Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 636

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:40
Lượt xem: 84

Nói đến đây, nó không quên lấy cho Miên Miên và Quý Minh Phương một nắm nhỏ, bỏ vào túi của họ.

Tất nhiên là giấu mẹ.

Mẹ nó Hứa Tịch Mai rất keo kiệt.

Hứa Tịch Mai không phải không phát hiện, nhưng cô ấy thừa biết thế giới này phức tạp hơn nhiều, cô muốn thiết lập mối quan hệ tốt với người nhà họ Quý.

Chồng cô dù làm bếp trưởng ở khách sạn quốc doanh, nghe thì to nhưng bình thường vẫn phải làm việc cho người ta.

Có chuyện gì có thể nhờ nhà họ Quý giúp.

Thế nên đối với chuyện con trai mình chơi thân với Quý Minh Phương, từ trước đến nay cô ấy đều giữ thái độ mắt nhắm mắt mở.

"Tiểu Béo, con đừng chơi lâu quá, trưa nhớ về ăn cơm."

"Ba con nói làm vịt quay cho con ăn."

Tiểu Béo nghe thế thì mắt sáng lên: "Con nhất định sẽ về đúng giờ."

Sau khi ra khỏi cửa, Miên Miên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua nhà Tiểu Béo, cô bé hơi bối rối, nhà họ giàu vậy sao?

Suy cho cùng, hầu hết người xung quanh đều trong trạng thái cắn răng sống qua ngày.

Nhà Tiểu Béo sao lại xa xỉ như vậy?

Dù sao cũng là trẻ con lớn lên trong hẻm nhỏ đại viện, Quý Minh Phương liếc mắt một cái là nhìn ra nghi vấn của Miên Miên.

"Tiểu Béo là đứa con hiếm muộn của ba nó."

Chuyện này phức tạp lắm. Ba của Tiểu Béo là Triệu Bình Sơn kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, năm đó cả nhà đều cho rằng đó là do vợ anh ta là Hứa Tịch Mai có vấn đề.

Nhưng sau đó, một vị đại phu y thuật lợi hại đến bắt mạch cho hai vợ chồng họ mới biết hóa ra vấn đề không phải xuất phát từ trên người Hứa Tịch Mai.

Mà là xuất phát từ trên người Triệu Bình Sơn.

Nhưng đại phu kia không khẳng định mà chỉ nói đời này anh ta không phải không thể có con, chỉ là xác suất có tương đối thấp.

Lúc này, hai vợ chồng vốn đang ầm ĩ ly hôn cũng yên tĩnh theo.

Hứa Tịch Mai nghĩ thoáng, chồng Triệu Bình Sơn là đầu bếp khách sạn quốc doanh, thời đại ngày nay có một câu, hạn hán ba năm không đói c.h.ế.t đầu bếp.

Không có con thì không có con.

Đi theo Triệu Bình Sơn không lo c.h.ế.t đói là được.

Triệu Bình Sơn cũng nghĩ như vậy, dù sao anh ta không sinh được, đổi vợ vẫn không sinh được, còn không bằng đối xử với vợ một chút.

Dù sao anh ta bị mắc căn bệnh này nhưng vợ cũng không rời không bỏ.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, ai ngờ năm Triệu Bình Sơn ba mươi sáu tuổi, bụng Hứa Tịch Mai đột nhiên có động tĩnh.

Đối với hai vợ chồng mà nói, đây quả thực là niềm vui bất ngờ.

Từ lúc mang thai đến khi sinh con, Hứa Tịch Mai đều nằm trên giường, mẹ chồng cô ấy càng cung phụng cô như tổ tông.

Sau mười tháng nỗ lực, cô ấy thuận lợi sinh ra Tiểu Béo.

Dáng vẻ mới sinh của Tiểu Béo thật sự y đúc Triệu Bình Sơn lúc bé.

Sau đó Hứa Tịch Mai trở thành đại công thần của nhà họ Triệu.

Quý Minh Phương tuy không nói rõ ràng nhưng Miên Miên đoán được: "À, Tiểu Béo là bảo bối trong nhà."

Như cô bé cũng là báu vật của mẹ vậy.

"Ừ."

"Nhà họ chỉ có một đứa con, ba mẹ nó đối xử với nó rất tốt."

Nhà người ta ăn sáng cho qua bữa, chỉ có Triệu Tiểu Béo là được ba dậy sớm tỉ mỉ nấu cho ăn.

Chỉ vì muốn Tiểu Béo được ăn ngon.

Nhiều năm như vậy, Triệu Tiểu Béo ở nhà họ Triệu được xưng là hoàng đế nhỏ cũng không quá đáng.

Tiểu Béo nghe bạn thân nói về mình, nó thờ ơ xua tay nói: "Được rồi được rồi, hảo hán không nhắc chuyện cũ."

Con nít con nôi mà ưa đao to búa lớn.

Quý Minh Phương cười nhạo nó, nhưng vẫn không quên dắt Miên Miên ra ngoài, ba đứa trẻ đi dạo một vòng.

Biến thành 11 đứa trẻ.

"Đây là em gái cậu hả?"

"Cho tớ sờ một cái được không?" Một cậu bé mặc áo liền mũ hỏi: "Tớ có trứng bắc thảo."

Tức đồ ăn ngon.

"Cho tớ sờ em gái một cái, tớ cho cậu trứng bắc thảo."

Quý Minh Phương nghe thế thì đẩy nó ra: "Cút cút, tớ không đổi em gái đâu."

Cậu bé kia nhận ra hình như mình áp dụng sai cách?

"Cho em gái trứng bắc thảo thì sao?"

Cậu bé lấy trứng bắc thảo trong túi ra, đưa cho Miên Miên.

Cậu bé vừa mở đầu.

Mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng nói theo: "Tớ có kẹo sữa thỏ trắng."

"Ăn bánh đào không?"

"Tớ có viên khoai lang rán nè."

"Tớ có bánh gà."

Điều kiện nhà đám trẻ chơi cùng nhau này chắc chắn không kém, dù sao thì thế hệ con trẻ có thể trụ được đến tận bây giờ ngay từ đầu đã không giống với người khác.

Thấy trước mặt mình bày ra nhiều thứ như vậy.

Miên Miên lắc đầu: "Em ăn no rồi."

"Cảm ơn mọi người."

Cái này...

Mọi người thấy Miên Miên không muốn thì hơi thất vọng: "Vậy em có thể làm em gái của anh không?"

"Anh sẽ tặng em quả pháo yêu thích của anh."

Em gái Quý Minh Phương xinh lắm, như một con búp bê, muốn cướp về.

Miên Miên: "..."

Cô bé không cần lắm.

Thấy cô bé không nói lời nào, Quý Minh Phương đẩy mọi người ra: "Được rồi được rồi, đừng vây quanh em gái tớ, con bé không thở được."

Cái này...

Mọi người lập tức tản ra.

Nhưng vẫn tức giận nhìn Quý Minh Phương.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi, đừng cứ tụ lại một chỗ."

Quý Minh Phương còn muốn dẫn Miên Miên đi thăm thú những nơi chưa từng đi qua.

Đi một lúc lại tới phụ cận Tiểu Bạch Lâu.

Trẻ con trong hẻm nhỏ không đứa nào không thích Tiểu Bạch Lâu, căn nhà kia quá đẹp, mang đậm phong cách phương Tây.

Nghe nói toilet trong đó còn có bồn cầu xả nước.

Không biết bồn cầu trông thế nào.

"Mọi người muốn vào xem không?"

Cái này...

Mọi người nhìn nhau: "Ma ốm không mời cậu đến nhà nó chơi đâu."

Chúng ở đây lâu vậy rồi nhưng còn chưa được vào Tiểu Bạch Lâu lần nào.

Quý Minh Phương nghĩ: "Thôi đi, lỡ chơi với nó, nó mà ngã xuống đất ngất xỉu thở dốc, chúng ta lại bị đánh."

"Đi thôi, đi chỗ khác chơi."

Tiểu Bạch Lâu không phải lf chỗ chơi duy nhất.

Bên kia còn có một công viên.

Lũ trẻ đến và rời đi trong tiếng huyên náo ồn ào.

Chỉ có Miên Miên tò mò quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy người đứng sau cửa sổ trên lầu.

Lần này không phải một mà là hai.

Một già một trẻ.

Miên Miên nghiêng đầu nhìn, Quý Minh Phương giục: "Miên Miên mau đuổi theo."

Miên Miên ừ một tiếng, chạy chậm đuổi theo.

Ngay khi họ đi.

Trên lầu.

"Tiểu Phác, con có muốn xuống chơi với họ không?"

Một ông già tóc bạc đứng cạnh cậu bé, thận trọng hỏi.

Cậu bé tên là Ôn Hướng Phác, lắc đầu ôm sách: "Không chơi."

"Vậy..."

Ông lão muốn nói lại thôi, định nói gì nữa nhưng Ôn Hướng Phác đã xoay người đi vào thư phòng.

Mười hai tuổi, suốt ngày làm bạn với sách.

Cậu lớn lên ở Tiểu Bạch Lâu, trước mười tuổi cậu vẫn ra ngoài, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên không ra khỏi nhà.

Sau khi đưa mắt nhìn Ôn Hướng Phác vào thư phòng, ông lão thở dài rồi xuống phòng khách ở lầu một gọi điện thoại cho người nhà mình.

Trong tiếng điện thoại tút tút tút, suy nghĩ của ông lão dần dần bay xa.

Ông họ Lý, đã ở Tiểu Bạch Lâu bốn mươi năm rồi, nhưng ông không phải người nhà của Ôn Hướng Phác mà là quản gia ở đây, từ nhỏ đã trông nom Ôn Hướng Phác lớn lên.

Năm ba của Ôn Hướng Phác đang thử nghiệm khẩu s.ú.n.g phòng không dài 40 mét tại cơ sở nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, vì dữ liệu thử nghiệm không chính xác nên quả đạn phát nổ trước thời hạn khiến 3 người hy sinh tại chỗ.

Ba của Ôn Hướng Phác là một trong số đó.

Vào ngày anh ấy hy sinh, vợ anh biến mất trong đêm.

Ôn Hướng Phác mới ba tuổi mất cha mẹ trong một đêm, được bà nội từ Tây Bắc đón về Bắc Kinh. Khi cậu mới 8 tuổi, bà nội cũng qua đời được mấy năm, từ đó cậu sống cùng quản gia Lý.

Còn ông nội Ôn Hướng Phác thì ở lại sở nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, bên kia không thể thiếu người.

Nói cách khác, hiện tại ở Bắc Kinh chỉ có hai người là Ôn Hướng Phác và quản gia Lý.

Việc này đã diễn ra được bốn năm.

Đứa nhỏ hồi còn bé vốn rất cởi mở kia cũng dần trở nên im lặng.

Quản gia Lý đau lòng lắm, sau khi do dự một lát, ông ấy bấm số điện thoại bên Tây Bắc.

Điện thoại vang lên tiếng tít tít rồi kết nối.

"Xin chào, tôi tìm giáo sư Ôn."

Giáo sư Ôn là ông nội của Ôn Hướng Phác, hai thế hệ nhà họ Ôn đều ở sở nghiên cứu khoa học phía Tây Bắc.

Sau khi ba Ôn Hướng Phác hy sinh, ông nội Ôn Hướng Phác là Ôn Trung Nguyên im lặng một thời gian dài.

Ông chọn đưa đứa cháu trai duy nhất của mình rời khỏi Tây Bắc. Con trai ông đã c.h.ế.t ở đây, và ông nói không chừng cũng sẽ như thế.

Ông không thể để hậu duệ duy nhất của nhà họ Ông c.h.ế.t ở đây.

Ngày Ôn Hướng Phác rời khỏi Tây Bắc, Ôn Trung Nguyên còn đang thất bại trong việc xử lý số liệu trong biển cát vàng.

Ông ấy không đến tiễn cháu, cũng không đến gặp cháu.

Ông ấy sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không kiềm được bỏ hết mọi thứ ở Tây Bắc, quay về Bắc Kinh với cháu.

Nhưng Ôn Trung Nguyên biết ông ấy không thể.

Có vài chuyện không thể không có người đứng ra làm.

Con trai ông ấy đã hy sinh thì ông phải thay thế, chế tạo ra s.ú.n.g phòng không dài bốn mươi mét, thậm chí dài hơn thuộc về chính họ.

Khiến kẻ thù sợ vỡ mật.

Đương nhiên quan trọng hơn hết vẫn là lý tưởng động vào Trung Hoa, tuy xa cũng giết.

Hy sinh gia đình nhỏ vì tất cả.

Ôn Trung Nguyên hiểu được đạo lý này ngay từ khi còn trẻ, nhưng những đắng cay trong đó cũng chỉ mình ông biết.

Sau khi nghe điện thoại của quản gia Lý, đầu dây bên kia nói: "Chờ một chút."

Sau mấy chục giây, bên kia nói: "Đồng chí, giáo sư Ôn đã ra ngoài, không biết khi nào sẽ quay lại, nếu ông có chuyện quan trọng thì xin hãy nhắn lại, tôi sẽ truyền đạt đến ông ấy."

Ra ngoài tức ra khỏi căn cứ thí nghiệm rồi tiến vào sa mạc đầy cát, không ai biết họ sẽ ở lại đó bao lâu.

Có lẽ sẽ về sau khi thu thập dữ liệu thành công.

Quản gia Lý nghe vậy thì hơi do dự, cuối cùng ông ấy lặng lẽ cúp điện thoại.

Ông ấy biết giáo sư Ôn một lòng một dạ với đất nước, ông cũng biết cả nhà giáo sư Ôn đều là người tốt.

Thế nhưng ông ấy cũng biết điều đó không công bằng với Ôn Hướng Phác.

Quản gia Lý chăm chú nhìn căn nhà này một lúc rồi tự ý quyết định.

Ông ấy xách một túi đồ ăn vặt chạy xuống dưới tìm quanh.

Nhưng mười mấy đứa trẻ hồi nãy còn ở đây đều đã đi mất.

"Ông ơi, ông tìm ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-636.html.]

Miên Miên thò đầu ra nhìn ông ấy một cái, tò mò hỏi.

Cô bé từng thấy ông ấy rồi, lúc nãy cô ở dưới lầu, ông ở trên lầu.

Quản gia Lý nhìn Miên Miên, mắt lập tức sáng lên: "Con ơi, ông muốn thương lượng với con một việc."

Ông ấy nhỏ giọng nói: "Ông tặng túi đồ ăn vặt này cho cháu, cháu lên chơi với Hướng Phác nhà ông một lát được không?"

"Thằng bé lâu rồi không có ai chơi cùng."

Miên Miên chần chờ: "Nhưng anh trai con nói, anh ấy dễ bị bệnh, còn giỏi lừa người."

Cái này...

Quản gia Lý cười khổ: "Không đâu, Hướng Phác nhà ông là một đứa bé ngoan, lúc trước nó lừa người ta là vì đối phương cười nhạo nó không có ba mẹ."

Đứa nhỏ mới ngã xuống đất thở dốc.

Mọi người xung quanh đều biết, Ôn Hướng Phác mất đi cha mẹ trong một đêm rồi mới được đưa về nhà cũ.

Nó xem như là con của gia đình liệt sĩ.

Nên hàng xóm xung quanh đều dặn dò con mình không được bắt nạt Ôn Hướng Phác.

Miên Miên nghe vậy thì nói: "Vậy con sẽ chơi với anh ấy một lát, trưa nay con phải về nhà ăn cơm."

"Hơn nữa, ông phải đứng ở chỗ này chờ anh trai con, nói với anh ấy một tiếng là con đang trong Tiểu Bạch Lâu."

"Nếu anh trai con không tìm thấy con, anh ấy sẽ sốt ruột."

Quản gia Lý đương nhiên đồng ý, ông ấy vui vẻ ra mặt: "Được, ông đứng đây chờ anh trai con, con lên chơi với Hướng Phác nhà ông một lát nhé."

"Cái này cho con."

Là một túi đồ ăn vặt, có bánh gạo, bánh hạch đào, kẹo mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng.

Miên Miên lắc đầu: "Không cần."

"Nhà con cũng có mà."

Cô bé dặn dò: "Ông nhất định phải nói với anh trai con nha."

Quản gia Lý ừ một tiếng.

Cô bé đi được một nửa rồi quay lại chăm chú nhìn quản gia Lý một lát: "Ông không phải người xấu đâu, đúng không?"

Nói tới đây, không đợi quản gia Lý trả lời, cô bé lại lắc đầu phủ nhận: "Anh Minh Phương nói, ma..."

Sau khi nhận ra mình dùng từ ma ốm không quá lịch sự.

Miên Miên quyết đoán đổi cách xưng hô: "Ông là người tốt."

Trong gia đình liệt sĩ không có người xấu.

Ba từng nói, mọi thành viên trong gia đình liệt sĩ đều đáng được tôn trọng.

Quản gia Lý đột nhiên nghe được những lời này thì ngạc nhiên lắm. mắt ươn ướt: "Bé ngoan."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cảm ơn."

Người còn nhớ nhà họ là gia đình liệt sĩ thật sự không nhiều.

Người đi trà lạnh, nhân tình lạnh bạc là thái độ bình thường của xã hội.

Hướng Phác không có cha mẹ như không có trụ cột, cậu bé trắng trẻo hoạt bát đột nhiên im lặng.

Sau khi bà Ôn qua đời.

Cả nhà họ Ôn lặng im như chết.

Không ai nhớ đến sự hy sinh của nhà họ Ôn, họ chỉ biết Hướng Phác là một đứa nhỏ đáng thương.

Còn là một con ma ốm.

Chỉ vậy thôi.

Quản gia Lý nhìn Miên Miên với ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhắc nhở: "Sau khi đi lên, nếu con thật sự không thích anh trai đó thì cứ đi xuống."

Ông ấy sợ Hướng Phác không thích trẻ con bên ngoài.

Sự thật là thế.

Lâu rồi Hướng Phác không xuống lầu Tiểu Bạch, càng không mời người khác lên.

Miên Miên ừ một tiếng: "Con biết."

Cô bé đâu bị ngốc, nếu đối phương đối xử tệ với mình, cô sẽ xuống ngay.

Một lúc sau, Miên Miên tạm biệt quản gia Lý, còn mình thì lên Tiểu Bạch Lâu.

Khác với những đứa trẻ tò mò về Tiểu Bạch Lâu, Miên Miên đã từng nhìn thấy nhiều căn nhà đẹp hơn Tiểu Bạch Lâu.

Nên cô bé chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay.

Cô bé vừa vào cửa không lâu, đang định lên cầu thang thì thấy Ôn Hướng Phác đứng trên bậc, tay ôm một quyển sách rất dày, cúi đầu nhìn mình.

Miên Miên không khỏi bồn chồn, cô bé suy nghĩ một chút nói: "Ông nội tóc trắng bảo em vào chơi với anh."

Ôn Hướng Phác mím môi, ngũ quan đẹp cũng nhăn lại theo, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không cần."

Miên Miên: "Ồ."

Cô quay đầu bước đi.

Ôn Hướng Phác: "?"

Gì đây, em không níu kéo chút nào à?"

Cậu nhìn bóng lưng Miên Miên, nhất thời không biết phải nói gì.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm hét lên với cô bé: "Không phải em nói ông nội Lý nhờ em đến chơi với anh sao?"

Miên Miên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó hiểu: "Không phải anh không cần à?"

Ôn Hướng Phác nghẹn họng, không còn gì để nói.

Nhác thấy Miên Miên chuẩn bị rời đi thật, cậu nhíu mày nghiêm túc nói: "Anh đang khách sáo thôi, khiêm tốn lịch sự."

"Sau khi anh nói không cần, em phải đáp lại là không sao, em sẽ ở bên cạnh anh." Đây là đức tính truyền thống độc đáo của họ, gọi là khiêm nhượng!

Miên Miên bất ngờ, nhìn cậu một lúc rồi lặng lẽ nói: "Em có bị điên đâu."

Ôn Hướng Phác: "..."

Sau khi đưa mắt nhìn Miên Miên rời đi, lúc này Ôn Hướng Phác không gọi nữa, cậu chỉ hơi chán nản, có phải mình thất bại lắm không.

Không có một người bạn.

Bên ngoài Tiểu Bạch lâu.

Quản gia Lý còn đang đợi Quý Minh Phương, kết quả chưa đợi được thì Miên Miên đã từ trong Tiểu Bạch Lâu đi ra

Ông ấy bất ngờ: "Con gái, con không thấy Hướng Phác nhà ông hả?"

Sao mới ba phút đã đi ra?

Có lẽ còn chưa tới ba phút.

Miên Miên gật đầu rồi lắc đầu: "Thấy, nhưng anh ấy không muốn chơi với con, thế nên con đi ra."

"Ông Lý, cháu đi tìm anh trai."

Cô bé nhảy nhót muốn rời đi.

Trái tim quản gia Lý phức tạp vô cùng: "Làm khó con rồi, con gái."

Ông ấy đưa túi đồ ăn vặt cho cô bé: "Đây xem như thù lao ông trả cho con."

Miên Miên suy tư một lát: "Con không chơi với anh ấy, không cần thù lao."

Ôi!

Đồ ăn vặt cũng không cho nổi.

Quản gia Lý thở dài vào Tiểu Bạch Lâu, còn tưởng nếu mình ra tay, đứa bé Hướng Phác sẽ có thêm bạn bè.

Kết quả thất bại.

Sau khi quản gia Lý bước vào Tiểu Bạch lâu.

Ông ấy thấy Ôn Hướng Phác ngồi ở cầu thang mà không vào thư phòng.

Quản gia Lý bất ngờ: "Hướng Phác, sao không vào phòng?"

Chỗ cầu thang lạnh lắm, còn ngồi dưới đất.

Ôn Hướng Phác không nói gì, tay ôm sách, ngẩn người nhìn lan can cầu thang.

Quản gia Lý cảm thấy đây mới là Ôn Hướng Phác bình thường, phần lớn thời gian đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thích nói chuyện với người khác.

Ông ấy đang định cất túi đồ ăn vặt đi.

Ôn Hướng Phác đột nhiên hỏi: "Ông Lý, có phải cháu rất đáng ghét không?"

Nghe vậy, quản gia Lý ngạc nhiên vô cùng, ông ấy dừng động tác trong tay lại, dịu dàng nói: "Hướng Phác, tại sao lại nói như vậy?"

Ôn Hướng Phác ủ rũ, lông mi thật dài hắt bóng xuống mí mắt, giọng điệu bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật.

"Sẽ không ai thích cháu đâu."

Bố mẹ không thích.

Ông bà cũng vậy.

Quản gia Lý sở dĩ ở bên cạnh cậu chẳng qua cũng vì sinh kế bức bách.

Cậu là một kẻ đáng thương không ai muốn.

Chỉ có sách vở đồng hành.

Nghe thế, trái tim quản gia Lý chợt đau đớn, ông ấy muốn giơ tay ôm Ôn Hướng Phác, nhưng lại do dự.

Đàng vỗ vai cậu.

"Hướng Phác, đừng nghĩ như vậy." Quản gia Lý muốn an ủi cậu nhưng lại phát hiện có rất ít từ ngữ an ủi được cậu.

Như cuộc sống của Hướng Phác, thứ người khác có, cậu không có.

Ông ấy há miệng: "Còn ông nữa."

"Ông Lý cũng rất thích con."

Ôn Hướng Phác chăm chú nhìn ông ấy, chợt nói: "Thật không?"

Kỳ thật cậu biết là giả.

Con trai của ông Lý thích đánh bạc, nếu không ông Lý đã về nhà từ sớm, ông Lý phải kiếm tiền bù vào số nợ cờ b.ạ.c của con trai.

Đôi mắt của Ôn Hướng Phác quá có lực xuyên thấu, thật sự không giống ánh mắt của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Không, nói đúng ra còn chưa tới mùng một tết, cậu chỉ mới mười một tuổi.

Quản gia Lý im lặng một lúc: "Đúng vậy."

Ông ấy thừa nhận.

Ôn Hướng Phác không truy cứu sự thật này, cậu đột nhiên hỏi: "Phải làm thế nào mới kết bạn được?"

Quản gia Lý nghe vậy thì mừng rỡ ngẩng đầu.

"Hướng Phác muốn có bạn không?"

Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe Ôn Hướng Phác đưa ra yêu cầu như vậy.

Ôn Hướng Phác ừ một tiếng.

"Vậy con phải ra khỏi cánh cửa lớn này trước."

Quản gia Lý ân cần dụ dỗ: "Con ra khỏi cổng, trong ngõ có hàng chục đứa trẻ, con có thể chọn người con thích để kết bạn."

Đề nghị này bị Ôn Hướng Phác bác bỏ.

Cậu thẳng thắn nói: "Con không thích bọn họ."

Họ quá ngây thơ.

Quản gia Lý hơi cạn lời: "Vậy con thích ai?"

Ôn Hướng Phác nghĩ nghĩ: "Đứa bé hồi nãy..."

"Rất thú vị."

Đây là lần đầu tiên cậu gặp được người có thể khiến cậu cứng họng.

Quản gia Lý đã hiểu: "Con muốn làm bạn với đứa bé kia?"

Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút, tóm tắt ngắn gọn: "Không bài xích."

Quản gia Lý: "..."

Ông ấy mệt mỏi quá, từ nhỏ tính tình Hướng Phác đã như vậy, nói chuyện rất khó nghe.

Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: "Hướng Phác, nếu muốn làm bạn với cô bé kia, con phải sửa lại thái độ của mình."

Ôn Hướng Phác nghi hoặc: "Sửa chỗ nào?"

Thái độ của cậu có chỗ nào không tốt sao?

Quản gia Lý: "..."

Ông ấy cân nhắc câu từ: "Các cô bé đều thích ăn kẹo, thích đồ chơi và quần áo đẹp."

"Con có thể mời cô ấy tới, nhưng phải đối xử tốt với người ta, không được nặng lời với người ta."

Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: "Được!"

Ông ấy đã cố hết sức.

Quản gia Lý thở dài, mệt mỏi bước ra khỏi Tiểu Bạch Lâu.

Tiếc là lúc ông ấy đi ra, bên ngoài lại chẳng còn ai.

Con hẻm này rất dài, ông ấy không thể tìm ra một đứa bé.

Loading...