Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 656

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:43
Lượt xem: 83

Theo lý thuyết vào cuối năm nay Quý Trường Tranh sẽ được thăng chức làm phó đoàn nhưng khi người của cấp trên điều tra lai lịch của anh.

Quý Trường Tranh kết hôn với vợ là một thanh niên có học thức, cha mẹ vợ đều là giáo viên và bác sĩ hơn nữa còn bị điều đến Mạc Hà.

Về điểm này bối cảnh không đủ thuần tuý nên lệnh thăng chức điều động cũng bị đè xuống.

Tham mưu Chu nghe nói như thế không khỏi trừng mắt với sở trưởng: "Anh đừng nói bừa."

"Đây là ý kiến của cấp trên, kết quả cuối cùng còn chưa có, anh đừng quấy nhiễu lòng người."

Sở trưởng nhếch môi nói: "Cậu ăn nói nghiêm khắc như vậy lại còn không biết Trường Tranh là ai?"

Đó là người một nhà của bọn họ.

Tham mưu Chu nhíu mày nói: "Chuyện này, anh không được phép nhắc tới."

Đúng lúc này Quý Trường Tranh tiến vào khiến tham mưu Chu và sở trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Trường Tranh, cậu tới đây khi nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh: "Mới vừa thôi."

"Chuyện gì vậy?"

Thấy vẻ mặt của anh không giống như đang giả vờ nên sở trưởng thở phào nhẹ nhõm chủ động đổi chủ đề: "Không biết bác sĩ Tần có thể thành công được với đồng chí Tống đó không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu.

Anh không bày tỏ quan điểm của mình bởi vì việc có thành công hay không không liên quan gì đến anh.

*

Bên ngoài.

Bác sĩ Tần tìm gặp Triệu Xuân Lan nói: "Chị dâu, tôi muốn nhờ chị một việc."

Triệu Xuân Lan: "Cậu nói."

"Tôi muốn nhờ chị làm người giới thiệu cho tôi xem mắt đồng chí Tống Ngọc Thư."

Vốn dĩ anh ấy muốn tìm Thẩm Mỹ Vân nhưng Thẩm Mỹ Vân chưa bao giờ làm chuyện như vậy cho nên anh ấy tới tìm Triệu Xuân Lan.

Ngược lại Triệu Xuân Lan không ngoài ý muốn của anh ấy: "Được!"

"Cậu ở đó chờ chị, lát nữa sẽ cho cậu đáp án."

Bác sĩ Tần thở dài một tiếng đứng sang một bên chờ.

Triệu Xuân Lan đến chỗ Tống Ngọc Thư đi thẳng vào vấn đề: "Ngọc Thư, bác sĩ Tần muốn xem mắt với cô, cô nghĩ như thế nào?"

Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Tôi có thể đồng ý nhưng tôi có một điều kiện."

"Ngoài anh ấy ra, hãy giới thiệu thêm cho tôi vài đồng chí nam nữa để tôi xem xét từng người một."

Ý tưởng này có phần táo bạo.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người đồng chí nữ không ngại ngùng như vậy.

Triệu Xuân Lan ngạc nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, để lộ tin tức này ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô. Ngày mai cô đi xem mắt với bác sĩ Tần trước nếu cô không thích cậu ấy thì tôi sẽ sắp xếp buổi xem mắt tiếp theo cho cô, cô thấy thế nào?"

Tống Ngọc Thư gật gật đầu: "Cũng có thể."

Triệu Xuân Lan: "Chọn ngày không bằng đụng ngày vậy thì ngày mai đi."

Tống Ngọc Thư ừ một tiếng cũng không từ chối.

Ngay sau đó Triệu Xuân Lan tìm bác sĩ Tần nói: "Chị và Ngọc Thư đã nói rõ ngày mai sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho hai người."

"Như vậy đi, xem mắt ở nhà Mỹ Vân thì sao?"

Bác sĩ Tần nghe được lời này không khỏi vui mừng: "Có thể nha, thật sự làm phiền chị dâu Xuân Lan rồi."

Đêm đó bác sĩ Tần vui mừng đến mức không ngủ được vừa vặn Trần Viễn đi thăm người thân cũng trở về.

"Cậu làm sao vậy?"

Trần Viễn vừa đặt hành lý xuống thì bác sĩ Tần lập tức đi tới khẩn trương nói: "Lão Trần, ngày mai tôi đến nhà em gái cậu xem mắt nên hơi lo lắng. Cậu đi cùng với tôi đi sẵn giúp tôi vượt qua chuyện này!"

Trần Viễn đã lái xe suốt chặng đường dài nên vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nghe bác sĩ Tần nói như vậy anh ấy sửng sốt một chút "Xem mắt?"

"Cậu đi xem mắt với ai?"

Bác sĩ Tần cũng không giấu giếm: "Lần này sau khi em gái và em rể của cậu trở về thủ đô, lúc đến đây bọn họ dẫn theo một đồng chí nữ."

Những lời còn lại anh ấy còn chưa nói xong nhưng Trần Viễn nghe thì đã hiểu.

"Vừa ý à?"

Anh ấy lấy ra một chiếc chậu sứ dưới gầm giường và một chiếc khăn tắm chuẩn bị đi phòng nước công cộng tắm rửa.

Bác sĩ Tần ngượng ngùng cười nói: "Cảm thấy người ta không tệ.

"Nhưng mà tôi không biết đối phương có thích tôi hay không."

Cho nên ngày mai mới đi xem mắt chỉ là bác sĩ Tần hơi lo lắng nên muốn mời Trần Viễn đi cùng.

Dù sao ngày mai cũng là ở nhà em gái Thẩm Mỹ Vân của anh ấy.

Trần Viễn quàng khăn tắm lên cổ dứt khoát nói: "Được."

"Đã ấn định mấy giờ rồi?"

"Chín giờ rưỡi sáng."

Trần Viễn suy nghĩ một chút: "Vậy đến lúc đó tôi tranh thủ bớt chút thời gian đến đó một chuyến."

Anh ấy còn có việc riêng phải làm tối đa là mười phút thôi.

Được sự đồng ý của anh ấy khiến bác sĩ Tần yên tâm hơn rất nhiều: "Ừ, cậu nhất định phải đi cùng tôi."

Trong lòng anh ấy không yên.

Luôn cảm thấy đồng chí Tống Ngọc Thư hình như không coi trọng anh ấy.

Vì điều này nên bây giờ càng thêm lo lắng hơn.

Trần Viễn ừ một tiếng giọng điệu bình tĩnh nói: "Nếu tôi hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được."

*

Sáng sớm hôm sau.

Lúc đó mới hơn năm giờ bác sĩ Tần đã đứng dậy sửa soạn đồ đạc. Anh ấy và Trần Viễn ở cùng phòng.

Cán bộ cấp trung đoàn là hai người ở chung một ký túc xá. Bác sĩ Tần tuy không phải là cán bộ cấp trung đoàn nhưng lại thuộc về quân y nếu xét theo chức danh chuyên môn thì cũng không kém Trần Viễn bao nhiêu.

Anh ấy dậy sớm thay đồng phục và đi giày da ba đầu. Đôi giày da được đánh bóng đến hơi phản quang.

Nhìn vào gương không nói một câu thanh cao tao nhã thì nói một câu phong lưu phóng khoáng cũng không quá đáng.

Tuy nhiên sau khi bác sĩ Tần nhìn một lúc anh ấy luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Vì vậy đi đi lại lại trong phòng ký túc xá hỏi: "Lão Trần, cậu có dầu gội đầu không?"

Trần Viễn còn chưa tỉnh ngủ, anh ấy vừa mới trở về vào nửa đêm hôm qua nghe được lời này theo bản năng quay người lại nói: "Không có."

"Cậu tìm người khác đi."

Anh ấy không bao giờ sử dụng những thứ đó.

Bác sĩ Tần cảm thấy đáng tiếc nên đi sang ký túc xá khác tìm kiếm xung quanh cuối cùng mượn được một túi dầu gội đầu trở về.

Chỉ cần thoa nó lên tóc xoa một lúc.

Đáng tiếc là tóc anh ấy vốn đã rất ngắn mà lại dựng đứng hết cả lên nhìn thôi đã thấy bóng nhờn.

Bác sĩ Tần lẩm bẩm trước gương: "Tôi bôi dầu lên đầu như thế này còn không bằng không bôi."

Nó vẫn trông tốt mà không cần cọ xát.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào gương dứt khoát gội sạch dầu trên tóc. Chỉ sau khi gội, anh ấy mới nhận ra không thể gội sạch bằng nước mà phải dùng xà phòng mới được, gội ba lần liên tiếp thì dầu trên tóc mới hoàn toàn được rửa sạch.

Sau tất cả những rắc rối này thì đã quá sáu giờ thậm chí bác sĩ Tần còn không đến phòng khám. Anh ấy đã tìm trợ lý Tiểu Vương bảo đối phương sáng nay ở lại trông coi phòng khám.

Hôm nay anh ấy muốn đi xem mắt để giải quyết chuyện lớn trong đời.

Sau khi sửa soạn xong thì Trần Viễn cũng đi huấn luyện trở về, bởi vì vừa mới huấn luyện xong nên trên đầu vẫn còn bốc lên khói trắng.

Toàn thân anh ấy nóng đến mức phải mặc áo ba lỗ trong thời tiết lạnh giá, những cơ bắp rắn chắc nhô lên, tứ chi duỗi ra đặt tùy ý giống như một con báo săn đang nghỉ ngơi.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích.

"Cậu quay lại rồi?"

Bác sĩ Tần vội vàng chào hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Trần Viễn lắc đầu: "Sợ cậu không kiên nhẫn nên kết thúc huấn luyện thì lập tức quay lại."

Bác sĩ Tần vỗ vỗ vai anh ấy: "Đủ ý tứ."

"Bây giờ chúng ta đến nhà Trường Tranh. Khi xong việc, buổi trưa tôi sẽ đãi cậu món gì đó ngon ngon."

Bác sĩ Tần quyết tâm giành chiến thắng trong buổi xem mắt hôm nay.

Trần Viễn nhướng mày: "Chờ tôi đi tắm một cái."

Toàn thân anh ấy ướt đẫm mồ hôi và nóng bức như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Bác sĩ Tần gật đầu cúi người xuống để chỉnh lại giày da và quần tây.

Đúng vậy, thời tiết rất lạnh giá nên bác sĩ Tần khoác lên mình một bộ vest lớn nói đẹp trai phóng khoáng cũng không quá đáng nhưng lại quá xinh đẹp và có chút lạnh lùng.

Trần Viễn rất nhanh đã tắm rửa xong không thể không nói anh ấy quả thực là một người đàn ông dũng cảm.

Trực tiếp đi tắm bằng nước lạnh. Sau đó lấy khăn lau người nhanh chóng thay bộ quân phục thẳng tắp.

Cũng nhân tiện xách theo đồ đạc từ nhà định cùng đem tới nhà họ Quý.

Khi Trần Viễn bước ra thì bác sĩ Tần đã đợi rất lâu.

"Đi thôi."

Trần Viễn chào một tiếng.

Bác sĩ Tần gật đầu bọn họ cùng nhau đi xuống ký túc xá để đến nhà họ Quý. Trên đường đi bác sĩ Tần không ngừng nói chuyện.

Vấn đề lớn nhất của anh ấy là anh ấy có xu hướng nói quá nhiều khi gặp phải điều gì đó khiến anh ấy lo lắng.

Trần Viễn là một người rất kiên nhẫn. Phải nói rằng hầu hết thời gian anh ấy đều rất bình tĩnh và không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Anh ấy vẫn lặng lẽ nhìn bác sĩ Tần nói: "Cậu bình tĩnh đi."

"Tôi không bình tĩnh được."

Bác sĩ Tần không khỏi xoa xoa tay: "Lão Trần, cậu đã từng đi xem mắt chưa?"

Trần Viễn suy nghĩ một chút: "Tôi từ chối trả lời."

Bác sĩ Tần "..."

Anh ấy không quan tâm rồi tự nhủ: "Đây là buổi xem mắt đầu tiên của tôi nên tôi hơi lo lắng. Lão Trần, cậu thay tôi nghĩ ra chiến thuật."

Trần Viễn ừ một tiếng hiếm khi động viên anh ấy: "Điều kiện của cậu tốt, đối phương nhất định sẽ đồng ý."

Vừa nói lời này bác sĩ Tần lập tức được động viên dường như cũng bớt lo lắng hơn trước.

Từ khu ký túc xá đến khu tập thể chỉ mất hơn mười phút.

Khi đến nhà họ Quý, Quý Trường Tranh mua bánh bao và bánh ngô về trong tay còn xách một túi lớn.

Khi nhìn thấy bác sĩ Tần và Trần Viễn, Quý Trường Tranh nhíu mày hỏi: "Sao các anh lại đến đây sớm thế?"

Không phải chín giờ rưỡi mới xem mắt sao?

Bác sĩ Tần: "Chuẩn bị trước ấy mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-656.html.]

"Mặt khác tìm anh xin kinh nghiệm."

Chà...

Quý Trường Tranh không phản đối rồi mở cửa cho bọn họ vào. Tuy nhiên khi Trần Viễn đang định đi vào thì anh lại kinh ngạc hỏi: "Anh, anh từ nhà về khi nào vậy?"

Ban đầu dự định năm sau sẽ đi chúc tết cha mẹ vợ và cậu.

Thế nhưng trú đội bên này có việc nên anh lập tức trở về trước.

Trần Viễn: "Tới vào tối hôm qua." Anh ấy nói xong nhanh chóng đưa một cái túi vải lớn trong tay qua "Cô đã chuẩn bị cái này bảo anh đưa đến cho em và Mỹ Vân."

Hành lý anh ấy đeo trên vai về hoàn toàn đều là đồ ăn.

Tất cả đều là đồ Tết được cha và các cô, dượng để dành lại.

Thậm chí còn có rất nhiều thịt.

Quý Trường Tranh không khách khí với anh ấy nên lập tức nhận lấy nói: "Cám ơn."

"Không cần không sáo."

Sau khi vào nhà, trong nhà vẫn rất yên tĩnh rõ ràng là Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên còn chưa dậy.

Trong khoảng thời gian này hai người gấp rút lên đường nên khá mệt mỏi khó có được hôm nay được ngủ nướng.

Quý Trường Tranh con người này luôn làm theo ý của mình và không quan tâm đến ý kiến của thế giới bên ngoài, vì vậy ngay từ đầu anh đã không có ý định gọi Mỹ Vân ra ngoài chào đón khách.

"Mọi người ngồi xuống trước đi."

"Ăn sáng chưa?"

Trần Viễn không lên tiếng còn bác sĩ Tần lắc đầu: "Không, căng thẳng quá nên lập tức tới đây luôn."

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Ăn bánh ngô trước đi, tôi đi nấu canh rau trứng, uống một chén đồ ăn nóng."

Này...

Trần Viễn và bác sĩ Tần nhìn nhau một cái nhưng Trần Viễn ngược lại không lên tiếng, anh ấy là anh vợ của Quý Trường Tranh nên xứng đáng được ăn một bữa.

Tuy nhiên bác sĩ Tần thì khác. Giữa hai người không có quan hệ thân thích gì. Anh ấy do dự: "Có phiền phức quá không?"

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Vậy cậu nhìn chúng tôi uống à?"

"Vậy thì không được."

Bác sĩ Tần gần như trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Mối quan hệ giữa anh ấy và Quý Trường Tranh thì một bữa cơm vẫn phải có.

"Vậy không phải là được rồi sao."

Quý Trường Tranh bình tĩnh nói: "Anh cả, anh có muốn ăn gì không?"

Trần Viễn lắc đầu: "Bánh ngô và canh trứng là được rồi."

Đối với anh ấy mà nói thì đây đã là những món ăn tuyệt vời.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng quay người đi vào phòng bếp, bác sĩ Tần nhìn một cái lập tức đi theo, Trần Viễn cảm thấy ở trong phòng chính hình như không được tốt lắm.

Dù sao thì em gái và cháu gái của anh ấy vẫn đang ngủ trong nhà nên anh ấy chỉ có thể theo bọn họ vào bếp.

Anh ấy vừa đi thì đã nghe thấy bác sĩ Tần hỏi Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, lúc anh đi xem mắt đã làm như thế nào? Có bí quyết gì truyền thụ cho tôi không?"

Anh ấy đến sớm như vậy không chỉ để dùng bữa mà quan trọng nhất là hỏi thăm quá trình xem mắt.

Tránh cho anh ấy phạm phải sai lầm.

Đến lúc đó mất nhiều hơn được.

Quý Trường Tranh lấy ra một cây bắp cải trắng cắt ra làm đôi từ giữa, chỉ lấy một phần trái bắp cải và dừa, cắt đôi thành từng sợi dài rồi đặt vào giỏ cơm ở một bên.

Trong khoảng thời gian ngắn vẫn không quên ngước lên nhìn bác sĩ Tần một cái.

"Tôi à? Lúc ấy tôi xem mắt với Mỹ Vân..."

Anh chìm vào hồi ức rồi ho khan "Mỹ Vân là anh em lớn của tôi."

Bác sĩ Tần "?"

"Anh em lớn?"

Quý Trường Tranh này thật đúng là không biết.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Lúc trước tôi quen biết Mỹ Vân từ đã lâu rồi, chúng tôi cũng đã trao đổi thư từ rất lâu."

"Tôi nhận cô ấy làm anh em còn cô ấy nhận tôi là anh cả."

Lời này vừa nói ra bác sĩ Tần và Trần Viễn không khỏi nhìn sang.

Rõ ràng bọn họ không biết chuyện này.

Nhắc tới quá khứ Quý Trường Tranh vốn luôn lạnh lùng trầm lặng trên mặt hiếm có nở nụ cười: "Sau đó không phải đi xem mắt sao?"

"Sau đó tôi đến hiện trường mới phát hiện ra chúng tôi đã là bạn từ rất lâu rồi." Lúc này anh nhìn bác sĩ Tần "Cho nên, buổi xem mắt giữa Mỹ Vân và tôi không có tính tham khảo nhiều bởi vì trước đó hai chúng tôi có quan hệ thân thiết, gặp nhau và có tình bạn nhưng lại không yêu nhau."

"Sau khi gặp nhau, chúng tôi yêu nhau một cách tự nhiên."

Khi Quý Trường Tranh nhắc đến chuyện này trên mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy.

Bác sĩ Tần và Trần Viễn sửng sốt trong giây lát. Đây có phải là diêm vương mặt lạnh Quý Trường Tranh mà bọn họ biết không?

Bác sĩ Tần vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy điều này: "Sức mạnh của tình yêu quả thực rất lớn."

"Tuy nhiên rất nhanh sẽ đến lượt tôi trải nghiệm nó."

Nói xong Trần Viễn không khỏi liếc nhìn anh ấy một cái đề nghị: "Vì chuyện xem mắt của Trường Tranh không có liên quan cho nên cậu cũng có thể đi hỏi chính trị viên Ôn ở bên cạnh."

Nếu anh ấy nhớ không lầm thì lúc đó chính trị viên Ôn đang xem mắt với Triệu Ngọc Lan.

Nghe được lời này hai mắt bác sĩ Tần đột nhiên sáng lên: "Vậy tôi sang nhà bên cạnh."

"Đợi lát nữa rồi trở về ăn sáng."

Anh ấy vừa rời đi Trần Viễn nhân cơ hội ngồi trước bếp lấy một que diêm mềm, đánh que diêm một tiếng và đốt diêm lên.

Chỉ trong vài giây ngọn lửa đã lan rộng.

Sau đó bếp lò cũng bắt đầu bốc cháy dữ dội.

Quý Trường Tranh ở bên cạnh đánh trứng còn một hơi lấy ra bốn quả trứng, nhiều người cho nên cũng dùng nhiều trứng hơn.

Nếu đã làm canh thì tất nhiên cũng phải nấu phần của Mỹ Vân và Miên Miên.

Nhìn Quý Trường Tranh ôm trứng, ánh mắt Trần Viễn giật giật: "Muốn dùng hết trứng trong nồi đất sao?"

Nhà ai làm canh trứng mà một lúc đánh bốn quả chứ?

Ngay cả địa chủ và người giàu cũng không dám ăn như thế này đâu.

Quý Trường Tranh nói: "Không có."

"Năm người ăn nên càng có nhiều trứng thì càng ngon hơn."

Trần Viễn không để ý cũng thôi không thuyết phục nữa: "Chỉ cần em biết mình đang làm gì là được, anh chỉ sợ một lần dùng quá nhiều đến lúc đó chính mình sẽ không có gì để ăn."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Hôm qua anh không đến dự tiệc, hôm nay ăn canh trứng thì không thể tiết kiệm được đâu."

Dù đối phương có nói như thế nào đi nữa thì cũng là anh vợ của anh.

Anh vẫn có thể mua được những quả trứng này.

Trần Viễn nghe thấy điều này sắc mặt anh ấy dịu lại trong giây lát.

"Em thấy lần xem mắt này của bác sĩ Tần thế nào?"

Anh ấy ngược lại nhìn thấy đối phương có tình cảm nhưng anh ấy cũng không biết nhà gái bên kia thế nào. Đầu năm nay, khi mọi người kết hôn, hoàn toàn đều lấy xem mắt làm chủ nhưng có thể thành công hay không thì không biết được.

Quý Trường Tranh nhẹ nhàng xào bắp cải, sau khi mùi thơm tỏa ra, anh đổ từng gáo nước lạnh vào rồi đợi nước sôi.

Sau đó anh mới trả lời: "Một nửa - một nửa đi."

Đây tính là loại trả lời gì?

Trần Viễn nghe nói như thế thì cầm kìm lửa đánh vào vai anh: "Em còn bịp anh à?"

Quý Trường Tranh không có trốn tránh, anh suy nghĩ một chút: "Em cảm thấy nhà gái không mấy quan tâm đến bác sĩ Tần."

Hôm qua anh có thể coi như đã theo dõi toàn bộ quá trình.

Lúc Tống Ngọc Thư đối mặt với bác sĩ Tần hoàn toàn không có bất kỳ thẹn thùng nào.

Bất cứ ai đã từng ở đó đều biết điều này có nghĩa là gì.

Trần Viễn nghe vậy hơi nhíu mày: "Chỉ sợ sẽ không dễ dàng."

Nghĩ tới bác sĩ Tần nhiệt tình anh ấy không khỏi lắc đầu "Quên đi, còn phải xem tạo hoá của cậu ấy."

Nhìn thấy nước sôi Quý Trường Tranh đổ trứng đã đánh vào nồi súp bắp cải đang sôi.

Chỉ trong chốc lát chất lỏng trứng ngưng tụ thành những bông hoa sứ màu vàng nhạt vô cùng xinh đẹp.

Quý Trường Tranh đợi trứng hơi ngưng tụ lại sau đó cầm muỗng sắt lớn khuấy trong nồi một lúc.

"Cưới vợ phải xem bản lĩnh của bản thân, người ngoài không giúp được."

Đây là lời nói thật.

Trần Viễn ừ một tiếng nhìn khói trắng trong nồi bốc lên không biết đang suy nghĩ cái gì.

*

Thẩm Mỹ Vân đang ngủ nướng càng ngủ càng thấy không thích hợp, cô luôn cảm giác như có người ở bên ngoài đang nói chuyện rất nhanh còn truyền đến mùi thơm.

Cô lập tức xỏ dép vào bước ra xem.

Vừa nhìn đã thấy có bốn người đang ngồi trên bàn Bát Tiên trong phòng chính ăn bánh ngô và uống canh.

Thẩm Mỹ Vân "?"

Cô tưởng bản thân nhìn nhầm nên lại dụi dụi mắt. Khi cô mở mắt ra lần nữa quả thực có bốn người.

Không hơn không kém.

Quý Trường Tranh, Trần Viễn, bác sĩ Tần và chính trị viên Ôn đến dùng bữa.

"Mỹ Vân, em dậy rồi à?"

Quý Trường Tranh tự nhiên đứng dậy nói: "Đi rửa mặt đi, canh để lại cho em vẫn còn ấm ở trong nồi."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng tò mò hỏi: "Sáng sớm có họp à?"

Bây giờ mới bảy giờ sao mọi người lại ở nhà cô hết vậy?

Bác sĩ Tần: "Tôi đến xem mắt, sợ muộn nên đến sớm."

Thẩm Mỹ Vân "..."

Người này thực sự đi đứng không bình thường trước buổi xem mắt. Đến sớm như vậy rõ ràng đã định thời gian xem mắt là chín giờ rưỡi.

Cô phớt lờ những người này quay vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi làm xong, bụng rỗng nên uống một ly nước ấm rồi mới chậm rãi ăn sáng.

"Anh cả, anh về khi nào vậy?"

Khi đang đánh răng cô giật mình phát hiện anh cả như thế nào mà cũng đang ở nhà bọn họ.

Trần Viễn: "Tối hôm qua đến, dượng và cô nhờ anh đưa cho em một ít đồ, lát nữa ăn xong em có thể đi thu dọn."

Có thỏ thô, gà khô và lạp xưởng do Trần Thu Hà đặc biệt nhồi tất cả đều là món mặn.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng sau khi ăn xong tất cả mọi người cũng không ai rời đi.

Cô ngạc nhiên: "Hôm nay không tập à?"

Quý Trường Tranh ừ nói: "Bên ngoài tuyết rơi lớn phủ kín núi, không thể ra ngoài nên cũng chỉ đơn giản là huấn luyện buổi sáng. Ban ngày, trừ đi tuần tra ra mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi."

Loading...