Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 544

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:27
Lượt xem: 103

Sau khi nghe Triệu Xuân Lan nói một hồi, Thẩm Mỹ Vân cũng cảm thấy hứng thú.

"Sao lại nhiều vậy, vậy sao khi ấy đội trưởng Lương lại còn đến thảo nguyên của chúng ta?"

Theo lý thuyết mà nói thì Thanh Sơn đủ nuôi sống bọn họ.

Quý Trường Tranh trả lời: "Thanh Sơn sẽ bị kiểm lâm, canh gác vào tháng ba hàng năm, có người hộ rừng trông coi, bọn họ thân làm bộ đội, càng phải làm gương, cho nên nếu muốn ăn đồ tốt thì cũng chỉ có thể dựa vào thảo nguyên ngoại ô."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu ra: "Hóa ra là như thế."

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, b.ắ.n lên rất nhiều khói bụi ở phía sau xe.

Đường đi không bằng phẳng, chỗ nào cũng có gạch đá nhấp nhô.

Xe cũng bắt đầu rung lắc theo đó.

Cái m.ô.n.g trên người cũng hận không thể biến thành tám cánh, càng đừng nói đến loại xe bấp bênh này, có thể không say xe sao?

Ngay cả người chưa từng say xe như Thẩm Mỹ Vân cũng có chút không nhịn được buồn nôn.

Cũng may, sau khi uống một ngụm nước thì đã bình tĩnh lại được vài phần.

"Còn bao lâu nữa?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh, bên trong khoang xe u tối, dưới ánh sáng mặt trời, gương mặt của cô tái nhợt như giấy, trông có vẻ yếu ớt.

Quý Trường Tranh có chút đau lòng, cũng không quan tâm bây giờ có đang ở bên ngoài không, có bị người khác nhìn thấy không mà trực tiếp ôm lấy cô, để cô tựa đầu vào bả vai mình.

"Dựa vào đi."

Sau đó, anh nhìn ra ngoài đường, lúc này mới nói: "Nửa tiếng, nhiều nhất là nửa tiếng sau sẽ đến nơi."

Thẩm Mỹ Vân có chút xấu hổ, cô nhìn các chiến sĩ xung quanh, kết quả tất cả mọi người chỉ cười thiện ý: "Chị dâu, chị vẫn nên nghe lời, tiểu đoàn trưởng Quý đi, dựa vào sẽ đỡ hơn, trong này cũng không có ai nói gì."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rất nhỏ, lúc này mới dựa vào.

Thẩm Thu Mai ở bên cạnh cũng nôn c.h.ế.t đi sống lại, nhìn thấy dáng vẻ Quý Trường Tranh quan tâm Thẩm Mỹ Vân thì cô ấy không khỏi nâng chân đá về phía sĩ quan hậu cần ngồi đối diện.

Sĩ quan hậu cần nhìn lại: "Làm gì thế? Lại chán ghét cơm nhà nước sao?"

Thẩm Thu Mai: "..."

Cái chày gỗ này, cô ấy cũng không thể ôm huyễn tưởng với anh ấy được.

Ha ha!

Cô ấy đá một cái thật mạnh, lúc này mới giảm bớt mối hận trong lòng, sĩ quan hậu cần bị đá không hiểu, nói thì thầm với tham mưu Chu ở bên cạnh: "Cậu nói xem, có phải là phụ nữ rất khó hiểu không?"

Đang ngồi yên ổn, tự dưng đá mình làm cái gì?

Tham mưu Chu ừ một tiếng: "Vợ của tôi cũng mới nhéo tôi."

Nhéo eo của anh ấy, lại còn rất đau.

Anh ấy cũng không biết mình đã làm sai cái gì.

Hai người nhìn nhau một cái, có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

Ngược lại, chỉ đạo viên Ôn thì thở dài, xem này: "Sao Ngọc Lan lại không đi chứ?"

Nếu như đến thì anh ấy có thể cũng có thể bị bị đánh.

Hu hu hu, cho dù có bị đánh thì cũng hạnh phúc.

Triệu Xuân Lan ngẩng đầu liếc mắt nhìn: "Ngọc Lan phải ở nhà trông trẻ."

chỉ đạo viên Ôn có chút thất vọng, sớm biết ngọc Lan không đến thì anh ấy đã không đi.

Đáng tiếc là không biết sớm.

Nửa đoạn trước, mọi người ói lên ói xuống, còn nửa đoạn đường sau thì lại không có ai nói chuyện.

Mãi đến khi đi đến chân Thanh Sơn, sau khi xuống xe, cảm nhận được bầu không khí trong sạch thì mọi người mới cảm thấy như sống lại.

Có không ít người chống vào cây lớn, bắt đầu nôn dữ dội.

Lúc Lương Chiến Bẩm dẫn người đi đến thì thấy mấy người Quý Trường Tranh bên này đều đang ỉu xìu ói lên ói xuống.

Anh ta không nhịn được nói: "Sao chưa ra trận đã tử vong rồi."

"Không phải là một khởi đầu tót, sợ là lần này mấy người tiểu đoàn trưởng Quý sẽ lại thua chúng tôi."

Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ lại!

Rõ ràng là kiêu ngạo vì bản thân đã thắng đối phương.

Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Thường thường trèo cao té đau."

Lời nói bóng gió này khiến Lương Chiến Bẩm tức giận đến mức hét to: "Quý Trường Tranh"

Quý Trường Tranh không để ý anh ta mà lấy một chiếc khăn từ trong người ra đưa cho Thẩm Mỹ Vân lau miệng. Thẩm Mỹ Vân đã cố nhịn không nôn khi đi xe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên khi vừa mới xuống đến nơi, cô liền không nhịn được, cuối cùng đã nôn hai lần, nhưng mà bên trong dạ dày cũng thoải mái hơn.

Lương Chiến Bẩm nhìn thấy Quý Trường Tranh cầm một chiếc khăn tay thì cười: "Quý Trường Tranh, một người đàn ông trưởng thành như anh mà còn dùng khăn tay, thực sự là rất con gái đấy."

Quý Trường Tranh hoàn toàn không nóng giận, ngược lại còn thản nhiên nói: "Cho nên anh vẫn chỉ là cẩu độc thân."

Lương Chiến Bẩm: "?"

Người này có biết nói chuyện hay không?

Bên kia, chờ đến khi tất cả mọi người chuẩn bị xong, Quý Trường Tranh liền đứng ở một bên sắp xếp đội ngũ.

"Tốt rồi, sắp đến chân Thanh Sơn, mọi người chuẩn bị lên núi."

Lương Chiến Bẩm vừa nhìn thấy vậy thì nhất thời gấp gáp: "Mấy người không biết, không biết cách nói chuyện sao?"

Sao lại trực tiếp lên núi?

Cái quái gì thế!

Quý Trường Tranh nhăn mày: "Chúng tôi chỉ muốn đi bắt mồi, không làm mấy việc hoa mỹ này."

Lương Chiến Bẩm nghe thấy vậy thì liền biết người quanh co như Quý Trường Tranh đang chế nhạo mình.

"Tôi thấy giống như anh đang sợ thua."

Liên tiếp thắng mấy người Quý Trường Tranh hai lần, điều này khiến Lương Chiến Bẩm cực kỳ đắc ý, dù thủ đoạn anh ta thắng đối phương có chút ô nhục.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn là anh ta thắng, giống như anh hùng bất luận xuất xứ.

Anh ta chỉ nhìn kết quả.

Quý Trường Tranh không muốn để ý đến loại người đầu bò này, trực tiếp bảo bọn người thu dọn hành lý, chuẩn bị để mọi người dựng trại dưới chân núi, nhưng mà suy nghĩ một chút, hôm nay bọn họ vẫn còn chưa lên núi.

Còn chưa biết là có xuống núi hay không.

Hành trình đi thu thập lần này là ba ngày, cũng chính là nói có thể ở ngoài doanh trong ba ngày.

Anh trầm tư một chút, tham mưu Chu nhìn về phía này.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Anh ấy cũng đang sắp xếp cho mọi người làm việc.

Quý Trường Tranh vừa nói.

Tham mưu Chu suy nghĩ một chút: "Cậu cân nhắc cũng đúng, đem hết số đồ này lên núi đi, dù sao thì cũng chưa biết hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đâu."

Thanh Sơn rất lớn, nếu như lấy được con mồi mà lại phải mang xuống trại dưới núi thì sẽ rất mất sức.

Dù sao thì thời gian đi thu thập ba ngày cũng là số thời gian mọi người tiết kiệm được từ trong kẽ hở.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh nói với mọi người xung quanh: "Mang hết hành lý lên núi."

"Buổi tối dừng ở chỗ nào thì sẽ dựng trại ở đó."

Tất nhiên là mọi người đồng ý.

Sau khi nói lời này xong, Quý Trường Tranh rất tự giác đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nhận lấy túi hành lý của cô: "Anh đi ở phía trước, em đi với chị Xuân Lan ở phía sau."

Anh là người dẫn đầu, cần phụ trách thăm dò địa hình, nếu bây giờ đưa Thẩm Mỹ Vân đi cùng thì không thích hợp.

Dù sao thì công là công, tư là tư.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba người bọn em sẽ đi ở phía sau, anh không cần phải để ý đến em."

Ngược lại cũng không khách sáo, sau khi đưa túi hành lý cho anh thì cô chỉ đeo một bình nước quân dụng.

Như thế thì sau này lên núi có khát nước thì cũng có thể uống.

"Lát nữa em cho hết ống quần vào trong tất, đừng để lộ ở bên ngoài, còn cả mặt cùng tay, có thể che thì che hết vào."

Bên trong rừng núi có rất nhiều muỗi, nhất là mùa hè càng có nhiều hơn.

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, lấy ra một chiếc khăn đeo lên mặt, che khuất nửa gương mặt mỹ nhân, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng.

"Như vậy có ổn không?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, lúc này mới yên tâm đi về phía trước, sau khi đi được hai bước thì càng không yên lòng, lại quay đầu trở về.

"Nếu có chuyện gì thì em phải gọi anh."

"Em biết." Thẩm Mỹ Vân không còn cách nào khác, đưa tay ra đẩy anh: "Anh mau đi lên trước đi."

Thật ra cô biết Quý Trường Tranh rất dễ phân tâm nếu cô đến đây.

Mắt thấy đôi vợ chồng trẻ như vậy, Triệu Xuân Lan ở bên cạnh lại không nhịn được cảm thán một câu: "Vẫn là lúc trẻ tốt hơn, lúc mới kết hôn đều rất ngọt ngào, nhìn chồng tôi xem, cho dù bây giờ tôi có té lăn ra đấy thì anh ấy cũng không chạy đến đỡ tôi."

Còn muốn biện giải là trong lúc đi làm nhiệm vụ, không thể quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường.

Nhưng mà nhìn Quý Trường Tranh xem, người ta cũng đang đi làm nhiệm vụ, nhưng mà trước khi làm nhiệm vụ, anh sẽ sắp xếp những chuyện này rõ ràng.

Chỉ có thể nói, so người với người đúng là tức chết.

Thẩm Thu Mai nghe thấy lời này thì nhìn sĩ quan hậu cần đang chạy ở phía trước không thấy bóng lưng đông, cười lạnh một tiếng: "Đúng thế."

Nói đến đây, hai người lại ngoảnh đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân."Vẫn là chồng em tốt."

Quả nhiên, vẫn phải so sánh đàn ông thì mới thấy sự khác biệt.

Thẩm Mỹ Vân nhếch môi cười nhẹ: "Chị à, nếu như gọi bọn họ thì bọn họ cũng sẽ dừng lại."

Sĩ quan hậu cần cùng tham mưu Chu đều không tệ, ít nhất... vào niên đại này, bọn họ đều là những người chồng khá tốt.

Thẩm Thu Mai leo núi, kéo lá cây ở bên cạnh, thở dài: "Dừng thì sẽ dừng, chỉ là, nếu tự tôi gọi anh ấy đến thì sẽ cảm thấy rất khác."

Chúng nữ mong muốn loại giống như Quý Trường Tranh, là người biết quan tâm, nhưng mà rất khó vì đối phương không phải người như vậy.

Thẩm Mỹ Vân hiểu, nhưng mà cô lại không biết nói gì.

Một đoàn người đi lên trên núi, chỉ là rất nhanh liền bị Lương Chiến Bẩm dẫn người vượt qua, anh ta dẫn theo một đội ngũ, ước chừng có mười mấy người.

Lúc đi qua đội ngũ của Quý Trường Tranh thì Lương Chiến Bẩm cười: "Tiểu đoàn trưởng Quý à, trong đi làm nhiệm vụ, anh còn dẫn theo đồng chí nữ, người biết thì sẽ coi là anh đang đảm nhiệm làm việc, người không biết còn tưởng các người đang đi chơi."

"Xem ra, hôm nay chúng tôi sẽ lại yên ổn thắng các người lần nữa."

Nói xong, liền cười ha ha, muốn có bao nhiêu đắc ý thì sẽ có bấy nhiêu đắc ý.

Này... Quý Trường Tranh còn chưa lên tiếng thì cấp dưới đã tức giận: "Tiểu đoàn trưởng Quý, vượt qua anh ta."

"Đúng vậy!"

"Vượt qua anh ta!"

Dù sao thì cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.

Quý Trường Tranh nhíu mày ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Đội trưởng Lương xem thường đồng chí nữ như thế sao?"

Lương Chiến Bẩm phải trả lời câu hỏi này như thế nào?

Nếu như anh ta nói coi thường thì không phải sẽ bị đánh sao, dù sao thì lãnh đạo cũng đều nói, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.

Lương Chiến Bẩm nhất thời không lên tiếng, Quý Trường Tranh này thực sự thâm hiểm, lúc nào cũng muốn hố anh ta.

"Dù sao thì lần này mấy người cũng không thắng được chúng tôi!"

Anh ta hổn hển, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra được câu này.

Quý Trường Tranh: "Ba ngày sau thấy bản lĩnh thật sự, bây giờ nói mấy lời này thì được cái gì?"

Lương Chiến Bẩm còn muốn nói gì đó, nhưng mà đội ngũ của hai bên đang đi đường, rất nhanh liền đến chỗ phân nhánh trên núi, một trái một phải, được rồi!

Hai đội ngũ sẽ đi con đường riêng của mình.

"Chúng ta đi!" Lương Chiến Bẩm trực tiếp chọn con đường nhỏ không ai đi qua, dẫn người đi qua.

Chỗ chưa có ai đi tương đương với chưa có ai đến đó tìm đó, điều này tức là bọn họ sẽ tìm được càng nhiều con mồi hơn.

Sau khi anh ta chọn một con đường rồi đi qua.

Sĩ quan hậu cần liền cười lạnh một tiếng: "Lương to đầu vẫn chỉ có trí nhớ ngắn ngủi như vậy."

Lần trước đã ăn không ít khổ trong tay Thẩm Mỹ Vân, chỉ sợ là anh ta đã quên mất.

Nói xong, thu lại nụ cười lạnh rồi đi đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, phải gọi là nụ cười trên khuôn mặt như gió xuân: "Mỹ Vân, cô cảm thấy chúng ta nên đi đâu?"

Làm sao Thẩm Mỹ Vân biết được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-544.html.]

Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, suy nghĩ một chút liền nói: "Dựa theo kinh nghiệm của mọi người đi, tôi cũng chưa từng đến đây."

Sĩ quan hậu cần còn muốn nói gì đó. Nhưng mà bị hai người Quý Trường Tranh cùng Trần Viễn đã ngăn cản lại: "Vậy thì đi con đường này đi, tôi thấy không ai đi con đường này."

Hiển nhiên là hai người họ đều không muốn Thẩm Mỹ Vân áp lực.

Nếu như đã chọn đường thì tất cả sẽ đi về một phía.

Khu rừng của Thanh Sơn rất lớn, rộng khoảng trên vạn mét vuông, vừa vào trong rừng thì những tán cây ở trên đỉnh đầu đã che hết ánh sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu lên trên mặt đất chiếu ra sắc xanh lên mặt đất phủ đầy lá cây.

Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh đi tới, chỉ cảm thấy như mình đang bước đi dưới ánh sáng lịch sử, phía dưới chân là lớp lá mềm khiến cô có loại cảm giác không chân thật.

Nhất là bên tai còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu kiến người ta cảm thấy có chút sợ.

Nếu như chỉ có một mình Thẩm Mỹ Vân đi thì chắc chắn là cô sẽ sợ, nhưng mà đang có nhiều người, như vậy cũng có thể khiến bản thân can đảm hơn.

Đúng lúc đi tới một nơi tương đối bằng phẳng, Quý Trường Tranh kiểm tra xung quanh một phen, quả nhiên tìm được một hồ suối ở cách đó không xa.

Đang từ từ chảy.

Cách nơi này không xa, rất thuận tiện.

Có nước có đất bằng, bao quanh còn có cây cối, đây đúng là một nơi hợp lý để dựng trại.

Sau khi kiểm tra xong, Quý Trường Tranh ở phía trước vẫy tay, ra hiệu mọi người dừng lại.

"Trước mắt thì dựng trại tại chỗ này đi."

Lấy liềm d.a.o xử lý mấy bụi cây ở xung quanh.

Trong lúc bên này đang bận rộn, Lương Chiến Bẩm cũng dẫn nhân mã đến đây.

Nhìn thấy Quý Trường Tranh tới trước thì nhất thời hét lên: "Không thể nào, sao mấy người lại tìm được vị trí này trước chúng tôi?"

Mấy chục dặm xung quanh cũng chỉ có nơi này có đất bằng, có nguồn nước, còn có thể được che lấp[.

Đây chính là chỗ Lương Chiến Bẩm đã chọn từ trước, tuyệt đối không ngờ lại bị Quý Trường Tranh, bọn họ đoạt mất.

Nếu nói quay đầu rời đi thì cũng không được.

Dù sao thì anh ta cũng đã thăm dò những nơi khác.

Không phải là sườn núi thì chính là câu mương, hoặc là rừng già, căn bản là không có ai dám ở.

Thật sự sợ bị hổ tha đi vào nửa đêm khi còn đang ngủ ngon.

Dù sao thì cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này.

Đối mặt với Lương Chiến Bẩm ồn ào, mấy người Quý Trường Tranh bên này rất an tĩnh, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó đều nhanh chóng làm việc của mình.

Thu hoạch bụi cây, san bằng mặt đất, dựng lều, thu dọn hành lý, từng chuyện từng chuyện được làm rất trật tự.

Điều này khiến Lương Chiến Bẩm có chút lúng túng, vậy mà không ai phản ứng anh ta!

"Quý Trường Tranh?"

"Chúng tôi cũng sẽ dựng trại ở đây, không có vấn đề gì chứ?"

Quý Trường Tranh dừng tay đang cầm liềm lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt không biểu lộ chỉ vào vị trí bên cạnh: "Các người ở chỗ này."

Lương Chiến Bẩm tự nhủ, sao Quý Trường Tranh lại tốt như vậy?

Vậy mà còn chủ động để vị trí cho bọn họ, anh ta suy nghĩ trong một thời gian dài, chờ đến khi các chiến sĩ dựng lều xong thì mới nhận ra.

Con mẹ nó!

Bị lừa chịu lừa.

Vị trí mà Quý Trường Tranh chỉ cho anh ta là vị trí bên ngoài, nếu xây dựng như vậy thì đội ngũ của bọn họ giống như chúng tinh phủng nguyệt đội ngũ của Quý Trường Tranh.

Tư thế như đang bảo vệ.

Đương nhiên, nếu như trên núi có hổ xuống thì sẽ cắn bọn họ trước.

Lương Chiến Bẩm: ". ."

Sao con người Quý Trường Tranh vẫn âm hiểm như trước đây.

Tại sao còn có thể âm hiểm đến mức này?

Thuộc hạ ở bên cạnh lại hỏi: "Đội trưởng Lương, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?"

Lương Chiến Bẩm nhìn mặt đất đã được dọn sạch cây cối, đây đã là phần đất tốt nhất, nếu như bây giờ đổi ý đi tìm địa phương khác dựng trại thì hiển nhiên là không kịp.

Dù sao, mấy người Quý Trường Tranh đều đang nấu cơm, chờ đến khi bọn họ chuẩn bị xong thì mấy người Quý Trường Tranh đã bắt đầu làm việc.

Sao có thể như vậy?

Chậm hơn một bước, chậm hơn từng bước, bọn họ cũng không thể thua Quý Trường Tranh.

Lương Chiến Bẩm túm lấy lợi: "Thôi bỏ đi, cứ ở đây, dù sao thì bọn họ cũng dẫn theo đồng chí nữ, chúng ta liền bảo vệ đồng chí nữ."

Nghe xem, người này đang giả vờ thành dáng vẻ gì?

Khiến đám người Quý Trường Tranh bên này cũng không nhịn được mà nhìn anh ta.

Lương Chiến Bẩm: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Chưa từng thấy người tốt yêu thương che chở đồng chí nữ hả?"

Người này thực sự xấu tính, không nói đến Quý Trường Tranh, cho dù là sĩ quan hậu cần thì bọn họ cũng không muốn phản ứng với anh ta.

Thực sự là không có ý nghĩa.

Mấy người Thẩm Mỹ Vân còn đang do dự: "Có muốn nhóm lửa nấu cơm không?"

Sáng sớm bọn họ khởi hành lúc sáu giờ, bây giờ đến đây dựng trại đã có chút trễ. Nói không đói là sai.

Nếu nhóm lửa nấu cơm thì sẽ tốn một tiếng.

Quý Trường Tranh cùng sĩ quan hậu cần nhìn nhau một cái, sĩ quan hậu cần suy nghĩ một chút nói.

"Thôi bỏ đi, tiết kiệm thời gian, cũng không có nhiều thời gian nấu nướng, không phải mọi người đều mang theo lương sao? Bây giờ ăn tạm rồi tính tiếp."

Tất cả mọi người nhất trí với quan điểm của sĩ quan hậu cần.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, bọn họ đã mang theo đồ ăn ở nha, cũng có người đến nhà ăn mua rồi cho vào túi hành lý.

Tiện lợi như thế, đương nhiên... Mấy người Lương Chiến Bẩm bên kia cũng vậy.

Sau khi dọn dẹp xong, mọi người liền tìm một chỗ để ngồi xuống, lấy đồ mình mang đến ra nhanh chóng ăn uống.

Chỉ là... sau đó, có người mang theo bánh ngô hấp, có người mang theo thô lương, còn có người mang theo rau dại.

Ngoại trừ... Thẩm Mỹ Vân.

Sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, cô trải một tấm vải ở trước mặt, sau đó lấy đồ ăn ở trong túi hành lý ra.

Thức ăn chay bánh bao, bánh rán hành, cùng với cơm hộp có hai quả trứng gà bên trong, sau khi lấy ra hết thì mới nhớ ra còn dưa leo và cà chua.

Sau khi lấy ra hai thứ từ trong túi thì nhớ tới gì đó, nói: "Quý Trường Tranh, con d.a.o nhỏ của anh đâu?"

Quý Trường Tranh lập tức dừng việc đang làm, lấy ra con d.a.o lớn tầm bàn tay từ trong túi ra, tìm đến dòng suối phía trước rửa sạch rồi đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy rồi nhanh chóng làm việc, tháo nắp hộp cơm ra dùng làm cái thớt nhỏ.

Cắt một quả dưa leo thành bốn phần, cắt cà chua thành bốn miếng, một nửa còn lại thì bị Thẩm Mỹ Vân ăn hết.

Không thể không nói, trong thời tiết nóng bức này, ăn một miếng cà chua mát mẻ rất thoải mái.

Chuẩn bị tốt những việc này.

Thẩm Mỹ Vân liền xếp bánh rán hành vào trong hộp cơm, sau khi trải phẳng thì để một lớp trứng gà màu vàng lên trước, sau đó lại cho thêm một lớp cà chua thái lát, trên cung là hai thanh dưa leo.

Sau đó bắt đầu cuốn thành một cái bánh xèo, đưa cho Quý Trường Tranh.

Trong một chớp mắt kia... Mấy chục đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào tay Quý Trường Tranh.

Ừng ực một tiếng, không biết là ai đã nuốt nước miếng đầu tiên.

"Nhìn có vẻ như rất ngon." Sĩ quan hậu cần nói trước: "Trường Tranh à, có muốn tôi thử giúp cậu xem món này đã thiu chưa không?"

Đây có còn là tiếng người không?

Quý Trường Tranh nhận lấy bánh xèo, cắn một miếng lớn, còn không quên nói một câu: "Cút!"

Chiếc bánh bao trong tay sĩ quan hậu cần đột nhiên không còn ngon nữa, anh ấy vô ý thức mà nhìn vợ mình, Thẩm Thu Mai.

Thẩm Thu Mai giơ chiếc bánh bao trong tay lên: "Không phải anh đã nói đi làm nhiệm vụ ăn đồ ở ngoài, không cần lãnh phí, trực tiếp đi mua bánh ngô hấp ở nhà ăn sao."

Cô ấy đã mua tám cái một lần!

Sĩ quan hậu cần: "..."

Cuối cùng vì quá keo kiệt nên anh ấy vẫn không thể ăn được một bữa ngon.

Ôi.

Sĩ quan hậu cần cầm bánh bao lên, mắt lom lom nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân."

Đây là lại muốn trêu đùa không biết ngại: "Bình thường tôi đối xử với cô rất tốt đúng không?"

Lời này, Thẩm Mỹ Vân phải trả lời như thế nào?

Cô suy nghĩ một chút: "Anh ăn một chiếc bánh rán hành đi, nhưng mà không có nhân."

Cô cũng chỉ mang theo hai quả trứng gà.

"Không sao cả, không có nhân cũng được, tôi cũng có thể chỉ ăn bánh rán hành!" Sĩ quan hậu cần quả quyết nói, toàn quá trình không quan tâm đến ánh mắt g.i.ế.c người của Quý Trường Tranh.

Sau khi lấy được chiếc bánh rán hành thì đi tới trước mặt Thẩm Thu Mai. Xé đôi ra rồi chia cho Thẩm Thu Mai.

"Vợ, ăn đi!"

Nửa chiếc bánh rán hành này, Thẩm Thu Mai đột nhiên cảm thấy gai gai, ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy chồng mình không biết ngại.

Nhưng mà dù người này không biết xấu hổ, lấy được một miếng ăn ở bên ngoài mà vẫn không quên cô ấy, cũng coi như là không tệ.

Thẩm Thu Mai đỏ mặt nhận lấy nửa chiếc bánh rán hành, quay đầu nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, đợi về nhà tôi sẽ trả lại cho cô."

Thẩm Mỹ Vân cười lắc đầu.

Mắt thấy Triệu Xuân Lan cũng nhìn qua, Thẩm Mỹ Vân đưa một chiếc bánh mì cuộn, nói: "Chị chia với tham mưu Chu."

Cô cũng mang theo không ít, tất cả có sáu chiếc, vốn định chia cho cô, Quý Trường Tranh, cùng với anh cả Trần Viễn, mỗi người hai chiếc.

Nhưng mà đang ở trong tình huống đều là người quen, thật sự không thể từ chối.

Cũng không phải không thể từ chối, mà là Thẩm Mỹ Vân biết tính cách của bọn họ, mà bình thường cũng giao tiếp tương đối nhiều.

Cũng không cần phải tính toán trong mấy chuyện này.

Triệu Xuân Lan nhận lấy chiếc bánh, hận không thể ôm Thẩm Mỹ Vân hôn một cái: "Mỹ Vân, em đúng là bảo bối."

Nói xong, cô ấy cũng không quên chia sẻ những gì mình mang từ nhà đi cho cô.

Cô ấy mang theo một bình tương đậu nành, cộng thêm bánh bao làm từ bột mì trắng, cũng coi như là món ăn rất ngon, nhưng mà khi lấy ra trước mặt Thẩm Mỹ Vân thì cũng có chút không đủ nhìn.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy tương đậu nành thì mắt sáng rực lên: "Em sẽ chấm bánh mì cuộn."

Đây không phải là thiếu tương đậu nành thôi sao.

Đương nhiên là Triệu Xuân Lan sẽ không từ chối.

Thẩm Mỹ Vân không chỉ tự ăn mà còn cuốn cho Trần Viễn, còn cho anh ấy thêm nửa quả trứng gà, cùng lát cà chua và thanh dưa leo.

Trần Viễn nhận lấy, không nhịn được cảm thán một câu: "Anh thật sự được thơm lây."

Bản thân anh ấy cũng tự mang đó, nhưng mà thói của của tháo hán, mỗi lần đi làm nhiệm vụ thì sẽ đến nhà ăn mua bánh ngô hấp và bánh mì.

Vốn cũng có thể ăn no, nhưng bây giờ lại không ăn vào nữa.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh cả, anh quên rồi sao, mỗi tháng trả lại cho em hai mươi tệ tiền sinh hoạt."

Cô không cần, nhưng mà nếu nói không cần thì Trần Viễn sẽ không đến ăn cơm.

Đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhận.

Sắc mặt Trần Viễn nhu nhòa trong phút chốc, sau khi nhận lấy, cắn một hơi, cho dù là bánh rán hành lạnh thì cũng ngon hơn bánh ngô hấp.

Càng huống chi, bên trong thêm còn cả trứng gà, dưa leo và lát cà chua.

Hương vị thực sự là tuyệt.

"Này! Đồng chí." Lương Chiến Bẩm đột nhiên gọi một tiếng.

Này một tiếng, nhất thời hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người xung quanh.

"Cô có bán bánh rán hành này không? Tôi mua." Lương Chiến Bẩm nói với Thẩm Mỹ Vân, dù sao thì cũng có thể nhìn thấy rõ đồ được bày ở bên trên.

Thậm chí còn có bánh bao, cũng không biết bánh bao kia nhân gì, Lương Chiến Bẩm không biết.

Nghe thấy vậy. Thẩm Mỹ Vân mới biết đối phương đang nói chuyện với mình, cô lắc đầu: "Không bán, bản thân chúng tôi còn không đủ ăn."

Nghe thấy lời này, Lương Chiến Bẩm thấy có chút đáng tiếc, dù sao, nhìn dáng vẻ bọn họ ăn bánh rán hành kia, cảm thấy có vẻ rất ngon.

Anh ta không từ bỏ.

Loading...