Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 624
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:27
Lượt xem: 85
Nếu không làm gì có câu ngày đông tháng giá chứ.
Cô che kín mít nên không ai trong máy kéo nhận ra cô.
Nhưng sau khi xuống máy kéo, lúc tới đại đội, vẫn bị người ta gọi lại.
"Cô là thanh niên trí thức Thẩm phải không?"
Tuy đối phương che kín người nhưng vẫn lộ ra đôi mắt, chỉ có mắt của thanh niên trí thức Thẩm mới linh động trong suốt như vậy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, chào hỏi: "Chào dì."
Hơi nóng phả ra dính vào khăn quàng cổ, nhanh chóng trở thành một lớp sương trắng.
Thẩm Mỹ Vân luôn cảm thấy đại đội Tiền Tiến còn lạnh hơn doanh trại.
Lúc xuống máy kéo, chân như đông cứng.
Đối phương thờ ra, lộ nửa bên mặt: "Thanh niên trí thức Thẩm thật này, nghe mẹ cô nói, cô lên làm xưởng trưởng ở bộ đội rồi?"
Theo tiếng hô này, các xã viên ở nhà Miêu Đông đều ngó ra xem.
Sắp Tết, trời lạnh không phải vụ mùa nên mọi người đều tụ tập ở nhà Miêu Đông, vô cùng tẻ nhạt.
Y vậy, bên ngoài vừa có chút gió thổi cỏ lay là tất cả mọi người lục tục ra hóng.
"Thanh niên trí thức Thẩm thật à?"
"Cô về rồi hả? Cô làm xưởng trưởng rồi, làm xưởng trưởng có cảm giác gì?"
"Có phải cô phải quản lý rất nhiều người không?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô cười mỉm, không mất lễ phép: "Tạm được, chú dì, không nói với mọi người nữa, con dẫn con về nhà trước."
"Đi xe cả đoạn đường, con bé bị rét cứng người rồi."
Nói đến nước này, mọi người đương nhiên không có cớ ngăn cản.
Đến khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Mọi người nhất thời mồm năm miệng mười nói: "Thanh niên trí thức Thẩm bản lĩnh thật, mới rời đại đội bao lâu mà đã lên làm xưởng trưởng rồi."
"Nếu con trai và con gái tôi có tiền đồ như vậy, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."
Bà dì lớn giọng, dù đã đi xa, Thẩm Mỹ Vân cũng nghe được.
Bước chân cô khựng lại rồi đi càng lúc càng nhanh.
Từ chân núi leo lên sườn núi, Thẩm Mỹ Vân đầu đầy mồ hôi, thảo nào phải hoạt động nhiều thì người mới ấm được.
Miên Miên cũng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Hai người tới hàng rào trước cửa vườn rồi đẩy cổng vào, căn nhà nhỏ giấu giữa rừng rậm.
Như thế ngoại đào nguyên.
"Lão Thẩm, ông về rồi đấy à?"
Trần Thu Hà đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà ấy bèn hô một câu.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi tới trước mặt, đứng ở cửa phòng bếp, không nói gì.
Trần Thu Hà như có cảm ứng, vô thức quay đầu lại.
Thì thấy cô con gái xinh đẹp nhà mình đứng ở cửa phòng bếp.
Bà ấy còn tưởng mình nhìn lầm.
Dụi dụi mắt, lại dụi dụi.
Ba lần liên tiếp.
Bà ấy mới kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên cười với bà ấy: "Mẹ, là con đây."
Trần Thu Hà vọt tới: "Đứa nhỏ này sao lại về, còn không nói trước một tiếng?"
Thẩm Mỹ Vân bị đập, cô cũng không giận, cười khanh khách nói: "Nếu nói thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Trần Thu Hà ôm cô: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn như một đứa trẻ vậy."
Nói xong nhìn sang Miên Miên rồi nhìn dáo dác bên ngoài.
"Sao vậy? Trường Tranh không tới à?"
"Hai đứa cãi nhau?"
Đối với mẹ vợ mà nói, thấy con gái dẫn con về nhà mẹ đẻ, phản ứng đầu tiên là vợ chồng son cãi nhau.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cãi nhau."
"Tranh thủ hai ngày này rảnh rỗi về thăm mẹ, ba, và cậu."
"28 còn phải lên Bắc Kinh một chuyến."
Cô chưa dứt lời, Thẩm Hoài Sơn đã cõng một hòm thuốc gấp gáp chạy về.
"Mỹ Vân về rồi à?"
Ông ấy đang ngồi khám ở đội sản xuất, chợt nghe xã viên báo tin con gái mình dẫn cháu về.
Thế là vừa khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, Thẩm Hoài Sơn chạy thẳng về nhà.
Ông ấy chạy rất vội, trời rõ ràng rất lạnh nhưng đầu ông lại đầy mồ hôi.
Thấy ba mẹ như vậy.
Trái tim Thẩm Mỹ Vân mềm nhũn, hình như cô đã hiểu được ý nghĩa của mỗi lần về nhà.
Mỗi lần về nhà đều có người chào đón và vui mừng.
Đó là đoàn tụ, là hóa nhung nhớ thành thực chất, là những lần gặp gỡ.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Về thăm ba mẹ và cậu."
Thẩm Hoài Sơn vui mừng khôn xiết, xoa tay: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Ông ấy nói với Trần Thu Hà: "Đem con gà rừng hai ngày trước anh cả săn được ra hầm, tối nay uống canh gà."
"Đang làm sủi cảo!"
Con gái về, ông ấy hận không thể dọn hết đồ ăn ngon trong nhà ra.
Trần Thu Hà trừng ông ấy một cái: "Đương nhiên."
"Cậu đâu?"
"Cậu con lên núi rồi, hai ngày trước tuyết lớn, đặt nhiều bẫy lắm, giờ lên núi thu bẫy rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, để Miên Miên đi chơi với ông ngoại Thẩm Hoài Sơn, cô vào bếp hỗ trợ.
Khi chỉ có hai người.
Trần Thu Hà vừa nói chuyện vừa đè nhỏ giọng hỏi Mỹ Vân: "Con thật sự không cãi nhau với Trường Tranh?"
Dựa theo kinh nghiệm làm vợ của bà ấy, tình huống này toàn là vợ bị chồng khinh khi, phải dẫn con về nhà mẹ đẻ.
Thẩm Mỹ Vân đang nhóm lửa, nghe vậy, cô ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: "Mẹ, không có thật."
"Chỉ là Tết năm nay không ở chung với ba mẹ được, lòng con băn khoăn nên về sớm thăm hai người."
"Lần sau về chắc phải chờ sang năm nữa."
Trần Thu Hà thấy cô không giống giả vờ, lúc này mới tin, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Con coi con kìa, năm sau thì năm sau cũng được mà? Về có hai ngày thì về làm gì? Toàn phí thời gian ngồi xe."
Thẩm Mỹ Vân thêm củi vào bếp, nói: "Về thăm ba mẹ và cậu."
Nếu không về làm gì.
"Con ở gần ba mẹ, có thể về thường xuyên nên mới đồng ý với Quý Trường Tranh đón năm mới ở nhà anh ấy."
"Tết sang năm con và anh ấy sẽ về nhà mình."
Còn cố ý giải thích một câu.
"Chẳng lẽ mẹ lại giận con à?" Trần Thu Hà nhào bột xong, cắt ra một cục, bỏ lên thớt dùng chày cán bột cán qua.
"Dựa theo quy củ, năm đầu tiên con và Trường Tranh kết hôn, nên đến nhà trai đón năm mới."
Bà ấy và lão Thẩm đâu phải người không nói đạo lý.
Bắc Kinh ở xa, con gái và con rể một năm khó về một lần, nhưng họ thì khác, nhà gần hơn.
Con gái vừa nghỉ đã dẫn con về.
Không thiếu hai ngày này.
Đang nói thì Trần Hà Đường về, một tay cầm hai con gà, sau lưng còn kéo theo một bó củi.
Nhưng lúc đi tới cửa, như nhận ra điều gì, ông ta sải bước nhanh hơn.
"Cậu!"
Nghe được động tĩnh, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng chạy ra.
Trần Hà Đường còn đang kéo củi.
Khuôn mặt hung dữ của ông ta giờ đây đầy vẻ dịu dàng và ngây ngô.
"Mỹ Vân, con về rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, kéo cánh tay ông ta, thân mật nói: "Nhớ cậu, về thăm cậu nè."
Nghe vậy, Trần Hà Đường càng vui hơn.
Ông ta không giỏi biểu đạt, thế nên đưa con gà trong tay cho Trần Thu Hà.
"Làm, làm hết đi."
Trần Thu Hà: "..."
Mỹ Vân về, người nào cũng đòi hầm gà.
Trần Thu Hà không khỏi bật cười: "Em là mẹ kế, không nỡ cho Mỹ Vân ăn."
Nghe vậy, đến lượt Thẩm Mỹ Vân dỗ dành bà ấy.
Cơm trưa vì lâm thời thêm một món canh gà nên muộn hơn bình thường.
Ăn xong cũng hơn một giờ rồi.
Cơm nước xong, Trần Hà Đường đi lau bàn, nhưng bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại: "Để con."
Nhưng cô vừa bắt lấy thì phát hiện có gì đó hơi lạ.
"Cậu, bộ quần áo này của cậu?"
Sao mỏng thế?
Cô lại nhéo nhéo, quả thật rất mỏng, trông là áo bông, nhưng thực tế lại không có lớp lót.
Ngoài trời lạnh nhường nào.
Ngay khi cô hỏi.
Trần Thu Hà bên cạnh cũng thở dài theo: "Năm nay trời lạnh, thu hoạch bông không tốt, mẹ muốn làm một cái riêng cho cậu con, nhưng đi mấy chỗ cũng không mua được bông."
Thật ra bà ấy có rút một ít bông gòn trong chiếc áo bông mình mang từ Bắc Kinh về.
Chắp vá vào quần áo của Trần Hà Đường.
Nhưng tác dụng không lớn.
Suy cho cùng thì vóc người bà ấy cũng nhỏ con, dù rút một ít bông từ áo của bà và của lão Thẩm ra cũng không dễ làm thành một chiếc mới.
"Vậy là ai cũng bị cóng hết hả?"
Thẩm Mỹ Vân khó tin.
Cô vỗ trán mình: "Trách con, trách con."
Cô không để chăn bông cũng không để áo bông lại, rõ ràng có một đống bông trong đó nhưng cô không nghĩ tới.
Thật ra, cũng không trách Thẩm Mỹ Vân.
Mỗi lần cô về, thời tiết đều không lạnh, đương nhiên là không dùng được.
Lúc không dùng được, cô cũng không tiện lấy ra.
"Sao mà trách con được?"
Nhác thấy Mỹ Vân vỗ trán mình, Trần Thu Hà ngăn lại: "Do ba mẹ không nói với con, muốn trách cũng trách ba mẹ."
Thẩm Mỹ Vân xoa giữa mày: "Lúc con và Miên Miên mới tới đây, không phải có cầm theo chăn à? Sao không rút bông trong đó ra may?"
Lúc ấy cô mang vài chiếc.
Toàn là chăn sáu cân, bỏ một chiếc đi dư dả may thêm một cái áo bông mà.
Nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, Trần Hà Đường chủ động nói: "Mẹ con muốn tháo chăn, là cậu không cho."
"Đó là chăn của con, con và Trường Tranh về sẽ đắp."
Bỏ đi để làm áo bông cho ông ta, cần gì chứ?
Nhỡ Quý Trường Tranh theo Mỹ Vân về, người nhà mẹ để lại mang tiếng không biết tính toán.
Hành sự không ngay thẳng.
Thẩm Mỹ Vân bây giờ còn trẻ, không hiểu suy nghĩ của người lớn bọn họ. Nhưng trong mắt Trần Thu Hà và Trần Hà Đường, chờ tương lai Miên Miên kết hôn lập gia đình.
Đến phiên cô gặp tình cảnh như vậy, có lẽ cô sẽ hiểu được.
Thẩm Mỹ Vân không rối rắm mấy chuyện này.
"Mọi người chờ con một chút, con có một người bạn, vừa khéo có thể mua được bông vải và áo khoác quân đội."
"Buổi chiều con và Miên Miên ra ngoài một chuyến."
Nghe thế, Trần Thu Hà kinh ngạc: "Mẹ và ba con đã hỏi vài nơi, mọi người đều nói năm nay bông khan hiếm, chỗ nào hết hàng."
"Con mua được à?"
Họ có tiền nhưng lại không mua được áo bông, tính ra cũng rất đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-624.html.]
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Hắn có cách riêng, giờ con đi ngay."
"Cậu, buổi chiều cậu đừng ra ngoài, con sẽ quay lại ngay."
Trần Hà Đường ngây ngô cười cười, nhưng ông ta vẫn rất băn khoăn: "Có an toàn không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Có, là người rất thân."
Nếu không phải vì gạt cậu, cô đã lấy áo bông và áo khoác quân đội ra ngay trước mặt cha mẹ rồi.
Đáng tiếc...
Thêm một người biết thì thêm một phần mạo hiểm, chuyện nên làm Thẩm Mỹ Vân vẫn phải làm.
Chuyện kiểu này không lười biếng được.
Cô nhanh chóng dẫn Miên Miên đi ra ngoài, đi thẳng đến công xã Thắng Lợi, tìm được cái sân nhỏ theo con đường trong trí nhớ.
Cô gõ cửa, cửa lập tức mở ra.
Là Sa Trúc.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, cậu ta có vẻ không bất ngờ, nhanh chóng thò đầu ra nhìn thoáng qua, không thấy ai đi theo mới nói: "Vào đi."
Thẩm Mỹ Vân còn dẫn theo một đứa bé.
Lúc này, cô dẫn Miên Miên theo, lúc trước Kim Lục Tử đã gặp Miên Miên nên cô cũng không giấu diếm.
"Anh Lục có ở đây không?"
Lần đầu tiên Sa Trúc gặp Miên Miên, anh ta tò mò nhìn qua thì nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, bèn gật đầu: "Có."
"Nhưng anh Lục bị thương nên không thể ra ngoài."
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Bị thương?"
"Chị vào nhìn là biết."
Sa Trúc lịch sự với Thẩm Mỹ Vân như vậy chủ yếu là vì thái độ của Kim Lục Tử đối với Thẩm Mỹ Vân.
Điều cậu ta thấy hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Anh ấy..."
Chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói truyền ra: "Là em gái Mỹ Vân à? Mau vào đi."
Sau cái lần Thẩm Mỹ Vân giúp cậu ta một đại ân, đối với Kim Lục Tử mà nói, Thẩm Mỹ Vân chính là em gái ruột của cậu.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, vén rèm cửa đi vào thì thấy chân Kim Lục Tử được bó thạch cao màu trắng, kê trên tủ kháng.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Anh Lục? Anh bị?"
Kim Lục Tử nhìn thoáng qua Sa Liễu, Sa Liễu lập tức lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Thấy cậu ta rời đi.
Kim Lục Tử mới nói: "Lúc đi qua, bên kia cũng kiểm tra rất nghiêm."
"Gãy chân."
Nhiều người đuổi theo cậu ta, cũng may đã bán sạch hàng rồi, nếu không thì lớn chuyện.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên ngồi xuống mép giường: "Nghiêm trọng không?"
Kim Lục Tử: "Cũng tạm, nói là nghỉ ngơi một thời gian."
Dứt lời, cậu ta mở cửa tủ lấy ra một xấp tiền.
"Hàng đợt trước bán được một ngàn ba, cô đếm xem đủ chưa."
Một ngàn ba này, cậu ra không những không kiếm được đồng nào mà còn thiệt một cái chân.
Thẩm Mỹ Vân không đếm, cô rút ra hai mươi tờ rồi đặt trên tủ kháng.
"Anh Lục lần này bị thương, coi như bồi thường, mua chút đồ ăn ngon đi."
Cô rút một lượt 20 tờ.
Tức hai trăm đồng.
Dù là Kim Lục Tử quen buôn bán làm ăn cũng bị sự hào phóng của Thẩm Mỹ Vân dọa.
"Em gái Mỹ Vân, em..."
Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn vô tư: "Anh đi một chuyến, còn gãy một chân, chút tiền ấy không nhiều lắm, coi như phí vất vả."
Lúc trước dù cô nói giúp đối phương, nhưng đồng dạng, tiền bán hàng cũng tới tay.
Có nghĩa là Kim Lục Tử cũng giúp cô.
Huống chi, Thẩm Mỹ Vân làm việc luôn thích nhìn xa trông rộng.
Kim Lục Tử có tiềm lực vô hạn, bất kể là giữ quan hệ hay tặng lễ, cô đều hi vọng sự hợp tác của hai người có thể được duy trì.
Suy cho cùng thì ai mà không thích làm giàu?
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Người mà, ai không thích nghe mấy lời mềm mỏng?
Kim Lục Tử cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn được tiền.
Vàng thật bạc trắng đặt sẵn đây rồi.
Kim Lục Tử đột nhiên cảm thấy một cái chân gãy này của mình rất đáng giá.
Cậu ta cười cười, không từ chối: "Vậy anh cảm ơn em gái Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân: "Khách sáo quá."
Cô cất tiền đi: "Anh Lục, anh đã gãy chân thì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi."
"Tôi nghe người ta nói, cuối năm chỗ nào cũng kiểm tra rất căng, không ai dám lan truyền gì cả. Thay vì ra ngoài rêu rao, chi bằng ở nhà dưỡng thương cho an toàn."
Đây xem như nhắc nhở.
Kim Lục Tử vừa nghe, nhất thời rùng mình: "Tôi biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, dắt Miên Miên tạm biệt: "Vậy sang năm gặp, anh Lục."
Nghe vậy, Kim Lục Tử hơi hoảng hốt.
Cậu ta đã quen với việc độc lai độc vãng, bên cạnh chỉ có Sa Trúc, nhưng quan hệ giữa cậu và Sa Trúc là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Đối phương kính trọng là nhiều, không quá thân thiết.
Đột nhiên nghe được câu nói giản dị như trò chuyện với người nhà thế này, Kim Lục Tử hơi không quen, cậu ta gật đầu: "Sang năm gặp, chúc mừng năm mới sớm nhé."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chúc mừng năm mới."
Sau khi rời khỏi nhà Kim Lục Tử, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới chỗ vắng người đếm tiền.
Cho 200 động, còn 1100 đồng.
Thẩm Mỹ Vân giữ 5 tờ, số còn lại bảo Miên Miên cất hết vào Bào Bào.
Rồi dẫn cô bé đến hợp tác xã cung ứng mua đồ.
Chuyến này cô và Miên Miên chẳng mang gì về cả, hành trang đơn giản, giờ có tiền rồi đương nhiên phải đến hợp tác xã mua sắm.
Trong tay cô có vé công nghiệp và vé sữa bột Quý Trường Tranh đưa.
Sau khi đến hợp tác xã cung ứng, cô mua một lượt hai lon sữa mạch nha, cô muốn mua ba lon nhưng tiếc là đối phương không cho, nói là bị hạn chế, một người nhiều nhất được hai lon.
Nhưng trộn với sữa bột cũng tạm đủ.
Còn đồ tết gì đó thì cô không mua, sau đó định dẫn Trần Thu Hà đi cùng, cô không muốn xách đồ.
Vì trừ sữa mạch nha, còn áo khoác quân đội và áo bông nữa.
Này mới nhức đầu.
Ra khỏi hợp tác xã, tìm một nơi vắng người, sau khi trộn đều sữa bột vào sữa mạch nha, sữa bột nháy mắt thơm ngọt hơn hẳn.
Thẩm Mỹ Vân bỏ hai lon vào túi lưới rồi dẫn Miên Miên về nhà.
Trên đường về, cô cố ý tránh nơi đông người, chỉ đi đường nhỏ.
Lức sắp đến cửa nhà, cô mới bảo Miên Miên lấy hai cái áo khoác quân đội, ba cái áo bông trong Bào Bào ra.
Nặng quá suýt không ôm hết.
Phải biết là áo khoác quân đội này được làm bằng bông thật, đã nặng còn phải xách hai cái một lượt.
Còn áo khoác thuần bông nữa, hẳn ba bộ.
Trọng lượng này khiến tay Thẩm Mỹ Vân trầm xuống, người suýt bị đè bẹp, cô vô thức gọi to: "Ba mẹ, cậu, mau ra lấy đồ."
Cô vừa gọi, người trốn trong phòng tránh rét đều đi ra.
Trần Thu Hà đang làm giày bông, Thẩm Hoài Sơn đang cầm nhíp bóp lông gà, Trần Hà Đường đang chà dây thừng bằng cỏ dại.
Mọi người đều đang bận rộn.
Bên ngoài lạnh kinh khủng, trong nhà chính đốt một chậu than, cả nhà đều làm ổ ở đó.
Đây gần như là tình cảnh chung của các nhà trong đại đội Tiền Tiến.
Nhà họ cũng không ngoại lệ.
Chậu than đỏ rực.
Theo tiếng gọi của Thẩm Mỹ Vân,"uỵch" một tiếng, ba người trong phòng đồng loạt bỏ công việc trong tay xuống.
Lúc Thẩm Hoài Sơn bỏ gà lại, nó còn đập bể chậu tráng men, nhảy xuống kháng, suýt giẫm lên dây thừng dưới đất ngã chổng vó.
Thẩm Hoài Sơn: "..."
Hết lần này tới lần khác, hai người phía trước còn chạy như thỏ, không ai nhìn ông ấy. Ông ấy miễn cưỡng duỗi thẳng chân, vịn tường đứng lên.
Thôi thôi, chạy không lại, không tranh giành nữa.
Ông ấy phủi bụi trên gối, từ từ đi ra ngoài.
Bên ngoài.
Trần Thu Hà và Trần Hà Đường chạy nhanh, vừa ra đã thấy Thẩm Mỹ Vân đang ôm chồng áo khoác và áo bông còn cao hơn cô, đến độ không thấy người đâu.
Miên Miên cũng xách đồ, là một túi quýt và táo.
Nhân lúc chờ ở cổng nhà, Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy trong Bào Bào ra, chỉ mười trái mà Miên Miên đã xách không nổi.
"Đứa nhỏ này, về rồi sao không chào trước một tiếng? Chúng ta xuống chân núi đón con."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiều đồ như vậy , còn leo núi thì có mệt chết.
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, mím môi cười: "Mấy thứ này không mang ra ngoài được, không tiện nhờ người ta đi gọi cả nhà."
"Tôi và Miên Miên đi đường nhỏ về."
Giờ ai cũng không mua được bông, không mua được áo khoác quân đội, áo bông những thứ này, Thẩm Mỹ Vân một hơi cầm ra năm cái.
Rõ ràng không phải mua theo con đường chính quy.
Thế thì còn ở đâu nữa?
Thẩm Mỹ Vân không nói, để bọn Trần Thu Hà đoán, quả nhiên, Trần Thu Hà như nghĩ tới điều gì, bà ấy thót tim, một tay nhận lấy áo bông rồi hỏi: "Con mua ở chợ đen?"
Bà ấy đến Mạc Hà lâu như vậy, không thể không biết chợ đen.
Chỉ là nơi đó rất nguy hiểm.
Nếu bị bắt thì cực dễ ăn đạn.
Thẩm Mỹ Vân nói qua loa: "Cũng không khác mấy."
"Con..."
Trần Thu Hà một hơi nhận lấy ba chiếc áo bông lớn, hai chiếc áo khoác quân đội còn lại giao cho Trần Hà Đường.
Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng được đứng bình thường.
Trần Thu Hà nhéo tai cô: "Sao con gan quá vậy, con không sợ bị bắt sao?"
Nhận ra mình hơi to tiếng, sợ bị người khác nghe được, Trần Thu Hà chợt như ăn trộm, nhìn quanh nhìn quất không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhà họ ở một mình trên núi, bình thường nếu không có việc, căn bản chẳng ai mò đến đây.
Thẩm Mỹ Vân bị nhéo tai, cô cũng không giận, cười híp mắt nói: "Con có tự tin mới dám đi chứ."
Nếu có người giúp, cô còn không muốn xách sữa mạch nha đâu.
"Con có hai lọ sữa mạch nha, cậu, cậu cầm đi."
"Miên Miên đâu?"
Miên Miên bị một đống quần áo che lại, bạn nhỏ thấp bé, hoàn toàn bị che mất.
"Con ở đây."
"Cho ông nội cậu táo và quýt nè."
Trần Hà Đường thân hình vạm vỡ, có sức khỏe, chút đồ này ông ta cầm nhẹ hều.
Miên Miên thò cái đầu nhỏ ra, giơ bàn tay nhỏ bé, chưa giơ lên được bao lâu đã bị đè cong xuống.
"Ông nội cậu, cháu ở đây!"
Trần Hà Đường thấy một màn như vậy, không khỏi bật cười, một ngón tay móc lấy hai túi táo và quýt.
Trần Thu Hà nhìn thấy, trách cứ: "Sao còn mua cái này? Đắt quá."
Thẩm Mỹ Vân nháy mắt: "Không tốn tiền"
Trần Thu Hà hiểu ngay.
Thẩm Hoài Sơn khoan thai đến chậm, thấy đồ đạc đều bị bọn họ cầm, ông ấy bật cười: "Ba tới hơi trễ nhỉ.".
"Vào nhà vào nhà."
Thẩm Mỹ Vân kéo tay Thẩm Hoài Sơn: "Bên ngoài lạnh muốn chết."
Đứng một hồi, hơi nóng trong người cũng tản đi mất.
Gió lạnh thấu xương, da thịt lộ ra ngoài bị cóng đỏ bừng.
Cô gọi mọi người vào nhà.