Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:21
Lượt xem: 117
"Cháu đã phớt lờ anh ấy."
Thẩm Mỹ Vân đi tới bên giường, ngồi ở bên cạnh, khẽ sờ đầu cậu ta: "Cô Thẩm tôn trọng quyết định của cháu."
Điều này khiến Lâm Vệ Sanh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mỹ Vân: "Buổi sáng cô sẽ đi về, cô Triệu sẽ thay cô tới chăm sóc cháu, cháu có chuyện gì thì cứ nói với cô ấy, cũng có thể kêu cô ấy gọi điện thoại cho cô."
Lâm Vệ Sanh cũng biết, Thẩm Mỹ Vân đã chăm sóc cậu ta suốt ba ngày trong bệnh viện, cơ thể đã mệt mỏi không thôi.
Cậu ta lập tức gật đầu: "Cảm ơn cô Thẩm ạ."
"Cảm ơn cái gì chứ, chờ Miên Miên ngủ dậy, cô sẽ dẫn con bé tới đây gặp cháu."
Lâm Vệ Sanh gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên về ngủ một giấc, cảm giác như được sống lại lần nữa.
Đến chiều, nhờ người tìm một miếng gan lợn, làm món canh gan lợn hầm với nấm thông và chà là đỏ rồi cho vào lọ tráng men.
Có một hũ tráng men lớn đựng đầy mì lạnh, trong thời tiết mùa hè này ăn mì lạnh là sảng khoái nhất.
Sau khi làm xong, cô hỏi Miên Miên: "Miên Miên, con có muốn đi không?"
Miên Miên vẫn còn buồn ngủ, cô bé vô thức gật đầu: "Đi ạ."
"Được rồi, bây giờ đi mặc quần áo, đem trừng gà bà nội cho con thôi nữa nhé."
Miên Miên dạ một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo, lấy hai quả trứng cửa ra cửa. Cô bé có hơi đói bụng, nhưng chỉ cần ăn hai quả trứng, uống chút canh là no rồi.
Bệnh viện.
Anh cả Lâm gia đang đứng ở cổng, đang giải thích với mọi người, nói mình đưa đồ ăn đến cho căn tin.
Chỉ sợ anh ta dù sống hay c.h.ế.t đều muốn vào trong.
Vừa bước vào, anh ta đã tách khỏi nhân viên giao đồ ăn rồi đi thẳng vào trạm y tế quân đội.
Anh ta nghe ngóng nhiều nơi, mới biết được Lâm Vệ Sanh đã được chuyển từ bệnh viện về trạm y tế.
Anh ta đã chạy đến bệnh viện thành phố Mạc Hà một chuyến, sau đó lại quay đầu tới trạm y tế tìm người.
Khi đến trước cửa trạm y tế quân đội, anh cả Lâm gia ngước nhìn cửa liền rơi vào trạng thái xuất thần.
Không ai nghĩ rằng một ngày anh cả Lâm gia lại có thể tiến vào trạm y tế quân đội được.
Đây là nơi mà người ngoài khó có thể vào được.
Anh cả Lâm gia gạt đi vẻ phức tạp trong mắt, đi thẳng vào trong. Sau khi hỏi y tá, anh ta tìm tới phòng bệnh Lâm Vệ Sanh đang nằm.
Anh ta đang nhìn vào bình nước trên đầu, sau vụ biến cố này, Lâm Vệ Sinh luôn hoạt bát bỗng chốc lặng im cả ngày.
Sống nội tâm hơn rất nhiều.
"Thằng ba."
Anh cả Lâm gia bước vào phòng bệnh, kêu lên.
Lâm Vệ Sanh đang nằm trên giường bệnh truyền nước, n.g.ự.c bị cố định bằng bảng buộc, không thể cử động, chỉ có thể quay đầu lại khi nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Khi nhìn thấy anh cả Lâm gia, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta không được tốt cho lắm.
Thậm chí còn không thèm nói lời chào.
Anh cả Lâm gia lại tự ý tiến vào: "Thằng ba, anh biết em giận, cha đánh em, anh và mẹ lại không tới ngăn cản."
"Nhưng em cũng biết tính tình của cha rồi, ông ấy đánh người, không ai có thể ngăn cản."
Anh ta giơ cánh tay lên, để lộ vết sẹo cũ trên đó: "Năm đó cha đánh anh, cũng chẳng có ai ngăn cản cả."
Anh ta đang cố gắng thể hiện sự yếu đuối, còn chơi cả con bài tình cảm.
Tiếc là Lâm Vệ Sanh không còn thích cách làm này nữa.
Anh cả Lâm gia thấy chuyện không thành, sờ sờ mũi nói: "Anh tới đây để báo cho em biết, cha mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi."
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt Lâm Vệ Sanh cuối cùng cũng thay đổi, nhưng thay vì lo lắng, cậu ta lại nở một nụ cười.
"Thật sao? Quá tốt rồi."
Thấy vẻ mặt của cậu ta như thế, anh cả Lâm gia vô thức nhíu mày lại: "Thằng ba, sao em lại biến thành bộ dạng như này rồi? Cha mẹ bị bắt em vui lắm sao? Chẳng lẽ em đã quên, bọn họ là cha mẹ em sao."
Đúng là ra vẻ đạo mạo thật mà.
Lâm Vệ Sanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, cho nên bọn họ có thể thờ ơ không quan tâm đến tôi sau khi đánh tôi đến sắp chết."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn anh cả Lâm gia, chất vấn: "Anh cả, tôi gặp chuyện không may đến nay đã là ngày thứ tư rồi, anh có từng hỏi thăm tôi một câu nào chưa?"
Anh cả Lâm gia đột nhiên cứng đờ người: "Không phải do quá lo lắng sao? Bây giờ anh cả cũng tới rồi đây, thằng ba em cũng thật là, đã mười ba tuổi rồi, sao cứ như đứa trẻ vậy."
Nghe lời này.
Lâm Vệ Sanh cảm thấy buồn cười vô cũng, đó chính xác là những gì anh ta có thể làm.
Đúng vậy.
Cậu ta đã mười ba tuổi, nhưng cô Thẩm vẫn coi cậu ta như một đứa trẻ, nhưng anh trai ruột của cậu ta lại coi cậu ta như một người trưởng thành.
Đúng là buồn cười thật.
"Nếu Lâm Lan Lan bị thương, anh vẫn sẽ không chút do dự tra hỏi con bé sao?"
Cái này. . .
Anh cả Lâm gia cau mày nói: "Thằng ba, em đừng gây chuyện nữa, hai người các em hoàn toàn không thể so sánh với nhau được."
Không thể so sánh được, nhưng trong mắt anh cả Lâm gia, Lâm Lan Lan còn quan trọng hơn cậu ba Lâm gia.
Đó là tất cả.
Lâm Vệ Sanh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên cậu ta hiểu được, cậu ta chỉ cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu ta: "Nói đi, anh tới đây làm gì?"
Cậu ta không muốn nói mấy lời vô nghĩa với đối phương nữa.
Anh cả Lâm gia nói thẳng vào vấn đề: "Anh muốn em đến đồn cảnh sát, khai với cảnh sát rằng đây chỉ là tranh chấp trong gia đình, không phải do cha mẹ cố ý đánh đập."
Chỉ có Lâm Vệ Sanh chịu đứng ra giải thích thì cha mẹ anh ta mới được thả ra.
Sau khi nghe thấy yêu cầu của anh cả Lâm gia, Lâm Vệ Sanh lập tức ngây ngẩn cả người.
Trên mặt cậu ta vẫn còn có chút nghi hoặc, xác nhận với đối phương: "Anh nói gì cơ?"
Cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng không phải.
Anh cả Lâm gia thậm chí còn nhắc lại lần nữa: "Dù gì thì bọn họ cũng là cha mẹ là người sinh ra em, người nuôi nấng em, cho nên, thằng ba, anh cả mong em hãy tha thứ cho bọn họ đi."
Lần này Lâm Vệ Sanh đã nghe hiểu hết những lời anh cả Lâm gia nói ra.
Kết quả là huyết sắc trên khuôn mặt cậu ta dần dần trở nên trắng bệch.
"Anh cút đi!"
Cậu ta nghiến răng, gần như dùng hết sức lực để nói ra hai chữ này.
Vừa nói ra hai chữ này, sắc mặt của anh cả Lâm gia lập tức thay đổi mà mắt thường có thể thấy được: "Thằng ba, sao em lại nói chuyện với anh cả như vậy cơ chứ?"
Địa vị của anh ta trong nhà, chỉ thấp hơn Lâm Chung Quốc.
"Thằng bé bảo cậu ra ngoài, cậu không nghe thấy sao?"
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên bước vào, cô cầm chậu nước sau cánh cửa bên cạnh, đổ thẳng vào người anh cả Lâm gia.
"Còn không cút?"
Thẩm Mỹ Vân xuất hiện quá đột ngột, thế nên chậu nước này cũng giống như con người của cô.
Không hề báo trước, văng thẳng vào người anh cả Lâm gia, bộ quận áo sạch sẽ của anh cả Lâm gia lập tức trở nên nhếch nhác.
Nói chính xác hơn thì anh ta biến thành một con chuột c.h.ế.t đuối.
Anh cả Lâm gia hổn hển nói: "Cô. . ."
Còn chưa nói xong, Thẩm Mỹ Vân đã hét về phía ngoài cửa: "Bác sĩ Tần, có người ngoài đột nhập vào phòng bệnh của Vệ Sanh."
Vừa hét lên, không chỉ bác sĩ Tần tới mà Triệu Xuân Lan cũng bước vào. Cô ấy không ngờ bản thân chỉ đi vệ sinh một lát mà anh cả Lâm gia đã có thể lẻn vào.
Cô ấy hung dữ hơn Thẩm Mỹ Vân nhiều, lập tức cởi giày, giơ về phía anh ta: "Anh cả Lâm gia, anh tới đây để thanh toán phí chữa bệnh cho Lâm Vệ Sanh à?"
Vừa hỏi xong, anh cả Lâm gia đã ngây người, hai chiếc quai giày lập tức đập vào người anh ta.
"Không phải? Vậy anh đến đây làm gì? Đến đưa súp gà cho Lâm Vệ Sanh à?"
Anh cả Lâm gia trốn sang một bên, vẫn không đáp lời.
"Cũng không phải? Vậy một tên vô dụng như anh tới đây làm gì?"
Triệu Xuân Lan cũng không tiếp đón lịch sự làm gì, miệng cô ấy còn lợi hại hơn tay nhiều, lập tức khiên lão đại Lâm gia không chống đỡ nổi.
Bác sĩ Tần thì thẳng thẳng hơn, dẫn hai tiểu binh tới: "Đưa anh ta ra ngoài."
Năm chữ, lập tức giải quyết được lão đại Lâm gia.
Lão đại Lâm gia chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại có ngày bị tống cổ ra ngoài như vậy. Phải biết rằng Lâm gia làm ăn buôn bán với quân đội, anh ta cũng từng nhập ngũ rồi xuất ngũ, nhưng chưa từng bị như thế này.
Anh ta là người khá nổi tiếng trong quân doanh.
Đây là lần đầu tiên bị như thế này.
Bị đuổi ra ngoài, anh cả Lâm gia vẫn đứng đờ đẫn hồi lâu, mà vết thương do bị đánh dưới cái nắng gắt chói chang càng thêm đau đớn.
Anh ta vô thức bịt miệng vết thương lại, nhìn về phía phòng bệnh của Lâm Vệ Sanh, thì thào nói: "Thằng ba, mày đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao?"
"Có bản lĩnh thì mày đừng bao giờ về Lâm gia nữa."
Phòng bệnh.
Ba người Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan và bác sĩ Tần đã cùng nhau liên hợp lại, đuổi anh cả Lâm gia ra ngoài.
Khiến Lâm Vệ Sanh cảm thấy biết ơn vô cùng.
"Cảm ơn."
"Không có gì đâu, cháu yên tâm dưỡng hết bệnh là được rồi." Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Lần sau nếu anh ta còn tới đây, cháu cứ trực tiếp gọi người tới là được rồi."
"Không đúng, không có lần sau."
"Bác sĩ Tần, có thể nói với binh lính của đội canh gác sau này đừng cho anh cả Lâm gia vào đây nữa có được không?"
Bác sĩ Tần ừ một tiếng: "Lâm gia làm ăn với quân đồn trú, nhưng Lâm Quốc Chung mới là người cung cấp hàng hóa trực tiếp cho căn tin, tôi sẽ đi nói rõ cho ti vụ trưởng biết, không thể để bọn họ cung ứng hàng hóa nữa."
Thật sự là bây giờ Lâm qua và quân đồn trú đã náo loạn không vui rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là Lâm gia sẽ gây hấn với quân đồn trú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-561.html.]
Nghe vậy, Lâm Vệ Sanh vô thức ngẩng đầu lên, lời nói đến miệng, cuối cùng vẫn im bật không nói lời nào.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhìn thấy: "Không nỡ sao?"
Lâm Vệ Sanh lắc đầu: "Anh ấy cứ một mức kêu cháu tha thứ cho Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm, như vậy thì bọn họ mới được đồn cảnh sát thả ra ngoài."
Khi cậu ta nói lời này, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đứa trẻ vốn luôn cực kỳ ngang bướng vào lúc này lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Hơn nữa là sự yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Thấy vậy Thẩm Mỹ Vân khẽ thở dài, nhưng thế mà Miên Miên lại có thể hiểu được, cô bé tiến lên, nắm lấy tay Lâm Vệ Sanh.
"Anh ơi, sau này em sẽ ở cạnh anh nha."
"Miên Miên và anh."
Lời nói của Miên Miên khiến Lâm Vệ Sanh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, cậu ta cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Tuy nhiên, tâm tình vẫn buôn bực.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nhìn bác sĩ Tần và Triệu Xuân Lan, ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài trước.
Hai người hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Thẩm Mỹ Vân lấy ra từng món ăn cô mang theo từ trong túi lưới ra, bởi vì thời tiết nóng bức, nhiệt độ cao.
Mặc dù món súp gà hầm nấm đã được mang từ nhà tới đây từ lâu lắm rồi, nhưng khi mở nắp hộp tráng men ra, khí nóng vẫn tỏa ra.
Cô múc một chén đưa cho cậu ta: "Có thể tự ăn không?"
Lâm Vệ Sanh gật đầu nhận lấy, húp một ngụm, suy cho cùng vẫn là tính tình của thiếu niên, hai mắt lập tức sáng ngời.
Sau khi húp hết súp gà hầm và súp gan heo từ trong hộp tráng men, lại ăn thêm một hộp mì lạnh dưa leo cắt nhỏ nữa, đúng là không nói nên lời mà.
Kỹ năng nấu nướng của cô Thẩm đúng là tuyệt đỉnh mà.
Ăn xong bữa cơm này, nỗi buồn của Lâm Vệ Sanh đã biến mất.
Không những đã biến mất, hơn nữa còn có một ý tưởng mới hiện lên trong đầu. Nếu cậu ta là con của cô Thẩm thì tốt rồi.
Cậu ta nhìn Miên Miên, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô Thẩm, cháu. . ."
Giống như cậu ta có chút xấu hổ khi mở lời.
"Có chuyện gì sao?"
Lâm Vệ Sanh: "Con có thể, con có thể nhận cô là mẹ được không?"
Như vậy, cậu ta và Miên Miên sẽ là anh em chân chính rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt mấy phút: "Lâm Vệ Sanh, cháu có biết mình đang nói gì không?"
Thấy cô không đồng ý, sắc mặt Lâm Vệ Sanh có chút ảm đạm: "Không thể sao?"
Cậu ta cũng biết bản thân là người không được ai yêu thích.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Lâm Vệ Sanh, cháu đã mười ba tuổi rồi, không thể tùy tiện nhận người khác là mẹ đâu."
"Cháu phải biết rằng, duyên phận mẹ con, là do trời cao định đoạt đó."
Theo lý mà nói, cô chỉ lớn hơn Lâm Vệ Sanh khoảng mười tuổi mà thôi, lấy đấu ra đứa con trai lớn như thế này chứ.
Còn một điều nữa, nếu cô thật sự nhận Lâm Vệ Sanh làm con trai, chẳng phải sẽ được hời lắm sao?
Dù sao, không sinh không dưỡng mà lại có được một đứa con lớn như vậy.
Lâm Vệ Sanh nghe vậy, có chút thất vọng: "Không được sao?"
Nhưng mà cậu ta không muốn quay về Lâm gia, mà chỉ muốn được làm con của cô Thẩm, được làm anh ruột của Miên Miên.
Rồi mới thuận tiện nhận chú Quý làm cha.
"Thằng bé xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Trường Tranh thừa dịp tan tầm, tới đây xem sao.
Thẩm Mỹ Vân nhân cơ hội nói hết mọi chuyện: "Thằng bé không muốn rời đi, muốn nhận em làm mẹ."
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Khó mà làm được, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Miên Miên thôi."
Hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chỉ có Miên Miên.
Vừa nói xong, vẻ phấn chấn trên mặt Lâm Vệ Sanh lập tức tối sầm lại.
"Không được ạ?"
Cậu ta thì thào lẩm bẩm: "Cháu ăn ít lắm, còn biết làm việc nhà, hơn nữa cháu cháu, nhất định sẽ đối xử tốt với Miên Miên."
Cậu ta sẽ bảo vệ Miên Miên bằng cả tính mạng của mình mà.
Quý Trường Tranh thản nhiên nói: "Lâm Vệ Sanh, gặp chuyện thì trốn tránh, không phải đàn ông đích thực nên làm, chú hỏi cháu, cháu thật sự cam tâm tình nguyện chắp tay giao hết thảy mọi thứ ở Lâm gia cho Lâm Lan Lan sao?"
Vừa nói xong, Lâm Vệ Sanh ngây người.
Quý Trường Tranh: "Nguyên nhân gây ra chuyện lần này, chú đã giúp cháu điều tra rồi, tất cả mọi chuyện truyền đến tai cha của cháu đều do Lâm Lan Lan nói cho cha cháu biết, cháu thân quen với gia đình chú, những chuyện còn lại, nói vậy cháu cũng biết rồi chứ."
Bởi vì có Lâm Lan Lan truyền lời, Lâm Chung Quốc thấy được lợi ích với Quý gia từ trên người Lâm Vệ Sanh.
Vì thế, anh ta tính toán ra tay với Lâm Vệ Sanh trước. .
Nhưng chuyện khiến Lâm Chung Quốc kinh ngạc nhất là, lần này con trai của anh ta lại phản kháng lại.
Dù dùng bao nhiêu biện pháp ép buộc, dụ dỗ, mềm yếu hay cứng rắn, đều không dùng cho đứa con trai này của anh ta được.
Lúc này mới tức giận đánh cậu ta một trận.
Hơn nữa còn đánh đến nghiêm trọng.
Lâm Vệ Sanh không nói gì.
Ánh mắt Quý Trường Tranh sắc bén, giọng nói như dao: "Từ lúc cháu bị đánh đến ngày hôm sau ít nhất cũng đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cháu có biết vì sao người Lâm gia không vào phòng thăm cháu, cũng không có ai đưa cháu tới bệnh viện không?"
Vừa dứt lời, Lâm Vệ Sanh lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt non nớt trong suốt của Lâm Vệ Sanh.
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Cháu chưa từng nghĩ tới nguyên nhân là gì sao? Cha mẹ cháu không thương cháu, nhưng mà bọn họ đã nuôi dưỡng cháu mười ba năm nay là sự thật, mà mười ba năm này, cháu không thiếu ăn thiếu mặc, còn được đi học, thậm chí khi cháu thi rớt, bị đuổi khỏi trường học, cũng là cha cháu đi khắp nơi nhờ mọi người tìm quan hệ, lúc này mới có thể nhét cháu vào trường tiểu học quân đội học tập được."
Nói Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm không thương Lâm Vệ Sanh, thì cũng không đúng lắm.
Nếu không thương cậu ta, làm sao cậu ta có thể có được tính cách như tiểu bá vương hiện giờ, ăn đến cơ thể phì nhiêu vạm vỡ.
Ở thời đại này, những vị cha mẹ thực sự không yêu con có dáng vẻ thế nào?
Là loại người không nỡ cho con mình ăn uống, là vừa mới sinh ra đã bóp con mình tới chết, là ném vào hố phân mặc kệ con mình sống hay chết.
Nhưng Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm hiển nhiên không phải như thế, so với cặn bã, bọn họ cũng được xem như những tên cặn bã tốt trong số những tên cặn bã.
Dù sao Lâm Vệ Sanh vẫn còn nhỏ, cậu ta không hiểu được những chuyện này, cậu ta rất bất mãn, có người lên tiếng bênh vực cha mẹ độc ác của mình, cậu ta tức giận nói: "Nhưng khi sắp c.h.ế.t tới nơi, bọn họ vẫn không cứu cháu."
Cậu ta nằm trong phòng, m.á.u sắp cạn kiệt, cơ thể sắp tới cửa tử.
Nhưng không có ai đến cứu cậu ta.
Nếu không có mấy người cô Thẩm, chú Quý và cô Triệu còn có Chu Thanh Tùng tới.
Cậu ta đã c.h.ế.t rồi.
Quý Trường Tranh phát hiện thằng bé này không được thông minh lắm, đương nhiên nếu cậu ta thông minh, thì hôm nay cũng sẽ không thành ra nông nỗi này.
"Cháu có bao giờ nghĩ tới vì sao bọn họ không tìm cháu chưa?"
"A?"
Bây giờ đến lượt Lâm Vệ Sanh bối rối.
"Bọn họ chỉ là không muốn cứu cháu thôi."
"Quên cháu đi để cháu c.h.ế.t quách đi."
Quý Trường Tranh: "Nếu bọn họ hận cháu đến nỗi muốn để cháu c.h.ế.t đi, thì sao năm đó khi sinh cháu ra không bóp c.h.ế.t cháu cho rồi, cớ chi lại phí công nuôi dưỡng cháu tận mười ba năm?"
Vấn đề này khiến Lâm Vệ Sanh sững người.
"Ai biết chứ?"
Cậu ta cười khẩy.
Thấy cậu ta không nói năng gì, Miên Miên lên tiếng nhắc nhở nói: "Ba ba, có phải ý cha là do có người đứng giữa gây khó dễ không ạ?"
Miên Miên vừa nói xong, Quý Trường Tranh đã tán thưởng nhìn cô bé.
"Không tệ."
Bạn nhỏ Miên Miên chỉ mới năm tuổi đã hiểu chuyện này, mà Lâm Vệ Sanh vẫn chưa nghĩ tới.
Chỉ có thể nói, thằng bé này quá ngu ngốc rồi.
Sau khi có Miên Miên nhắc nhở, Lâm Vệ Sanh cũng hoàn hồn: "Chú Quý, ý chú là có người ngăn cản, không cho bọn họ cứu cháu sao?"
Cuối cùng cũng hiểu.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Chú đã tra hỏi vài người rồi, nhất là đã hỏi qua mẹ cháu và anh hai Lâm gia, lúc nào Lâm Lan Lan cũng nói, con bé đã vào phòng xem cháu, thấy cháu ngủ rất ngon, hơn nữa còn tức giận không để ý tới ai, mắng con bé cút đi."
Cho nên, đây là lý do vì sao mấy người Thẩm Mỹ Vân bọn họ đi tới Lâm gia.
Lý Tú Cầm đang vừa nghe radio vừa đan áo len, mà Lâm Lan Lan ở bên cạnh lại tỏ vẻ là một đứa con gái hiếu thuận.
Nếu con trai cô ta thực sự có chuyện gì, người làm mẹ như cô ta tất nhiên sẽ không đến mức thờ ơ như vậy.
Trong mắt Lý Tú Cầm, từ đầu tới cuối đến một mực tin tưởng Lâm Lan Lan.
Không phải người ngoài như mấy người Thẩm Mỹ Vân bọn họ.
Vừa nói xong, Lâm Vệ Sanh đã trầm lặng không nói gì: "Cho nên tất cả đều do Lâm Lan Lan diễn trò?"
Quý Trường Tranh: "Trước mắt kết quả điều tra chính là như vậy đó."
"Chú hỏi cháu, Lâm Vệ Sanh, trong tình hình này, cháu thật sự muốn rời khỏi Lâm gia, tới nhà chúng ta sao?"
"Cháu không!"
Lâm Vệ Sanh từ chối theo phản xạ: "Đó là nhà của cháu, cớ sao Lâm Lan Lan lại muốn hủy hoại cháu?"
Còn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không có chú Quý đi điều tra, e là cậu ta sẽ mãi mãi chẳng biết chuyện này.
"Làm sao con bé có thể hưởng thụ hết mọi yêu thương trong nhà, còn cháu lại chạy trối chết, cháu không phục."
Cậu ta không có được tình thương của cha mẹ cũng không sao, cậu ta cũng phải khiến Lâm Lan Lan không cách nào có được.
Cậu ta không thông minh, nhưng có đủ năng lực gây rối mọi chuyện.
Có thể để Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm tiếp tục yêu thương Lâm Lan Lan, coi như cậu ta thua.