Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:28
Lượt xem: 103
Vừa nghe thấy những lời này, Lý Tú Cầm liền tức giận.
"Đừng có mà quá đáng."
Thẩm Mỹ Vân căn bản không nghĩ nhiều, chuyện xảy ra hôm nay chính là ngày tốt của Triệu Ngọc Lan, cô không muốn hủy hoại ngày lành của người khác.
Cô căng thẳng thêm một chút, hơi nheo mắt lại,"Không phải mấy người quá đáng trước sao?"
Gia đình cô và nhà họ Lâm từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng.
Cô không biết khí chất của mình bây giờ mạnh đến mức nào, chắc chắn là đáng sợ giống hệt Quý Trường Trinh.
Xem ra sắp có cãi vã đây.
Chỉ đạo viên Ôn đi tới nói: "Được rồi, tới ngồi đi, bên kia còn chỗ."
Điều này là để làm dịu mọi thứ.
Lý Tú Cầm còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chung Quốc ngăn lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Vân một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Đồng chí Thẩm, sao lại hung hăng như vậy? Dù sao giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều tình cảm mà."
Phải nói rằng Lâm Chung Quốc biết cách đánh rắn đánh dập đầu.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, theo bản năng ngồi thẳng dậy hỏi: "Giữa chúng tôi và anh thì có chuyện gì sao?"
"Đồng chí Lâm, ý anh là gì?"
"Anh quên những gì tôi nói rồi à?"
Lâm Chung Quốc cũng không tức giận, anh ta vẫn bình tĩnh nói: "Tôi biết ngay từ đầu chúng tôi đã làm sai điều gì đó. Chúng tôi cố tình làm xáo trộn tình hình và muốn giữ cả hai đứa con ở nhà dù biết mình đã nhầm con".
"Việc này chúng ta sai rồi, nhưng đồng chí Thẩm, lòng người đều bằng xương bằng thịt. Tú Cầm và tôi đều là ba mẹ, cho dù đứa con Lâm Lan Lan không liên quan gì đến chúng ta, nói cách khác, đứa trẻ đó cũng là chúng ta vất vả mới nuôi được khôn lớn."
"Nếu chúng tôi nói không muốn là không muốn, nói sẽ đưa nó đi là sẽ đưa nó đi. Vậy thì chẳng phải chúng tôi sẽ trở thành súc vật không có trái tim con người sao?"
Nghe được những lời này.
Những người đang uống rượu mừng đám cưới xung quanh đều gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu như bọn họ thật sự là không nói hai lời mà đưa đi con gái đi trước, thế vẫn còn bị nghi ngờ là bọn họ có phải có lòng người không."
"Tôi cũng nghĩ chỉ có thể nói, làm cha mẹ thì yêu thương con cái là điều đương nhiên, việc muốn cả hai con ở bên cạnh là cân nhắc phản xạ có điều kiện."
Thấy chủ đề quay thẳng về phía nhà họ Lâm.
Quý Trường Tranh mở miệng nói: "Nếu anh đã nói Lâm Lan Lan cũng là con gái ruột của anh, sao bây giờ anh lại đuổi cô bé đi?"
"Anh không còn là người nữa à? Anh đã trở thành một con thú không có trái tim con người rồi sao ?"
Những lời này thực sự có nội hàm.
Vẫn dùng lời của Lâm Chung Quốc để chặn lời anh ta, Lâm Chung Quốc không nói nên lời.
Sau đó, anh ta cười nói: "Đồng chí quý, tôi biết đồng chí vẫn còn tức giận vì người nhà chúng tôi đã ra tay cướp lại Miên Miên."
"Nhưng có điều thân là một người cha đột nhiên biết được tung tích của con gái mình, nếu tôi không đoạt lại con mình vậy thì ta không xứng với cha ta."
Nhận xét này đã được những người xung quanh tán thành.
"Đúng là làm cha mẹ thì phải yêu thương và bảo vệ con mình".
Nghe những lời xung quanh càng động viên Lâm Chung Quốc hơn, anh ta đứng dậy và nói với Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh.
"Những sai lầm trong quá khứ cũng theo gia đình chúng tôi rồi. Sau khi gửi Lâm Lan Lan về nhà bamẹ ruột của con bé thì con bé đã bị xóa tên rồi."
"Hôm nay tôi đến đây để tham dự tiệc cưới giữa đồng chí Ngọc Lan và chỉ đạo viên Ôn. Còn một điều nữa tôi muốn bàn với anh."
Lâm Chung Quốc giữ thái độ cực kỳ thấp,"Bây giờ Lâm Lan LAn đã rời đi, nhà của chúng tôi hoàn toàn sạch sẽ. Chúng tôi muốn thỉnh thoảng đưa Miên Miên về nhà ở lại, không biết có được không?"
Lời còn chưa nói xong.
Thẩm Mỹ Vân đã ngắt lời: "Đừng có mà mơ."
Mỗi khi nhắc đến con gái, Thẩm Mỹ Vân luôn dễ dàng mất bình tĩnh nhất.
Lâm Chung Quốc trên mặt lộ ra nét vừa chịu tổn thương."Đồng chí Thẩm, trước hết hãy nghe tôi nói đã. Tôi không có ý định cướp con gái ra khỏi tay của cô đâu."
"Tôi chỉ muốn nhờ các người đứng nhìn trong hoàn cảnh đáng thương của một cặp cha mẹ mất con gái, thỉnh thoảng hãy để đứa trẻ về thăm chúng tôi thôi."
"Chỉ như vậy thôi là chúng tôi mãn nguyện rồi."
Anh ta đột nhiên đặt mình vào vị trí thế yếu.
Dư luận xung quanh cũng bất ngờ hướng về Lâm Chung Quốc.
"Mỹ Vân, nếu chúng ta có thể kết thân thì hà cớ sao phải gây thù chuốc oán?"
"Đúng vậy, Miên Miên có thể có thêm một cặp cha mẹ, lại có thêm một cặp yêu thương con bé nữa."
"Đúng, điều này chỉ có lợi chứ không có hại gì cho Miên Miên."
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên tức giận, Quý Trường Tranh ấn tay nàng, đỡ nàng đứng dậy, lập tức ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lâm Chung Quốc.
"Anh muốn lấy lại Miên Miên? Sau đó thì sao? Khi nó trở nên vô dụng, anh có vứt Miên Miên đi giống như anh đã ném Lâm Lan Lan không?"
Lâm Chung Quốc,"Sao có thể được? Miên Miên là con gái ruột của tôi mà."
"Lúc đầu anh cũng nói Lâm Lan Lan là con gái ruột của anh."
Lâm Chung Quốc đột nhiên không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới sắp xếp lại lời nói nhưng lại bị Quý Trường Tranh cắt ngang.
Có vẻ như anh không có ý định nói chuyện với Lâm Chung Quốc nữa.
"Muốn uống rượu cưới thì cứ uống đi. Không uống thì cút ra ngoài!"
Những lời này thể hiện sự quyết đoán đến đáng sợ.
Điều này làm cho Lâm Chung Quốc vốn dĩ có một bụng tính toán và lời muốn nói những cũng đều không còn cách nào khác đành phải đứng lên.
Anh ta há hốc mồm.
Lý Tú Cầm thay anh ta nói: "Quân nhân thì có thể bắt nạt người khác sao?"
Quý Trường Tranh đột nhiên quay đầu nhìn cô ta: "Các người không có thẻ căn cước để đi vào doanh trại, xin hỏi, các người làm thế nào để đi vào vậy?"
Nếu bạn thực sự muốn phê phán
Thì chưa chắc ai thắng ai thua đâu.
Vừa nói lời này, Lý Tú Cầm liền đột nhiên im bặt.
Một lúc sau, Miên Miên chạy tới tìm Thẩm Mỹ Vân, nhưng vừa đi tới liền nhìn thấy Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đang ngồi trên bàn.
Cô bé vô thức cau mày: "A, tại sao kẻ xấu lại vào được đây vậy?"
Câu gọi người xấu này.
Khiến sắc mặt Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đột nhiên trở nên khó coi.
Họ đến đây lấy Miên Miên làm cái cớ, nhưng Miên Miên nói họ là người xấu. Thế thì không phải mọi thứ họ làm trước đây đều là vô ích sao.
Thấy việc này không ổn rồi, Lâm Chung Quốc liền nháy mắt với Lý Tú Cầm.
Lý Tú Cầm kìm nén cơn tức giận và nói trong nước mắt: "Miên Miên, men là mẹ của con nè."
Kể từ khi Lâm Lan Lan bị đuổi đi, Lý Tú Cầm giống như bị hút khô tâm hồn vậy.
Bây giờ khi nhìn thấy Miên Miên, cô ta liền nghĩ đến phần thịt đã rơi ra khỏi cơ thể mình.
Nhìn thấy cô ta đang định tiến tới ôm mình.
Miên Miên nhanh chóng chạy lui về phía Thẩm Mỹ Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cảnh giác: "Đừng có mà ăn vạ!"
"Tôi có mẹ rồi!"
"Đây là mẹ của tôi!"
Lời nói của một đứa trẻ là chân thật nhất.
Đột nhiên, tình ba con mà Lý Tú Cầm và Lâm Chung Quốc thể hiện hoàn toàn sụp đổ.
Lý Tú Cầm đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
Miên Miên lao vào vòng tay của Thẩm Mỹ Vân và nói với Lý Tú Cầm: "Cô vấn thân thiết gắn bó với Lâm Lan Lan đi, đừng đến làm phiền đến tôi!"
"Bây giờ tôi rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!"
Lý Tú Cầm nghe được lời này liền không khỏi rơi nước mắt, nhìn dáng vẻ cô bé liên tục ý lại vào Thẩm Mỹ Vân.
Cô ta đã biết
Đã biết mình làm sai chuyện gì.
Có lẽ ngay từ đầu cô ta không nên giữ Lâm Lan Lan ở bên cạnh.
Nếu không thì tình cảnh hiện tại sẽ không có kết quả như vậy.
Miên Miên thậm chí không thèm nhìn đến Lý Tú Cầm, cô bé chỉ chăm chú ôm lấy cổ Thẩm Mỹ Vân,"Mẹ, con là con của mẹ."
"Cũng sẽ chỉ làm con của mẹ thôi."
Miên Miên sẽ luôn là con của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, hai mắt nóng lên, cô nặng nề ừ một tiếng rồi ôm lại Miên Miên.
"Vậy mẹ cũng sẽ chỉ là mẹ của Miên Miên thôi."
Một câu nói này, có lẽ chỉ có một mình Thẩm Mỹ Vân mới biết.
Bất kể người ngoài nói gì hay Lý Tú Cầm và những người khác làm gì, trong mắt Miên Miên, cô, Thẩm Mỹ Vân sẽ luôn là người mẹ quan trọng nhất và duy nhất của Miên Miên.
Chỉ thế này thôi là đủ rồi.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thế là đủ rồi, cô vô cùng mãn nguyện mà ôm lấy Miên Miên.
Lý Tú Cầm nhìn cảnh này, cô ta liền cảm thấy mình giống như một tên hề đến xem tình mẹ con của người khác.
Đó là con gái của cô ấy.
Lý Tú Cầm không thể chịu đựng được nữa và thậm chí ngay cả bữa tiệc cũng không dùng nữa.
Cô ta chạy thẳng ra ngoài, vào thời khắc chạy ra ngoài đó thì nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cô ta vừa rời đi thì Lâm Chung Quốc đã bị bỏ lại một mình trên bàn, đây là tình huống đi không được mà không đi cũng không xong
Cuối cùng anh ta thở dài và giả vờ nói một câu.
"Nếu con không thích chúng ta thì vậy thì bỏ đi, người làm ba mẹ như chúng ta vẫn sẽ mong con sẽ sống tốt."
"Nhìn con sống tốt là được rồi."
Miên Miên phì một cái: "Tôi không thèm tin đấy!"
"Chú là người xấu, ngay cả anh Vệ Sinh cũng dám đánh chết, lại còn đưa Lâm Lan Lan chú thích nhất đi mất nữa."
"Chú thích tôi ư, xì!"
"Chó ở ven đường còn không thèm tin!"
Khụ khụ!
Nói ra những lời này xong, mọi người chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả những người đến ăn tiệc cũng ăn không vô nữa.
Dù sao bọn họ trước đó cũng tin anh ta mà!
Mọi người nghe thấy lời của Miên Miên liền lập tức cảm thấy khuôn mặt đều nóng bừng cả lên.
Khụ Khụ!
Trước đây bọn họ đúng là tin thật rằng Lâm Chung Quốc sẽ đối xử tốt với Miên Miên.
Nhưng không ngờ rằng ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết rõ ràng là nói dối, nhưng bọn họ vẫn bị gạt.
Lâm Chung Quốc cũng không nghĩ tới Miên Miên năm tuổi mà đã thông minh như thế rồi. Ánh mắt anh ta nhìn Miên Miên đều hiện lên đôi phần tán thưởng lẫn tiếc nuối.
Nhưng không hề khó xử chút nào.
Anh ta thản nhiên thừa nhận: "Ba có mưu đồ đồ với con nhưng đây chẳng qua là mưu đồ của người ba với con gái mình thôi, tâm tư của một người ba muốn nhận con gái ruột thịt quay về nhà."
Miên Miên vùi vào lòng Thẩm Mỹ Vân, cảm giác dường như tựa vào ngọn núi vững chãi vậy, khi này cô bé mới trả lời: "Đón tôi quay về sao? Rồi đánh c.h.ế.t tôi sao? Hay là đưa tôi đi đâu mất?"
Người ta luôn nói trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính.
Lời của Miên Miên gãi đúng chỗ ngứa nên lập tức khiến cho Lâm Chung Quốc không biết nên trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau mới bứt rứt nói một câu.
"Sao có thể thế chứ? Miên Miên, ba chắc chắn không hề có suy nghĩ như vậy."
"Chú không phải là ba tôi, đừng có gọi bậy." Miên Miên bỉu môi một cái.
Mặc dù cô bé còn nhỏ tuôi nhưng suy nghĩ lại vô cùng sáng suốt,
Từ trước đến nay đều không hề sa phải cạm bẫy của Lâm Chung Quốc, điều này khiến cho Lâm Chung Quốc cảm thấy như mình đang đ.ấ.m vào bông vậy.
"Lâm Chung Quốc, anh tới bàn này ngồi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-587.html.]
Nhìn Thấy Lâm Chung Quốc vẫn muốn nhiều lời hơn nên chỉ đạo viên Ôn liền thẳng thắn cứng rắn lôi tay anh ta đứng lên: "Nếu anh muốn uống rượu hỷ thì đi đến bàn bên cạnh, còn không thì về ngay đi."
Nói đi là còn nói dịu dàng rồi đấy.
Nếu hôm nay không phải là ngày anh ấy kết hôn đại hỷ thì chỉ đạo viên Ôn còn có thể làm thẳng thắn hơn thế nữa kìa.
Anh ấy nói như thế rồi.
Sắc mặt của Lâm Chung Quốc trong nháy mắt liền ngượng ngùng: "Được rồi, vậy tôi ngồi ở bàn bên cạnh vậy."
Đúng là da mặt dày thật.
Người sáng suốt đều có thể nghe ra chỉ đạo viên Ôn đang nói bóng nói gió muốn đuổi anh ta đi, nhưng anh ta cứ hết lần này đến lần khác muốn không rời đi, thậm chí còn dời sang ngồi bàn bên cạnh.
Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Chỉ đạo viên nhìn thấy cảnh tượng này thì liền trao đổi ánh mắt với Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh: "Sao lại không đuổi ra ngoài?"
Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Anh ta là người bạn thân thời thơ ấu của anh em cột chèo của tôi."
Quan hệ này lằng nhằng.
Quý Trường Tranh chau mày rồi đi đến trước mặt Lâm Chung Quốc nói bên tai anh ta một câu. Giây kế tiếp, sắc mặt Lâm Chung Quốc liền biến sắc, thậm chí không cần ai thúc giục cũng rời thẳng khỏi nhà họ Chu.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ đứng dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đều rất tò mò rốt cuộc Quý Trường Tranh đã nói gì với Lâm Chung Quốc vậy?
Khi này mới thoát khỏi được cái tên vô tích sự này.
Quý Trường Tranh đối diện với câu hỏi của mọi người chỉ cười lắc đầu một cái.
Nhưg đến khi Thẩm Mỹ Vân hỏi anh thì Quý Trường Tranh lại không giấu cô mà cúi đầu nói bên tai cô một câu.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì ánh mắt liền sáng rực lên: "Hay!"
Vẫn là Quý Trường Tranh giỏi nhất.
Đánh rắn phải đánh vào đầu.
Bảo sao Lâm Chung Quốc lời rời đi một nước như thế.
Quý Trường Tranh cười xoa đầu Thẩm Mỹ Vân một cái, cứ thế đến khi sau khi dùng bữa xong thì rời đi.
Lần đầu tiên anh ấy nhiều chuyện, nói một câu với tham mưu Chu: "Sự thiếu quyết đoán dẫn đến thảm họa."
Nghe xong câu này, tham mưu Chu lần ngẩn người ra, ngồi ở trên ghế rất lâu những tinh thần vẫn chưa quay về.
Triệu Xuân Lân đang dọn dẹp nhà cửa ở bên cạnh, em gái xuất giá, trong nhà dường như lập tức trở nên trống trải hơn.
Cô ấy tò mò nhìn sang: "Lão Chu, anh sao thế?"
Tham mưu Chu nói lại với Triệu Xuân Lân một lần nữa những gì Quý Trường Tranh nói.
Thật ra không như những gì Lâm Chung Quốc nói, Triệu Xuân Lan đanh đa ngang ngược, thực tế là do tham mưu Chu rất tôn trọng vợ của mình.
Trong mắt anh ấy Triệu Xuân Lan vô cùng thông minh, tốt bụng, lại tinh tường.
Cho nên anh ấy muốn nghe ý kiến của Triệu Xuân Lan.
Triệu Xuân Lan nghe xong thì bàn tay đang dọn dẹp bàn cũng khựng lại chốc lát: "Em thấy Trường Tranh nói cũng hợp lý đấy."
Cô ấy không dọn dẹp đồ đạc nữa mà đi tới trước mặt tham mưu Chu: "Lão Chu, bởi vì nể mặt của anh cho nên người của nhà họ Lâm mới có thể vào được quân đội, bởi vì nể mặt anh cho nên Ngọc Lan và Tiểu Ôn phải nhịn nhục, cũng bởi vì nể mặt anh cho nên Mỹ Vân và Miên Miên phải chịu đựng bọn ác tính nhà họ Lâm."
"Lão Chu, tất cả những điều này anh vẫn chưa rõ nữa sao?"
Tham mưu Chu biết nhưng anh ấy lại mềm lòng, lại thêm tình bạn từ nhỏ với Lâm Chung Quốc nữa. Ban đầu khi ba của Lâm Chung Quốc qua đời, ông ấy đã kéo lấy tay anh ấy, kêu anh ấy hãy làm một người anh, phải chăm sóc cho Lâm Chung Quốc nhiều hơn.
Anh ấy đã đồng ý rồi.
Đã qua nhiều năm như thế, anh ấy đúng là đã làm được.
Ở trong phạm vi cho phép, anh ấy đều để Lâm Chung Quốc được lợi.
Nhưng Lâm Chung Quốc hiện tại dường như được chiều quá mức, đương nhiên trong đó cũng có kết quả do anh ấy quá dung túng anh ta.
Tham mưu Chu day day ấn đường: "Để cho anh suy nghĩ một lát."
Rốt cuộc anh ấy cũng không nỡ hạ quyết tâm tàn nhẫn.
"Lão Chu, không cần chờ đến khi mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn được nữa thì mới đưa ra quyết định, khi đó thì tất cả đều đã trễ rồi."
Triệu Xuân Lan để lại câu này rồi liền đi ra ngoài làm việc, không ở đây quấy rầy đối phương nữa.
Chừa không gina lại cho tham mưu Chu được ở một mình.
Đôi mắt của tham mưu Chu vô thần nhìn lên nóc mái hiên, cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện lên trong đầu nhanh như cưỡi ngựa xem hoa.
Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt nịnh nọt lại vừa khôn lỏi kia của Lâm Chung Quốc,
Không biết từ khi nào mà tình anh em của bọn ho đã biến chất rồi.
Có lẽ là hôm nay, hoặc cũng có thể là đã từ lâu trước đây rồi.
Là thời điểm nên đưa ra quyết định thôi.
Trường Tranh nói đúng, Xuân Lan cũng nói đúng.
Chỉ có chính anh ấy là người trong cuộc nhưng vẫn trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngỏ đã tường thôi.
Tham mưu Chu vốn dĩ không phải là người dây dưa, nếu không thì cũng không thể làm được cái chức vụ tham mưu trưởng đó.
Một khi đã đưa ra quyết định thì tham mưu Chu sẽ giải quyết một cách mạnh mẽ vang dội.
Điều đầu tiền phải làm là tìm sĩ quan hậu cần: "Lão Thôi, chuyện nhập hàng đối ngoại của phòng ăn ở hiện tại vẫn cố định là do nhà họ Lâm cung ứng đúng không?"
Sĩ quan hậu cần không ngờ tới tham mưu Chu đột nhiên sẽ hỏi tới chuyện này.
Anh ấy đang tính toán số sách cuối tháng vừa kiểm hàng, nghe thấy vậy liền kinh ngạc gật đầu: "Đúng vậy." Anh ấy mở túi đựng đồ văn phòng ra cho tham mưu Chu xem: "Tuy nhiên hàng hóa của nhà họ Lâm càng ngày càng tệ."
"Cậu nhìn xem nhóm khoai tây này đi, không bị xanh thì là đã nảy mầm, trông bên ngoài thì đẹp mắt vậy thôi."
Anh ấy còn cố ý đổ toàn bộ một túi khoai ra để cho tham mưu Chu nhìn.
Tham mưu Chu nhìn đến đây, ánh mắt liền đông cứng lại: "Đổi nhà cung ứng khác đi."
"Hả?"
Lần này đến lượt sĩ quan hậu cần ngớ người ra: "Cậu chắc chứ lão Chu?"
"Nhà họ Lâm sở dĩ còn có thể cung cấp đồ ăn cho phòng ăn của chúng ta chính là bởi chính nể mặt cậu đấy."
Cũng có thể xem như là mở cửa sau, nhưng là mở cửa sau trong phạm vị hợp lý hợp quy định.
Nhà họ Lâm có hàng hóa, mà tình cờ thay quân đội có nhu cầu, chỉ như vậy thôi.
Giọng nói của tham mưu Chu hơi lạnh lùng: "Sau này không cần nể tình tôi nữa."
"Tìm lý đó đổi nhà họ Lâm đi." Nói đến đây, ánh mắt của anh ấy tập trung nhìn vào củ khoai tây, giọng nói đầy bình tĩnh: "Không cần tìm lý do đâu, chuyện này không phải có sẵn rồi sao, chất lượng hàng hóa không tốt, đổi một nhà cung ứng khác tốt hơn vào thôi."
Sổ sách trong tay sĩ quan hậu cần đều rơi xuống: "Lão Chu, cậu làm thật à?"
Mọi người đều biết chuyện quan hệ của tham mưu Chu và nhà họ Lâm tốt.
Tham mưu Chu ừ một tiếng: "Nhà họ Lâm quá phận rồi."
Nếu như nhà họ Lâm cứ an ổn giao hàng, cung cấp hàng hóa tốt thì thật lòng mà nói chuyện để cho nhà họ Lâm cung ứng thì cũng không phải không được.
Nhưng nhà họ Lâm lại tung hoành, hàng hóa ngày một kém đi.
Từ lâu đã nên đổi rồi.
Sĩ quan hậu cần không nhịn được mà đánh giá lại tham mưu Chu: "Được thôi, cậu thông suốt rồi nhỉ."
Hai người đều đã quen biết chơi với nhau nhiều năm nên cách nói chuyện đương nhiên cũng không có kiêng dè.
Tham mưu Chu thở dài: "Trước kia vì kiêng nể tình bạn, bị tình cảm vướng mắc, hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Nhà họ Lâm làm việc không lương thiện thì bộ đội không nên bị thiệt thòi."
"Chuyện nhà cung ứng mới anh đi xử lý đi, chỉ cần hàng hóa của đối phương tốt rẻ là được."
Mất hai ba câu liền đã giải quyết thứ mà nhà họ Lâm dựa vào để sinh tồn.
Sĩ quan hậu cần ừ một cái: "tôi đợi lời này của cậu thôi đây, hàng hóa của nhà họ Lâm từ lâu tôi đã không nhìn thuận mắt lắm rồi."
Nói xong lại bao đậu hủ ra nhìn thử: "Cái quái gì vậy."
Tất cả đều là vỡ vụn.
Thật đúng là đối xử với bộ đội như túi tiền của đất nước nhỉ,
Hành động của sĩ quan hậu cần rất nhanh, xế chiều hôm đó khi công nhân nhà họ Lâm đến giao hàng lần nữa.
Thì liền thẳng thừng từ chối nhận hàng.
Điều này khiến cho công nhân hoàn toàn rơi vào trạng thái m.ô.n.g lung: "Không phải chứ sĩ quan hậu cần, chuyện này sao lại đột ngột không cần nữa chứ?"
"Đồng chí Lâm trước đó còn kêu tôi giao tới mà."
Sĩ quan hậu cần đứng trước mặt công nhân mở kiện hàng hóa mà họ giao tới: "Chú nhìn thử những hàng hóa này xem, củ cà rốt xốp rộp, mầm đậu nành hóa xanh rồi, ui, khoai tay cũng xanh, đậu hủ cũng vỡ vụn.
"Chú nói lại với Lâm Chung Quốc những lời này nè, chú hỏi anh ta thử xem có phải đều coi người trong bộ đội như rác không vậy? Chuyên môn ăn những thứ rác rưởi này của anh ta sao?"
Chuyện này --
Người công nhân nghe thấy vậy liền đổ mồ hôi hột ngay tại chỗ.
"Sao có thể thế chứ."
Anh ta cũng từng khuyên Lâm Chung Quốc không nên làm như vậy, dù sao mọi người đều không phải bị mù nhưng Lâm Chung Quốc lại nói anh ta là giao hàng thì chỉ cần để ý đến chuyện giao hàng thôi là được.
Còn chuyện của anh ta thì đừng can thiệp vào!
Lần này thì hay rồi, sự việc đã bại lộ cả rồi.
Sĩ quan hậu cần không có ý định gây khó dễ cho công nhân giao hàng mà chỉ thờ ơ nói: "Anh chở đóng hàng hóa này về đi, đối phương tự động sẽ hiểu thôi."
Sắc mặt người công nhân tái nhợt: "Dạ!"
Sau khi người công nhân kéo xe ba gác chở hàng đi, khi kéo đến nhà họ Lâm.
Lâm Chung Quốc đang gây gổ với Lý Tú Cầm, vốn dĩ lửa giận đã bốc lên ba mét rồi nhìn khi nhìn thấy ông Lý kéo xe ba gác quay về thì ngay lập tức như tưới dầu vào lửa.
"Ba giờ rưỡi giao hàng, bây giờ là bốn giờ rồi, sao ông vẫn còn ở đây chứ?"
"Phát tiền lương cho ông không phải là để ông đi rong chơi khắp nơi nhé."
Lão Lý cũng khó xử mà khi này đành cúi đầu: "Đồng chí Lâm, không phải tôi đi chơi mà là hàng hóa tôi giao đến nhà bếp doanh trại thì đối phương không muốn nhận."
Nghe xong những lời này, Lâm Chung Quốc ngay lập tức rùng mình một cái: "Ông nói cái gì?"
"Đối phương không nhận ạ."
"Kêu tôi kéo trở về đi."
Trong lòng Lâm Chung Quốc liền đập thình thịch: "Hãy kể cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra."
Sau khi lão Lý kể lại toàn bộ.
Môi Lâm Chung Quốc liền run lên: "Tiêu rồi!"
"Tiêu rồi là tiêu cái gì, Lâm Chung Quốc, chuyện này nếu ông không giải thích rõ với tôi thì ông đừng hòng ra khỏi cái cửa này."
Lý Tú Cầm ở bên trong nhà vẫn còn lải nhải không ngừng gây sự.
Cô ta định ngăn không cho Lâm Chung Quốc ra ngoài thì liền bị Lâm Chung Quốc tát ngược lại một cái: "An phận chút đi, nhà họ Lâm tiêu rồi này, tiêu rồi cô có biết không hả?"
Hiện tại mọi thứ của nhà họ Lâm đều kiếm ăn dựa vào bộ đội.
Dựa vào tình thế bị trả hàng lại như ngày hôm nay thì rõ ràng không ổn nữa rồi.
Bà già vợ vẫn còn chịu ngừng lải nhải.
Lý Tú Cầm che mặt không tin được: "Ông đánh tôi?"
"Thằng già Lâm Chung Quốc này, ông đánh tôi? Ông quên rồi sao, lúc mới kết hôn ông đã hứa với ba mẹ tôi sẽ đối xử tốt với tôi cả đời như thế sao?"
Vào lúc này.
Lý Tú Cầm vẫn còn nói chuyện tình yêu khiến cho Lâm Chung Quốc có chút xót xa.
Anh ta chỉ ra chiếc xe chở hàng ở bên ngoài: "Nhìn thấy gì không?"
Lý Tú Cầm nổi giận đùng đùng nói: "Ông đừng hòng nói sang chuyện khác với tôi."
Nói cũng chẳng hiểu, cô ta chỉ là một cái bình xinh đẹp nhưng không có đầu óc mà thôi.
Lâm Chung Quốc chưa bao giờ cảm thấy hối hận giống như lúc này, lại cưới phải một món đồ chơi không não như thế.
Anh ta buông lõng cổ áo một chút rồi quay đầu đi ra ngoài. Nếu đã nói không hiểu thì từ khi mới bắt đầu thì không nên nói nữa.
Anh ta đi được nửa đường thì liền bị Lý Tú Cầm túm lại. Đầu tóc cô ta bù xù, nước mắt giàn giụa: "Có phải ông có người khác ở bên ngoài hay không? Có phải hay không?"
Đây là đang muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta hay sao vậy?
Nếu anh ta có người khác ở bên ngoài, , nếu Liên đoàn Phụ nữ và liên đoàn lao động biết chuyện này, chẳng phải họ sẽ nhốt anh ta lại rồi đưa anh ta đến trang trại để cải tạo hay sao?