Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:14
Lượt xem: 85
Khi ăn, hương vị chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt nở rộ giữa răng môi.
Hơn nữa thịt bò mềm nhũng, gân bò thì trơn nhẵn dễ nhai.
Thẩm Mỹ Vân ngây người, theo bản năng nói: "Đây mới là cuộc sống của người bình thường."
Miên Miên cũng cắn một miếng thịt bò nạm, nói không rõ câu: "Thật hạnh phúc."
Ô ô ô.
Ăn một miếng cà chua thịt bò nạm nóng hầm hập như vậy, thật sự rất hạnh phúc.
Sau một bữa cơm, đầu hai mẹ con đầy mồ hôi.
Đợi sau khi ăn xong, Thẩm Mỹ Vân thu dọn chiến trường một chút, để Miên Miên tạm thời thu vào trong Bào Bào.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ bốn mươi.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tiếp khách đã đi ngủ, lúc này cô mới đẩy cửa sổ ra cho bay bớt mùi.
Khoảnh khắc khi cửa sổ mở ra, mùi hương theo đó mà tản đi.
Cán sự Từ trực ở phòng tiếp khách, theo bản năng hít hít mũi: "Bộ mình nằm mơ hả ta? Sao lại ngửi thấy mùi thịt bò."
Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy ngáp một cái.
Quả nhiên là nằm mơ.
Nửa đêm, mùi thịt bò ở đâu ra.
Sáng sớm hôm sau.
Mới hơn bảy giờ, đám người Triệu Xuân Lan đã dậy, chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị đi họp chợ.
Nhưng lúc cô ấy đi gọi Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới giật mình phát hiện, hai mẹ con này còn đang ngủ.
Nhìn Thẩm Mỹ Vân ngái ngủ đi ra mở cửa.
Triệu Xuân Lan sửng sốt, trêu ghẹo: "Hai người đêm qua làm trộm hả?"
Đúng là làm ăn trộm thật.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không có cách nào nói ra, cô ngáp một cái: "Sớm vậy sao?"
Cô còn tưởng rằng hơn tám giờ đi là được.
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Đi chợ sớm một chút, có thể mua được nhiều đồ tốt."
Thẩm Mỹ Vân hiểu: "Tới ngay đây, chờ em một lát."
Cô đi vào phòng nhanh chóng mặc quần áo cho Miên Miên, lấy nước nóng rửa mặt, toàn bộ quá trình chưa đến năm phút.
Cùng nhau ra ngoài.
Lúc cô đi ra, Triệu Xuân Lan, Thẩm Thu Mai đều đang chờ họ.
"Mỹ Vân, bên này."
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên đi qua, Nhị Nhạc đã ăn rồi, tất nhiên nhân lúc đợi bọn họ, Triệu Xuân Lan mua cho Nhị Nhạc một cái bánh quẩy lớn.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên muốn ăn không?
Miên Miên sờ sờ bụng, lắc đầu.
Tối hôm qua ăn rất nhiều, hiện tại cô bé không đói.
"Vậy chúng ta cứ đi họp chợ đi."
Bản thân Thẩm Mỹ Vân cũng không đói lắm, tối hôm qua ăn quá nhiều thứ.
Thấy hai mẹ con họ đều không ăn.
Triệu Xuân Lan vội nói: "Vậy chúng ta đi họp chợ."
Thật ra Thẩm Mỹ Vân rất tò mò, họp chợ ở thành phố Cáp là như thế nào.
Các cô ấy chọn vị trí phòng tiếp khách cố ý chọn cái gần với nơi mở họp chợ, từ nơi này đi qua đó cũng chỉ tầm 15 phút mà thôi.
Hiển nhiên ngoài bọn Thẩm Mỹ Vân, cũng rất nhiều đồng chí tới họp chợ.
Có người gánh đòn gánh, có người đạp xe đạp 28 inch, có người đánh xe bò, tóm lại, trên đường lớn thành phố Cáp vào sáng sớm khiến Thẩm Mỹ Vân cảm nhận được khung cảnh xe cộ tấp nập.
Cô hơi hoảng hốt.
"Mỹ Vân nhanh lên, chúng ta đi sớm một chút, nếu chậm quá, đồ tốt đều bị người khác chọn hết."
Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn, gật gật đầu, nhanh chóng đuổi theo, còn không quên dắt Miên Miên.
Chờ tới nơi họp chợ, bên trong toàn là người, mọi người hận không thể chen chút lẫn nhau.
Mà ở giữa mọi người lại là bày quầy hàng, phần lớn là thức ăn.
Chợ sáng đã bày ra, có sữa đậu nành, đậu hũ non, bánh quẩy chiên, bánh bao, bánh bao chay hình xoáy ốc, há cảo chiên, bánh nếp cuộn bột đậu ngọt.
Đột nhiên xuất hiện nhiều đồ ăn như vậy, Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên.
"Không phải nói không cho phép buôn bán riêng lẻ à? Sao lại bày sạp nhiều như vậy?"
Người địa phương bên cạnh trả lời một câu.
"Các đồng chí đến họp chợ đều được cấp giấy phép đặc biệt, quanh năm suốt tháng có thể chỉ có hai ba ngày."
"Những thứ này đều phù hợp quy định cả."
Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô hỏi Miên Miên, Miên Miên muốn ăn đậu hũ non, nên Thẩm Mỹ Vân lấy hai xu mua hai phần đậu hũ non.
Còn mua thêm hai cái bánh bao.
Cô và Miên Miên đều không đói bụng, ăn qua loa một chút.
Đồ ở phiên họp chợ này bán rất rẻ, tổng cộng chỉ tốn sáu xu.
Đương nhiên, nếu để cho người khác biết suy nghĩ này của Thẩm Mỹ Vân, khẳng định phải nói một câu kẻ lắm tiền.
Thấy Thẩm Mỹ Vân mua.
Triệu Xuân Lan vốn không định ăn sáng, nhưng cũng không nhịn được lấy hai phần xu mua đậu hũ non và bánh bao.
Coi như là hôm nay sống sang bữa.
Thẩm Mỹ Vân ăn đậu hũ non, nhìn ngắm chung quanh.
Chợt nghe thấy một cái loa lớn hô: "Bánh quai chèo Thiên Tân, bán rẻ thôi, năm hào một cân, năm hào một cân, không cần phiếu."
"Táo Tân Cương, táo Tân Cương, ba hào một cân, ba hào một cân.
"Thịt bò khô Nội Mông, ba đồng một cân, một cân thịt bò một cân phiếu."
Nghe bên kia la hét, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên, hỏi Triệu Xuân Lan: "Mọi người đi xem bánh quai chèo sao?"
Nếu cô nhớ không lầm, hương vị bánh quai chèo đến từ Thiên Tân rất ngon.
Triệu Xuân Lan không nỡ, nhưng nghĩ lại, chạy xa như vậy không phải là vì mua chút đồ ngày thường không mua được sao?
Vì thế khẽ cắn môi đi theo.
Ngày hôm đó, Thiên Tân mới vận chuyển bánh quai chèo tới trên một chiếc xe chở hàng nhỏ, bên ngoài dùng lồng thủy tinh che khuất một nửa, từ lồng thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy bánh quai chèo được chiên bên trong, còn trộn hạt vừng, bóng loáng rực rỡ, màu sắc rõ ràng.
Xem xong...
Khiến cho mắt người ta sáng lên.
"Bánh quai chèo này là mới ra lò sao? Có giòn hay không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thử đi."
Ông chủ Thiên Tân trực tiếp bẻ ra một miếng cho các cô: "Các cô nếm thử đi."
Lúc chiên bánh quai chèo dùng rất nhiều nguyên liệu, cắn một miếng, giòn tan giòn tan, mang theo mùi thơm ngọt ngào không thể tả.
Miệng đầy dầu.
Điều này làm cho mọi người trong bụng không có dầu mỡ, ánh mắt bỗng sáng rực lên.
"Năm hào một cân hả? Chúng tôi có nhiều người, mua cũng nhiều, có thể bán rẻ một chút không?"
"Cái này thật sự là không được, tôi bán năm hào một cân đã lỗ vốn, đồng chí à, tôi lái xe từ Thiên Tân tới, phí xăng dầu trên đường không chỉ có bấy nhiêu."
Thấy không được giảm giá.
Triệu Xuân Lan cảm thấy hơi tiếc, nói thôi kệ, trong miệng còn ngập tràn mùi vị của bánh quai chèo, cô ấy cắn răng: "Ông bán cho tôi một cân!"
Cô ấy vừa mở miệng, Thẩm Thu Mai cũng nói: "Cho tôi hai cân."
Con nít nhà cô ấy nhiều hơn, mua hai cân về còn không đủ chia.
Lý Hà cũng mua một cân.
Đến lượt Thẩm Mỹ Vân, con người cô có chứng OCD, đây cây bánh quai chèo còn to hơn cổ tay cô, chắc tầm bảy tám lạng, nếu thiếu hai lạng cô sẽ phải bẻ gãy một nửa từ cây bên cạnh.
Thẩm Mỹ Vân không thích bánh quai chèo.
Vì thế cầm kẹp, chọn một chút, chọn mấy cây đẹp một xíu, hơn nữa phải đều.
Nói với ông chủ kia.
"Cái này, cái này, cái này và hai cái này, gói lại cho tôi."
Lời này vừa dứt, chung quanh đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy mua bánh quai chèo, là mua theo cây.
Hơn nữa còn là mua từng cây từng cây.
Nãy giờ chắc Thẩm Mỹ Vân chọn tầm năm cây rồi?
Năm cây là bao nhiêu?
Một cây khoảng tám lạng, năm cây nặng tầm năm cân, hơn hai đồng.
Nhà ai có nhiều tiền như vậy, chi mấy đồng để mua bánh quai chèo?
Thẩm Mỹ Vân thấy tất cả mọi người nhìn cô, ông chủ bán bánh quai chèo cũng không lên tiếng, cô nhướng mày: "Sao vậy?"
"Không bán?"
Nếu không bán, cô ấy sẽ đổi chỗ khác.
Ông chủ kia lập tức lắc đầu, cầm cân lên: "Bán bán bán!"
"Cân liền."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, ông chủ là một người nhanh nhẹn, đợi sau khi phục hồi tinh thần, nhặt mấy cây bánh quai chèo Thẩm Mỹ Vân chọn trước đó.
Cân chung luôn.
"Tổng cộng bốn cân hai, có muốn thêm một cây nữa cho đủ năm cân không?"
Thật ra ông chủ bán bánh quai chèo này cũng đang thăm dò, dù sao ông ta cũng có thể nhìn ra đối phương không thích bánh quai chèo.
Thẩm Mỹ Vân chọn một cái, cô ừ một tiếng: "Thêm cây này."
"Lục lục đại thuận."*
*Mọi thứ đều trôi chảy, thuận buồm xuôi gió.
Ông chủ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-616.html.]
Không thể không nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Sao vậy?"
"Cô không đi buôn bán, thật đáng tiếc."
Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Vậy sau này tôi có thể tìm một công việc giống vậy."
Ông chủ cho rằng cô nói đùa, nhanh chóng cân xong sáu cây bánh quai chèo: "Năm cân hai, tính cô năm cân."
"Tổng cộng hai đồng rưỡi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lấy tiền từ trong túi ra đưa qua: "Tổng cộng hai đồng rưỡi, ông đếm một chút."
Sau khi rời khỏi chỗ bán bánh quai chèo.
Triệu Xuân Lan nhịn không được nói thầm: "Mỹ Vân à, vừa mới bắt đầu êm đã mua nhiều như vậy, phía sau thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân xách bánh quai chèo, ngón tay màu trắng bị hằn ra dấu, cô nhíu mày: "Đi một bước tính một bước."
Thấy cô nói thế.
Triệu Xuân Lan lắc đầu: "Em đưa đồ cho chị, chị xách là được."
Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Chị, bây giờ em còn xách nổi, đợi lát nữa xách không được sẽ nói."
Miên Miên cũng nói theo: "Con sẽ xách giúp mẹ."
Ôi chao!
Nếu con gái tri kỷ là đây.
Triệu Xuân Lan hâm mộ nói: "Vẫn là nuôi con gái tốt hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Nhị Nhạc: "Nhị Nhạc nhà chị không giống vậy sao?"
Nhị Nhạc đã kiễng mũi chân muốn giúp mẹ mình xách đồ, thế nhưng cậu bé còn quá nhỏ, Nhị Nhạc ba tuổi còn chưa cao bằng Miên Miên.
"Đi đi đi, mẹ tự xách, xách không nổi lại nói."
Nhị Nhạc bị xua đuổi, có chút thất vọng.
Nhưng hiếm khi có thể cùng mẹ đi ra ngoài, rốt cuộc vẫn không giận dỗi nữa.
Đoạn đường tiếp theo.
Ngoại trừ thịt bò khô, Thẩm Mỹ Vân ngược lại không mua những thứ khác, còn Triệu Xuân Lan thì mua nhiều.
Mua đậu phộng.
Mua hạt dưa.
Mua kẹo đều mua nửa cân như nhau.
Mua một túi hạt dẻ chiên.
Triệu Xuân Lan mua một túi bánh xốp hạch đào, trẻ con trong nhà nhiều nên Thẩm Thu Mai mua thêm hai túi, Lý Hà mua một túi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên có muốn hay không?
Miên Miên lắc đầu: "Con không thích ăn."
Cô ngược lại càng thích ăn bánh quai chèo mua trước đó.
Thẩm Thu Mai nghe vậy thì bất ngờ: "Lần đầu tiên nghe thấy có đứa bé không thích ăn bánh xốp hạch đào."
Tam Ny và Tứ muội nhà bọn họ, mỗi người một lần có thể ăn hết một túi.
Miên Miên nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Không thích ăn, có sao không mẹ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Con đi xem có thứ gì muốn ăn không?"
Miên Miên tất nhiên là đồng ý rồi.
Đoàn đường tiếp theo nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy kẹo đậu phộng màu trắng: "Từng ăn chưa?"
Miên Miên lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân mua nửa cân cho cô bé thử.
Đậu phộng bên trên áo một lớp bột mì và đường màu trắng, cắn một cái, bên trong chính là đậu phộng thơm ngon.
Miên Miên ánh mắt sáng lên: "Mẹ, cái này ăn ngon."
"Vậy cân thêm một cân."
Bên kia...
Nhị Nhạc cũng đang vòi vĩnh Triệu Xuân Lan: "Mẹ, con muốn ăn kẹo đậu phộng.
Triệu Xuân Lan: "Không phải mẹ đã mua cho con nhiều đồ ăn ngon như vậy sao? Đậu phộng, kẹo hoa quả đều có, sao phải mua cái này?"
Giá tiền này cũng sắp bằng với giá đường rồi.
Cái đồ chơi gì.
Mà có thể bán đắt như vậy.
Dù sao Nhị Nhạc mặc kệ, cậu muốn ăn.
Cuối cùng, vòi vĩnh mãi khiến Triệu Xuân Lan không có cách nào, miễn cưỡng mua hai lạng, vừa quay đầu thì bắt gặp Thẩm Mỹ Vân mua hai cân.
Triệu Xuân Lan: "..."
"Mỹ Vân, có phải em đã quá nuông chiều trẻ con rồi không?"
Miên Miên nói một tiếng ăn ngon, cô lập tức mua gấp đôi.
Thẩm Mỹ Vân cầm kẹo đậu phộng: "Tuổi thơ của trẻ con chỉ có một lần mà thôi, muốn cái gì, chỉ cần không quá đáng, em đều sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn con bé."
Giống như sau khi cô lớn lên, có thể mua nổi cây kem to khi còn bé ăn không nổi kia.
Sau đó, cô mua rất nhiều, nhưng đều không ngon như lúc nhìn người khác ăn lúc bé.
Cái loại kem trắng sữa và hạt vừng giòn bọc một tầng chocolate mỏng manh đó là mùi vị cả đời này cô không quên được.
Có lẽ là ăn không được hương vị trong tưởng tượng quá mức tốt đẹp, chờ lúc ăn vào trong miệng. hương vị lại không giống nhau.
Đương nhiên, tâm tính cũng không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân không thể nói chuyện này với Triệu Xuân Lan, nhưng kể từ khi cô có Miên Miên.
Cô đang thỏa mãn Miên Miên, nhưng đồng thời, cô cũng đang bù đắp tuổi thơ mình đã từng thiếu hụt kia.
Triệu Xuân Lan không hiểu: "Vậy theo như em nói, đứa nhỏ không phải đã bị chiều hư rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân không có cách nào giải thích, nàng chỉ sờ sờ mặt Miên Miên: "Chị xem xem Miên Miên nhà em có bị chiều hư tới nổi ngang ngược ngạo mạn không?"
Cái này...
Triệu Xuân Lan: "Miên Miên nhà em là ngoại lệ."
Suy nghĩ của cô rất mới lạ, Thẩm Mỹ Vân nghe Triệu Xuân Lan nói vậy, cũng không giải thích.
Bởi vì tam quan của mọi người không giống nhau.
Không cần phải ép buộc đối phương nghe theo mình.
Chờ sau khi mua xong thức ăn.
Đi đến quầy đồ dùng hàng ngày bên cạnh.
Ngoại trừ Thẩm Mỹ Vân.
Ba người bọn họ mỗi người mua hai bao kim, còn mua đê kim, vừa nhìn là biết định may vá.
*Cái đê (dùng để khâu tay)
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúng nhích.
Thẩm Thu Mai bất ngờ: "Cô không mua?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tôi không biết làm."
Cô đối với phương diện may vá này, vẫn không được tốt lắm, đương nhiên, cô cũng không có ý định học.
Thẩm Thu Mai trố mắt: "Vậy quần áo Quý Trường Tranh nhà cô bị rách thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Quý Trường Tranh tự may quần áo."
Đó là sự thật.
Chiến sĩ ở bộ đội, hình như đều biết tuyệt chiêu này.
Cái này...
Mọi người bất đắc dĩ.
"Mỹ Vân, cô thật đúng là..."
Thật sự là cái gì, ngược lại khó mà nói.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên, xách theo đồ vật, nhìn các cô ấy mua: "Cũng không ai quy định, thêu thùa may vá nhất định do nữ đồng chí làm đúng chứ?"
"Đều nhận tiền lương giống nhau, kiếm tiền nuôi gia đình giống nhau, cũng không nên đẩy toàn bộ công việc cho đồng chí nữ."
Chính là lý lẽ này.
Nhưng mà mấy vị nữ đồng chí ở đây, cũng sẽ không để mấy chuyện này cho chồng mình làm.
Triệu Xuân Lan suy nghĩ một chút: "Em và chúng tôi không giống nhau, em có công việc, hơn nữa tiền lương của em cũng không thấp hơn chồng, ngược lại chúng tôi được bọn họ nuôi dưỡng, những việc vụn vặt hằng ngày này, tất nhiên sẽ trở thành việc của chúng tôi."
Cũng thành thói quen rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong cười cười không nói gì.
Kế tiếp, gặp người bán len, đủ mọi màu sắc len, người xem hai mắt tỏa sáng.
"Sợi len này tốt, bán thế nào?"
"Năm đồng một cân sợi tổng hợp, sáu đồng một cân sợi acrylic, đắt nhất là lông cừu, loại này ấm nhất, cũng chất lượng nhất, cho nên bán tám đồng một cân."
Cái giá này hơi cao.
Một chiếc áo len ít nhất phải tốn hai cân len, mới có thể đan xong.
Tính ra một cái áo len rẻ cũng phải mười đồng, đắt cũng phải hai mươi đồng.
Muốn biết một tháng lương bao nhiêu?
Người bình thường một tháng cũng chỉ ba bốn mươi đồng, tiền lương bộ đội cao hơn một chút, lấy được chồng lam tham mưu như Triệu Xuân Lan Chu mà nói, tiền lương của anh ấy một tháng là bảy mươi tám đồng.
Nhưng toàn bộ số tiền này, một tháng tiền lương còn chưa đủ đan cho cả nhà mỗi người một cái áo len.
Nếu không sao lại nói áo len là hàng xa xỉ chứ.
Đầu năm nay, nếu mùa đông có thể mặc một cái áo len cổ cao ra ngoài, vậy chắc chắn phải đi khắp nơi cho người ta xem.
Chờ dạo một vòng trở về, không biết sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ.
Triệu Xuân Lan nhớ chiếc áo len của người yêu mình, đan trước khi kết hôn, đã mười năm rồi.
Cánh tay khuỷu tay đều bị rách mấy lần.
Vả lại Đại Nhạc cũng vậy, áo len năm kia đã ngắn một mảng lớn.
Nghĩ đến bỏ lỡ lần họp chợ này, sẽ không mau được len nữa, sau khi trở lại Mạc Hà, hợp tác xã cung ứng và cao ốc bách hóa mà bán len thì cô ấy chắc gì có thể cướp được.