Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 621
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:22
Lượt xem: 92
"Cậu cũng đừng gọi anh, cứ gọi tôi là đồng chí Cao là được rồi, chúng ta nhập gia tùy tục." Đồng chí Cao nói.
Sư đoàn trưởng Trương tất nhiên nghe theo, cho ông ấy rót một chén rượu: "Vậy anh cũng gọi tôi là đồng chí Trương hôm nay chúng ta ăn cơm, cũng chỉ là bữa cơm thân thiết giữa các đồng chí với nhau."
"Được rồi."
Đồng chí Cao bưng chén rượu nhấp một ngụm, lại gắp một đũa ruột già, ruột già xào giòn thơm cay ngon miệng, kết hợp với nồi lẩu kia, mùi vị thật sự rất tuyệt.
Ông ấy chép miệng, nhịn không được nói: "Đầu bếp của ban bếp núc, tay nghề rất giỏi."
Sư đoàn trưởng Trương không biết chuyện sĩ quan hậu cần mời Thẩm Mỹ Vân đến giúp đỡ, ông ấy gật đầu: "Xem ra sĩ quan hậu cần của chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức."
Đang nói câu này, bên ngoài lại bưng vào một đĩa thịt kho tàu.
Cái này...
Đồng chí Cao vừa nhìn thấy thì lắc đầu: "Không phải nói không cần quá đặc biệt à?"
Lúc trước những món ăn kia, ăn thì ngon, nhưng đều là nội tạng heo, cho nên ông ấy cũng không nói gì.
Sư đoàn trưởng Trương nhận lấy nồi thịt, cười cười: "Hôm nay là tiểu niên, bộ đội chúng tôi lại g.i.ế.c heo mình nuôi, cũng không thể không nhổ một cọng lông, ngay cả miếng thịt cũng không cho anh ăn được."
"Vả lại chúng tôi vẫn phải ăn thịt chứ."
Tuy rằng thịt kho tàu kia rất mê người, nhưng đồng chí Cao lại không hoàn toàn tin tưởng, ông ấy suy tư một chút: "Gọi sĩ quan hậu cần tới đây cho tôi, tôi hỏi hai câu."
Cái này...
Sư đoàn trưởng Trương dừng lại, nói với đối phương: "Gọi đi."
Không lâu sau.
Sĩ quan hậu cần cũng đi ra: "Lãnh đạo, ngài tìm tôi."
Sư đoàn trưởng Trương ngược lại không mở miệng.
Đồng chí Cao nói thẳng: "Hôm nay doanh trại các cậu g.i.ế.c heo?"
Sĩ quan hậu cần thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nói: "Đúng vậy, buổi chiều vừa mới giết, lúc ngài tới, đã có nhiều ở căn tin chờ ăn thịt rồi."
"Vậy buổi tối các cậu ăn gì?"
Sĩ quan hậu cần theo bản năng thăm dò sư đoàn trưởng Trương.
"Cậu đừng nhìn anh ấy, nói thật đi."
Đồng chí Cao trầm giọng nói.
Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Miến thịt heo hầm cải trắng, dưa chua xào huyết heo và củ cải hầm thịt."
"Thật sao?"
Đồng chí Cao không tin lắm.
Sĩ quan hậu cần gật đầu, cười khổ: "Sao tôi lại lấy chuyện này ra lừa ngài chứ, hôm nay là tiểu niên doanh trại g.i.ế.c heo, cho dù keo kiệt thế nào chẳng lẽ không có thức ăn mặn."
"Huống chi, con heo này chúng tôi ăn mấy ngày lận, năm trước cũng g.i.ế.c một con."
Lần này, đồng chí Cao lại tin, ông ấy suy nghĩ một chút nói: "Cậu đi múc thức ăn của mỗi người mỗi thứ một chén đến đây cho tôi."
"Đem thịt kho tàu này xuống đi."
Một nồi thịt kho tàu lớn như vậy, ông ấy ăn cũng bối rối.
Sĩ quan hậu cần vừa nghe, theo bản năng nói ra: "Đừng mà, nếu như ngài kêu tôi mang thịt kho tàu xuống, không phải uổng phí công sức của đồng chí Thẩm sao?"
Anh còn cố ý khấn ông nội bà nội, xin cho mời được Thẩm Mỹ Vân xuống bếp.
Lời này vừa nói, ở đây đều là người thông minh.
Theo bản năng nhìn qua.
Nhất là Quý Trường Tranh, anh vốn là an tĩnh ăn cơm làm người vô hình, từ lúc ăn lỗ tai heo xào kia, anh đã có chút nghi ngờ đây có phải là Mỹ Vân làm hay không.
Lúc này, xem như sự thật đã rõ ràng.
Cùng lúc đó.
Đồng chí Cao cũng nghe ra cái gì đó, ông ấy buồn bực nói: "Cậu nói, những món ăn này không phải cậu làm?"
Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Đúng vậy, tôi làm gì có tài nấu nướng tốt như vậy, ngài hỏi phụ tá Hàng Vi Quốc bên cạnh ngài một chút là biết, anh ấy ăn cơm nước tôi làm năm sáu năm rồi."
Hàng Vi Quốc bị điểm danh, ho nhẹ một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng là khả năng nấu nướng của anh tiến bộ."
Hóa ra là không.
Sĩ quan hậu cần lắc đầu: "Nếu tôi có bản lĩnh này, tôi đã sớm xuống bếp nấu cho ngài rồi."
Nói đến đây, anh ấy đem nồi đất đẩy tới trước mặt đồng chí Cao: "Trước khi tôi tới, đồng chí Thẩm đã dặn dò rất kĩ, nồi đất thịt kho tàu phải ăn thừa dịp còn nóng, nếu mọi người không ăn, thật thiệt thòi cho đối phương."
Nhấn mạnh lần nữa.
Lúc này đồng chí Cao mới động đũa, gắp một đũa thịt kho tàu, thiếu chút nữa gắp đứt thịt.
Thịt kho tàu này thật sự là quá non mềm, miếng thịt đũa kẹp ở giữa thiếu chút nữa chia làm hai.
Đồng chí Cao lập tức thay đổi lực tay, lúc này mới gắp thịt kho tàu kia lên, sau khi vào miệng, ông ấy theo bản năng sửng sốt.
"Đây là thịt kho tàu?"
Nhịn không được thò đầu nhìn sang.
"Đúng vậy."
"Nhưng sao lại mềm như vậy?'
"Vừa vào miệng đã tan, hơn nữa còn đàn hồi."
Sĩ quan hậu cần: "Tôi đã nói rồi, món thịt kho này ngài nhất định không thể bỏ qua, đây là tuyệt kỹ của đồng chí Thẩm chúng tôi."
Cái này...
Đồng chí Cao chậm rãi nhai, nếm thử mùi vị: "Quả thật không tệ, so với mấy cửa hiệu lâu đời còn ngon hơn ba phần."
Đây là đánh giá rất cao.
Nhưng ông ấy cũng chỉ gắp một đũa, gọi mọi người: "Nào, mỗi người gắp một cái, còn lại bưng đi, chia cho mọi người nếm thử."
Không tính là thức ăn thừa, dù sao, thời điểm chiến tranh, một miếng bánh vài người truyền nhau ăn.
Chứ đừng nói đến thịt kho tàu này.
Sau khi có lời này của đồng chí Cao, mọi người mỗi người gắp một miếng, Quý Trường Tranh ăn vào miệng, trong lòng tự nhủ đây thật đúng là Mỹ Vân làm.
Cũng chỉ có Mỹ Vân mới có tài nấu nướng này.
Chỉ là, anh không nói chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đồng chí Cao lại mở miệng: "Vị đồng chí Thẩm này, là đầu bếp mới tới doanh trại sao?"
Lời này vừa nói...
Mọi người theo bản năng nhìn Quý Trường Tranh.
"Sao, mọi người đều nhìn Quý Trường Tranh vậy?"
Đồng chí Cao vừa hỏi, Quý Trường Tranh đặt đũa xuống: "Đồng chí Thẩm là vợ của tôi, cô ấy tên là Thẩm Mỹ Vân, lần này bị sĩ quan hậu cần gọi tới giúp đỡ."
Không khó đoán ra, bàn thức ăn này tại sao lại có dấu vết của Mỹ Vân.
Tất nhiên là Thẩm Mỹ Vân cứu sĩ quan hậu cần, lúc này mới có một bàn thức ăn này.
Thì ra là thế.
Đồng chí Cao bừng tỉnh nhận ra: "Thế à, vậy có thể gọi cả vợ của cậu đến không?"
Lần này ông ấy tới đây thật ra là vì Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, hỏi sĩ quan hậu cần: "Mỹ Vân nhà tôi còn ở đây không?"
Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Vẫn còn đó, tôi nhờ cô ấy giúp làm cá kho tàu."
"Không làm nữa, không cần quá đặc biệt."
Đồng chí Cao trực tiếp đứng lên: "Tôi đi qua đó xem thử, có thể làm cho Hỗn Thế Ma Vương nhà họ Quý hồi tâm chuyển ý, rốt cuộc là bộ dáng gì."
Hiển nhiên, đồng chí Cao đã sớm biết Quý Trường Tranh.
Ông ấy đi, mọi người tất nhiên cũng đi theo.
Trần Viễn tụt lại phía sau, giơ tay chọc cánh tay Quý Trường Tranh: "Sao tôi lại cảm thấy vị lãnh đạo này tới là vì cậu?"
Từ đầu tới cuối đề tài ăn cơm vẫn luôn nhắm về Quý Trường Tranh.
Chỉ là sư đoàn trưởng Trương một mực nói sang chuyện khác, sau đó chỉ đi ăn cơm.
Mới xem như yên ổn được một lát.
Chỉ là chưa được bao lâu, thức ăn vừa mang lên, lại chuyển đề tài đến trên người Quý Trường Tranh.
Làm cho người ta bất ngờ ông ấy lại khai đao từ trên người Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Đi xem trước đi."
Cũng không biết bên trong hồ lô của vị lão lãnh đạo này bán thuốc gì.
Trần Viễn ừ một tiếng, vừa định nói gì đó, sư đoàn trưởng Trương quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai người bọn họ lập tức đi theo.
Trong bếp, Thẩm Mỹ Vân đang dạy Hoàng Vận Đạt cách nấu cá kho tàu.
"Thấy không? Đầu tiên là chiên đến hai mặt vàng óng ánh, lúc cạn nước..."
Lời còn chưa dứt.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào.
Đồng chí Cao không nghĩ tới, vừa tiến vào đã nhìn thấy một vị nữ đồng chí trẻ tuổi xinh đẹp đang dạy các sư phụ khác trong bếp nấu ăn.
Điều này làm cho người ta có hơi bất ngờ.
Đồng chí Cao cũng bất ngờ, ông ấy đi tới, đánh giá Thẩm Mỹ Vân một lát, chợt nở nụ cười từ thiện "Tôi nghe nói, đầu bếp giỏi đều là tổ truyền, bí quyết và phương pháp nấu ăn càng không thể để cho người ngoài biết"
"Cô gái nhỏ này sao cái gì cũng nói ra ngoài hết vậy?"
Lúc bọn họ ở cửa, cũng nghe được vài câu.
Dù là người không biết nấu cơm, dựa theo cách Thẩm Mỹ Vân mà nấu, hương vị chắc là không thua kém gì.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe xong quay đầu lại nhìn một lát, rất nhanh đã đoán ra thân phận của đối phương.
Vị đi đầu kia, hẳn chính là lãnh đạo lớn lần này tới.
Cô cười cười không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tôi không phải đầu bếp, cũng không có bí tịch tổ truyền, chỉ là bình thường thích nấu cơm, nghiên cứu nhiều một chút mà thôi, những thứ này cũng không có gì không thể dạy."
"Nếu ta dạy cho các sư phụ căn tin, có thể cho chiến sĩ của chúng ta ăn thức ăn ngon hơn, đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt."
Quả thật cô cũng nghĩ như vậy.
Nếu không cũng sẽ không dạy nấu nướng trước mặt nhiều người như vậy.
Lời này, ngược lại khiến đồng chí Cao nghe xong rất vui vẻ, ông ấy dẫn đầu vỗ tay: "Quý Trường Tranh à, cậu thật sự cưới được một người vợ tốt."
Quý Trường Tranh cười cười, được vẻ vang chung: "Mỹ Vân nhà tôi vẫn luôn rất tốt."
Một chút cũng không xấu hổ.
Điều này làm cho đồng chí Cao lắc đầu: "Kết hôn rồi quả thật rất khác biệt."
Ông ấy đi tới cửa sổ mọi người ăn cơm nhìn một chút.
Một nôi lớn miến thịt heo hầm vừa ra lò, nóng hôi hổi, còn có một nồi củ cải hầm thịt heo thái lát, chậu cuối cùng là miến dưa chua.
Mỗi một người cầm hộp cơm đến lấy cơm, trên mặt đều tràn đầy nụ cười vui sướng.
Hiển nhiên đối với chuyện ăn thịt này, toàn bộ doanh trại đều rất vui mừng.
Đồng chí Cao: "Lấy thức ăn ở đây đem qua đó ăn, ăn giống như vậy."
"Lấy thịt kho tàu và cá trên bàn chúng ta tới đây, chia cho mọi người ăn đi."
Lời này vừa nói, sĩ quan hậu cần theo bản năng nói: "Như vậy sao được?"
Đồng chí Cao: "Sao lại không được?"
"Tôi cũng giống như mọi người, bọn họ ăn cái gì, tôi ăn cái đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-621.html.]
"Được rồi, cứ theo vậy mà làm."
Sư đoàn trưởng Trương lắc đầu với sĩ quan hậu cần: "Đi đi."
Nghĩa là nghe lời đồng chí Cao.
Sĩ quan hậu cần thở dài, nhận mệnh đi làm.
Nhân dịp này, đồng chí Cao dạo qua một vòng lớn, phát hiện bầu không khí nơi này quả thật tốt.
Lúc này mới trở lại bàn của mình, lúc này trên bàn thiếu thịt kho tàu, cá và tai heo.
Nhiều thêm món miến thịt heo hầm và củ cải hầm thịt, nói là có thịt vậy thôi, trên thực tế thật là mười miếng củ cải mới có một miếng thịt.
Nhưng đồng chí Cao lại ăn rất vui vẻ.
"Năm đó khi chúng ta đánh trận, có thể ăn củ cải có vị thịt, có thể nhớ nhung hương vị đó suốt tận ba ngày."
Sau khi nhắc lại chuyện này.
Sư đoàn trưởng Trương cũng cảm thán theo" "Cũng phải, năm đó sống khổ lắm, hận không thể ăn cả vỏ cây."
Đồng chí Cao gật đầu: "Cho nên tôi mới dẫn Hàng Vi Quốc đi."
"Có điều..." Ông ấy chuyển đề tài: "Vi Quốc bây giờ đến tuổi sắp thăng chức điều đi, không biết Trường Tranh cậu có bằng lòng tới chỗ tôi hay không?"
Vừa nói dứt câu, trong phòng chợt yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cau mày: "Lãnh đạo, câu này của ngài là?"
Đồng chí Cao trừng mắt: "Cậu giả ngu giả dại với tôi đúng không? Hay do tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Vậy tôi nói lại một lần, phụ tá Hàng Vi Quốc đi theo bên cạnh tôi..." Ông ấy lôi kéo đối phương giới thiệu: "Hiện tại sắp thăng chức điều đi, bên cạnh tôi còn thiếu người, cậu có muốn tới thay hay không?"
Đây là thăng chức sáng chói loá.
Mọi người ở đây đều biết, đi theo một lãnh đạo tốt, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn biết bao nhiêu.
Hàng Vi Quốc mới đi theo đồng chí Cao vài năm.
Bây giờ đã được thăng chức.
Nếu Quý Trường Tranh đi, tương lai anh được thăng chức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Quý Trường Tranh không nói lời nào.
Hàng Vi Quốc ở bên cạnh hòa giải: "Lúc tôi rời khỏi đội, cũng chỉ ở chức vụ cấp doanh giống như cậu, hiện tại thăng hai cấp, được điều đến Thiểm Bắc."
"Năm sau sẽ đi nhậm chức."
Khoảng thời gian này cũng là đoạn thời gian cuối cùng anh ấy ở bên cạnh lãnh đạo già.
So với lãnh đạo già, lời nói của Hàng Vi Quốc hiển nhiên thực tế hơn một chút vì bản thân anh ấy chính là ví dụ tốt nhất.
"Trường Tranh..."
"Năm đó lúc tôi đi, cậu mới gia nhập đội, cơ hội này rất tốt, tôi khuyên cậu không nên bỏ qua."
Hàng Vi Quốc tận tình khuyên bảo.
Nhóm người sư đoàn trưởng Trương vốn muốn phản đối, nhưng nghe thế bỗng dưng không nói ra câu khuyên bảo hay là phản đối nào.
Dù sao, Quý Trường Tranh ở trong góc núi nghèo như bọn họ, chắc chắn không bằng đến Bắc Kinh, đi theo đồng chí Cao thì tốt hơn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Đi theo đồng chí Cao trong tương lai sẽ bước trên con đường tắt.
Khi mọi người đều cho rằng, Quý Trường Tranh sẽ đồng ý.
Nhưng Quý Trường Tranh lại từ chối thẳng thừng: "Lãnh đạo, anh Hàng, tôi ở Mạc Hà rất tốt, không đi đâu cả."
Vừa nói dứt câu, người ở đây cho rằng mình nghe lầm.
Đồng chí Cao nhíu mày: "Trường Tranh à, cậu biết mình đang nói gì không?"
"Có phải uống say rồi không?"
Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của nhân vật lớn, ẩn ý là nếu uống say, vậy cho cậu một cơ hội đổi ý.
Hơn nữa còn là cơ hội công khai.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Tôi không uống rượu."
Anh đứng lên, nghiêm túc nói với đồng chí Cao: "Cảm ơn ngài đã nâng đỡ, nhưng tôi suy nghĩ rất kỹ càng, tôi vẫn quyết định ở lại doanh trại Mạc Hà."
Nói xong.
Sư đoàn trưởng Trương vẫn luôn im lặng nhịn không được vỗ bàn, kêu lên một tiếng: "Được!"
"Đây mới là chiến sĩ giỏi của doanh trại Mạc Hà chúng ta!"
Nói xong ông ấy đứng lên, vỗ vỗ bả vai đồng chí Cao: "Anh Cao, anh thấy không, tiền đồ tuy tốt, nhưng có vài người lại không yêu."
"Ví dụ như, đồng chí Quý Trường Tranh của chúng tôi."
Lúc ông ấy nói chuyện còn vô cùng vênh váo đắc ý.
Lão già này ngàn dặm xa xôi tới doanh trại ông ấy cướp người, thật quá đáng. Nếu không phải do đối phương đã từng là ở trong doanh trại bọn họ.
Ông ấy nhất định đã đuổi người về.
Đồng chí Cao không để ý lời của sư đoàn trưởng Trương nói, ông ấy chỉ thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn Quý Trường Tranh: "Cậu thật sự không đi sao?"
"Đi theo tôi, được điều đến Bắc Kinh, thân thủ cậu tốt, năng lực mạnh, trong lòng chúng tôi đều biết rõ, cậu ở Mạc Hà sẽ bị mài mòn, nhưng nếu cậu tới Bắc Kinh thì khác, trời đất bên kia rộng lớn hơn, cũng thích hợp cho sự phát triển của cậu."
Đây là sự thật.
Cũng nói rất thật lòng.
Đối với đồng chí Cao mà nói, kiếm được một mũi nhọn về, bồi dưỡng thật tốt, như vậy trong tương lai một người lính này có thể chống đỡ cả một trung đoàn.
Đây là mầm non lãnh đạo bẩm sinh.
Không thể cứ chôn vùi như vậy được.
Không phải ông ấy nói Mạc Hà không tốt, mà là Mạc Hà quá nhỏ, rồng ở bãi cạn chỉ có thể loanh quanh một chỗ, muốn bay lượn chín tầng trời, nhất định phải đến nơi biển rộng.
Tới biển rộng mênh m.ô.n.g vô bờ, mới là đích đến cuối cùng.
Lời này của đồng chí Cao tuy rằng khó nghe, nhưng sư đoàn trưởng Trương lại không thể cãi rằng ông ấy nói sai.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, ăn một lần thịt thì giống như ăn tết vậy.
So với Bắc Kinh giàu nứt đố đổ vách, hiển nhiên bên kia là nơi phát triển tốt hơn.
Cho nên, đối mặt với sự khuyên can lần thứ hai của đồng chí Cao, lúc này đây, sư đoàn trưởng Trương lựa chọn im lặng.
Ông ấy chỉ cầm một điếu thuốc, đốt que diêm, hít một hơi thật sâu, gương mặt buồn bã: "Trường Tranh, lời này của lão Cao tuy khó nghe nhưng là sự thật."
"Cậu suy nghĩ cho kỹ đi."
Quý Trường Tranh là binh lính dưới tay ông ấy, nếu anh đi rồi, tất nhiên ông ấy không nỡ, nhưng chẳng còn cách nào.
Quý Trường Tranh là lính của ông ấy, nhìn từ một góc độ khác, đây cũng là đứa nhỏ ông ấy chứng kiến nó lớn lên.
Ông ấy năm mười mấy tuổi đã tới nơi này, mò mẫm lăn lộn một đường cho tới hôm nay.
Khi sư đoàn trưởng Trương biết rõ tương lai anh có một con đường dễ đi hơn, ông ấy sao nỡ lòng bẻ gãy cánh của anh chứ.
Nói thật, nếu là đổi người khác đến, ông ấy chắc chắn sẽ mở miệng mắng, ông già không biết xấu hổ đến đào người góc tường.
Nhưng người này là lão Cao.
Là người lúc trước đưa Hàng Vi Quốc từ nơi này ra ngoài, hơn nữa còn giúp Hàng Vi Quốc tuổi còn trẻ mà chức vị không thấp hơn mình bao nhiêu.
Cho nên, ông ấy không thể mắng.
Đối mặt với sự chờ đợi của đồng chí Cao và sư đoàn trưởng Trương khuyên can.
Giọng điệu Quý Trường Tranh bình thản: "Tôi nghĩ kỹ rồi, ở lại Mạc Hà."
Anh quá mức bình tĩnh, dường như không phải đang từ chối tiền đồ sáng lạn của mình mà là đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Từ đầu tới cuối ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Thật sự không đi?" Đồng chí Cao dùng tình cảm đả động: "Nếu cậu trở lại Bắc Kinh, còn có thể đoàn tụ với cha mẹ cậu."
Đây là đánh bài tình thân.
"Không đi."
"Cha mẹ tôi ở Bắc Kinh có người ở cùng rồi."
Nhà họ Quý không có gì nhiều, nhưng nhiều con, người nhiều, không thiếu một người như anh.
Lời nói chắc như đinh đóng cột.
Điều này làm cho sắc mặt Hàng Vi Quốc có chút phức tạp.
Nhưng đâu chỉ có một mình anh ấy thấy phức tạp.
Đồng chí Cao thở dài: "Lính không muốn làm tướng quân không phải lính giỏi, cậu đứa nhỏ này đang nghĩ gì vậy?"
Mặt Quý Trường Tranh thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Muốn ở lại Mạc Hà."
Nếu anh muốn nhập ngũ ở Bắc Kinh, lúc ấy đã không đến Mạc Hà.
Cái này...
Đồng chí Cao đứng lên: "Được rồi, chỉ cần cậu không hối hận là được."
Ông ấy đứng dậy rời đi, chuyến đi hôm nay tới chủ yếu là tới vì Quý Trường Tranh, nếu Quý Trường Tranh không đồng ý, vậy ông ấy cũng không cần thiết phải ở lại đây.
Đồng chí Cao vừa đi, Hàng Vi Quốc cũng đứng lên, anh ấy muốn đuổi theo, chỉ là trước khi đuổi theo, quay đầu lại nhìn Quý Trường Tranh thật sâu.
Chợt, lúc này mới rời đi.
Sau khi cả hai rời đi.
Hiếm thấy vậy mà không ai đứng dậy đưa tiễn, nếu như bình thường khẳng định đã đưa đến ngoài cửa lớn doanh trại.
Sư đoàn trưởng Trương hừ một tiếng: "Nếu biết lão già này tới đào cậu đi, để coi tôi có cho ông ấy tới cửa hay không."
"Nhất định đuổi ông ấy ra ngoài!"
Nghe vậy, mọi người ở đây đều cười he he he.
"Cười cái gì?"
Sư đoàn trưởng Trương: "Không tin tôi?"
Sĩ quan hậu cần qua loa nói: "Tin tin tin, lãnh đạo à, ngài vô cùng khí phách oai phong luôn."
"Cái này còn tạm được."
"Chờ một chút..."
Sư đoàn trưởng Trương nhướng mày: "Đừng tưởng rằng tôi không nghe ra, cậu đang lừa gạt tôi."
Sĩ quan hậu cần cúi đầu cười, ngược lại không nói gì.
Nói tới nói lui, quậy thì quậy.
Nhắc tới chính sự, sư đoàn trưởng Trương không hề hồ đồ: "Các cậu ra ngoài hết đi, Quý Trường Tranh ở lại."
Mọi người lập tức nối đuôi nhau đi ra.
Chỉ chốc lát, trong phòng cũng chỉ còn lại sư đoàn trưởng Trương và Quý Trường Tranh.
"Ngồi đi."
Chỉ còn có hai người, sư đoàn trưởng cũng không làm bộ làm tịch, chuẩn bị rót cho Quý Trường Tranh một ly rượu, nhưng lúc này mới giật mình nhận ra, thì ra rượu trong ly nhỏ của Quý Trường Tranh vẫn đầy ắp.
"Hồi nãy cậu không uống?"
Quý Trường Tranh: "Tôi đang ăn cơm."
Lời ít ý nhiều.
Sư đoàn trưởng Trương: "..."
Xem ra chỉ có Quý Trường Tranh mới có thể làm được loại chuyện này, lõi đời nhưng mà cũng không lõi đời, rõ ràng biết hết mọi quy tắc, nhưng dường như anh không chịu tuân theo.
Hoặc là nói thẳng ra là trong lòng anh có một bộ quy tắc của riêng mình.