Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 637
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:42
Lượt xem: 82
Quản gia Lý có chút bối rối, chạy sang nhà hàng xóm hỏi thăm mới biết cô bé kia là người nhà họ Quý, ông ấy hơi do dự.
Nhà họ Quý...
Nếu là nhà người khác thì thì dễ nói chuyện hơn.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt mong chờ của cậu chủ nhà mình, ông ấy cắn môi đi về trước, dẫu sao lần đầu đến thăm nhà mà đi tay không thì kỳ lắm.
Đó là phép lịch sự.
Quản gia Lý vừa về thì thấy Ôn Hướng Phác còn đang ngồi ở đầu cầu thang, mắt tỏa sáng nhìn sau lưng ông ấy.
Quản gia Lý: "Họ về hết rồi, ông phải đến nhà họ Quý mới tìm được cô bé kia."
Đôi mắt trong suốt của Ôn Hướng Phác lập tức trở nên ảm đạm.
Quản gia Lý dạy cậu: "Lần đầu tới nhà không thể đi tay không nên ông định xách hai bao bánh ngọt trong nhà qua."
"Hướng Phác, con muốn đi cùng ông không?"
Ôn Hướng Phác do dự, cậu nhìn cửa lớn, cuối cùng vẫn từ chối: "Ông Lý, ông gọi cô ấy tới đây được không?"
Lần đầu tiên năn nỉ người khác.
Ông Lý không bất ngờ, đối với Hướng Phác mà nói, cánh cửa kia giống như ma chú.
Ông ấy ừ một tiếng: "Vậy ông đi đây, Hướng Phác, con ở nhà thu dọn đồ đạc, chờ cô bé nhà người ta tới chơi."
Ôn Hướng Phác gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn quản gia Lý rời đi, cậu chạy tới thư phòng tìm một quyển sách dạy lễ nghi.
Mở ra cẩn thận xem.
Đối với việc lần đầu tiên có bạn tới nhà làm khách, hãy chiêu đãi họ bằng rượu ngon và sự chân thành.
Ôn Hướng Phác chần chừ, nhớ lại thân hình nhỏ nhắn của cô bé kia, cô biết uống không? Nhưng nghĩ lại, sách sẽ không lừa ai nên cậu quyết đoán cạy mở tủ rượu trân quý của ông nội và chọn chai rượu Mao Đài được đóng gói cầu kỳ ra.
Một hơi xách ba chai.
Đủ chưa?
Cậu không chắc chắn.
Với thân hình nhỏ nhắn của Miên Miên, Ôn Hướng Phác thầm nghĩ, chắc là đủ rồi nhỉ?
Dù uống như uống nước thì chừng này cũng đủ.
Cậu lần lượt đặt ba chai Mao Đài lên bàn, sau đó cầm cuốn sách học lễ nghi lên đọc.
"Người bạn đến từ phương xa nên được chiêu đãi rượu và trà."
Ôn Hướng Phác đọc một hơi: "Còn thiếu trà."
Cậu lại bưng ghế chạy tới thư phòng của ông nội, đặt ghế trước giá sách rồi leo lên.
Cậu lấy một cái hộp giấy từ trên tủ sách rồi đặt lên bàn, mở ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy giữa hộp là một cục giấy nhỏ to bằng bàn tay?
Nó không to bằng tay người lớn mà chỉ to bằng tay trẻ con, tròn và nông.
Ôn Hướng Phác sửng sốt, sao lại ít như vậy?
Ngâm một lần là hết rồi.
Cậu cau mày: "Sao ông nội keo kiệt quá vậy?"
Chút trà này được ông nội cậu mang từ Tây Bắc về, năm cậu mới tám tuổi, bà nội cậu vừa qua đời.
Lúc ấy, cậu thấy ông nội bỏ chút trà này vào hộp, nói là được hái xuống từ cây mẹ ở núi Vũ Di.
Ngon lắm.
Nhưng khi ấy Ôn Trung Nguyên đắm chìm trong nỗi đau mất vợ, căn bản không có lòng dạ thưởng thức trà, đành giấu Đại Hồng Bào* trân quý của cây mẹ núi Vũ Di này trong giá sách.
Trà Đại Hồng Bào là một loại của trà ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến. Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc với chất lượng tuyệt vời, với hương thơm hoa lan lâu bền, kéo dài, hương vị ngọt ngào. Loại trà này được hái và chiết xuất từ cây chè cổ thụ có tuổi đời vài trăm đến cả nghìn năm tuổi.
Phải biết là sản lượng một năm của loại Đại Hồng Bào này chỉ được một đến hai cân mà thôi.
Chỗ ông ấy có nửa lạng trà đã cực kỳ không dễ rồi, chính Ôn Trung Nguyên cũng không nỡ uống.
Một lạng trà một lượng vàng, đây không phải là câu nói đùa.
Thậm chí một lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di còn quý giá hơn một lượng vàng.
Tiếc là Ôn Trung Nguyên không biết Đại Hồng Bào ông ấy trân quý không nỡ uống đang bị cháu trai ngoan của mình móc sạch rồi.
Ôn Hướng Phác cầm túi trà nhỏ đi tới phòng bếp, lấy trong tủ ra một ấm trà tử sa. Đổ túi trà đó vào?
Nhưng lúc định đổ vào thì hơi khựng lại, phải đổ bao nhiêu?
Việc nhà trước nay không đến lượt Ôn Hướng Phác bận tâm.
Cậu chần chờ, nghĩ lại, chiêu đãi bạn bè thì đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Vì thế, Ôn Hướng Phác liền đổ hết gói trà giá trị ngàn vàng kia vào ấm tử sa. Chế thêm nước nóng, khi nước bắt đầu bốc khói, cậu xách ấm tử sa đặt lên bàn.
Mượn trà kết bạn, chờ bạn của cậu đến.
*
Quản gia Lý còn không biết, chỉ trong thời gian ngắn khi ông ấy ra ngoài, đối phương đã hy sinh cả gói Đại Hồng Bào núi Vũ Di giá trị ngàn vàng rồi.
Lúc này ông ấy đang hai túi bánh hạch đào, cảm thấy quà cáp hơi qua loa nên lúc đi ngang qua hợp tác xã cung ứng, ông mua thêm một cân đường trắng.
Tết nhất mà.
Khi quản gia Lý tới cửa, nhà họ Quý đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Đây là bữa cơm tất niên đoàn viên nên đương nhiên không thể trì hoãn được.
Nhà họ Quý con đàn cháu đống, đến cuối năm, hầu hết con cái xa nhà đều trở về khiến căn bếp gần như không có chỗ đứng.
Quyết định không câu nệ phép tắc bình thừng nữa mà chỉ đặt những thứ cần thiết lên bàn ở phòng chính.
Cả nhà cùng nhau làm sủi cảo.
Quản gia Lý đến. Khi đồng chí Trương nghe thấy tiếng chuông cửa, bà ấy ra mở thì thấy quản gia Lý.
Đồng chí Trương ngạc nhiên: "Anh Lý, anh đến đây làm gì?"
Nhìn xuống thì thấy quản gia Lý còn cầm quà.
Bà ấy càng khó hiểu.
Quản gia Lý nói: "Em gái Trương, là thế này. Tôi muốn tìm bạn nhỏ Miên Miên nhà chị, có việc cần nhờ."
Thân phận của quản gia hơi đặc biệt.
Tuy là quản gia nhưng lại sống ở Tiểu Bạch Lâu, đại diện cho nhà họ Ôn.
Đối với người thuộc thế hệ này, dù Hướng Phác không có cha mẹ cũng không ai dám đi gây hấn với Tiểu Bạch Lâu.
Vì ông nội của Ôn Hướng Phác là Ôn Trung Nguyên vẫn còn sống đó.
Chẳng những còn sống mà địa vị ở cơ sở nghiên cứu khoa học Tây Bắc của ông ấy cũng không thấp. Chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào, nhà họ Ôn vẫn sẽ đứng vững ngày đó.
Đồng chí Trương làm việc ở nhà họ Quý, đương nhiên cũng hiểu điều này.
Bà ấy lập tức mời: "Anh Lý, mời anh vào nói chuyện trước. Về chuyện của Miên Miên, tôi không thể quyết định được, ông vào xin phép mẹ con bé đi."
Quản gia Lý đồng ý, theo đồng chí Trương vào nhà.
Vừa bước qua cửa và chưa kịp vào sân, ông ấy đã nghe thấy một tràng cười phát ra từ phòng chính.
Đồng chí Trương giải thích: "Hôm nay con cháu trong nhà về đông đủ, họ đang làm sủi cảo trong phòng chính."
Quản gia Lý thuận thế nhìn sang, quả nhiên có rất nhiều người đang vây quanh chiếc bàn giữa phòng.
Họ đang làm sủi cảo, bàn bên cạnh đặt một cái bếp lò, bên trên đặt một cái lưới sắt bày đậu phộng và khoai lang, thậm chí còn có vài quả quýt.
Đang nướng đồ ăn.
Quản gia Lý không khỏi ghen tị: "Nhà họ Quý đông con đông cháu quá."
Không giống nhà họ Ôn, mấy năm nay chỉ có ông ấy và Hướng Phác ăn Tết với nhau.
Đồng chí Trương nghĩ đến chuyện nhà họ Ôn, thở dài nhưng vẫn im lặng.
Sau khi đồng chí Trương dẫn quản gia Lý vào, mọi người làm sủi cảo ở phòng chính đều kinh ngạc.
Vô thức nhìn nhau.
Nhà họ Quý và nhà họ Ôn có lui tới à?
Đúng hơn là Tiểu Bạch Lâu của nhà họ Ôn không có quan hệ với bất kỳ nhà nào trong ngõ.
Nhà họ Ôn như một gốc cây già độc lập, họ một mình chống chọi giữa mưa gió bấp bênh.
Ngay khi quản gia Ký bước vào.
Cậu hai và cậu ba nhà họ Quý liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhìn con trai nhà mình, nhỏ giọng nói: "Nói mau, tụi con lại đi bắt nạt thằng bé nhà họ Ôn nữa phải không?"
Đứa trẻ nhà họ Ôn đã tội nghiệp lắm rồi.
Bọn Quý Minh Phương oan uổng gần chết.
"Không có."
"Ba, ba đừng vu oan bậy bạ."
"Đúng vậy, bác hai, tuy con có ngang qua Tiểu Bạch lâu, nhưng đến cái mặt ma ốm còn không được thấy nữa là."
"Ba cũng không được vu oan con."
Người lớn tin hay không tạm chưa kết luận, chủ yếu là mấy thằng nhóc trong nhà thật sự quá nghịch ngợm.
Mấy năm trước tụi nó rất hay đi bắt nạt thằng bé nhà họ Ôn.
Đến bà Ôn và quản gia Lý cũng tìm tới tận nhà.
Trong ấn tượng của họ, đứa trẻ nhà họ Ôn như cây bắp cải ngoài đồng, run rẩy lay lắt trước gió.
Nhác thấy họ càng nói càng lệch chủ đề.
Ông Quý trừng mắt, vẫn là người nhà mình không bớt lo.
Ông ấy đứng lên, hỏi: "Quản gia Lý, ông đến đây là?" Đêm ba mươi chủ động tới cửa có vẻ không có chuyện gì tốt đẹp.
Ông Quý thậm chí nghĩ có phải thằng nhóc nhà mình lại đánh đứa trẻ nhà họ Ôn nữa không?
Quản gia Lý không biết mọi người mọi người đang suy nghĩ chuyện này.
Ông ấy thuận thế đưa quà cho đồng chí Trương, sau đó chủ động nói với ông Quý: "Đứa bé Hướng Phác nhà chúng tôi muốn kết bạn với cô bé Miên Miên nhà ông, nên đòi tôi gọi con bé tới nhà chơi."
"Không biết con bé có đồng ý không?"
Thì ra là vậy.
Nghe thế, mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải bọn nhỏ ra ngoài gây chuyện, người ta tìm đến nhà đòi lí lẽ là được.
Nhưng mà.
"Ông vừa nói gì?"
Quản gia Lý lặp lại một lần.
Lần này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Miên Miên, Miên Miên đang vây quanh bếp lò với các anh trai.
Chăm chú nhìn đậu phộng, quýt và khoai lang nướng trên bếp lò.
Cô bé vửa ngẩng đầu thì phát hiện cả phòng đang nhìn mình.
Đôi mắt to Miên Miên hiện lên sự khó hiểu: "Sao thế?"
Đậu phộng thơm quá, sắp chín rồi.
"Ông Lý của con muốn mời con đến nhà họ chơi, con có đi không?"
Thẩm Mỹ Vân đang làm sủi cảo, hỏi lại.
Người ta có câu lời mẹ nói là dễ vào tai con nhất.
Cô nói một câu, Miên Miên hiểu ngay, cô bé chần chừ: "Đậu phộng của con còn chưa chín."
Cô bé đã chờ rất lâu rồi.
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân nghe thế thì từ chối thay cô bé: "Quản gia Lý, Miên Miên nhà tôi..."
Cô vừa định nói con bé không muốn đi.
Nhưng Miên Miên đột nhiên hỏi: "Anh trai xinh đẹp kia tìm con à?"
Thẩm Mỹ Vân chợt khựng lại, quản gia Lý bên cạnh cũng vô thức trả lời: "Đúng vậy."
Miên Miên vỗ tay: "Vậy được, con đi một lát."
Quản gia Lý rất vui: "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-637.html.]
Miên Miên lắc đầu: "Con có thể mang theo vài hạt đậu phộng chín được không?"
Cô bé đang hỏi Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân luôn tôn trọng ý kiến của con, vì thế gật đầu nói: "Đương nhiên."
Ông bà Quý ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều không nói gì.
Địa vị của nhà họ Ôn thật ra có chút đặc biệt, đứa bé kia tuy quyền quý nhưng cũng rất đáng thương, nếu Miên Miên chơi được với nó thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Đương nhiên, Miên Miên không biết những suy nghĩ phức tạp của người lớn.
Sau khi được cho phép, cô bé lập tức vớ lấy cái kìm lửa, gắp chục hạt đậu phộng nướng trên lưới sắt đỏ ửng ra.
Bỏ vào túi vải nhỏ, cầm trên tay.
Chuẩn bị đến nhà họ Ôn với quản gia Lý.
Thấy cảnh này, Quý Minh Phương cũng muốn đi theo, nhưng lại bị ba cậu là Quý Trường Cần ngăn lại.
"Với cái mồm kia của con, vừa gặp đã xổ một câu ma ốm, dọa thằng bé đổ bệnh thì phải làm sao?"
Anh ta không dám đắc tội với người nhà họ Ôn.
Ba mẹ anh ta cũng vậy.
À không, ba mẹ giờ đã nghỉ hưu nhưng ông Ôn còn đang ở tuyến đầu, có lẽ chỉ người lớn mới hiểu được sự quanh co trong việc này.
Quý Minh Phương lầm bầm: "Con không gọi cậu ta là ma ốm chẳng phải được rồi sao?"
"Con chỉ muốn vào Tiểu Bạch Lâu xem xem thôi."
Trẻ con trong nhỏ, không đứa nào không thích Tiểu Bạch Lâu.
Tiếc là chúng chưa từng được đi vào.
Ma ốm như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, không bao giờ chơi đùa với họ.
Đương nhiên, Quý Minh Phương theo bản năng quên mất, mấy năm trước khi Ôn Hướng Phác còn nhỏ, cậu có ra ngoài tìm bọn họ chơi.
Bị họ cười nhạo yếu như gà.
Quý Minh Phương còn định nói gì nữa.
Ông Quý đã nói: "Minh Phương, con nướng chín hết đậu phộng và quýt trên bếp lò rồi lát nữa mang qua cho Miên Miên."
Cái này...
Quý Minh Phương nghe thế, mắt lập tức sáng lên.
"Dạ, ông nội."
Quý Minh Phương như bắt được vàng, vui vẻ ngâm nga một giai điệu, đứng lên nướng đậu phộng.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu.
Nhân lúc mọi người làm sủi cảo.
Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng hỏi Quý Trường Tranh: "Ông quản gia hồi nãy có lai lịch gì?"
Cô căn bản không biết gì về hàng xóm trong ngõ. Nhà họ Thẩm gia và nhà họ Quý cách nhau cách nhau một tầng lớp, mà người xung quanh nhà họ Quý, cô lại càng không biết.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút rồi kể lại tình huống của nhà họ Ôn.
"Tình huống của nhà họ Ôn tương đối đặc thù, căn cứ của họ chủ yếu ở Tây Bắc, ông Ôn làm nghiên cứu khoa học, trong giới khoa học, nói họ quyền cao chức trọng cũng không ngoa."
Thẩm Mỹ Vân hiểu: "Vậy so với nhà họ Quý thì sao?"
Cô cần một tài liệu tham khảo.
Quý Trường Tranh suy tư một chút: "Không thể so sánh."
Nhà họ Quý phát triển toàn diện, mà nhà họ Ôn thì có cống hiến nổi bật ở một phương diện nào đó.
Nếu muốn so thì nhà nào cũng có những khó khăn riêng.
Xét riêng nhà họ Quý, người nhà họ chia ra làm đủ các ngành các nghề nên thực sự rất khó "chín một nghề" một nhà họ Ôn, hoặc thậm chí độc chiếm một lĩnh vực nào đó.
Nhưng ưu điểm là quan hệ giao thiệp của nhà họ Quý rất rộng.
Đây là lợi ích của việc nhà đông con nhiều cháu, phát triển đa nguyên hóa, nhưng đó cũng là khuyết điểm.
Nhà họ Ôn không khác gì, cả nhà họ Ôn đều làm nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, nhưng vấn đề lớn nhất của họ là nhà neo người.
Ông Ôn tuổi đã cao mà còn trụ ở tuyến đầu, ba Ôn Hướng Phác qua đời giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Ôn, điều này cũng khiến cho nhà họ Ôn rơi vào thời kỳ giáp hạt*.
(*) Khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ.
Phải biết rằng, tuổi của ông Ôn không trẻ hơn ông Quý là bao.
Thế nhưng ông ấy lại còn ở tuyến đầu, một là cống hiến cho nghiên cứu khoa học, hai là thời kỳ giáp hạt.
Nếu con trai của Ôn Tương Dương còn trên đời, ông ấy đã nghỉ hưu từ lâu rồi.
Nhưng chuyện này quá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng.
Nhưng nhờ có Quý Trường Tranh giải thích, Thẩm Mỹ Vân cũng hiểu hơn phần nào.
Cô khái quát thành một câu.
"Đường đua của nhà họ Quý và nhà họ Ôn không giống nhau."
Mắt Quý Trường Tranh sáng lên: "Đúng, có thể hiểu như vậy."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vậy hàng xóm nhà họ Tống bên cạnh thì sao?"
Dù cô mới về chưa được bao lâu nhưng cũng nhiều lần nghe qua đại danh của Tống Ngọc Chương.
Quý Trường Tranh thở dài: "Tống Ngọc Chương và Ôn Tương Dương năm đó rất nổi tiếng, một nam một bắc."
Cũng xuất thân từ cái ngõ này, là tấm gương của mọi người.
Tiếc là sau khi Ôn Tương Dương hy sinh, Tống Ngọc Chương cũng lặng lẽ từ phương nam trở về.
Sau khi Tống Ngọc Chương về, tính tình cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, trực tiếp gia nhập sở nghiên cứu khoa học.
Còn năm đó đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Tống Ngọc Chương lớn hơn Quý Trường Tranh tám tuổi, anh ta đã hơn ba mươi nhưng vẫn chưa kết hôn.
Sau khi vào sở nghiên cứu khoa học, anh ta nhốt mình trong phòng thí nghiệm, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, như có điều suy nghĩ.
"Thảo nào lần trước em thấy bà Tống nhìn nhà chúng ta với ánh mắt hâm mộ."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tâm nguyện lớn nhất của bà Tống là được thấy con trai cưới vợ.
Nhưng đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, không nói đề tài này nữa.
Cô thầm nghĩ, cái ngõ này đúng là ngọa hổ tàng long.
Chọn bừa một nhà cũng là sự tồn tại mà người bình thường không so nổi.
Chẳng trách người ta nói, Tây Thành quý, quý ở đâu, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
*
Bên kia.
Miên Miên theo quản gia Lý đến Tiểu Bạch Lâu.
Lúc sắp đi vào thời điểm, Miên Miên đột nhiên hỏi một câu: "Ông Lý, ạnh đẹp trai có khó tính không?"
Quản gia Lý nên trả lời thế nào đây?
Ông ấy suy tư một chú: "Ông chưa từng thấy Hướng Phác nổi giận."
Phải nói là cực hiếm, chỉ khi bọn trẻ trong ngõ mắng mẹ cậu là hồ ly tinh, cậu là tiểu hồ ly tinh.
Cậu đánh với chúng một trận, thua rồi thở hổn hển và ngất đi.
Nói chung là cậu đã đập hết đống đồ sứ có thể đập, và trả thù hết những đứa nào dám mắng mẹ cậu là hồ ly tinh.
Nhưng từ đó về sau, Ôn Hướng Phác không ra ngoài tìm bạn chơi nữa.
Đối với Ôn Hướng Phác mà nói, thế giới bên ngoài toàn là ác ý.
Điều đó không công bằng với một đứa trẻ.
Miên Miên ừ một tiếng: "Tính tình không tệ là được."
Cô bé xách túi vải nhỏ, chắp tay sau lưng: "Nếu anh ấy nổi nóng, ông Lý nhớ yểm hộ cháu nhé."
Nghe thế, quản gia Lý dở khóc dở cười.
"Đương nhiên."
"Nhưng Miên Miên, cháu đừng lo, Hướng Phác nhà ông sẽ không như vậy đâu."
Miên Miên ừ một tiếng rồi mới bước vào Tiểu Bạch Lâu, cô bé không nhìn quanh đánh giá, thái độ này khiến quản gia Lý rất ngạc nhiên.
Vì bất kể người lớn hay trẻ con, lần đầu tiên bước vào Tiểu Bạch Lâu đều sẽ cảm thấy kinh ngạc và e dè.
Hoàn cảnh và cách phối trí bên trong Tiểu Bạch Lâu hoàn toàn khác với tứ hợp viện.
Dù nơi này không tráng lệ nhưng không ngoa khi nói nó mang đậm vẻ thời thượng và phong cách phương Tây, nhưng Miên Miên có vẻ không thèm để ý những thứ này?
Quản gia Lý không nhịn được liếc mắt một cái, chẳng trách là người nhà họ Quý.
Trong nhà.
Ôn Hướng Phác vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu vô thức đứng lên, lại sợ mình quá nhiệt tình, dọa đối phương nên lại đặt m.ô.n.g ngồi xuống sô pha.
Cậu không khỏi lo lắng xoa tay, cảm thấy hơi bồn chồn.
Cũng may quản gia Lý đã dẫn Miên Miên đi vào. Ôn Hướng Phác chần chừ một chút rồi đứng lên, chuẩn bị chào đón.
Nhưng cậu phải chân trái trước, hay là chân phải trước?
Quản gia Lý dẫn Miên Miên đi vào thì thấy Hướng Phác đứng bất động tại chỗ, ông ấy khó hiểu.
Ôn Hướng Phác mỉm cười cứng đờ nhìn Miên Miên.
"Xin chào."
Miên Miên: "?"
May mà Ôn Hướng Phác rất đẹp, ngũ quan của cậu như được vẽ bởi một chiếc bút răng sói tinh xảo, gãy gọn và lưu loát, còn hơi có vẻ tự phụ.
Là một shota chính hiệu.
Chỉ là nụ cười có chút giả tạo.
Miên Miên suy nghĩ một lúc rồi duỗi tay ra với cậu: "Xin chào, em là Thẩm Miên Miên."
Ôn Hướng Phác chăm chú nhìn tay Miên Miên một lát rồi chậm chạp thử đưa tay ra.
"Xin chào, anh là Ôn Hướng Phác."
Mắt Miên Miên cong cong, nắm lấy: "Được rồi, anh Hướng Phác, chúng ta là bạn tốt."
Nói rất dứt khoát.
Ôn Hướng Phác hơi bất ngờ.
Cậu nhìn tay hai người đang nắm lại với nhau, một lớn một nhỏ.
"Bạn tốt hả?" Cậu lẩm bẩm.
Sau đó Ôn Hướng Phác đột nhiên nghĩ tới điều gì, kéo Miên Miên đi tới bàn trà đã đặt sẵn một ấm trà và ba chai rượu Mao Đài.
Cậu hỏi cô bé: "Miên Miên, em muốn uống rượu hay uống trà?"
Miên Miên: "?"
Quản gia Lý: "?"
Hiện trường rơi vào sự im lặng kỳ lạ trong giây lát.
Ôn Hướng Phác ngạc nhiên, cậu chỉ mấy thứ bày trên bàn: "Trà pha xong rồi, rượu anh cũng mở."
"Em không thích cái nào hết à?"
Lúc cậu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần u buồn.
Rõ ràng trong sách nói phải chiêu đãi bạn thân bằng thức trà và hiệu rượu ngon nhất mà.
Nhưng đối phương có vẻ không vui lắm?
Cái này...
Miên Miên không trả lời.
Ngược lại khi quản gia Lý nhìn thấy rượu Mao Đài, ông ấy bị dọa ngã ngửa: "Hướng Phác, sao con lại lấy rượu ra?"
Ôn Hướng Phác ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ khó hiểu: "Rượu ngon đãi bạn tốt."
Không phải trong sách dạy thế sao?
Đối với Ôn Hướng Phác mà nói, tất cả tri thức của cậu đều bắt nguồn từ sách vở, thậm chí quan hệ giao tiếp cũng vậy.