Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 552

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:44
Lượt xem: 107

Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ hơn ai hết quân đội thiếu thịt như thế nào.

Lúc này, không thể nói là tàn nhẫn, không có cách nào, thật sự không có cách nào.

Mọi người phải tập trung vào việc lấp đầy dạ dày trước tiên.

Sóc béo kêu một tiếng: "Mang đi?"

"Mang đi đâu?"

"Mang về doanh trại quân đội..." Rốt cuộc cô cũng không nói hai chữ "ăn thịt" trước mặt sóc mập.

"Bọn tao có thể nuôi năm con lợn con này, nhưng con lợn hoa này phải mang đi."

Cô một hơi nói hoàn chỉnh câu nói kia.

Sóc béo do dự một chút, sau đó gật đầu: "Mang đi đi."

Nó giữ lại lợn hoa cũng vô ích, cuối cùng cũng sẽ bị con hổ bên cạnh ăn thịt, nó không thể giữ được.

Thấy nó đồng ý, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với sở trưởng Tư, ánh mắt sở trưởng Tư sáng ngời.

Cũng không ngại bị bẩn trực tiếp vác con lợn hoa trên lưng, nhìn anh ấy có cảm giác tràn đầy năng lượng.

Lần sau, bất kể đi tới chỗ nào!

Anh ấy nhất định sẽ gọi Mỹ Vân, nhất định sẽ gọi.

Đi ra ngoài một chuyến, không cần tốn nhiều sức đã nhặt một con lợn hoa lớn hơn một trăm cân, nói thật, sở trưởng Tư đã ra ngoài thu gom hàng trăm lần, chưa bao giờ dễ dàng như lần này.

Hơn nữa, còn đi kèm với năm con lợn con còn sống, chính là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy anh ấy khiêng lợn hoa về, cô dùng cành lá của những bụi cây xung quanh làm một cái tổ đơn giản, nhét rất nhiều cỏ mềm vào trong đó.

Sau khi sờ vào xác nhận mềm mại sẽ không làm tổn thương lợn con.

Lúc này cô mới bế năm con lợn con màu đen vào, đặt từng con vào bên trong tổ nhỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Sóc béo do dự một chút, nói: "Thú hai chân."

Nó rít rít về phía Thẩm Mỹ Vân.

"Coi như là một món quà cảm ơn vì đã giúp tôi nuôi lợn con, tôi sẽ dẫn cô đi trộm nhà bạn tôi."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô nghe không hiểu.

Tuy nhiên, con sóc béo nhìn quanh bốn phía, trực tiếp nhảy thẳng lên cành thông, gõ gõ khắp nơi.

Sở trưởng Tư đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy vậy thì hơi nghi hoặc một chút.

"Nó đang làm gì vậy?"

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy động tác của con sóc mập này rất quen, suy nghĩ một lát: "Hình như nó đang tìm hạt thông cho chúng ta."

Trước đó hạt thông cũng bị đối phương tìm thấy bằng cách này.

Không nhiều như vậy chứ?

Sau khi con sóc béo gõ liên tiếp hơn mười cái cây lớn, cuối cùng nó cũng xác định được bạn mình đã giấu hạt thông vào cây nào.

Nó gõ liên tiếp ba lần, lại dùng mũi ngửi ngửi, sau khi xác nhận không sai, lại nhảy tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.

"Chính là gốc cây này, bên trong có hạt thông mà bạn tôi giấu, xem như là quà cảm ơn của tôi cho cô."

Con sóc béo kêu lên.

Lời còn chưa dứt, bạn của nó đã cầm một hạt đậu phộng xuất hiện, nó nghe được lời sóc béo nói, có vẻ sửng sốt.

Sau đó nó tức giận đến run rẩy trước sự vô liêm sỉ của đối phương, ném đậu phộng trong tay đi, vọt tới phía con sóc béo.

"Mẹ kiếp, mày cám ơn thì cám ơn, sao lại trộm nhà tao?"

"Mày muốn cảm ơn đối phương thì mày dùng hạt thông của mình mà cảm ơn đi. Mày lại trộm lương thực mùa đông của tao!"

"Sóc béo, mày đúng là không có lương tâm!"

Sóc mập không ngờ bạn tốt của mình lại quay lại vào lúc này, lập tức có chút chột dạ, nghĩ lại đã trộm thì trộm thôi.

Nó vừa đánh nhau với bạn, vẫn không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Nhanh đi lấy đi, nhanh đi lấy."

Nếu còn không đi, nó sẽ không thể kiên trì nổi nữa.

Được lắm!

Lời này đối với con sóc còn lại mà nói, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, nó duỗi móng vuốt ra vung vẩy càng hung ác hơn.

Trực tiếp cào đứt một mớ lông trên đầu con sóc béo.

Con sóc béo lập tức bùng nổ, vừa bùng nổ vừa mắng chửi: "Thú hai chân, cô nhanh lấy đi, lấy hết đi, một hạt cũng không chừa lại cho nó."

Lần này, Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh đã hoàn toàn hiểu ra.

Sóc béo tình cảm này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ, trộm kho hàng của người ta để cảm ơn cô.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thành thật mà nói, con sóc này có phải là kỳ hoa trong giới sóc không?

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, sóc béo càng sốt ruột, khàn giọng thúc giục: "Đi đi, đi nhanh lên, tôi không thể khổ sở đánh nhau vô ích được."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cung kính không bằng tuân mệnh.

Đúng lúc buổi sáng rang hạt thông không đủ chia cho mọi người, đang lấy lại một túi trở về, cô cũng ăn vài hạt.

Sau đó...

Dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng của con sóc khác, Thẩm Mỹ Vân khéo léo lột vỏ cây xuống rồi lấy một cái túi, trực tiếp nhét đầy một nửa túi.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân lấy được khoảng chừng hơn mười cân, mới dừng lại, lại dùng vỏ cây chặn cửa kho lại.

Nhìn thấy thế, con sóc kia: "..."

Người này cũng khá tốt!

Tôi cám ơn cô còn có lương tâm!

Để lại cho tôi một phần ba.

Sở trưởng Tư ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Không lấy hết sao?"

Thẩm Mỹ Vân siết chặt cái túi: "Lấy hết sợ con sóc này sẽ c.h.ế.t đói. Thôi bỏ đi, để lại cho nó một ít, không c.h.ế.t đói là được."

Con sóc kia: "..."

Có lương tâm nhưng không nhiều.

Tất cả là lỗi của tên sốc mập ngu ngốc này.

Nó nhắc tới lại thấy tức giận, sau đó lại đánh con sóc béo một trận.

Sóc béo bị đánh bỏ chạy trối c.h.ế.t còn không quên gào về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô còn chưa đi, sao còn đứng ở đây? Muốn nhìn tôi bị đánh sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

"Đi mau, đừng để tôi thúc giục cô, đừng để tôi khổ sở đánh nhau vô ích."

Thẩm Mỹ Vân dường như có chút hiểu ra, quả quyết cùng sở trưởng Tư rời đi, đi ba bước lại quay đầu nhìn lại, đều thấy con sóc béo bị đánh rất thê thảm.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Con sóc béo này cũng thật đáng thương."

Sở trưởng Ta cười ha ha nói: "Nó thật đáng thương sao? Nó đáng thương cái rắm, nó trộm nhà của người khác để cám ơn cô. Tôi nói cho cô biết, ngay cả con người chúng ta cũng không vô liêm sỉ như vậy."

Thật đụng là d.a.o nhỏ đ.â.m vào mông, được mở mắt.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Khi thấy nó bị đánh đúng là rất đáng thương, nhưng khi biết tại sao bị đánh thì không còn thấy thương xót nổi nữa.

Cũng chỉ có thể chửi một câu đáng đời.

Thẩm Mỹ Vân ước lượng hạt thông trong tay, thấp giọng nói: "Số hạt thông này cũng không dễ dàng mới có được, là sóc mập bị đánh đổi lấy."

Sở trưởng Tư ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Vậy tôi phải ăn nhiều một chút."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Trên đường về, sở trưởng Tư khiêng con lợn nặng hơn một trăm cân trên người, bước đi như bay, tinh thần phấn chấn.

Không thể nhìn ra dáng vẻ than thở đau lưng đau chân trước đó.

Thẩm Mỹ Vân một tay ôm tổ lợn, năm con lợn con gầy gò đến mức chỉ nặng tổng cộng không đến năm can, ngược lại túi hạt thông kia lại tương đối nặng.

Trên đường trở về, bọn họ cần phải đi qua khu rừng nấm thông.

Không có gì bất ngờ, khi sở trưởng Tư khiên con lợn hoa trên vai xuất hiện, tất cả mọi người đều lập tức chấn kinh.

Đến mức mọi người đều dừng công việc trong tay lại.

"Hai người đã săn được một con lợn rừng sao?"

Săn lợn rừng gần như là mục tiêu cuối cùng của đội ngũ thu thập.

Nhưng rất không may, cơ hội này quá hiếm hoi. Lấy lần này làm ví dụ, bọn họ đã tới đây được hai ngày nhưng cả hai đội ngũ đều không săn được.

Sở trưởng Tư khiêng con lợn hoa quay một vòng ba trăm sáu mươi độ về phía đám đông.

"Tôi một không mang theo súng, hai không mang theo vũ khí, làm sao có thể săn được lợn rừng?"

Chuyện này...

Mọi người đều bối rối.

"Vậy hai người làm thế nào?"

Sở trưởng Tư đương nhiên sẽ không nói Thẩm Mỹ Vân làm ra, anh ấy trả lời qua loa một câu: "Các người đoán đi!"

Được lắm!

Khi đám người lão Hổ nghe nói như thế, tức giận muốn chết.

"Tôi không đoán."

Có người có ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang ôm thứ gì đó trong tay, liền thăm dò nhìn qua.

"Đây là cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân không giấu được, dứt khoát nói thẳng: "Lợn con mới sinh."

"A?"

Thẩm Mỹ Vân vừa nói lời này, mọi người đào nấm thông đều dừng tay lại, nhìn sang.

"Tại sao còn có lợn con?"

"Loại lợn mẹ này biết bảo vệ đàn con, lúc nó nổi điên lên rất đáng sợ, sao hai người lại trộm được?"

"Sao lại nói là trộm?"

"Đây không thể là chúng tôi quang minh chính đại nhặt được sao?"

Sở trưởng Tư khinh khỉnh nói.

Nói thật thì sẽ không ai tin, dù sao đám người lão Hổ cũng không tin.

Sở trưởng Tư không quan tâm bọn họ có tin hay không, trực tiếp chào hỏi: "Thu Mai, còn có đồng chí Xuân Lan nữa, đi thôi, đừng đào nấm thông nữa, gói ghém những thứ này lại, chúng ta trực tiếp trở về đơn vị."

Đây là muốn trở về sớm sao?

Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đều kinh ngạc theo: "Không phải chưa tới ba ngày sao?"

Bình thường là ngày mai sẽ rời đi.

Sở trưởng Tư chỉ vào mấy con lợn con đang được Thẩm Mỹ Vân ôm trong lòng: "Những con lợn con này không có sữa bú, không thể sống được quá lâu. Chúng ta phải quay về càng sớm càng tốt, tìm một con lợn mẹ nuôi dưỡng chúng, nếu không chúng sẽ không sống nổi."

Năm con lợn rừng nhỏ này gần như là thu hoạch lớn nhất lần này của bọn họ.

Cũng là thứ quý giá nhất ngoài nấm thông ra.

Sở trưởng Tư vừa nói lời này, Thẩm Thu Mai và Triệu Xuân Lan ở bên cạnh lập tức hiểu ra, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Phải nói là thu dọn nấm thông.

Cũng may lần này bọn họ ra ngoài có mang theo rất nhiều túi dệt để tiện sử dụng, bọn họ một hơi gói bảy, tám túi núi thông.

Các túi đều đã đựng đầy.

Vẫn còn một phần nhỏ không thể chứa nổi.

Sở trưởng Tư nhìn thấy liên nói: "Trước tiên cố gắng cầm càng nhiều càng tốt, còn lại tôi sẽ cử người đến, chuyển tất cả những thứ còn lại về sau."

Triệu Xuân Lan ừ một tiếng, sau khi buộc chặt miệng mấy cái túi, trở tay cầm một túi, trực tiếp khiêng trên lưng.

Ước chừng trọng lượng, cảm thấy mình vẫn có thể khiêng thêm, lại nhờ Thẩm Thu Mai đưa giúp thêm một chiếc túi khác.

Thẩm Mỹ Vân và Tổng bí thư thấy vậy thì trố mắt nhìn nhau: "Chị dâu Xuân Lan, hay là chị đợi một lát, bọn họ chạy tới chuyển đi, chị làm như vậy sẽ gãy eo mất."

Một túi nặng khoảng năm sáu mươi cân, hai túi này ít nhất cũng nặng hơn một trăm cân .

Làm thế nào có thể trực tiếp khiêng trên lưng như thế?

Triệu Xuân Lan nói: "Không sao đâu, chị khiêng được, đây đã coi là gì, năm đó trong thôn chúng ta xây nhà, chị có thể khiêng năm viên gạch mộc một lúc.

Cái đó phải nặng gần hai trăm cân, chỉ là bây giờ cô ấy đã lớn tuổi mới không còn sức lực lớn như vậy nữa.

Cho dù khuyên cũng không khuyên nổi, dứt khoát không khuyên nữa.

Thẩm Thu Mai ở bên cạnh hỏi: "Còn những cây nấm thông ở đây thì sao?"

Nếu tìm kiếm cẩn thận, nói không chừng còn có thể tìm thấy mấy chục cân.

Sở trưởng Tư xua tay nói: "Bỏ hết đi, giao cho mấy người đội trưởng Lương. Chúng ta cũng không thể để bọn họ trở về tay không được phải không?"

Chuyện này...

Lão Hổ nghe vậy trong lòng cảm thấy khó chịu, nhỏm người đứng dậy, đưa mắt nhìn đám người sở trưởng Tư thắng lợi trở về.

Trong lòng khó chịu nhưng lại không biết phải làm gì.

Chỉ có thể phát tiết toàn bộ vào những cây nắm thông kia.

Bọn họ từ bỏ, anh ta lại cần, nhặt về bao nhiêu cũng có thể nấu canh bồi bổ cơ thể.

"Lão Hổ, tại sao chúng ta không có được may mắn đó?"

Con lợn rừng đó không ít hơn một trăm cân, là bao nhiêu thịt chứ?

Lão hổ hậm hức không nói gì, cúi đầu đào nấm thông: "Đừng suy nghĩ nữa tôi muốn nhưng lại không có may mắn này, cứ đào nấm thông trước đi."

"Lần này chúng ta chắc chắn sẽ thua."

"Cho dù không có con lợn rừng đó, chúng ta cũng sẽ thua."

Ngay khi nói ra những lời này, đám người lão Hổ lập tức thở dài.

Khác với bên chỗ lão Hổ.

Bâu không khí bên chỗ mấy người Thẩm Mỹ Vân vô cùng tốt, bọn họ vừa về đến, Tiểu Hầu bên cạnh đã không nhịn được kêu lên: "Lợn rừng?"

"Hai người săn được lợn rừng sao?"

Sở trưởng Tư ừ một tiếng: "Mỹ Vân nhặt được, được rồi, Tiểu Hầu, anh nhanh đi gọi người, gọi tất cả người bên ngoài trở về, sau khi chuyển toàn bộ số nấm thông bên kia về, chúng ta sẽ quay lại đơn vị."

Đây là muốn trở về sớm sao?

Tiểu Hầu giật mình, nhưng việc phục tùng mệnh lệnh gần như là nhiệm vụ bắt buộc, anh ấy vô thức nói một câu "Tôi hiểu rồi." tồi trực tiếp quay người đi tìm đám người Quý Trường Tranh.

Khoảng chừng nửa tiếng sau.

Quý Trường Tranh và tham mưu Chu trở về, hôm nay hai người bọn họ dẫn đội đi đến một nơi xa hơn. chỉ là hôm nay không may mắn bằng hôm qua, lúc trở về trên tay chỉ mang theo mấy con gà rừng và mấy con thỏ.

Mặc dù không nhiều nhưng vẫn còn may là không đến mức trắng tay.

"Tôi nghe Tiểu Hầu nói, Mỹ Vân nhặt được một con lợn rừng?" Tham mưu Chu vừa đi tới đã hỏi ngay.

Sở trưởng Tư chỉ vào con lợn hoa để dưới đất: "Ở đằng kia, anh nhìn xem, Mỹ Vân không chỉ nhặt được một con lợn rừng mà còn bắt được năm con lợn con."

"Lão Chu, năm con lợn con này chắc chắn là chuyện quan trọng nhất, chờ nuôi dưỡng đến cuối năm, tôi nói cho ông biết, năm nay quân đội của chúng ta cứ chờ mà thịt đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-552.html.]

Ăn thịt gần như tương đương với việc ăn mừng năm mới, điều đó thật là đẹp đẽ.

Ngay cả người điềm tĩnh như tham mưu Chu cũng có chút phấn khích: "Mỹ Vân thực sự rất lợi hại."

Mặc dù Quý Trường Tranh không nói gì, nhưng lại đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, tỏ vẻ lo lắng nhìn cô, so với những lời chúc mừng và khen ngợi của người ngoài, điều anh quan tâm hơn là Thẩm Mỹ Vân có bị thương hay không.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, để đối phương tuỳ ý kiểm tra một lần: "Không sao, là do em may mắn, gặp phải một con lợn hoa khó sinh, em đỡ đẻ giúp nó, tổng cộng có sáu con lợn con, năm con còn sống, còn một con thì c.h.ế.t ngay ở đó, lại thêm heo mẹ cũng khó sinh mà chết."

Nghe thấy như vậy, lúc này Quý Trường Tranh mới thở phào nhẹ nhõm: "Lợn rừng rất hung dữ, lần sau em nhớ tránh xa một chút."

Khi một con lợn rừng trưởng thành nổi điên, ngay cả những nam đồng chí như bọn họ cũng chưa chắc đã có thể khống chế được.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

"Được rồi, Trường Tranh, anh đừng nói Mỹ Vân nữa. Nếu không có Mỹ Vân, chúng ta cũng sẽ không gặp được con lợn mẹ này."

"Các anh mau dẫn người tới bên kia, khiêng toàn bộ mấy túi nấm còn lại trở về. Tiểu Hầu, anh phụ trách thu dọn tất cả những thứ này trong doanh trại mang đi. Chúng ta trực tiếp trở về đơn vị."

Đây là cơm trưa cũng sẽ không ăn ở chỗ này.

Nếu bọn họ có thể quay về sớm hơn một chút, có lẽ khả năng sống sót của năm con lợn con này cũng sẽ cao hơn một chút.

Đám người Quý Trường Tranh đương nhiên không có gì không đồng ý.

Binh lính chia làm hai nhóm, một nhóm đi lấy nấm thông, một nhóm ở đây dọn dẹp doanh trại, những người khác cũng không nhàn rỗi.

Kiểm kê con mồi.

Lúc này Lương Chiến Bẩm đã quay lại, khi nhìn thấy Tiểu Hầu đang gọi người, anh ta còn tưởng rằng ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.

Ngàn lần không ngờ vừa quay lại đã nghe thấy sở trưởng Tư nói: "Lần này chúng ta săn được tổng cộng hai mươi lăm con gà rừng, mười tám con thỏ rừng, năm con chim, một con nai, một con lợn rừng trưởng thành và năm con lợn con, ngoài ra còn có nấm thông, khoai môn dại, tỏi rừng, hành rừng, rau rừng và hạt thông."

Về cơ bản, lần này bọn họ không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể ăn được.

Có thể nói, đi đến chỗ nào cũng hận không thể vét sạch một tầng trên mặt đất.

Sau khi Lương Chiến Bẩm nghe được lời nói của sở trưởng Tư, sắc mặt anh ta tối sầm tại chỗ, nhưng sở trưởng Tư lại giống như không nhìn.

Anh ấy còn cố ý bước tới trước mặt Lương Chiến Bẩm, hỏi: "Đội trưởng Lương, lần này các anh thu thập được gì? Sao không báo lại, để chúng tôi được ghen tị?"

Lương Chiến Bẩm nghe câu hỏi của đối phương, lập tức cảm thấy khó chịu giống như nuốt phải ruồi, vô cùng đau khổ.

"Chúng tôi không có gì cả."

Anh ta quay đầu muốn rời đi.

"Khoan đi đã, để cho tôi xem xem."

Sở trưởng Tư khinh khỉnh đi đến doanh trại của bọn họ, nhìn vào cái lồng bên cạnh: "Ồ, có năm con thỏ rừng, gà lôi là ít nhất, chỉ có ba con thôi, không thể nào, không thể nào? Con mồi lần này của các anh còn không nhiều bằng số heo con con của chúng tôi sao?"

Nghe giọng điệu này, quả thực là khiến người ta tức c.h.ế.t không đền mạng.

Sắc mặt của Lương Chiến Bẩm đã không thể dùng từ đen để hình dung nữa, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì sở trưởng Tư đã c.h.ế.t mấy trăm lần trong ánh mắt của anh ta.

"Không được nhiều như các anh, nhanh về đi."

Miễn cho đứng trước mặt anh ta làm trò đáng ghét.

Sở trưởng Tư cười ha ha: "Tôi không về đâu. Tôi muốn đi dạo quanh quẩn ở đây, ai bảo đồng đội của tôi vẫn chưa mang nấm thông trở về chứ?"

"Để tôi đếm thử xem, còn bao nhiêu nhỉ? Trời ơi, còn ít nhất là năm, sáu, bảy tám túi nữa."

"À đúng rồi, chúng tôi còn có khoai môn, chỉ riêng khoai môn đã có bốn năm túi rồi, đầy ắp đấy, cái này còn không tính khoai môn đã xếp lên xe."

"Đội trưởng Lương, các anh không được rồi, phải tiếp tục cố gắng."

Nói thật, sở trưởng Tư này đúng là đê tiện.

Đê tiện đến mức khiến cho người ta hoảng sợ.

Lương Chiến Bẩm cũng vậy, anh ta không nghe nổi nữa, dứt khoát cúi đầu rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng anh ta chạy trối chết, sở trưởng Tư chống nạnh cười: "Nhóc con, trước đây anh cười nhạo chúng tôi, bây giờ đến lượt tôi phải không?"

"Thật sự là phong thủy luân chuyển, không biết từ khi nào đã chuyển tới nhà tôi."

"Quay về đi c.h.ế.t đi!"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Thu Mai rất không muốn nói, người đàn ông tiểu nhân đắc chí này là chồng cô ấy.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, quay người gọi Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đi rửa tay, Triệu Xuân Lan lại suy nghĩ nhiều hơn một chút.

"Những thứ này không thể thu dọn hết trong một thời gian ngắn được, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta đặt nồi lên bếp, nấu một nồi khoai môn để ăn trên đường."

Cô ấy không bốc đồng giống như sở trưởng Tư, từ Thanh Sơn đến chỗ đơn vị của bọn họ còn hơn nửa ngày đi đường.

Nếu không ăn trưa, phải chịu đói bụng tới tận tối, ai chịu nổi?

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy Triệu Xuân Lan nói có lý, liền gật đầu: "Nấu một nồi cũng được, cho dù chia cho mỗi người hai củ, ít nhất dọc đường cũng sẽ không bị đói."

Sở trưởng Tư muốn nói gì đó, kết quả bị Thẩm Thu Mai lại trấn áp: "Anh có thể không ăn, nhưng anh không thể bắt người khác không ăn."

Đúng vậy!

Một cậu chặn đứng sở trưởng Tư. lập tức không phản đối, ngoan ngoãn đi làm việc khác.

Thẩm Thu Mai nhóm lửa nấu nước, trong khi Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan rửa khoai môn, thời gian cấp bách, bọn họ không lo được rửa có sạch không.

Chỉ cần không còn bùn cho vào trong nồi là được.

Lúc nấu khoai môn, Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn trứng gà rừng, nói: "Hay là luộc cho mỗi người một quả trứng gà?"

Cô vừa nói lời này, Triệu Xuân Lan vô ý liếc nhìn sở trưởng Tư: "Sở trưởng Tư sẽ không đồng ý đâu."

Ở đây có đến hai mươi người.

Tức là ít nhất phải luộc hai mươi quả trứng, nếu mang về nhà ăn thì ít nhất có thể ăn được mấy ngày.

Thẩm Thu Mai nói: "Nấu đi, chỉ ăn lần này thôi, trở về chúng ta cũng không ăn được."

Cái này cũng là do Mỹ Vân nhặt về.

"Vậy còn sở trưởng Tư."

"Để em tới nói với anh ấy."

Thẩm Thu Mai quả quyết nói: "Nếu anh ấy không đồng ý, em sẽ bảo anh ấy đừng ăn."

Đúng rồi!

Một chiêu này luôn có thể nói trúng tim đen, làm tổn thương người khác.

Thế là, khi nấu một nồi khoai môn lớn, tiện thể luộc hai mươi quả trứng gà, khi sở trưởng Tư phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản.

Thế là anh ấy rưng rưng nước mắt ăn một quả trứng luộc: "Ngon quá!"

Khi ở nhà, trứng gà đều không đến lượt anh ấy ăn, đều là ưu tiên cho bọn nhỏ.

Thẩm Thu Mai không ăn trứng gà, lại bỏ vào túi, định lấy về cho bọn trẻ ở nhà nếm thử.

Nhìn thấy như vậy...

Sở trưởng Tư khẽ nhóp nhép miệng nói: "Em cứ ăn đi."

Ở một bên khác, Triệu Xuân Lan cũng cất trứng gà trong túi, tham mưu Chu thì lại ăn.

Hoàn toàn giống với sở trưởng Tư.

Chỉ có thể nói, ở một phương diện nào đó, trái tim phụ nữ rốt cuộc vẫn tinh tế hơn đàn ông, bọn họ cũng thích suy nghĩ đến con cái hơn so với đàn ông.

Đến lượt Thẩm Mỹ Vân, lại không chừa lại cho Miên Miên, nhà bọn họ không thiếu trứng gà nên cũng không cần thiết phải làm vậy.

Cô ăn mấy miếng nhỏ là hết, lại lấy thêm bốn củ khoai môn, hai củ cho cô, hai củ cho Quý Trường Tranh.

Sau khi bên này đã sắp xếp xong

Mấy người Quý Trường Tranh đã thu dọn xong đồ đạc, một chuyến đã đem toàn bộ đồ dưới chân núi về, cũng may là có nhiều người, nếu không một chuyến cũng không thể mang hết được.

Chỉ là lúc trở về quá nhiều đồ, người không có chỗ ngồi.

Cũng may, Quý Trường Tranh rất có kinh nghiệm, làm phẳng tất cả các túi khoai lang, đặt chúng vào trong khoang xe, nấm thông cũng tương tự, một số túi chất đống lên nhau.

Tất cả mọi người dẫm lên phía trên, ngay cả nóc xe cũng không tha, còn đặt mấy túi nấm thông lên đó.

Về phần con mồi thì cột ở bên ngoài xe, vừa vặn có người đứng trông chừng giữ nó.

Chỉ thiếu chút nữa, bọn họ đã không thể ngồi được, thậm chí cả ghế lái phía trước cũng không bỏ qua.

Lúc này chỉ có miễn cưỡng chen chúc.

Trên đường trở về mọi người đều có tâm trạng vui vẻ, dù sao đây chính là thắng lợi trở về, đến mức người say xe cũng ít đi.

Chuyến đi buổi chiều dường như trôi qua trong chớp mắt.

Khi về đến nơi đồn trú thì đã hơn bốn giờ chiều. Có thể nói suốt quãng đường về này, tài xế lái xe trực tiếp phi như bay trở về.

Đội thu thập của bọn họ vừa về đến nơi, những người trong đồn trú đã tranh nhau chạy tới.

"Đội thu thập trở về!"

"Đội tập hợp đã săn được lợn rừng!"

"Còn có hươu nai, thỏ rừng và gà rừng."

Nghe tiếng ồn ào, tất cả người trong đồn trú đều chạy ra, mọi người đi vòng quanh xe tải một lúc.

Sở trưởng Tư nói: "Tới nhà ăn dỡ hàng, tất cả mọi người nhà nhà ăn."

"Đừng tụ tập ở đây, chặn đường không vào được, nhiều người vẫn còn đói bụng."

Anh ấy vừa nói xong, mọi người lập tức tự giác tản ra, chạy về phía nhà ăn.

Mấy người Thẩm Mỹ Vân không đi, vừa vào đồn trú đã nhảy xuống xe.

Trên tay còn có một túi hạt thông.

Sở trưởng Tư: "Cái này là con sóc béo cho cô, không cần sung công, cô trực tiếp mang về đi."

Những thứ nhỏ này không đến mức bắt Thẩm Mỹ Vân giao ra.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Sở trưởng Tư, anh nhớ đem lợn con đưa cho Đại Hà, để anh ta giúp cho heo con b.ú sữa một lần, tôi về tắm rửa trước."

Sở trưởng Tư khẽ gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ có người chăm sóc lợn con."

"Các cô trở về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi xuống xe, cô gói cho Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai mỗi người một túi, số lượng cũng không nhiều, khoảng chừng hai cân mỗi người.

Còn lại bảy tám cân cô giữ lại mang về.

Hiện tại cô chỉ một lòng muốn về nhà, muốn về nhà gặp con gái.

Thành thật mà nói, nuôi đứa trẻ lớn ngần này, cô chưa bao giờ phải xa Miên Miên lâu như vậy.

Khi cô về đến nhà, Miên Miên vẫn chưa tan học.

Trong nhà chỉ có ông nội Quý và bà nội Quý, hai người bọn họ đang ở trong vườn, nhổ cỏ trong vườn rau, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân trở về, lập tức sững sờ: "Mỹ Vân, con về rồi à?"

"Không phải nói ngày mai mới trở về sao?"

Nói đội thu thập phải ra ngoài ba ngày.

Thẩm Mỹ Vân: "Bọn con hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên trở về sớm."

"Miên Miên còn chưa tan học sao?"

"Chưa."

Thẩm Mỹ Vân đem một túi hạt thông đặt ở trong sân, nói: "Bố mẹ, con đi tắm trước rồi đón Miên Miên tan học."

Cô đã hai ngày không gặp con gái, rất nhớ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất nhiên bà nội Quý không có gì không đồng ý.

Đã hai ngày không tắm, lại ngủ ở bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình sắp thối rữa.

Tắm rửa một trận thật sảng khoái và thoải mái, sau cả người đã sống lại, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sau khi đi ra.

Bà nội Quý đưa tới một ly nước đường, nói: "Uống một ngụm cho thoải mái, hai ngày nay ở ngoài có mệt lắm không?"

Thẩm Mỹ Vân không khách sáo, uống một hơi hết sạch, nước đường của bà nội Quý vừa phải, không cho quá nhiều đường, nước đường này chỉ hơi ngọt, không quá ngấy, lại có thể bổ sung năng lượng.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Bận rộn tới không thể nghỉ tay."

Về điểm này, cô còn là người nhàn nhã nhất.

"Vất vả cho con rồi."

"Trở về thì nghỉ ngơi thật tốt."

"Còn đám người Trường Tranh thì sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "Bọn họ trước tiên phải tới nhà ăn dỡ hàng, còn phải báo cáo tình hình thu gom lần này cho đại đoàn trưởng Trương, có lẽ phải sau khi trời tối mới có thể về nhà."

"À đúng rồi mẹ, tối nay chúng ta không nấu ăn ở nhà, đi ăn cơm ở nhà ăn, hôm nay ở nhà ăn sẽ có thêm đồ ăn."

Bà nội Quý khẽ gật đầu: "Được."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân giải thích xong, lúc này mới bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến trường học. Khi cô ấy đến vừa đúng lúc trường học ra về, Miên Miên và Tiểu Mai Hoa cùng nhau đi ra.

Không biết hai người đang nói chuyện gì, đầu Miên Miên cúi xuống.

Nhưng...

Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng: "Miên Miên!"

Nghe thấy tiếng gọi này, Miên Miên ngẩng đầu nhìn sang, cô bé còn ho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, sau đó giống như một viên pháo nhỏ lao tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.

Gọi lớn một tiếng: "Mẹ ơi!"

Thẩm Mỹ Vân vững vàng đón lấy Miên Miên.

"Mẹ, sao mẹ đã về rồi?"

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Mẹ nhờ Miên Miên của chúng ta nên phải trở về sớm"

Hai mắt Miên Miên sáng lên, dụi dụi vào mặt Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, Miên Miên thích mẹ lắm, con rất thích, rất thích mẹ."

Thật sự!

Miên Miên thích nhất chính là mẹ.

Người yêu thương nhất trên đời cũng là mẹ.

Thẩm Mỹ Vân rất thích sự nũng nịu của con gái, cô hôn lên trán Miên Miên một cái rồi nói: "Mẹ cũng thích con."

Miên Miên nghe vậy, mím môi ngượng ngùng cười, ngả vào trong n.g.ự.c Thẩm Mỹ Vân, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.

Cô bé chọc cho Thẩm Mỹ Vân cười lớn, hai ngày không gặp đứa trẻ, hai người rất tình cảm.

Cô trực tiếp ôm Miên Miên vào lòng: "Tiểu Mỹ Hoa, Tứ Muội, dì đưa Miên Miên về nhà trước."

Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội ngẩng đầu lên, nhìn Miên Miên đầy vẻ ngưỡng mộ.

"Tạm biệt dì Thẩm, tạm biệt Miên Miên."

Miên Miên: "Hẹn ngày mai gặp lại."

Sau khi bọn họ rời đi.

Tiểu Mỹ Hoa thở dài nhìn Tứ Muội: "Nếu dì Thẩm là mẹ của tớ thì tốt quá."

"Không đúng, nếu tớ có thể được dì Thẩm coi là con thì tốt quá."

Tứ Muội suy nghĩ một chút: "Thôi bỏ đi, không nên ghen tị chuyện này."

Mặc dù cô bé cũng ghen tị nhưng cũng chỉ là ghen tị mà thôi.

Ở một bên khác.

Miên Miên ôm Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng thì thầm với cô: "Mẹ, mẹ không biết đâu, lúc mẹ không có ở nhà, con rất nhớ mẹ."

"Con đi tìm mẹ ở tất cả các phòng."

"Mẹ ơi, mẹ ra ngoài có nhớ con không?"

Chuyện này...

Thẩm Mỹ Vân bận rộn tới choáng váng đến mức quên mất con gái, nhưng cô không thể nói như vậy, nếu không con gái sẽ tức giận, không thể nào dỗ dành được.

Loading...