Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 585

Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:25
Lượt xem: 89

Cô cầm đống cỏ xanh ném vào bên trong thì liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Có hai con thỏ nhưng chúng lại đang tha cỏ tha lông để xây tổ lần nữa.

Thẩm Mỹ Vân gọi Đại Hà tới: "Đại Hà, cậu nhìn xem hai con thỏ này có phải lại mang thai nữa hay không vậy?"

Chỉ có thỏ đang mang thai thì mới làm như thế thôi.

Lý Đại Hà đi xem thử, anh ta nhảy qua lan can nhảy vào bên trong rồi nhấc m.ô.n.g con thỏ lên nhìn thử: "Hình như đúng rồi, con này là con thỏ hoang vừa mới bắt về."

"Nhưng tôi không ngờ là con này lại mang thai, không phải nó mới chỉ hơn ba tháng tuổi thôi sao? Bản thân mới chỉ là thỏ con mà sao lại mang thai được nhỉ."

Mấy con thỏ đực này đúng là không biết chừng mực mà.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ: "Không phải những con thỏ này đều được tách ra dựa vào con thỏ cái sao?"

Đối với lứa thỏ nhỏ đầu tiên, Thẩm Mỹ Vân không có ý định để cho bọn chúng mang thai sớm như vậy cho nên đã tách ra dựa theo giới tính cái đực rồi.

Lý Đại Hà nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy được ở cửa tò vò có một cái khe hở do bị cạy ra, có lẽ con thỏ đực kia là đi qua đây từ chỗ đó.

Anh ta nâng cao tay vỗ xuống đầu con thỏ đực: "Còn không sợ mi bị chèn ép đến teo tóp sao, còn dám đến đây nữa."

Rồi anh ta cầm con thỏ đực ném vào chuồng nhỏ ở bên cạnh.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Tôi cũng đang nghi ngờ trong này không chỉ có một con thỏ con đang mang thai đâu."

Cũng không biết là con thỏ đực kia đi vào lăn lộn khi nào nữa.

Thật là làm chuyện hồ đồ là giỏi à.

"Không lẽ nào?"

Lý Đại Hà hơi ngẩn người ra.

Thẩm Mỹ Vân: "Quan sát một tuần thì sẽ biết thôi."

Lý Đại Hà gật đầu một cái, rồi đồng thời đặc biệt ghi chép riêng lại số liệu của con thỏ con. Thẩm Mỹ Vân nhìn một lát, thấy không có vấn đề gì lớn thì liền khen ngợi: "Rất tốt rất tốt, phát triển rất nhanh."

Ban đầu Thẩm Mỹ Vân là người duy nhất thực hiện công việc ghi chép số liệu. Về sau dần dần cô cũng dạy lại cách ghi chép cho Lý Đại Hà.

Lý Đại Hà cười toe toét nói: "Đều nhờ chị dâu chỉ dạy giỏi."

Thẩm Mỹ Vân vỗ lên bả vai anh ta: "Sau khi cho ăn xong, về cơ bản thì không có việc gì khác nên tôi sẽ về trước để trang điểm cho cô dâu, ở bên này cậu hỗ trợ tôi trông chừng một chút nhé."

Lý Đại Hà đương nhiên đồng ý.

Sau khi rời khỏi chuồng thỏ, Thẩm Mỹ Vân không vội đến nhà họ Chu trước mà lựa chọn về nhà mình trước. Cô định thay ra một bộ quần áo khác, dù sao cho ở chuồng heo hay chuồng thỏ thì mùi kia vẫn sẽ bám lên người.

Muốn trang điểm cho cô dâu mới, không nói đến chuyện ăn mặc đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ chứ đúng không?

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng tắm rửa, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới liền từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ để thay.

Bây giờ là mười lăm tháng tám âm lịch, trên dương lịch thì đã là tháng mười rồi, thành phố Mặc Hà vào tháng mười đã từ từ se lạnh rồi.

Thẩm Mỹ Vân sờ lên bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ áo lông màu trắng cao cổ dày dặn, phối hợp với một chiếc quần nhung màu xanh chàm và bốt da nhỏ có gót dày.

Sau khi thay xong, nhìn vào gương trong tủ quần áo, cô đóng thùng chiếc áo lông vào trong quần, đôi chân của cô lập tức trông như dài đến hai mét tám.

Nhìn màu môi có chút sẫm màu, cô liền son một chút, rồi hơi bặm lại, khí chất ngay lập tức tăng lên gấp mấy lần.

Sau khi chỉnh trang gọn gàng xong, cô liền xách chiếc túi trang điểm đi ra ngoài. Vừa ra ngoài cô liền thấy bà nội Quý đang đứng chờ ở cửa, ánh mắt bà ấy lập tức sáng bừng lên: "Đẹp lắm."

"Mỹ Vân, con ăn mặc như vậy trông xinh đẹp lắm, trông trong trắng thuần khiết thật đấy."

Chiếc áo lông màu trắng toát lên sự xinh đẹp thanh khiết, chiếc quần ống rộng bằng vải nhung buộc eo khiến đôi chân trông dài hơn, thật sự trông rất bắt mắt.

Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Mộc mạc là được rồi ạ, hôm nay đi tham gia hôn lễ của người khác, không phải là con kết hôn nên không thể cướp đi hào quang của cô đâu được."

Trái lại nên tự nhiên đĩnh đạc.

"Bây giờ con đến nhà họ Chu, mẹ đi cùng với con qua đó hay là chút nữa mới qua ạ?"

"Mẹ đi cùng con, đi xem thử nhà họ Chu có cần giúp đỡ chuyện gì không."

Thẩm Mỹ Vân liền đồng ý.

Khi đến nhà họ Chu, lúc này mọi người trong nhà họ Chu về cơ bản đều là người nhà mình rồi. Hôm nay Triệu Ngọc Lan sẽ kết hôn, gả vào nhà chị Triệu Xuân Lan.

Mà chồng của Triệu Xuân Lan là tham mưu Chu, tham mưu Chú và chỉ đạo viên Ôn sẽ trở thành anh em cột chèo.

Hôm nay cho dù là người đến từ nhà chỉ đạo viên Ôn hay đến từ nhà tham mưu Chu thì chắc chắn số lượng sẽ đều không ít được.

Thẩm Mỹ Vân vừa đến thì Triệu Xuân Lan liền đi ra đón cô: "Mau vào trong đi, Ngọc Lan đã thay quần áo xong rồi, bây giờ chỉ còn thiếu trang điểm nữa thôi."

Thẩm Mỹ Vân ừ một cái rồi xách túi trang điểm nhỏ, cô mang đôi giảu ống da nai đi cộp cộp vào trong.

"Mỹ Vân, hôm nay em mặc bộ này trông rất xinh đẹp nha."

Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Chị đừng nói thế, chắc chắn cô dâu là xinh đẹp nhất rồi." Vì để tránh chiếm ánh hào quang của cô dâu mà cô còn cố tình chọn một bộ quần áo khá đơn giản mộc mạc rồi.

"Đúng rồi, chị thấy sao phong cách hôm nay của em không giống với ngày thường, bộ này quả thật rất mộc mạc thanh khiết."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rồi đi vào trong nhà. Người bên trong nhà đã khá nhiều rồi, người trong khu người dân có quan hệ tốt với chị dâu Triệu Xuân Lan trên cơ bản mọi người đều ở đây cả rồi.

Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở cô dâu, Triệu Xuân Lan.

Hôm nay Triệu Xuân Lan đặc biệt mặc áo khoác đỏ, quần tây và giày da màu đen, trông cô ấy rất tươm tất và thanh lịch.

Thẩm Mỹ Vân buông chiếc túi trang điểm xuống rồi khen một câu: "Xinh đẹp lắm."

Triệu Ngọc Lan có đôi chút xấu hổ: "Chị dâu Mỹ Vân, chị mới là xinh đẹp đấy."

"Không giống nhau mà, em là cô dâu, hôm nay em chính là tiêu điểm ở đây đấy."

Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc khen ngợi làm cho sắc mặt của Triệu Ngọc Lan liền đỏ ửng lên. Khi này cô mới bắt đầu làm việc, trước tiên cô lau mặt cho Triệu Ngọc Kan, sau khi đã dưỡng ẩm kỹ lưỡng, cô thoa một lớp kem dưỡng da mặt của Nhã Sương cho cô ấy.

Đây là lớp thứ nhất, bước tiếp theo là đánh phấn, điều quan trọng nhất là kẻ eyeliner và kẻ lông mày. Kẻ đường eyeliner giúp đôi mắt trông vừa to lại vừa tròn hơn.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không hợp lắm liền nâng eyeliner ở khóe mắt lên ba mươi độ.

Quả nhiên đôi mắt to tròn của Triệu Ngọc Lan lập tức trở nên sáng bừng lên gấp mấy lần, tăng thêm độ quyến rũ thu hút hơn nhiều.

"Woa, Ngọc Lan dường như đột nhiên có vẻ khác hẳn nhỉ."

"Tôi cũng thấy vậy đấy, trang điểm mắt như thế trông xinh đẹp thật."

"Tiếc là tôi đã kết hôn rồi, nếu không tôi cũng để cho Mỹ Vân trang điểm cho tôi một chút."

Chị dâu bên cạnh liền nháo nhào rối rít lên.

Triệu Ngọc Lan được khen liền cảm thấy có chút xấu hổ, cô ấy nghiêng đầu hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, trông em như vậy có được không?"

Thẩm Mỹ Vân vừa trang điểm vừa khen: "Đương nhiên rồi, em là cô dâu mà, là người xinh đjep nhất trong số chúng ta ngày hôm nay."

Cô trang điểm mắt xong thì tiếp tục chuốt lông mày cho cô ấy, khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan là kiểu khuôn mặt trái xoan trông rất quốc thái dân an, khuôn mặt giống như một chiếc đĩa bạc vậy.

Thẩm Mỹ Vân đặc biệt vẽ cho cô ấy một đôi lông mày hình lưỡi liềm, đuôi lông mày dài và mảnh dài đến hai bên thái dương.

Sau khi trang điểm xong, cô nâng khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan lên nhìn ngắm thử: "Khá cân đối rồi, rất đẹp."

Cô ấy có vẻ rất hợp với đôi lông mày hình lưỡi liềm, dịu dàng điềm tĩnh nhưng cũng khá phóng khoáng.

Triệu Ngọc Lan cong khóe môi lên mỉm cười: "Chị dâu, chị đừng có khích lệ em chứ."

"Trông xinh đẹp thật mà."

Thẩm Mỹ Vân tô son thêm cho cô ấy rồi kêu cô ấy đứng lên: "Em để cho mọi người xem thử đi?"

Triệu Xuân Lan là người đầu tiên đến nhìn thử, ánh mắt cô ấy không cần nói cũng thấy được rõ vẻ kinh ngạc. Thường ngày em gái cô ấy vì để thuận tiện cho công việc nên thường ăn mặc đơn giản, thậm chí còn có chút hơi quê mùa.

Nhưng sau khi được Thẩm Mỹ Vân trang điểm xong liền giống như biến thành một người khác vậy.

"Ngọc Lan trông giống tây quá đi."

"Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy hơi giống những nữ đồng chí mà tôi nhìn thấy trên đường phố Cáp Nhĩ Tân vậy."

"Cô ấy giống như mấy cô gái ở trên tạp chí vậy."

Mọi người thay phiên nhau khen ngợi hết lời. Điều này khiến cho Triệu Ngọc Lan càng cảm thấy xấu hổ, cô ấy đứng lên xoay một vòng rồi thấp giọng hỏi: "Thật không ạ?"

"Đương nhiên rồi. '

Sau lời khen này, Triệu Ngọc Lan liền đứng thẳng lưng lên, nhưng Thẩm Mỹ Vân quan sát cô ấy một lúc thì cuối cùng cũng nhận ra ở đâu không được tự nhiên rồi.

Cô tháo chiếc bông hoa giả màu đỏ trên đầu Triệu Ngọc Lan xuống rồi nói với Triệu Xuân Lan: "Có hoa tươi không? Hoặc là hoa nhung cũng được."

Hoa giả khiến cô ấy trông quá thô, nhìn cũng quê mùa nữa.

Nhưng chuyện này lại gây khó dễ cho Triệu Xuân Lan rồi: "Bây giờ là tháng mười rồi, làm sao chị tìm được hoa cho em ấy chứ?"

Thẩm Thu Mai đột nhiên nói: "Sư đoàn trưởng Trương, ngoài phòng làm việc ông ấy có trồng một cây mẫu đơn, kỳ lạ là trước đây nó đều nở hoa vào tháng tư, tháng năm hàng năm nhưng năm nay lại nở vào dịp Trung thu."

"Vài ngày trước ông ấy thậm chí còn mời mọi người đến xem những bông hoa kỳ lạ của ông ấy nữa."

Nói xong những lời này, ánh mắt của mọi người trong nhà đều lập tức bừng sáng lên.

"Trộm đến đây đi!"

"Dù sao ngắm hoa cũng kết thúc rồi, chi bằng cho người mới đi."

Lời này của Trương Phượng Lan nghe như lời của bọn cướp vậy.

Triệu Xuân Lan nghe thấy rồi liền suy nghĩ một hồi: "Để tôi nhờ lão Chu đi dụ lãnh đạo già ra rồi kêu Tiểu Ôn đi hái trộm nó."

Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một cái: "Thật sự đi trộm sao?" Hoa nhưng cũng không phải không được mà.

"Chuyện này sao lại nói là ăn trộm chứ? Rõ ràng là mượn mà, sang năm sẽ trả lại cho ông ấy sau."

Thế nên, sau khi chưa tới hai mươi phút sau thì chỉ đạo viên Ôn đã cầm một đóa hoa vội vàng chạy đến nhưng không vào nhà mà đưa lại cho Triệu Xuân Lan.

"Chị, em bỏ đi đánh giá chức danh lần sau rồi đó."

Chỉ đạo viên Ôn sống nửa đời người còn chưa từng đi trộm đồ thế này bao giờ.

Triệu Xuân Lan nhìn đóa hoa kia, nó mới vừa được hái nên trông vẫn tươi mơi xinh đẹp, cô ấy trêu ghẹp: "Cưới vợ cũng chỉ cưới được một lần trong đời."

"Được rồi, em đi về trước đi, một lát nữa thì tới rước dâu."

Ở nơi này của bọn họ có một quy tắc, hai bên trai gái trước khi kết hôn thì không được gặp mặt nhau.

Ít nhất là không được gặp trước khi rước dâu.

Chỉ đạo viên Ôn vò đầu: "Em không thể nhìn Ngọc Lan một chút sao ạ?"

Đã bắt đầu gọi là Ngọc Lan rồi đấy.

Triệu Xuân Lan trợn mắt: "Một lát nữa em rước cô dâu về nhà thì sau này mỗi ngày đều được nhìn, còn thấy thiếu thời gian nữa hay sao?"

Đây không phải là vấn đề thiếu thời gian.

Chỉ đạo viên Ôn còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Triệu Xuân Lan đẩy ra.

Ở trong phòng.

Triệu Ngọc Lan lắng tai nghe, kết quả một giây sau Triệu Xuân Lan cầm đóa hoa đi vào thì liền nhìn thấy dáng vẻ của cô em gái, cô ấy không nhịn được mà lầm bầm một câu: "Hai đứa này thiệc tình, hành động cũng giống nhau như đúc."

Triệu Ngọc Lan thấy hơi xấu hổ mà đỏ mặt, cô ấy giậm chân: "Chị!"

Rốt cuộc cô ấy vẫn là một cô gái lớn tướng.

"Được rồi được rồi, để Mỹ Vân chỉnh trang lại tóc cho em đi."

Triệu Xuân Lan nói xong câu này thì liền đưa đóa hoa tươi mới xinh đẹp kia cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Lan sau khi nhận lấy đóa hoa thì cô buộc tóc cho Triệu Ngọc Lan rồi lập tức cài bông hoa rực rỡ lên tóc cô ấy.

Trong nháy mắt.

Tất cả mọi người trong nhà đều im lặng.

Đẹp!

Đẹp đến cùng cực.

Đẹp đến nỗi khiến cho mọi người đều quên khen ngợi nên trong lúc nhất thời ai cũng đều ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc Lan.

Triệu Ngọc Lan cẩn thận sờ lên rái tai: "Trông thế nào ạ? Khó coi lắm sao?"

Sao mọi người đều không phản ứng gì thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-585.html.]

"Đẹp lắm!"

"Quá rạng rỡ luôn ấy."

"Đúng vậy, đẹp đến nỗi tôi quên nói chuyện luôn."

"Không ngờ là Ngọc Lan cũng là một đại mỹ nhân đấy nha, Tiểu Ôn lại càng hời rồi."

Lời này khiến cho Triệu Ngọc Lan xấu hổ đến đỏ cả mặt rồi đi tới gương ngắm nhìn chính mình. Khi nhìn thấy bản thân xinh đẹp kiều diễm, rực rỡ đến nỗi động lòng người ở bên trong gương, cô ấy lại càng cảm thấy không thể tin được.

"Đây thật sự là em sao?"

Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có lúc có thể xinh đẹp đến như vậy.

Thẩm Mỹ Vân vỗ lên bả vai cô ấy một cái rồi khích lệ nói: "Đây là em đấy, em vốn dĩ xinh đẹp thế mà."

Đẹp đến nỗi khiến người ta kinh động.

Cũng bởi vì có nền tảng tốt nên cô ấy được trao cơ hội.

"Không phải."

Triệu Ngọc Lan lắc đầu: "Là do kỹ thuật trang điểm của chị dâu Mỹ Vân quá giỏi đấy."

Kỹ thuật cho cô giỏi cho nên cô ấy mới có thể đẹp được như vậy.

"Cảm ơn chị nha."

Nếu không có Thẩm Mỹ Vân thì cô ấy mãi mãi không biết được Triệu Ngọc lại có thể xinh đẹp được đến thế.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười nhưng không hề giành công.

Chớp mắt đã đến mười giờ, khách khứa bên ngoài nhà họ Chu đã lần lượt đến rồi, cô dâu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chú rễ đến cưới cô dâu nữa thôi.

Quả nhiên không cần đợi quá lâu, chỉ đạo viên Ôn đã tới nơi rồi, mặc quân phục lịch sự, dáng vẻ đầy oai hùng rạng rỡ.

Đây là một khía cạnh mà mọi người cũng chưa từng nhìn thấy.

"Chú rễ tới rồi."

"Muốn vào trong rồi, nếu muốn vào nhà thì phải cho tiền hỉ trước nha."

Chỉ đạo viên Ôn vui vẻ ra mặt, không nói lời nào, anh ấy chỉ đưa tiền cưới ra cửa rồi cùng lúc đó lần lượt đưa hơn mười tờ vào.

Mới mở cánh cửa đầu tiên.

"Còn phải có đường hỷ nữa!"

Chỉ đạo viên Ôn lại chớp mắt nhìn đồng đội phía sau, người đồng đội này lập tức hiểu ra, lập tức lấy một nắm kẹo hỷ trong túi đưa cho anh ấy.

Chỉ đạo viên Ôn sau khi nhận lấy kẹo thì liền ném vào trong qua cái cửa nằm phía trên.

"Mở cửa đại cát, mở cửa thôi!"

Nhân lúc mọi người đều ra sức đi nhặt kẹo hỷ thì chỉ đạo viên Ôn và các chiến hữu bên ngoài đã ồ ạt lần lượt xông vào.

Chiếc cửa gỗ nhỏ của nhà đương nhiên không thể chịu nổi sự nháo nhào như thế rồi.

Rầm một cái, cánh cửa liền được mở tung ra.

Người trong nhà đang nhặt tiền hỷ vẫn còn ngơ ngác vì sao chú rể và phù rể lại vào trong thế này?

Đúng thật là vì nhặt kẹo hỷ thôi mà thua thiệc quá lớn rồi.

Tiền hỷ còn chưa cầm được trên tay nữa.

Khi này đuổi người ta ra ngoài thì lại không phù hợp lắm.

Mà chỉ đạo viên ôn vừa đi vào liền đưa ánh mắt dính chặt vào Triệu Ngọc Lan. Triệu Ngọc Lan hôm nay quả thật quá là xinh đẹp.

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt long lanh như nước, trên tóc có một bông hoa đang nở, đừng nói là xinh đẹp mỹ lệ, cô ấy còn đẹp hơn cả hoa nữa.

Lần đầu tiên chỉ đạo viên Ôn lại cảm thấy chò dù lần này có bị xử phạt thì một đóa hoa thì cũng sẽ đi hái.

Cảnh tượng này, anh ấy có thể sẽ nhớ cả đời này.

"Ngọc Lan."

Chỉ đạo viên Ôn gọi một cách đầy tình cảm, giọng nói giống như bọc thêm mật đường vậy.

Các chị dâu trong nhà lập tức đều cười ồ lên.

"Tiểu Ôn nhìn đến ngây người rồi."

Anh ấy vừa gọi xong liền Triệu Ngọc Lan mặt ửng đỏ như trái táo, cô ấy vội ừ một tiếng: "Lão Ôn."

Một người gọi Tiểu Ôn, một người lại gọi Lão Ôn khiến mọi người đều cười phá lên.

"Được rồi được rồi, chú rễ đón được cô dâu rồi, mau chóng đi ra ngoài thôi."

"Sau khi buổi lễ kết thúc, bữa tiệc sẽ bắt đầu."

Nói xong lời này, tất cả mọi người đều cùng lúc đi ra ngoài.

Nói là buổi lễ nhưng thật ra chỉ là một quy trình đơn giản. Khi Triệu Ngọc Lan kết hôn, cô ấy không thông báo cho đôi ba mẹ hút m.á.u ở nhà kia nên đã nhờ chị gái và anh rể làm nhân chứng thay cho ba mẹ cô ấy.

Vậy nên dưới sự làm chứng của tham mưu Chu và Triệu Xuân Lam, hai người đã tự tay trao lại Triệu Ngọc Lan cho chỉ đạo viên Ôn.

"Chỉ đạo viên, Ngọc Lan của nhà bọn chị sau này trao lại cho em nhé."

Giọng nói tham mưu Chu vững vàng: "Em ấy là em mới của anh, nếu như em đối xử với Ngọc Lan nhà bọn anh không tốt thì anh và chị dâu đều sẽ xử đẹp em đấy!"

Chỉ đạo viên Ôn sau khi đón lấy Triệu Ngọc La từ trong tay tham mưu Chu, anh ấy liền nắm lấy tay cô ấy, vẻ mặt đầy chân thành mà nói: "Chị và anh rể yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Khi nói những lời này, anh ấy còn nghiêng đầu ngắm nhìn Triệu Ngọc Lan.

Hốc mắt Triệu Ngọc Lan đỏ cả lên rồi: "Chị, em và lão Ôn sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc ạ."

"Chị yên tâm nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy nhất định sẽ phải khiến cuộc sống của mình ra hình ra dạng nhất thì mới không uổng công cô ấy từ nơi xa xôi ngàn dặm, một người một ngựa đi đến bên cạnh chị.

Triệu Xuân Lan mấp máy môi, lời nói đến khóe miệng liền trở nên nghẹn ngào: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Thân làm chị, thâm là chỉ cả, chị cả giống như một người mẹ vậy.

Nhìn em gái mình sống hạnh phúc thì còn có điều gì có thể hạnh phúc hơn nữa chứ.

Sau khi phụ huynh bên đàng gái nói xong thì đến đàng trai, ba mẹ của chỉ đạo viên Ôn ở quá xa nên không thể tới được.

Sư đoàn trưởng Trương sẽ xem như là nhân chứng cho chỉ đạo viên Ôn ở đây, nhưng khi nhìn thấy đóa hoa trên tóc cô đâu thì ông ấy liền cảm thấy có hơi quen quen: "Đây không phải là đóa hoa mà hôm qua tôi mời cậu qua để thưởng thức nó sao?"

Lời vừa dứt, xung quanh liền trở nên im bặt.

Nhưng sắc mặt của chỉ đạo viên Ôn vẫn không thay đổi: "Đúng vậy ạ, là tôi mượn nó đấy ạ."

Sư đoàn trưởng nâng cao tay lên: "Tên nhóc nhà cậu!"

Ông ấy không hề tức giận.

"Hoa mẫu đơn lại nở vào thời tiết như thế này, còn có thể cài lên trên tóc cô dâu thì đúng là cô ấy may mắn rồi!"

Lời nói này thật sự rất tốt đẹp.

Khiến chỉ đạo viên Ôn cũng không khỏi được thở phào nhẹ nhõm, anh ấy gãi gãi đầu: "Lãnh đạo, lúc trộm nó tôi cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng sẽ bị xử phạt rồi ạ."

Sư đoàn trưởng Trương cười mắng: "Đàn ông độc thân như cậu khó khăn lắm mới kết hôn được một lần, muốn tân nương cảm thấy vui vẻ nên đi hái cho cô ấy thì tôi có thể xử phạt thế nào chứ?"

"Chỉ cần sau này cậu và đồng chí Ngọc Lan sau này sống thật hạnh phúc thì đó chính là lời cảm ơn với tôi rồi. '

Lời này thốt ra không khỏi khiến chỉ đạo viên ôn và Triệu Ngọc Lan liền cúi người với sư đoàn trưởng Trương.

"Cảm ơn lãnh đạo già."

Sau khi sư đòan trưởng Trương chứng hôn sau, vì không muốn ảnh hưởng không tốt đến buổi tiệc nên ông ấy liền lập tức rời đi, ngay cả ăn cũng không ăn.

Thẩm Mỹ Vân khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô liền thấp giọng kề tai nói nhỏ với Quý Trường Tranh: "Lãnh đạo của các anh tốt thật đấy!:

Hai mất đi hoa ông ấy yêu thích mà ông ấy vẫn không tức giận mà còn nói ra những lời như thế.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng rồi gặp một miếng đậu hủ cho Thẩm Mỹ Vân: "lãnh đạo già luôn là người tốt như thế, em có biết lúc anh cà lăm đi báo cáo kết hôn, ông ấy đã nói thế nào không"

"Nói như thế nào?"

Anh đằng hắng giọng, bắt chước lại giọng của đối phương: "Trường Tranh à, hoa nhà không thơm bằng hoa dại sao?"

"Doanh trại chúng ta có nhiều đồng chí nữ thích cậu như vậy mà cậu lại không chịu, cứ phải đi thật xa hái lấy đóa hoa dại kia sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

"Rồi sau đó thì sao?"

Quý Trường Tranh cười: "Về sau sĩ quan hậu cầu phát hiện em có thể nuôi heo, hứa với lãnh đạo già sẽ khai thác được em, nhưng em lại không muốn."

"Lãnh đạo già lại nói Trường Tranh à, cậu có thể dùng mỹ nam kế không?"

Thẩm Mỹ Vân nghe nó như thế, dù cô đang uống nước ngọt cũng phải phun trở ngược ra ngoài.

"Phụt!"

Cô thật sự chưa từng nghĩ tới lãnh đạo già với dáng vẻ nghiêm nghị kia lại thu xếp định hướng cho Quý Trường Tranh dùng mỹ nam kế với cô.

Thật lòng mà nói điều này đúng là vượt ra khỏi dự đoán của người ta mà.

Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy thì không nhịn được mà cưng chiều nói: "Buồn cười như thế sao?"

Trong tay anh vẫn không quen cầm theo khăn giấy đưa cho Thẩm Mỹ Vân lau miệng đi.

Thẩm Mỹ Vân cười cong tít mắt: "Em không ngờ là lãnh đạo già lại tốt đến vậy đấy!"

Quý Trường Tranh: "Ranh mãnh!"

"Vậy lúc đó anh đã dùng mỹ nam kế với em sao?"

Thẩm Mỹ Vân truy hỏi.

Ở bên dưới bàn, Quý Trường Tranh nắm lấy ta cô rồi chau mày: "Em nghĩ sao?"

Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt anh, ngũ quan khôi ngô rõ nét, oai phong rạng rỡ, trông anh tuấn đến nổi không tả được.

Thẩm Mỹ Vân hơi ngẩn ngơ một lát: "Hình như là thành công rồi."

Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn rồi mà.

Quý Trường Tranh bực bội bật cười rồi nhéo lên ngón tay cô một cái: "Bây giờ em mới phát hiện sao."

Thẩm Mỹ Vân nói lầm bầm: "Bây giờ phát hiện thì cũng đã muộn rồi mà, bảo sao lãnh đạo lại là lãnh đạo mà, chiến thuật cao tay thông minh như thế."

Nhìn hai cái miệng nhỏ nói chuyện với nhau khiến cho tất cả chị dâu đang ở xung quanh đều không kìm lòng được mà cảm thấy ngưỡng mộ.

"Tiểu đoàn trưởng Quý và Mỹ Vân đã kết hôn hơn nửa năm rồi mà vẫn tình cảm như thuở ban đầu nhỉ."

"Đúng vậy đó, người ta nói vợ chồng son chính là cặp đôi thân mật nhất, điều mà người ta hay nói đến không phải là như thế này sao?"

Thẩm Mỹ Vân bị mọi người trêu ghẹp thì liền cảm thấy đôi phần xấu hổ, cô tỏ ý kêu Quý Trường Tranh an phận lại chút đi.

Mặt Quý Trường Tranh không cảm xúc: "Em là vợ của anh, hợp pháp mà."

Thẩm Mỹ vân khẽ hừ, kề sát lỗ tai anh hạ thấp giọng nói; "Anh không sợ người ta nói anh về vấn đề tác phong yêu đương sao?"

Quý Trường Tranh suy nghĩ một lát: "Bộ đội sẽ không như thế."

Mọi người trong bộ đội đều ngay thẳng chính trực, làm việc nghiêm túc.

Hai cái miệng nhỏ ân ái, cộng thêm có vài đứa con, lãnh đạo phía trên họ chỉ biết vui vẻ cười toe toét đến tận mang tai, dù sao dân chúng thịnh vượng là một điều tốt mà.

Nghe được như thế, Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng mà rà soát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Miên Miên.

Miên Miên hôm nay đi cùng cô đến đây nhưng mới được một lúc sau thì đã chạy theo Nhị Nhạc mất tiêu đâu rồi.

Ở phía bên kia.

Nhị Nhạc dẫn Miên Miên lục soát bên trong nhà của cô dâu, có rất nhiều đậu phộng, quả óc chó, chà là đỏ và trứng được đặt trên chiếc giường đất nơi mà cô dâu đang ngồi.

Chính mắt Nhị Nhạc nhìn thấy mẹ cậu bé đã bỏ vào.

Vì vậy khi cô dâu vừa bước chân ra ngoài là Nhị Nhạc liền vô cùng thông minh dẫn Miên Miên đi vào trong, trước khi vào còn không quên đóng cửa lại nữa.

"Tìm đi, tìm nhanh lên."

Loading...