấy Tống Ngọc Thư ngơ ngác, môi trường cô ta sinh sống trước đó không hề có một nam đồng chí nào sẽ xin lỗi!

Tuyệt đối không có một ai!

Cho dù là anh trai ruột Tống Ngọc Chương của cô ta, con cưng của ông trời như thế thì cũng sẽ không.

Tại sao?

Bởi vì trước giờ anh ta chưa bao giờ thấy mình sai.

Cho dù mỗi lần sau khi Tống Ngọc Thư cãi nhau với anh ta xong, cô ta nói ra toàn bộ đạo lý, đúng sai, phân tích chi tiết từ mọi góc độ.

Cho dù bên sai là Tống Ngọc Chương.

Anh ta cũng sẽ không xin lỗi, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn rồi nói: "Cô muốn thế nào?"

Là người hưởng mọi lợi ích, được ba mẹ thiên vị, anh ta còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Trừ Tống Ngọc Chương, các nam đồng chí mà cô ta tiếp xúc trong công việc cũng thế, mỗi người bọn họ đều theo chủ nghĩa đại nam tử, dù cho mình có sai.

Cũng sẽ giải thích đâu ra đó, đồng thời đẩy trách nhiệm lên người người khác.

Người giống như Trần Viễn, thật sự là lần đầu tiên cô ta thấy.

Tống Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn Trần Viễn, tâm trạng hơi phức tạp: "Anh không cảm thấy thẹn khi xin lỗi tôi hoặc là mất mặt sao?"

Trần Viễn lắc đầu, anh ấy trầm giọng nói: "Sai chính là sai, xin lỗi là chuyện đương nhiên, không liên quan gì đến mặt mũi."

Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy rất lâu, không nói gì.

Vào lúc Trần Viễn cảm thấy cô ta sẽ không nói nữa, chuẩn bị rời đi.

Tống Ngọc Thư mở miệng nói: "Giúp tôi một việc nhé?"

Cái này

Trần Viễn: "Cô nói đi."

"Anh chỉ cần xuất hiện một lúc là được."

"Còn lại thì nghe tôi."

Trần Viễn suy nghĩ: "Không giúp chuyện gian ác phạm luật."

Được!

Một câu nói lại đốt cháy pháo nổ trong người Tống Ngọc Thư: "Bà đây trong mắt anh chỉ biết làm chuyện xấu trộm gà bắt chó thôi hả?"

Nếu cô thật sự làm chuyện trộm gà bắt chó thì có nhất thiết tìm một người lần đầu tiên gặp mặt giúp không?

Cái này chẳng phải nói đùa à?

Dùng đầu óc ngu ngốc của anh ấy suy nghĩ là biết không phải rồi.

Trần Viễn ngơ ngác: "?"

Anh ấy lại chọc vào chỗ nào của vị nữ đồng chí này rồi.

Câu đó của anh ấy hình như cũng không sai mà.

Không giúp chuyện gian ác phạm luật?

Có vấn đề gì sao?

Hoàn toàn không sai mà.

Tống Ngọc Thư nhìn người đàn ông ngơ ngác trước mặt, xoay người đi mất, đi một lúc thì phát hiện người đàn ông không đi theo, cô ta lập tức quay đầu: "Còn không đi theo?"

Trần Viễn: "..."

Thôi đi, không tính toán với nữ đồng chí.

Nếu đã không phải chuyện gian ác phạm pháp thì giúp đỡ một chút.

Chỉ là Trần Viễn đi theo Tống Ngọc Thư thì phát hiện không đúng, đây là hướng đi đến viện gia quyến?

À không đúng, sao lại đi đến Quý gia?

Nhà này anh ấy quen thuộc.

Cả viện gia quyến này đều thuộc về nhà của Mỹ Vân, anh ấy thường xuyên qua đây ăn cơm.

"Đồng chí, cô muốn đến nhà nào?"

Tống Ngọc Thư: "Anh đi theo là được rồi, sao thế? Sợ tôi hại anh à?"

Trần Viễn: "..."

Bỏ đi bỏ đi, không tính toán với nữ đồng chí.

Đi theo.

Đi đến cánh cổng quen thuộc, thấy Tống Ngọc Thư sắp bước qua bậc thềm rồi.

Trần Viễn: "..."

Sao lại đến nhà em gái anh ấy rồi?

Anh ấy dừng lại, Tống Ngọc Thư đã phát hiện, cô ta lập tức quay đầu nhìn.

Trần Viễn: "..."

"Đi nhanh lên, là đàn ông thì đừng có lề mề nữa."

Người này nhìn tướng tá cao to, sao tính cách lại dè dặt như vậy.

Trần Viễn hít sâu một hơi, rồi lại một hơi.

Nam đồng chí tính toán với nữ đồng chí thì không phải là đồng chí tốt!

Anh ấy không tức giận.

Không hề tức giận một chút nào.

Trần Viễn nở nụ cười gượng gạo: "Đến đây."

Tống Ngọc Thư hơi kinh ngạc, tính tình đối phương thế mà tốt như vậy.

Chẳng phải nói đàn ông cao to thì tính tình đều xấu sao?

Tính tình anh ấy sao lại tốt như vậy?

Thực ra cô ta có ý thăm dò, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều rất vững, Thậm chí không tỏ ra chút không vui nào.

Đây là chuyện rất trâu bò.

Bởi vì đây là chuyện cô ta chưa từng làm được.

Nếu như nói ưu điểm của Trần Viễn là cảm xúc ổn định, hơn nữa còn là cảm xúc ổn định ở mức cao nhất thì bản thân cô ta hoàn toàn ngược lại.

Tính cách như một quả pháo của cô, vừa châm là nổ.

Từ nhỏ đến lớn đã như vậy.

Trần Viễn giống như một tấm gương, trên người đối phương, cô ta chiếu được khuyết điểm của mình.

Nghĩ đến đây.

Tống Ngọc Thư dùng giọng nói ôn hòa khen: "Anh rất tốt."

Trần Viễn: "?"

Mặt ngơ ngác, đang bình thường sao lại bắt đầu khen anh ấy rồi.

Chẳng phải anh chưa nói gì hết sao?

Hơn nữa, một giây trước vị nữ đồng chí này chẳng phải còn nói anh lề mề sao?

Lúc này lại nói anh tốt rồi?

Tâm tư nữ nhân như kim đáy biển.

Trần Viễn hoàn toàn chẳng hiểu gì.

Thôi đi thôi đi, không tính toán không tính toán.

Tốt cũng không tính toán, xấu cũng không tính toán, bình tĩnh bình tĩnh!

Ngay lúc hai người bước vào bậc cửa Quý gia, Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đang trốn dưới mái hiên cắn hạt dưa tức khắc ngây người.

"Ngọc Thư, sao cậu ra ngoài được?"

Cô và Triệu Xuân Lan vẫn luôn canh trước cửa, không hề nhìn thấy Tống Ngọc Thư ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Ngọc Thư chỉ bức tường viện: "Tôi trèo tường ra."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Trần Viễn: "..."

Vị nữ đồng chí này hơi đỉnh nha.

Tường cao như vậy mà có thể trèo qua được.

Thấy Trần Viễn nhìn mình, Tống Ngọc Thư: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa gặp qua người đẹp à?"

Trần Viễn: "..."

Quả nhiên vẫn nên im lặng.

Thẩm Mỹ Vân thấy một màn anh trai mình bị đè ép như vậy thì rất kỳ lạ.

Tính cách của Trần Viễn cô biết, rất điềm tĩnh, cả nửa ngày cũng không nói được một chữ.

Trong mắt chỉ có huấn luyện, thăng chức. Cái miệng cũng giống như tính cách vậy, ổn thỏa đến mức không chịu nổi.

Nhưng anh hai một bộ dáng lão cán bộ, thế mà lại bị cô gái nhỏ như Tống Ngọc Thư bật cho nghe lời răm rắp.

Cái này thật khiến người ta choáng ngợp mà.

Thẩm Mỹ Vân nheo mắt nhìn hai người, cười như không cười: "Anh hai, sao anh về cùng với Ngọc Thư thế?"

Tống Ngọc Thư bất ngờ: "Anh ấy là anh hai cô à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Tống Ngọc Thư nhìn Trần Viễn: "Sao anh không nói sớm, anh là anh trai của Mỹ Vân?"

Trần Viễn suy nghĩ: "Cô cũng đâu có hỏi."

Lúc này anh ấy cũng đã biết Tống Ngọc Thư là ai rồi.

Nữ đồng chí xa lạ đến Quý gia, hơn nữa còn trèo tường ra ngoài, quen thuộc với Thẩm Mỹ Vân.

Liên kết những đầu mối này lại với nhau, danh tính lập tức đã lộ diện.

Cô ta là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.

Nhận ra điều này, Trần Viễn chau mày, trong lòng có cảm giác nói không thành lời thoáng qua.

Anh ấy dừng ánh mắt trên người Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư chắc chắn là rất xinh đẹp, sự xinh đẹp đó xen lẫn cả khí khái anh hùng, sự xinh đẹp làm mờ ranh giới.

Nhưng.

Cô ta là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Viễn nhanh chóng tỉnh táo lại, đàn bà dưới núi là cọp.

Lời của thầy không sai chút nào.

"Sao anh còn không vào?"

Tống Ngọc Thư thúc giục anh ấy.

Bởi vì Trần Viễn đứng bên dưới bậc thềm lâu quá.

Trần Viễn nhanh chóng nói: "Tôi không vào nữa."

Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư chau mày: "Anh nói gì đó? Chẳng phải đã đồng ý giúp tôi một việc sao? Sao anh có thể nuốt lời được."

Cái này

Trần Viễn chau mày, chưa kịp nói cái gì.

Tống Ngọc Thư nắm tay anh ấy kéo vào trong: "Đàn ông mà lề mề, đừng trách tôi xem thường anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-658.html.]

Cái này

Thấy hai người rời khỏi như một cơn gió.

Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan ngẩn tò te.

"Sao chị thấy Ngọc Thư và anh trai em có một chân với nhau đấy."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô chọn không trả lời!

Triệu Xuân Lan tiếp tục nói: "Em xem bác sĩ Tần ân cần với em ấy như vậy mà từ đầu đến cuối em ấy chẳng có biểu cảm nào, thậm chí là xa cách."

"Nhưng em xem cách em ấy và anh trai em tương tác đi."

Triệu Xuân Lan vắt óc suy nghĩ một câu nói: "Có giống cặp đôi oan gia không."

Thẩm Mỹ Vân trầm mặc.

Cô nghĩ lại nghĩ nhiều hơn, dù sao, hôm nay là ngày Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần xem mắt, nếu như anh trai nhà mình tham dự vào đó, sợ là chuyện sẽ phiền phức.

Dù sao, Trần Viễn và bác sĩ Tần chẳng những là chiến hữu mà còn ở cùng nhà, chưa kể cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy thì cũng chưa tách ra bao giờ.

Nếu như ngộ nhỡ Tống Ngọc Thư không thành đôi với bác sĩ Tần, mà ngược lại thành đôi với anh hai nhà mình.

Hai người ngày ngày gặp nhau chẳng phải sẽ gượng gạo?

Triệu Xuân Lan cũng là người thông minh, trong chốc lát đã nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân lo lắng vẫn đề sẽ xảy ra.

Cô ấy nói: "Mỹ Vân, chị thấy em suy nghĩ nhiều rồi."

"Nữ đồng chí xinh đẹp giỏi giang đương nhiên sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn, đừng nói là hôm nay bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư chỉ xem mắt, có cả trường hợp đính hôn rồi, qua cửa rồi sau đó hối hận không phải sao?"

"Đây căn bản không phải vấn đề."

"Theo dự tính vốn dĩ của chị, người có tầm mắt cao như Tống Ngọc Thư ít nhất phải xem mắt tám lần mười lần mới thành công."

"Theo cách nói của em, sợ hai người gượng gạo, vậy thì Tống Ngọc Thư người ta xem mắt nhiều lần như vậy thì nam đồng chí thấy thế, chẳng phải lại càng gượng gạo sao?"

"Không có chuyện đó, dù sao, Tống Ngọc Thư độc thân, bác sĩ Tần cũng độc thân, anh trai em lại càng độc thân, cho nên nhìn trúng ai cũng là vấn đề duyên phận, không liên quan đến người."

Triệu Xuân Lan là người từng trải, cô ấy càng nhìn rõ mọi chuyện.

Vừa nói như vậy, áp lực tinh thần của Thẩm Mỹ Vân cũng không lớn như thế nữa.

"Vậy thì được, em vẫn lo lắng, anh trai em và bác sĩ Tần đừng cãi nhau là được."

"Không đến mức thế."

*

Trong phòng.

Lúc Tống Ngọc Thư kéo Trần Viễn bước vào, bác sĩ Tân đang yên tĩnh ngồi đó nhìn thấy cảnh này theo bản năng nói: "Mẹ kiếp!"

"Đồ chó Trần Viễn, sao cậu lại nắm tay đối tượng xem mắt của tôi?"

Trần Viễn: "..."

Lúc vui thì là lão Trần, không vui thì là đồ chó Trần Viễn.

Bác sĩ Tần này vừa mở miệng.

Thật sự là khốn kiếp.

Trần Viễn không tức giận, mà Tống Ngọc Thư kế bên đã bùng nổ: "Ăn nói kiểu gì đó? Đây là đối tượng tương lai của tôi, anh nói anh ấy là đồ chó, vậy tôi là gì?"

Cái này

Bác sĩ Tần: "..."

Anh ấy không hiểu, sao Tống Ngọc Thư chỉ ra ngoài đi vệ sinh một lát, quay lại đã có thêm một đối tượng tương lai rồi.

"Nhìn gì mà nhìn?"

Trước mặt Trần Viễn, Tống Ngọc Thư dường như khôi phục bản tính, lại giống cái tính tình thối hồi ở Bắc Kinh.

"Buổi xem mắt của chúng ta vô hiệu, tôi không thích em trai."

"Tôi thích người lớn tuổi hơn."

Bác sĩ Tần: "..."

Anh ấy chỉ nhỏ hơn Tống Ngọc Thư có một tuổi, Tống Ngọc Thư hai mươi sáu, anh hai mươi lăm mà thôi!

Sao lại thành em trai rồi?

"Không phục à?" Tống Ngọc Thư nói với bác sĩ Tần.

Không đợi bác sĩ Tần trả lời, cô ta quay đầu hỏi Tần Viễn: "Anh bao lớn?"

Lúc này, Trần Viễn lựa chọn im lặng.

Anh ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều không phải người.

Anh ấy không nói chuyện.

Cái này

Tống Ngọc Thư cũng cảm thấy không đúng lắm.

Ánh mắt cô ta nghi ngờ nhìn hai người.

Nhưng ngay lúc này, cả hai người đều không nhìn cô ta.

Bác sĩ Tần nhìn Trần Viễn, dường như muốn hỏi một lời giải thích.

Trần Viễn nhìn anh ấy: "Tôi không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước này."

"Lúc đầu tôi cũng không biết cô ấy là đối tượng xem mắt của cậu."

Nếu lúc đầu mà biết Tống Ngọc Thư là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần thì anh ấy sẽ không đồng ý giúp đỡ đối phương.

Thật sự là từ trong ra ngoài chẳng ai là người.

Bác sĩ Tần thở ra một hơi, đến nước này, anh ấy cũng không ngờ đến, anh ấy lấy tay xoa chân mày, không nói lời nào.

Qua một lúc mới quay đầu nhìn Tống Ngọc Thư: "Tôi không còn chút cơ hội nào nữa sao?"

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Chúng ta không hợp nhau."

Cho nên giữa cô ta và bác sĩ Tần, từ đầu đến cuối cô ta chưa từng mềm giọng.

Đặc biệt là lúc phát hiện tính tình bác sĩ Tần rất giống anh trai, cô ta lại càng trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Dự định trốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, bình tĩnh lại trước đã.

Nghe thấy Tống Ngọc Thư nói quyết đoán như vậy, bác sĩ Tần rơi vào trầm mặc.

Anh ấy không ngồi trên ghế nữa mà đứng dậy: "Xme ra trực giác của tôi rất chuẩn."

"Cái gì?"

Bác sĩ Tần: "Từ tối hôm qua trong lòng tôi đã thấy bất an, cảm giác cuộc xem mắt này sẽ không thành công được, cho nên đặc biệt tìm Lão Trần đến áp trận."

Nhưng ngàn lần không ngờ anh ấy lại tự tạo cho mình một tình địch luôn.

Thật là khó tin.

Trần Viễn suy nghĩ: "Có lẽ tôi không tính là xen vào hai người chứ?"

Dù sao cả ba người đều độc thân, anh ấy cũng không cướp người yêu của ai.

"Đương nhiên."

Trả lời anh ấy không phải là Tống Ngọc Thư mà là bác sĩ Tần, anh ấy đi đến trước mặt Trần Viễn, đột nhiên hỏi một câu: "Lão Trần, cậu từng xem mắt chưa?"

Đây là một câu hỏi, nhưng nhằm ngay lúc này hỏi là cố ý đào hố rồi.

Nếu nói trong lòng bác sĩ Tần không để ý chút nào là giả.

Nhưng nếu trả thù thì không biết bắt đầu từ đâu, dù sao lập trường của cả ba đều không sai.

Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ Tần, Trần Viễn bình tĩnh: "Sao cậu lại hỏi cái này?"

"Trả lời trước mặt đồng chí Tống Ngọc Thư, nhanh lên."

"Không được nói dối."

Tống Ngọc Thư cũng không kìm được nhìn qua, hiển nhiên cũng tò mò vấn đề này.

Vẻ mặt Trần Viễn bình tĩnh nói: "Tôi từng có một người thầy."

Cái này?

Bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư mờ mịt, đây là câu trả lời gì.

May là Trần Viễn tiếp tục nói: "Thầy tôi là một hòa thượng."

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

"Cậu là tiểu hòa thượng?"

Trần Viễn suy nghĩ: "Coi như vậy." Đó là một nhiệm vụ mà anh ấy chấp hành, ở trong một ngôi chùa hai năm.

Lúc đó anh ấy quả thực đã cạo đầu.

Hơn nữa quả thực đã gõ mõ hai năm.

"Thầy tôi từng nói một câu."

"Câu gì?"

Bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư đồng thời hỏi.

"Đàn bà dưới núi là cọp."

Bác sĩ Tần: "..."

Tống Ngọc Thư: "..."

Lập tức lớn tiếng nói: "Anh nói ai là cọp?"

Sao lại tức giận rồi?

Trần Viễn thở dài: "Chẳng phải các người hỏi tôi từng xem mắt chưa à?"

"Tôi trả lời rồi đó."

Sao trả lời rồi còn tức giận?

Trần Viễn không hiểu, sao nữ đồng chí lại dễ tức giận như vậy.

Bác sĩ Trần thấy Tống Ngọc Thư đang ở ranh giới bùng nổ, đột nhiên hỏi một câu: "Nữ đồng chí, đây mới là bộ dáng vốn dĩ của cô à?"

Lúc đầu anh ấy gặp Tống Ngọc Thư, đối phương dịu dàng yên tĩnh, lúc đứng đó, bóng lưng thon gầy, làn da trắng nõn, thanh tú như tiên nữ.

Tống Ngọc Thư mặt không có biểu cảm nắm chặt nắm tay: "Anh nghe thử mình hỏi vấn đề gì đi?"

Bác sĩ Tần: "..."

Anh ấy hít sâu một hơi: "Tôi thích nữ đồng chí dịu dàng yên tĩnh."

Anh ấy không thích cô gái bên ngoài thì dịu dàng, thực chất lại như khủng long bạo chúa.

Tống Ngọc Thư: "Trùng hợp quá, tôi thích nam đồng chí có khí khái đàn ông."

Bác sĩ Tần: "..."

Anh ấy hít sâu một hơi: "Vậy thì mọi chuyện dừng ở đây."

Nếu anh ấy tự đi thì còn vớt vát được chút mặt mũi, nếu bị Tống Ngọc Thư đuổi đi.

Thì không còn mặt mũi nào nữa.

Trước khi rời đi, đột nhiên anh ấy nói với Trần Viễn: "Ra đây nói hai câu?"

Trần Viễn ừm một tiếng rồi đi theo chân anh ấy.

Vừa ra ngoài, bác sĩ Tần đã cho Trần Viễn một quyền: "Mẹ nó lúc sáng tôi không nên gọi cậu đến áp trận mà."

Đây chẳng phải vợ đến miệng đã bay mất à?

Trần Viễn chịu một quyền, lát sau mới nói: "Là cậu mời tôi đến."

Vốn dĩ anh ấy không tính đến.

Là bác sĩ Tần hai ba lần nài nỉ, anh ấy mới theo đến.

Đây mới là g.i.ế.c người moi t.i.m mà.

"Hơn nữa, chẳng phải cậu thích cô gái dịu dàng yên tĩnh sao?"

Đột nhiên bác sĩ Tần sững người, chỉ khuôn mặt của mình: "Tôi chừa mặt mũi cho mình được không hả?"

Chuyện đã đến nước này, nếu không chừa mặt mũi cho mình thì mới gọi là mất mặt.

Mình xem mắt, kết quả người đối phương nhìn trúng là bạn mình, đây là chuyện gì chứ.

Bác sĩ Tần túm tóc: "Cậu nợ tôi một bữa ăn."

Vốn dĩ là mình nợ bên đó một bữa.

Trần Viễn nhìn anh ấy: "Không chắc."

"Thầy tôi từng nói, đàn bà dưới núi là cọp."

Bác sĩ Tần: "..."

Mẹ nó, chuyện này thua không cam tâm chút nào.

Thua một người đàn ông căn bản chưa thông suốt.

"Cậu đừng nói với tôi nữa, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."

Bác sĩ Tần quay đầu đi mất.

Bởi vì tiếp tục ở nữa thì anh ấy hoài nghi người đàn ông trước mặt sẽ còn tiếp tục khoe khoang nữa.

Anh ấy vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan hóng hớt nhìn qua.

Bác sĩ Tần lập tức sượng trân, nhìn bọn họ gật đầu, sau đó bước nhanh như bay rời khỏi Quý gia.

Bóng lưng vội vàng này khiến hai người Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan quay mặt nhìn nhau.

"Hắn thua rồi?"

"Hắn thua rồi."

Ba chữ như nhau nhưng lại có hàm ý khác nhau.

"Tống Ngọc Thư chọn Trần Viễn?"

Triệu Xuân Lan vừa hỏi, Thẩm Mỹ Vân đã nghi hoặc: "Không biết, chờ bọn họ ra là biết."

Chẳng chờ lâu.

Trần Viễn cũng ra rồi, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan cũng gật đầu rồi bước nhanh như bay rời khỏi.

Thế mà không hề giải thích.

Cái này

Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan càng bất ngờ: "Cuối cùng kết quả là gì?"

Giọng điệu Thẩm Mỹ Vẫn đột nhiên hóng hớt hẳn lên: "Lẽ nào là tam giác tình yêu?"

Phải biết là năm đó cô từng đọc cả trăm quyển tiểu thuyết, trong đó nổi tiếng nhất là tam giác tình yêu.

Loading...