Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 633
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:35
Lượt xem: 89
Lúc Tuyết Hoa và Lâm Lan Lan về, khu phức hợp đã im như tờ, vì nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, mọi người vốn nên nghỉ ngơi từ sớm lại đang đốt đèn dầu làm việc.
Dù có nghèo đến mấy, hai mươi chín tháng chạp ít ra vẫn phải chuẩn bị chút đồ tết trong nhà.
Khu phức hợp cũng không ngoại lệ.
Bọn nhỏ biết trong ngăn kéo bị khóa có kẹo hoa quả, có hạt dưa, có đậu phộng, còn có bánh bích quy.
Giống như giun đũa lăn lộn trong bụng, ngủ thế nào được?
Tất cả đều nài nỉ bố mẹ mở ngăn kéo bị khóa kia ra, lấy một nắm kẹo đậu phộng và hạt dưa.
Dựa vào bếp than cắn một nắm hạt dưa, ăn chút kẹo, ôi hạnh phúc cực kỳ.
Tuyết Hoa tung tăng chạy vào khu phức hợp, cái nơi hỗn loạn này, cô bé nhắm hai mắt cũng vào được.
Mỗi ngày đi đi về về, ngày đi nhiều cũng tám trăm lần.
Nhưng Lâm Lan Lan thì khác, cô ta lớn lên ở Mạc Hà, nhà họ Lâm vừa to vừa khí phái, cực kỳ rộng rãi.
Cả đời cô ta chưa từng đến một nơi thế này.
Cô ta sợ muốn chết, cũng may có Tuyết Hoa dắt đi.
Sau khi vào, Tuyết Hoa nhìn cô ta: "Cần tớ giấu kẹo hộ không?"
Trước đây hai người hay làm thế.
Lần này Lâm Lan Lan do dự nói: "Hôm nay tớ nhặt đủ than rồi, tớ tự cất được."
Cô ta giấu trong túi nhỏ bên trong áo bông.
Tuyết Hoa ừ một tiếng: "Vậy tớ về nhé."
Giọng vui vẻ nhảy nhót, có màn thầu trắng và một nắm kẹo, cô bé có thể đón năm mới với bà.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô không biết sầu khổ của Tuyết Hoa, Lâm Lan Lan cười gượng, tâm sự nặng nề.
Cô ta không vội về nhà, cô ta khác Tuyết Hoa, bà nội Tuyết Hoa ít nhất vẫn thương Tuyết Hoa thật lòng.
Còn đôi ba mẹ này của cô ta đều là loại ăn thịt người.
Đời trước thật ra Lâm Lan Lan có tìm được ba mẹ ruột, nhưng lúc đó đã qua thập niên 90 rồi.
Các anh chị em trong nhà đã lớn và đang kiếm tiền nuôi sống gia đình. Vì vậy nhà họ Cao mà cô ta tìm thấy lúc ấy đã thoát nghèo rồi.
Còn nhà họ Cao thập niên 70 thì nghèo có tiếng.
Cả nhà chỉ trông cậy vào một mình Cao Nhị Cường, anh ta làm việc ở xưởng thép, chưa phải là công nhân chính thức mà chỉ là công nhân tạm thời, không được mó tay vào cả nhưng khâu liên quan đến rèn chứ đừng nói là công nhân kỹ thuật.
Nhiệm vụ hàng ngày của anh ta là kéo than.
Theo lý thuyết, công việc kéo than này coi như có thu nhập, cuộc sống nhà họ cũng khá hơn một chút.
Nhưng sau đó Cao Nhị Cường hơi quá tay nên suýt bị đuổi việc.
Vợ Cao Nhị Cường tức Hà Lệ Phương dắt díu sáu đứa con quỳ khóc ba ngày liên tục trước cửa xưởng thép nên công đoàn nhà máy thép mới mềm lòng cho Cao Nhị Cường một cơ hội để anh ta làm việc tiếp.
Sau khi bị dọa một trận, Cao Nhị Cường không dám động tay động chân nữa.
Thế nhưng, khi khoản trợ cấp này không còn, cuộc sống của gia đình trở nên giật gấu vá vai.
Nhất là đông con, mùa đông không mua nổi than đá, trong nhà lạnh như hầm băng.
Người lớn nghĩ ra một mẹo là bắt bọn trẻ ra ngoài nhặt than hai cử sáng tối.
Nhà có bảy người con, trừ con trai út, mấy đứa còn lại đều phải ra ngoài nhặt.
Dù là Lâm Lan Lan mới về nhà chưa được bao lâu cũng thế.
"Sao Lục muội còn chưa về?" Cơm nước xong, Cao Tứ Ny nhịn không khỏi hỏi một câu.
Dường như cả nhà không ai chú ý tới cô em gái còn chưa về nhà kia, trừ cô bé ra.
Mọi người đang dán hộp diêm trong phòng chợt dừng động tác.
"Chắc đang trốn ở đâu rồi."
Cao Nhị Cường mất hứng, anh ta mắng một câu: "Gửi nó ra ngoài làm chi, giờ nuôi không thân nổi."
Một ngày không nhặt nổi năm cân than đá, không biết mang về được lợi lộc gì.
Hà Lệ Phương nghe chồng chỉ trích, cúi đầu dán hộp diêm, không nói gì.
Nhưng trong mắt lại mang theo vài phần ưu sầu.
"Đứa nhỏ kia chưa ăn cơm nhà chúng ta, nuôi không thân cũng bình thường, chờ thêm vài năm nữa là hòa nhập được thôi."
Chị ta học hành đàng hoàng cũng có tâm kế, nếu không đã không làm ra chuyện trộm con đổi con.
Hà Lệ Phương là người đổi Lâm Lan Lan tới nhà họ Lâm và ném đứa bé kia vào hố tuyết.
Rồi được Thẩm Mỹ Vân nhặt về.
Ước nguyện ban đầu của chị ta là tìm cho con mình một đường sống, một hơi sinh năm đứa con gái, vốn tưởng đứa thứ sáu là con trai.
Bà đỡ và ai từng đẻ đều nói như vậy, nói bụng chị ta nhọn, hơn nữa còn thích ăn chua.
Thai thứ sáu cả nhà đều coi sóc rất chu đáo, sợ đứa con trai chưa ra đời bị khuyết tật gì.
Cả nhà thắt lưng buộc bụng, dành dụm nửa năm mới đưa chị ta vào bệnh viện sinh con.
Nhưng thật sự không ngờ đứa con thứ sáu mang theo kỳ vọng của hai vợ chồng không phải con trai mà là con gái.
Hà Lệ Phương biết cả nhà sẽ không sống nổi nếu nuôi cả sáu đứa con gái.
Chồng và mẹ chồng chị ta nhất định sẽ ném đứa bé vào bình nước tiểu dìm c.h.ế.t đuối hoặc bóp chết.
Bị dồn vào đường cùng chị ta mới nghĩ ra cách đó, đổi đứa bé với nhà có điều kiện tốt.
Nhưng nếu nhà kia sinh con trai, lúc ấy chị ta sẽ lén mang về nuôi.
Không ngờ đối phương cũng sinh con gái, bấy giờ chị ta mới lặng lẽ ném nó ra ngoài.
Hành động một cách thần không biết quỷ không hay.
Không ngờ, năm năm sau.
Cha mẹ nuôi của đứa trẻ đó vậy mà tìm được chị ta, trả về đứa bé mà chị ta thay mận đổi đào năm ấy.
Hà Lệ Phương nhớ lại ngày Lâm Chung Quốc đưa con bé tới với vẻ mặt u ám, chị ta cảm giác mình sắp bị dọa c.h.ế.t khiếp.
Cũng may, mẹ chồng và chồng đều không nói gì.
Thêm một đứa con cũng như nuôi thêm một con heo con, nuôi lớn còn có thể đổi một khoản tiền sính lễ.
Đương nhiên họ không dám bô bô suy nghĩ này ra cho người khác biết.
Nhắc tới đứa con gái nửa đường trở về kia, Cao Nhất Cường rất mất hứng, anh ta nhìn đồng hồ: "Nếu nó không về thì đóng cửa lại, cứ để nó c.h.ế.t bên ngoài đi."
Nhà đông con, con cái là thứ không đáng giá nhất.
Lâm Lan Lan vốn đang ngồi xổm ở cửa, nghe thế, cô ta biết mình không thể không vào.
Cô ta đẩy cửa đi vào, người trong phòng lập tức nhìn qua.
"Có chuyện gì vậy, sao về muộn thế?"
Cao Nhị Cường là người đầu tiên tỏ vẻ cáu gắt.
Sự chán nản thất bại lâu ngày cộng với chứng nghiện rượu khiến khuôn mặt đầy ổ gà và nếp nhăn, trông rất dữ tợn.
Lâm Lan Lan sợ anh ta, Cao Nhị Cường đá rất đau.
So với Lâm Chung Quốc, Lâm Lan Lan thậm chí cảm thấy Lâm Chung Quốc tham lam vụ lợi còn là người cha tốt.
Cô ta dè dặt nói: "Hôm nay con và Tuyết Hoa tới Tây Thành, hơi xa..."
Những ngày đầu cô ta tự cao tự đại, nhất quyết không chịu thua, nhưng sau khi bị đánh thường xuyên hơn, cô ta trở nên rụt rè.
Cao Nhị Cường ra hiệu Hà Lệ Phương, Hà Lệ Phương đi qua lấy cái gùi trên vai cô ta xuống.
"Hôm nay sao chỉ có một chút như vậy?"
Chưa đầy gùi, nhiều nhất ba cân hơn.
Lâm Lan Lan rũ mắt: "Hôm nay nhà giàu đổ ít than, ngày mai sẽ nhiều hơn, ngày mai con và Tuyết Hoa đi nhặt."
Sống trong ngôi nhà này, cô ta đã học được cách cúi đầu và mềm mỏng.
Hà Lệ Phương nghe thế thì im lặng, đổ giỏ than kia vào cái túi sau cửa rồi mới nói: "Trong nồi còn có một cái bánh ngô, đi ăn đi."
Lâm Lan Lan thật sự ăn không vô, trên đường về cô ta ăn hơn nửa cái màn thầu, còn ăn một viên kẹo, giờ không đói lắm.
Nhưng ngũ cốc bánh bột ngô các thứ đều là những thực phẩm vô cùng quý giá trong cái nhà nghèo khổ này
Cô ta không ăn thì sẽ có người ăn hộ.
Lâm Lan Lan trước nay là người quen nằm gai nếm mật. Đang lúc cô t chuẩn bị mở nắp nồi lấy ổ bánh ngô thì một cậu bé bốn tuổi bất ngờ lao tới như một viên đạn.
Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu đánh rớt nắp nồi, loảng xoảng một tiếng, nửa bánh ngô trong tay Lâm Lan Lan cũng rơi xuống theo.
Cậu bé tên Cao Lai Bảo, cậu ta cười ha ha: "Đồ ngốc, chị là đồ ngốc, chị thậm chí không cầm nổi một chiếc bánh ngô."
Lâm Lan Lan nhìn thoáng qua Cao Lai Bảo.
Nó là lão Thất, cũng là con trai bảo bối mà nhà họ Cao mong đợi.
Người con thứ bảy sau khi sinh được sáu cô con gái.
Cả nhà không có phản ứng gì với động tác thô lỗ quá đáng của cậu ta, hiển nhiên đối với nhà họ Cao, Cao Lai Bảo hoàn toàn là một ông trời con.
Lâm Lan Lan không hề thấy kỳ, cô ta cũng ngừng phàn nàn, chỉ cúi đầu nhặt bánh ngô lên.
Vừa định nhặt lên, Cao Lai Bảo đã đá nó ra: "Cái bánh ngô này khô quá, dở c.h.ế.t được."
"Hồi tối mẹ nấu trứng gà ăn."
Nó không thích chị gái mới về này, lúc vừa bước chân vào nhà, chị ta mặc đồ còn đẹp hơn nó.
Ăn cũng ngon hơn nó.
Da dẻ trắng nõn, nhìn đã biết là con nhà giàu.
Bà nội nói, chị gái này của nó được đến nhà có tiền hưởng phúc.
Cao Lai Bảo thầm nghĩ, nó mới là cục vàng của nhà họ Cao, nó còn chưa được vào nhà giàu hưởng phúc, chị gái không đáng tiền như cô ta dựa vào đâu mà được đi?
Bánh ngô của Lâm Lan Lan bị đá văng, cô ta không nhịn nổi nữa giơ tay tát Cao Lai Bảo một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị bị điên rồi đúng không?"
Một cái bạt tai vang dội khiến tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi.
Cao Lai Bảo bị đánh cho bối rối, lúc phản ứng lại thì gào khóc một trận.
Nó vừa khóc, ba người Hà Lệ Phương, bà Cao và Cao Nhị Cường đồng loạt đứng dậy.
Một người ôm Cao Lai Bảo dỗ dành, một người hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Lan Lan: "Mày muốn c.h.ế.t hả?"
"Mày dám đánh Tiểu Bảo?"
Bà Cao thấy cháu trai ngừng khóc thì đạp Lâm Lan Lan một cước khiến tâm can tỳ phế thận của cô ta muốn phun ra.
Cao Lai Bảo như chú ý tới cái gì, nó ngừng khóc, chạy tới trước mặt Lâm Lan Lan, moi miệng cô ta ra ngửi.
"Ngọt, chị ta ăn kẹo rồi."
Sự chú ý của Cao Lai Bảo bị dời đi.
Quên cả cơn đau.
"Mày ăn kẹo? Mày lấy kẹo ở đâu? Có phải mày trộm kẹo trong nhà không?"
Bà Cao treo ngược Lâm Lan Lan lên, thế là kẹo Lâm Lan Lan giấu ở trong túi áo ào ào rơi ra.
Đó là kẹo Thẩm Mỹ Vân cho.
Cô ta nhắm mắt lại.
Cao Lai Bảo đã xông tới, bất chấp đau đớn nhặt lên.
"Đây là kẹo sữa thỏ trắng!"
Mẹ nó không nỡ mua, nhà họ toàn mua kẹo cứng hoa quả rẻ nhất.
"Chị ta trộm kẹo, chị ta còn không cho con ăn."
Nghe vậy, không chỉ là bà Cao, Cao Nhị Cường cũng tới, bàn tay to như quạt hương bồ vung lên.
"Giỏi, mày cứng lông cứng cánh rồi phải không, ở ngoài nhận được đồ ngon còn không biết cầm về cho đệ đệ."
"Giấu giấu diếm diếm nữa chứ?"
"Mày lấy nó ở đâu?"
Lâm Lan Lan hết bị đá rồi bị tát, mắt cô ta hoa lên, mũi chảy máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-633.html.]
"Ở đâu ra?"
Thẩm Mỹ Vân thương hại cô ta, cho cô ta! Thứ cô ta không muốn nhất lại trở thành mầm tai họa.
Đột nhiên, cô ta không muốn sống nữa.
Cô ta không rõ vì sao mình phải sống lại, tại sao cuộc đời này còn tệ hơn kiếp trước?
Chết quách đi cho rồi.
"Ông g.i.ế.c tôi đi!"
Cô bé sáu tuổi người đầy m.á.u nằm dưới đất thù hận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Nếu không ông g.i.ế.c tôi thì tôi sẽ g.i.ế.c cả cái nhà này."
Căn phòng đột nhiên im như tờ.
Mọi người khó tin nhìn Lâm Lan Lan.
Gồm cả Cao Nhị Cường và bà Cao hung tợn lúc trước.
"Mày lật trời rồi."
Cao Nhị Cường cảm thấy quyền uy ở nhà của mình bị khiêu khích.
"Một đứa oắt con như mày đòi g.i.ế.c cả nhà tao?"
Đối với Cao Nhị Cường mà nói, đây chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Anh ta chưa từng nghe đứa con nít nào dám nói câu g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ g.i.ế.c cả nhà bao giờ.
Lâm Lan Lan thật sự không muốn sống, cô ta bình tĩnh nhìn Cao Lai Bảo với vẻ oán hận sâu sắc: "Tôi không g.i.ế.c được ông nhưng tôi g.i.ế.c được Cao Lai Bảo."
Cao Lai Bảo nhỏ hơn cô ta một tuổi rưỡi.
Cao Lai Bảo bị ánh mắt của Lâm Lan Lan dọa sợ.
Nó khóc rống lên.
Cuối cùng vẫn là con ít, tuy hư hỏng ác độc nhưng nó chưa bao giờ tiếp xúc với mấy câu kiểu này.
Lâm Lan Lan không chỉ dọa được Cao Lai Bảo, mà còn dọa những người khác trong phòng.
"Mày dám!"
Bà Cao coi Cao Lai Bảo như huyết mạch của gia đình.
"Thuốc chuột, thuốc rệp, thuốc trừ sâu DDVP, bể tự hoại của nhà vệ sinh công cộng đằng trước, giếng nước sau sân, độc c.h.ế.t nó, dìm c.h.ế.t nó, bóp c.h.ế.t nó, có nhiều cách mà."
Lâm Lan Lan nói lời ác độc nhất với giọng điệu bĩnh tĩnh nhất.
"Giết c.h.ế.t nó là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lúc này đến bà Cao cũng trầm mặc.
Họ không thể trông Cao Lai Bảo cả ngày, không để nó rời khỏi tầm mắt của mình.
Nó đúng là rất có khả năng bị Lâm Lan Lan g.i.ế.c chết.
Nghĩ đến đây, da đầu mọi người tê dại.
"Muốn c.h.ế.t phải không, mày dám g.i.ế.c em trai mày, tao sẽ bóp c.h.ế.t mày trước."
Bà Cao thở hổn hển, quơ chày cán bột đánh tới, Lâm Lan Lan thậm chí không trốn.
"Tốt lắm, tôi g.i.ế.c c.h.ế.t nó, bà bóp c.h.ế.t tôi, bà đền mạng cho tôi, tôi một mạng đổi hai mạng, không thiệt."
Nghe vậy, chày cán bột vừa giơ lên của bà Cao không hạ xuống nổi nữa.
Bà ta nhìn chằm chằm Lâm Lan Lan với đôi mắt xếch đảo ngược rồi nhổ nước miếng về phía Hà Lệ Phương: "Toàn là đồ đê tiện do mày sinh ra."
Hà Lệ Phương bị mắng, chị ta cúi đầu rũ mắt, im lặng từ đầu đến cuối.
Bà Cao nhàm chán quay qua nhìn Cao Nhị Cường: "Ném Tiểu Lục ra ngoài, ném càng xa càng tốt."
Cái nhà này không chứa nổi Lâm Lan Lan.
Cao Nhất Cường ừ một tiếng.
Lâm Lan Lan: "Mấy người dám ném tôi, tôi sẽ đến công hội, đến liên đoàn phụ nữ tố cáo mấy người."
"Hà Lệ Phương đổi tôi, ném Thẩm Miên Miên, đây là lừa bán trẻ em."
"Mấy người bỏ rơi tôi, đó là tội ác."
"Đuổi tôi cũng không sao, tôi khiến cả nhà mấy người chôn cùng."
Nếu kiếp trước cô ta còn có một chút tình thân với cha mẹ ruột.
Thì kiếp này ba tháng về nhà họ Cao ở đã mài sạch tình cảm gia đình và tình người của cô ta.
Dù cô ta biết trước tương lai nhưng cũng không có tác dụng gì.
Một cô bé mới 5 tuổi không có vốn, càng không thể kinh doanh.
Thậm chí đến cả đi học cho đàng hoàng cũng không làm được.
Không có năng lực chống lại đám cặn bã này.
Người nhà họ Cao bị sốc bởi lời nói của cô ta.
Đúng là một con nữ ma đầu.
Lòng dạ độc ác.
"Hay là đuổi cô ta khỏi nhà trước?"
Cái này...
Buổi tối ngoài đó xuống tới âm năm sáu độ, nếu Lâm Lan Lan nằm ở ngoài một đêm nói không chừng sẽ bị c.h.ế.t rét.
Ngày nay, một đứa bé bị c.h.ế.t cóng là chuyện thường xuyên xảy ra.
"Đuổi nó đi."
"Nếu nó dám ồn ào thì thuật lại những gì nó vừa nói."
"Dạ..."
Chị cả nhà họ Cao lên tiếng, cô này năm nay mới mười lăm tuổi nhưng đã có hôn ước rồi.
Tính đầy mười sáu sẽ gả đến nhà trai, coi như tiết kiệm một miếng cho nhà họ Cao.
Lâm Lan Lan bị đuổi ra nhà nhưng cô ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô ta trở nên bất cần.
Cao Đại Ny thấy vậy, rốt cuộc mềm lòng: "Tiểu Lục, em tội gì phải gây sự với Lai Bảo?"
Lâm Lan Lan nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
Đó là tất cả những gì Cao Đại Ny có thể làm.
Cô ấy quay đầu đi vào phòng.
Lâm Lan Lan không muốn sống nữa, bị ném ra sân, cô ta không thèm cử động, nằm xoài trên phiến đá lạnh như băng kia, nhìn ánh trăng cong cong trên trời.
Trước đây cô ta đã có những ngày tháng tốt đẹp.
Khi còn ở nhà họ Lâm, cô ta là đứa con gái độc nhất nên rất được yêu thương chiều chuộng.
Muốn cái gì có cái đó.
Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của cô ta lại biến thành cái dạng này?
Lâm Lan Lan không biết, cô ta chỉ biết mình không muốn sống nữa.
Cô ta mới sáu tuổi, cô ta không làm được gì cả, cô ta chỉ có thể bị động chấp nhận số phận.
Không biết qua bao lâu, cô ta cảm giác mình sắp c.h.ế.t cóng, toàn thân tê dại và cứng đờ.
Trên người đột nhiên xuất hiện một cái chăn rách.
Hà Lệ Phương bước ra, mặt đầy dấu vết của thời gian và sự vất vả nhọc nhằn, chỉ có đôi mắt mang đậm vẻ độc địa và xảo quyệt.
Chị ta một hơi sinh ra sáu đứa con gái, nếu đặt vào nhà khác thì đã sớm bị tra tấn đến chết, nhưng ở nhà họ Cao thì không.
Không phải Cao Nhị Cường và bà Cao tốt bụng.
Mà do Hà Lệ Phương biết tính toán, biết luồn cúi nên mới có được cục diện như hôm nay.
Chị ta nhìn con gái đang hấp hối dưới đất, trầm mặc một lúc lâu rồi ngồi xuống đắp chăn cho cô ta.
"Chuyện dũng cảm nhất trong đời mẹ là đổi con, mẹ tưởng như vậy có thể khiến con được sống những ngày sung sướng."
Lâm Lan Lan sắp hôn mê.
Hà Lệ Phương tiếp tục: "Mẹ gửi gắm kỳ vọng vào con, mẹ hy vọng sau khi con đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm, tương lai con sẽ giúp đỡ các chị em của con."
Con gái nhà họ Cao không có giá trị.
Chị ta cũng vậy, khác gì một cái máy sinh con đâu.
Cho đến khi con trai chào đời.
Lâm Lan Lan nghe thế, nhếch môi mỉa mai.
Cả nhà họ Cao không ai tốt cả, đương nhiên tính cả Hà Lệ Phương.
Hà Lệ Phương không quan tâm Lâm Lan Lan nghĩ về mình thế nào.
Chị ta bưng cái cốc sứ đựng nước sôi bên cạnh lên, đút từng muỗng từng muỗng cho cô ta.
"Biết tại sao con lại rơi vào kết cục này không?"
Lâm Lan Lan im lặng, cô ta không uống, cô ta không muốn sống nữa.
Hà Lệ Phương bẻ miệng cô ta ra, đút từng muỗng vào: "Vì con không có thực lực mà dám buông lời tàn nhẫn."
"Hình như mẹ biết tại sao con lại bị nhà họ Lâm đưa về rồi."
Dựa theo tính toán của Hà Lệ Phương, kế sách của chị ta hẳn là không một kẽ hở.
Lừa người nhà họ Lâm và sản phụ, treo đầu dê bán thịt chó.
Ném đứa bé vốn là cốt nhục của nhà họ Lâm ra giữa trời tuyết, đối với một đứa trẻ sơ sinh mà nói, chỉ có một con đường chết.
Chị ta đã hoàn thành chín mươi chín bước.
Con gái của chị ta chỉ cần bình an lớn lên, nhận hết sự chiều chuộng của người là được.
Nhưng...
Chỉ một chuyện đơn giản như vậy, nó cũng không làm được.
Hà Lệ Phương thất vọng, chị ta rất thất vọng, dù sao năm đó chị ta mới sinh xong đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được một nhà thích hợp như vậy.
Cố nén vết thương và đau đớn, đổi đứa bé thành công mà không cần sự giúp đỡ của ai.
Không to gan, cẩn thận, lòng dạ độc ác thì khó mà làm được.
Cắt một miếng thịt trên người mình cho người khác, không người mẹ bình thường nào làm được chuyện này.
Nhưng Hà Lệ Phương làm được.
Nhưng sau khi làm xong chuyện đó, chị ta vẫn tưởng con gái đang sống một cuộc sống sung sướng ở nhà họ Lâm.
Thế nhưng, sau đó chị ta gặp Lâm Chung Quốc, cảm giác sợ hãi vì âm mưu bị bại lộ và sự thất vọng khi nhìn thấy con gái Lâm Lan Lan vừa không có năng lực vừa không biết nhẫn nại, Hà Lệ Phương không nói với ai.
Ả đàn bà này mưu mô và tàn nhẫn.
Lâm Lan Lan nghe Hà Lệ Phương nói, cô ta không nói gì nhưng cũng không từ chối hành động đút nước nóng của Hà Lệ Phương nữa.
Uống từng ngụm.
Không biết qua bao lâu, cảm giác cơ thể tê cứng của mình dần khôi phục.
Cô ta khẽ cử động ngón tay, nói: "Nó chưa chết."
Hà Lệ Phương ngạc nhiên, chị ta hỏi.
"Ai???"
Lâm Lan Lan nói một cách khó lường: "Thẩm Miên Miên."
Hà Lệ Phương thật sự không biết Thẩm Miên Miên là ai. Chị ta đờ ra rất lâu, lâu đến mức nước nóng trong cốc sứ dần lạnh như băng, làn khói trắng biến mất tăm.
Trái tim chị ta cũng lạnh giá theo.
"Thẩm Miên Miên?"
Đứa bé bị ném vào tuyết năm đó?
Lâm Lan Lan khẽ gật đầu.
Tay cầm cốc sứ của Hà Lệ Phương siết chặt, gân xanh nổi lên, vô thức phủ nhận: "Không thể nào."