Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 615
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:12
Lượt xem: 90
Không hề giống bộ dáng âm trầm như lần đầu tiên gặp mặt, người lại càng thêm sành đời và khéo đưa đẩy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cậu ở phòng nào?
Loại người không thể lộ ra ngoài ánh sáng như Kim Lục Tử, làm sao có thể ở phòng tiếp khách chứ, ở thành phố Cáp cậu ta có hang ổ của mình, chỉ là hang ổ bị người ta tiêu diệt sạch sẽ.
Lúc này mới hết cách mới đi tới phòng tiếp khách, nhưng cậu ta lại không có chứng minh, không thể vào phòng lúc này mới ở bên ngoài hút thuốc.
Cũng may người mù lang thang ở thành phố Cáp cũng khá nhiều.
Giống như cậu ta vậy nên không có người đến xua đuổi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi xong thì hiểu ra, cô suy tư: "Chứng minh của tôi là của đơn vị, cậu không dùng được."
"Như vậy đi, cậu có quen biết người nào ở gần đây không?"
"Cái này..."
Kim Lục Tử suy tư một chút: "Có thì có, chẳng qua..."
Cậu ta là người có lòng phòng bị cao, tính cảnh giác cũng mạnh, cho nên cho dù là gặp phải nguy hiểm, cậu ta cũng không đi tìm người quen.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.
Thẩm Mỹ Vân đau đầu: "Vậy cậu ngủ ở đâu?"
"Tôi vốn định tới đây thử vận may, nếu như phòng tiếp khách không cho ở, tôi sẽ tới gầm cầu ngủ."
Nếu không ở nơi náo nhiệt nhất, thì ở nơi ít người nhất.
Dù sao anh ấy cũng luôn làm như vậy mà.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Gầm cầu? Cậu có biết nhiệt độ buổi tối bên ngoài thấp thế nào không?"
Biết chứ.
Nhưng biết thì sao.
Công việc này của bọn họ mấy năm trước còn ổn, hiện giờ chính sách thắt chặt, càng ngày càng không thể để người khác nhìn thấy.
Buôn bán chính là đầu cơ trục lợi, nếu bị người ta bắt được, tội hơi nghiêm trọng là có thể bị b.ắ.n chết.
Nhìn Kim Lục Tử như vậy, Thẩm Mỹ Vân xoa mi tâm: "Cậu rất biết cách trà trộn."
Một chút tâm tư kính trọng cũng không còn, cô nhớ rõ trong sách nói Kim Lục Tử trong tương lai tâm cơ thâm trầm, mà tài sản hùng hậu, hơn nữa còn là nhà từ thiện lớn.
Nhưng...
Người thanh niên trước mặt này có chỗ nào giống đâu.
Thẩm Mỹ Vân không biết, đó là bởi vì Kim Lục Tử có dùng bộ lọc với cô*, cho nên ở trước mặt cô tự nhiên cũng thả lỏng hơn.
*Gắn filter, bộ lọc hiểu đơn giản là thấy người ta tốt đẹp.
Cô ngẫm nghĩ chốc lát: "Tôi có một chỗ, cậu có thể đi tìm."
"Ở đâu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đi đến lầu Đồng Tử hoặc là khu phức hợp, dành riêng cho người mù ở đó, cậu trà trộn một đêm, chắc là không sao đâu."
Mấy chỗ đó, tốt xấu lẫn lộn.
Không dễ bị bắt.
Kim Lục Tử nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng không từ chối.
"Lát nữa tôi đi xem thử."
Dựa theo phong cách làm việc lúc trước của cậu ta chắc chắn sẽ không đi, nhưng nếu Thẩm Mỹ Vân nhắc tới chỗ đó thì rõ ràng có thể đi.
Bản thân Kim Lục Tử cũng không nhận ra, cậu ta có thêm vài phần tin tưởng đối với Thẩm Mỹ Vân.
"Ừm..."
"Đồ đạc của cậu đều bị tịch thu, còn tiền ở trọ không?"
Câu hỏi này khiến Kim Lục Tử bối rối
Anh cởi đồng hồ trên cổ tay, vẫn là thương hiệu Thượng Hải: "Tôi có cái này."
Thẩm Mỹ Vân: "Thôi quên đi..."
Cô sờ sờ túi áo, đưa một tờ đại đoàn kết qua: "Cậu dùng trước đi, sau này trả lại cho tôi."
Tay cô tinh tế trắng nõn, ngón tay màu hồng nhạt, tạo nên sự đối lập rõ ràng với màu sắc của tờ đại đoàn kết .
Điều này làm cho Kim Lục Tử sững sờ một lát, chợt cười khổ một tiếng: "Cám ơn."
Tiền lần này cậu ấy mang tới thành phố Cáp đều kiếm người ở chợ đen mua hàng, nhưng hàng lại bị tịch thu.
Người cũng thiếu chút nữa không còn.
Đừng nói tiền, có thể chạy thoát đã may mắn rồi.
Nhận số tiền này Kim Lục Tử có cảm giác không chân thật lắm, vẻ mặt cậu ta phức tạp nói: "Cô cứ vậy mà tin tưởng tôi?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao, hiện tại trên người cậu ta không có tiền, nhưng là đối phương không chỉ là cho cậu ta mượn tiền, còn muốn làm ăn với cậu ta.
Kim Lục Tử buôn bán nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người này.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đương nhiên."
Nếu Kim Lục Tử là người không có uy tín, trong tương lai cũng sẽ không thể buôn bán lớn như vậy.
"Cậu chính là Kim Lục Tử."
Ba chữ này trong tương lai đáng giá bao nhiêu, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Thẩm Mỹ Vân cố ý bán cho cậu ta một ân tình, cô và anh hợp tác làm ăn, nhìn về lâu về dài.
Sau khi Kim Lục Tử nghe được lời này của cô thì hơi hoảng hốt.
Nói thật, lần này đả kích rất lớn tới cậu ta.
Mùa đông, bông và áo khoác đều đắt, mười bộ quần áo phải tốn không ít tiền, nhưng không chỉ mất tiền, hàng cũng không còn.
Điều này làm cho Kim Lục Tử thật sự nghi ngờ bản thân, mình có thích hợp tiếp tục làm ăn hay không.
Các tiền bối của cậu ta, có người bị người bắt ngồi tù, có người bị b.ắ.n chết.
Có người bị nhà hoạt động chính trị tìm ra.
Kỳ thật, Kim Lục Tử không hiểu, mấy năm trước lúc bọn họ buôn bán đều rất quang minh chính đại, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền.
Sao hai năm nay đột nhiên lại thành chuột chạy qua đường, người người đòi đánh.
Mà lời Thẩm Mỹ Vân nói làm cho trái tim d.a.o động của Kim Lục Tử cũng kiên định theo.
Con đường này không sai, chỉ là trước mắt cậu ta chưa nhìn thấy hy vọng mà thôi.
Kim Lục Tử nắm chặt tờ đại đoàn kết, thấp giọng nói về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cảm ơn."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, thấy có người đi ra, cô vội nói: "Cậu chọn được chỗ thì báo tin cho tôi, tôi vận chuyển hàng qua cho cậu."
Chăn và áo khoác đều không phải là món đồ nhỏ.
Kim Lục Tử gật đầu: "Đợt mua bán này tôi không kiếm được đồng nào, chờ sau khi chuyện này thành công, đối phương tính tiền cho tôi bao nhiêu, tôi trả hết cho cô."
Lúc này đây, là Thẩm Mỹ Vân giúp đỡ cậu ta, coi như cậu làm chân chạy cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc, nhưng cũng không từ chối.
Chờ sau khi đưa mắt nhìn Kim Lục Tử rời đi.
Thẩm Mỹ Vân vào phòng tiếp khách, Miên Miên và Nhị Nhạc ghé vào trên giường nhìn người kẹo Tôn Ngộ Không.
Trong phòng tiếp khách đốt chậu than, cho nên nhiệt độ trong phòng và ngoài phòng chênh lệch rất lớn.
Thẩm Mỹ Vân đứng ở bên ngoài một hồi, chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp tích tụ trong nhà tắm trên người đã tan hết.
Cả người lạnh lẽo.
Triệu Xuân Lan vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chóp mũi cô bị đông lạnh đỏ lên, da Thẩm Mỹ Vân trắng bệch, sau khi bị đông lạnh, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn đặc biệt rõ ràng.
"Em làm sao thế, sao lại đóng băng bản thân như vậy?"
Thuận tay đẩy chậu than tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân tháo khăn quàng cổ, ngồi xổm xuống hơ tay, lúc này mới cảm thấy bình thường trở lại: "Vừa gặp một người quen, ở bên ngoài nói chuyện vài câu."
Triệu Xuân Lan: "Em có người quen ở thành phố Cáp?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Cậu ta cũng không tính là người thành phố Cáp, giống chúng ta, đến thành phố Cáp có chút chuyện."
Triệu Xuân Lan là một người thông minh, nghe vậy thì không hỏi nữa.
Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng bọn họ hơ chậu than một hồi rồi dẫn Miên Miên về phòng.
Hơn bảy giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Cán sự phòng tiếp khách tới, nói có người tìm cô, Thẩm Mỹ Vân hiểu ngay lập tức.
Cô thắt khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài, quả nhiên thấy Kim Lục Tử đứng cách đó không xa.
"Tìm được chỗ rồi?"
Kim Lục Tử gật đầu: "Trong tay có tiền dễ làm việc."
"Tôi đi tới đường Giải Phóng, hẻm 18."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tìm cậu ở đâu?"
Anh suy nghĩ một chút, cho Thẩm Mỹ Vân một cái huýt sáo: "Sau khi cô đưa lô hàng tới, huýt sáo một cái, tôi sẽ đi ra."
Buổi tối cậu ta không định ngủ.
Làm nghề này của bọn họ, ngày đêm đều là dựa theo tình huống mà quyết định.
Thẩm Mỹ Vân nói đã hiểu.
"Đúng rồi, đường Giải Phóng cách nơi này không xa chứ?"
Buổi tối không xe hơi, cô dân theo Miên Miên, sợ khá khó đi.
"Không xa, chỉ mười phút, sau khi cô đi qua tháp chống lũ, đi thẳng thêm hai con phố là được."
"Tôi ở bên ngoài gian phòng kia, giường lớn có chừng mười người, cô thổi còi là tôi có thể nghe thấy."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn yên tâm.
"Được rồi, tôi biết rồi."
Sau khi đối phương rời đi.
Thẩm Mỹ Vân vào phòng, buộc khăn quàng cổ cho Miên Miên: "Đi thôi, cùng mẹ ra ngoài một chuyến, áo khoác quân đội bên trong Bào Bào và chăn bông, đến lúc đó lấy mười bộ ra."
Miên Miên đột nhiên mở to mắt.
"Mẹ, mẹ lại muốn làm ăn với chú kia sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, thắt cho cô bé một cái nơ bướm, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác.
*Phấn điêu ngọc trác (ngọc đã được mài dũa; ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu)
"Đúng rồi, vật tư trong Bào Bào rất nhiều, không bán ra ngoài, qua vài năm nữa sẽ không đáng tiền."
Cũng do hiện tại cái gì cũng bị hạn chế mua, cho nên mới tương đối quý giá.
Chờ qua vài năm nữa khi kinh tế thị trường mở rộng, những thứ này từ từ sẽ mất giá.
Miên Miên nghe như lọt vào trong sương mù: "Vậy sao?"
"Dù sao cũng nghe lời mẹ."
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé: "Vậy vất vả Miên Miên nhà ta đi theo mẹ một chuyến, chờ bán chuyến vật tư này, chúng ta tìm nơi không có người, ăn một nồi miến khoai tây nha."
Thời tiết lạnh lẽo này, ăn một nồi miến khoai tây nóng hôi hổi là thoải mái nhất.
Miên Miên vừa nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên: "Còn muốn ăn thịt bò hầm cà chua."
"Có thể!"
Được!
Lần này, Miên Miên cực kỳ mừng rỡ.
Ngay cả khi đi ra ngoài chuyển hàng hóa, cũng kích động hơn một chút.
Chỉ có thể nói tác dụng của củ cà rốt* là rất rõ ràng.
*Chắc là mồi nhử/ phần thưởng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-615.html.]
Thẩm Mỹ Vân dẫn cô bé ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng tới nói cán sự trực đêm phòng tiếp khách, họ còn gật gật đầu về hướng Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí, cô muốn đi ra ngoài?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Có chút việc, chúng tôi sẽ quay lại ngay."
Nhân viên nhà khách gật đầu: "Vậy các cô đừng quá muộn, buổi tối chỗ chúng tôi sẽ có công an đến kiểm tra phòng."
Phòng tiếp khách ở nơi này của bọn họ có liên quan đồn cảnh sát hệ, thuộc cơ quan nhà nước.
Hơn nữa nơi này của bọn họ có một phòng, dành riêng cho công an, thuận tiện cho mọi người đến kiểm tra phòng, cũng phòng ngừa bọn đạo chích và kẻ mù bên ngoài.
Đầu năm nay khắp nơi đều kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không có chứng minh, người bình thường có thể nói là nửa bước khó đi.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy hơi bất ngờ, cô rùng mình: "Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
Sau khi cô dẫn Miên Miên đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài bỗng thổi tới, Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên, nhanh chóng biến mất trên đường.
Họ đi chân trước.
Công an đồn công an chân sau đã theo tới trực đêm.
"Hôm nay thế nào?"
"Hôm nay có vài vị đồng chí tới, nhưng bọn họ đều là vợ bộ đội, lấy chứng minh là bộ đội đóng dấu."
"Vậy thì được, vậy tôi còn có thể ăn một bữa cơm trôi chảy rồi, tối nay sẽ tới kiểm tra phòng."
Người công an trẻ tuổi kia cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Chuyện đến phòng tiếp khách kiểm tra phòng này, tất cả mọi người không ai muốn, thời tiết quá lạnh, thà làm ổ ở phòng trực ban hoặc là trong nhà cũng không muốn chạy ra ngoài.
"Chỗ Tiểu Từ, còn cần cậu giúp che chở."
"Có chuyện gì cậu cứ gọi tôi."
Tiểu Từ chính là cán sự Từ của phòng tiếp khách.
Đối phương gật đầu.
Một bên khác, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên dựa theo tuyến đường Kim Lục Tử nói, một thẳng tới đường giải phóng.
Cô tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên thấy được cửa sổ kia, nhưng trời sắp tối rồi, bên ngoài cũng không có đèn đường.
Thế cho nên khắp nơi đều là một mảnh đen tuyền.
Nếu không phải trên trời còn treo một vầng trăng cong màu bạc, sợ là đưa tay không thấy được năm ngón.
Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh, cuối cùng quyết định chọn một chỗ.
Đó là nhà vệ sinh công cộng.
Chỉ có thể nói, nhà vệ sinh công cộng thật sự là một nơi tốt.
Chỉ là hơi hôi một chút.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi vào dạo một vòng về sau, không thấy người, vào lúc này những người xung quanh đa số đều đã nghỉ ngơi.
Nhà vệ sinh công cộng lại cách xa, trong nhà mọi người đều có bô tiểu đêm, bình thường là buổi sáng mới đi ra đổ bô tiểu đêm.
Đêm khuya ở đây bình thường rất ít người đến.
Trong ngoài đều kiểm tra một lần, xác định không có ai.
Cô thấp giọng nói với Miên Miên: "Chuẩn bị xong chưa?"
Miên Miên ừ một tiếng, tay nhỏ vung lên, mười bộ chăn bông và với mười bộ áo khoác quân đội, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
Nếu không phải bên ngoài bọc một lớp nilon trong suốt, sợ là đều rơi vào trong bồn cầu.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, kéo Miên Miên đi ra, lập tức cầm bông gòn bịt cái mũi nhỏ của cô bé.
Miên Miên hít sâu.
"Quá thối, quá thối."
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô bé, an ủi, cầm cái huýt sáo đi ra thổi một tiếng.
Một lát sau.
Kim Lục Tử khoác quần áo vội vã chạy ra.
Hiển nhiên cũng không chậm trễ một giây nào.
"Hai người tới sớm vậy?"
Cậu ta còn tưởng rằng phải sau mười hai giờ.
Hiện tại chỉ mới tám giờ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Sợ cậu chờ quá muộn, hàng ở nhà vệ sinh, cậu đi điểm một chút, không có vấn đề, bây giờ chúng tôi phải trở về."
Kim Lục Tử vừa nghe, theo bản năng đỡ trán: "Đó chính là chăn mà."
Sau khi đi vào nhìn thấy chăn và áo khoác quân đội đều bọc màng nilon, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, được rồi."
"Tiền thì chờ sau khi bán lô hàng này đi ra ngoài, tôi sẽ kêu người đưa cho cô."
"Nhưng tôi phải liên lạc với cô như thế nào?"
Đó mới là vấn đề.
Cậu ta chỉ biết Thẩm Mỹ Vân là người của công xã Thắng Lợi, nhưng cụ thể ở nơi nào, cậu ta không rõ ràng lắm.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ một chút: "Như vậy đi, chờ lần sau tôi đến đường phố công xã, sẽ tìm tới chỗ anh."
"Chốt."
"Vậy tạm biệt nha."
Thẩm Mỹ Vân kéo kéo khăn quàng cổ, bao bọc toàn bộ khuôn mặt, dắt Miên Miên nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Chờ sau khi đi xa, Miên Miên vẫn còn sợ hãi, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Mẹ, nhà vệ sinh công cộng kia thối quá, so với nhà chúng ta trước kia ở khu phức hợp còn thối hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của cô bé: "Có thể bên này không kịp quét dọn."
Cái này...
Miên Miên bịt mũi: "Đúng là không vệ sinh chút nào."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, giấu tay cô bẻ bỏ vào túi áo nóng hổi của mình, sau khi đi thật xa.
Cô hỏi Miên Miên: "Con muốn về phòng tiếp khách ăn khoai tây hầm, hay là ăn ở bên ngoài?"
Bây giờ Miên Miên ăn không vô.
Cô bé bĩu môi: "Về phòng tiếp khách ăn, con phải đi rửa tay, còn phải rửa mặt."
Cô bé cảm thấy mình bốc mùi.
"Vậy được rồi, chờ mọi người đều ngủ, chúng ta sẽ ăn."
Miên Miên vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Giống như trước kia sao?"
Trước đây như thế nào?
Tất cả mọi người ngủ, Thẩm Mỹ Vân gọi một đống thịt nướng trở về, hai mẹ con cùng nhau xem tivi, ăn thịt nướng, uống nước ngọt và coca.
Khỏi phải nói, vô cùng mỹ mãn.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chỉ lần này thôi."
Miên Miên dắt cô xông về phía trước: "Vậy chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi."
Cô bé có chút gấp gáp.
Chờ đến khi hai mẹ con về đến phòng tiếp khách, công an trẻ tuổi đã đi kiểm tra phòng.
Cán sự Từ phòng tiếp khách thấy hai người bọn họ trở về, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Hai người cuối cùng cũng trở về."
"Công an Từ sắp kiểm tra phòng hai người rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, từ trong túi lấy một nắm kẹo trái cây đưa qua: "Cám ơn."
Cán sự Từ nhìn thấy kẹo, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời: "Đừng khách sáo, lần sau có chuyện cứ tìm tôi."
Làm cán sự ở phòng tiếp khách cũng là vì chút đồ ăn ngon này, thỉnh thoảng có thể được các đồng chí ở trọ cho.
Nhưng một lần cho một nắm kẹo, vẫn là lần đầu gặp được.
Sau khi mang về, bọn nhỏ trong nhà không biết sẽ vui mừng như thế nào đây.
Thế cho nên, ánh mắt cán sự Từ nhìn Thẩm Mỹ Vân mang theo vài phần hiền lành, nhủ thầm sau này phải bao che giúp cô nhiều hơn.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên vừa mới vào phòng, công an Từ cũng vừa kiểm tra tới phòng của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân lấy giấy chứng nhận ra cho đối phương xem.
Công an Từ kiểm tra xong, gật đầu: "Trời tối rồi, đừng chạy ra ngoài, không an toàn."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cảm ơn đồng chí công an."
Chờ sau khi Từ công an đi rồi, Thẩm Mỹ Vân cầm chậu tráng men, đi phòng đun nước công cộng lấy nước nóng về.
Đi ngang phòng Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai, cô dừng lại lắng nghe động tĩnh trong phòng của bọn họ, hiển nhiên đã ngủ rồi.
Lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Sau khi bưng nước nóng về, cô và Miên Miên hai người thoải mái rửa tay.
Lại cố ý dùng xà bông thơm, chà rửa nhiều lần, sau khi xác nhận không có mùi, Miên Miên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ, con lấy ra nha?"
Thẩm Mỹ Vân đi đóng chặt cửa và cửa sổ, lúc này mới gật đầu: "Lấy ra đi."
Miên Miên vung tay lên, một cái nồi đất lập tức xuất hiện trên bàn, miến khoai tây nóng hôi hổi đang được nấu sôi, ùng ục ùng ục.
Phía trên có thịt hộp, giá đỗ, đậu phụ phơi khô và xúc xích giăm bông nổi lên.
Thức ăn lúc trước bị coi là thực phẩm rác, hiện tại nhìn cực kỳ ngon miệng.
"Còn nữa, chờ một chút."
Miên Miên lại vung xuống, một nồi thịt bò nạm hầm cà chua và một hộp giấy bạc đựng xúc xích chiên, đậu hủ thúi cùng với khoai tây xoắn sợi màu vàng rực rỡ.
Cuối cùng là một chai coca, một chai nước ngọt.
Khi những thứ này đều bày hết lên bàn.
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng tiết ra nước miếng, nói thật, cô đã quá lâu không ăn rồi.
Miên Miên cũng nuốt nước miếng: "Mẹ, ăn được chưa?"
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, dẫn đầu cầm lấy một cây xúc xích đưa cho Miên Miên, tiếp theo cũng tự mình cắn một cái.
Xúc xích chiên vừa ra lò, quét lên thì là và bột ớt, cắn vào miệng ngoài cháy trong mềm, cực kỳ thơm ngon.
Thẩm Mỹ Vân lâu lắm rồi không ăn xúc xích chiên, cô ăn một hơi hết ba cây, lúc này mới giật mình nhận ra, miệng của mình cay quá xá.
Cô mở chai coca, uống một ngụm to.
Cay cực độ kết hợp với khí gas nhẹ nhàng khoan khoái của coca, trong nháy mắt Thẩm Mỹ Vân cảm thấy linh hồn của mình cũng thăng hoa theo.
Cô thỏa mãn híp mắt: "Đây mới là cuộc sống hạnh phúc."
Trước kia cô chướng mắt đồ ăn vặt lề đường, nhưng hiện giờ chỉ cần ăn được đều trở thành đồ xa xỉ.
Miên Miên còn đang chiến đấu hăng hái với cây xúc xích kia: "Cay quá."
Cô bé ăn chậm, thời gian lâu như vậy mà chưa ăn được một nửa.
Thẩm Mỹ Vân đút cho cô bé uống một ngụm nước ngọt vị cam.
Bản thân lại nếm thử một miếng đậu hủ thúi, đậu hủ thúi cháy xém giòn giòn, cộng thêm nước canh, ăn một họng hương vị nổ tung giữa răng môi, mang theo mùi thơm nói không nên lời.
Ai nói đậu phụ thối thối?
Rõ ràng là thơm lắm luôn?
Còn có khoai tây lốc xoáy, Thẩm Mỹ Vân cầm que trúc, đ.â.m vài cái ăn, sợi khoai tây được trộn với bột ớt, vừa cay vừa thơm vừa bột.
Thật sự là ăn ngon cực kỳ.
Cô thỏa mãn lại ăn thêm mấy cái.
Cuối cùng mới bắt đầu miến khoai tây hầm, đầu tiên là cầm thìa uống một ngụm canh, phần miến khoai tây hầm cô ăn là miến chay có ba loại rau củ.
Ăn vào miệng thơm ngon không nói nên lời, ngay cả miến khoai tây cũng trơn nhẵn non mềm, làm ấm áp cõi lòng.
Thẩm Mỹ Vân húp một ngụm canh nóng hổi, lại cầm đũa gắp một cục thịt bò nạm sốt cà chua, cà chua ngon miệng, trong canh còn có thịt bò nạm.