Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 609

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:30:00
Lượt xem: 89

"Tôi vẫn luôn nói, Quý Trường Tranh may mắn lắm mới cưới được Thẩm Mỹ Vân."

Anh đã nhặt được một món hời lớn.

"Ai nói không phải chứ?"

Kế toán Lưu thống kê số liệu, cũng tán đồng nói.

"Mỹ Vân, cô tới đây, chúng ta bàn bạc một chút về mấy con lợn trả cho khoa trưởng Lý."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân dạy Lý Đại Hà thu thập lông thỏ xong thì đi tới.

Phòng làm việc của khoa trưởng Lý, thành phố Mạc Hà

Tới cuối năm, người tới người lui, đều tới hỏi khoa trưởng Lý vật tư.

Khoa trưởng Lý làm gì có?

Ông ta tức giận đập bàn: "Năm nào cũng thiếu vật tư, năm nay thịt lợn chia cho thành phố Mạc Hà chúng ta được có một tí như vậy, cậu bảo tôi cho ai được?"

Cấp dưới ở bên dưới câm như hến.

"Chắc chắn trọng yếu là phải cung ứng cho thành phố của chúng ta."

"Thế còn những khu vực xung quanh thì sao? Quản lý bộ phận bán lẻ của hợp tác xã cung - tiêu và cửa hàng bách hóa sắp sửa phá vỡ giới hạn phòng hành chính của chúng ta rồi."

Nói xong câu này, mọi người đều rơi vào im lặng.

"Nhưng mà không có thịt, chúng ta cũng không thể biến được ra thịt."

"Không phải nói rồi sao? Năm nay phải cho chúng ta nhiều hơn một chút, sao năm nay chỉ phát cho có năm con thôi vậy?"

Năm con lợn thì đủ cái gì?

Cả một thành phố, bình quân một người còn chưa được một miếng thịt.

Khoa trưởng Lý nhăn mặt: "Nói là trang trại nuôi lợn gặp dịch tả lợn, vì thế nên ít hơn năm ngoái."

"Vậy thì phải làm sao."

"Bộ phận bán lẻ đang chờ, hợp tác xã cung - tiêu cũng đang chờ, các xã viên và người dân cũng đều đang chờ."

Thế này thì bảo khoa trưởng Lý phải làm sao?

Ông ta cũng chẳng có cách nào.

Ông ta cũng rất đau đầu.

"Các cậu ra ngoài đi, để tôi nghĩ xem."

Sau khi mọi người ra ngoài.

Khoa trưởng Lý buồn phiền hút liền một lúc ba điếu thuốc: "Bà nội trợ khéo cũng không thể thổi được cơm nếu không có gạo."

Trang trại nuôi lợn trong doanh trại.

Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần thương lượng một lúc lâu, cuối cùng đi đến quyết định.

"Như thế này đi, lứa lợn con thứ nhất lấy ra hai con, những lứa còn lại mỗi lứa lấy ra bốn con."

"Vừa đủ 17 con."

"Sao lại là 17 con?"

Sĩ quan hậu cần sững sờ.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh quên rồi à, khi đó chúng ta đã trả cho Kiều Lệ Hoa ba con rồi, cô ấy đã mang về công xã Thắng Lợi trước rồi."

Sĩ quan hậu cần đúng là quên mất, anh ấy vỗ trán: "Cũng may mà cô nhớ, nếu không thì chúng ta lỗ vốn to rồi."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Còn có kế toán Lưu mà, anh ta sẽ kiểm soát, sẽ không để đơn bị chúng ta thua thiệt đâu."

"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi tìm khoa trưởng Lý."

Thẩm Mỹ Vân cùng sĩ quan hậu cần tới văn phòng của sư đoàn trưởng Trương.

Văn phòng của sư đoàn trưởng Trương có lắp điện thoại bàn.

Bàn bạc những chuyện như thế này, tất nhiên là không tiện tới phòng điện thoại rồi.

Lúc Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần tới văn phòng của sư đoàn trưởng Trương, sư đoàn trưởng Trương còn bất ngờ: "Sao hai người lại tới đây?"

Vẻ mặt lãnh đạo điềm đạm, không hề thấy dáng vẻ kiêu ngạo của lãnh đạo, thậm chí còn muốn đi rót nước cho hai người bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cần phiền phức vậy đâu, dùng nhờ điện thoại của ngài một chút."

Sĩ quan hậu cần nói đơn giản câu chuyện.

Sư đoàn trưởng Trương nghe xong: "Được, gọi điện cho trưởng khoa Lý, khi đó là đồng chi Mỹ Vân cô đồng ý với đối phương đúng không? Chuyện này thì cô hãy giải quyết."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng rồi ấn số điện thoại của cấp trên, gọi đến văn phòng của khoa trưởng Lý.

Khoa trưởng Lý vẫn đang buồn phiền về chuyện vật tư cuối năm, không chỉ là thịt, mà những vật tư khác cũng bị giảm đi một nửa.

Đúng lúc này thì Thẩm Mỹ Vân gọi điện tới.

"Alo."

"Khoa trưởng Lý, là tôi, Thẩm Mỹ Vân."

Khi khoa trưởng Lý nghe thấy là Thẩm Mỹ Vân thì vẫn còn ngỡ ngàng, sau đó thì giống như là nghĩ ra cái gì.

"Cô là Thẩm Mỹ Vân của đại đội Tiến Lên, công xã Thắng Lợi?"

Khi đó, đối phương còn muốn lấy hai con lợn từ trong tay ông ta.

Thật ra, trước đó ông ta không phải là không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân, nhưng lại nghĩ, năm nay đâu đâu cũng là dịch tả lợn, nên ông ta cũng không hỏi bên phía Thẩm Mỹ Vân.

Dù sao thì nếu dịch tả lợn ở khắp cả nước thì trang trại lợn ở bên phía Thẩm Mỹ Vân chắc là cũng không khá hơn là bao.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Là tôi."

"Lúc trước mượn của ông hai con lợn, khi đó đã đồng ý với ông là trả lại cho ông hai mươi con."

Khoa trưởng Lý nghe thấy câu nói này, bất giác ngồi thẳng lưng.

"Thật sao??"

"Không phải là năm nay bị dịch tả lợn sao?Chỗ cô không bị ảnh hưởng gì à?

Thẩm Mỹ Vân: "Lúc đó cũng có, nhưng sau đó cứu lại được, tổn thất cũng không quá lớn."

Khoa trưởng Lý nghe tới đây thì không nhịn được mà bật cười: "Tốt quá, tốt quá."

Cũng may là bên đó vẫn còn.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Chỗ ông bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm sao?"

"Đúng vậy."

Khoa trưởng Lý: "Về cơ bản là c.h.ế.t hết, toàn bộ thành phố Mạc Hà chúng tôi, cuối năm mới được phân có năm con lợn."

Thẩm Mỹ Khê trầm mặc một chút, thầm nghĩ, thế thì đúng là thảm.

"Được rồi, đồng chí Thẩm, bên chỗ cô giúp đỡ thật đúng lúc."

"Cô chính là đại ân nhân của tôi."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Ông nói nặng lời rồi, tình hình là thế này, khi đó đồng ý trả lại ông 20 con lớn, giữa lúc đó thì thanh niên tri thức Kiều ở công xã Thắng Lợi lấy đi ba con ở đơn vị, ba con lợn này ông có thể hói công xã Thắng Lợi, theo lý mà nói tất cả đều được nuôi lớn bình thường."

"Bớt đi ba con thì doanh trại chúng tôi vẫn còn thiếu của ông 17 con nữa, ông xem lúc nào có thời gian thì tới lấy 17 con lợn này về.

Vừa nói xong, nụ cười của khoa trưởng Lý rạng rỡ thêm vài phần.

"17 con thì 17 con."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đồng chí Thẩm, thật là phiền cô quá, ngày mai, không, ngay bây giờ tôi sẽ phải người tới doanh trại để nhận."

Chậm trễ một giây thì cũng là lỗi của ông ta.

"Nhưng, hai xe tải của tôi có đủ không?"

Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Con lợn khi đó, con lớn nhất cũng mới được 7 tháng, nhỏ thì mới đầy tháng, một xe tải là đủ rồi."

"Lứa lợn này đều là giống lợn mới, nếu như ông nhận được rồi, nếu như có điều kiện thì tiếp tục nuôi, sẽ có niềm vui bất ngờ."

Cô cũng rất mong chờ thành quả sau khi giống lợn mới này lớn.

Khoa trưởng Lý nghe nói là lợn con thì vẫn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lợn con tương lai sẽ biến thành lợn to.

Thế là tâm trạng lại trở nên tốt hơn.

"Được, lát nữa tôi sẽ cho người tới doanh trại để nhận."

"Đồng chí Thẩm, thật sự cảm ơn cô."

Cảm ơn liên tục, có thể tưởng tượng được sự cảm kích của khóa trưởng Lý đối với Thẩm Mỹ Vân.

"Khi đó đã đồng ý với ông rồi, chuyện gì ra chuyện đó."

"Cô có thể nghĩ như vậy còn tôi thì không, cô chuyển máy cho sư đoàn trưởng Trương, tôi muốn nói với ông ấy mấy câu."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, đưa ống nghe điện thoại cho sư đoàn trưởng Trương.

Sư đoàn trưởng Trương có hơi bất ngờ, nhận lấy điện thoại: "Lão Lý, ông tìm tôi à?"

Khoa trưởng Lý gật đầu: "Lão Trương à, ông phải thăng chức tăng lương cho đồng chí Thẩm đi!"

Sư đoàn trưởng Trương trầm mặc một chút, lần đầu tiên gặp một người thẳng thắn như vậy.

Ông ấy hừ nhẹ một tiếng: "Tay ông vươn xa thật đấy, vươn sang tận doanh trại của bọn tôi rồi."

Khoa trưởng Lý không thừa nhận điều này, ông ta lập tức nói: "Nếu không không muốn thăng chức tăng lương cho đồng chí Thẩm, vậy thì thế này đi, ông chuyển đồng chí Thẩm cho tôi."

"Thành phố Mạc Hà chúng tôi cũng cần cô ấy."

Đây mới là mục đích thật sự của ông ta.

Khi đó đồng ý là tới cuối năm trả lại cho ông ta 20 con lợn, nói thật là bản thân khoa trưởng Lý còn cho rằng đối phương khi đó chỉ là nói khoác.

Sở dĩ ông ta đồng ý, đó là bởi vì thấy được thành ý đăng sau của Thẩm Mỹ Vân.

Nhưng ông ấy không thể ngờ rằng Thẩm Mỹ Vân lại cho ông một bất ngờ lớn như vậy.

Thân là lãnh đạo, ông tất nhiên là không chỉ nhìn thấy 20 con lợn, mà là thứ phía sau 20 con lợn này.

Khoa trưởng Lý hiểu một chuyện, Thẩm Mỹ Vân mới là kho báu lớn nhất.

Khi đó ông ta đồng ý chuyển Thẩm Mỹ Vân tới doanh trại, đúng là đáng bị ngàn đao c.h.é.m thành từng mảnh.

Vô cùng hối hận.

Đưa ra mục đích thật sự.

Vừa nói xong câu này, sắc mặt sư đoàn trưởng Trương không hề thay đổi, chỉ là giọng nói nâng cao thêm vài phần: "Lão Lý, ông không biết xấu hổ à."

Ông ấy liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không biết gì.

"Chồng của đồng chí Thẩm ở trong doanh trại của chúng tôi, ông đòi đồng chí Thẩm tới đó, đây chẳng phải là chia cắt người ta hay sao?"

Khoa trưởng Lý: "Đơn vị các ông hai vợ chồng mỗi người một nơi còn ít hay sao?"

Không phải tất cả chiến sĩ đều có tư cách đưa người nhà đi cùng.

Chỉ có những người chức vị đạt đến một mức độ nhất định thì mới có điều kiện nộp đơn xin.

Câu nói này của khoa trưởng Lý khiến cho sư đoàn trưởng Trương nghẹn họng: "Đấy là bọn họ không có điều kiện, nhưng đồng chí Thẩm Mỹ Vân và đồng chí Quý Trường Tranh, bọn họ đủ điều kiện, ông có cần phải làm người xấu chia cắt vợ chồng người ta như vậy không?"

"Việc này khó nói lắm."

Khoa trưởng Lý thẳng thắn phủ nhận: "Tôi không hề chia cắt bọn họ, ý của tôi là ông không thể tăng lương thăng chức cho đồng chí Thẩm, thì bên đó trả đồng chí Thẩm Mỹ Vân lại cho thành phố Mặc Hà chúng tôi."

Sư đoàn trưởng Trương vốn định pha trò, nhưng thấy đối phương nói rõ ràng như vậy, ông ấy cười lạnh một tiếng: "Ông đừng có nằm mơ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-609.html.]

"Được! Lão già này, đây không phải là chiếm hố tiêu mà không đi ị hay sao? Điều kiện của đồng chí Thẩm tốt như vậy, ông không tăng lương, cũng không cho cô ấy có một công việc tốt hơn ở nơi khác, ông quá đáng quá rồi."

Lúc này, sư đoàn trưởng Trương không nhịn được nữa: "Ai bảo là tôi không tăng lương cho cô ấy?"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Đừng tưởng tôi không biết, nói cái gì mà tăng lương, chẳng qua là hối hận vì lúc đó đã cho đồng chí Thẩm tới doanh trại của chúng tôi, chuyện này tôi nói với ông nhà, hối hận cũng muộn rồi, đồng chí Thẩm bây giờ là biên chế chính thức của đơn vị chúng tôi, là người của quân đội, người nhà nước các ông muốn cướp người của quân đội, việc này có hơi không hợp quy tắc đấy nhỉ?"

Thật ra Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa được vào biên chế.

Cô gắn bó tạm thời, hơn nữa còn có một chuyện, là bởi vì trang trại nuôi lợn, nơi này thật ra không tiện để cho vào biên chế. Dù sao thì cũng khác so với những vị trí làm việc trước kia ở trong doanh trại.

Vì thế cô vẫn chỉ có lương chứ chưa có biên chế.

Nhưng câu nói này của sư đoàn trưởng Trương?

Đôi mắt của Thẩm Mỹ Vân lập tức sáng lên, biên chế trong doanh trại, việc này có nghĩa là gì? Việc này có nghĩa là tương lai là công chức nhà nước.

Một công việc ổn định.

Phải biết là Thẩm Mỹ Vân là người tới từ kiếp lai sinh, cô hiểu hơn ai hết, hàm lượng giá trị của hai từ biên chế này.

Phải biết là người ở kiếp lai sinh, vì biên chế mà phải vượt qua muôn vàn khó khăn, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!

Còn cô thì sao?

Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng bừng: "Lãnh đạo, ngài vừa nói gì cơ?"

Sư đoàn trưởng Trương nếu đã nói ra thì tất nhiên là không có lý do gì lại thu hồi.

"Đồng chí Thẩm, cô có công lao nuôi lợn, tổ chức quyết định cho cô vào biên chế chính thức, sau này cô sẽ được hưởng lương và phúc lợi đãi ngộ như các chiến sĩ trong đơn vị của chúng ta."

Câu này vừa nói ra, khoa trưởng Lý là người thông minh, lập tức ở đầu bên kia điện thoại mơ hồ nói một câu.

"Yo? Cho vào biên chế ghê gớm lớn à? Người được biên chế trong đơn vị các ông còn ít à? Ông định cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân biên chế cơ bản nhất phải không?"

Giọng nói của ông ta nâng cao thêm vài phần, đây là cố ý muốn để cho Thẩm Mỹ Vân nghe thấy.

"Đồng chí Thẩm, cô đừng để bị lão già này qua mắt? Nếu như ông ta dám cho cô biên chế cơ bản nhất thì cô hãy tới thành phố Mạc Hà chúng tôi, tôi thành lập riêng cho một một đơn vị nuôi lợn, cô không không thuộc sự kiểm soát của bất cứ người nào hết, là cấp dưới trực tiếp của tôi, lương của cô, biên chế của cô, tôi có thể nói rằng là chỉ sau mỗi tôi."

Điều kiện này không phải thấp.

Thậm chí có thể nói là cực cao.

Chỉ là, khiến cho sư đoàn trưởng Trương cũng không khỏi bất ngờ: "Lão Lý, ông bớt khiêu khích ly gián đi."

Khoa trưởng Lý: "Tôi không có khiêu khích ly gián đâu nhé, là điều kiện ông đưa ra kém quá, còn không cho tôi được ra điều kiện tốt hơn à?"

Câu nói này, sư đoàn trưởng Trương đáp lại thế nào.

Cho dù biết rõ là đối phương dùng kế khích tướng, nhưng sư đoàn trưởng Trương vẫn lo lắng, Thẩm Mỹ Vân bị lừa bởi điều kiện tốt mà đối phương đưa ra.

Ông ấy do dự một lúc: "Như thế này..."

Ông ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Lương và phụ cấp của cô, khởi điểm từ khi bắt đầu là như của Quý Trường Tranh."

"Sau này, chỉ cần trang trại nuôi lợn phát triển tối, lương và trợ cấp của cố sẽ tiếp tục tăng lên, còn về chức vụ biên chế..."

Ông ấy nói thẳng: "Tôi cũng không giấu cô, trong đơn vị chúng ta vẫn chưa có kiểu thăng tiến như thế này, cô để tôi bàn bạc trước một lượt, xem xem thăng chức cho cô như thế nào."

Thế này đã là rất có thành ý rồi.

"Nhưng bỏ qua việc thăng chức không nói tới, lương và biên chế của cô, chuyện này tôi có thể đảm bảo là chắc chắn."

Nói thật, điều kiện này đã rất ưu việt rồi.

Thẩm Mỹ Vân cân nhắc ưu nhược điểm, đương nhiên, một điều kiện rất quan trọng là cố thích ở trong quân đội.

Trong biến động trong tương lai vài năm tới, quân đội xem như là nơi ít bị ảnh hưởng.

"Được, nghe cả theo lãnh đạo."

Cô mỉm cười đồng ý.

Kèm theo thái độ rất bình tĩnh, không có kiểu kiêu căng, cũng không trịch thượng khi được mời đi làm chỗ khác.

Điều này khiến sư đoàn trưởng Trương càng ngày càng thích cô.

Khoa trưởng Lý ở bên này có vẻ bất ngờ với kết quả này, ông ta còn đặc biệt hỏi một câu: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô thật sự không tới đơn vị của chúng tôi sao?"

Vừa hỏi xong, không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, sư đoàn trưởng Trương liền mắng đùa: "Cút, cút, cút, không nghe thấy à, đồng chí Thẩm Mỹ Vân đã đưa ra lựa chọn rồi, ông bớt ở đấy mê hoặc người khác đi."

Nói xong câu này, khoa trưởng Lý cũng không thất vọng.

"Vậy được thôi."

"Nếu như sau này đồng chí Thẩm Mỹ Vân ở trong quân đội sống không ra gì thì có thể tới thành phố Mạc Hà chúng tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần còn có tôi, sau này không thiếu chỗ cho cô."

Lời hứa này thật sự rất có giá trị.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Cảm ơn khoa trưởng Lý."

Sau khi ngắt điện thoại.

Sư đoàn trưởng Trương nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Bắt đầu tính từ tháng này, lương và trợ cấp của cô sẽ ngang bằng với Quý Trường Tranh, lát nữa bảo kế toán Lưu vào đây một chút, tôi sẽ bàn giao lại cho anh ta."

Nói xong câu này, sĩ quan hậu cầu không khỏi nhìn Thẩm Mỹ Vân với vẻ ngưỡng mộ, dù sao cũng là tăng lương mà.

Còn Thẩm Mỹ Vân trong chốc lát nhảy ba cấp.

Ai mà không ngưỡng mộ cho được?

Tăng lương nói tóm lại là vui.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ: "Cảm ơn lãnh đạo..." Sau đó, cô cười híp mắt nói: "Nhưng còn vấn đề biên chế?"

So với tiền thì cô quan tâm tới vấn đề biên chế hơn.

"Biên chế thì chắc chắn là có, nhưng còn là cấp bậc gì, việc này chúng tôi còn phải bàn bạc."

Chủ yếu là vì công việc của Thẩm Mỹ Vân quá đặc thù.

Để trong phòng ban nào cũng có vẻ không hợp lý.

Chỉ có thể nói rằng thành lập riêng ra?

Chỉ là việc này lại càng đặc thù hơn một chút, bởi vì cần phải xét duyệt.

Thẩm Mỹ Vân không quan tâm đến quá trình, cô chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ cần có câu nói này là được.

"Cảm ơn lãnh đạo."

Sư đoàn trưởng Trương là một người hành động mạnh mẽ, kiên quyết, sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.

Ông ấy bảo sĩ quan hậu cần triệu tập mọi người.

"Cán bộ cấp quản lý trở lên tới đây họp."

Nửa tiếng sau.

Nhân viên đều tập trung đông đủ.

Mọi người đều có chút tò mò.

"Sao giờ này lại gọi chúng ta tới họp?"

"Sĩ quan hậu cần, anh gọi mọi người tới, anh có biết là xảy ra chuyện gì không?"

Sĩ quan hậu cần đương nhiên là biết, chỉ là trước khi lãnh đạo lớn còn chưa lên tiếng, anh ấy tất nhiên cũng không tiện nói.

Anh ấy lắc đầu: "Lát nữa lãnh đạo mở cuộc họp thì mọi người sẽ biết thôi."

Quý Trường Tranh nghe thấy câu này thì nhướng mày: "Xem ra là anh đã biết rồi."

Sĩ quan hậu cần thầm nghĩ, anh ấy không chỉ biết, mà anh ấy còn biết là chuyện này có liên quan tới Quý Trường Tranh."

Thế là, anh ấy nháy mắt với đối phương.

Quý Trường Tranh: "?"

"Mắt anh bị cô giật à?"

Sĩ quan hậu cần: "..."

Không muốn nói chuyện với người này.

Không lâu sau, sư đoàn trưởng Trương gọi điện thoại xong và đi vào, trong phòng vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên yên lặng.

"Mọi người đều tới cả rồi à?"

"Vậy để tôi nói một việc."

"Liên quan đến vấn đề quy mô của trang trại chăn nuôi của quân đội, có hướng đi như thế nào trong tương lai."

Vừa nói xong câu này, người trong phòng lập tức bàn tán xôn xao.

"Năm mới mọi người có thịt ăn?"

Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người, khi quy mô trang trại chăn nuôi bắt đầu hình thành, cũng có nghĩa là bọn họ có thịt ăn.

"Ừm, có thể hiểu như vậy."

Sư đoàn trưởng Trương nhìn tiểu đoàn trưởng Lý, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng ngoài ăn thịt ra còn có một chuyện nữa."

"Còn có chuyện gì?"

Tiểu đoàn trưởng Lý hỏi.

Sư đoàn trưởng Trương nhìn anh ấy, rồi thu ánh mắt lại: "Việc thành lập trang trại chăn nuôi có quan hệ rất lớn với đồng chí Thẩm Mỹ Vân, tôi cũng có thể nói như thế này, nếu như không có đồng chí Thẩm Mỹ Vân thì không có trang trại chăn nuôi."

Nói xong câu này.

Trong phòng lập tức trở nên yên lặng, hai mươi mấy người đàn ông ngồi trên bàn dài, đều bất giác quay sang nhìn Quý Trường Tranh.

Thẩm Mỹ Vân là ai?

Bọn họ đều biết, đó là vợ của Quý Trường Tranh.

Bản thân Quý Trường Tranh cũng đơ ra mất một lúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Lãnh đạo, ý của ông là?"

Sư đoàn trưởng Trương không nói thẳng mục đích, mà nói tới trang trại chăn nuôi, và cuộc nói chuyện trước đó với khoa trưởng Lý.

"Đầu tháng 4 năm nay, trong đơn vị của chúng ta không có lấy một con lợn."

"Nhưng sau khi đồng chí Thẩm Mỹ Vân tới, chúng ta đã phát triển trên nền tảng từ sáu con lớn, phát triển tới trang trại nuôi lợn tổng cộng có 69 con lợn như bây giờ."

Nói xong câu này, mọi người đều ồ lên.

Nói thật, mặc dù bọn họ biết đơn vị có trang trại chăn nuôi, hơn nữa cũng có nuôi lợn.

Nhưng trên thực tế trong trang trại nuôi lợn rốt cuộc có bao nhiêu con thì bọn họ không hề hay biết.

Sự phân công lao động của mọi người đều rõ ràng.

Ngày nào cũng bận rộn, hơn nữa trang trại chăn nuôi cách đơn vị khá xa, bình thường mọi người cũng rất ít khi tới đó.

Vì thế, sau khi sư đoàn trưởng Trương nói ra câu này.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

"Bao nhiêu? 69 con?"

"Không thể nào?"

"Cộng cả thành phố Mạc Hà lại cũng không nhiều như vậy?"

Lợn, đại diện cho cái gì, bọn họ là người hiểu hơn ai hết. Có lợn có nghĩa là có thịt để ăn.

Những người như bọn họ, một năm, cơ hội có thể được ăn thịt đếm được trên đầu ngón tay.

69 con lợn này, có thể ăn được trong bao lâu?

Loading...