Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:40
Lượt xem: 125

Trong bóng tối, mọi người không nhịn được liếc nhìn nhau: "Có thật không?"

"Chị dâu nói sẽ tới, thì chắc chắn sẽ tới."

Nghĩ đến đây, không biết là ai nở nụ cười: "Những ngày đó thật là tốt."

"Đúng vậy, nếu quả thật có thể sống những tháng ngày đó, thì c.h.ế.t cũng đáng."

Thẩm Mỹ Vân ở trong lều nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Mấy người bọn họ là những người làm việc cực khổ nhất, là những người xây dựng biên giới, nhưng đồng thời cũng là những người ít được hưởng thụ nhất.

Là nhờ bọn họ nỗ lực trước, thế hệ sau này mới được hưởng thụ trong tương lai.

*

Đến mười một giờ, Thẩm Mỹ Vân muốn đi vệ sinh, cô liền giơ tay vỗ vào người Triệu Xuân Lan: "Chị dâu?"

Triệu Xuân Lan mơ mơ màng màng: "Sao vậy?"

Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói một câu, Triệu Xuân Lan lập tức giật mình, xoa nhẹ cái bụng nhỏ: "Chị cũng đi."

Đúng lúc cô ấy cũng muốn đi tiểu, phải đến nhà vệ sinh.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sột soạt vắt áo khoác tuỳ tiện lên bờ vai, mở lều ra, một cơn gió lập tức từ bên ngoài thổi vào.

Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Ở đây ban đêm lạnh quá."

Cảm giác giống như đột nhiên giảm xuống hơn mười độ.

Triệu Xuân Lan xoa xoa tay: "Trên núi là như vậy, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm là rất lớn."

"Cũng may là có lều vải, nếu không chúng ta sẽ c.h.ế.t cóng mất." Nói đến cái lều vải này cũng đã hơn mười năm, vẫn còn sử dụng.

Hai người vừa đi ra, các chiến sĩ bên ngoài đã phát hiện, đôi mắt buồn ngủ của bọn họ vừa mở ra đã ngay lập tức vô cùng sắc bén.

Nhưng khi nhận ra đó là Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan, sự sắc bén trong mắt bọn họ lập tức mờ đi, trở mình tiếp tục ngủ.

Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy Quý Trường Tranh, có lẽ anh đang ra ngoài tuần tra.

Cô kéo Triệu Xuân Lan đi cùng, cẩn thận nhảy ra ngoài.

Một chiến sĩ trẻ muốn mở miệng hỏi, chị dâu có muốn chúng ta đi cùng không?

Nhưng khi nghĩ lại, cảm thấy không ổn lắm, nên cuối cùng lại nuốt lời nói trở lại. Ngược lại, tham mưu Chu đang chuẩn bị đứng dậy thì đã bị Triệu Xuân Lan đạp một cước trở về: "Phụ nữ đi vệ sinh, anh đi theo làm gì?"

Bịch!

Một cước đạp mạnh vào tham mưu Chu khiến anh ấy lập tức không muốn đi cùng nữa.

Anh ấy thầm nhủ, còn không phải sợ bên ngoài không an toàn sao, nhưng bà xã nhà mình lại không nể mặt mũi như vậy, được rồi, được rồi.

Sau khi hai người Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đi được một đoạn, lúc này mới tìm được một chỗ trong rừng rậm để giải tỏa.

Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn của cuộc đời, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ở bên ngoài đúng là không dễ dàng chút nào."

Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Không có cách nào, ra ngoài thì mọi việc đều khó khăn, ở nhà thì mọi chuyện đều tốt."

Thuận thế rửa tay một cái, lúc chuẩn bị quay về, Triệu Xuân Lan kêu lên một tiếng, Thẩm Mỹ Vân vội hỏi sao vậy.

Triệu Xuân Lan nói: "Chị đau bụng, em ở bên cạnh chờ chị, tránh xa một chút, chị sợ chị làm em bị hôi."

Có lẽ là do buổi tối tôi ăn quá ngon, nào là thịt nào là trứng, cái bụng nghèo hèn chưa bao giờ được hưởng may mắn như vậy.

Không thể chịu được.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đi đến bụi cây cách đó không xa, ước chừng khoảng hai mươi mét, lúc này mới dừng lại.

Trong rừng già lúc đêm khuya, chung quanh là tiếng côn trùng kêu ríu rít, ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, lộ ra những ánh sáng lốm đốm không rõ ràng lắm.

Ngược lại càng làm tăng thêm mấy phần cảm giác tịch mịch của hoàn cảnh này.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vô thức rụt cổ lại, luôn cảm thấy những bộ phim về yêu ma quỷ quái mà cô xem khi còn nhỏ đang tự động quay cuồng trong đầu cô.

Hoàn toàn không thể thoát ra được!

Càng sợ cái gì, cái đó càng đến.

Đột nhiên...

Bả vai Thẩm Mỹ Vân bị bị người khác vô xuống, cô gần như bị dọa sợ để mất đi ý thức muốn hét lên, nhưng lại bị đối phương bịt miệng lại.

Thẩm Mỹ Vân: "???"

Trong nháy mắt đó, tám trăm suy nghĩ chạy qua đầu cô, có phải cô bị cướp không?

Không đúng trong rừng sâu núi thẳm sao có thể bị cướp được?

Là ai?

"Đừng lên tiếng, là tôi."

Giọng nói có chút quen thuộc, khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Đội trưởng Lương?"

Lương Chiến Bẩm ho nhẹ một tiếng: "Là tôi."

Anh ta buông tay ra, nói lời xin lỗi với Thẩm Mỹ Vân: "Xin lỗi vì đã dùng cách này để tới tim cô."

Thật sự là Quý Trường Tranh trông chừng Thẩm Mỹ Vân quá chặt, đến mức anh ta hoàn toàn không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với đối phương.

"Anh tìm tôi làm gì?"

Thẩm Mỹ Vân có chút buồn bực, ngay sau đó lông mày mỏng cong cong cũng bắt đầu cau lại.

"Là như vậy."

Lương Chiến Bẩm lựa lời nói: "Tôi muốn mời cô, ngày mai đến làm việc trong quân đội của chúng tôi một ngày."

"Có trả tiền..."

Anh ta suy nghĩ suốt đêm, nhận ra có điều gì đó không được bình thường, trước đó lúc ở thảo nguyên ngoại ô, mấy người Quý Trường Tranh đã rất may mắn.

Cho dù là cá hay tôm đều là do bọn họ vớt được, nhưng từ sau khi thu hoạch ở thảo nguyên ngoại ô xong, Quý Trường Tranh bị đánh bại ba lần liên tiếp, may mắn của bọn họ kém đi, lúc này đội ngũ của anh ta mới đánh bại đội ngũ của Quý Trường Tranh ba lần.

Nhưng lần này rõ ràng là khác.

Cho dù là chỉ nửa ngày.

Nhưng khoảng cách đã bị kéo xa, Lương Chiến Bẩm cẩn thận nhớ lại, sự khác biệt lớn nhất với ba lần trước là lần này mấy người Quý Trường Tranh lại mang theo Thẩm Mỹ Vân.

Cho nên, anh ta đoán rằng Thẩm Mỹ Vân chắc chắn có tác dụng, nhưng rốt cuộc tác dụng lớn đến đâu thì Lương Chiến Bẩm cũng không chắc chắn lắm.

Cho nên, anh ta muốn đưa Thẩm Mỹ Vân đi, thử nghiệm một phen.

Lúc Thẩm Mỹ Vân nghe được yêu cầu này, cô cảm thấy có chút không hợp thói thường: "Đội trưởng Lương, có lẽ anh cũng biết, người yêu của tôi là Quý Trường Tranh."

"Tôi biết."

Lương Chiến Bẩm ho nhẹ một tiếng: "Cho nên tôi sẽ trả tiền."

Thẩm Mỹ Vân: '..."

"Tiền lương của tôi không thể so với Quý Trường Tranh." Lương Chiến Bẩm thấy cô im lặng, tiếp tục thuyết phục: "Tôi có thể đưa cho cô cả tháng tiền lương của tôi, ngày mai cô ở cùng chúng tôi một ngày là được."

Anh ra chỉ cần một ngày thôi!

Quý Trường Tranh vạn vạn lần không ngờ mình chỉ vừa ra ngoài tuần tra một chuyến, lúc trở về lại nghe được tin tức Lương Chiến Bẩm tới đào chân tường.

Sắc mặt của anh lập tức trở nên lạnh lùng: "Anh tốt nhất đừng nằm mơ nữa."

Vợ của anh đó.

Lương Chiến Bẩm đây là tới đào móng tường chỗ vợ anh, điều này thật quá đáng.

Lương Chiến Bẩm không ngờ rằng Quý Trường Tranh vậy mà lại trở về vào lúc này, anh ta đã cố tình chọn thời điểm Quý Trường Tranh không có ở đó để đến mời người.

Chưa bao giờ ngờ rằng...

"Quý Trường Tranh, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn thí nghiệm một chút thôi."

Anh ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Quý Trường Tranh cắt đứt: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa"

"Vợ tôi đương nhiên phải ở cùng tôi."

Nói xong, anh hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Lương Chiến Bẩm, trực tiếp kéo Thẩm Mỹ Vân rời đi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Chờ một chút, chị dâu Xuân Lan còn chưa tới."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, sắc mặt vẫn khó đăm đăm, mãi đến sau khi Lương Chiến Bẩm rời đi, sắc mặt anh mới hoà hoãn hơn một chút.

"Mỹ Vân, đàn ông lỗ mãng bên ngoài đều không phải thứ gì tốt."

Lương Chiến Bẩm đã rời đi, bước chân trở nên loạng choạng, không phải! Anh ta không phải đến dụ dỗ vợ anh, anh ta chỉ là đến trộm người thôi.

Mà trộm người còn là có tác dụng.

Cũng không làm gì chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười: "Được rồi, em biết rồi, nhưng anh cũng biết đội trưởng Lương không có ý đó."

Quý Trường Tranh đương nhiên biết, nhưng biết thì biết, anh vẫn không vui.

"Anh ta nhân lúc anh không có ở đây mà tới trộm người!"

"Đây không phải việc người tốt có thể làm."

Thẩm Mỹ Vân dùng bàn tay thon thả trắng nõn nắm lấy tay anh: "Được rồi, được rồi, em hiểu, nhưng anh xem không phải em không đồng ý rồi sao?"

"Còn tốt là em không đồng ý, nếu không anh sẽ bị làm cho tức chết."

Mới ra ngoài tuần tra một chút, mà ở nhà suýt chút nữa bị trộm.

Anh tìm ai nói rõ lý lẽ đây?

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Quý Trường Tranh vẫn còn tức giận như vậy, cô lại nói đến chuyện chính, cố gắng muốn chuyển hướng sự chú ý của Quý Trường Tranh.

"Em thấy đội trưởng Lương đã phát hiện ra."

"Ngày mai rất có thể..."

Thẩm Mỹ Vân không nói những lời còn lại, nhưng Quý Trường Tranh vẫn có thể hiểu được.

Quý Trường Tranh cau mày nói: "Anh ta phát hiện thì phát hiện, cùng lắm là ngày mai ở cùng một chỗ thôi."

Dù sao hôm nay bọn họ đã vượt xa, cho dù sau này ở cùng một chỗ, tất cả con mồi được chia đều, đối phương cũng không thể nào đuổi kịp bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hai người nắm tay nói chuyện, bên kia Triệu Xuân Lan giải quyết chuyện lớn trong cuộc đời xong, cố ý chạy tới bên cạnh bờ suối rửa tay.

Đến lúc quay lại, cô ấy nhìn thấy Quý Trường Tranh đi theo bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, lập tức sửng sốt một lúc: "Tiểu đoàn trưởng Quý, anh đi tuần tra về rồi sao?"

Quý Trường Tranh khẽ gật đầu: "Tôi đưa hai người trở về."

"Vậy thì tốt."

Hai người cô ấy và Thẩm Mỹ Vân đi trong rừng sâu núi thẳm này, cũng có chút sợ hãi.

*

Sáng hôm sau, còn chưa tới năm giờ, trong rừng đã có ánh sáng, các chiến sĩ lục đục thức dậy việc, đầu tiên bọn họ làm là đi tới chỗ mấy cái bẫy đã đặt hôm qua để kiểm tra xem có bắt được con mồi nào không.

Dù sao, số lượng con mồi này không chỉ liên quan đến khẩu phần lương thực của bọn họ mà còn liên quan đến quân đội đóng quân đang chờ đợi.

Có thể ăn uống ngon lành hay không, có bổ sung năng lượng cho cơ thể hay không đều phụ thuộc vào lần này.

Sau khi mọi người ở chỗ này thức dậy.

Thẩm Mỹ Vân cũng mơ mơ màng màng thức dậy, Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đã ra ngoài làm việc.

Không để Thẩm Mỹ Vân làm bữa sáng, bọn họ họ định tùy tiện xử lý đối phó là được.

Vẫn còn nấm thông từ hôm qua, dùng nấm thông làm món súp trứng, còn lại thì ăn bột mì, bánh bột ngô, bánh cao lương mình đem tới.

Dù sao, buổi tối hôm qua mới ăn đồ ngon, sáng sớm sao có thể ăn nhiều được?

Ngay cả địa chủ hay người giàu cũng không ăn như vậy.

Đến lúc Thẩm Mỹ Vân chậm chạp đi tới, hầu như mọi người đều đã làm việc đi vào quỹ đạo.

Mà tất cả đã được sắp xếp.

"Mỹ Vân, ăn một bát canh đi, chúng ta sẽ đi đến chỗ ngày hôm qua."

Lời này nói ra không hề tránh Lương Chiến Bẩm, hiện tại Lương Chiến Bẩm đã phát hiện, vậy thì cứ ở cùng một chỗ.

Dù sao thì hôm qua bọn họ đã đào gần hết nấm thông.

Bọn họ cũng không thể ăn thịt lại khiến cho đối phương đến một chút canh cũng không có để uống.

Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu, đi dùng nước suối rửa mặt, sáng sớm nước suối vẫn còn hơi lạnh, rửa mặt một cái cả người lập tức tỉnh táo lại, ngay sau đó cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Sau khi cô rửa mặt cẩn thận xong, lúc này mới quay lại đi tìm Triệu Xuân Lan.

Khi Triệu Xuân Lan đột nhiên đối mặt với khuôn mặt trắng sáng như thuỷ tinh, gió thổi qua cũng có thể vỡ, sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy càng không hề che giấu chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-550.html.]

"Mỹ Vân, da thịt em thật là mịn màng, trắng trẻo giống nnhư đang phát sáng."

Giống như một quả trứng đã được bóc vỏ, không có một chút tì vết nào, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt.

Thật là tuyệt vời.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, tự mình lấy một bát canh uống một ngụm, trong người lập tức ấm lên: "Chị dâu Xuân Lan, không phải chị cũng vậy sao?"

Làn da của đối phương cũng rất trắng, chỉ là quanh năm làm việc ở bên ngoài nên lúc này mới có những vùng không được quần áo che phủ trở nên rám nắng.

Nhưng nhìn tổng thể mà nói, làn da của đối phương cũng vô cùng trắng trẻo.

"Cái này không giống chị đã là phụ nữ, em vẫn còn là thiếu nữ."

Bọn họ đều là những người đã kết hôn nhưng sự khác biệt lại lớn như vậy.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cười một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"

Lúc này các chiến sĩ gần như đã rời đi hết, trong doanh trại chỉ còn lại ba nữ đồng chí bọn họ, cộng thêm Tiểu Hầu đang trông coi trận địa

"Bọn họ đã đi kiểm tra con mồi, có lẽ không thể trở về trong một thời gian ngắn được."

"Chúng ta cứ ăn trước đã, ăn xong lại đi đào số nấm thông ngày hôm qua còn sót lại."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi ăn xong một bát canh nấm thông nấu trứng, cô bảo Tiểu Hầu nhóm lửa, rang một túi hạt thông trên lửa nhỏ.

Vừa mới rang chín, mùi thơm của hạt thông lập tức tràn ngập trong không khí, khắp nơi đều là "Thơm quá!"

Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đồng thời nhìn sang.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, dùng xẻng đảo thật nhanh: "Hạt thông chỉ rang thì ăn mới thơm ngon."

Khoản chừng mười phút thì rang xong.

Cô nhanh chóng nhấc nồi lên, để ở một bên, dùng nhiệt độ còn lại để đảo số hạt thông đó cho đến khi ngả sang màu vàng và đạt tới tình trạng giòn tan.

Trước khi lên đường, cô thuận tay bốc một nắm hạt thông bỏ vào trong túi quần, vẫn còn nóng, khiến cô phải thổi vài hơi.

"Các chị có muốn cầm theo không?"

Cô nếm thử một hạt, hạt thông giòn giòn, vừa mới ra khỏi nồi, vào trong miệng vẫn còn mang theo mùi thơm của hạt thông, nói thật thì rất ngon.

"Muốn."

Triệu Xuân Lan lập tức làm theo, bốc lấy một nắm.

Thẩm Thu Mai cũng không khách sáo.

Khi đến lượt Tiểu Hầu, Tiểu Hầu chỉ bốc mấy hạt, thấy đám người Thẩm Mỹ Vân nhìn mình, cậu ta cười nói: "Tôi giữ nhà mà, lúc nào cũng có thể ăn."

Nhưng thật ra là không nỡ.

Hạt thông thế nhưng là món ăn vặt còn quý hơn cả hạt dưa.

Nếu cậu ta ăn nhiều một chút, những người đồng đội kia sẽ ăn ít đi một chút.

Thẩm Mỹ Vân dường như cũng nhìn ra, cô cười nói: "Cậu cứ ăn đi. Ở đây có một cánh rừng thông rộng lớn, nếu đến đây vào tháng mười, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Hầu đã sáng lên, lúc cậu ta đưa tay bốc lấy, so với lúc trước đã phóng khoáng hơn rất nhiều.

Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, mỉm cười quay người đi đổ đầy một bình nước nóng, định đi thẳng vào cánh rừng nấm thông.

Bọn họ vừa rời đi, Lương Chiến Bẩm ở phòng bên đã phái người đi theo, anh ta cố ý phái lão Hổ tới, chuyên đi theo đám người Thẩm Mỹ Vân.

Triệu Xuân Lan nhìn thấy vậy, muốn mắng một câu vô liêm sỉ, nhưng sau khi nghĩ lại, lời đến khóe miệng, lại nuốt trở về.

Nói trắng ra, bọn họ đều là người nghèo khổ, tất cả mọi người đều là vì một miếng ăn, thực sự không thể làm khác được.

Thẩm Mỹ Vân cũng lắc đầu về phía cô ấy, sau đó nói về phía sau: "Lão Hổ, anh không cần trốn nữa, trực tiếp ra mặt đi."

"Chúng ta cùng đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Hổ sợ bọn họ không vui, cho nên luôn tụt lại phía sau một khoảng cách, chỉ sợ bị bọn họ mắng.

Chỉ là, khi nghe thấy Thẩm Mỹ Vân gọi mình tiến lên, lão Hổ sửng sốt một chút, lúc này mới không thể tin được tiến về phía trước hai bước.

Đối phương đúng là không mắng anh ta.

Điều này khiến trong lòng lão Hổ có một cảm giác khó tả.

"Chị dâu."

Anh ta gọi một tiếng chị dâu này vô cùng chân thành.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, Triệu Xuân Lan xùy một tiếng nói: "Muốn đi theo thì cứ đi theo. Cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy? Chẳng có chút khí phách đàn ông nào cả."

Lời này vừa nói ra, lão Hổ băn khoăn không biết rốt cuộc có nên lại giống như lúc trước không, anh ta đi tới phía sau Thẩm Mỹ Vân.

Sau đó, cậu ta do dự một lúc lâu, mới nói một câu: "Xin lỗi."

Nếu không phải tình huống khẩn cấp, anh ta cũng sẽ không lựa chọn đi theo Thẩm Mỹ Vân.

Hôm nay là ngày thứ hai, ngày mai họ bọn sẽ phải trở về, nếu như hôm nay không kiếm được gì thì ngày mai chính là trở về tay không.

Trong đồn trú vẫn còn bao nhiêu cái miệng đang gào khóc chờ ăn.

Dù sao, bọn họ có thể ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập, là vì trong quân đội có những người khác đã đảm nhận nhiệm vụ của bọn họ, lúc này bọn họ có thời gian ra ngoài.

Nếu trở về tay không, lão Hổ không dám nghĩ đến ánh mắt thất vọng của mọi người.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn cậu ta: "Không cần."

"Mọi thứ đều là do ông trời sinh ra."

Nếu chỉ có lão Hổ và Lương Chiến Bẩm, và nếu bọn họ không phải là quân nhân, có lẽ cô sẽ giấu diếm kỹ hơn một chút, nhưng dù sao bọn họ cũng đều là quân nhân.

Hơn nữa bọn họ đi làm nhiệm vụ cũng không đơn thuần là vì mình, sau lưng bọn họ còn có rất nhiều người đang chờ đợi.

Bởi vì như vậy, không chỉ Thẩm Mỹ Vân, mà ngay cả đám người Quý Trường Tranh đều ngầm cho phép.

Chỉ có thể nói là đồng bệnh tương liên.

Lão Hổ nghe được lời này của cô, càng cảm thấy xấu hổ: "Trước đó tôi còn dùng suy nghĩ hiểm độc để suy đoán về các cô, thật sự là đáng chết."

Lúc trước cậu ta cũng giống như Hầu Tam, cảm thấy mấy người Thẩm Mỹ Vân là nữ đồng chí, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, đây không phải là một trò đùa sao?

Càng thêm ghét bỏ đội ngũ bên cạnh, có chút không hiểu tại sao lại mang theo nữ đồng chí vào thời điểm quan trọng như vậy, đây đúng thật là...

Nhưng sau khi trải qua thời gian ở chung, lão Hổ nhận ra mình đã vô cùng sai lầm.

Thẩm Mỹ Vân không nói gì.

Triệu Xuân Lan nói như pháo liên châu: "Lãnh đạo còn từng nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng thôi bỏ đi, xem như anh biết sai thì sửa sai, sau này đừng coi thường nữ đồng tính chúng ta."

Lão Hổ khẽ gật đầu.

Trên đường đến rừng nấm thông, anh ta tuần tra bốn phía xung quanh, nghiễm nhiên thể hiện một loại tư thế bảo vệ bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.

Một đường từ doanh trại đi đến rừng nấm thông, khi lão Hổ nhìn thấy rừng nấm thông, lập tức trợn mắt há hốc mồm: "Thì ra là vậy".

Chẳng trách buổi tối hôm qua đối phương lại có nhiều nấm thông như vậy.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh tự xem mà đào đi."

Nói xong cô đi làm việc của mình, đầu tiên phải lấy toàn bộ số nấm thông cất giấu vào ngày hôm qua ra trải trên mặt đất phơi khô.

Khi Thẩm Mỹ Vân mở rào chắn xuống, cô vẫn còn lo lắng đề phòng, sợ nấm thông bị che phủ suốt một đêm sẽ chuyển sang màu đen.

Nhưng cũng may, nhiệt độ ở đây thấp, thỉnh thoảng sẽ có những đốm đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung.

Hai người Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan trực tiếp rải tất cả nấm thông ngay tại chỗ để phơi khô.

Mà Thẩm Thu Mai đã bắt đầu bận rộn.

Hôm nay có thêm một người ngoài, mảnh đất bọn họ đào nấm thông không còn thuộc về một mình bọn họ, đương nhiên cô ấy phải chăm chỉ hơn, đào về nhiều hơn.

Ngay cả Thẩm Mỹ Vân vốn muốn ra ngoài đi dạo, tới chỗ này cũng phải ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đào.

Lần đào này kéo dài đến gần buổi trưa, bọn họ đã đào đến phần cuối cùng, nhưng nhìn bốn người bọn họ làm việc, vẫn có thể đào đến gần nửa buổi chiều.

Cũng may sau đó Quý Trường Tranh dẫn theo chính trị viên Ôn, Lương Chiến Bẩm cũng mang theo người tới đây.

Sáu bảy người lập tức trùng điệp đi tới.

Tốt rồi!

Đừng nói là đến giữa trưa, trong vòng hai tiếng đồng hồ tất cả số nấm nấm thông ở chỗ này đều đã được thu hoạch hết.

Thẩm Mỹ Vân dứt khoát không đào nữa, giao vị trí lại cho bọn họ: "Sao rồi?"

Cô chạy tới chỗ Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh mở chai nước ấm trên người, đưa cho cô uống một ngụm, lại lấy khăn tay lau bụi đất trên mặt cô.

Sau đó anh mới nói: "Cũng không tệ lắm, bẫy chúng ta đặt buổi tối hôm qua đã bắt được không ít con mồi nhỏ."

"Chỉ đáng tiếc là không gặp được con lợn rừng nào."

Mục tiêu thực sự của hai người bọn họ là lợn rừng, dù sao một con lợn rừng cũng đủ để bọn họ buổi tối hôm qua

Chỉ đáng tiếc là không có.

Thẩm Mỹ Vân uống một ngụm nước ấm, cảm thấy cổ họng sắp bốc khói cũng dần dịu lại, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi anh.

"So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới lại có thừa."

Quý Trường Tranh khẽ gật đầu, nghe Mỹ Vân nói chuyện là một loại hưởng thụ, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.

"Anh còn phải qua bên kia một chuyến, em đi theo đại đội chỗ này, đừng đi xa."

Không có nhiều người, tất cả mọi người đều ước gì có thể chia ra thành hai người.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, liếc mắt nhìn nấm thông bên kia: "Ở đây không cần em nữa, em định một mình đi dạo quanh đây."

"Anh..."

Quý Trường Tranh muốn nói mình sẽ đi cùng cô, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể làm được, chỉ có thể căn dặn cô: "Đừng chạy quá xa, có chuyện gì thì huýt sáo."

"Anh nhất định sẽ chạy tới ngay lập tức."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đưa mắt nhìn Quý Trường Tranh rời đi, anh vừa rời đi, Lương Chiến Bẩm đã đi theo Quý Trường Tranh.

Dù sao, Lương Chiến Bẩm đã quyết định sẽ dính chặt vào Quý Trường Tranh như thuốc cao da chó.

Quý Trường Tranh thấy anh ta cứ đi theo mình như thế, khịt mũi một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản. Anh tự nói trong lòng, Lương Chiến Bẩm vẫn không biết rõ ràng chân tướng.

Đi theo anh còn tốt hơn nhiều so với đi theo Mỹ Vân.

Chỉ là, anh sẽ không nhắc nhở anh ta về điều này.

Trên thực tế, Lương Chiến Bẩm cũng có suy nghĩ muốn đi theo Thẩm Mỹ Vân, nếu không anh ta sẽ không sáng sớm đã cử một người đặc biệt theo dõi đám người Thẩm Mỹ Vân.

Tuy nhiên, có thể phái ra một người trong tay, đã là không dễ dàng.

Mà trong mắt Lương Chiến Bẩm, anh ta nhất định phải đi theo Quý Trường Tranh, dù sao Quý Trường Tranh mới là trụ cột.

Bên kia, sau khi bọn họ rời khỏi.

Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được đi dạo một chút, dù sao nhiều người tới như vậy, cô cũng không đào được nhiều nấm thông, còn không bằng đi xung quanh xem xét.

Cô vừa di chuyển, lão Hổ đã nhìn sang muốn đi theo, nhưng khi nhìn thấy trước mặt mình có nấm thông vẫn chưa đào xong, anh ta lập tức do dự.

Nên theo dõi Thẩm Mỹ Vân.

Hay là tiếp tục đào nấm thông?

Rất nhanh, cái sau đã chiến thắng cái trước, đào nấm thông đi, dù sao cũng là thứ có thể nhìn thấy được, chạm vào được, nhưng nếu đi theo Thẩm Mỹ Vân lang thang, có thể sẽ không có gì cả.

Thế là, lão Hổ quả quyết từ bỏ việc đi theo Thẩm Mỹ Vân, anh ta vừa không động tĩnh, những đồng đội khác của anh ta cũng đứng yên không động đậy theo.

*

Thẩm Mỹ Vân đi tới vùng gần đó, vừa đi vừa lấy trong túi ra một nắm hạt thông rang, chậm rãi ung dung cắn.

Không thể không nói, hương vị hạt thông rang cũng không tệ, rất thơm ngon.

Thẩm Mỹ Vân đang ăn, lại phát hiện có gì đó không đúng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy con sóc béo ngày hôm qua vậy mà đang đứng cách đó không xa, nhe răng trợn mắt với cô.

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô đã chọc gì nó?

Con sóc béo khụt khịt mũi, nói: "Thú hai chân, cô đang lén ăn cái gì sau lưng tôi?"

Mà còn có vẻ như là món ăn yêu thích của nó.

Con sóc béo nhảy một cái, vọt tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, quả nhiên nhìn thấy vỏ hạt thông đầy trên mặt đất.

Sóc béo: "Khốn kiếp! Sao lại có mùi thơm như vậy?"

Loading...