Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 555

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:48
Lượt xem: 121

Bên trong ánh mắt kiên định của anh mang theo ý từ chối: "Lãnh đạo, vợ tôi không nên như vậy, cô ấy không nên sống cuộc sống gian khổ như vậy."

Cô có thể đi để trải nghiệm, nhưng không nên xem đó là nhiệm vụ phải thực hiện.

Sự khác biệt giữa cái trước và cái sau là rất lớn.

Đại đoàn trưởng Trương nhìn anh một lúc rồi nói: "Được rồi, giống như anh đã nói, vợ anh có đi làm nhiệm vụ hay không là tùy vào ý muốn của cô ấy."

Lời này vừa nói ra, trong văn phòng lập tức được thả lỏng.

Sau khi giải tán, mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng.

Sở trưởng Tư bước tới trước mặt Quý Trường Tranh nói: "Sao lá gan của anh lại lớn như vậy? Sao anh dám trực tiếp từ chối ngay trước mặt lão lãnh đạo."

Quý Trường Tranh nói: "Nếu tôi không từ chối, Mỹ Vân nhà tôi lần nào cũng phải đi làm nhiệm vụ cùng tôi."

Vậy thì quá vất vả.

Anh không nỡ.

Còn không bằng loại bỏ khả năng này ngay từ lúc vừa mới bắt đầu.

Nhiệm vụ này vốn dĩ không nên rơi vào trên người Mỹ Vân, cô đến đó là vì lòng tốt của cô, nếu cô không đi, mọi người cũng không nên nói gì cả.

Dù sao, Mỹ Vân không nợ bọn họ gì cả.

Sau khi Trần Viễn nghe xong lời này, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai Quý Trường Tranh: "Em gái tôi không gả nhầm người."

Không phải người chồng nào cũng có thể vì quyền lợi của vợ mà tranh cãi trước mặt lãnh đạo.

Quý Trường Tranh lại cảm thấy không có gì, anh thản nhiên nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."

"Được rồi, tôi không nói chuyện với mọi người nữa, tôi muốn về nhà."

"Buổi tối gặp lại ở nhà ăn."

Khi nhắc đến việc về nhà, giọng điệu của anh khác hẳn lúc bình thường.

Chờ cho đến khi anh rời đi.

Sở trưởng Tư không nhịn được cảm thán với Trần Viễn: "Anh có để ý, từ sau khi kết hôn, Quý Trường Tranh đã trở nên được nhiều người yêu mến hơn rất nhiều không?"

Trần Viễn: "Tôi không biết Quý Trường Tranh trước đây."

Sở trưởng Tư: "A, tôi quên mất anh mới đến đây."

Trần Viễn: "..."

*

Lúc Quý Trường Tranh về đến nhà, Thẩm Mỹ Vân đang chuẩn bị ra ngoài, giao lại hai đứa nhỏ cho bà nội Quý và ông nội Quý.

Cô định trước giờ ăn cơm đi đến chuồng lợn một chuyến, kiểm tra tình hình của năm con lợn rừng nhỏ.

Không ngờ, cô vừa bước ra khỏi cửa, đã chạm mặt với Quý Trường Tranh từ bên ngoài đi về, anh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân có chút vui vẻ.

"Mỹ Vân, em đến đón anh sao?"

Đây là muốn Thẩm Mỹ Vân phải trả lời thế nào?

Dỗ dành đàn ông, không quan trọng là thật hay giả, chỉ cần nói ngọt là được. Thế là, Thẩm Mỹ Vân quả quyết nói: "Em ra ngoài xem anh đã về chưa. Hạt thông rang sắp nguội rồi."

Phải rồi.

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Quý Trường Tranh đã ngoắc ra đến sau mang tai

"Mỹ Vân, anh biết em đối với anh tốt nhất mà."

Khụ khụ...

Thật khó để tưởng tượng Quý Trường Tranh ở bên ngoài lạnh lùng và cứng rắn, trước mặt Thẩm Mỹ Vân lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Thẩm Mỹ Vân nhếch môi cười nói: "Đó là đương nhiên."

"Các anh họp xong rồi à?"

"Nhà ăn có nói mấy giờ ăn cơm không?"

Tất cả mọi người đã đói bụng rồi.

Quý Trường Tranh nói: "Họp xong rồi." Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Ít nhất cũng phải một tiếng nữa. Dù sao tối nay sẽ có rất nhiều thịt và đồ ăn, nấu nướng cũng cần có thời gian."

"Vậy được."

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Quý Trường Tranh, bây giờ em muốn đi đến trang trại lợn xem lợn rừng con, bọn trẻ ở nhà giao cho anh."

Chuyện này...

Quý Trường Tranh theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi đối diện với nụ cười của Thẩm Mỹ Vân, anh lại không thể nói ra lời từ chối.

"Anh đi cùng em được không?"

Anh ngập ngừng đưa ra một điều kiện khác.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không được, anh về nhà tắm rửa đi, mấy ngày nay đã mệt mỏi rồi, không cần phải đi theo em."

Bây giờ cô đi đến trang trại lợn, cũng là không còn cách nào khác, năm con lợn rừng nhỏ có liên quan đến tương lai.

Hơn nữa, cô còn muốn dùng năm con lợn rừng con này để phối giống với lợn nhà khi chúng trưởng thành, để xem thế hệ bọn chúng sinh ra sẽ ra sao.

Từ trước đến nay Quý Trường Tranh vẫn luôn nghe lời Thẩm Mỹ Vân, anh liền nói: "Vậy được."

"Em đi một mình qua đó phải chú ý an toàn."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lát nữa gặp lại ở nhà ăn, anh mang theo bố mẹ và hai đứa bé đi cùng."

Cô cài lại cúc áo cho anh rồi nói: "Đồng chí Trường Tranh, người trong nhà đều nhờ cả vào anh."

Quý Trường Tranh rất thích hành động này của Thẩm Mỹ Vân, lúc này anh lập tức ưỡn n.g.ự.c nói: "Cứ giao hết cho anh."

Bà nội Quý ra ngoài đổ rác, nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà lắc đầu, cảm thán với ông nội Quý: "Thằng nhóc ngốc nghếch nhà chúng ta thật sự bị Mỹ Vân dỗ dành đến mất trí rồi."

Ông nội Quý rất nhanh nói một câu: "Không phải tôi cũng bị bà dỗ dành nhiều năm nay sao?"

Bà nội Quý: "..."

Nhất thời không thể phản bác.

Lúc Thẩm Mỹ Vân đi đến trang trại lợn, Lý Đại Hà đang vất vả cho lợn rừng nhỏ ăn, không thể không nói, lợn rừng đúng là lợn rừng, ngang ngược hơn lợn nhà rất nhiều.

Chỉ mới sinh chỉ lớn bằng nắm tay, thân thể nhỏ bé đã hận không thể lật khỏi tay Lý Đại Hà.

Thẩm Mỹ Vân: "Sao không trực tiếp bỏ vào cho ăn?"

"Nhị Bạch sẽ không nhượng bộ."

Nhị Bạch là con lợn mẹ trong ba con lợn mà sở trưởng Tư mang về từ bên ngoài.

Nó vừa mới sinh con, so với hai con lợn rừng nhỏ cũng chỉ lớn hơn một ngày.

Thẩm Mỹ Vân: "Nhị Bạch lại không cho sao? Tại sao vậy? Lần này nó sinh ra bao nhiêu lợn con?"

"Nhị Bạch nhận ra con, chỉ để cho con mình chui vào bụng bú. Một khi con lợn rừng nhỏ đi qua, nó lại dùng mũi đẩy ra."

Chuyện này cũng không thể làm gì được.

Thẩm Mỹ Vân nhảy vào nhìn xem, Nhị Bạch đang cho lợn con của mình bú, lợn con mới sinh có trắng trắng mềm mềm, hồng hào, mũm mĩm, rất xinh đẹp.

Cô đếm một hồi rồi nói: "Tổng cộng mười hai con. Nhị Bạch giỏi lắm."

Cộng thêm năm con lợn rừng nhỏ mang về lần này, trong chuồng lợn của bọn họ hiện tại chỉ riêng lợn con đã có hai mươi lăm con.

Trong nhà còn có năm con lợn trưởng thành, cũng coi như là một trang trại lợn quy mô.

Tổng cộng có ba mươi con lợn.

""Đúng vậy, chị dâu, chị dâu không biết đâu, hôm trước lúc Nhị Bạch sinh con, không có chị ở đây, tôi sợ c.h.ế.t khiếp, sau đó không có cách nào khác, tôi đành phải gọi bác sĩ Tần đến, để anh ấy giúp đỡ, lúc này mới xem như miên cưỡng đỡ đẻ cho Nhị Bạch thuận lợi."

Nhưng mà trước lạ sau quen.

Có lẽ lần sau khi đỡ đẻ cho lợn mẹ, anh ta sẽ không khó khăn như vậy nữa.

Thẩm Mỹ Vân bế lên một con lợn rừng nhỏ, giúp đỡ cho nó bú, cho ăn cũng không dễ lắm, con lợn rừng nhỏ còn chưa mở mắt, vẫn chưa thể tự ăn.

Mà sữa cũng không nhiều.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Đây không phải biện pháp, chúng ta không thể ban đêm ngủ trong chuồng lợn, một đêm phải thức dậy nhiều lần để cho lợn rừng nhỏ ăn."

Như vậy người không thể chịu đựng nổi.

Đây không phải là ngày một ngày hai mà là một tháng, hơn nữa không phải một con mà là năm con.

Sau một tháng, người đã mệt mỏi tới lột da.

"Như vậy đi."

Thẩm Mỹ Vân đem con lợn rừng b.ú sữa không được tốt đặt vào trong ổ rơm: "Tôi đi tìm Tiểu Trường Bạch, để nó giúp đỡ."

Tiểu Trường Bạch là một trong số những con heo của bọn họ, nếu để Nhị Bạch phải nghe lời, vậy khả năng duy nhất chính là Tiểu Trường Bạch.

Đại Hà không nghĩ là tới còn có cách như vậy sao?

Anh ta sửng sốt một chút, thấy Thẩm Mỹ Vân đã đi ra ngoài, chạy đến chuồng lợn cuối cùng.

Tiểu Trường Bạch đang nhàn nhã bơi trong đó, nghe thấy tiếng động liền dựng lỗ tai lên, mở to đôi mắt đen láy nhìn sang.

Khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân đã trở về.

Đôi mắt của nó lập tức sáng lên: "Chi Chi Chi."

cô còn biết quay lại sao?

Giống như một người chồng tra hỏi cô vợ trẻ không chịu về nhà.

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Thẩm Mỹ Vân chống hai tay lên hàng rào chuồng lợn, nhỏ giọng bàn bạc với Tiểu Trường Bạch: "Tiểu Trường Bạch, tao muốn nhờ mày một việc."

Tiểu Trường Bạch quay đầu heo lớn sang một bên.

Không nghe, không nghe, con rùa niệm kinh.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cho dù cô ngốc cũng có thể nhìn ra được đây là Tiểu Trường Bạch đang giận cô.

Cô hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một lúc rồi lấy trong túi ra một nắm hạt thông, đáng tiếc không phải là hạt dưa.

Nhưng cũng không quan trọng.

Thẩm Mỹ Vân bắt đầu bóc hạt thông, lần này không gấp gáp lắm, Tiểu Trường Bạch lập tức quay đầu heo to lớn lại, đôi mắt đen như hạt đậu tìm kiếm khắp nơi.

Đồng thời, mũi lợn cũng ngửi ngửi khắp nơi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Đây là hạt thông còn ngon hơn hạt dưa, tao cho mày một nắm, mày giúp tao đi thuyết phục Nhị Bạch cho con lợn rừng nhỏ từ bên ngoài trở về b.ú được không?"

Tiểu Trường Bạch vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Mỹ Vân trước tiên cho một nắm vào: "Mày nếm thử mùi vị, có phải là rất ngon không?"

"Xưa nay tao không bao giờ lừa gạt lợn."

Tiểu Trường Bạch do dự một chút, sau đó dùng mũi lợn ủi ủi hạt thông, sau đó nhét vào trong miệng.

Nếm thử mùi vị

Giống như không nếm được mùi vị gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-555.html.]

Nó nếm xong chỉ im lặng.

Quá nhỏ.

Tiểu Trường Bạch quay sang Thẩm Mỹ Vân: "Chi Chi Chi, đừng keo kiệt như vậy chứ."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cố chịu đựng đau lòng, cô lại ném thêm một nắm nữa, lần này Tiểu Trường Bạch cuối cùng cũng nếm được mùi vị, khuôn mặt lợn đầy vẻ thích thú.

Hương vị của những hạt thông này ngon hơn hạt dưa, sau khi ăn xong, Tiểu Trường Bạch ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Từ nay về sau đều là cái này đi."

Không còn muốn hạt dưa nữa.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô không muốn hiểu.

"Sau khi ăn hạt thông, mày có thể giúp tao thuyết phục Nhị Bạch được không?"

Tiểu Trường Bạch từ trong ao nước đứng dậy, lắc lắc nước trên người, trong phút chốc, nước b.ắ.n tung tóe.

Thẩm Mỹ Vân: "..." Nếu không phải đang đi nhờ giúp đỡ, nàng có thể đã thật sự đánh Tiểu Trường Bạch một trận.

Thật là.

Trước khi ra ngoài cô vừa mới tắm xong.

Đáng tiếc Tiểu Trường Bạch không chú ý tới điểm này, nó đi tới trước cổng chuồng lợn, ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân mở cổng cho nó.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Tao sẽ mở cổng cho mày, nhưng mày không được phép chạy, mày đi giúp tao thuyết phục Nhị Bạch."

Tiểu Trường Bạch: "Kít!"

Lợn đực không lừa người!

Nghe được một tiếng kít này, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm, mở chuồng lợn ra, Tiểu Trường Bạch bước những bước cao quý đi đến chuồng lợn của Nhị Bạch.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân gọi Đại Hà mở cửa, Tiểu Trường Bạch liền đi vào.

Ngay lúc Đại Hòa đang định hỏi chuyện thì Thẩm Mỹ Vân lắc đầu ra hiệu cho đối phương xem Tiểu Trường Bạch trước tiên sẽ thuyết phục Đại Bạch như thế nào.

Vạn lần không nghĩ tới.

Khi Tiểu Trường Bạch đến trước mặt Nhị Bạch, hung hãn giáng một móng lợn: "Có cho nó b.ú không?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Mỹ Vân chưa bao giờ nhìn thấy một con lợn mặt dày vô sỉ như vậy.

Dù sao, Nhị Bạch đã phối giống với Trường Bạch một lần, cũng được coi một trong những vợ nhỏ.

Nhưng vợ nhỏ mới sinh con, cho dù không phải là con của nó cũng không thể làm như vậy được chứ?

Vốn tưởng rằng Nhị Bạch bị đạp như vậy sẽ đánh trả

Nhưng không.

Điều khiến Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên chính là Nhị Bạch, vốn luôn tỏ vẻ hung dữ với mọi người, lại cư xử ngoan ngoãn như một con chim cút trước mặt Tiểu Trường Bạch.

Nhị Bạch ngẩng cái đầu to lên, hừ hừ hai tiếng với Tiểu Trường Bạch, sau đó thò cái bụng trắng nõn ra hiệu cho nhòm lợn rừng nhỏ tới b.ú sữa.

Thẩm Mỹ Vân ngàn vạn lần không ngờ rằng chỉ cần một móng đã có thể khuất phục được Nhị Bạch ngang ngược.

Đúng vậy.

Chính là một móng, Nhị Bạch thậm chí còn không sử dụng tới cái móng thứ hai.

Nhị Bạch đã khuất phục.

Thẩm Mỹ Vân đã đánh giá thấp tầm quan trọng của thủ lĩnh Tiểu Trường Bạch trong đàn lợn.

Thế là, nhờ sự can thiệp của Tiểu Trường Bạch, năm con lợn rừng nhỏ đã được b.ú sữa một cách thuận lợi, Nhị Bạch chẳng những không xua đuổi mà còn chủ động điều chỉnh vị trí.

Để năm con lợn rừng nhỏ đều được hưởng ân huệ như nhau.

Thẩm Mỹ Vân và Lý Đại Hà nhìn thấy vậy cũng phải cảm thán.

Lý Đại Hà thậm chí còn nói thẳng: "Nếu như tôi biết Tiểu Trường Bạch ra tay, Nhị Bạch sẽ chịu cho lợn rừng con bú, tôi đã sớm đi tìm Tiểu Trường Bạch rồi."

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Hiện tại biết cũng không muộn mà."

"Được rồi, chúng ta thả lợn rừng nhỏ ở chỗ này, để Tiểu Trường Bạch trông chừng. Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi."

Chuyện này...

Lý Đại Hà có chút không yên lòng: "Để Tiểu Trường Bạch ở lại chuồng lợn của Nhị Bạch sao?"

Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu: "Nhi Bạch phục tùng Tiểu Trường Bạch, điều này có nghĩa là Tiểu Trường Bạch được phép tiến vào lãnh thổ của nó."

"Nếu không tin thì cậu nhìn xem."

Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ vào m.ô.n.g Tiểu Trường Bạch, trong chốc lát đã nhìn thấy Tiểu Trường Bạch nhúc nhích về phía trước, tiến vào lãnh thổ Nhị Bạch.

Nhị Bạch vẫn không có bất cứ phản ứng thái quá nào, thậm chí còn lặng lẽ cho bú.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Cậu nhìn thấy chưa, đi thôi. Tối nay nhà ăn nấu nhiều đồ ăn, giờ này qua đó chúng ta vẫn có thể tìm được đồ ăn ngon."

Lời này vừa nói ra, Lý Đại Hà lập tức không nhịn được nữa: "Được rồi, tôi đi thay quần áo rồi đến ngay."

Anh ta vẫn không quên quay đầu nhìn lại lũ lợn rừng nhỏ, thấy chúng đều đang ra sức b.ú sữa, lúc này mới yên tâm đi.

Thẩm Mỹ Vân ở bên ngoài chờ Lý Đại Hà, khoảng chừng năm phút sau, đối phương đi tới.

Trên đường cùng nhau đến nhà ăn, trùng hợp gặp Quý Trường Tranh dẫn theo Miên Miên và Lâm Vệ Sinh.

Phía sau anh là ông nội Quý và bà nội Quý đi theo, bốn người đều không đi tay không, không cầm hộp cơm nhôm cũng là đĩa tráng men.

Miên Miên là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, hai mắt lập tức sáng lên, gọi một tiếng dòn tan: "Mẹ!"

Lời còn chưa dứt, cô bé lập tức uông tay Quý Trường Tranh, chạy về phía Thẩm Mỹ Vân giống như một viên pháo nhỏ.

Thẩm Mỹ Vân vững vàng đỡ lấy cô bé: "Làm xong bài tập về nhà chưa?"

Miên Miên gật đầu: "Con làm xong rồi, con còn giám sát anh Vệ Sinh, anh ấy cũng làm xong bài tập rồi."

"Tuyệt vời!"

Thẩm Mỹ Vân nắm tay cô bé đi về phía Quý Trường Tranh, cô vừa đi qua, Quý Trường Tranh đã buồn bã nhìn cô, rõ ràng anh cũng muốn nắm tay Thẩm Mỹ Vân.

Nhưng đã bị Miên Miên vượt lên trước.

Thẩm Mỹ Vân bật cười, vỗ vỗ vai anh: "Đồng chí Quý, chúng ta cùng đi nhà ăn đi?"

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng đối với Quý Trường Tranh thì lại hoàn toàn khác.

Nỗi buồn trước đó lập tức tan biến.

"Được, chúng ta cùng đi!"

Miệng anh kéo dài tới tận sau tai.

Bà nội Quý ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, kề tai nói nhỏ với ông nội Quý: "Sao tôi không biết, bộ dạng Trường Tranh nha chúng ta lại không có chút giá trị như vậy?"

Ông nội Quý: "Có phong thái như của tôi khi còn trẻ."

"Không phải năm đó trước mặt bà, tôi cũng không có chút giá trị như vậy sao?"

Bà nội Quý: "..."

Lâm Vệ Sinh đi theo phía sau, nhìn cái này nhìn cái kia, cuối cùng trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, cậu bé phát hiện không khí trong nhà họ Quý hoàn toàn khác.

Ở chỗ nhà họ Quý, cho dù là bất cứ lúc nào cũng đều cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng trong nhà cậu bé lại giống như một thùng thuốc nổ, tưởng chừng như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Lúc nào mọi người cũng phải cảnh giác, từng sợi dây trên cơ thể đều bị kéo căng, không biết sợi nào có thể bị đứt vào lúc nào

Điều này khiến Lâm Vệ Sinh vô thức cúi đầu thấp xuống, nhưng lại bị Miên Miên lập tức nhận ra: "Anh Vệ Dinh, anh đến nắm tay em đi."

Chuyện này...

Hai mắt Lâm Vệ Sinh sáng rực lên: "Có thể sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất cả những sợi tóc ngu ngốc dựng đứng lên .

"Đương nhiên có thể!"

Thế là cứ như vậy một đội ngũ kỳ lạ đã ra đời. Sau khi tới nhà ăn, đám người Triệu Xuân Lan đã xếp hàng ở phía trước, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan lập tức vẫy tay: "Mỹ Vân, ở bên này."

Bởi vì hôm nay ở nhà ăn nấu nhiều đồ ăn, mọi người được ăn một bữa ngon lành nên chạy đến nhà ăn rất sớm, kết quả mới bảy giờ rưỡi mà hàng người đã xếp đầy toàn bộ nhà ăn.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, liền tiến tới chào hỏi: "Mọi người đến sớm như vậy sao?"

Triệu Xuân Lan: "Ăn cơm mà không đi sớm thì lúc nào mới đi sớm chứ?"

"Đến đây, đến đây. Tôi đã nói với sở trưởng Tư rồi, những người trong đội thu thập của chúng ta lần này có thể được ưu tiên xếp hàng."

Dù sao, tất cả những thịt và đồ ăn này đều là do bọn họ mang về.

Thẩm Mỹ Vân vốn còn cảm thấy chen hàng là không tốt, nhưng sau khi Triệu Xuân Lan nói ra lời này, cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đều mỉm cười thân thiện với mình.

"Chị dâu, mọi người vào trước đi."

"Đúng vậy, cô đã ra ngoài mấy ngày rồi, có mệt không?"

"Các cô nên được ưu tiên, nếu không có các cô, mấy người chúng ta sẽ không thể ăn được thịt."

Lời vừa nói ra, lập tức nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.

Tất cả mọi người đều nhường đường cho Thẩm Mỹ Vân và gia đình cô đi qua.

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân có một loại cảm giác khó tả, giống như có người hiểu được tất cả những nỗ lực của cô.

Cô nhếch môi mỉm cười với mọi người: "Cảm ơn."

"Không, chị dâu, chúng tôi mới là người phải cảm ơn cô."

"Nếu không có các cô, sẽ không có đội ngũ xếp hàng ngày hôm nay."

Người lớn và trẻ em cùng nhau ra trận, nhà nào cũng đến đông đủ, đây là tình huống hiếm thấy ở nhà ăn.

Ông nội Quý và bà nội Quý ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài: "Đây là quân đội sao?"

Bọn họ đều có tấm lòng son, luôn biết nhường nhịn.

Lúc đến trước mặt một nhóm, bọn họ vừa vặn đứng ở sau lưng Triệu Xuân Lan. Chỉ là, vừa vừa mới đứng vững, Triệu Xuân Lan đã nhìn thấy Lâm Vệ Sinh đang đi cùng bọn họ.

Cô ấy vô thức cau mày: "Sao em lại dẫn theo thằng ba nhà họ Lâm?"

Bây giờ cô ấy rất không chào đón người nhà họ Lâm.

Từ trên xuống dưới có thể nói là cô ấy không thích một ai. Vì thẳng ba nhà họ Lâm là người nhà họ Lâm nên đương nhiên cũng nằm trong phạm vi này.

Triệu Xuân Lan vốn có giọng nói lớn, lời nói này tự nhiên Lâm Vệ Sinh cũng nghe được, khuôn mặt cậu bé lập tức cứng đờ.

Thiếu niên mười ba tuổi đã là độ tuổi hiểu chuyện nên đương nhiên biết đối phương không thích mình.

Lâm Vệ Sinh thận trọng nắm chặt ngón tay, cúi đầu, rất muốn rời đi ngay bây giờ, nhưng Miên Miên vẫn còn nắm tay cậu bé, không chịu buông ra.

Không chỉ vậy, Miên Miên còn lên tiếng trả lời Triệu Xuân Lan: "Thím Xuân Lan, đây là anh trai Vệ Sinh của cháu, anh ấy rất tốt."

Lời này vừa nói ra, Triệu Xuân Lan lập tức sửng sốt một chút, nhưng đối diện với lời giới thiệu chân thành của Miên Miên, cô ấy thở dài, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Thẩm Mỹ Vân cũng lắc đầu với cô ấy: "Được rồi, Miên Miên, mẹ ở đây xếp hàng, các con sang bên cạnh chơi đi."

"Đợi đến lượt chúng ta, mẹ sẽ gọi các con tới."

Đứa trẻ không thể đứng yên vững, chứ đừng nói đến việc đứng yên không nhúc nhích.

Miên Miên ngoan ngoãn vâng một tiếng, lập tức dẫn Lâm Vệ Sinh sang một bên. Cô vừa rời đi, Nhị Nhạc đã vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh Miên Miên, cậu bé tò mò đánh giá Lâm Vệ Sinh, ngay lập tức, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Anh chính là anh Vệ Sinh anh minh thần võ, mạnh mẽ siêu quần trong miệng chị Miên Miên à?"

Lâm Vệ Sinh: "... ?"

Loading...